Bạn đang đọc Crossfire: Chạm Mở, Soi Chiếu, Hoà Quyện: Chương 28
Tôi xếp hành lý vừa gần xong thì nghe thấy giọng nói không ẫn vào đâu được của Gideon ngoài phòng khách. Tự nhiên tôi hồi hộp vô cùng. Gideon chưa nói gì về chuyện của tôi, dù có gọi điện cho tôi sáng nay lúc mới ngủ dậy và tối qua khi tôi và Cary đi chơi về.
Giả bộ không biết gì cũng thật là nhức óc. Tôi cứ lo không biết Clancy có làm được đúng như lời tôi dặn không, nhưng khi hỏi lại thì anh ta đảm bảo mọi thứ vẫn diễn ra đúng kế hoạch.
Tôi nhón chân nhẹ nhàng đi ra, vừa kịp thấy Cary bước khỏi cửa đi ra ngoài. Gideon đứng một mình giữa phòng khách, nhìn tôi một cách bí hiểm như biết trước tôi sẽ xuất hiện. Anh diện quần jeans lưng xệ với áo thun đen. Mắt tôi nóng ran sau hai ngày không được nhìn thấy anh.
“Chào em.”
Tay tôi không ngừng vân vê cái quần thun đen đang mặc. “Chào, cưng yêu.”
Đôi môi đẹp hơi mím lại một chút. “Giọng điệu trìu mến đó có lý do đặc biệt gì không?”
“À, thì lúc nào em cũng nói vậy mà. Mà đó cũng là cách gọi của một nhân vật mà em thích trong truyện. Thỉnh thoảng em cũng thấy anh giống anh ta.”
“Anh nghĩ anh không muốn em thích ai khác ngoài anh hêt,s dù là ngoài đời hay trong truyện.”
“Rồi anh sẽ quen thôi.”
Anh lắc đầu, bước tới gần tôi. “Giống như anh phải quen với cái gã lực lưỡng như võ sĩ sumo mà em cho đi theo anh đó hả?”
Tôi cắn môi để cố nhịn cười. Lúc nhờ Clancy tìm người giúp để theo dõi Gideon ở Phoenix, giống như kiểu Sheila làm với tôi, tôi đâu có đưa ra yêu cầu về ngoại hình. Tôi chỉ cần đó là đàn ông, và đưa ra một danh sách cách tình huống mà anh ta cần can thiệp. “Cary đi đâu vậy?”
“Anh cho cậu ấy một tài khoản để xuống sòng bạc chơi rồi.”
“Mình chưa về liền hả?”
Anh chậm rãi tiến sát bên tôi, dáng điệu nguy hiểm như mọi khi. Nếu không phải do cái tướng đi của anh đáng tóa ra một vẻ gợi tình chết người thì chắc tôi đã sợ phát khiếp. “Em đang tới tháng hả?”
Tôi gật đầu.
“Vậy thì anh sẽ yêu cái miệng của em.”
Tôi nhướn mày. “Vậy cũng được hả?”
“Được chứ.” Anh cong môi. “Nhưng mà cưng đừng lo. Anh sẽ ưu tiên giải quyết cho em trước.”
Anh nỏi ồi bế thốc tôi lên, lao vào phòng, nằm đè lên nhai trên giường. Tôi thở gấp khi môi anh nghiến chặt, bị cuốn đi trong niềm đam mê dưới sức nặng của cái cơ thể mà tôi yêu dấu. Mùi hương thơm tho làm sao. Làn da ấm áp làm sao.
“Em nhớ anh.” Tôi rên lên, quấn lấy anh trong đôi tay và giữa hai chân mình. “Mặc dù nhiều lúc anh rất thấy ghét.”
Gideon làu bàu. “Em mới là cái người làm anh điên tiết nhất.”
“Ai biểu anh chọc giận em trước. Em không phải vật sở hữu của anh. Anh không thể…”
“Em là cả anh.” Anh cắn mạnh vào tai khiến tôi đau nhói phải thét lên. “Và anh có thể làm vậy!”
“Nếu vậy thì anh cũng là của em. Em cũng làm vậy được!”
“Thì em làm rồi đó. Em có biết công việc của anh khó khăn như thế nào khi người ta không thể đến gần anh trong vòng một mét không?”
Tôi hơi khựng lại. Tôi đã ra âcí quy định “một mét” ấy cho anh đối với tất cả phụ nữ.
“Ai mà cần phải tới gần anh như vậy, mà để làm gì?”
“Để chỉ ra những chỗ quan trọng trong bản thiết kế anh đang xem, hay để cùng xuất hiện trong camera của một cuộc họp trực tuyến. Vì em mà những công việc đó trở nên vô cùng khó khăn.”
Anh ngẩng đầu lên, nhìn xuống mặt tôi. “Trong khi anh phải làm việc, còn em thì đang đi chơi.”
“Em không cần biết. Em làm được thì anh cũng làm được.” Nhưng tôi thầm thỏa mãn vì thấy Gideon cũng phải khổ sở như mình.
Anh đưa tya xuống. “Chắc chắn là em sẽ không được bình đẳng tuyệt đối trong mối quan hệ này đâu.”
“Còn lâu mới không được.”
Hông anh đã nằm gọn giữa hai chân tôi. Anh đu người, chà xát cái phần căng cứng vào tôi.
“Không, không được.” anh lặp lại giữ tôi lại.
Rồi anh xoay hông đổi tư thế. Đường may trên chiếc quần jean của anh ở vào đúng cái thế khấy động cơn thèm muốncó anh luôn chực trào tỏng tôi.
Máu tôi sôi lên vì thèm khát. “Đừng làm như vậy nữa. Anh làm vậy là em không suy nghĩ được gì hết.”
“Vậy thì đừng có nghĩ nữa. Hãy lắng nghe thôi, Eva. Con người anh và những thứ anh có luôn biến anh thành mục tiêu của phụ nữ. Em bết mà, em biết sống với sự giàu có và sức hút của nó là như thế nào mà.”
“Anh chàng ở quầy rượu không phải là một mối đe dọa.”
“Chưa chắc.”
Tôi phát cáu. Sự thiếu tin tưởng không thèm giấu giếm làm tôi khó chịu, công thêm việc anh không chịu chia sẻ những bí mật mà anh đang ôm ấp, còn tôi thì cứ phải chấp nhận chuyện đó.
“Bỏ em ra.”
“Anh thích như vầy hơn.” Anh giật mạnh hông, lại cọ sát vào tôi.
Tôi xô anh ra, nhưng không được vì anh nặng quá. “Không thích đâu, em đang giận anh lắm.”
“Em chắc không?”
Anh quá tự mãn, khiến tôi càng tức hơn. Vì không thể quay đi, tôi nhắm mắt lại để không nhìn anh nữa. Anh chẳng thèm quan tâm, vẫn tiếp tục uốn người đẩy vào tôi. Cái lớp quầy áo ngăn cản ở giữa, cùng với việc chúng tôi chỉ đang vờn nhau giúp tôi nhìn rõ hơn những chuyển động tuyệt vời của cơ thể anh.
Gideon rất biết làm tình.
Anh không phải chỉ di chuyển bên trong một người đàn bà, mà anh còn cho cô ta niềm vui tận hưởng, khám phá những sự va chạm tưởng như bất tận. Những khi run rẩy với tất cả tâm trí bị choáng ngợp bởi niềm sung sướng, tôi đã không cảm nhận được tài năng này. Còn bây giờ tôi thấy rất rõ.
Tôi cố gắng chống choi cơn khoái cảm, nhưng cũng không kiềm nổi tiếng rên.
“Thấy không cưng?” anh ngọt ngào. “Thấy em làm anh căng như thế nào chưa? Rm thấy em gây ra chuyện gì chưa?”
“Anh dám dùng chuyện này để trừng phạt em hả?” tôi trách móc, hai góc chân lún sâu xuống nệm giường.
Im lặng một thoáng, rồi đôi môi anh mân mê trên cổ tôi, cơ thể nhấp nhô khi an bắt đầu làm tình với tôi qua lớp quần áo.
“Anh đâu có giận, cưng.”
“Sao cũng được. Anh ăn hiếp em.”
“Còn em thì làm anh phát điên. Em có biết khi anh phát hiện ra việc em làm thì chuyện gì xảy ra không?”
Tôi nhìn anh qua đôi mắt nhắm hờ. “Chuyện gì?”
“Anh cương cứng.”
Tôi trợn mắt.
“Ngay nơi công cộng, rất đáng xấu hổ.” Anh nâng ngực tôi trong bàn tay, mân mê. “Anh phải trốn khỏi một cuộc họp để chờ cho nó qua. Anh bị kích thích khi em chọc tức anh, Eva.” Giọng anh nhỏ hơn, thấm đẫm ham muốn. “Khiến cho anh muốn làm tình với em, thật lâu.”
“Chúa ơi.” Hông tôi nẩy lên, cơn khoái cảm gần như cực điểm”
“Và bởi vì không thể.” Anh gầm gừ, “nên anh sẽ làm cho em trước, sau đó để em đáp trả.”
Tôi bật tiếng rên, sung sướng khi nghĩ đến viẹc làm anh thoa rmãn. Chúng tôi luôn hòa hợp trong tình dục.
“Đúng rồi cưng.” Anh thì thầm, “Cứ vậy nhé. Chúa ơi, em gợi tình quá.”
“Gideon.” Tôi vuốt ve lưng anh, cơ thể cong lên để áp sát vào anh. Rồi tôi nghe mình thót lên một tiếng rên dài, mọi căng thẳng vỡ òa, giải tỏa.
Anh hôn tôi, như uống lấy những âm thanh tôi đang phát ra khi rùng mình, tay giữ chặt tóc anh.
Rồi anh lăn vòng qua, để tôi lên trên. “Cưng ơi!”
Tôi bò xuống giường, háo hức không kém, cầm lấy anh trong tay.
Gideon kéo một cái gối ra sau đầu, rên lên khe khẽ. Tôi nhìn vào mắt anh khi đưa tay sâu hơn.
“Đúng rồi.” Anh rít lên. “Eva ơi, anh muốn…”
Tôi hít thật sâu mùi hương anh, cảm nhận phần da thịt mềm mại nóng hổi của anh. Tôi sẽ cho anh toại nguyện.
“Ôi chúa ơi.” Anh nhìn tôi bằng ánh mắt gợi cảm tăm tối. “Anh thích cái cách em làm vậy, tham lam y như không bao giờ đủ.”
Đúng vậy. Không bao giờ là đủ. Niềm sung sướng của anh có ý nghĩa quá lớn đối với tôi, bởi vó nô cùng chân thực và sống động. Với anh, tình dục luôn có phương pháp và được tính toán, nhưng anh đã không thể áp dụng điều đó với tôi vì anh ham muốn tôi đến mức điên khùng không giải thích được. Chỉ hai ngày thiếu váng tôi thôi, anh đã trở nên… dang dở.
Tay tôi nắn bóp nhè nhẹ, cam rnhận từng mạch máu dưới làn da mềm mại. Một gâm thanh rời rạc thốt lên từ cổ họng Gideon, rồi lưỡi tôi chạm phải sự ấm áp có vị mằn mặn. Anh sắp chịu hết nổi, mặt ửng hồng, hơi thở gấp gáp dồn dập. Mồ hôi thấm ướt lông mày, tôi cũng bị kích thích không kém gì anh. Anh giờ hoàn toàn là của tôi, trong đầu chỉ còn duy nhất một khát khao được lên đỉnh, miệng tôi lẩm bẩm yếu ớt về những gì anh sẽ làm với tôi trong lần sau.
“Đúng rồi, cưng. Hãy làm cho anh ra vì em đi.” Cổ anh rướn cao lên, hơi thở như sắp vỡ tung trong lồng ngực. “Khỉ thật!”
Rồi Gideon lên đỉnh, cũng như tôi, mãnh liệt và dữ dội. xong anh cuộn người lại, kéo tôi vào ôm siết trong lồng ngực mình. Anh ôm tôi như vậy thật lâu. Tôi nằm yên lắng nghe nhịp tim anh chậm dần lại, hơi thở đều đặt bình thường.
Mãi một lúc sau, anh mới cất lời thì thầm trên tóc tôi. “Cảm ơn em. Anh cần như vậy.”
Tôi mỉm cười rồi rúc vào ngực anh. “Rất sẵn lòng, cục cưng.”
“Anh nhớ em lắm.” anh dịu dàng, chạm môi vào lông mày tôi. “Nhiều kinh khủng. Và không phải chỉ vì cái này.”
“Em hiểu.” hai đứa tôi đều cần sự gần gũi về thể xác, cần những va chạm điên cuồng và những cơn khoái cảm để giải tỏa bớt cái cảm xúc choáng ngợp, hoang dại khi ở bên nhau. “Tuần sau bố em sẽ bay sang thăm em.”
Anh ngẩng lên nhìn tôi chế giễu. “Em phải báo anh cái tin đó trong lúc anh vẫn chưa mặc quần áo tử tế hả?”
Tôi cười lớn. “Thấy giống như bị phụ huynh bắt quả tang không?”
“Khỉ thật.” anh hôn lên trán tôi rồi nằm ngửa ra, sửa sang lại quần áo. “Em muốn buổi gặp đầu tiên như thế nào? Đi nhà hàng hay ăn ở nhà? Nhà em hay nhà anh?”
“Em sẽ nấu ở nhà em.” Tôi duỗi người, vuốt cái áo thun thẳng lại.
Anh gật đầu, thay đổi thái độ. Người tình dễ chịu, thỏa mãn mới ban nãy lập tức bị thay thế bởi người đàn ông mặt lạnh như tiền xuất hiện rất thường xuyên gần đây.
“Anh có muốn làm gì khác không?” tôi hỏi.
“Không. Anh cũng nghĩ đó là ý hay. Như vậy bố em sẽ thoải mái hơn.”
“Còn anh có thoải mái không?”
“Có chứ.” Anh chống cằm lên một tay, tay kia vuốt tóc khỏi trán tôi. “Nếu có thể thì anh muốn tránh phô trương về tiền bạc trước mặt ông.”
Tôi hít sâu. “Đúng là em chưa nghĩ tới chuyện đó. Em chỉ nghĩ là nếu nấu nướng ở nhà em thì em sẽ thoải mái bày bừa hơn thôi. Anh nói cũng đúng. Nhưng sẽ không sao đâu, Gideon. Chỉ cần bố thấy tình cảm của anh dành cho em thì ông sẽ yên tâm thôi.”
“Anh quan tâm chuyện bố em nghĩ gì bởi vì nó quan trọng đối với em. Nếu ông không thích anh và chuyện đó làm ảnh hưởng mối quan hệ của mình…”
“Chuyện đó chỉ xảy ra khi anh muốn vậy thôi.”
Anh gật đầu cụt ngủn làm tôi không yên tâm lắm. Đa số đàn ông đều lo lắng khi lần đầu gặp bố mẹ bạn gái, nhưng Gideon thì khác. Anh không có vẻ gì bối rối cả. Vẫn tỉnh như thường. Tôi chỉ muốn anh và bố tự nhiên thoải mái khi gặp nhau, chứ không phải căng thẳng hay có tâm lý tự vệ.
Tôi chuyển đề tài. “Anh giải quyết cong công việc ở Phoenix chưa?”
“Xong rồi. Một trong số những người quản lý dự án phát hiện vài bất thường trong sổ sách, cô ta làm rất đúng khi yêu cầu anh phải điều tra kỹ càng. Anh không bao giờ dung thứ cho thói biển thủ.”
Tôi cau mày, nghĩ tới chuyện cha anh đã lừa gạt của nhà đầu tư bao nhiêu là tiền trước khi tự tử. “Dự án gì vậy?”
“Khu nghỉ dưỡng có sân gôn.”
“Nào là hộp đêm, khu nghỉ dưỡng, căn hộ cao cấp, rồi rượi vodka, sòng bạc… và cả một chuỗi phòng tập để giữ gìn sức khỏe mà hưởng thụ cuộc sống hả?” tôi xem trên trang web của ci beiét anh còn có công ty phần mềm và thiết kế trò chơi nữa, chư akể đang xây dựng mộng mạng truyền thông xã hội riêng cho giới trẻ ở thành thị. “Anh tính làm vua trong lĩnh vực hưởng thụ hả?”
“Vua chúa gì?” anh trợn mắt vẻ khôi hài. “Tâm trí cảu anh dành hết cho việc tôn thờ em thôi.”
“Sao anh giàu được như vậy?” Tôi buột miệng hỏi, do trong lòng cứ bứt rứt vì lời nói bóng gió của Cary về chuyện Gideon còn quá trẻ trong khi tích lũy được một tài sản khổng lồ như vậy.
“Thì anh cũng có như cầu ăn chơi hết, nên sẵn sàng trả tiền để được có đặc quyền trong mấy chuyện đó.”
“Ý em không phải vậy. Em thắc mắc là anh bắt đầu ci như thế nào. Làm sao anh có vốn để khởi nghiệp?”
“Anh chơi xì dách.”
Tôi chớp mắt. “Cờ bạc? anh giỡn hả?”
“Không giỡn.” anh cười rồi ôm tôi chặt hơn.
Nhưng tôi vẫn không hình dung ra Gideon là người bài bạc. Qua người chồng thứ ba của mẹ, tôi học được một điều là cờ bạc có thể trở thành một căn bệnh âm thầm và hiểm ác làm người ta mất hết tự chủ. Tôi không tin một người thích kiểm soát và cứng nhắc như Gideon lại thấy mấy cái trờ chơi may rủi đó có gì hấp dẫn.
Rồi tôi chợt hiểu ra. “Thì ra là anh đếm bài.”
“Hồi xưa lúc anh còn chơi thôi.” Anh thú nhận.
“Giờ anh nỏ rồi. Mấy tay cờ bạc quen biết hồi xưa đối với anh cũng chỉ là công cụ giống như tiền anh được trên sòng bài vậy thôi.”
Tôi cố tiếp thu chuyện đó, thấy hơi khó tin, nhưng rồi cũng tạm chấp nhận. “Nhớ nhắc em không được đánh bài với anh nha.”
“Đánh bài cởi đồ vui đó.”
“Vui cho anh thôi.”
Anh nheo mắt. “Em cũng vui mà. Em biết mỗi lần thấy em khỏa thân là anh sẽ bị làm sao mà.”
Tôi nhìn xuống bộ đồ còn nguyên trên người mình. “Và cả lúc em không khỏa thân cũng vậy.”
Gideon cười tươi rói, k ngại ngừng gì hết.
“Giờ an còn cờ bạc không?”
“Mỗi ngày. Nhưng không phải trong việc làm ăn mà là với em.”
“Với em? Với mối quan hệ của mình hả?”
Ánh mắt anh bỗng nhiên dịu dàng trìu mến làm cổ tôi hơi nghẹn. “Em là cái rủi ro lớn nhất của anh.” Môi anh chạm nhẹ lên môi tôi. “Mà cũng là phần thưởng lớn nhất.” Khi trở lại làm việc sáng thứ Hai, tôi có thể cảm nhận mọi thứ lại trở về như cũ giống trước khi Corinne xuất hiện. Tôi và Gideon phải tìm cách thích nghi với chu kỳ phụ nữ của tôi, một chuyện mà cả hai đứa đều chưa từng gặp phải trong những mối quan hệ trước đây. Bây giừo tình dục là cách mà Gideon thể hiện cảm xúc. Những gì không nói được bằng lời, anh nói qua cơ thể mình, và ham muốn thể xác là cách anh biểu hiện lòng chung thủy với anh, là thứ giúp anh cảm nhận được mối gắn kết giữ hai đứa.
Cho dù tôi có thể nói yêu anh cả ngàn lần đi nữa, và mỗi lần nói ra đều làm anh rung động, thì chỉ có sự dâng hiến về thể xác mới giúp anh thấy được sự tin tưởng của tôi với anh, một sự tin tưởng có ý nghĩa rất lớn khi xét tới quá khứ mà tôi đã trải qua.
Như anh từng nói, anh đã nghe câu “em yêu anh” không ít lần, nhưng chưa bao giờ tin bởi anh biết nó không bao hàm lòng tin và tính trung thực. Với anh câu nói đó không có ý nghĩa gì nhiều thế nên anh không nói với tôi. Tôi cố gắng che giấu sự tổn thương của mình khi anh làm vậy, bởi tôi biết muốn ở bên anh tôi buộc phải làm quen với những điều này.
“Chào buổi sáng, Eva.”
Tôi nhìn lên thấy Mark đã đứng ở chỗ tôi, nụ cười hơi tinh uáy như thường lệ. “Khi nào anh sẵn sàng thì mình thảo luận tiếp nhé.”
“Cà phê trước đã. Em uống thêm ly nữa không?”
Tôi cầm lấy cái ly đã cạn, đứng lên. “Đương nhiên rồi.”
Cả hai tiến về phòng lấy nước.
“Em hơi rám nắng thì phải.” Mark liếc nhìn tôi, nói.
“À phải, em có phơi nắng một chút hồi cuối tuần. Ngồi ì một chỗ không làm gì hết cũng hay. Thật ra em nghĩ đó là một trong số những thứ em thích làm.”
“Anh ganh tị quá. Steven chả bao giờ chịu ngồi một chỗ lâu. Lúc nào cậu ấy cũng kéo anh đi đâu đó để làm cái gì đó.”
“Anh chàng ở chung nhà với em cũng vậy. Nhìn anh ta chạy tới chạy lui mà phát mệt.”
“À. Suýt nữa thì quên.” Mark nhường tôi bước vô trước. “Shawna có nhờ anh nhắn em. Con bé có vé đi xem ban nhạc rock nào đó biểu diễn, hỏi em có muốn đi không.”
Tôi nhớ tới cô nàng bồi bàn tóc đỏ quến rũ mình gặp hôm trước. Shawan là em gái cảu Steven, bạn trai lâu năm của Mark. Hai người gặp nhau lúc học đại học và yêu nhau tới giờ. Tôi rất thích tính cách của Steven, nên tôi nghĩ mình cũng sẽ thích Shawna.
“Anh có phiền khi em liên lạc với cô ấy không?” tôi thấy nên hỏi trước bởi vì dù sao đi nữa cô tay cũng coi như em dâu của Mark, mà Mark lại là sếp tôi.
“Dĩ niên là không rồi. Đừng có lo, không có gì kỳ đâu.”
“Vậy tốt quá.” Tôi cười, hy vọng sẽ có thêm một người bạn gái ở ny. “Cảm ơn anh.”
“Trả ơn anh bằng một ly cà phê đi.” Anh lấy một cái ly ra đưa cho tôi. “Anh nghĩ em pha ngon hơn anh.”
Tôi nhìn anh. “Bố mẹ em hay nói như vậy.”
“Vậy chắc đúng rồi đó.”
“Hoặc có thể chỉ là một chiêu nịnh nọt mà đàn ông hay xài khi nhờ vả thôi.” Tôi cãi. “Anh với steven phân công nhau pha cà phê thế nào?”
“Chả cần phải phân công. Có một tiệm Starbucks ngay đầu ngõ.”
“Em chắc chắn như vậy là ăn gian, nhưng bây giờ em chưa nạp đủ và phê để chỉ ra cụ thể là như thế nào?”
Tôi đưa Mark ly cà phê nóng hổi. “Chắc em cũng không nên nói cái ý tưởng vừa mới nghĩ tới luôn.”
“Nói thử coi. Nếu thật sự rất tệ thì anh sẽ dùng để chọc em cả đời.”
“Trời đất, cảm ơn trước nha.” Tôi cầm ly cà phên bằng hai tay. “Liệu mình có nên tiếp thị cà phê mùi việt quất giống một loại trà không? Kiểu bỏ trong một cái cốc uống trà nhỏ có in hoa văn màu mè, để trên đĩa đàng hoàng, có thể thêm một hai cái bánh với một ít kem bên cạnh. Làm giống nhưmột bữa ăn nhẹ cao cấp buồi chiều vậy. Rồi mời một anh chàng người Anh đẹp trai rạng ngời rồi nhâm nhi chẳng hạn.”
Mark mím môi suy nghĩ. “Anh thích ý tưởng đó. Thử bàn với bên phòng sáng tạo coi sao.”
“Sao con không nói với mẹ là con đi vegas hả?”
Tôi thầm thở dài trong bụng, chỉnh lại ông nghe điện thoại khi mẹ tôi cất lên cái giọng bực tức lo lắng đo. Tôi vừa về tới bàn thì điện thoạid dã reo. Mà tôi nghĩ nếu kiểm tra hộp thư thoại chắc thế nào cũng phải có hai ba tin nhắn của bà. Mẹ tôi mà lo lắng chuyện gì rồi sẽ không bao giừo để yên. “Chào mẹ. Con xin lỗi, con cũng định lát nữa sẽ gọi điện rồi hẹn gặp mẹ luôn.”
“Mẹ thích vegas lắm.”
“Vậy hả?” tôi cứ tưởng bất cứ cái gì có chút liên quan tới cờ bạc mẹ đều ghét hết chứ. “Con đâu có biết.”
“Thì con đâu có thèm hỏi.”
Giọng nói của mẹ nghe vẻ buồn làm tôi nhăn mặt. “Con xin lỗi mà.” Tôi nói lại lần nữa. Từ nhỏ tôi đã biết xin lỗi liên tục là cách hiệu quả với mẹ. “Tại con muốn có ít thời gian với Cary. Nếu mẹ muốn thì mình có thể lên kế hoạch mai mốt đi vegas chung.”
“Vậy thì vui quá còn gì. Mẹ thích đi chơi với con, Eva à.”
“Con cũng thích như vậy.” tôi nhìn qua tấm hình mẹ chụp với dượng Stanton để trên bàn. Mẹ tôi rất đẹp. Bà thuộc kiểu phụ nữ luôn toát lên một vẻ mong manh yếu đuối mà đàn ông không bao giừo cưỡng lại được. Đúng là bà khá là dễ vỡ, nhưng mặt khác lại không phải dễ ăn hiếp. Không ai lợi dụng được mẹ cả, và bà luôn có cách điều khiển đàn ông.
“Con có hẹn ăn trưa với anh chưa? Hay để mẹ đặt bàn rồi qua đón con nhé.”
“Con rủ thêm một đồng nghiệp được không?”
Sáng nay Megumi rủ tôi đi ăn trưa, hứa hẹn sẽ chiêu đãi tôi bằng câu chuyện hẹn hò của cô ta.
“Ôi không sao, mẹ cũng muốn gặp gỡ đồng nghiệp của con.”
Tôi mỉm cười sung sướng. Đúng là mẹ hay làm tôi tức điên lên, nhưng điểu yếu nhất của bà lại chính là yêu thương tôi quá mức. Tình thương đó cộng với tình trạng thần kinh không ổn định của bà đôi khi trở thành một khuyết điểm làm người khác phát cáu, nhưng suy cho cùng cũng xuát phát từ mục đích tốt mà thôi. “Vậy mẹ đón tụi con lúc mười hai giờ nhé. Nhưng con chỉ được nghỉ trưa một tiếng thôi, nên phải ăn cái gì gần gần và nhanh nhanh nha.”
“Cứ để mẹ lo. Mẹ mong gặp con quá.”
Mẹ tôi và Megumi làm quen rất nhanh chóng. Tôi nhận ra cái ánh mắt của Megumi ngay, vì bao nhiêu năm nay tôi đã từng thấy nó trên mặt của biết bao nhiêu người khi làn đầu tiên gặp mẹ. Monica Stanton là một nhan sắc tuyệt vời, kiểu vẻ đẹp cổ điển mà ai cũng phải dừng mắt thật lâu vì nó quá hoàn hảo. Thêm vào đó cái ghế bành màu tím bà đang ngồi càng làm nổi bật mái tóc vàng óng và đôi mắt xanh.
Ngược lại mẹ tôi cũng rất thích gu thời trang của Megumi. Nếu tôi thường chọn quần áo kiểu cổ điển hay tiện lợi, thì Megumi lại thích phối hợp màu sắc và kiểu dáng lạ và độc đáo, giống y như cách bài trí một quán cà phê thời thượng ở gần trung tâm Rockerfeller. Mà mẹ đưa hai đứa tới.
Quán nyà khiến tôi liên tưởng tới. “Alice kạc vào xứ thần tiên” với những mội thất có hình dáng vô cùng độc đáo, được mạ vàng hay phủ bởi mấy tấm vải nhung có màu sắc sặc sỡ. Cái ghế Megumi đang ngồi có lưng ghế uốn éo đến thái quá, còn chiếc ghế bành của mẹ tôi thì có bốn chân hình đầu thú.
“Mình đang cố nghĩ xem anh ta có gì không ổn.” Megumi kể tiếp. “Để mình nói cho nghe, một người tuyệt như vậy không có lý do gì phải chịu đựng mấy vụ hẹn hò mai mối đúng không?”
“Cũng không phải chịu đựng gì đâu.” Mẹ tôi phản đối. “Cô nghĩ anh ta cũng đang tự hỏi sao lại may mắn tìm được con đó.”
“Cảm ơn cô.” Megumi cười toe toét. “Anh chàng hấp dẫn lắm. Không phải giống như Gideon Cross, nhưng cũng coi như đẹp trai.”
“À mà Gideon thế nào rồi?”
Tôi biết mẹ tôi không có hỏi chơi. Bà đã biết là tôi kể với Gideon về chuyện Nathan, và rất khó chịu về chuyện đó. Mẹ cho rằng chuyện xảy ra dưới mái nhà của mình mà bà không biết là vô cùng nhục nhã, và thấy mình có lỗi lớn nhất, dù sự thực hoàn toàn không phải vậy. Lúc đó mẹ không biết là vì tôi giấu. Tôi bị Nathan hăm dọa nên không dám kể với ai. Vậy mà mẹ vẫn lo lắng chuyện Gideon biết. Tôi mong một này nào đó bà sẽ hiểu Gideon cũng như tôi, không trách móc gì bà hết.
“Anh ấy phải làm việc rất nhiều.” tôi trả lời, “mẹ biết rồi đó. Từ lúc hai đứa quen nhau con chiếm khá nhiều thời gian của anh ấy, nên giờ anh áy phải làm bù.”
“Con xứng đáng được như vậy mà.”
Tôi nhấ một ngụm nước lớn để cưỡng lại cái thôi thúc muốn nói với mẹ là bố sắp tói ny. Tôi biết mẹ sẽ trở thành đồng minh của tôi trong việc thuyết phục bố tin vào tình cảm của Gideon đối với tôi, nhưng nếu vì vậy mà nói ra chuyện ông tới đây thì thật là ích kỷ. Tôi không biết mẹ sẽ phản ứng ra sao, nhưng nhiều khả năng bà sẽ bị căng thẳng, mà chuyện đó sẽ khiến mọi người xung quanh phải khổ sở. Vì lý do gì đó không biết, mẹ muốn cắt đứt tất cả mọi liên lạc với bố. Từ lúc đủ lớn để bắt đầu hiểu chuyện, tôi cứ thắc mắc không biết làm cách nào mà mẹ lại xoay sở để có thể tránh không gặp gỡ hay nói với bố một câu nào.
“Hôm qua mẹ thấy hình của Cary bên hông một chiếc xe buýt.”
“Vậy hả mẹ?” tôi ngồi thẳng dậy. “Ở đâu vậy?”
“Trên đường Broadway. Hình như là quảng cáo quần jean thì phải.”
“Cháu cũng thấy bảng quảng cáo đó.” Megumi nói. “Thật ra thì cháu cũng không để ý anh ta đang mặc cái gì trên người nữa. Anh chàng nhìn rất khá.”
Nghe tới đó tôi không khỏi mỉm cười. Mẹ tôi rất hay bày tỏ rõ ràng sự ngưỡng mộ đối với đàn ông. Đó cũng là một trong những lý do khiến bọn họ ai cũng thích bà, vì bà làm cho họ hãnh diện. Megumi có vẻ khá thích hợp để gia nhập “câu lạc bộ” này của bà.
“Anh chàng đang bắt đầu được nhớ mặt ra khi đi ra đường rồi đó.” Tôi mừng thầm là lần này lý do không phải vì mấy bài báo lá cải trên mạng mà anh xuất hiện cùng với tôi. Đối với cánh săn tin thì chuyện bạn gái của Gedion Cross sống chung nhà với một nam người mẫu đẹp trai cũng giống như là mỏ vàng vậy.
“Đương nhiên rồi.” Mẹ tôi hơi trách móc. “Không phải trước giờ con luôn tin vậy sao?”
“Con luôn mong như vậy.” Tôi khẳng định. “Nhưng thực tế đáng buồn là người mẫu nam lúc nào cũng có ít việc làm hơn người mẫu nữ.” Dù vậy tôi vẫn cầu mong Cary sẽ có cách vượt qua mọi khó khăn. Nếu không chắc anh sẽ rất khó chấp nhận. Xưa nay anh luôn đầu tư rất nhiều vào ngoại hình của mình, nên sẽ không cho phép mình thất bại. Tận đáy lòng tôi luôn lo sợ một ngày nào đó chính cái nghề nghiệp này sẽ trở thành một nỗi ám ảnh mà cả anh và tôi đều không chịu đựng nổi.
Mẹ tôi nhã nặn nhấp một hớp nước khoáng. Dù đặc sản của quán là thức uống pha từ ca cao, bà vẫn cẩn thận không vượt quá tiêu chuẩn ca-lo-ri tiêu thụ ột bữa ăn. Tôi thì cẩu thả hơn, gọi phần súp với bánh mỳ kẹp, cả một món tráng miệng mà sẽ khiến tôi phải chạy bộ thêm một tiếng đồng hồ nữa so với bình thường. Tôi tự nhủ mình đang tới tháng, tức là thời kỳ mà tôi cho là được ăn sô cô la thoải mái nên được phép hưởng thụ một chút.
“Vậy cháy có định gặp anh chàng đó lần nữa không?” mẹ tôi mỉm cười quay qua Megumi.
“Cháu hi vọng vậy.”
“Cưng ơi, mấy chuyện đó đừng có phó thác ay rủi.”
Tôi ngồi tựa hẳn ra ghế khi bà bắt đầu giảng giải về kinh nghiệm đối phó với đàn ông. Mẹ tôi tuyệt đối không tin tưởng là mỗi người phụ nữ đều xứng đáng được một người đàn ông giàu có say mê, và đây là lần đầu tiên trong đời bà không còn tìm mọi cách mai mối cho tôi. Dù rất lo lắng khi giới thiệu Gedion với bố, tôi chưa bao giờ mảy may nghĩ tới phải ứng của mẹ về chuyện Gedion. Vì hai lý do khác nhau, tôi và mẹ đều nghĩ anh là người tình lý tưởng cho tôi.
“Mẹ bồ tuyệt quá.” Megumi nói khi bà đi vô toilet để sửa sang lại trước khi ra về. “Mà hên là bồ cũng đẹp như mẹ bồ nhé, chứ mình nghĩ con gái mà có mẹ đẹp hơn chắc bực bội lắm ha.”
Tôi cười lớn. “Mai mốt mình sẽ rủ bồ đi chung tiếp. Bồ với mẹ mình hợp nhau đó.”
“Vậy thì thích quá.”
Tới giờ về, tôi nhìn ra Clancy với chiếc xe ngoài lề đường, tự nhiên muốn đi bộ để tiêu bớt bữa ăn trưa khổng lồ vừa rồi. “Con muốn đi bộ.” tôi nói với mẹ và Megumi. “Hôm nay con ăn nhiều quá, hai người cứ đi xe đi nha.”
“Mình đi với bồ.” Megumi nói. “Trời hơi nóng, nhưng mình vẫn muốn có không khí trong lành một chút. Máy lạnh trong văn phòng làm da mình khô hết rồi.”
“Mẹ cũng đi chung luôn.”
Tôi nhìn đôi giày cao gót của mẹ đầy nghi ngờ. Mà thật ra lúc nào bà cũng mang giày cao gót mà. Đối với bà đi bộ trên hai gót giày nhọn chắc cũng không khác gì tôi đi giày đế bằng.
Chúng tôi đi bộ về Crossfire theo đúng tốc độ “chuẩn” của Manhattan, tức là nhanh và đều. Dù phải liên tục tránh người đi ngược chiều, nhưng có mẹ tôi đi trước thì chuyện đó tự nhiên dễ như không. Tất cả đàn ông đều tự động dạt ra hai bên nhường đường, xong ngoái nhìn theo bà ngưỡng mộ. Trong bộ đầm anh lơ đơn giản mà gợi cảm, bà như con gió mát thổi qua buổi trưa oi bức.
Chúng tôi vừa quẹo qua khóc quanh trươc khi tới Crossfire thì mẹ tôi bỗng khựng lại đột ngột làm tôi và Megumi đâm sầm vào lưng bà. Như vấp phải cái gì, mẹ lảo đảo ngã chúi ra phía trước, may mà tôi vừa kịp giữ khuỷu tay đỡ bà khỏi té.
Tôi nhìn xuống đất coi mẹ vấp trúng cái gì, nhưng trên mặt đường trống trơn. Lúc ngước lên, tôi thấy bà bàng hoàng nhìn về phái Crossfire.
“Chúa ơi, mẹ!” Tôi kéo mẹ ra khỏi dòng người đang đi. “Mặt mẹ trắng bệch ra vậy? Mẹ say nắng hả? Có chóng mặt không?”
“Cái gì?” Mẹ tôi đưa tay lên cổ, hai mắt vẫn mở to nhìn chằm chằm về hướng đó.
Tôi cố nhìn theo ánh mắt bà để xem đó là cái gì.
“Cô đang nhìn cái gì vậy?” Megumi hỏi, cũng nhíu mày nhìn theo xuống phố.
“Thưa bà Stanton.” Clancy đã ra khỏi xe chạy tới. Nãy giờ anh vẫn lái xe cách chúng tôi một khoảng an toàn. “Bà có sao không?”
“Cậu có nhìn thấy…?” Mẹ lên tiếng hỏi, nhìn sang Clancy.
“Thấy cái gì hả.” tôi lo lắng hỏi. Cái cách Clancy đưa ánh mắt chuyên nghiệp và rất tập trung nhìn dọc con phố khiến tôi hơi lạnh sống lưng.
“Để tôi đưa mọi người về.” Clancy nói nhỏ.
Thật ra chỉ còn qua đường này nữa thôi là tới cửa chính của tòa nhà, nhưng giọng nói quả quyết của Clancy khiến không ai dám cãi. Cả ba leo lên xe, mẹ tôi ngồi ghế trước.
“Chuyện hồi nãy là sao vậy?” Khi hai đứa đã vô tới sảnh tòa nhà. Megumi hỏi. “Mẹ bồ giống như mới gặp ma hay sao đó.”
“Mình cũng chả hiểu nữa.” Tự nhiên tôi thấy như muốn bệnh.
Rõ ràng có thứ gì đó làm mẹ tôi kinh sợ. Ngày nào chưa tìm ra nguyên nhân thì ngày đó tôi sẽ không để yên