Đọc truyện Crush… Mày Thích Tao Không? – Chương 47
Có ai nói với bạn rằng, thời gian chẳng bao giờ chờ đợi một ai chưa?
Thời gian có thể vụt đi, nhưng không bao giờ có thể lấy lại.
Giống như tuổi tác của bạn, khi đã bước sang tuổi mới đồng nghĩa với việc bạn già hơn chứ không thể trẻ lại.
Thời gian đôi khi làm mọi thứ trở nên tốt hơn, nhưng lắm khi nó làm mọi thứ trở nên tệ hơn.
Ví dụ như khi bạn bị đưa vào phòng giam một ngày, bạn lại mong hai mươi tư tiếng trôi mau đi để bạn còn về với gia đình thì thời gian hẳn trôi thật chậm.
Nhưng khi bạn chỉ còn một ngày để sống, bạn ước thời gian chạy chậm thôi để được ở cạnh mọi người được lâu hơn, khi đấy hai mươi tư tiếng cũng chẳng khác gì một giây đồng hồ.
Thời gian luôn là nguyên nhân làm mọi thứ, mọi vật trên đời thay đổi. Nhưng thay đổi tốt, hay chuyển biến xấu còn tùy thuộc vào bạn.
Minh chứng rõ ràng nhất trong điều này, tôi lấy thái độ là người được chứng kiến rất nhiều mối tình lâu năm để nói rằng, “thay đổi như nào chính là do bạn.”
Cậu mợ hàng xóm tôi chẳng hạn, lấy nhau hơn mười năm, có một thằng con trai kháu khỉnh, suốt mười năm chưa một cuộc cãi vã nhưng đến cuối cũng cùng nhau ra tòa ly hôn. Ba mẹ tôi lại là minh chứng cho điều ngược lại. Cưới nhau gần ba mươi năm, cãi nhau bảy bảy bốn mươi chín lần sau đấy vẫn quay lại thỏ thẻ với nhau còn hơn các cặp vợ chồng son khác.
Và một điều không thể phủ nhận nữa, chính là thời gian làm phai mờ đi mọi thứ, làm người ta quên đi thật nhiều thứ quan trọng.
Giống như tôi với cậu là điển hình. Thời gian sáu năm cậu qua Mỹ không một lời nhắn tin, gọi điện, không một tin nhắn trả lời các tin nhắn tôi đã gửi cho cậu.
Tôi hỏi sao cậu phũ phàng quá, nhưng không ai trả lời.
Thời gian làm tôi không thiết quan tâm đến việc cậu còn nhớ mình không, vì trước sau gì cậu cũng quên tôi mà thôi.
Thời gian làm thay đổi mọi thứ về cậu, cả tôi nữa. Ngày tôi đón cậu về nước, hai chúng tôi ngẩn tò te ra hỏi nhau, “ủa chúng ta quen nhau à?”
Thời gian khẳng định thành công của con người. Cậu qua Mỹ sáu năm, hết ba năm là ca sĩ nổi tiếng bên đấy lẫn bên này.
Thời gian cũng làm thay đổi công việc của một con người. Tôi tốt nghiệp quản trị kinh doanh loại giỏi và bây giờ tôi là một cô MC, ca sĩ trẻ.
Tôi chọn theo con đường đó cũng vì nghĩ, biết đâu một ngày nào đó lại gặp cậu trên con đường đi Show?
Và vốn tôi đã quên đi những hộp milo, những món bánh, kẹo cậu để cho tôi mỗi sáng.
Quên cả nét chữ cứng cỏi trong vở bài tập của cậu.
Quên luôn cảm giác ấm áp mỗi khi ôm lấy cậu.
Tôi cũng không còn nhớ mùi vị của món mì trứng cậu làm trong những ngày ôn thi như thế nào nữa.
Duy nhất đuôi mắt cong mỗi khi cười, mùi bạc hà man mát trên người cậu, giọng hát trầm ấm vẫn không mờ đi.
Ngày cậu về tôi ôm cậu khóc dữ lắm, khóc hết cho sáu năm ròng chờ cậu, còn trách cậu sao xuất hiện trong cuộc sống của tôi làm gì, để cậu đi tôi lại khó khăn với cuộc sống thế.
Cậu chỉ xoa đầu tôi đến xù lên, cười cười đùa rằng, “thế bây giờ tao đi khỏi cuộc sống của mày luôn mày có chửi tao không?”
Tất nhiên là có.
Cậu quay về Việt Nam, trở về với danh là ca sĩ nổi tiếng, một ca sĩ tài năng, nhà giàu, đẹp trai lại còn chưa có người yêu.
Anh tôi cũng về cùng cậu, về làm quản lí của cậu và ba tháng sau làm chồng của chị quản lí của tôi.
Ôi thời gian nó có tác dụng ghê gớm với cái chuyện tình cảm lắm! Chỉ cần gần gũi, chia sẻ với nhau nhiều tí rồi biến nhau thành thói quen của đối phương là thành đôi luôn rồi!
Vậy mà tôi với cậu từ lớp Bảy đến Mười hai vẫn không thành đôi.
Chuyện gì chả có trường hợp ngoại lệ mà nhỉ!
Cậu hoạt động nghệ thuật từ năm hai mươi tuổi, hoạt động suốt ba năm bên Mỹ, sau đấy về Việt Nam hoạt động thêm gần năm năm nữa cậu dừng hoạt động nghệ thuật vì một số lý do đời tư.
Cứ cho là cậu dừng công việc ca sĩ năm hai chín đi, thì tôi dừng làm việc trong giới Showbiz sau hơn tám năm hoạt động.
Ừ thì cũng là hai chín đó!