Cp Này Tôi Ship Từ Nhỏ Đến Lớn

Chương 38: Yêu Thầm


Bạn đang đọc Cp Này Tôi Ship Từ Nhỏ Đến Lớn – Chương 38: Yêu Thầm


Editor: Nơ
Khi câu hỏi được đưa ra, tất cả mọi người đều im lặng.
Người xem sôi sục.
Ai mà không có thanh xuân? Ai mà không có tuổi trẻ?
Gặp được người mình thích ở độ tuổi hồn nhiên nhất sẽ là kỉ niệm cả đời khó quên.
Nhưng đáng tiếc, những người ngồi ở đây đều là chó độc thân…
Người mình từng thích thời còn đi học, có thể là một kết thúc tốt đẹp, cũng có thể là âm thầm rơi nước mắt.
“Em nói trước cho.” Dưới ánh mắt của mọi người, Phó Diệc Bạch tỏ vẻ thần bí kéo dài thời gian, thấy mọi người đều nghiêm túc nhìn mình, đương sự đột nhiên bật cười thành tiếng, sau đó giơ một tay lên: “Em không có.”
“Ngoài việc học hằng ngày ra thì em cũng chỉ lo tổ chức ban nhạc với những người bạn cùng chí hướng ở trường, thực sự là không còn sức để nghĩ đến chuyện khác.”
Ngoại hình và tính cách của Phó Diệc Bạch trông rất thu hút các cô gái, chắc hẳn từ nhỏ đến lớn sẽ không thiếu người tỏ tình, một số khán giả tỏ ra nghi ngờ với lời phủ nhận của cậu ta, nhưng câu trả lời này ít nhất cũng sẽ khiến fan bạn gái vui như trẩy hội.
Bình luận chạy trên màn hình: Bạch Bạch rất đơn thuần, giữ mình trong sạch.
Tiếp theo, là Tô Mông Mông ngồi ở bên tay phải của cậu ta.
Cô ấy nói: “Em có.”
“Em là người yêu cái đẹp, em nhớ hồi năm cấp hai có một cậu bạn học sinh giỏi có nước da rất trắng, lần nào em cũng cố ý tìm cậu ấy để nhờ giảng bài.

Lên cấp ba thì có một đàn anh rất giỏi bóng rổ, mỗi lần kết thúc trận đấu em đều đưa nước cho anh ấy.

Đến đại học thì…”
Tô Mông Mông là người ngoài giới nên fan hâm mộ không khắt khe với trải nghiệm tình cảm của cô ấy, hơn nữa trong khoảng thời gian này mọi người đều đã quen với tính cách vui vẻ và hoạt bát của Tô Mông Mông, sau khi nghe cô ấy kể, trái lại còn cảm thấy cô bé này vừa thẳng thắn vừa đáng yêu.
Hai người bạn nhỏ tuổi nhất, hướng ngoại nhất đã trả lời câu hỏi, Ôn Tuấn cũng đứng ra: “Từng có, nhưng rất ngắn ngủi.”
Tiêu Kỳ: “Từng có.”
Hạ Úy Lam: “Không có.”
Lúc này mọi người đều lần lượt trả lời, tiếp theo là đến Hứa Hàn Thiên.
Mọi người vô cùng tò mò, một đóa hoa kiêu hãnh lạnh lùng như Hứa Hàn Thiên sẽ phải lòng ai khi còn đi học?
Hứa Hàn Thiên cụp mắt, con ngươi đen nhánh như mực.

Ánh mắt nhìn thoáng qua bóng người mơ hồ bên cạnh, cuối cùng mở miệng: “Tôi từ bỏ?”
Mọi người: “Hở?”
Chỉ cần trả lời “Có” hoặc “Không”, thế nhưng Hứa Hàn Thiên lại chọn trực tiếp từ bỏ?”
Là gặp tình huống gì mà không trả lời được?
Chắc chắn không phải là không có.
Nếu là “Có”, thì có rất nhiều trường hợp không thể trả lời được.
Không dám thừa nhận, hoặc là không muốn thừa nhận.
Ngoài sự ngạc nhiên, Vạn Gia Lỗi vẫn muốn tiếp tục trò chơi: “Cậu có chắc không? Chỉ cần trả lời Có hoặc Không là sẽ nhận được 2 điểm, trực tiếp từ bỏ là sẽ bị trừ điểm đấy?”
Người xem ngồi trước màn hình toát mồ hôi hột thay cho anh ta.
Hứa Hàn Thiên ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh và kiên định: “Chắc chắn.”
Khán giả cảm thấy tiếc nuối khi không thể nghe câu trả lời của Hứa Hàn Thiên, nhưng khi nghĩ đến phía sau còn có hai người nữa cần focus vào, thì bọn họ nhanh chóng lấy lại tinh thần.

[Nếu một trong hai người Hình U và Minh Trầm thừa nhận, vậy thì điều này có nghĩa là…”
[Trời cao phù hộ, CP của con nhất định phải real!]
[Thanh mai trúc mã, hoặc là đã sớm thích nhau, hoặc là không có khả năng tiến triển]
Rất nhiều người cho rằng, thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, nếu đã lâu như vậy mà vẫn không thích nhau thì điều đó có nghĩa là cả hai thực sự không thích.
Tuy nhiên, vẫn còn có một loại tình yêu gọi là – Yêu thầm.
Trong khoảng thời gian bọn họ im lặng, mỗi một giây đều bị kéo dài ra.
Minh Trầm ngẩng đầu, ánh mắt hơi nhìn sang bên cạnh, tiếng cười quen thuộc cùng với câu trả lời đã được chờ đợi từ lâu truyền vào tai mọi người.
Anh nhìn vào ống kính, vẻ mặt sáng lạng, gật đầu: “Có.”
[Có thiệt mấy má ơi!!!]
[Anh ấy thừa nhận rồi, anh ấy thừa nhận rồi]
[Anh mau chia sẻ một chút đi ạ]
[Tôi bị thất tình, cú sốc này quá lớn]
Những người khác đều chú ý tới Minh Trầm, chỉ có một người là né tránh tiếp xúc ánh mắt.
Một chữ nhưng lại lời ít ý nhiều, Hình U nâng mắt lên, nhanh chóng chớp vài cái rồi từ từ hạ xuống, càng ngày càng thấp.
“Hiện tại, chúng ta vẫn còn một người nữa…” Lời nói của Vạn Gia Lỗi ý chỉ Hình U.
Phòng khách rất yên tĩnh, trong nháy mắt, tất cả ánh đèn dường như chiếu vào một người, hình ảnh gần như bị đóng băng.
Trong lúc fan hâm mộ cầu nguyện ở trước màn hình không biết bao nhiêu lần, động tác nhỏ liên tục xoa ngón tay của Hình U đã dừng lại.
Cô chậm rãi mở miệng, thốt ra hai chữ: “Tôi có.”
Thời học sinh, cô cũng có những lúc mặt đỏ tim đập, và cũng từng thích một người đến mức không thể quên được.
Trong nháy mắt, màn hình gần như tràn ngập những lời hoan hô của fan hâm mộ.
[Anh ấy thừa nhận, chị ấy cũng thừa nhận!]
[Cái này là dâng đường đến tận họng rồi, còn không mau gặm đi chị em?]
[Nhưng cũng chỉ là chuyện lúc trước, nếu hiện tại một trong hai người họ thích người khác thì đây chính là bi kịch]
Có người say mê ship CP, có người tỉnh táo chờ kết quả, và cũng có fan CP vì một câu nói mà sợ tới mức bừng tỉnh khỏi mộng đẹp, sợ bỏ lỡ sự thật.
Không ai chú ý đến, sau khi Hình U thừa nhận thời học sinh mình đã từng động lòng, thì các ngón tay của Minh Trầm dần siết chặt lại, trên mu bàn tay xuất hiện những đường gân xanh.
Mọi người đã trả lời xong, nhưng Vạn Gia Lỗi vẫn muốn ra mặt dẫn dắt câu chuyện: “Vậy bây giờ, có ai sẵn lòng chia sẻ câu chuyện của mình không?
Phó Diệc Bạch ngồi xem náo nhiệt, sợ chuyện chưa đủ lớn, ở bên cạnh châm dầu vào lửa: “Thầy Vạn, 10 điểm cũng ít quá rồi, chuyện thanh xuân của chúng em mà chỉ có 10 điểm thôi sao?”
“Thôi được rồi,” Vạn Gia Lỗi cầm quả bóng nhỏ màu đỏ trong tay, cười nói: “Nếu đã như vậy thì tôi hứa, chỉ cần không phải chia sẻ bừa hay bịa chuyện, tôi sẽ cộng 20 điểm!”
Vạn Gia Lỗi vừa tuyên bố xong, Tô Mông Mông lập tức nắm bắt cơ hội: “Những gì em nói vừa rồi đều là sự thật, nhớ cho em thêm 20 điểm nha, cảm ơn thầy Vạn.”
Ngoại trừ Hứa Hàn Thiên từ chối trả lời và những người đã phủ nhận, thì chỉ có Tô Mông Mông chia sẻ câu chuyện của mình, Ôn Tuấn nhìn thoáng người mà mình đã động lòng trong giây phút ngắn ngủi, còn lòng hiếu kỳ lại đổ dồn vào Minh Trầm và Hình U.
Đáng tiếc, hai người nọ vẫn ngồi im tại chỗ, vẫn duy trì một tư thế, không ai lên tiếng.
Rất rõ ràng, cả hai không muốn chia sẻ câu chuyện của mình với người khác.
Câu hỏi là ngẫu nhiên, có một phần ba xác xuất nhận được câu hỏi này, trước mặt vô số khán giả, bọn họ không có cách nào thay đổi.
“Nếu không có ai chia sẻ thì câu hỏi tặng điểm này sẽ dừng lại ở đây?” Vạn Gia Lỗi dò hỏi lần cuối, ánh mắt thâm ý lướt qua vài người.
Mãi đến cuối cùng vẫn không có ai nói ra, Vạn Gia Lỗi đứng dậy: “Được rồi, một vòng trò chơi đã kết thúc, điểm của các bạn sẽ được cập nhật dựa theo câu trả lời của mình.”
“Xong rồi sao? Cứ kết thúc như vậy?”
Quả thực không thể tin nổi, Vạn Gia Lỗi cố ý chạy đến đây để tặng điểm cho bọn họ.
“Đừng nôn nóng, tôi vẫn chưa nói hết.” Vạn Gia Lỗi đè lại sự mất kiên nhẫn của các khách mời, “Tôi chỉ đang nói vòng đầu tiên của trò chơi, bởi vì trong quả cầu màu đỏ của các bạn còn có một câu hỏi phụ.”

“Câu hỏi phụ?” Nó giống như một bài kiểm tra, khán giả không thể chờ nổi nữa: “Anh mau nói đi.”
Vạn Gia Lỗi lại mở mảnh giấy ra và hướng nó vào ống kính, giấy trắng mực đen, bên trên quả thực có viết hai câu ngắn.
Vạn Gia Lỗi nói tiếp: “Xin hãy lắng nghe câu hỏi phụ, người mà bạn từng thích, bây giờ bạn có còn thích không?”
Cứ tưởng rằng câu hỏi phụ sẽ rất hóc búa, không ngờ lại đơn giản như vậy, Tô Mông Mông lại là người đầu tiên trả lời: “Không thích, đã không còn thích từ lâu lắm rồi.”
Trên thực tế, cô ấy thích những người đó hoàn toàn dựa vào ngoại hình của họ, nhìn lâu nên sinh ra cảm giác nhàm chán, bây giờ ngoài những ấn tượng đặc biệt thì cô ấy thậm chí còn không nhớ nổi tên của người ta.
Ôn Tuấn cũng mỉm cười lắc đầu.
Ngay từ đầu đã nói qua, chỉ là thích ngắn ngủi, hiện tại anh ta đã tốt nghiệp được nhiều năm.
“Vậy, còn hai người còn lại?” Vạn Gia Lỗi đan hai tay vào nhau, đặt ở trước người, mỉm cười nhìn đôi thanh mai trúc mã khác người kia.
“Tôi chọn không trả lời.” Lần này Hình U không có kéo dài thời gian như lúc nãy, giọng nói rõ ràng rành mạch, không hề do dự.
Phó Diệc Bạch âm thầm CUE vào cô: “Tiểu U U, không trả lời là bị trừ điểm đó.”
Vạn Gia Lỗi bổ sung kịp thời: “Câu hỏi phụ có thể không trả lời, cũng sẽ không bị trừ điểm.”
Phó Diệc Bạch: Đáng giận!
Đến lượt Minh Trầm, anh gối tay ra sau đầu, dáng vẻ lười biếng.

Dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, anh học theo phản ứng của Hình U: “Không trả lời.”
Người xem: Đáng giận gấp đôi!
“Được rồi, tôi đã thu thập câu trả lời của mọi người, điểm của mỗi người sẽ được cập nhật và công khai sau.” Lần này, Vạn Gia Lỗi thật sự tuyên bố kết thúc.
[Ủa gì dzậy? Giống như đưa que kem đến bên miệng nhưng chỉ cho liếm một cái]
[Cảm giác thiếu thiếu cái gì đó]
[Dựa theo tính nết của tổ tiết mục, mị không tin trò chơi sẽ kết thúc ở đây]
Hình U cảm thấy tò mò hai quả bóng màu xanh lá cây và xanh lam trên tay Vạn Gia Lỗi: “Thầy Vạn, có thể cho bọn em xem hai quả bóng còn lại được không?”
“Đương nhiên.” Trò chơi đã kết thúc, Vạn Gia Lỗi cũng không hề keo kiệt mà đưa ra hai quả bóng còn lại.
Hình U cầm lấy, Tô Mông Mông vô cùng tò mò rướn người tới, chạm vào cánh tay cô: “Là gì vậy chị?”
Sau khi mở quả bóng màu xanh lá ra, trên tờ giấy viết: Bạn đã có bao nhiêu mối tình?
Dòng chữ ghi trên tờ giấy của quả bóng màu xanh lam: Mối tình đầu của bạn vẫn còn ở cạnh bạn chứ?
Những người khác nhìn xong đều nuốt nước bọt.
Trong ba câu hỏi này, quả bóng màu đỏ thực sự nhẹ nhàng hơn nhiều.
Lúc Vạn Gia Lỗi sắp đi, Hình U trả lại đồ cho anh ta.
Tô Mông Mông lặng lẽ đi đến bên cạnh cô: “Chị, mối tình đầu của chị vẫn còn ở cạnh chị chứ?”
Đột nhiên bên tai vang lên giọng nói, Hình U nhìn cô ấy một cái rồi dời mắt sang chỗ khác, định tránh đi.
Tô Mông Mông không quan tâm tình hình xung quanh, nắm lấy tay chị em tốt của mình rồi cùng nhau lên lầu, “Chị mau nói đi.”
Tiếng bước chân vang lên “Cộc cộc” ở trên cầu thang, Tô Mông Mông vẫn không bỏ cuộc.
Sau khi đi đến bậc thanh cuối cùng, Hình U đột nhiên quay đầu lại: “Thật ra…”
Tô Mông Mông ngay lập tức dựng lỗ tai.
Người nọ khẽ nói vào tai cô ấy hai chữ: “Không ở.”

Đồng tử Tô Mông Mông nở to, kinh ngạc truy hỏi: “Là ai, là ai thế?”
Tiểu Khổng Tước ngạo kiều lắc lư lông chim: “Không nói cho cưng.”
Sau khi trở về phòng ngủ, nụ cười trên mặt Hình U liền biến mất.
Cô cụp mắt, ánh mắt nhìn xuống sàn nhà một cách vô định, những ký ức cứ hiện về trong tâm trí như từng đợt sóng biển mãnh liệt quét sạch suy nghĩ của cô.
Câu hỏi đêm nay đánh thức quá nhiều ký ức trong cô, cô luồn ngón tay vào mái tóc, Hình U hít sâu một hơi rồi nhắm mắt lại.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Hình U đứng sang một bên, dựa lưng vào tường.
Tiêu Kỳ đẩy cửa vào, hoàn toàn không nhận ra phía sau cửa có người.
Cô ấy cầm điện thoại đi vào giữa phòng, đột nhiên nhớ đến cái gì đó, vừa quay đầu liền nhìn thấy bóng người đứng ở cửa, hoảng sợ giật mình: “Cô làm gì ở đó thế?”
Hình U lắc đầu rồi đi về trước hai bước.
Tiêu Kỳ giơ điện thoại lên: “Phải rồi, cô chưa nhận được tin nhắn chưa?”
Hình U khó hiểu hỏi: “Tin nhắn gì?”
Tiêu Kỳ đưa màn hình điện thoại đến trước mặt cô, để cô nhìn rõ nội dung trên đó, là tin nhắn của tổ tiết mục:【Tiêu Kỳ, hãy đến căn phòng bí mật vào lúc 21:05】
Hình U vội vàng mở điện thoại ra xác nhận, bên trên trống trơn: “Tôi không có.”
Không biết tổ tiết mục đang làm gì, Tiêu Kỳ nhún vai: “Đợi chút nữa tôi xuống dưới xem thử thế nào.”
“Được.” Hình U đặt đồ của mình lên giường, sau đó vén tóc ra sau tai, thoát khỏi những suy nghĩ hỗn loạn và lấy lại bình tĩnh.
Điện thoại ở bên cạnh gối nằm đột nhiên sáng lên.
Là Claire, một người bạn nước ngoài đã gửi tin nhắn bằng tiếng Anh cho cô, dịch ra là: 【Hôm nay, trong vườn hoa của anh M có một con mèo chui vào, nó đáng yêu lắm, mình không nỡ đuổi nó đi.】
Kèm theo đó là một tấm ảnh chụp con mèo màu cam.
Claire là bạn cùng phòng và cũng là bạn học cùng trường lúc cô đi du học ở nước ngoài.
Cô và Claire sống trong một tiểu khu yên tĩnh, trùng hợp là khu vườn nhỏ của họ thông với nhà bên cạnh, hai bên có dựng hàng rào, và chỉ có một lối đi ở giữa.
Hàng xóm thường không có ở nhà, nên thỉnh thoảng sẽ nhờ hai người chăm sóc giúp vườn hoa.
Đây vốn là chuyện nhỏ không tốn nhiều sức lực, mỗi khi có dịp lễ gì đó thì hàng xóm đều chuẩn bị những món quà phong phú để cảm ơn.
Sau khi trở về nước, nhiệm vụ chăm sóc khu vườn rơi vào tay Claire, khi Hình U mời cô ấy đến Trung Quốc, phản ứng đầu tiên của Claire là: 【Vậy còn khu vườn của chúng ta thì sao?】
Cô ấy là người sở hữu tận hai khu vườn.
Hình U bị bạn cùng phòng đáng yêu chọc cười.
Lúc này, trên đầu màn hình nhảy ra một tin nhắn từ “Tình yêu phi khoa học”: 【Hình U, hãy đến căn phòng bí mật vào lúc 21:35.】
Hình U:!
Cô ngẩng đầu gọi: “Tiêu Kỳ, vừa rồi tin nhắn mà cô nhận được nói khi nào thì đến căn phòng bí mật?”
Tiêu Kỳ quả quyết đáp: “Chín giờ năm phút.”
Sau khi tính sơ qua, Hình U phát hiện: “Chúng ta cách nhau nửa tiếng.”
Đây là có ý gì?
Thật sự không hiểu.
Đến chín giờ, Tiểu Kỳ chuẩn bị đi ra cửa, trùng hợp gặp được Phó Diệc Bạch ở cầu thang.
Chưa được bao lâu, Tiêu Kỳ đã quay trở lại, nhìn thời gian thì cũng mới chín giờ tám phút.
Hình U hỏi: “Tình hình như thế nào?”
Tiêu Kỳ: “Đi vào trả lời câu hỏi.”
Hình U hỏi tiếp: “Câu hỏi gì?”
Nhớ lại câu hỏi vừa rồi mà mình nhìn thấy ở trong căn phòng bí mật, đôi mắt Tiêu Kỳ láo liên: “Cô đi vào thì sẽ biết, đúng giờ mới có thể trả lời nên không cần đến sớm.”
Kỳ lạ, chỉ trả lời câu hỏi thôi mà cũng phải thần bí như vậy.
Tiêu Kỳ lướt điện thoại, trầm ngâm một chút nói, “Lúc nãy trên đường đi đến căn phòng bí mật tôi có gặp Phó Diệc Bạch, lúc trở về thì gặp Hứa Hàn THiên, tôi đoán là tổ tiết mục muốn cho chúng ta thời gian trả lời khác nhau.”
Hình U gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Còn nửa tiếng nữa, nói ngắn cũng không ngắn, mà dài cũng không dài.

Hình U đăng nhập tài khoản của mình, ngoài một đống lời hỏi thăm thì còn có những chủ đề giải trí được chú ý.

“Nam Trầm Bắc U” là chủ đề phổ biến nhất trên tài khoản Official của “Tình yêu phi khoa học”, gần chín mươi phần trăm người đang thảo luận về nó, người mà cô và Minh Trầm từng thích khi còn đi học là chỉ đối phương, thậm chí còn có một số tài khoản tự xưng là bạn học chung trường, nhiệt tình kể lại câu chuyện của hai người khi còn đi học.
Sau khi đọc qua một vài bài viết, mười câu bên trong thì chỉ có ba câu là đúng sự thật.
Đến chín giờ rưỡi, Hình U chậm rãi đi xuống cầu thang, vừa đi đến phòng khách thì đụng phải Minh Trầm đi ra từ phòng bí mật.
Trong vô thức cô định hỏi anh đã làm câu hỏi gì, nhưng chợt nhớ ra hai người vẫn đang chiến tranh lạnh.

Hình U nhìn sang chỗ khác, đi ngang qua người anh, cũng không quay đầu lại mà chỉ đi thẳng về phía căn phòng bí mật.
Minh Trầm đang chuẩn bị đi lên cầu thang thì chợt dừng lại.
Chín giờ ba mươi lăm phút, trên màn hình máy tính để bàn trong căn phòng bí mật hiển thị: 【Hình U, tổng điểm của bạn là 90.】
Câu hỏi tặng điểm hôm nay đã giúp Tô Mông Mông tích lũy đủ số điểm, mà hầu hết những người còn lại chỉ thiếu 2 điểm.
Hình U nhấp vào chỗ xác nhận, giao diện được chuyển sang trang khác, từng dòng chữ màu đen xuất hiện, và thứ hiện ra dưới ống kính là một câu hỏi trắc nghiệm: 【Người mà bạn từng thích có còn ở bên cạnh bạn không?】
Bên dưới có hai lựa chọn:
1.

Còn.
2.

Không còn.
Hình U:???
Vẫn chưa kết thúc luôn hả! Hôm nay tổ tiết mục nhất quyết không bỏ qua chủ đề này đúng không?
Nội tâm đương sự vô cùng phức tạp, fan hâm mộ hận không thể dán con mắt vào màn hình.
[Chọn 2 chọn 2 chọn 2222222222222222]
[Hận không thể chui vào màn hình điều khiển con chuột]
[Aaaaaa Tiểu Khổng Tước, em ngàn vạn lần đừng làm con dân thất vọng]
Hình U không nghe thấy hàng ngàn mong đợi ở trước màn hình, cô chỉ nghe theo con tim của mình để lựa chọn, Hình U di chuyển chuột đến một lựa chọn rồi nhấp chuột trái để xác nhận.
Tính theo thời gian, chắc hẳn cô là người trả lời cuối cùng.
Phòng khách là con đường duy nhất để trở về phòng ngủ, Hình U tưởng rằng mình là người cuối cùng lên lầu, nhưng đang bước đi thì đột nhiên nhận được một tin nhắn:【Ban công.】
Hai từ ngắn ngủi nhưng thể hiện rất nhiều tín hiệu, Hình U do dự trong ba giây giữa việc đi và không đi, cuối cùng vẫn chọn xoay người.
Tiếng mưa rơi ở bên tai càng lúc càng lớn, chỉ có một ngọn đèn màu ấm áp trên ban công, từ trên cao chiếu xuống, tầm nhìn từ sáng sang tối.

Cửa sổ sát đất được mở một nửa nửa, một người đàn ông có vóc dáng cao gầy đứng ở đó.
Người nọ đang dựa vào một bên cửa, Hình U liếc mắt một cái là đã nhận ra: “Có chuyện gì, nói đi.”
Minh Trầm nghiêng đầu nhìn cô: “Đã đọc tin tức trên mạng chưa?”
“Rồi.” Hình U ngẩng đầu nhìn hạt mưa từ trên trời rơi xuống, giọt mưa dưới ngọn đèn trở thành từng vệt dài, gió xào xạc bên tai, cô từ tốn mở miệng: “Là bọn họ hiểu lầm.”
Minh Trầm nhếch môi, trong mắt cũng không có ý cười: “Hiểu lầm cái gì?”
Hàng mi dài chớp chớp, Hình U thu hồi tầm mắt.
Nghĩ thầm, thảo luận loại chuyện này với hôn phu đúng thật là kỳ lạ.
“Thời học sinh không chỉ bao gồm cấp ba trở về trước.” Cô cất lời, sau đó nghiêng đầu nhìn Minh Trầm, hơi mỉm cười: “Đại học cũng là thời học sinh, đúng không?”
Khoảng thời gian học đại học của bọn họ đều không có sự tham gia của đối phương.
Môi mỏng khẽ nhúc nhích, trong mắt của Minh Trầm có chút lạnh lẽo.
Một cơn gió lạnh thổi vào mặt, không gian tràn ngập hương thơm nhẹ nhàng, bầu không khí bỗng nhiên trầm lắng.
Ngoài cửa sổ đang mưa xối xả, cơn mưa bỗng trở nên nặng hạt hơn, hệt như cái đêm ẩm thấp trong trí nhớ.
Hai bóng đen trên mặt đất sát gần nhau, Minh Trầm bước từng bước tới gần, đón nhận ánh mắt của cô, đồng tử màu nâu lăn tăn thâm ý mà người khác không thể hiểu được: “Làm sao cậu biết đó không phải là cấp ba, hay là trước kia?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.