Bạn đang đọc Cp Này Tôi Ship Từ Nhỏ Đến Lớn – Chương 3: Ngủ Chung Một Giường
Editor: Nơ
Câu lạc bộ Vinh Tây.
Là một câu lạc bộ tư nhân giải trí và thư giãn cao cấp, “Vinh Tây” thực hiện hệ thống thành viên và từ chối mở cửa với bên ngoài, tính riêng tư rất mạnh, là một trong những nơi gặp gỡ yêu thích của những người trong giới thượng lưu, từ đại sảnh đến mọi ngóc ngách đều toát lên hương vị xa hoa trụy lạc.
Đêm nay, thế giới nhỏ bé này thuộc về bọn họ.
Mỗi khu vực nhỏ được trang bị các phương tiện giải trí khác nhau, cả nam và nữ đều tìm được bầu không khí riêng của mình, có thể gặp mặt trực tiếp hoặc theo nhóm.
Minh Trầm lười biếng dựa vào ghế sofa, chất lỏng màu đỏ rượu đang xoay tròn trong ly thủy tinh trong suốt.
Cứ một chút lại phải ra mặt xã giao, thực sự là rất phiền.
Sớm biết anh không thích đối phó với loại chuyện này, nên người đại diện cũng theo đến đây.
Đoạn Văn Phàm biết gần đây Minh Trầm không ưa anh ta lắm, có lẽ là do sự kiện “Bạn gái tin đồn” kia.
Có người tung tin đồn để tạo đề tài, đoàn phim mới hợp tác lại không hiểu quy củ, nhân cơ hội có sự nổi tiếng của CP để tạo bệ đỡ cho bộ phim.
Kể từ khi ra mắt, Minh Trầm luôn bài xích việc tăng danh tiếng bằng cách này, mà anh ta lại nhất thời bỏ qua chưa kịp xử lý.
Với giá trị và sự nổi tiếng hiện tại của Minh Trầm, anh quả thực không cần những tin “giật gân” như vậy, nên đợi sau khi Đoạn Văn Phàm giải quyết xong sự việc sẽ báo lại cho vị tổ tông này: “Tôi biết cậu không thích xào CP, sự việc “bạn gái tin đồn” kia công ty đã liên hệ với đối phương để làm sáng tỏ.”
“Ừ.” Minh Trầm khoác một tay lên đệm của ghế sofa, ngón tay thon dài khẽ gõ xuống, tiết tấu không đều, cũng chẳng thèm để ý đến xung quanh.
Gần đây Minh Trầm đang bận rộn cho việc quay phim, hôm nay Đoạn Văn Phàm đến đây chủ yếu là vì mục đích khác: “Cậu có nhớ lần trước nói chuyện điện thoại, tôi có nhắc đến show truyền hình có nội dung về tình yêu không? Đội ngũ của chương trình đã đưa ra danh sách khách mời, trong đó có cậu.
“
“Không đi.” Minh Trầm nhấp một ngụm rượu, từ chối thẳng thừng.
Kể từ khi Minh Trầm gia nhập giới giải trí, về cơ bản anh không tham gia các chương trình tạp kỹ ngoại trừ đóng phim, nếu có thì cũng là xuất hiện trong vài phút ngắn ngủi.
Với sự phát triển vượt bậc về độ nổi tiếng trong những năm gần đây, fan hâm mộ hy vọng anh có thể kinh doanh ở nhiều mặt, nhưng tiếc rằng chính chủ lại thờ ơ.
Người đại diện không ngừng dụ dỗ: “Chương trình lần này khác với chương trình tình cảm truyền thống, nhà đầu tư rất hào phóng, tổ đạo diễn cũng bỏ rất nhiều công sức.
Nếu cậu đi, thì bất kể đãi ngộ hay tự thân thu hoạch đều tuyệt đối không ít.”
“Không có hứng thú.” Đáp án của anh vẫn không thay đổi.
Có người đưa một điếu thuốc.
Minh Trầm lấy ra một chiếc bật lửa màu xám bạc như có ma thuật, dùng tay ấn vào, những tia lửa sáng lên, phản chiếu trong đôi mắt nâu của anh.
Màu sắc của ngọn lửa từ đậm đến nhạt, từ tối đến sáng.
Ngón trỏ gẩy nhẹ một cái, nắp bật lửa lập tức đóng lại.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, điếu thuốc vẫn chưa được châm lửa.
Minh Trầm ngồi đó tựa như miếng thịt thơm ngon trong mắt người khác, nhiều người cố gắng đến gần anh nhưng đều bị Đoàn Văn Phàm đuổi đi.
Phòng bao vô cùng náo nhiệt, nhưng anh lại cảm thấy nhàm chán.
Ngồi lại đây gần nửa tiếng cũng đã đủ mặt mũi cho người bạn làm chủ đêm nay, Minh Trầm đứng dậy đặt ly rượu xuống bàn: “Có chút việc, đi trước đây.”
Anh nói đi là đi, vừa mới nghe thấy tiếng, đến lúc nhìn lại thì chỉ còn bóng lưng tiêu sái rời đi.
“Người đó là ai thế? Kiêu ngạo như vậy?”
“Minh Trầm, đang rất nổi đó, anh không biết sao?”
“Vừa rồi không thấy rõ mặt.” Sau khi nhớ ra, người đàn ông khinh thường, “Chỉ là một thằng diễn viên, cần gì kiêu căng như vậy?”
“Nhỏ giọng chút đi.” Người bên cạnh nói thầm, “Nghe nói hậu phương rất mạnh.”
Nhiệt độ ngoài bãi đậu xe cao hơn bên trong vài độ, có chút ngột ngạt.
Trợ lý Ôn ngồi ở ghế lái hỏi anh muốn đi đâu, Minh Trầm ngồi vào ghế sau, giọng điệu lộ ra vẻ hào hứng: “Trở về Kim Giang Khê.”
So với buổi tụ họp tẻ nhạt, anh lại càng tò mò về vị hôn thê một lòng muốn từ hôn lại chạy đến nhà của anh ngủ qua đêm, thế này là có bao nhiêu nôn nóng?
*
Tiến vào Kim Giang Khê suôn sẻ hơn nhiều so với tưởng tượng của Hình U, thậm chí cô còn chưa kịp sử dụng mật khẩu, thì dì quản gia đã đợi sẵn ngoài cửa với nụ cười trên môi.
Dì ấy họ Thu, khuôn mặt nhân hậu, thích cười khi nói chuyện, còn biết cô tên là Hinh U.
Hình U cầm cốc nước ngồi trên ghế sofa.
Lần đầu tiên đến đây nên cô vốn dĩ không quen nơi này, dì Thu lo hết mọi thứ, còn rất khách khí với cô, đến lúc cô hỏi thì nói: “Cậu Minh đã dặn dò qua.”
Cô thèm vào mà tin.
Minh Trầm có thể dặn dò từ việc xách hành lý tới việc cô ngồi ở đâu, uống nước ở độ ấm nào luôn sao?
Không đưa tay ra cướp là tốt lắm rồi.
Một trận đại chiến hỗn loạn đang diễn ra trong đầu Hình U, dì Thu không hề hay biết, dịu dàng ân cần hỏi han: “Cô Hình, tôi có thể để hành lý vào phòng cho cô trước được không?”
Ngón trỏ chạm nhẹ vào thành cốc, Hình U thuận miệng hỏi: “Phòng nào ạ?”.
Chương mới nhất tại ~ Тгum Truуen.
vn ~
Dì Thu không nhanh không chậm trả lời: “Đương nhiên là phòng nghỉ của cô rồi.”
Hình U: “?”
Đệch, lẽ nào Minh Trầm đoán trước được cô sẽ mang hành lý đến đây, đến cả phòng dành cho khách cũng đã chuẩn bị sẵn cho cô rồi? Thảo nào dì Thu không ngạc nhiên khi thấy cô xách hành lý.
“Khụ.” Trước khi đến đây, cô đã vô cùng anh dũng hiên ngang, khí thế bừng bừng, vậy mà hiện tại lại bị lời “dặn dò” và sự nhiệt tình của dì Thu mê hoặc, nhưng cô không thể yếu thế, vì vậy liền tỏ vẻ bình tĩnh gật đầu: “Có thể, cảm ơn dì Thu.”
Dù sao cũng không quen dì Thu nên Hình U không hỏi thêm gì nữa.
Dì Thu vừa đi, Hình U đặt cốc xuống bàn rồi đánh giá xung quanh.
Hai tay vô thức chống xuống ghế sofa, một thứ gì đó mềm mại cọ vào mu bàn tay, Hình U nhìn xuống theo bản năng, một con Munchkin xám bạc nhảy lên ghế sofa khiến cô giật mình.
Phần đệm thịt dưới chân mèo hơi lõm xuống, hai tai dựng đứng, đôi mắt sáng ngời như hai viên ngọc mã não nhìn chằm chằm vào cô.
“Chu choa…” Hình U bị sự dễ thương của nó thu phục trong nháy mắt.
Cô đã gặp qua con mèo này rồi, còn biết nó tên là Cake.
Minh Trầm đã từng đăng ảnh Cake lên Weibo, ban đầu nó đã thu hút fan hâm mộ dựa vào vẻ ngoài của nó, nhưng những fan hâm mộ theo dõi Minh Trầm lâu năm đều biết Cake là một “Con mèo nhỏ kiêu ngạo”, không thích được người khác ôm, còn có chút hung dữ.
Hình U muốn chạm vào nhưng sợ bị nó cắn.
Nào ngờ Cake lại chủ động dụi đầu vào lòng bàn tay cô, vui vẻ vẫy cái đuôi nhỏ nhắn.
Hình U không thể từ chối và cũng không muốn từ chối, nuôi mèo qua màn hình lâu như vậy, cuối cùng hôm nay cô cũng được chạm vào nó.
Sau khi dì Thu đặt hành lý vào phòng, lúc trở ra liền nhìn thấy một người một mèo chơi đùa vui vẻ trên ghế sofa.
“Có vẻ cô Hình và Cake rất có duyên.” Cake đối xử với Hình U rất thân thiện, ngay cả dì Thu cũng rất ngạc nhiên, “Cake thường bài xích người lạ, ngoại trừ cậu Minh ra thì tôi chưa từng thấy nó thân thiết với ai như vậy.”
Hình U cảm thấy thoải mái trong lòng, nắm lấy chân trước của con mèo, bắt tay với nó: “Cake à, mày thật đáng yêu.”
Ai bảo cô là tiểu tiên nữ Hình U người gặp người thích cơ chứ, đến cả động vật cũng không cưỡng lại được sức hấp dẫn của cô mà ~
Đợi đến khi Minh Trầm trở về nhà, Hình U đã hoàn toàn thoải mái ở cạnh dì Thu và Cake, nghênh ngang chiếm đóng nhà anh.
Cake đang gặm con gà đồ chơi màu vàng trong miệng, Hình U cầm món đồ chơi khác trêu nó.
“Hình U.”
Đột nhiên sau lưng vang lên tiếng gọi, Hình U vô thức xoay người lại, giẫm lên đồ chơi rồi ngã bệt xuống sàn.
Trong phút chốc, cả thế giới đều rơi vào im lặng.
Cake nhả đồ chơi trong miệng ra, đôi mắt to tròn vô tội nhìn chủ nhân.
Hình U nghiến răng nghiến lợi, đưa lưng về phía anh không chịu quay lại.
Khung cảnh gặp lại nhau trong tưởng tượng của cô chính là, cô đứng trước mặt Minh Trầm với dáng vẻ xinh đẹp rạng ngời, công danh rực rỡ khiến người ta không thể với tới.
Chứ tuyệt đối không phải giống như bây giờ, bị một món đồ chơi không biết tên làm ngã dập mông trước mặt Minh Trầm!
“Nhìn thấy tôi cũng không cần vui mừng như vậy chứ?”
Cái thói nói lời châm chọc này cần phải sửa.
Theo sau giọng nói là một cánh tay ôm lấy vòng eo trần trụi của cô, nóng như thiêu đốt, giống như ngọn lửa đang đốt cháy da thịt cô.
Ngay giây phút đó, dường như cô ngửi thấy mùi quýt thanh mát xen lẫn hương gỗ chỉ dành riêng cho nam giới.
Hình U không có tiền đồ ngửi thêm một chút, lại thêm một chút.
Dù không muốn thừa nhận nhưng nó có mùi rất thơm, là hương quýt mà cô yêu thích nhất.
Trong hai giây suy nghĩ vẩn vơ, Minh Trầm đã ôm eo nhấc bổng người cô lên.
Hình U hung hăng nuốt nước bọt rồi vội vàng đẩy người đàn ông ra.
Minh Trầm im lặng nhìn cô.
Sáu năm không gặp, vị hôn thê đã mất đi vẻ trẻ con năm 18 tuổi, khuôn mặt xinh đẹp càng thêm tinh xảo.
Chiếc áo sơ mi in họa tiết theo phong cách Hàn Quốc được thắt nơ ở eo, phía dưới là quần short jean, để lộ vòng eo nhỏ nhắn trắng nõn.
Vừa mang cảm giác trẻ trung, lại không thiếu phần xinh đẹp của người phụ nữ.
Hinh U vỗ tay hai cái, liếc nhìn anh như thể chưa có chuyện gì xảy ra: “Nhìn gì đấy? Chưa thấy người đẹp bao giờ à?”
Nhìn con công nhỏ xinh đẹp kiêu ngạo trước mặt này, ánh mắt lướt qua động tác không ngừng véo ngón tay của cô, người đàn ông khẽ nhếch môi: “Đúng là chưa từng nhìn thấy…!Người đẹp nào dùng mông chào hỏi.”
Những từ này như giẫm phải đuôi của Hình U, khiến cô muốn nhảy dựng lên, suýt chút nữa là không nhịn được mà đáp trả lại, lý trí còn sót lại khuyên cô nên kiềm chế.
Cô đã trưởng thành, không còn là một cô bé chỉ vì dăm ba câu nói mà tức giận.
Hinh U nhanh chóng chỉnh lại biểu cảm, nhìn anh một cách nghiêm túc, sẽ thật lãng phí nếu cho anh một khuôn mặt cười: “Nếu anh đã trở về, vậy chúng ta bắt đầu nói chuyện chính đi.”
Giọng nói của Minh Trầm lành lạnh: “Được thôi, tôi về phòng trước đã.”
Hình U hơi nâng cằm lên ra hiệu: “Hừ, đi đi.”
Cầu thang vang lên tiếng bước chân, Hình U không nhịn được quay đầu lại, không ngờ người đàn ông đi được nửa đường cũng đột nhiên quay đầu.
Hình U lập tức thu hồi ánh mắt, khoanh tay ngồi trên ghế sofa, mắt nhìn thẳng về phía trước, sống lưng cũng thẳng tắp.
Người đàn ông khẽ cong môi, đi thẳng lên lầu.
Đẩy cửa ra, trong căn phòng ngủ màu xám mang đậm phong cách nam giới, một chiếc vali màu vàng vô cùng bắt mắt đang đứng chiễm chệ trong phòng.
Sau một lúc ngạc nhiên, anh tùy ý để cửa mở, đứng bên ngoài hành lang nhìn từ trên cao xuống, nói vọng xuống dưới lầu: “Hình U.”
Nghe thấy có người gọi tên mình, Hình U ngồi trong phòng khách ngẩng đầu nhìn lên một cách miễn cưỡng.
Minh Trầm: “Lên đây.”
“Lười.” Cô vẫn giữ nguyên tư thế, chẳng buồn nhìn anh.
Minh Trầm cười khẽ, dựa vào lan can: “Nếu em không ngại thì chúng ta nói chuyện như thế này cũng được.”
Trong nhà còn có những người khác, khoảng cách xa như vậy chẳng phải sẽ lớn tiếng sao? Tên khốn này không biết xấu hổ lại còn muốn làm cô mất mặt.
Hình U từ từ di chuyển đến cửa thang máy với tốc độ như rùa bò của mình, một tầng lầu cũng lười leo lên.
Minh Trầm quay đầu nhìn cô, Hình U không hiểu, trên đầu xuất hiện một dấu chấm hỏi to tướng, cô hơi nghiêng đầu, đôi mắt to tròn xinh đẹp đối diện với anh.
Nhìn thì nhìn, ai sợ ai.
“Em mang theo hành lý đến sao?” Minh Trầm hứng thú dạt dào mà sờ cằm.
“Đúng vậy.” Cô phải giám sát chặt chẽ cho đến khi Minh Trầm chịu về nhà để gặp ông nội và hủy bỏ hôn ước với cô.
Nghe thấy cô hào phóng thừa nhận, Minh Trầm nhướng mày ngạc nhiên: “Mang đến nhà của tôi là vì muốn sống cùng tôi?”
Người phía trước đột nhiên bẻ lái khiến Hình U không đỡ kịp.
Con mẹ nó, sao anh lại có ý tưởng đáng sợ như vậy hả?
Đúng là đồ tự luyến.
Cô nhanh chóng lùi lại một bước: “Ai muốn sống cùng anh?”
Minh Trầm gật gù, đảo mắt về phía chiếc vali, thâm thúy sửa lại câu nói: “À, không phải sống chung, mà là ngủ chung một giường.”
Hình U: “!!!”
Tại sao hành lý của cô lại nằm ở đây?
Chiếc hộp vàng tươi đặt bên cạnh chiếc giường phủ chăn màu xám, là sợ người khác không nhìn thấy sao?
————-
Tác giả có lời muốn nói:
Dì Thu: Tôi hiểu mà!.