Bạn đang đọc Crossfire: Chạm Mở, Soi Chiếu, Hoà Quyện: Chương 30
Tôi vẫn còn trong giấc mơ lãng đãng khi cửa phòng bật mở, nhưng ngay sau đó tỉnh ngủ hẳn vì mùi cà phê thơm lừng. Tôi duỗi người, không mở mắt vội để thêm phần háo hức.
Gideon ngồi xuống mép giường, đưa tay ân cần vuốt má tôi. ‘Em ngủ ngon không?”
“Em nhớ anh quá. Cà phê anh pha cho em hả?”
“Nếu em ngoan thì cho.”
Tôi mở mắt. “Nhưng anh thích em hư mà.”
Nụ cười của anh làm đầu óc tôi váng vất. Gideon đã thay đồ đi làm, một bộ đồ vest gợi cảm muốn chết. Nhìn anh tươi tỉnh hơn hẳn tối hôm qua. “Anh chỉ thích em hư với anh thôi. Nói anh nghe coi vụ ca nhạc thứ sáu này là sao.”
“Em chỉ biết là buổi biểu diễn của một nhóm nhạc tên Six-Ninths thôi. Anh muốn đi không?”
“Vấn đề không phải là anh muốn đi không. Nếu em đi thì anh đi theo, vậy thôi.”
Tôi nhướn mày. “Vậy thôi hả? Vậy nếu em không rủ anh thì sao?”
Anh nắm tay tôi, nhẹ nhàng xoay xoay cái nhẫn anh tặng. “Thì em cũng không được đi chứ sao.”
“Cái gì?” tôi vuốt tóc, ngồi dậy khi thấy mặt anh có vẻ cương quyết. “Đưa em ly cà phê đi, em muốn tỉnh táo để cho anh một trận.”
Gideon cười, đưa tôi cái ly.
“Đừng có mà cười.” Tôi nghiêm giọng. “Em rất bực mỗi lần anh nói là em không được đi chỗ này chỗ nọ.”
“Anh chỉ đang nói tới buổi biểu diễn nhạc rock này thôi. Mà anh đâu có nói là em không được đi, anh chỉ nói em không được đi mà không có anh thôi mà. Anh xin lỗi nếu làm em bực mình, nhưng anh không đổi ý đâu.”
“Ai nói là nhạc rock? Biết đâu nhạc cổ điển, hay pop, hay celtic thì sao?”
“Nhóm Six-Ninths này có ký hợp đồng với Vidal Records.”
“À.” Hãng ghi âm Vidal Records do cha dượng của Gideon, Chistopher Vidal Cha, điều hành, nhưng anh có cổ phần lớn trong đó. Tôi cứ thắc mắc không hiểu làm cách nào mà anh có thể thôn tính cả tài sản của cha dượng mình. Tôi đoán đó chính là lý do vì sao mà cậu em cùng mẹ khác cha với anh, Chistopher Con, lại căm ghét anh tận xương tủy.
“Anh có xem qua băng ghi hình mấy buổi biểu diễn trước của họ rồi, anh biết thành phần khán giả và không khí như thế nào. Anh không để em đi tới mấy chỗ như vậy một mình đâu.”
Tôi nhấp một ngụm cà phê. “Em hiểu, nhưng anh không thể ra lệnh cho em như vậy được.”
“Không được hả? suỵt.” Gideon đặt một ngón tay lên môi tôi. “Khoan cãi đã. Anh không phải độc tài, nhưng anh có những lo lắng của anh, mà em nên nghe lời anh thì mới sáng suốt.”
Tôi gạt tay anh ra. “Sáng suốt có nghĩa là để cho anh quyết định hết đó hả?”
“Dĩ nhiên rồi.”
“Vớ vẩn.”
Anh đứng dậy. “Thôi mình đừng cãi nhau vì chuyện chưa xảy ra nữa. Tóm lại là em rủ anh đi xem ca nhạc với em và anh đã đồng ý. Vậy thôi, có gì to tát đâu.”
Tôi bỏ ly cà phê lên bàn, đá cái mềm trên người ra rồi bước xuống giường. “Em phải có được cuộc sống của riêng mình, Gideon à. Nếu em không được là chính em thì hai đứa mình sẽ không lâu dài được đâu.”
“Còn anh cũng phải được là chính anh nữa chứ. Chẳng lẽ chỉ có mình anh phải nhượng bộ thôi sao.”
Câu đó làm tôi giật mình. Anh nói không sai, tôi có quyền yêu cầu anh cho tôi sự riêng tư, nhưng anh cũng có quyền được sống đúng như tính cách của anh chứ. Tôi cần phải nghĩ tới chuyện cũng có những giới hạn sẽ làm anh bất an. “Vậy lỡ nếu em muốn đi chơi riêng với đám bạn gái thì sao?”
Anh ôm mặt tôi bằng cả hai tay rồi đặt một nụ hôn lên trán. “Thì em cứ lấy chiếc limo đi và chỉ tới những chỗ của anh thôi chứ sao.”
“Để anh sai vệ sĩ đi theo dõi em hả?”
“Bảo vệ chứ không phải theo dõi.” Anh đính chính, môi lướt qua lông mày tôi. “Bộ chuyện đó khó chịu lắm hả cưng? Em không thể tha thứ cho chuyện anh không muốn rời mắt khỏi em sao?”
“Anh đừng có lật ngược tình thế như vậy chứ.”
Anh nhìn tôi bằng ánh mắt cương quyết. “Em phải biết là dù em có đi xe của anh và chơi ở mấy chỗ của anh thì chừng nào em chưa về là chừng đó anh còn lo phát điên lên được. Nếu chuyện đó làm em bực bội thì coi như mình huề nhau phải không?”
Tôi làu bàu. “Sao chuyện vô lý mà anh nói một hồi nghe cũng có vẻ có lý vậy?”
“Tài năng bẩn sinh mà.”
Tôi đặt tay lên cái mông săn chắc của anh, bóp mạnh. “Em cần thêm cà phê để đối phó với tài năng của anh, cưng à.”
Hầu như đã thành lệ, thứ Tư nào tôi, Mark và Steven cũng đi ăn trưa với nhau. Khi tôi và Mark tới nhà hàng Ý do anh chọn, tôi khá xúc động khi thấy Steven và Shawna đã ngồi chờ sẵn. Quan hệ giữa Mark và tôi rất chuyên nghiệp, nhưng bằng một cách nào đó chúng tôi trở nên khá thân thiết, một điều rất có ý nghĩa đối với tôi.
“Mình ghen tị với màu da rám nắng của bồ quá.” Hôm nay nhìn Shawna rất nhẹ nhàng trong quần jeans, áo thun sát tay đính đá và khăn quàng cổ mỏng. “Mình mà phơi nắng là chỉ đỏ lên với có thêm tàn nhang thôi.”
“Nhưng bù lại tóc của bồ mà ra nắng là đẹp phải biết.” Tôi bày tỏ sự ngưỡng mộ mái tóc màu đỏ tím của cô nàng.
Steven luồn tay vô mái tóc có màu y hệt với cô em gái, toét miệng cười. “Muốn quyến rũ thì phải vậy, được cái này mất cái kia.”
“Sao anh biết?” Shawna cười lớn, đập lên vai anh trai mình một cú, nhưng không làm Steven nhúc nhích phân nào. Trái ngược với thân hình thanh mảnh của Shawna, Steven rất to lớn vạm vỡ. Tôi nghe Mark nói người yêu của anh rất thường xuyên tham gia trực tiếp vào công việc ở công trường, vì vậy anh có một thể hình khỏe mạnh và đôi tay thô ráp.
Nhờ đặt chỗ trước nên bọn tôi vào là có bàn ngay. Nhà hàng này tuy nhỏ nhưng khá đẹp, không gian tràn ngập ánh sáng nhờ mấy ô cửa kính trải dài từ trần xuống tới sàn nhà, mùi thức ăn hấp dẫn làm tôi ứa nước bọt.
“Mình mong tới thứ Sáu quá.” Đôi mắt xanh nhạt của Shawna đầy háo hức.
“Phải rồi, nó rủ em chứ không thèm rủ anh trai nó mà.” Steven quay qua tôi nói cộc lốc.
“Đâu có hợp với anh.” Cô nàng đáp. “Anh ghét mấy chỗ đông người mà.”
“Không phải ghét, anh chỉ cần có một chút khoảng cách thôi.”
Shawna trợn mắt. “Thì đâu phải ở đâu anh cũng làm vậy được.”
Nói tới chỗ đông người làm tôi nhớ tới Gideon và lý lẽ của anh về vụ bảo vệ cho tôi. “Mình rủ thêm bạn trai mình được không? Có làm bồ mất vui không?”
“Không sao. Anh ta có anh bạn nào muốn đi chung luôn không?”
“Shawna nè.” Mark có vẻ ngạc nhiên và không tán thành. ‘Chứ còn Doug thì sao?”
“Thì có sao đâu? Em chưa nói hết mà.” Rồi quay qua tôi giải thích. “Doug là bạn trai của mình. Hè này anh ấy dự một khóa học về ẩm thực ở Sicily. Anh chàng là đầu bếp.”
“Hay quá vậy. Mình thích mấy anh chàng biết nấu nướng lắm.”
“Ừ,” Shawna cười, liếc nhìn Mark. “Anh ấy là của quý, mình biết mà. Nên mình định nói nếu bạn trai bồ có bạn muốn đi coi chung thôi chứ không có ý định hẹn hò thì cứ rủ theo.”
Tôi nghĩ ngay tới Cary, cười thầm trong bụng.
Nhưng tối hôm đó khi về tới căn hộ của Gideon sau khi hai đứa đã tập thể dục xong, tôi thay đổi ý định. Nằm trên ghế đọc sách mà mãi vẫn không tập trung được, tôi đành ngồi dậy đi vào phòng làm việc của anh.
Gideon đang lướt tay trên bàn phím, nhíu mày ra chiều căng thẳng. Chỉ có ánh sáng từ màn hình máy tính với từ ngọn đèn nhỏ chiếu vào cái khung tranh treo trên tường, nên phần lớn căn phòng chìm trong bóng tối lờ mờ. Anh ngồi đó, ngực để trần, khắc họa một vẻ đẹp nghẹt thở nhưng cũng phản phất sự cô đơn, chừng mực và đầy quyền lực. Mỗi khi làm việc, nhìn anh rất cô độc và xa cách. Chỉ đứng từ xa nhìn thôi cũng khiến tôi cảm thấy cô đơn.
Việc hai đứa không thể thân mật được vì tôi đang tới tháng, cộng thêm quyết định ngủ riêng có lý do rất chính đáng của anh, làm tôi cảm thấy bất an. Tôi càng muốn đeo bám anh, đòi hỏi anh chú ý tới mình.
Lẽ ra tôi không nên khó chịu chuyện anh phải bớt lại thời gian dành cho tôi để làm việc, vì tôi biết anh rất bận rộn. Vậy mà tôi vẫn thấy không yên. Tôi cảm thấy bị bỏ rơi, cảm thấy cần được ve vuốt. Tôi hiểu cảm giác này có nghĩa là tôi đang đi thụt lùi trong quá trình hồi phục của mình, và sẽ dẫn tới những thói quen cũ không hay ho gì. Sự thật đơn giản là, Gideon và tôi chính là thứ vừa tôi đẹp quý giá nhất và cũng vừa có sức hủy diệt nhất đối với cuộc sống của nhau.
Anh ngước lên, nhìn chăm chú, sự tập trung chuyển từ công việc đang làm dở qua tôi.
‘Anh có làm em cảm thấy bị bỏ rơi không cưng?” anh hỏi rồi ngả người ra sau dựa vào thành ghế. Tôi hơi đỏ mặt. Phải chi anh đừng có lúc nào cũng đọc hết được suy nghĩ của tôi như vậy. “Em xin lỗi vì làm phiền lúc anh đang làm việc.”
“Đúng là em nên đi tìm anh mỗi khi em cần gì đó mà.” Anh đẩy bàn phím vô rồi vỗ nhẹ lên bàn chỗ trước mặt mình, đẩy ghế lùi ra sau. “Lai đây ngồi nè.”
Tôi hớn hở bước qua ngay, không thèm giấu giếm. Tôi ngồi tót lên bàn, cười toe toét khi anh đẩy ghế lại, ngồi giữa hai chân tôi.
Anh vòng tay ôm choàng qua hông tôi. “Anh quên chưa nói với em là anh đang cố làm cho hết việc để cuối tuần này đi chơi với em.”
“Vậy hả?” tôi vuốt tóc anh.
“Anh muốn ở bên cạnh em, hai đứa mình thôi. Với lại anh cần phải gần em thật lâu, có lẽ là suốt cả cuối tuần luôn.” Mắt anh nhắm lại. “Anh nhớ cái cảm giác khi ở trong em quá.”
“Lúc nào anh cũng ở trong em mà.” Tôi thì thầm.
Anh chậm rãi nở nụ cười tinh ranh, rồi mở mắt ra. “Em làm anh… nữa rồi.”
“Có câu gì mới hơn không?”
“Cái gì cũng mới hết.”
Tôi nhíu mày.
“Mình sẽ nói chuyện đó sau.” Anh nói. “Giờ thì nói anh nghe coi em vô đây tim anh có chuyện gì?”
Tôi ngập ngừng, trong đầu vẫn còn nghĩ về câu nói bí hiểm vừa rồi của anh.
“Eva nè.” Giọng nói kiên quyết của anh làm tôi tập trung trở lại. “Em cần gì?”
“Em cần một người đi chung với Shawna. À. Không hẳn là đi cặp. Shawna có bạn trai rồi, nhưng anh ta đang ở nước ngoài. Em chỉ nghĩ nếu có bốn người sẽ đồng đều hơn thôi.”
“Sao em không rủ Cary.”
“Lúc đầu em cũng nghĩ vậy. Nhưng Shawna là bạn của em, nên em nghĩ tốt hơn nên để anh rủ thêm bạn anh nữa, vậy cho cân đối.”
“Được rồi. Để anh coi hôm đó ai đi được.”
Lúc đó tôi chợt nhận ra là tôi đã không nghĩ tới chuyện anh sẽ nhận lời.
Chắc mặt tôi nhìn dễ đoán lắm, nên anh hỏi tiếp. “Còn gì nữa không?”
“Em…” làm sao diễn tả được suy nghĩ của mình để không nghe vô duyên đây? Tôi lắc đầu. ‘Không, hết rồi.”
“Eva.” Anh nghiêm giọng. ‘Nói anh nghe coi.”
“Nghe ngu ngốc lắm.”
“Đó đâu phải câu trả lời.”
Một cảm giác ngứa ngáy nóng ran chạy khắp da thịt tôi mỗi lần anh dùng cái giọng ra lệnh đó. “Em tưởng anh chỉ giao du với đối tác làm ăn, xong thỉnh thoảng lên giường với phụ nữ mà anh không quen biết thôi chứ.”
Đoạn cuối tôi nói hơi khó nhọc. Dù biết rất ngớ ngẩn nhưng tôi vẫn ghen với quá khứ của anh.
“Em nghĩ là anh không có bạn bè hả?” giọng anh rõ ràng đang mắc cười.
“Thì anh có bao giờ giới thiệt em với ai đâu.” Tôi rầu rĩ, vân vê mép áo.
“À…” anh nghe có vẻ như sắp phá lên cười tới nơi. “Em là bí mật nhỏ của anh. Em phải biết lý do tại sao anh cố tình để cho báo chí đăng hình mình hôn nhau ngoài đường chứ.”
“Ừm.” Tôi liếc nhìn tấm hình đó trong cái khung lớn treo trên tường. Bức hình đã được bao nhiêu là trang mạng đăng tải trong nhiều ngày. “Nếu anh đã nói vậy thì…”
Gideon phá lên cười, âm thanh giòn giã đó làm tôi vui sướng. ‘Anh đã có giới thiệu em với vài người mấy lần mình đi ra ngoài rồi đó.”
“Ồ.” Tôi cứ tưởng tất cả mọi người mà tôi gặp ở mấy sự kiện tiệc tùng đều là đối tác làm ăn hết chứ.
“Nhưng giấu em đi cho riêng mình anh thôi cũng là một ý hay đó.”
Tôi liếc anh một cái rồi nhắc lại vụ mà hai đứa đã nói khi cãi nhau về chuyện đi Vegas hay Phoenix. “Sao cái người nằm ở nhà chờ không phải là anh chứ?”
“Vậy thì còn gì vui nữa?”
Tôi đập lên vai anh, anh cười lớn rồi kéo tôi sát vô người.
Không thể tin được hôm nay cái gì lại khiến tâm trạng anh vui như vậy. Khi liếc nhìn qua màn hình máy tính, tôi chỉ thấy một bảng máy tính đầy những con số rối rắm với một cái email đang viết dở. Rõ ràng có gì đó rất khác ở anh mà tôi rất thích.
Anh lướt môi trên cổ tôi, thì thầm. “Sẽ rất hân hạnh nếu được nằm sẵn dàng chờ tới khi em có cảm hứng.”
Bên dưới tôi bắt đầu co thắt khi mường tượng ra cảnh đó. “Bây giờ rồi nè.”
“Tốt. Anh thích em như vậy.”
“Để coi.” Tôi ngâm nga. “Tưởng tượng nếu anh là người sẵn sàng phục vụ em hai bốn trên hai bốn….”
“Nghe giống thực tế hiện giờ hơn là tưởng tượng.”
Tôi cắn nhẹ lên mặt anh.
Anh gầm gừ. “Định hung hăng hả cưng?”
“Em muốn biết anh thích tưởng tượng tới cái gì?”
Gideon kéo tô ngồi trên đùi anh. “Tới em.”
“Phải vậy chứ.”
Anh toét miệng cười. “Ngồi trên đu.”
“Hả?”
“Đu của người lớn, Eva. Em ngồi lên đó, ngon lành xinh đẹp, hai chân để bàn đạp, ướt át mời gọi.” Tay anh xoa xoa khêu gợi trên lưng tôi. “Em hoàn toàn bất lực, không thể chống cự lại những cơn khoái cảm mà anh mang tới. Em sẽ đê mê không biết gì hết.”
Tôi tưởng tượng theo anh. “Anh thích nhìn thấy em bất lực hả.”
“Anh muốn em phục tùng anh, không phải chỉ ở bên ngoài, anh phải làm em quy phục hoàn toàn nữa.”
“Gideon…”
“Anh sẽ không làm quá đâu.” Mắt anh sáng lên trong bóng tôi mờ. “Nhưng anh sẽ làm em phát điên lên đó.”
Tôi cựa quậy, vừa bị kích thích lại vừa thấy bực bội khi nghĩ tới chuyện mình bị mất kiểm soát như vậy. “Tại sao phải làm vậy?”
“Bởi vì em phải là của anh, anh muốn em. Mình sẽ làm như vậy.” Tay anh luồn xuống dưới áo, khơi gợi ham muốn xác thịt trong tôi.
“Anh đã làm vậy bao giờ chưa?” tôi hổn hển. “Cái đu đó.”
Sao mình nói vậy nhỉ. “Em chỉ muốn…”
Môi anh dán chặt lên miệng tôi, tôi thấy môi dưới bị cắn nhẹ, rồi lưỡi anh lấn vào bên trong, đầu tôi bị giữ lại bởi tay anh nắm trên tóc. Cơn khao khát bùng phát, một sự thèm muốn anh mãnh liệt mà tôi không cách nào đè nén nổi. Tôi rên rỉ, lồng ngực đau nhói khi tưởng tượng tới chuyện anh bỏ ra ngần ấy thời gian và công sức để đạt được khoái cảm từ một người khác.
Nụ hôn bỗng chấm dứt, Gideon vòng tay qua lưng tôi, rồi cúi xuống.
Tôi hoàn toàn bất lực, đầu óc ngừng hoạt động vì cơn ham muốn dâng tràn. Ngón tay anh lần xuống dưới lớp quần, chạm vào phần mềm mại êm ái, đúng như tôi đang mong mỏi. “Gideon ơi.”
Anh hơi ngước lên, đôi mắt tối sẫm nhìn tôi sắp bùng nổ. Tôi rùng mình hét lên, được giải tỏa sau bao nhiêu ngày thèm khát điên cuồng. Nhưng anh không ngừng ở đó. Anh tiếp tục cho tới khi tôi lại nổ tung thêm lần nữa, toàn thân run rẩy, hai chân khép chặt van nài anh ngừng lại.
Khi anh ngừng hẳn, tôi rũ người xuống, mềm nhũn, thở hổn hển. Tôi cuộn người vào lòng anh, ôm lấy cổ anh, rúc mặt vào đó. Tôi tưởng như tim mình đang căng phồng ra trong lồng ngực. Bao nhiêu thứ dày vò dằn vặt, và tình yêu tôi dành cho anh, bỗng trở nên quá sức chịu đựng. Tôi bấu chặt để được gần sát anh hơn.
“Suỵt.” Anh ôm sát tôi, ghì siết đến khi tôi không thở nôi. “Em cứ dày vò về tất cả mọi thứ rồi tự khiến mình phát điên lên thôi.”
“Em không muốn như vầy.” Tôi thì thầm. “Em không nên quá lệ thuộc vào anh như vầy. Không tốt chút nào.”
“Em nói vậy không đúng.” Tôi nghe tim anh đập nhanh hơn. “Anh là người có trách nhiệm mà. Đúng là anh thường quyết định một số chuyện, nhưng anh cũng để em quyết định những chuyện khác mà. Anh biết là thời gian qua anh đã làm em lo lắng và bối rối, từ giờ trở đi sẽ không vậy nữa đâu, anh đã biết cách làm mọi thứ dễ chịu hơn rồi cưng.”
Tôi ngẩng lên nhìn kỹ mặt anh, nín thở khi bắt gặp ánh mắ anh nhìn lại tôi không chớp. Lúc đó tôi mới nhìn thấy anh hơi khác, có vẻ điềm tĩnh, bình thản hơn hẳn. Nhìn thấy anh như vậy tôi cũng yên tâm phần nào, hơi thở đều lại, lo lắng giảm đi một chút.
“Vậy mới ngoan chứ.” Gideon hôn lên trán tôi. “Anh định chờ tới cuối tuần mới nói với em, nhưng thôi nói luôn bây giờ cũng được. Hai đứa mình sẽ ra một thỏa thuận hẳn hoi, và mội khi cam kết rồi thì nhất định phải thực hiện. Em hiểu không?”
Tôi hồi hộp. “Để em ráng.”
“Em biết tính anh rồi đó, em thấy hết mọi tật xấu của anh rồi. Vậy mà tối qua em vẫn nói là em cần anh.” Anh chờ tôi gật đầu xác nhận. “Đó là lý do làm anh bối rối. Anh có lý do để nghĩ là quyết định của em không được sáng suốt, cho nên anh đã hành động quá thận trọng. Những chuyện đã xảy ra trong quá khứ của em làm anh lo sợ, Eva à.”
Cái suy nghĩ lại chính là nathan gián tiếp cướp đi Gideon làm tôi đua đớn, co gôi sáng hơn vô người. “Đừng để hắn ta làm như vậy mà.”
“Không đâu. Em phải biết là lúc nào cũng có nhiều cách khác nhau để giải quyết một vấn đề. Ai nói là em quá lệ thuộc vào anh? Ai nói như vậy là không tốt? Đâu phải em. Em không vui là tại vì em cứ phải kiềm chế mình.”
“Thường thì đàn ông không…”
“Dẹp đi, hai đứa mình đâu có giống người bình thường. Chuyện đó cũng không có gì sai. Em phải ngưng mấy cái suy nghĩ đó, chính nó làm em buồn phiền. Anh biết rõ em cần cái gì, và em phải tin anh dù nhiều khi em nghĩ khác anh. Đổi lại anh sẽ tin tưởng vào quyết định của em là vẫn tiếp tục yêu anh bất chấp những chuyện anh làm. Hiểu không?”
Tôi cắn môi cho khỏi run và gật đầu.
“Nhìn em có vẻ không chắc chắn lắm.” Anh dịu giọng.
“Em lo em sẽ lại đánh mất mình vì anh. Em sợ sẽ đánh mất điều mà em phải khó khăn lắm mới lấy lại được.”
“Anh sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra.” Anh hứa một cách chắc chắn. “Anh muốn hai đứa mình có cảm giác an toàn. Không để ác mộng chung trong quá khứ làm mình kiệt quệ như vầy được. Nó phải là một điểm tự vững chắc cho cả hai đứa.”
Mắt tôi nhòe nước, thì thầm. “Em ước gì được như vậy.”
“Anh sẽ cho em được như vậy, cưng à.” Gideon cúi xuống hôn lên môi tôi. “Anh sẽ cho tụi mình điều đó, và em phải để cho anh thực hiện mới được.”
“Tuần này có vẻ tốt hơn rồi đó.” Bác sĩ Petersen nói khi tôi và Gideon tới buổi đầu trị chung tối thứ Năm
Lần này hai đứa ngồi cạnh nhau, tay trong tay. Khi Gideon khẽ vuốt ve mấy đối ngón tay tôi bằng ngón cái, tôi nhìn anh mỉm cười, yên tâm.
Bác sĩ Petersen mở máy tính bảng ra, thư thái trên chiếc ghế của mình ở phía đối diện. ‘Cô cậu có gì cụ thể muốn thảo luận không?”
“Hôm thứ Ba vừa rồi quả là ác mộng.” Tôi nói nhỏ.
“Tôi cũng nghĩ vậy. Mình nói về tối thứ Hai đi. Eva, nói tôi nghe chuyện gì xảy ra tối hôm đó nhé.”
Tôi kể ông nghe chuyện tôi gặp ác mộng, rồi khi giật mình tỉnh dậy thì phát hiện chính tôi bị lôi vào cơn ác mộng của Gideon. Tôi kể luôn những gì xảy ra cho đến tận ngày hôm sau.
“Vậy là bây giờ hai người ngủ riêng hả?” ông hỏi.
“Đúng vậy.”
Ông hỏi tôi, “Cô có thường gặp ác mộng không, Eva?”
“Ít lắm. Trước khi gặp Gideon, lần cuối cùng tôi bị vậy là cách đây tới gần hai năm.” Bác sĩ bỏ cây bút điện tử xuống, bắt đầu đánh máy rất nhanh. Có gì đó buồn bã ở ông khiến tôi lo lắng. “Tôi yêu anh ấy.” Tôi buột miệng.
Gideon ngồi bất động cạnh tôi.
Bác sĩ Petersen ngước lên nhìn tôi. Ông liếc qua Gideon, rồi lại tới tôi. “Tôi không nghi ngờ gì điều đó. Nhưng tại sao cô lại thấy cần phải nói câu đó, Eva?”
Tôi lúng túng nhún vai, biết Gideon đang nhìn mình.
“Cô ấy muốn được ông chấp thuận.” Gideon nói ngắn ngọn.
Câu nói như xát muối vào lòng tôi.
“Phải vậy không?” bác sĩ hỏi.
“Không phải.”
“Chứ còn cái quái gì nữa.” Gideon bắt đầu tỏ ra khó chịu.
“Không phải.” Tôi cố cãi, dù thật lòng lại muốn nghe anh nói ra điều đó. “Đó là… sự thật, là cảm giác của tôi.”
Tôi nhìn bác sĩ Petersen. “Mình phải giải quyết được chuyện này, chắc chắn là bác sĩ hiểu rõ vấn đề. Không có lựa chọn nào khác hết.”
“Eva à.” Ông cười hiền từ. “Hai người rõ là có rất nhiều thứ phải vượt qua, nhưng không có gì là không thể cả.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, rồi gật đầu đầy quyết tâm. “Tôi yêu anh ấy.”
Gideon đứng bật dậy, vẫn siết chặt tay tôi. “Bác sĩ vui lòng chờ một chút.”
Hơi lo lắng và bối rối, tôi đứng dậy bước theo anh ra ngoài sảnh. Đây là buổi hẹn khám cuối cùng trong ngày nên người lễ tân đã về, khu vực chờ lúc này không có ai. Tôi nghe mẹ nói đặt hẹn vào giờ này rất khó, nên tôi rất biết ơn Gideon đã sẵn sàng trả phí cao cho hai buổi như vậy trong một tuần.
Cánh cửa phòng khám đóng lại sau lưng, tôi quay nhìn vào mắt anh. “Gideon nè, em thề là…”
“Suỵt.” Anh ôm lấy mặt, hôn lên môi tôi, một nụ hôn dịu dàng nhưng gấp gáp.
Tôi hơi bất ngờ, phải mất vài giây sau mới từ từ luồn tay xuống lớp áo khoác, ôm lấy hông anh. Khi anh hôn sâu, tôi khẽ rên thành tiếng.
Khi anh ngẩng mặt ra, tôi nhìn thấy vẫn là người đàn ông thành đạt, đẹp trai trong bộ vét mày đen, nhưng đôi mắt thì…
Cổ họng tôi nghẹn đắng.
Một cảm xúc mãnh liệt đốt cháy da thịt, tôi cảm thấy sự khao khát thèm muốn của anh. Anh rê ngón tay từ trán dọc theo bên má, rồi xuống cổ tôi. Anh khẽ nâng cằm tôi lên, rồi lại đặt đôi môi lên môi tôi. Anh không nói một lời, nhưng tôi hiểu hết.
Rồi tay trong tay, hai đứa lại đi trở vô phòng.
Nhạc vừa dứt thì đèn vụt tắt, đám đông gào lên trong bóng tối. Khán giả hồi hộp chờ đợi cho tới khi tiếng ghi ta vang lên. Tiếng la hét lại nổi lên, rồi bật lửa dần dần được bật lên, biến biển người thành hàng ngàn đốm lửa lập lòe.
Một ngọn đèn rọi lên sân khấu, chỗ Brett đang ngôi trên ghế cao, để mình trần, khung ngực và cơ bụng săn chấc bóng nhẫy mồ hôi. Khi anh đưa tay hạ cái micro xuống thấp, cái khuyên đeo trên đầu ngực lóe sáng dưới ánh đèn. Cánh phụ nữ hét vang, tôi liếc qua thấy Shawna nhảy câng lên tạ chỗ huýt sáo lớn đến chói tai.
Thì đương nhiên rồi. Với cái dáng ngồi gác một chân lên thành ghế, hai cánh tay cơ bắp chằng chịt những hình xăm đen và xám, Brett mang lại một vẻ quyến rũ và gợi tình chết người. Cách đây gần bốn năm, trong vòng sáu tháng trời, tôi đã không từ bất cứ thứ gì để được gần anh ta.
Mấy ngón tay của Gideon bắt đầu di chuyển. Tiếng bass vang lên, rồi bằng chất giọng trầm đầy cảm xúc, Brett hát một bài mà tôi chưa nghe bao giờ, từng lời từng chữ vang lên rõ mồn một. Anh có giọng hát của một thiên thần. Ma mị, say đắm lòng người. Gương mặt và thân thể anh làm cho sức quyến rũ càng thêm khó cưỡng.
Người yêu tóc vàng ơn, em đây rồi
Anh hát giữa đám đông, trong tiếng nhạc vang
Anh đứng giữa cơn mơ, như trên cõi thiên đường
Khi anh vẫn nhìn thấy em với mặt trời trên tóc.
Và anh sẽ bay tới bên em
Người yêu tóc vàng ơi, em đây rồi
Em khiêu vũ giữa đám đông, trong tiếng nhạc vang
Anh không thể rời mắt khỏi em
Em quỳ xuống van xin anh
Và rồi em bỏ ra đi, chẳng để lại gì.
Người yêu tóc vàng ơi, em đâu rồi?
Không còn thấy em với mặt trời trên tóc
Mình đã bên nhau khắp nơi, trong xe, hay trong quán rượu
Nhưng anh vẫn không có được trái tim em, anh không còn gì cả
Anh sẽ quỳ xuống van xin em. Đừng đi.
Xin em đừng đi, còn bao nhiêu điều chưa thể nói
Eva, đừng đi, anh đang quỳ xuống đây.
Người yêu tóc vàng ơi, em đâu rồi
Anh hát giữa đám đông, trong tiếng nhạc vang
Không còn thấy em với ánh mặt trời tren tóc
Eva, đừng đi, anh quỳ xuống van xin em.
Đèn trên sân khấu tắn ngấm, tiếng nhạc nhỏ dần trong một lúc lâu. Khi đèn sáng trở lại, bộ trống chơi dồn dập. Bao nhiêu đốm lửa nhá lên, đám đông như phát cuồng.
Nhưng tôi không còn biết gì ngoài tiếng tim đập thình thịch của chính mình, cơn co thắt trong lồng ngực, nòng rối bời như tơ.
“Bài hát này làm anh nghĩ tới em.” Gideon thì thầm.
Khi buổi biểu diễn kết thúc tôi chỉ nghĩ tới chuyện tìm điện thoại để gọi cho Cary. Trong lúc chờ đám đông giải tán bớt, tôi mệt mỏi dựa hẳn vào Gideon, để mặc cho anh đỡ bằng cả hai tay.
“Em mệt hả?” anh vuốt ve lưng tôi.
“Em không sao.’ Tôi nói dối. thật tình tôi cũng không biết mình đang cảm thấy như thế nào nữa. Đáng ra chuyện Brett viết một bài hát về tô với một gam mày khác hẳn so với thực tế của mối quan hệ xác thịt trước đây giữa hai đứa cũng không còn quan trọng gì nữa, bởi tôi đã yêu người khác rồi.
“Anh cũng muốn về nhà.” Gideon nói nhỏ. “Anh muốn em quá, cưng ơi, giờ anh chỉ nghĩ tới chuyện đó thôi.”
Tôi chọc tay vào túi sau của anh. “Vậy mình đi thôi.”
“Anh có thể dắt em đi ra từ phía sau sân khấu.” Gideon hôn lên mũi tôi. “Nếu em muốn đi mình không cần nói với hai người kia đâu.”
Tôi suy nghĩ một lúc. Suy cho cùng thì nhờ có Gideon mà cả bọn đã có một buổi tối rất tuyệt. Nhưng tôi biết nếu tôi không giúp Shawna và Arnoldo có một kỷ niệm đáng nhớ tối nay thì sau này tôi sẽ thấy áy náy. Hơn nữa thật lòng tôi cũng muốn thử tới gần Brett hơn. Tôi không muốn gặp gỡ, chỉ muốn nhìn thấy anh ta một chút thôi. “Thôi, đưa họ theo luôn đi.”
Gideon nắm tay tôi rồi thông báo với Arnoldo và Shawna một tin vui mà rõ ràng làm cả hai vô cùng phấn khích, khiến tôi càng tự thuyết phục mình rằng mình chỉ đang giúp bạn vui thôi. Cả bọn đi sang bên hông sân khấu, Gideon nói gì đó với anh chàng bảo vệ khổng lồ, rồi lấy điện thoại ra gọi cho Angus kêu đánh xe vòng ra công sau. Trong lúc đó ánh mắt anh dán chặt vào tôi, đầy hứa hẹn làm người tôi nóng ran, rạo rực.
“Anh chàng của bồ đúng là tuyệt cú mèo.” Shawna nói với tôi, liếc nhìn Gideon đầy kính trọng và biết ơn. “Tối nay đúng là như một giấc mơ. Mình nợ bồ rồi đó!”
Cô nàng kéo tôi lại ôm thật chặt. ‘Cảm ơn nhé!”
Tôi cũng ôm lại. “Cảm ơn vì đã mời mình.”
Một người đàn ông cao, mảnh khảnh xuất hiện, mái tóc nhuộm điểm màu xanh da trời, gọng kính đen sành điệu. ‘Chào ông Corss.” Anh chàng đưa tay ra. “Tôi không biết là ông tới.”
Gideon bắt tay, nói nhẹ nhàng. “Tôi đâu có báo trước.” Rồi anh chìa tay ra cho tôi.
Tôi bước tới, Gideon giới thiệu tôi với Robert Phillips, quản lý của nhóm Six-Ninthss. Sau đó Arnoldo và Shawna cũng được giới thiệu, rồi cả bọn được đưa vào hậu đài, nơi đang rất tấp nập bởi người hâm mộ ra vô nườm nượp.
Đột nhiên tôi không còn muốn gặp Bertt nữa. Chỉ nghe anh hát thôi thì không khó để quên những chuyện đã xảy ra giữa hai đứa. Quên đi cái quá khứ không hề đáng tự hào đó.
“Ban nhạc ở ngay đây thôi.” Robert chỉ tay vào một cánh cửa phòng để mở, từ trong vẳng ra tiếng nhạc và giọng cười trầm khàn. “Họ sẽ rất vui được gặp ông.”
Tôi bỗng khựng lại làm Gideon nhíu mày.
Tôi nhón chân lên, nói nhỏ. “Em không hứng thú gặp ban nhạc lắm. Anh cứ đi đi, em muốn vô toilet một chút rồi ra thẳng ngoài xe luôn.”
“Em chờ chút xíu được không, để anh đi với em.”
“Em không sao đâu, đừng lo.”
Gideon sờ tay lên trán tôi. “Em ổn không? Mặt em đỏ kìa.”
“Em khỏe lắm. Khỏe tới mức độ nào thì về tới nhà là anh sẽ biết thôi.”
Câu đó có tác dụng tức thì. Anh không nhăn nhó nữa mà mỉm cười. “Vậy để anh gặp họ thật nhanh.”
Anh nói với Robert Philips, chỉ Arnoldo và Shawna. “Anh đưa họ vô trước đi nha, tôi theo sau.”
“Gideon à…” tôi kéo nài.
“Anh sẽ đưa em đi.”
Tôi biết giọng nói đó có nghĩa là gì. Tôi để anh đi cùng quãng dường vài trăm mét tới trước cửa toilet. “Em vô một mình được rồi.”
“Anh đứng đây chờ?”
“Vậy thì còn lâu mình mới về được. Anh quay lại gặp họ đi, xong nhanh rồi về.”
Anh nhìn tôi khẩn khoản. “Eva, anh không để em ở một mình được.”
“Em không sao đâu mà. Thiệt đó. Cửa ra ngay đây mà.” Tôi chỉ cánh cửa cách đó không xa. Thiết bị sân khấu đang được mang ra ngoài. ‘Angus đậu xe ngay ở ngoài mà phải không?”
Gideon tựa vô tường, khoang tay trước ngực.
“Rồi, rồi, anh muốn sao cũng được.”
“Em bắt đầu không hơn rồi đó, cưng.” Gideon cười
Tôi làu bàu rồi bước vô toilet. Lúc nhìn thấy mặt mình trong kiếng, tôi không khỏi nhăn nhó. Hai mắt tôi thâm quầng vì đổ nhiều mồ hôi quá, đồng tử tối sầm, giãn to.
“Gặp nhau thì anh ấy sẽ thấy sao nhỉ?” tôi tự chế giễu mình, thầm nghĩ Bertt vẫn cực kỳ quyến rũ. Khi không mặc áo, cơ thể anh vẫn rất tuyệt vời dù đầy mồ hôi, trong khi nhìn tôi nhàm chán và ủ rũ nhưng không chỉ cảm thấy thua kém về bề ngoài, cái quan trọng hơn là tôi không cảm thấy tự tin về con người của mình. Tôi không thể xóa bỏ những mặc cảm đó khi mà Bertt đang ở ngay đây.
Tôi lấy giấy thấm một ít nước rồi lau hai mắt cho sạch, xong ra ngoài. Cách đó không xa Gideon đang đứng chờ. Robert đứng cạnh nói gì đó với anh. Anh chàng quản lý có vẻ rất phấn khích.
Khi thấy tôi, Gideon đưa tay ra dấu kêu tôi chờ một chút, nhưng tôi chỉ ra phía cửa rồi quay lưng đi trước khi anh kịp cản. Tôi không muốn có chút rủi do nào. Khi bước nhanh qua phòng nghỉ của ban nhạc tôi liếc vào thấy Shawna đang cười, tay cầm một chai bia. Cô nàng có vẻ đang rất vui trong căn phòng chật cứng huyên náo đó.
Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi đi ra ngoài. Angus đang đứng cạnh chiếc limo ở phía bên kia dãy xe buýt, tôi vẫy tay rồi bước tới.
Một ngọn lửa lóe lên bên phải làm tôi giật mình. Tôi đứng sững lại, nhìn Bertt Kline đưa que diêm lên châm điếu thuốc đang ngậm trên môi. Anh đứng ngay bên phải cửa ra, trog bóng tối, ánh lửa từ que diêm thắp sáng khuôn mặt anh, làm tôi bỗng như bị kéo ngược về quá khứ.
Bertt nhìn lên, sững sờ khi thấy tôi. Hai đứa nhìn vào mắt nhau thật lâu, tôi nghe tim mình loạn nhịp vì phấn khích lẫn sợ hãi. Rồi anh giật mình vứt que diên đang cháy gần hết làm ngọn lửa táp trúng tay.
Tôi bước tiếp, cố tỏ ra bình tĩnh khi tiến đến chỗ Angus bằng đường ngắn nhất.
“Khoan, chờ đã.” Bertt la lớn. Tim tôi đập thình thịch khi nghe tiếng chân anh chạy theo. Tôi đi vòng qua một người đang đẩy xe chất đầy thiết bị, rồi lách qua hai chiếc xe buýt. Đứng nép người vào thành xe buýt, tôi co ro trong bóng tối, cảm giác như một kẻ hèn nhát. Nhưng tôi biết mình không muốn gặp lại Bertt. Tôi không còn là cô bé trước đây của anh nữa.
Bertt đi ngang qua. Tôi vẫn đứng yên, hy vọng anh tìm không thấy sẽ bỏ cuộc. Thời gian trôi qua, tôi lo Gideon sẽ bắt đầu đi tìm mình.
“Eva.”
Tôi giật mình quay lại, thấy Bertt đang đi tới từ bên trái, trong khi nãy giờ tôi toàn lo nhìn bên phải.
“Đúng là em rồi.” Anh xúc động bỏ, điếu thuôc xuống đất, dí chân lên dập lửa.
Tôi nghe câu nói quen thuộc. “Anh nên quay về đi”
“Lúc nào em cũng nói vậy hết.” Anh thận trọng. “Em có coi anh hát không?”
Tôi gật đầu, bước lùi ra một chút. “Buổi biểu diễn hay lắm. Các anh rất tuyệt, chúc mừng anh!”
Mỗi lần toi thụt lùi là anh lại bước tới. “Anh luôn hy vọng sẽ tìm được em tại một buổi diễn như thế này. Anh từng tưởng tượng ra không biết bao nhiêu là tình huống khi gặp lại em.”
Tôi không biết phải trả lời làm sao nữa. Tôi thấy căng thẳng đến mức khó thở.
Nhưng sức hút vẫn như ngày nào.
Nó không giống cảm giác của tôi đối với Gideon, thậm chí không thể so sánh được, nhưng vẫn không thể bị phủ nhận.
Tôi bước lùi ra khỏi hai chiếc xe buýt, ở khoảng trống đông người qua lại.
“Sao em phải bỏ chạy?” dưới ánh đèn của bãi đậu xe, tô nhìn anh rõ hơn. Anh thậm chí còn hấp dẫn hơn ngày xưa.
“Em không thể….” tôi nói khó nhọc. “Em không có gì để nói hết.”
“Vớ vẩn.” Ánh mắt anh như thiêu đốt tôi. “Hồi đó em không nói lời nào mà chỉ âm thầm biến mất. “Tại sao vậy?”
Tôi đưa tay lên bụng đang đau nhói. Phải nói sao đây? Hay là cứ nói cuối cùng thè em cũng có đủ can đảm để quyết định là mình xứng đáng hơn là tiếp tục làm một trong số những cô bé mà anh có thể kéo vào phòng tắm để làm tình giữa những bài hát?
“Tại sao vậy, Eva? Mình đang có tình cảm với nhau, rồi đùng một cái em biến đâu mất tiêu.”
Tôi nhìn quanh tìm Gideon hay Angus. Không thấy ai hết. Chỉ có chiếc limo đậu một mình thôi. “Chuyện đó lâu rồi mà.”
Bertt đột ngột chồm tới nắm lấy cánh tay làm tôi giật mình. Nếu không có nhiều người xung quanh chắc tôi đã phát hoảng vì cử chỉ hung hãn đó.
“Em nợ anh một lời giải thích.” Anh la lên.
“Không phải…”
Anh hôn tôi. Đôi môi mềm mại nhất trên đời đó phủ lên môi tôi. Lúc tôi nhận thức được chuyện gì đang xảy ra thì hai cánh tay đã bị anh giữ chặt không thoát ra được. Tôi không cách nào đẩy ranh ra.
Có một thoáng tôi cũng không muốn đẩy anh ra.
Thậm chí tôi còn hôn đáp lại. Sự cuốn hút vẫn còn y nguyên, nó khiến tôi phần nào cảm thấy dịu đi nỗi ấm ức là mình chỉ là một món đồ chơi qua đường của anh. Tôi nghe thoang thoảng mùi đinh hương, mùi đàn ông quyến rũ, chìm trong nụ hôn đam mê của một linh hồn nghệ sĩ mãnh liệt. Anh thật gần gũi và thân thuộc.
Nhưng suy cho cùng điều này cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Kể cả những gì hai đứa đã từng có với nhau, dù về phía tôi chỉ là những kỷ niệm đau đớn, cũng không còn quan trọng. Hay cả chuyện tôi có cảm thấy hãnh diện khi nghe bài hát anh viết về mình, rằng dù sáu tháng trời chịu đựng cảnh anh làm tình lăng nhăng với bao người khác trong khi vẫn làm tình với tôi ở bất cứ nơi nào có thể, thì anh vẫn chỉ nghĩ tới tôi trong khi dùng lời hát mê hoặc hàng ngàn phụ nữ.
Tất cả những thứ đó đều không còn quan trọng. Vì giờ đây tôi yêu Gideon say đắm, và tôi chỉ cần có Gideon thôi.
Tôi gắng sức vùng ra…
…và nhìn thấy Gideon đang phóng như bay tới, lao vào vật Bertt xuống đất.