Bạn đang đọc Cp Này Tôi Ship Từ Nhỏ Đến Lớn – Chương 62: Sunshine Là Anh Ấy
Editor: Nơ
Hai ngày sau là ngày giỗ của ba Minh Trầm, Hình U giải thích với thầy lý do ở lại Ninh Thành hai ngày nữa.
Hình U đi cùng Minh Trầm đến nghĩa trang, đặt đóa hoa cúc trắng trong tay trước bia mộ sạch sẽ: “Bác trai, cháu và Minh Trầm đến thăm bác.”
Bức ảnh trắng đen chụp lại vẻ ngoài trẻ trung phong độ của ba Minh Trầm khi còn sống.
Minh Trầm đã từng oán giận ba mình vì đã dung túng cho hành vi của mẹ, nhưng những quá khứ đó đã biến mất từ lâu cùng với sự ra đi của ba, người đọng lại trong ký ức của anh vẫn là người ba nghiêm khắc và hiền từ.
Sau đó, Hình U thử hỏi anh có muốn đến thăm Mạnh Tư Uẩn không, nhưng Minh Trầm không đồng ý.
“Hai ngày nay bà ấy không ổn định về mặt cảm xúc, lần sau anh sẽ đưa em đến đó.” Lúc trước tâm trí và thể xác của Mạnh Tư Uẩn đều đã mệt mỏi, cộng thêm vụ tai nạn ô tô kia kích thích đến phát điên, thời gian này cũng không thích hợp để đến thăm.
Hình U tỏ vẻ đã hiểu, không phản đối sự sắp xếp của anh.
Hai ngày trôi qua, đã đến lúc Hình U nên trở về tiếp tục việc học của mình.
Hai người tạm biệt nhau ở sân bay, Hình U phát hiện sau khi nói thật tình cảm của mình, thì sự lưu luyến trong lòng đối với người này càng thêm sâu đậm.
Minh Trầm hơi cúi người: “Hai tuần nữa chúng ta sẽ gặp lại.”
Hình U: “Hử?”
Anh nhắc từ mấu chốt: “Khách mời Bạch Nguyệt Quang.”
Hình U đột nhiên nhớ ra: “Sắp quay rồi sao?”
Minh Trầm gật đầu.
Việc đóng vai khách mời sẽ không chiếm quá nhiều thời gian của Hình U, cũng như không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của cô, chỉ là cô cảm thấy kỳ lạ: “Theo mặt bằng chung thì các đoàn phim đều sẽ đăng ảnh tạo hình để quảng bá trước, tốt xấu gì vai diễn của em cũng là Bạch Nguyệt Quang của nam chính, nhưng lại không để em lộ mặt.”
“Em là vũ khí bí mật của bọn anh.”
Bởi vì Bạch Nguyệt Quang có quá ít cảnh quay nên khán giả đều rất tò mò, thậm chí còn nghi ngờ bị cắt bỏ vì không nhìn thấy ảnh tạo hình.
Phía chính chủ trả lời rằng đã chọn được người cho nhân vật, chỉ là chưa tới lúc công bố.
Sau khi show tình yêu kết thúc, độ nổi tiếng của Hình U trên mạng đang rất hot, nếu tiếp tục tung ra thì chưa chắc đã là chuyện tốt.
Tục ngữ có câu, cố quá thành quá cố.
Hình U không phải là diễn viên, cũng không đi theo con đường này, đợi nhiệt độ giảm bớt thì trái lại sẽ tốt hơn.
Hình U đặt đôi tay lên tai anh, bởi vì không thể gỡ khẩu trang nên muốn hôn một cái cũng không được.
Cô hơi nhón chân, như vậy có thể gần đôi mắt anh hơn một chút: “Em đi đây.”
Minh Trầm nâng vành mũ lên, trán chạm trán, bàn tay vuốt ve gáy cô: “Phải nhớ anh đấy.”
Hình U:???
Chẳng phải quy trình bình thường là nói “Anh sẽ nhớ em” với cô sao?
Thôi bỏ đi, bạn trai cô không bình thường.
Cô đứng dậy đi xếp hàng, thuận tiện cho tay vào túi áo khoác, bỗng nhiên cảm giác được có cái gì đó, vừa lấy ra thì thấy là mấy viên kẹo vị quýt.
Nhìn viên kẹo, cô không khỏi mỉm cười.
Người đó thật là, đưa cho vài viên kẹo để gây bất ngờ.
Sau khi vượt qua kiểm tra an ninh, Hình U tìm kiếm khu vực chờ theo vị trí đặt vé, thấy hàng ghế đầu tiên còn một chỗ trống nên lập tức bước đến.
Cô vừa ngồi xuống, cùi chỏ của cô gái bên cạnh đã chạm vào người cô.
“Xin lỗi.” Người nọ vội vàng xin lỗi, nhưng vừa quay đầu đã nhận ra dáng dấp của cô.
Hôm nay Hình U đeo khẩu trang và không đội mũ, mái tóc xoăn màu tím đen trông rất quen mắt, cuối cùng cô gái cũng nhận ra cô: “Cậu là Tâm Tâm?”
Không sai, người này vừa khéo là fans ngồi cạnh cô trong concert – Đao Đao.
Hình U bình tĩnh gật đầu, cố gắng điều chỉnh giọng nói của mình: “Chào cậu.”
Đao Đao rất vui khi nhìn thấy cô: “Cái này cũng trùng hợp quá, chúng ta thật sự có duyên.”
“Tôi đang được nghỉ đông, vừa hay ở Ninh Thành chơi vài ngày, không ngờ còn có thể gặp được cậu.”
Hình U tiếp tục lắng nghe nhiều hơn là nói, thỉnh thoảng gật đầu.
Dường như cô luôn gặp được một số cô gái hoạt bát và vui vẻ, từ Khương Ngải Chanh đến Tô Mông Mông, và bây giờ có thêm một Đao Đao, người sau còn nói nhiều hơn người trước.
Nếu chỉ tán gẫu thôi thì chẳng có gì đáng nói, nhưng nào ngờ Đao Đao đột nhiên nhìn cô chằm chằm rồi nói một câu: “Tôi cảm thấy cậu trông rất giống một người…”
Trong mắt cô gái lộ ra vẻ nghi hoặc, giống như đang tự hỏi.
Hình U chớp chớp lông mi, lặng lẽ vuốt mái tóc dài đến trước người, che đi sườn mặt: “Nếu có vật giống vật, thì cũng có người giống người, có thể là tôi trông đại trà.”
Đao Đao nhanh chóng lắc đầu: “Người mà cậu giống không đại trà chút nào.”
“Cậu là fans của anh trai, chắc chắn cũng biết show tình yêu cách đây ít lâu phải không?” Đao Đao còn đặc biệt nói ra tên, “Chính là “Tình yêu phi khoa học”, cậu đã xem chưa?”
Cô không chỉ xem mà còn tự mình tham gia…
Đương nhiên, những lời này không thể thừa nhận trước mặt Đao Đao, vì vậy chỉ có thể tỏ ra hờ hững: “Có nghe qua đại khái.”
“Trời ơi, nó hot như vậy mà cậu không xem sao?” Đao Đao nhìn cô như thể đang sống trong thời đại mà ngôi làng mới được kết nối Internet, “Vậy chắc cậu sẽ biết “Nam Trầm Bắc U” chứ nhỉ?”
Hình U gật đầu một cách cứng nhắc, “Có nghe qua một chút.”
“Tôi cảm thấy cậu có điểm giống Hình U, đặc biệt là đôi mắt.” Đao Đao rất tò mò về mặt mũi của cô, nhưng lại nhớ đến cô có nói rằng mặt bị dị ứng.
Ánh mắt Đao Đao chuyển từ trên mặt sang đỉnh đầu: “Ấy không đúng, chẳng phải lần trước cậu nói mình bị hói sao?”
Tại concert, mũ của Hình U rơi ra, nhưng Đao Đao hoàn toàn không để ý đến phần tóc trên đỉnh đầu cô, trái lại lúc này mới nhìn thấy rõ ràng.
Cô không những không bị hói mà còn có mái tóc dày.
Hình U tùy cơ ứng biến: “Đội tóc giả.”
Lúc này đầu óc của Đao Đao xoay chuyển rất nhanh: “Nhưng chính cậu là người giới thiệu tiệm nhuộm tóc cho tôi mà?”
Hình U: “…”
Câu hỏi rất hay, đợi tôi bịa ra kịch bản thì sẽ nói cho cậu.
Cũng may, loa thông báo nhắc nhở hành khách lên máy bay, phá vỡ hình ảnh xấu hổ này.
Vẫn còn một khoảng thời gian trước khi máy bay cất cánh, Hình U ngồi ở vị trí cửa sổ, cô mở điện thoại để gửi tin nhắn cho Minh Trầm, nhưng lại thấy một hot search hiện lên trên Weibo.
#Thực hư chuyện Minh Trầm xuất hiện ở sân bay#
#Minh Trầm có tình yêu #
#Chiếc mũ bị rơi ở địa điểm tổ chức concert#
Dư âm của concert vẫn chưa tan hết, nhưng lúc này lại tuồn ra những bức ảnh sân bay.
Ảnh chụp hơi mờ nhưng ngoại hình của người đàn ông cực kỳ giống Minh Trầm.
[Là tui bị mù màu hả? Chứ tui cảm thấy màu tóc của cô gái trong ảnh hơi tím, giống như màu của cô gái ở concert]
[Sự chênh lệch chiều cao này làm tui liên tưởng đến Nam Trầm Bắc U, mấy bồ hiểu mà]
[Dáng người tương tự lại còn uốn xoăn lọn to màu tím, là đang ké fame hả…]
Hình U chưa từng xuất hiện trước mắt công chúng sau Tết Trung thu, nên ấn tượng của mọi người về cô vẫn là mái tóc đen tuyền trong chương trình.
Lần này, trời xui đất khiến thế nào mà việc nhuộm tóc đã che đi danh tính của cô, mặc dù cũng có người đoán là cô, nhưng đều bị những khán giả đã xem “Tình yêu phi khoa học” phản bác lại: “Hình U vốn không để kiểu tóc này.”
Chỉ có một số ít người lên tiếng: “Chẳng phải kiểu tóc có thể thay đổi bất kỳ lúc nào hay sao?”
Đương sự nhuộm tóc sau Tết Trung thu sờ vào đầu mình, rời khỏi khu bình luận nóng hổi.
Chỉ có Đao Đao cùng ngồi chờ chuyến bay đột nhiên được khai sáng sau một hồi mơ hồ.
Uốn xoăn lọn to màu tím, và cả bộ quần áo trên người, rõ ràng là “Tâm Tâm” mà cô ấy vừa nhìn thấy.
“Tâm Tâm” không để tóc mái, lộ ra vầng trán no đủ, hiện tại nhớ lại, làn da lộ ra bên ngoài lớp khẩu trang rất mịn màng trắng nõn, không có triệu chứng dị ứng, chứng tỏ da mặt cô hoàn toàn ổn.
Lúc mang khẩu trang cực giống Hình U, lại đến concert của Minh Trầm, còn chào tạm biệt với một người đàn ông có ngoại hình như Minh Trầm ở sân bay.
Đao Đao kinh ngạc che miệng: “Trời ạ.”
Tâm Tâm tức là Tinh Tinh*, lẽ nào cô ấy thật sự gặp được Hình U…
*Tâm Tâm (xīn xīn), Tinh Tinh (xīngxīng): Phát âm như nhau, mà “Tinh Tinh” là “ngôi sao”, mọi người đều biết ngôi sao đại diện cho Hình U (chứ không phải nhắc đến tên acc Tinh Tinh đâu nhe)
*
Trở lại nhà của thầy Mẫn, ngoại trừ việc học thì gần đây Hình U đã có một sở thích mới.
Khi call video với Minh Trầm, cô sẽ giấu món đồ đó đi.
Khi call video với Khương Ngải Chanh, cô sẽ đặt iPad ở bên cạnh, vừa làm việc vừa trò chuyện.
Khương Ngải Chanh nhận thấy cô không tập trung: “Cậu đang làm gì vậy?”
Hình U cầm len trong tay: “Nghiên cứu đan khăn quàng cổ.”
“Đan khăn quàng cổ?” Khương Ngải Chanh kinh ngạc.
“Ò, chính là cái này.” Hình U giơ sợi len màu đỏ rượu lên trước màn hình cho cô ấy xem.
“Này…” Chiếc khăn quàng cổ còn chưa thành hình, màu sắc sợi len tươi sáng, giống như tính cách tự tin của người nào đó, Khương Ngải Chanh dường như đã đoán được đáp án, “Làm cho Minh Trầm đấy à?”
“Đúng rồi.” Hình U thừa nhận một cách thoải mái.
Khương Ngải Chanh: “Cậu thật sự…!sa ngã rồi.”
Lần trước làm thủ công là vì Minh Trầm, lần này làm thủ công vẫn là vì Minh Trầm.
Hình U chun đầu mũi.
Sở dĩ cô muốn làm cái này là vì vào ngày sinh nhật của Minh Trầm, Mạnh Tư Uẩn đã tặng cho anh một món quà nhưng lại làm anh bị thương, chiếc khăn quàng cổ đó anh cũng không đem về.
Hy vọng chiếc khăn quàng cổ trong tay cô có thể làm vơi đi những ký ức tồi tệ của anh.
Cô lắc đầu, ném mớ suy nghĩ hỗn độn ra ngoài, đột nhiên chuyển chủ đề: “Chanh tử, cậu định chừng nào tìm người yêu?”
“Khụ…” Khương Ngải Chanh thẳng lưng, “Sao lại chuyển chủ đề sang mình vậy? Mình là sao nữ.”
Những lời này trái lại rất thú vị: “Sao nữ thì sao? Sao nữ không thể yêu đương sao?”
Khương Ngải Chanh nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Mình mà yêu đương thì fan hâm mộ sẽ đau khổ.”
“Cậu là diễn viên chứ không phải thần tượng.” Hình U nói bóng nói gió, “Chủ yếu thì mình cũng không phải thúc giục cậu, nhưng cậu không thể tiếp tục nhớ thương mãi một người, cứ để như vậy hoài sao?”
Nếu Khương Ngải Chanh không muốn nói đến chuyện này, cho dù là không muốn kết hôn, cô cũng sẽ ủng hộ quyết định của chị em mình.
Nhưng nếu trong lòng nghĩ đến một người không có kết quả, thời gian càng dài thì sẽ càng đau khổ.
“Đây là bài học xương máu và nước mắt của mình, hiện tại mình vô cùng hối hận vì đã không trực tiếp đến gặp anh ấy để hỏi rõ ràng.” Cô nhắc nhở Khương Ngải Chanh bằng chính kinh nghiệm của mình.
Cho dù có yêu hay không yêu, đều phải thẳng thắn và thành thật với nhau.
Nếu có hiểu lầm thì có thể giải quyết, nếu không có khả năng thì từ bỏ càng sớm càng tốt, càng tiếp tục thì chỉ hại người hại mình.
Khương Ngải Chanh cúi đầu thở dài: “Mình biết, nhưng mình không giống các cậu.”
Hình U và Minh Trầm có mối ràng buộc sâu sắc, mà cô ấy chỉ có thể nhìn người đó thay hết người này đến người khác.
Ngay cả khi Minh Trầm và Hình U không có tình yêu, thì họ vẫn còn có tình bạn, tình thân.
Mà cho đến bây giờ, cô ấy cũng chỉ có thể dựa vào hai từ bạn bè để giữ liên lạc.
*
Thời gian trôi nhanh như cơn gió, mới đó mà đã trôi qua hai tuần.
Địa điểm quay của đoàn phim đã được đổi thành Thành phố điện ảnh Ninh Thành, đi một vòng trở về, Hình U lại bước vào nơi mà ngày đầu tiên về nước cô đã đến.
Mọi người đã đổ rất nhiều tâm huyết vào bộ phim cổ trang lần này, chế tác hoàn mỹ, là một dự án lớn từ đầu đến cuối.
Lời thoại của Bạch Nguyệt Quang chỉ vỏn vẹn nửa trang, Hình U đã thuộc nằm lòng.
Cô chỉ có vài cảnh quay, nếu thực sự muốn quay thì nửa ngày là đủ.
Tuy nhiên, đạo diễn rất có trách nhiệm, cho dù cô xuất hiện như một bình hoa nhưng cũng sẽ hướng dẫn một cách nghiêm túc.
Bạch Nguyệt Quang tồn tại trong thời niên thiếu của nam chính, tình yêu đầu đời, ấm áp và đẹp đẽ, trong cốt truyện có một đoạn là Bạch Nguyệt Quang bị ngã từ trên cây, nam chính đã bay đến tiếp được cô.
Phân đoạn này tuy cũ và sáo rỗng nhưng lại là đỉnh cao, khán giả ship CP sẽ không bao giờ chán khi xem nó.
Hình U cầm quyển kịch bản mỏng: “Đến lúc đó sẽ không có mấy cái đại loại như xoay người mấy vòng đâu ha?”
(Ý là đỡ xong thì sẽ xoay người mấy vòng nhìn nhau đắm đuối)
Minh Trầm lắc đầu: “Sẽ không.”
Hình U: “À, vậy thì tốt.”
Minh Trầm từ tốn nói: “Chỉ có ngã đè lên người rồi hôn môi thôi…”
Hình U: “?”
Người nọ quay đầu lại nhìn cô, khóe môi gợi lên một nụ cười xấu xa: “Trêu em thôi.”
Hình U nhíu mày trừng mắt với anh, Minh Trầm lấy một viên kẹo ra khỏi túi, đưa đến bên miệng cô, kịp thời dỗ dành Tiểu Khổng Tước.
Cốt truyện quay phim rất đứng đắn, dù sao cũng chỉ là thời niên thiếu ngây ngô, nên không có nhiều tình tiết sến súa như vậy.
Với sự giúp đỡ của dây thép, “Bạch Nguyệt Quang” rơi chuẩn xác vào vòng tay của nam chính, cộng thêm cái xoay nhẹ một vòng.
Trong giờ nghỉ trưa, Hình U và Minh Trầm ở trong phòng nghỉ.
Minh Trầm từ bên ngoài đi vào, trên tay cầm hai quả quýt nhỏ ướp lạnh: “Tiểu Khổng Tước, ăn không?”
Hình U đưa tay lên, nhưng lại do dự: “Có chút ê răng.”
Minh Trầm ngắm nghía quả quýt nhỏ: “Ăn hết một lần là không ê.”
Hình U hơi híp mắt: “Thật không?”
Minh Trầm nhướng mày, đưa quýt trong tay cho cô.
Cô tin là thật, lột vỏ hai ba cái, sau đó bẻ đôi cho vào miệng: “Lạnh quá!”
Người nọ tiến lại gần hai bước, biết rõ còn cố hỏi: “Thật không?”
Hình U ai oán nhìn anh chằm chằm, đang định nuốt hết nửa miếng còn lại.
Minh Trầm đột nhiên đổ người tới, véo cằm cô, cúi đầu giành thức ăn trong miệng cô.
Khí nóng tràn ngập trong khoang miệng, nước quýt ngọt ngào không biết bị ai nuốt xuống, qua một hồi lâu, hô hấp của cô mới lấy lại được tự do.
Người nọ đứng ở góc bàn bên cạnh, lau nước quýt trên môi, cúi người cười hỏi: “Như vậy còn lạnh không?”
Hình U giơ chân đá anh: “Đây là đoàn phim!”
Người đàn ông cười khẽ hai tiếng, tự tin nói: “Em là hôn thê của anh.”
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, tất cả mọi người trong đoàn phim đều chú ý đến bầu không khí mờ ám giữa hai người, chỉ cần họ đứng cạnh nhau, bất cứ ai sáng suốt cũng đều nhìn ra được.
Hai người họ đang mặc trang phục trong bộ phim, chúng được thiết kế đặc biệt để phù hợp với màu sắc của một đôi yêu nhau thời niên thiếu, loại tình cảm này hoàn toàn không cần làm bộ.
Hình U không phải dân chuyên nghiệp, nên lúc quay phim sẽ vì ngại ngùng mà thu mình, điều này vừa hay phù hợp với thiết lập thiếu nữ xinh đẹp nhưng e thẹn.
Trái lại, hai cảnh quay liên tiếp của Minh Trầm đều bị đạo diễn NG: “Minh Trầm, cậu diễn ánh mắt trong cảnh này không đúng.”
Minh Trầm rời khỏi ống kính: “Vậy anh nói xem, nam chính nên diễn thế nào khi đối mặt với Bạch Nguyệt Quang?”
Đạo diễn nhìn anh, rồi lại ngó sang Hình U, ho nhẹ một tiếng, “Cậu kiềm chế lại một chút là được.”
Cả đoàn phim nén cười, Hình U lặng lẽ quay lưng lại, thầm nghĩ: Xấu hổ chết đi được.
*
Sau khi quá trình quay phim kết thúc, Hình U trở về Cảnh Thành để tiếp tục việc học, sau đó không đi đâu trong suốt một tháng.
Khi Giáng sinh đến gần, các cặp đôi khác đều đang bận rộn thảo luận về việc hẹn hò và tặng quà thì Minh Trầm bị “nhốt” trong một đoàn phim khác, Hình U cũng đang nỗ lực để vượt qua nhiệm vụ đánh giá mà giáo viên Mẫn giao cho.
Vì vậy hai người nhất trí quyết định: “Thế chúng ta không đón lễ của người Tây nữa.”
Cũng đúng vào lễ Giáng sinh, tác phẩm mà Hình U được giao cuối cùng đã làm hài lòng thầy Mẫn.
Sau khi khóa học ngắn hạn kết thúc, Hình U sẽ phải rời đi.
Bà Mẫn biết cuối tháng là sinh nhật của cô nên đã đề xuất tổ chức trước tại nhà cho cô.
Hình U không muốn phủi sạch ý tốt của họ nên đành chấp nhận và ấn định nó vào ngày 27, hai ngày trước sinh nhật của mình.
Vốn tưởng rằng chỉ ở nhà ăn một bữa cơm xoàng với thầy cô, nhưng cô Mẫn nói muốn náo nhiệt một chút, nên cũng gọi Hứa Hàn Thiên đến đây.
Lúc này, Hình U muốn thở dài.
Không phải là cô có ý kiến gì với Hứa Hàn Thiên, mà chủ yếu là do tính cách im lặng của hai cậu cháu nhà thầy Mẫn và Hứa Hàn Thiên, hai tầng khí nặng nề chồng chất, bầu không khí sẽ lập tức trở nên xấu hổ.
Bản thân cô cũng không phải là người có tính cách nói nhiều hay tự nói tự cười, khi người khác không nói chuyện, cô chỉ muốn yên lặng.
Hứa Hàn Thiên còn mang đến một món quà, là chiếc kẹp tóc hình hoa hướng dương rất tinh xảo, vừa nhìn thấy thì chính là kiểu dáng mà con gái sẽ thích.
Vì đây là quà sinh nhật nên Hình U không từ chối, sau khi nhận lấy thì nói cảm ơn: “Cảm ơn.”
Cô nghĩ lần sau sẽ tìm một cơ hội để tặng quà trở lại, không ai nợ ai.
“Không có gì.” Thấy cô nhận lấy, khóe miệng Hứa Hàn Thiên khẽ nhúc nhích, do dự một lúc mới nói: “Em thích không?”
Hình U mỉm cười, cũng không nói là có thích hay không, cô chỉ khen: “Đẹp lắm.”
“Hai đứa cũng đừng câu nệ như vậy, ở nhà cứ tự nhiên thôi.” Bà Mẫn lại nhắc đến sự tích anh dũng cứu người của cô ngày xưa: “Tiểu Hàn tặng quà cho cháu là chuyện nên làm, cháu không cần khách sáo với nó.”
Hình U nhẹ nhàng gật đầu, không phản bác lại bà ấy.
Cũng không phải là cô nhất quyết khách sáo, nhưng khi đối mặt với khí chất của Hứa Hàn Thiên, cô thật sự không thể thản nhiên như không.
Sau bữa tối, bà Mẫn sai hai người trẻ tuổi đi mua một số thứ mang về, còn nói: “U U sắp đi rồi, nên đi dạo nhìn thử xung quanh một chút, cũng không biết lần sau đến là khi nào.”
“Cô, sau này có thời gian em sẽ đến thăm thầy cô.”
Chủ đề trò chuyện dần lệch hướng, bà Mẫn xua tay với cô: “Hai đứa đi đi.”
Cách chỗ này vài trăm mét có một cửa hàng 24 giờ, lái xe có hơi phiền nên dứt khoát đi bộ đến đó.
Mặt đất ẩm ướt, hoa cỏ hai bên đường đều bị nước mưa gột rửa một trận.
Buổi chiều trời đổ mưa lớn, đến tối thì ngừng lại, mặt đất vẫn chưa khô hẳn.
Trên con đường bằng phẳng chỉ có cô và Hứa Hàn Thiên, xung quanh không sôi động như trung tâm thành phố phồn hoa náo nhiệt, thậm chí còn rất yên tĩnh.
Lòng bàn chân bất cẩn giẫm phải một vũng nước cạn, Hình U thuận miệng thở dài, “Thật sự không thích những ngày mưa.”
Hứa Hàn Thiên mấp máy môi: “Tại sao?”
Người bên cạnh đột nhiên phát ra âm thanh, Hình U ngây ngốc một hồi mới tiếp tục vòng qua vũng nước đi về phía trước, “Tựa như vừa rồi, khi đi đường rất dễ giẫm phải mìn.”
Hứa Hàn Thiên vẫn đứng bên cạnh cô, giữ một khoảng cách không xa cũng không gần: “Chỉ như vậy thôi?”
Ánh đèn bên đường chốc chốc lại le lói, trông như sắp tắt, Hình U thuận thế ngẩng đầu nhìn lên trời: “Trời mưa thì buổi tối sẽ không nhìn thấy mặt trăng.”
Hứa Hàn Thiên học theo động tác của cô, cũng ngẩng đầu: “Vậy còn mặt trời?”
“Mặt trời? Buổi tối thì ngắm mặt trời ở đâu?” Hình U xem câu nói không đầu không đuôi này như một lời nói đùa, không muốn tìm hiểu sâu hơn.
Bước chân hai người chậm như rùa, lần đi lần về mất gần nửa tiếng.
Từ xa nhìn thấy ánh đèn chiếu ra từ cửa nhà, bước chân có vẻ càng nhẹ nhàng hơn.
Ngay khi cô không ngừng đến gần điểm đích, cô đột nhiên nhìn thấy một bóng người cao ráo thẳng tắp đứng trước cửa nhà họ Mẫn.
Lúc đầu cũng không chắc lắm, cho đến khi cô bước từng bước đến gần, hình dáng người đó dần dần hiện rõ trước mắt cô.
Hình U chợt mừng rỡ, tốc độ từ tốn của cô đột nhiên nhanh lên, thậm chí còn chạy chậm đến: “Minh Trầm!”
Một hương thơm tiến vào trong lồng ngực anh, Minh Trầm kinh ngạc giơ điện thoại lên, người mà anh đang định nhắn tin liên lạc lại từ bên ngoài chạy tới.
Ngay sau đó, anh có phản ứng, buông điện thoại xuống, cúi đầu gọi cô: “Tiểu Khổng Tước.”
Người đàn ông phía sau cũng đến gần, Minh Trầm nâng mí mắt, ánh mắt rơi vào túi đồ Hứa Hàn Thiên đang xách.
Hai người đàn ông im lặng giao tranh, Hình U hồn nhiên không nhận ra, quay đầu lại nói với anh ta: “Hứa Hàn Thiên, nhờ anh đem túi đồ này vào cho cô trước, chút nữa chúng tôi sẽ vào sau.”
“Ừm.” Người đàn ông lãnh đạm khẽ đáp, đi ngang qua hai người họ.
Bà Mẫn đang đợi ở trong nhà, chỉ thấy cháu trai trở về một mình thì tò mò nhìn ra phía sau: “U U đâu?”
Hứa Hàn Thiên lời ít mà ý nhiều: “Bạn của cô ấy đến tìm, đang ở ngoài cửa, lát nữa sẽ vào.”
“Cháu thật là.” Bà Mẫn cầm lấy túi nhựa trong tay anh ta, miệng nhắc mãi, “Đừng có nói là lúc ở bên cạnh U U cháu cũng dùng giọng điệu này nói chuyện với con bé nhé?”
Cứng nhắc đến mức giống như máy móc lạnh lẽo.
Hứa Hàn Thiên siết chặt tay: “Mợ, cô ấy có bạn trai rồi, về sau đừng làm loại chuyện này nữa.”
Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, bà Mẫn liếc nhìn anh ta: “Không phải mợ đang tác hợp, mợ chỉ nghĩ rằng cháu đã thích con gái nhà người ta nhiều năm như vậy, có thể nhân cơ hội này ở chung nhiều hơn một chút, cũng coi như là hiểu rõ tâm nguyện.”
Tâm tư bị chọc thủng, Hứa Hàn Thiên không kịp phòng bị, anh ta nhíu mày thật sâu: “Mợ, mợ đã?”
Bà Mẫn cảm thấy tiếc nuối cho mối nhân duyên của cháu trai: “Cháu cho rằng thế nào? Mợ đã nhìn thấy ảnh của con bé trong sách của cháu hồi năm cấp ba.”
Cho nên khi nhìn thấy Hình U, bà ấy mới nói “Cô biết em.”.
Hứa Hàn Thiên muốn phản bác, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Quay ngược thời gian trở lại nhiều năm trước.
Anh theo ba mẹ đến cảm ơn ơn cứu mạng của ân nhân nhỏ, người lớn chào hỏi nhau, còn anh đứng ở trước giường bệnh.
Cô gái ngồi trên giường đang cầm một quyển sách dạy nhạc trên tay, lúc này anh mới biết được, hóa ra cô học đàn violin, giống như cậu của anh.
Nếu anh nói chuyện nhiều hơn một chút, thì có thể mượn chủ đề violin để nói chuyện với cô, có thể họ sẽ có nhiều giao điểm hơn vì đàn violin.
Nhưng lúc đó, anh chỉ biết cảm ơn và chọn sự im lặng.
Cô gái rõ ràng là cảm thấy buồn chán, cô khép sách lại, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, liên tục thở dài.
Ma xui quỷ khiến thế nào anh lại chủ động hỏi: “Tại sao lại thở dài?”
Cô gái cầm sách dạy nhạc lên, phồng má: “Trời bên ngoài đang mưa, em không thích ngày mưa”.
Người không giỏi nói chuyện phiếm như anh đã truy hỏi một cậu: “Vậy em thích cái gì?”
“Em thích mặt trời.” Cô gái nghiêng đầu cười với anh: “Ánh nắng rất ấm áp.”
Sau đó, cô gái rời đi, trở về thành phố thuộc về mình.
Anh tìm kiếm trên mạng cái tên “Hình U”, và phát hiện một chàng trai khác có mối liên kết chặt chẽ với thông tin của cô.
Ban đầu, anh là tò mò, nhưng càng về sau việc để ý và theo dõi tin tức của cô dần trở thành thói quen.
Sau khi Hình U ra nước ngoài, cái tên này ít được nhắc đến ở trong nước, cô đã đăng ký tài khoản Twitter ở nước ngoài với tên Stella và đăng một số tin tức về âm nhạc trên đó.
Cho đến mùa đông năm ấy, Hình U đã đăng một khuôn mặt khóc lên Twitter và không nói thêm cái gì khác.
Anh không khỏi suy đoán, ở nước ngoài cô gặp phải chuyện không vui sao?
Đó là lần đầu tiên anh gửi tin nhắn cho Hình U, hỏi tại sao cô không vui.
Hình U rất cảnh giác, không tiết lộ quá nhiều về cuộc sống cá nhân của mình trên mạng, cuối cùng thì anh cũng không biết lý do khiến cô buồn.
Chỉ khi anh đề cập đến âm nhạc, Hình U mới nhiệt tình thảo luận với anh, sau đó nữa, anh càng ngày càng quen với việc giữ liên lạc với cô theo cách này.
Rồi lại đến một ngày, Hình U đột nhiên hỏi:【Tôi nên xưng hô với anh như thế nào?】
Lúc đăng ký tài khoản thì tên anh là một dãy số lộn xộn, nên khi Hình U hỏi, anh đã nhớ lại quá khứ, gõ xuống một từ tiếng Anh không chút do dự:【Sunshine.】
Hình U trịnh trọng nói lời cảm ơn với anh:【Chào anh, Sunshine tiên sinh, cảm ơn anh.】
Anh thường xuyên chú ý đến các buổi biểu diễn và thi đấu của Hình U, mặc dù chưa được gặp mặt trực tiếp nhưng anh đã rất quen thuộc với ngoại hình của Hình U, anh có thể tưởng tượng được dáng vẻ lúc cô thốt ra những lời đó qua màn hình.
Tuy là như thế, nhưng tất cả những gì anh có thể đáp lại chỉ là một câu đơn giản:【Không có gì, Stella.】
Những ngày như vậy trong nháy mắt đã trở thành sáu năm, cô gái kiêu hãnh mang theo vinh quang trở về, cô xinh đẹp rạng rỡ, làm cho người ta mê muội.
Thế cho nên, người có tính cách lạnh lùng như anh đã đưa ra quyết định khó tin nhất trong cuộc đời, đến gặp cô, sau đó đứng trước mặt cô và giới thiệu với cô: “Chào em, tôi tên là Hứa Hàn Thiên.”
Trong truyện, phần kế tiếp về ân nhân cứu mạng luôn là tuyệt vời và tốt đẹp, nhưng đáng tiếc khi gặp lại, cô căn bản không nhớ người mình từng cứu tên là Hứa Hàn Thiên.
Chiếc vòng cổ bị rơi có khắc ngôi sao và mặt trăng, cô đã quên mất lời mình từng nói.
Sau đó nữa, ngày lễ Tết Trung thu, một đêm đoàn viên.
Ngôi sao và mặt trăng cùng tỏa sáng, cả hai hôn nhau giữa đám đông náo nhiệt.
Ngay khoảnh khắc đó, cuối cùng Hứa Hàn Thiên đã hiểu ra.
Anh trở thành Sunshine, nhưng lại vĩnh viễn không được làm mặt trời của Hình U.
————–
Nơ: Vậy là xong thử thách rồi nhé:>>> Sau một tuần edit liên tục thì cột sống mình đã thật sự bất ổn hiuhiu.
Bắt đầu trở lại một tuần 1-2 chương nha, mà siêng thì nhiều chương hihi.