Bạn đang đọc Crossfire: Chạm Mở, Soi Chiếu, Hoà Quyện: Chương 75: Chương 13
Vừa gặp Megumi tôi biết ngay chuyện gì đã xảy ra. Có lẽ vì chính tôi cũng mới làm chuyện đó. Hoặc cũng có thể cái ‘ra-đa’ của tôi, theo cách gọi của Cary, đã hoạt động trở lại. Sao cũng được, tôi biết cô bạn mình vừa quan hệ với anh chàng mà cô ấy định chia tay. Mà rõ ràng chuyện đó làm Megumi không vui.
“Vậy là chia tay hay chưa?” Tôi đứng lại quầy lễ tân.
“À, xong rồi.” Megumi hơi cáu kỉnh. “Mình ngủ với anh ấy trước rồi mới nói chia tay. Làm vậy cho nhẹ nhàng thoải mái. Với lại ai mà biết tới lần này mình sẽ phải ăn chay tới khi nào nữa đâu.”
“Bồ có đang định đổi ý không vậy?”
“Cũng không hẳn. Anh ta làm ra vẻ bị tổn thương lắm, cứ như là mình lợi dụng xác thịt anh ta vậy. Cũng có phần đúng, nhưng nếu anh chàng không thích ràng buộc thì chuyện vui vẻ một chút trong giờ nghỉ trưa cũng đâu có nghĩa lý gì.”
“Mà bây giờ bồ cũng hơi áy náy chứ gì?” Tôi nở nụ cười thông cảm. “Nghĩ lại coi, hắn không thèm liên lạc gì từ hôm thứ Sáu, rồi bây giờ được ăn trưa với người đẹp, lại còn được ‘vui vẻ’ nữa. Sướng quá còn gì.”
Megumi nghiêng đầu. “Ừ ha.”
“Ừ ha.”
Cô nàng tươi lên hẳn. “Tối nay bồ có đi tập thể dục không?”
“Cũng định đi, nhưng bố mình đang ở đây, nên tùy xem ông ấy muốn làm gì. Nếu có thì bồ đi chung cho vui, nhưng phải tới chiều mình mới biết.”
“Mình không muốn làm phiền.”
“Viện cớ rồi hả?”
Megumi cười bẽn lẽn. “Cũng có chút chút.”
“Hay chiều nay bồ cứ về nhà với mình. Nếu có đi tập thì mình sẽ cho bồ mượn đồ mặc, còn không thì tụi mình đi chơi hay làm gì đó khác.”
“Nghe được đó.”
“Quyết định vậy đi.” Kế hoạch đó tốt cho cả hai đứa. Vừa để bố tôi có một cái nhìn khác về cuộc sống của tôi ở đây, và cũng giúp Megumi không phải nghĩ tới Michael nữa. “Năm giờ mình đi nhé.”
*
“Bồ ở đây đó hả?” Megumi ngước nhìn tòa nhà căn hộ của tôi. “Đẹp quá.”
Ở New York, những con đường nào có trồng cây hai bên là đều có lịch sử lâu đời, rất dễ nhận ra qua lối kiến trúc của các nhà xây dựng hiện đại không còn sử dụng nữa. Tòa nhà này đã được nâng cấp, gắn thêm mái vòm bằng kính phía trước, và chi tiết đó lại hòa hợp một cách đáng ngạc nhiên với khung cảnh chung.
“Đi thôi.” Tôi nói, rồi mỉm cười chào Paul khi ông mở cửa cho hai đứa.
Lúc bước ra khỏi thang máy, tôi ráng lắm mới không ngoái nhìn qua cửa nhà Gideon. Không biết nếu hai đứa ở chung rồi tôi mời bạn về chơi thì cảm giác ra sao nhỉ? Tôi muốn làm như vậy.
Tôi muốn xây dựng cuộc sống với anh.
Mở cửa vô nhà xong, tôi đỡ lấy túi xách cho Megumi. “Bồ tự nhiên nhé. Để mình báo với bố.”
Megumi tròn mắt nhìn phòng khách và gian bếp. “Nhà rộng quá.”
“Thật ra thì mình cũng không cần nhiều diện tích như vậy.”
Cô nàng cười toe toét. “Nhưng cũng đâu có gì phải phàn nàn.”
“Chính xác.”
Tôi vừa bước qua khúc quanh vào hành lang thì thấy mẹ tôi đi ra. Tôi sửng sốt, đứng tại chỗ khi thấy bà mặc trên người bộ đồ của mình. “Mẹ? Mẹ tới đây làm gì vậy?”
Đôi mắt đỏ hoe cứ cúi nhìn đâu đó ngang hông tôi, và bà trang điểm có vẻ đậm hơn mọi ngày. Rồi tôi nhận ra là mẹ dùng đồ trang điểm của tôi. Dù thỉnh thoảng mọi người vẫn tưởng tôi với mẹ là hai chị em, nhưng tôi giống bố ở đôi mắt xám và làn da hơi bánh mật, nên mỹ phẩm tôi dùng có tông màu khác với của mẹ.
Tôi bỗng thấy buồn nôn. “Mẹ?”
Mẹ vẫn không nhìn vào mặt tôi. “Mẹ phải đi đây, không ngờ đã trễ dữ vậy rồi.”
“Sao mẹ mặc đồ của con?” Tôi hỏi, dù đã thừa biết lý do.
“Mẹ làm đổ nước lên áo. Mẹ sẽ mang trả cho con sau.” Bà vụt qua mặt tôi, rồi thắng lại khi thấy Megumi.
Tôi đứng như trời trồng, hai nắm tay siết chặt. Tôi biết cái dáng đi hổ thẹn đó nói lên điều gì. Ngực tôi thắt lại vì tức giận và thất vọng.
“Chào cô Monica.” Megumi bước tới ôm mẹ. “Cô khỏe không?”
“Chào Megumi.” Mẹ tôi lúng túng, vất vả lựa lời. “Thật vui gặp cháu ở đây. Ước gì cô có thể ở lại chơi với hai đứa, nhưng giờ cô phải đi gấp.”
“Clancy tới chưa?” Lúc nãy tôi không để ý coi xe có đậu dưới nhà không.
“Không, mẹ đi tắc xi.” Mẹ hơi quay đầu lại nhưng vẫn không nhìn tôi.
“Megumi à, bồ đi chung xe với mẹ về được không? Mình xin lỗi, tự nhiên mình thấy không khỏe.”
“À, được chứ.” Megumi nhìn tôi, biết là có chuyện không ổn. “Không sao đâu.”
Lúc mẹ ngước mắt lên, tôi không biết phải nói gì. Cái vẻ tội lỗi hiển hiện trên mặt bà cũng đáng kinh tởm như chính việc bà vừa làm, là phản bội Stanton. Ít ra thì bà cũng tự nhận thấy điều đó.
Bố tôi chọn đúng lúc đó để xuất hiện. Ông mặc quần jean, áo thun, đi chân trần bước ra. Tóc bố vẫn còn ướt.
Đúng là vận may của tôi lúc nào cũng hoàn hảo.
“Bố, đây là Megumi, bạn con. Còn đây là bố mình, Victor Reyes.”
Khi bố bước qua bắt tay Megumi, ông và mẹ cố ý né nhau ra. Hành động cảnh giác đó cũng không giấu được luồng điện giữa hai người.
“Con định rủ Megumi đi chơi chung, nhưng giờ con thấy không khỏe nữa.”
“Mẹ phải đi đây.” Bà cầm túi xách lên. “Megumi, cháu đi với cô không?”
“Có ạ.” Megumi ôm tôi. “Mình sẽ gọi hỏi thăm bồ sau.”
“Cảm ơn nhé.” Tôi nắm tay cô bạn, siết mạnh trước khi buông ra.
Cửa vừa đóng là tôi đi thẳng vô phòng.
Bố bước theo sau lưng. “Eva à, khoan đã.”
“Con không muốn nói chuyện với bố.”
“Con đừng có trẻ con như vậy.”
“Bố nói sao hả?” Tôi quay lại nhìn ông. “Bố dượng của con trả tiền cho con ở chỗ này, vì có hệ thống an ninh để con được an toàn, không phải lo sợ Nathan nữa. Lúc bố lên giường với vợ của ông ta bố có nghĩ tới chuyện đó không vậy?”
“Ăn nói cho đàng hoàng đó, dù gì con vẫn là con bố.”
“Bố nói đúng.” Tôi bước ra xa. “Mà con chưa bao giờ thấy hổ thẹn vì điều đó, cho tới lúc này.”
Tôi nằm trên giường nhìn lên trần nhà, ước gì có Gideon bên cạnh. Nhưng giờ này anh đang điều trị với bác sĩ Petersen.
Cuối cùng tôi nhắn cho Cary. Em cần anh. Về sớm nhé.
Gần bảy giờ thì có tiếng gõ cửa phòng.
“Cưng à, mở cửa cho anh.”
Tôi ra mở cửa, lao vào ôm chầm lấy Cary. Anh bế tôi lên, bước vô rồi lấy chân đẩy cửa đóng lại.
Cary bỏ tôi xuống giường, ngồi bên cạnh xoa xoa vai. Mùi nước hoa quen thuộc làm tôi dễ chịu. Tôi tựa vào vai anh, thấy được an ủi phần nào.
Một lúc sau, tôi nói. “Bố mẹ em vừa ngủ với nhau.”
“Ừ, anh biết rồi.”
Tôi ngước nhìn Cary. Anh nhăn nhó. “Trưa nay lúc chuẩn bị đi làm anh có nghe thấy.”
“Ôi trời.” Bụng tôi lại quặn lên.
“Ừ, anh cũng thấy không hay ho gì.” Anh vuốt tóc tôi. “Bố em đang ngồi buồn thiu ngoài phòng khách kìa. Em nói gì với ông ấy hả?” “Ừ, em hơi quá lời, giờ đang hối hận nè. Em muốn nói chuyện với bố, nhưng khó nói quá, không hiểu sao bây giờ em lại bênh dượng Stanton hơn, dù trước giờ thật ra em cũng không thích dượng ấy cho lắm.”
“Thì ông ấy đối xử rất tốt với mẹ con em mà. Mà bị phản bội thì lúc nào cũng rất tội nghiệp.”
Tôi thở dài. “Chẳng thà họ đi đâu khác thì em còn đỡ bị sốc, dù em vẫn nghĩ chuyện đó là không đúng. Nhưng chỗ này là nhà của Stanton mà. Làm vậy thì tệ quá.”
“Ừ, tệ thật.” Cary tán thành.
“Anh nghĩ sao về chuyện dọn nhà?”
“Tại vì bố mẹ em vừa làm chuyện đó hả?”
“Không phải.” Tôi đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng. “Lý do mình ở chỗ này là vì an ninh. Khi còn Nathan thì chuyện đó là ưu tiên hàng đầu, nên mình mới để Stanton giúp, còn bây giờ…” Tôi nhìn anh. “Giờ thì khác rồi, cứ làm vậy cũng không hay lắm.”
“Dọn đi đâu? Tìm một chỗ ở New York mà mình đủ tiền thuê hả? Hay là dọn hẳn ra khỏi New York luôn?”
“Em không muốn ra khỏi New York. Anh với em đều đi làm ở đây mà.”
Và Gideon ở đây nữa.
Cary nhún vai. “Ừ, sao cũng được. Anh đồng ý.”
Tôi bước lại ôm Cary. “Anh gọi đồ ăn tối được không? Em phải nói chuyện với bố.”
“Có muốn ăn món gì đặc biệt không?”
“Không có. Làm em ngạc nhiên đi.”
Lúc tôi ngồi xuống ghế, bố bỏ cái máy tính qua một bên.
“Con xin lỗi về những lời hồi nãy. Con không có ý đó.”
“Con có ý đó.” Bố mệt mỏi chà tay ra sau gáy. “Bố không trách con. Bố không tự hào gì về chuyện mình đã làm hết. Cả bố lẫn mẹ đều không nên làm vậy.”
Tôi co chân lên ghế, xoay người qua một bên nhìn bố. “Hai người vẫn còn rất yêu nhau. Con hiểu cảm giác đó.”
Bố nhìn tôi dò xét, đôi mắt xám trở nên nghiêm nghị. “Con cũng có cảm giác như vậy với Gideon, hôm trước anh ta qua đây ăn tối bố có thấy rồi. Con có định quay lại với anh ta không?”
“Con rất muốn. Nếu con làm vậy bố có ý kiến gì không?”
“Nó có yêu con không?”
“Có.” Tôi mỉm cười. “Và còn hơn như vậy nữa. Anh ấy cần con, anh ấy sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì vì con.”
“Vậy thì tại sao hai đứa thôi nhau?”
“Ừm… chuyện phức tạp lắm.”
“Thì lúc nào mà chả vậy.” Ông buồn bã. “Nghe nè, con phải biết là… Bố yêu mẹ con ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy bà ấy. Chuyện hôm nay đúng là không nên xảy ra, nhưng nó rất có ý nghĩa với bố.”
“Con hiểu rồi.” Tôi nắm tay ông. “Vậy bây giờ tính sao?”
“Mai bố về. Bố sẽ cố bình tĩnh lại.”
“Con với Cary đang định tuần sau nữa sẽ qua San Diego chơi, thăm bố với gặp bác sĩ Travis luôn.”
“Con có kể với bác sĩ Travis chuyện của con không?”
“Có. Nhờ bố giới thiệu ông ấy mà cuộc đời con được cứu đó.” Tôi thú thật. “Con không biết phải cảm ơn bố bao nhiêu cho đủ. Mẹ cũng có đưa con đi không biết bao nhiêu là bác sĩ, nhưng con không nói chuyện được với ai hết, vì lúc nào cũng có cảm giác mình giống như đề tài nghiên cứu của họ. Bác sĩ Travis cho con cảm giác bình thường. Với lại nhờ ông ấy mà con quen với Cary nữa.”
“Hai bố con nói xấu anh xong chưa?” Làm như biết trước, Cary bước vô phòng khách, tay còn cầm cái menu. “Anh biết là anh rất hấp dẫn, nhưng khoan nói chuyện để ăn món Thái đi, anh gọi nhiều lắm đó.”
Bố bay chuyến mười một giờ, nên tôi đành để Cary đưa ông ra sân bay. Tôi tạm biệt bố trước khi đi làm, hứa là lần sau gọi điện sẽ bàn kế hoạch đi San Diego.
Lúc đang trên tắc xi đi làm thì Brett gọi. Tôi đã định không nhấc máy, nhưng cuối cùng đổi ý. “Chào anh.”
“Chào người đẹp.” Giọng anh vừa vang lên, tôi tưởng như một dòng sô-cô-la nóng vừa chảy qua da mình, ngọt ngào, nóng bỏng. “Sẵn sàng cho ngày mai chưa?”
“Buổi ra mắt lúc mấy giờ vậy? Mình phải có mặt ở quảng trường Thời Đại lúc mấy giờ?”
“Mình phải tới lúc sáu giờ.”
“Được thôi. Mà em chưa biết nên mặc cái gì.”
“Em mặc cái gì cũng đẹp hết.”
“Hy vọng là vậy. Chuyến lưu diễn của anh thế nào?”
“Anh đang sống trong mơ đây.” Brett bật cười, âm thanh trầm quyến rũ đó làm sống lại những ký ức ngày xưa. “Quả thật là một hành trình rất xa kể từ quán Pete’s.”
“À, Pete’s hả?” Tôi không bao giờ quên quán rượu đó, dù những đêm ở đó không phải lúc nào tôi cũng tỉnh táo. “Anh có mong tới ngày mai không?”
“Có chứ, được gặp em mà.”
“Anh biết em không có hỏi chuyện đó mà.”
“Ừ, anh cũng mong tới buổi ra mắt nữa.” Anh lại cười lớn. “Phải chi anh được gặp em tối nay, nhưng không được vì anh bay chuyến bay đêm. Hay tối mai đi ăn tối nhé.”
“Cary đi cùng được không? Em đã mời anh ấy dự buổi ra mắt rồi. Hai người cũng quen nhau mà, nên em nghĩ anh sẽ không phiền. Hay ít ra là không quá phiền.”
Brett khịt mũi. “Em không cần người làm kỳ đà cản mũi đâu, Eva. Anh biết tự chủ mà.”
Xe ngừng lại trước cửa Crossfire. Tôi đưa tiền qua khe vách ngăn rồi bước ra, để cửa mở ột anh chàng đang chạy tới đón xe luôn. “Em tưởng anh cũng thích Cary chứ.”
“Đúng là như vậy, nhưng anh thích được ở riêng với em hơn. Hay là vầy đi, em cứ mời Cary tới buổi lễ, xong em đi ăn tối riêng với anh.”
“Cũng được.” Tôi nghĩ thầm, giúp cho Gideon thấy dễ chịu một chút bằng cách ăn ở nhà hàng của anh thì cũng không mất gì. “Vậy để em đặt chỗ nhé?”
“Tuyệt.”
“Em phải cúp máy đây, tới công ty rồi.”
“Nhắn anh địa chỉ để anh qua đón em nhé.”
“Rồi, em sẽ nhắn.” Tôi lách vào cửa. “Mai gặp nhé.”
“Anh mong sớm được gặp em. Năm giờ nhé.”
Tôi cất điện thoại rồi vô buồng thang máy gần nhất. Lúc lên tới công ty, vừa bước vô Megumi đã chìa điện thoại ra trước mặt tôi.
“Bồ coi có tin được không nè?” Megumi hỏi.
Tôi ngẩn ra nhìn lên màn hình. “Ba cuộc gọi nhỡ của Michael.”
“Mình rất ghét loại người như vậy.” Megumi than thở. “Lúc nóng lúc lạnh, khi có được thứ gì rồi thì lại bắt đầu chán.”
“Thì bồ cứ nói thẳng với anh ta đi.”
“Thật hả?”
“Ừ, nói toẹt ra luôn. Cho dù có không nghe điện thoại của anh ấy thì bồ cũng suy nghĩ lung tung thôi. Nhưng mà đừng có hẹn gặp. Làm chuyện đó một lần nữa thì lại càng tệ hơn.”
“Đúng vậy.” Megumi gật đầu. “Chuyện đó dù có tuyệt vời thì cũng không tốt.”
Tôi cười, rồi đi về bàn. Tôi có nhiều việc khác để làm hơn là phân xử chuyện tình cảm của người khác. Thời gian này Mark đang theo rất nhiều dự án, trong đó có ba cái đang ở giai đoạn cuối. Bảng mô hình sắp hoàn thành, và đây là lúc mà tôi thích nhất, vì được thấy tất cả các ý tưởng, các công đoạn xâu chuỗi lại với nhau.
Tới mười giờ thì tôi và Mark đang tranh luận sôi nổi về hướng phát triển của mẩu quảng cáo cho dịch vụ luật sư ly hôn. Phải làm sao tìm được mức độ kết hợp vừa phải nhất giữa sự thông cảm với nỗi bất hạnh khi hôn nhân tan vỡ mà vẫn chứng minh được năng lực của người luật sư, đó là khôn khéo và tàn nhẫn.
Bỗng nhiên Mark nói. “Anh sẽ không bao giờ dùng tới dịch vụ này đâu.”
“Hẳn rồi.” Tôi trả lời ngay khi nhận ra ý anh. “Anh sẽ không cần tới đâu. Em nôn nóng được chúc mừng Steven quá. Em rất vui cho hạnh phúc của hai người.”
Mark toét miệng cười để lộ hàm răng hơi khểnh mà tôi thấy rất dễ thương. “Anh chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như lúc này.”
Gần mười một giờ, chúng tôi vừa chuyển đề tài sang công ty sản xuất đàn guitar thì điện thoại trên bàn tôi reo. Tôi vội vàng chạy ra nhấc máy, vừa dứt câu chào, đầu dây bên kia đã ré lên.
“Chúa ơi, Eva! Em vừa nghe nói là ngày mai chị và em đều đi dự buổi ra mắt của Six-Ninths đó.”
“Ireland hả?”
“Chứ còn ai nữa!.” Em gái Gideon có vẻ rất phấn khích. Giọng cô bé qua điện thoại nghe trẻ hơn tuổi mười bảy rất nhiều. “Em mê Six-Ninths lắm. Brett Kline quyến rũ kinh khủng. Còn Darrin Rumsfeld nữa, tay trống đó, anh ấy đẹp trai muốn chết.”
Tôi cười. “Vậy chứ em có thích nghe nhạc của họ không?”
“Trời, đương nhiên rồi. Em nói nghe nè…” Ireland bỗng trở nên nghiêm trọng. “Em nghĩ chị nên bắt chuyện với Gideon, kiểu như giả vờ lại chào hỏi đó mà. Em thề là chị mà bật đèn xanh là anh ấy lao tới liền à. Ạnh ấy nhớ chị phát điên lên được.”
Tôi ngả người ra ghế, giả vờ hỏi lại. “Em nghĩ vậy hả?”
“Thì rõ rành rành mà.”
“Vậy hả? Rõ làm sao?”
“Em không biết phải nói sao nữa, cứ mỗi lần nhắc tới chị là giọng anh ấy khác hẳn. Em không giải thích được, nhưng em biết là anh ấy mong chị quay lại lắm. Chính chị là người kêu anh ấy dắt em theo ngày mai phải không?”
“Cũng không hẳn…”
“A! Em biết mà. Anh ấy luôn nghe lời chị mà. Cảm ơn nhé!” Cô bé cười lớn.
“Cảm ơn Gideon đó. Chị rất mong gặp lại em ngày mai.”
Ireland là người duy nhất trong gia đình mà tình cảm của Gideon không bị hoen ố, dù anh có cố tình che giấu điều đó. Tôi đoán chắc là anh sợ bị thất vọng, hay sợ mình làm mọi thứ xấu đi. Không biết vì lý do gì, nhưng Ireland rất tôn thờ Gideon, trong khi anh luôn giữ khoảng cách, dù chính anh là người thiếu thốn tình cảm.
“Hứa với em là chị sẽ nói chuyện với anh ấy nhé?” Ireland nài ép. “Chị vẫn còn yêu anh ấy mà, phải không?”
“Hơn bao giờ hết.” Tôi đáp nhiệt thành.
Cô bé im lặng một chút rồi nói tiếp. “Anh ấy thay đổi hẳn kể từ khi gặp chị.”
“Chị cũng nghĩ vậy, vì chị cũng thay đổi nữa.”
Tôi ngồi thẳng dậy khi thấy Mark bước ra. “Chị phải làm việc tiếp đây. Mai mình gặp nhau nhé, rồi bàn luôn vụ đi chơi mà lần trước hẹn đó.”
“Tuyệt quá. Tạm biệt chị!”
Tôi cúp máy, thấy vui khi Gideon đã nghe lời tôi đưa Ireland đi. Tôi và anh rõ ràng đang cùng cố gắng và có tiến triển tốt.
“Từng bước một.” Tôi tự nhủ với mình, rồi quay lại với công việc.
Giờ nghỉ trưa, tôi và Mark tới nhà hàng Pháp gặp Steven. Dù chỗ này rất rộng và đông khách, nhưng không hề khó khăn gì để nhận ra người yêu của Mark.
Steven Ellison rất to con. Anh cao lớn, vai rộng và cơ bắp cuồn cuộn. Steven có một công ty xây dựng riêng, và thường xuyên ra công trường làm việc chung với nhân viên. Nhưng điểm nổi bật hơn cả ở anh là mái tóc đỏ rực rỡ. Em gái Steven, Shawna, cũng sở hữu mái tóc tương tự, và tính tình cũng vui vẻ hoạt bát không khác gì ông anh trai.
“Chào anh!” Tôi hôn lên má Steven, thân mật thoải mái với anh hơn là với Mark. “Chúc mừng nhé!”
“Cảm ơn, cưng. Cuối cùng thì Mark cũng sắp được chiêm ngưỡng con người thật của anh rồi.”
“Nhiều khi cưới xong vẫn chưa được thấy con người thật đâu.” Mark trả đũa, kéo ghế cho tôi ngồi.
“Có lúc nào mà em không thật thà với anh đâu?” Steven phản đối.
“Ừm để coi.” Mark chờ tôi ngồi, xong ngồi xuống ghế bên cạnh. “Vậy chứ cái lúc em thề thốt là hôn nhân không thích hợp với em đó thì sao?”
“À, em chưa bao giờ nói là không thích hợp với em hết.” Steven trả miếng rồi quay qua tôi, nháy đôi mắt xanh tinh quái. “Chỉ nói nó không hợp với nhiều người thôi.”
“Anh ấy lo sốt vó vụ cầu hôn đó.” Tôi nói. “Em thấy tội cho anh ấy luôn.”
“Đúng rồi.” Mark lướt mắt qua thực đơn. “Eva là nhân chứng cho cái hình phạt độc ác và bất ngờ mà em bắt anh hứng chịu.”
“Người đáng được thông cảm là anh mới đúng.” Steven quay qua tôi phân trần. “Anh chuẩn bị nào là rượu vang, hoa hồng, rồi dàn nhạc vĩ cẩm. Anh phải tập dượt cả mấy ngày liền. Vậy mà cuối cùng vẫn bị từ chối.”
Dù Steven cố pha trò, tôi vẫn cảm nhận được trong mắt anh có một vết thương chưa lành hẳn. Nghe tới đó Mark bèn đặt một tay lên tay anh, an ủi.
“Vậy cuối cùng là anh ấy đã hỏi như thế nào?” Dù đã nghe Mark kể rồi, tôi vẫn hỏi lại.
Đúng lúc đó thì người phục vụ tới hỏi xem có cần dùng nước trước không. Tiện thể bọn tôi gọi thức ăn luôn, rồi sau đó Steven thuật lại buổi tối kỷ niệm của hai người.
“Anh ấy đổ mồ hôi như tắm, cứ vài phút là lại phải lau mặt một lần.”
“Thì mùa hè mà.” Mark lẩm bẩm.
“Nhưng mấy chỗ mình đi đều có máy lạnh mà.” Steven cãi. “Cả đêm anh ấy cứ như vậy cho tới lúc về. Lúc đó anh bắt đầu nghĩ chắc là anh ấy sẽ không làm gì rồi, vì đã sắp hết buổi tối mà vẫn chưa thốt ra được mấy chữ đó. Và rồi lúc anh tự hỏi chẳng lẽ anh lại phải là người đặt câu hỏi lần nữa, và liệu lần này nếu anh ấy từ chối lần thứ hai…”
“Lần đầu anh đâu có từ chối đâu.” Mark cướp lời.
“… thì chắc anh phải đánh cho anh ta xỉu, tống lên máy bay đi thẳng qua Vegas, để thời gian quay lại vài tiếng đồng hồ quá.”
“Có trẻ lại thì cũng không sung sướng gì hơn đâu.” Mark lại làu bàu.
Steven lườm một cái rồi nói tiếp. “Thế là về đến nhà, anh đang bước xuống xe, trong đầu vẫn nhớ lại cái lời cầu hôn được chuẩn bị kỹ lưỡng tuyệt vời của mình lần trước, thì anh ấy bỗng nắm lấy khuỷu tay anh thốt lên. ‘Steven à, khỉ thật, em phải lấy anh mới được!’”
Tôi bật cười, hơi ngả ra sau nhường chỗ cho người phục vụ đặt đĩa xa lát lên bàn. “Vậy thôi đó hả?”
“Chỉ vậy thôi.”
Steven gật đầu.
“Rất chân thành.” Tôi quay qua Mark giơ ngón cái lên. “Anh thật tuyệt vời.”
“Thấy chưa?” Mark tự hào. “Anh làm được mà.”
“Hai anh có định tự viết lời thề hôn nhân không?” Tôi hỏi. “Sẽ lý thú lắm đấy.”
Steven bật cười hô hố làm mọi người xung quanh ngoái nhìn.
Tôi nuốt hết miếng cà chua. “Em mong được coi kế hoạch đám cưới của anh muốn chết nè.”
“À, anh có tình cờ mang theo…”
“Đâu phải tình cờ.” Mark lắc đầu, trong khi đó Steven lôi từ cái túi để dưới chân ra một cuốn sổ to, dày đến nỗi giấy lòi ra lung tung.
“Em phải thấy cái bánh mà anh chọn được.” Steven đẩy thức ăn qua một bên mới có chỗ mở cuốn sổ ra trên bàn.
Tôi cố nhịn cười khi nhìn phần mục lục và mấy tấm phân trang.
“Mình sẽ không chọn cái bánh hình tòa nhà cao tầng với cần cẩu và bảng quảng cáo đâu đó.” Mark quả quyết.
“Thật hả?” Tôi tò mò. “Đâu đưa em coi.”
*
Về tới nhà, tôi thả túi xách xuống, tháo giày rồi nằm lăn ra sô pha, lại nhìn lên trần nhà. Tôi có hẹn với Megumi lúc sáu giờ rưỡi ở CrossTrainer, nên cũng không còn bao nhiêu thời gian, nhưng tự dưng thấy rất mệt mỏi. Tôi đến kỳ từ trưa hôm qua, nên hai ngày nay trong người lúc nào cũng rã rời, cáu kỉnh.
Tôi thở dài khi nghĩ trước sau gì mình cũng phải nói chuyện với mẹ. Hai mẹ con có rất nhiều vấn đề cần phải giải quyết, mà càng trì hoãn thì tôi lại càng thấy khó chịu. Phải chi tôi có thể nói chuyện với mẹ một cách đơn giản giống như nói với bố thì tốt biết mấy. Nhưng mà cũng phải làm thôi, vì tôi rất thương bà, nên không chịu nổi cái cảm giác ngột ngạt khi hai mẹ con giận nhau.
Rồi tôi lại nghĩ tới Corinne. Lẽ ra tôi phải đoán trước được là một khi người đàn bà đã có thể bỏ chồng ở Paris để sang tận New York vì một người đàn ông khác thì cô ta sẽ không thể nào dễ dàng bỏ cuộc. Nhưng dù vậy, tôi vẫn cho rằng cô ta phải hiểu rõ là với tính cách của Gideon thì ép buộc anh ấy sẽ không bao giờ có hiệu quả.
Còn Brett nữa… Tôi nên làm sao với anh đây?
Điện thoại nội bộ reo. Tôi nhăn mặt, đứng lên ra nhấc máy. Chẳng lẽ Megumi lại tưởng nhầm là hai đứa hẹn gặp nhau ở đây sao? Cũng không phiền gì, chỉ có điều…
“Tôi nghe?”
“Chào Eva.” Người trực dưới quầy lễ tân vui vẻ. “Có thanh tra Michna và thanh tra Graves ở sở cảnh sát tới tìm cô đây.”
Chết tiệt thật. Tất cả mọi suy nghĩ nãy giờ biến mất hết. Chỉ còn một cơn sợ hãi xâm chiếm làm máu trong người tôi đông cứng lại.
Tôi cần phải có luật sư, lúc này tình thế quá rủi ro.
Nhưng tôi cũng không thể để lộ ra là mình đang lo lắng được.
Phải mất mấy giây sau tôi mới trả lời. “Cảm ơn anh. Cho họ lên giúp tôi nhé.”