Cp Này Tôi Ship Từ Nhỏ Đến Lớn

Chương 66: Bức Ảnh Xương Quai Xanh Trên Weibo


Bạn đang đọc Cp Này Tôi Ship Từ Nhỏ Đến Lớn – Chương 66: Bức Ảnh Xương Quai Xanh Trên Weibo


Cư dân mạng nhiệt tình phiên dịch lại nội dung đơn giản trên Weibo của Minh Trầm, có một câu được đẩy lên đầu: Đừng mắng cô ấy nữa, còn mắng là tôi phải dỗ đấy.
Mọi người căn bản không hề tàn nhẫn hay phát ngôn gây thù gì đó, mà chỉ đơn thuần là những người bạn tốt đang giận dỗi, bị người có tâm cơ dẫn dắt dư luận nên mới tạo ra một loạt công kích bàn phím vô nghĩa.
#Minh Trầm công khai xin lỗi#
#Thật hư chuyện Nam Trầm Bắc U công khai#
#Thanh mai trúc mã mãi đỉnh#
Những lời xúc phạm khó nghe lúc trước nhanh chóng bị thủy quân lấn át, fan CP của Nam Trầm Bắc U sống lại một lần nữa, nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc ở đây, và cũng chưa chắc sẽ phát triển theo chiều hướng tốt.
Trong mắt một số “Sao Trời”, Hình U không đủ tư cách thể hiện thái độ với thần tượng của họ.
[Hình U dựa vào đâu mà thái độ với Minh Trầm như vậy chứ?]
[Phải nói một điều rằng, chẳng phải người nào đó đã dựa hơi thanh mai trúc mã” để nổi tiếng sao?]
[Cô ta không xứng!]
Không phải ai cũng xem “Tình yêu phi khoa học”, chỉ có một số ít ủng hộ “Nam Trầm Bắc U”, bọn họ quen thuộc với việc Minh Trầm thường xuyên xuất hiện trên màn ảnh, nhưng lại không biết Hình U là người như thế nào.
[Haha, nghe nói trước đây tham gia vào lĩnh vực âm nhạc, nhưng bây giờ đến tài khoản Weibo cũng không tìm ra]
[Muốn bước chân vào giới giải trí thì nói một lời đi chứ, con đường càng ngày càng lắm tai tiếng mà]
[Nhân phẩm của cô gái này không được rồi]
Chiều gió trên mạng thay đổi nhanh chóng, việc gõ ra bình luận chỉ trong vài giây và hầu hết mọi người đều không tìm hiểu sự thật.
Lúc này, Hình U không rảnh chú ý đến bình luận trên mạng, cô vẫn đang bận trả lời những tin nhắn quan tâm trong vòng bạn bè.
Từ Phó Diệc Bạch, Ôn Tuấn, Tô Mông Mông…
Cô đã trả lời hết tin nhắn và đang nói chuyện với Khương Ngải Chanh.
“Tình huống hiện tại không tốt lắm.”
“Là do mình kích động, không nên nói những lời đó ở trước mặt phóng viên.” Ngành giải trí quá phức tạp, nếu không để ý sẽ bị người có ý đồ lợi dụng viết báo, họ chẳng cần biết tình hình thực tế mà chỉ muốn xem trò vui, căn bản là lười theo đuổi sự thật.
Khương Ngải Chanh đã ở trong giới nhiều năm, biết rõ bên trong khắc nghiệt cỡ nào: “Fan hâm mộ của Minh Trầm quá đông, cho dù cậu ấy có thay cậu làm sáng tỏ dưới danh nghĩa của mình thì những người khác cũng sẽ có tâm lý chống lại.”
Nếu Minh Trầm trực tiếp ra mặt, thì sẽ giống như đang dùng thái độ mạnh mẽ để bênh vực Hình U và tát vào mặt bọn họ, điều này sẽ càng khiến fan hâm mộ tức giận hơn, do đó, cần một người phù hợp để mở lời.
“Mình đã thảo luận với Minh Trầm rồi, đến lúc đó sẽ…”
“Đợi đã, có chủ đề mới xuất hiện.”
Mẫn Thịnh, một nghệ sĩ violin nổi tiếng ở trong nước đã đăng một bài lên Weibo:【Hình U là học trò của tôi.】
Nội dung văn bản vô cùng ngắn gọn, trọng tâm là ở hình kèm theo.
Trong ảnh là tiểu sử của nghệ sĩ violin Stella, cô đã giành được giải thưởng tại cuộc thi Âm nhạc Nhi đồng thế giới khi mới 10 tuổi và được đặc cách vào Nhạc viện Trung ương.

Năm 18 tuổi được nhận vào Học viện Âm nhạc Curtis, năm 20 tuổi giành được giải thưởng cao nhất tại cuộc thi violin quốc tế…
Stella chính là Hình U, người đã đạt được nhiều thành tựu khi còn rất trẻ.
Cư dân mạng choáng váng khi thấy thông tin đoạt giải trong cuộc thi.
Con mẹ nó, là ai nói Hình U phải dựa vào Minh Trầm để nổi tiếng trong giới giải trí hả? Người ta cần sao?
Một thiên tài âm nhạc mà trong và ngoài nước đều muốn giành giật đã âm thầm về nước và xuất hiện trước mắt công chúng với thân phận là một sinh viên bình thường vừa tốt nghiệp, nhưng điều đó không có nghĩa là người ta thực sự tầm thường.
Rất nhanh sau đó, Minh Trầm đã chia sẻ lại nội dung trên Weibo của thầy Mẫn.
Tiếp sau đó, Khương Ngải Chanh, Phó Diệc Bạch, Tô Mông Mông và một số người nổi tiếng khác cũng chia sẻ lại bài viết, sức lan tỏa cực kỳ nhanh chóng.
[Cười chết tao rồi, ai nói không xứng? Ra đây vả mặt đê]
[Tuổi 20 của người ta và tuổi 20 của tôi…]
[Nguyện quỳ gối trước em gái]
Cô đã giành được nhiều giải thưởng khi còn trẻ, nghe nói gia cảnh cũng rất khủng, có tiền có tài có sắc, ai mà không kiêu ngạo? Ai mà không tự đắc?
[Thử nghĩ lại xem, với vốn liếng của Hình U thì còn cần ké fame nữa không?]
[Không thể tìm thấy tài khoản là vì người ta căn bản không thèm quan tâm đấy]
[Thế mà tui lại tin rằng cô ấy chỉ là một sinh viên tốt nghiệp bình thường]
Tình thế đảo ngược ngay lập tức, những kẻ hắt nước bẩn hận không thể cụp đuôi chạy mất, còn người trong cuộc thì ngồi ở trong phòng như thể xem một trò hề.

“Em không ngờ thầy Mẫn sẽ lên tiếng thay em.” Hình U đã rất ngạc nhiên, trông thầy Mẫn như vậy mà cũng có lúc chú ý đến sóng gió trên mạng.

Minh Trầm đặt điện thoại xuống: “Em là học trò giỏi của thầy ấy mà.”
Lúc đầu bàn bạc thì họ có đề cập đến thầy Mẫn, nhưng lại cảm thấy không cần thiết phải làm phiền người lớn, vì vậy họ quyết định tự giải quyết.

Động thái này của thầy Mẫn đã giúp họ dọn đường trong thời gian ngắn nhất có thể.
“Em phải gọi điện cảm ơn một chút.”
Thầy Mẫn mới gửi tin nhắn chưa được bao lâu, điện thoại nằm ở bên cạnh, Hình U gọi điện cho thầy, cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.
Thầy Mẫn vẫn ít nói như mọi khi, chỉ nói: “Nếu cần giúp đỡ thì cứ tìm thầy.”
Hình U cảm ơn ông ấy một lần nữa trước khi kết thúc cuộc gọi.
Thầy Mẫn nhấn tắt, quay đầu nhìn người bên cạnh: “Yên tâm rồi chứ?”
Hứa Hàn Thiên gật đầu, đôi mắt sâu thẳm cụp xuống: “Cảm ơn cậu.”
*
Ngày hôm sau, sự việc Minh Trầm kêu người điều tra đã có kết quả.
Bọn họ tìm thấy nhóm phóng viên từ cuộc theo dõi, thăm dò từng người một, cuối cùng cũng moi được tin từ miệng của một người, lúc đó có một cuộc gọi lạ đến tờ báo giải trí, hơn nữa thông tin đưa ra rất chính xác, bảo bọn họ có thể trực tiếp nhắm mục tiêu lên cô gái đeo khẩu trang có mái tóc tím đen.
Ngay khi biết tin, ai ai cũng muốn giành lấy tin tức độc nhất vô nhị, cho nên mới ồ ạt kéo đến.
Vì để tạo chủ đề nên đã dùng một vài mánh khóe, có người cố tình chỉnh sửa lời thoại và làm hình ảnh của Hình U trở nên tiêu cực, vì vậy mới phát triển thành cục diện sau đó.
Tính theo thời gian, chắc hẳn là trước khi chương trình được ghi hình, ngay khi Hình U xuất hiện ở hậu trường thì có người đã liên lạc ẩn danh với phóng viên giải trí.
Sau khi thu hẹp phạm vi và khóa mục tiêu, trải qua quá trình kiểm tra từng lớp thông tin thì rất nhanh sau đó cả hai đã đi đến cùng một đáp án: “Hạ Úy Lam.”
Hạ Úy Lam, một người không có đầu óc để làm những việc lớn, thường khiến mọi người cảm thấy khó chịu bởi những suy nghĩ ích kỷ.
Cô ta thấy Hình U che chắn kín mít nên cố tình đưa phóng viên đến nhằm vạch trần thân phận của cô, nhưng trái lại đã giúp danh tiếng của Hình U tăng cao.
Hình U chưa bao giờ bấm bụng nhẫn nhịn, mặc dù nó không gây ra họa lớn nhưng trong lòng cô vẫn thấy khó chịu, cô sẽ trả lại gấp đôi số lời mắng nhiếc mà cô phải chịu: “Nếu Hạ Úy Lam đã thích xem tin nóng của người ta như vậy, thì chi bằng để cô ta tự mình trải nghiệm.”
Chưa đến hai ngày, Hạ Úy Lam đã “được” lên hot search.
Công ty chủ quản của Hạ Úy lam đã lên tiếng làm rõ ngay giây đầu tiên, nhưng ngay sau đó đã bị vả mặt bởi những tin tức mới nhất, phốt nhiều như thủy triều, hết đợt này đến đợt khác đẩy cô ta lên đầu ngọn sóng.
Trước đây, danh tiếng của Hạ Úy Lam tốt xấu lẫn lộn, bây giờ bị người ta moi ra từng cái một, thậm chí còn không dám lộ mặt.
Hoàn toàn trái ngược với Hình U.
Kể từ khi thông tin của Hình U bị công khai với cường độ cao, fan hâm mộ đã đeo một lớp lọc kính* để nhìn cô, ngày nào cũng ngồi xổm trên siêu thoại của Hình U để cầu xin con gái yêu mở tài khoản, hoặc là lượn lờ trên Weibo của Minh Trầm để xem có tin tức gì mới liên quan đến Hình U không.
*Lọc kính (Nghĩa gốc là filter) ý nói trong mắt một người nào đó, họ sẽ tự động lọc ra những thứ mà mình không muốn nhìn thấy của đối phương, chẳng hạn như khuyết điểm.

(Hiểu đơn giản là nhìn kiểu gì cũng thấy người trong mắt họ tốt đẹp)
Vì Minh Trầm không đăng nội dung mới nào lên Weibo, nên nội dung đầu trang vẫn dừng ở câu “Cô ấy giận tôi rồi”, vì vậy các fan hâm mộ đã mở ra ngôn ngữ mạng mới: Hôm nay Đại Cẩu Cẩu đã dỗ được Tiểu Khổng Tước chưa?
Một số người còn tìm ra ảnh chụp màn hình trong concert mừng sinh nhật của Minh Trầm vài tháng trước để so sánh với ảnh chụp lúc Hình U phỏng vấn: “Mấy thím nhìn màu tóc này đi…!Có phải rất giống với người rơi mũ may mắn ở trong concert sinh nhật của Minh Trầm không?”
Concert của Minh Trầm, Hình U có mặt ở đó; Minh Trầm đi ghi hình chương trình, Hình U cũng có mặt ở đó.
Điều này chứng tỏ cái gì?
Người ta có một mối quan hệ vô cùng tốt.
[Theo như thông tin được tiết lộ thì lúc Minh Trầm ghi hình cho chương trình, Hình U đã ôm Cake đến]
[Tôi có một người bạn sắp không qua khỏi, điều ước lớn nhất trong cuộc đời của cô ấy chính là hy vọng CP mà cô ấy ship có thể chính thức công khai]
[Vậy, hôm nay Đại Cẩu Cẩu đã dỗ được Tiểu Khổng Tước chưa?]
Hôm nay Đại Cẩu Cẩu đã dỗ được Tiểu Khổng Tước chưa?
Khương Ngải Chanh đặt iPad xuống, nhìn Hình U đang bá chiếm nhà mình, liên tục lắc đầu.
Dỗ được rồi, nhưng lại chọc giận tiếp.
Khi scandal của Hạ Úy Lam nổ ra, không thiếu người nhắc đến chuyện quay phim lúc trước của Hạ Úy Lam và Minh Trầm, mặc dù Minh Trầm liên tục giải thích rằng anh chưa bao giờ xào CP và mọi bê bối đều được làm sáng tỏ ngay lập tức, nhưng Hình U vẫn ghen.
Khương Ngải Chanh cảm thấy mình giống kiểu bạn thân “xem chị em tốt yêu đương” mà trên mạng hay nói, cứ ngỡ rằng đối phương đang cãi nhau long trời lở đất nên sẵn sàng an ủi, nhưng hóa ra chỉ là một đôi chim cu đang tán tỉnh nhau, chỉ cần dỗ ngọt vài câu là làm hòa.

Cô ấy rút ra bài học, Hình U mà đến thì cô ấy cũng lười khuyên.
Lúc này, Hình U đang nằm trên ghế lười, khuôn mặt tươi cười, Khương Ngải Chanh thuận miệng hỏi một câu: “Gì đấy? Cười vui vẻ quá vậy?”
Hình U vui mừng ngồi bật dậy: “Anh mình nói năm nay sẽ về nhà ăn Tết, tốt quá rồi.”
Anh trai Hình Nhận của cô có chí hướng lớn lao từ khi còn nhỏ, quanh năm đều ở bên ngoài bảo vệ quốc gia nên đã nhiều năm không gặp, cô thật sự rất nhớ.
“Cậu không biết đâu, trước kia mình và Minh Trầm thích nhất là nhìn anh ấy đi coi mắt.” Hình U nhớ đến chuyện thú vị lúc nhỏ, “Buổi coi mắt của anh ấy hài hước lắm, lần nào cũng không quá năm phút là giải tán.”
Nhắc đến quá khứ đen tối của anh trai, hai chị em tụm lại một chỗ cười khúc khích.
Bởi vì ông nội cứ nhắc mãi, nên dẫn đến suy nghĩ hiện tại của Hình U: “Haiz, nói không chừng anh ấy sẽ độc thân đến hết cuộc đời này.”
Khương Ngải Chanh chậm rãi thở ra, đứng dậy rót cho mình một tách trà nóng cho ấm bụng: “Ở một mình cũng khá tốt.”
“Chanh tử, cậu thật sự không nghĩ tới sao? Cậu mới 26 tuổi thôi, độ tuổi xuân thì phơi phới.”
Những lời mà Tưởng Tử Dục nói lần trước đập mạnh vào lòng Khương Ngải Chanh, mấy người ở trong phòng uống say khướt, sau đó cô có dò hỏi suy nghĩ của Khương Ngải Chanh, nhưng cậu ấy chỉ đáp lại bằng sự im lặng.
Hình U đấm nhẹ vào đầu gối: “Lúc trước cậu khuyên mình cứ thoải mái, nhưng đến lượt cậu thì cũng cố chấp bướng bỉnh như vậy.”
“Mình có thể làm gì đây?” Khương Ngải Chanh cầm tách trà nóng lên nhấp một ngụm, “Mình cũng muốn vứt cậu ấy ra sau đầu một cách dứt khoát lắm chứ, cậu nói xem trên đời này có thứ nước quên lãng không? Hay là mình đi uống một bát?”
Động tác đấm chân của Hình U dừng lại, cô trịnh trọng gật đầu với cô ấy: “Có.”
Khương Ngải Chanh cầm tách trà, đổ người về phía trước thăm dò: “Ở đâu?”
Hình U: “Trong bộ phim truyền hình mà cậu đã đóng.”
Cả hai nhìn nhau trong vài giây, đồng thời cười rộ lên.
Nụ cười của Khương Ngải Chanh ẩn chứa nỗi buồn nặng trĩu, Hình U lại nhớ đến cách đây vài ngày, Minh Trầm nói rằng Tưởng Tử Dục sẽ đưa ngôi sao nhỏ mà công ty đang lăng xê gần đây đến dự tiệc tối vào đêm giao thừa, đến lúc đó chắc hẳn sẽ lên hot search, nếu Khương Ngải Chanh nhìn thấy thì nhất định sẽ rất khó chịu.
Đến chiều, Khương Ngải Chanh thấy người nọ vẫn chưa tới, cũng không nghe thấy Hình U gọi điện thoại, nên thuận miệng hỏi: “Minh Trầm nhà cậu đâu rồi?”
“Hôm nay đến studio.” Có nhãn hàng mời anh chụp một bộ ảnh để đăng trên trang bìa năm mới.
*
Bố cục trong studio rất đẹp mắt, người đàn ông mặc áo sơ mi màu đỏ rượu, cổ áo mở rộng, ngồi trên chiếc ghế sang trọng quý phái, để lộ mặt đồng hồ tinh xảo trên cổ tay.
Tay trái của anh đặt ở cạnh bàn, ngón tay như bạch ngọc thon dài xinh đẹp, đồng hồ với yếu tố ngôi sao trên nền trời màu lam càng toát lên khí chất cao quý của anh.
Sau khi chụp xong, trợ lý Ôn lập tức đưa áo khoác cho anh.
Minh Trầm có tiếng nói trong giới giải trí, thợ chụp ảnh giơ máy ảnh lên hỏi ý kiến của anh: “Anh Minh, anh cảm thấy mấy tấm ảnh này thế nào?”
Minh Trầm xem lướt qua vài tấm.
Có thể được các thương hiệu lớn mời chụp ảnh thì đương nhiên tay nghề của thợ chụp ảnh không tồi, dù là bố cục hay phong cách cầu kỳ cũng không có gì để bắt bẻ.

Trợ lý Ôn ở bên cạnh là người biết ăn nói, vừa nhìn thấy ảnh chụp thì lập tức khen một câu: “Anh Trầm, giá trị nhan sắc của anh thì khỏi phải bàn, thợ chụp ảnh gặp được anh như bớt đi một việc.”
Với khuôn mặt đó của Minh Trầm thì lấy ảnh gốc cũng không có vấn đề gì.
Tuy nhiên, một vài cúc đầu tiên của áo sơ mi màu đỏ rượu được mở ra, nên một vài bức ảnh chụp từ một số góc bị lộ hình xăm.
Trợ lý Ôn chu đáo cẩn thận dò hỏi trước: “Anh Trầm, vẫn chỉnh sửa như mấy lần trước sao?”
Những bức ảnh có độ nét cao lướt qua trước mắt anh, Minh Trầm cân nhắc một lúc rồi nói: “Không cần, cứ để như vậy.”
Trợ lý Ôn gật đầu: “Vâng.”
Có lẽ anh ta đã hiểu quyết định của Minh Trầm.

Minh Trầm cầm điện thoại lên, không có cuộc gọi hay tin nhắn nào trên đó, nghĩ thầm người nào đó vẫn chưa nguôi giận.
“Chậc.” Tiểu Khổng Tước không nhớ anh sao?
Sau khi công việc buổi tối kết thúc, Minh Trầm đích thân đến căn hộ của Khương Ngải Chanh để đón người.
Hình U còn định làm bộ làm tịch ngạo kiều một chút, nhưng bị Khương Ngải Chanh đẩy ra không chút do dự, còn nói với Minh Trầm, “Mau dẫn cậu ấy đi đi!”
Hình U quay đầu lên án: “Chanh tử, đồ phản bội.”
“Bái bai.” Khương Ngải Chanh vẫy tay, không hề áy náy.

Dù sao thì Hình U cũng phải về, nếu để hai người đó ở trước cửa nhà cô ấy sến súa, thì người bị thương vẫn là cô ấy.
Hình U mím môi, gò má phồng lên thành cá nóc.
Minh Trầm đưa tay véo nhẹ, sau đó ôm cô vào trong ngực, ngón tay vén lọn tóc rơi trên mặt cô, cười tủm tỉm hôn lên trán cô: “Tiểu Khổng Tước, ngày mai là giao thừa rồi, chẳng lẽ em muốn ở nhà người khác mãi sao?”
Hình U khẽ “hừ” một tiếng, không giãy giụa nữa.
Sau sáu năm xa cách, cuối cùng họ cũng có thể đón năm mới cùng nhau.
Sáng sớm, Hình U bị Minh Trầm kéo ra khỏi ổ chăn, đầu tóc bù xù trừng mắt với anh: “Làm sao?”
Minh Trầm rời giường từ lâu, lúc này đã ăn mặc chỉnh tề, anh đưa tay bóp mặt cô, thốt ra hai chữ: “Hẹn hò.”
Cả hai đều biết hôm nay sẽ hẹn hò, nhưng Minh Trầm vẫn không chịu nói cho cô biết kế hoạch hẹn hò, mãi đến khi Hình U được đưa đến một cửa hàng DIY trang sức bạc.
Hình U chợt nhận ra.
Sau nửa năm, bình giấm chua vẫn còn nhớ rõ chuyện cô cùng Hứa Hàn Thiên làm đồ thủ công trong quá trình ghi hình chương trình.
Bước vào cửa hàng, nghe thấy ông chủ hỏi: “Hai bạn muốn làm gì?”
Hai người quan sát cửa hàng, nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng dừng lại ở trên mặt đối phương, đồng thanh nói: “Nhẫn.”
Ánh mắt của ông chủ nhìn hai người dần dần trở nên ái muội: “Vậy hai bạn có thích kiểu dáng nào không? Hay muốn tự thiết kế? Chẳng hạn như khắc tên hoặc hình vẽ.”
Rất nhiều người khắc tên của mình hoặc của người kia lên nhẫn để làm cho nó có ý nghĩa, nhưng điều đó dường như chưa đủ độc đáo.
“Khắc tên thì không đủ đặc biệt.” Có rất nhiều cái tên giống hệt nhau trên thế giới và tên viết tắt sẽ càng giống nhau hơn, Hình U vừa suy nghĩ vừa trao đổi: “Hay là chỉ khắc chữ cái đầu tiên trong tên của người kia, rồi thêm vào hình ngôi sao và mặt trăng nữa?”
Minh Trầm suy nghĩ một lúc, ngón tay gõ nhẹ: “Anh vẫn còn một ý tưởng khác, là một ý tưởng độc nhất vô nhị không thể sao chép.”
Hình U tò mò: “Là gì vậy?”
Minh Trầm cong môi: “Trước tiên sẽ giữ bí mật.”
Anh giải thích riêng ý tưởng của mình với ông chủ, ông chủ gật đầu mỉm cười: “Xin mời hai bạn đo cỡ ngón tay trước với tôi.”
Hình U đi theo bên cạnh anh, kéo ống tay áo của anh: “Anh mau nói cho em biết đi.”
Minh Trầm lắc đầu: “Đã nói là bí mật.”
Hình U giơ tay đấm anh: “Cái này là phải tự tay làm, anh giấu em thì em biết làm thế nào?”
Mấy quả đấm của cô nhẹ như bông, Minh Trầm giơ ngón trỏ đặt nhẹ lên môi: “Một lát nữa em sẽ biết.”
Ông chủ đo kích thước ngón áp út của hai người theo thứ tự, Ming Trầm liếc nhìn, nhớ kỹ số liệu.
Trong lúc đánh bóng chiếc nhẫn, Hình U tràn đầy tò mò, nhưng người nọ vẫn không chịu nói.
Hình U đặt đồ nghề xuống, ra sức đe dọa: “Nếu anh không nói thì em không làm nữa.”
Minh Trầm không hoảng sợ chút nào, cầm dụng cụ đặt lại vào tay cô: “Tiểu Khổng Tước, cố lên, đến bước đó nhất định sẽ có em tham gia.”
Ngụ ý là, chỉ cần cô làm được đến bước đó thì đáp án sẽ được tiết lộ.
Hình U đã làm việc rất chăm chỉ, khi đến bước khó xử lý hoặc dễ làm tay bị thương thì Minh Trầm sẽ chủ động giúp đỡ.
Cuối cùng, vật liệu được mài giũa đã trở thành chiếc nhẫn sáng chói.
Ông chủ lấy ra một hộp mực đóng dấu đặt ở bên cạnh, Hình U nghi hoặc ngẩng đầu, đang định mở miệng thì bị người nọ nắm lấy ngón tay.
Dưới ánh mắt nghi ngờ của Hình U, Minh Trầm cầm ngón tay cô ấn vào hộp mực, rồi lại kéo cô đến chiếc nhẫn, để lại những dấu vân tay rõ ràng trên bề mặt nhẵn bóng.
Anh tự lặp lại thao tác vừa rồi, hai chiếc nhẫn chưa thành hình để lại dấu vân tay độc nhất vô nhị, cuối cùng Hình U cũng hiểu ra bí mật mà anh nói.
Dấu vân tay.
Dấu vân tay của mọi người hoàn toàn khác nhau.
Minh Trầm cầm con dao khắc thành vết xước theo dấu vân tay, động tác của Hình U dừng lại giữa chừng, lén nhìn anh.
Sườn mặt của người đàn ông sắc sảo và góc cạnh, một nửa được ánh sáng chiếu rọi, một nửa như ẩn hiện trong bóng đen mờ ảo, lông mi đen dài và rậm rạp.

Người ta nói anh có một đôi mắt thâm tình, nhưng bây giờ cô nhìn Minh Trầm, cho dù không đối diện với anh, nhưng cô vẫn cảm nhận được tình cảm sâu đậm.
Đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Minh Trầm, từ khuôn mặt trẻ con non nớt, đến cậu thiếu niên tuấn mỹ, và bây giờ là một người đàn ông trưởng thành, theo thời gian, cô càng ngày càng bị anh mê hoặc.
“Tiểu Khổng Tước.” Minh Trầm đột nhiên quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt nhìn trộm của cô một cách chuẩn xác, “Đang nhìn gì đấy?”
“Em, em chỉ xem anh làm thế nào mà thôi.” Hình U nhanh chóng cúi đầu xuống, vờ như đang nghiên cứu chiếc nhẫn của mình.
Khóe môi Minh Trầm hơi nhếch lên, không tiếp tục trêu cô nữa.
Hai chiếc nhẫn trải qua quá trình xử lý bằng dao, để lại dấu vết rõ ràng trên bề mặt nhẫn, bên cạnh dấu vân tay có khắc chữ XY và MC.
Sau khi chiếc nhẫn thành hình, Hình U nóng lòng muốn đeo nó vào ngón tay, nhưng được nửa chừng lại bị Minh Trầm cướp mất: “Sao có thể tự đeo như vậy?”
Hình U giơ bàn tay trống không lên: “Ừm hứm?”
Minh Trầm nâng cổ tay cô lên, sau đó đeo chiếc nhẫn có khắc chữ MC vào ngón áp út của cô.
Minh Trầm cẩn thận xoay mặt có khắc dấu vân tay lên trên, vị trí tên vừa khéo nằm ở bên cạnh, ẩn ở chính giữa: “Đây là chiếc nhẫn độc nhất vô nhị chỉ thuộc về chúng ta.”
“Đẹp quá.” Đôi mắt của Hình U sáng ngời, tràn ngập niềm vui.
Cô cầm chiếc nhẫn còn lại trên tay Minh Trầm, ra hiệu cho anh đưa tay ra: “Em cũng đeo cho anh.”

Minh Trầm vô cùng phối hợp xòe năm ngón tay ra, chiếc nhẫn có khắc chữ XY xuất hiện ở ngón áp út của anh.
Anh cong môi cười, ánh mắt thẳng tắp dừng ở trên mặt Hình U: “Tiểu Khổng Tước, chúng ta giống như đang trao nhẫn ấy?”
Trao nhẫn, là một nghi thức trong hôn lễ.
“Đừng nghĩ chiếm hời từ em, tuy hai chiếc nhẫn này là vật vô giá, nhưng nếu kết hôn thì nhất định phải có một chiếc nhẫn kim cương đẹp hơn.” Đó là một nghi thức không thể thiếu và cũng là chấp niệm của rất nhiều cô gái.
Minh Trầm khẽ gật đầu, làm bộ như đột nhiên hiểu ra: “À, hóa ra là em thích nhẫn kim cương.”
Hình U khẽ hừ hai tiếng, phớt lờ anh, mọi sự chú ý đều tập trung vào ngón áp út, tay phải cô cầm điện thoại, liên tục thay đổi tư thế để chụp ảnh.
Hết chụp chính diện rồi sang mặt bên, khi thì chụp gần khi thì chụp xa, Minh Trầm nhìn cô hí hoáy một hồi, cô hoàn toàn không nhớ chiếc nhẫn này còn có “bạn đồng hành”.
Minh Trầm dứt khoát chen vào ống kính, nắm lấy tay cô: “Tiểu Khổng Tước, nhẫn là phải có đôi mới đẹp.”
Vì thế, hai chiếc nhẫn có bức ảnh chụp chung đầu tiên.
Chiếc nhẫn do chính tay mình làm mang ý nghĩa kỷ niệm, Hình U không muốn tháo xuống nhanh như vậy: “Có thể đeo đi ra ngoài không?”
Minh Trầm gật đầu: “Đương nhiên.”
Hình U mân mê chiếc nhẫn, yêu thích không thôi: “Vậy…”
Vậy thì lúc này, cũng nên ra thông báo chính thức.

Minh Trầm thuận thế luồn tay vào giữa các ngón tay cô: “Anh đã chuẩn bị xong hết rồi, anh muốn có một tình yêu quang minh chính đại với em.”
Những tin đồn thất thiệt trên mạng gần như đã xác thực mối quan hệ giữa hai người, anh dự định sẽ chính thức công khai mối quan hệ của họ trong năm mới.
Vào lúc mười ngón tay đan vào nhau, hai nhiệt độ khác nhau liên kết một cách chặt chẽ, hai lòng bàn tay chậm rãi áp vào nhau, Hình U cong môi cười dưới cái nhìn chăm chú của anh, trịnh trọng gật đầu: “Vâng!”
Khi người đại diện Đoạn Văn Phàm nhận được cuộc gọi từ “ông giời con”, anh ta yên lặng mở file quan hệ công chúng trên máy tính, sau đó ngả lưng xuống ghế, như thể tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.
Minh Trầm nhất định sẽ đăng thông báo công khai lên Weibo, Hình U nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cầm điện thoại lên: “Em cũng cần đăng ký tài khoản Weibo.”
Minh Trầm đè tay cô lại: “Nếu em không thích thì đừng làm.”
“Không phải không thích, chỉ là sau khi về nước thì em bị lười mà thôi, nếu sau này ở lại trong nước phát triển thì tốt hơn hết vẫn nên chứng nhận một nền tảng.” Hình U nhẹ nhàng đẩy tay anh ra, nhập dãy số mới.
“Hơn nữa, thông báo chính thức là chuyện của hai người.”
Dù là ngoài đời hay trên mạng, cô đều mong rằng mọi chuyện đều có sự đáp lại.
Thừa nhận nhau, cũng nên đi từ hai phía.
Hình U nhanh chóng đăng ký một tài khoản mới, tên tiếng Trung và tên tiếng Anh đều đã được sử dụng, nên cô dứt khoát lấy cả hai tên.
Bắt đầu chỉnh sửa thông tin cơ bản, Hình U nhấn vào ô trống, lẩm bẩm trong miệng: “Giới thiệu, viết cái gì trong phần giới thiệu đây?”
Giới thiệu trên Weibo của Minh Trầm là nghề nghiệp và các tác phẩm tiêu biểu, anh thuận miệng nói: “Em có thể viết theo hồ sơ trên Baidu, hoặc là một số thông tin quan trọng chẳng hạn.”
Hình U lắc đầu.
Cô không đăng ký Weibo chỉ để coi nó như một tài khoản làm việc nghiêm túc.
Cô cúi đầu nhìn điện thoại, khóe mắt lướt qua chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng: “A, em nghĩ ra rồi!”
Hình U gõ nhanh một dòng chữ vào ô trống rồi nhấn lưu.
Minh Trầm đã nhập ID của cô vào điện thoại của mình, trở thành fan hâm mộ đầu tiên của cô.
Nhấn vào ảnh đại diện, hồ sơ của Hình U đã được cập nhật.
Dòng chữ đó không liên quan đến công việc, mà là liên quan đến anh.
Vào đêm giao thừa, bộ ảnh Tết được mong đợi bấy lâu cuối cùng cũng được tung ra, bức ảnh với độ nét cao khiến các fans cuồng nhiệt vui mừng không thôi.
[Cíuuu! Chồng em đẹp trai quá]
[“nhan sắc thần thánh” trong giới đúng là không làm em thất dzọng, khí chất yêu nghiệt khó thở nàyyy]
[Không thể không nói, mỗi khi ảnh chụp được đăng tải thì đều làm tui kinh diễm, bầu không khí tuyệt cmn vời]
Sau khi nhìn thấy ảnh chụp, lần trên lầu dưới đều tranh nhau khen ngợi, đợi bọn họ chia sẻ ra ngoài thì số lượng bình luận đã tăng vọt.
Khen xong rồi thì mới bắt đầu thưởng thức ảnh chụp một cách nghiêm túc.
Trong khi một số người chọn lưu về, thì một số bộ phận fan mắt tinh như kính hiển vi đã phóng to các bức ảnh chỉ để khám phá những bí mật mới.
“Ảnh chụp màn hình.jpg, hình như chỗ này có nốt ruồi.”
“Không phải nốt ruồi đâu bà ơi, là chữ đó!”
“Tui thấy loáng thoáng chữ XY?”
“XY có nghĩa là gì nhở?”
“Khi tui gõ XY, phương thức nhập tự động hiện lên…!Hình U.”
Bức ảnh chụp năm mới được tung ra, tiêu điểm thay đổi từ khuôn mặt điển trai ấy thành dòng chữ không rõ ràng trên xương quai xanh.
Năm mới đang đến gần, vào lúc 00:00, Minh Trầm đã đăng một bức ảnh, dưới xương quai xanh một tất xăm tên của một cô gái:【Cô ấy là vị hôn thê của tôi @Hình U – Stella】.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.