Bạn đang đọc Cp Này Tôi Ship Từ Nhỏ Đến Lớn – Chương 17: Bảo Vệ Tốt Cp Của Mình
Trong phòng quan sát, ba vị “Học giả ship CP” dựng thẳng bảng đáp án của mình lên.
Bảy khách mời được lựa chọn ngẫu nhiên, tại thời điểm tin nhắn của Tô Mông Mông được gửi đi cũng là lúc ba người cùng nhau suy đoán, sáu người còn lại được phân chia như sau:
MC Vạn Gia Lỗi đảm nhiệm Hứa Hàn Thiên, Phó Diệc Bạch; Giáo sư tâm lý học Thích Hồng Ngọc sẽ đoán Minh Trầm, Hạ Úy Lam; Ngôi sao mới nổi đang hot Nhiếp Kiều Kiều sẽ phụ trách Ôn Tuấn và Hình U.
Mũi tên* của một số người đã chỉ rất rõ ràng, đến lượt Nhiếp Kiều Kiều, quả thật là một vấn đề nan giải: “Hẳn là Ôn Tuấn sẽ gửi cho Hạ Úy Lam, ban ngày anh ấy biểu hiện rất rõ ràng.”
*”Mũi tên” trong “song hướng mũi tên” (đã giải thích ở chương 16).
Ví dụ: Minh Trầm hướng mũi tên về phía Hình U.
“Còn Hình U, chắc hẳn hôm nay sẽ gửi cho Minh Trầm? Hai người đua ngựa cùng nhau ở trại nuôi ngựa, lúc về lại cùng nhau nấu cơm.” Gần như cả ngày hôm nay, Hình U và Minh Trầm đều dính lấy nhau, đến mức này mà không chọn nhau thì chẳng còn gì để nói.
Vạn Gia Lỗi phát biểu quan điểm: “Nhưng hôm qua Hình U gửi cho Ôn Tuấn, hôm nay lại đồng ý một nhóm ba người, không biết là cố ý tránh Minh Trầm hay là có cảm tình với Ôn Tuấn.”
Sau một hồi rối rắm, Nhiếp Kiều Kiều vẫn tin Ôn Tuấn sẽ hướng mũi tên về phía Hạ Úy Lam, Hình U sẽ hướng mũi tên về phía Minh Trầm.
Theo sau âm thanh của loa thông báo, Vạn Gia Lỗi đã kết nối nhầm cho Hứa Hàn Thiên: “Tôi cứ nghĩ cậu ấy sẽ kiên trì, nào ngờ lại chọn Tô Mông Mông, quả nhiên hai người hẹn hò sẽ dễ kéo gần tình cảm.”
Minh Trầm, Hạ Úy Lam, Phó Diệc Bạch vẫn kiên trì như cũ, nhưng hướng đi của Ôn Tuấn lại khác, anh ta gửi cho Hình U.
Nhiếp Kiều Kiều ngây ngốc: “A, thế mà lại là Hình U.”
Thích Hồng Ngọc: “Hạ Úy Lam không chấp nhận cậu ấy, mà Hình U lại chọn cậu ấy hai lần, theo như tính cách của Ôn Tuấn, có khả năng cậu ấy gửi tin nhắn này với tâm lý “đáp lại”.”
Ngụ ý là, đoạn tin nhắn này không có nghĩa là Ôn Tuấn muốn chung CP với Hình U, mà đó chỉ là một phép lịch sự.
Chỉ còn lại Hình U, Nhiếp Kiều Kiều chắp tay trước ngực, bắt đầu cầu nguyện.
Trong biệt thư vang lên tiếng của loa thông báo.
“Phó Diệc Bạch, bạn nhận được một tin nhắn: Một icon mặt cười.”
Người xem:???
Hình U thế này là muốn làm gì?
[Icon mặt cười là có ý gì thế chị ơi?]
[Rất rõ ràng, Hình U không care Minh Trầm, chia tay sớm bớt đau khổ]
[Đối xử bình đẳng với mọi người, thủ đoạn này quả thực có chút lợi hại]
Bởi vì hai người là thanh mai trúc mã, nên sự chấp nhận của mọi người đối với hai người tương đối cao, nhưng ai mà biết được, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, và CP này của họ cũng không ngoại lệ.
*Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình: Mọi chuyện đến hay đi đều là duyên phận, bình thản đón nhận, không thể ép buộc.
Ở trong phòng quan sát, Nhiếp Kiều Kiều đã kết nối thất bại: “Tại sao lại là Phó Diệc Bạch!”
Chẳng lẽ là vì lúc chiều Phó Diệc Bạch ở trong phòng bếp đi tới đi lui hai vòng?
Phân tích theo tuyến tình cảm cũng không đúng, mà phân tích theo tuyến logic cũng sai nốt, điểm này không khoa học chút nào.
Vạn Gia Lỗi suy đoán: “Có khi nào em ấy vô tình với Minh Trầm, nhưng cũng không muốn người khác hiểu lầm nên mới tùy tiện gửi như vậy?”
Nếu nói Hình U có ý đồ với người khác thì cũng không đúng, vì tin nhắn chỉ là một cái icon đơn giản, hơn nữa ban ngày cô cũng không chủ động tiếp cận.
Nhiếp Kiều Kiều không tin CP thanh mai trúc mã của mình kết thúc BE nhanh đến như vậy, cô ấy vừa lắc đầu vừa kiên trì: “Quan hệ giữa hai người không phải như thế, Minh Trầm ở trong bếp thì thầm với cô ấy, Hình U còn trực tiếp đưa tay đẩy mặt anh ấy ra, loại hành động này đối với người khác giới là rất thân thiết.”
“Mọi người có nhớ mỗi người họ đều có một nhiệm vụ bắt buộc không?” Thích Hồng Ngọc đột nhiên hỏi, “Lẽ nào lựa chọn của họ có liên quan đến nhiệm vụ bí mật?”
Từ lúc bắt đầu, tổ tiết mục đã cho biết nhiệm vụ bí mật có thể là hỗ trợ hoặc hạn chế.
Còn nội dung cụ thể thì không ai biết ngoại trừ chính họ.
Bầu không khí trong biệt thự hoàn toàn không thoải mái như đêm qua.
Khi nội dung tin nhắn cuối cùng được công bố, Hình U lại một lần nữa cầm cốc nước lên, im lặng mà uống.
Cái này có thể tính là chiến thuật uống nước.
Hôm qua sau khi công bố tin nhắn, Minh Trầm vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng hôm nay chỉ nhìn Hình U một cái, sau đó lập tức dời mắt.
Hình U cầm cốc nước, đầu ngón tay cọ qua lại trên thành nhẵn bóng của chiếc cốc sứ, dường như những lời Minh Trầm nói với cô trong bếp vẫn còn văng vẳng bên tai.
Anh nói: “Gửi tin nhắn cho tôi.”
Tựa như trên sân bóng rổ năm đó, cậu thiếu niên tự tin đeo vào tay cô chiếc băng cổ tay và tuyên bố chủ quyền: “Cậu phải cổ vũ cho mình.”
Bởi vì…
Cậu là hôn thê của mình!
Một buổi tối này, Hình U và Minh Trầm không hề giao lưu một chữ, lúc trở về phòng cũng là từng người đóng cửa lại.
Trong phòng, Ôn Tuấn có cảm hứng mới, ngồi vào bàn viết nhạc.
Minh Trầm đứng ngoài ban công gọi điện cho người đại diện để bàn công việc.
Hình U một mình một cõi, hiếm khi liên lạc với Khương Ngải Chanh, người bên kia nóng lòng muốn thám thính một số bí mật: “Thế nào rồi? Tham gia show tình yêu cảm giác thế nào?”
Hình U nằm bò giường nghe điện thoại: “Khá vui.”
Khương Ngải Chanh thở dài: “Tiếc ghê, gần đây mình bận tối mắt tối mũi nên không có thời gian theo dõi phát sóng trực tiếp, nhưng mình có vào website chính thức để xem một số video, cảnh giữa cậu và Minh Trầm cũng ngọt ngào quá rồi đấy.”
“Đó là do hậu kỳ cắt ghép.” Trên thực tế, đêm nay cô đã chọc giận Minh Trầm.
“Sao thế? Giọng điệu của cậu nghe kỳ kỳ.” Khương Ngải Chanh không rõ lý do.
“Tất cả mọi người đều nghĩ tình cảm giữa bọn mình rất tốt, nhưng hai ngày nay mình vẫn chưa gửi tin nhắn cho cậu ấy.” Nếu đổi lại là cô, nhất định cô sẽ hận chết Minh Trầm.
“Tại sao vậy?” Khương Ngải Chanh khó hiểu.
Hình U cầm điện thoại, một tay khác không ngừng siết chặt chăn bông: “Không thể nói.”
Hai người gián đoạn cuộc trò chuyện một lúc, Khương Ngải Chanh trong điện thoại nhận ra tâm trạng của bạn thân không tốt, liền an ủi: “Quy tắc là chết, còn người là sống.”
“Mình biết.” Cô biết, chỉ là vẫn chưa nghĩ ra cách để biểu đạt.
Sau khi trò chuyện xong, Hình U trở người, ngồi im một lúc rồi đi dép lê về phía cửa.
Nào ngờ vừa mở cửa, chưa kịp bước ra thì đã nghe thấy giọng nói từ bên cạnh: “Ơ, trùng hợp quá.”
Hình U cố định tầm nhìn, lại là Phó Diệc Bạch.
“Cậu?”
Phó Diệc Bạch lắc lắc cốc nước: “Em thấy khát nên đi xuống rót nước, chị có chuyện gì sao?”
Hình U: “…!Không có gì.”
Cô rút chân về, đóng cửa lại.
Phó Diệc Bạch đơ người, gãi gãi đầu, sau đó tiếp tục xuống lầu lấy nước.
Hình U đứng sau cánh cửa, bĩu môi.
Người này là radar trên người cô sao, tại sao mỗi tối ra cửa đều bắt gặp cậu ta xuống lầu uống nước?
Trở lại giường, Hình U vào Super talk trên Weibo để điểm danh trước, sau đó đăng nhập vào Twitter, rồi đăng một meme “tâm trạng phức tạp” lên tài khoản của mình.
Sunshine vừa khéo đang online:【Gặp phải chuyện gì sao?】
Stella:【Không có gì.】
Chuyện cô gặp phải, không ai có thể giúp được.
Sunshine:【Nghỉ ngơi sớm một chút.】
Stella:【Được, cậu cũng vậy.】
Một đoạn đối thoại hết sức bình thường và nhạt nhẽo, khi đặt điện thoại xuống, Hình U chợt nhớ ra một chuyện.
Ơ? Hôm nay không hỏi đến cùng à?
Trước đây, khi cô gặp khó khăn trong học tập, nếu cô bày tỏ cảm xúc chán nản, Sunshine sẽ lập tức hỏi thăm, hỏi một lần không được thì sẽ hỏi lại lần hai, nhưng hôm nay lại không có.
Những suy nghĩ kỳ lạ chợt lóe lên trong bộ não của Hình U, cô lắc đầu, đặt điện thoại xuống rồi tắt đèn đi ngủ.
Có thể là do ban ngày đua ngựa tiêu hao quá nhiều sức lực, nên cả đêm Hình U ngủ rất ngon lành, mãi đến sáng hôm sau chuông báo thức vang lên mới tỉnh giấc.
Hình U vỗ nước lên mặt, thay quần áo và cầm theo đàn violin ra ngoài để hoàn thành khóa học bắt buộc.
*
Bữa sáng hôm nay do Hứa Hàn Thiên phụ trách, sau khi làm xong liền cầm laptop vào phòng yên lặng xử lý công việc.
Hình U trở về biệt thự sau khi luyện đàn, thấy trên bàn có vài quả trứng gà, là Ôn Tuấn đã luộc sẵn.
Rõ ràng là anh ta ghi nhớ những lời của Hạ Úy Lam trong lòng, và dùng hành động vào thực tế.
Những người khác lần lượt đi vào bàn ăn, mỉm cười chào nhau một cái.
Phó Diệc Bạch mặt mày sáng rỡ, thỉnh thoảng nhìn lên ống kính, có chút sốt ruột: “Tiết mục hẹn hò hôm nay đâu rồi?”
Hình U lắc đầu.
Hôm qua, trong lúc ăn sáng là đã bắt đầu sắp xếp cuộc hẹn, vậy mà hôm nay chậm chạp không có động tĩnh gì.
Trong lòng Phó Diệc Bạch đầy chờ mong: “Em đã nói lần sau nhất định sẽ được mà, chắc chắn hôm nay chúng ta sẽ là một đôi.”
Quy tắt của tổ tiết mục, người khác giới chọn nhau sẽ có quyền hẹn hò trực tiếp.
Dựa theo hình thức của ngày hôm qua, Hình U giành được ba phiếu nên vẫn có quyền lựa chọn, cô đang muốn phản bác, nhưng tên nhóc Phó Diệc Bạch này đã trực tiếp cắt mất đường lui: “À phải rồi, hôm qua chị cũng được ba phiếu, đến lúc đó bọn họ nhất định sẽ hỏi chị có muốn thêm người hay không.”
“Nhưng ngàn vạn lần chị đừng đồng ý.”
“…”
Hay thật, còn muốn đảo khách thành chủ.
Hôm qua Minh Trầm đến sớm nhưng hôm nay lại lững thững đến muộn, thấy Phó Diệc Bạch ngồi cạnh Hình U, anh tiện tay kéo ghế ra ngồi đối mặt với cô.
Minh Trầm không nói một lời, nhưng Phó Diệc Bạch ở cạnh Hình U hỏi đông hỏi tây: “Chị uống sữa không? Nhiêu đây đồ ăn đủ không?”
Hình U liên tục từ chối, nhanh chóng nuốt miếng cuối cùng vào bụng, đặt thìa xuống: “Tôi ăn xong rồi, giờ ra ngoài hít thở không khí một lát.”
Mọi người còn chưa đợi được tiết mục hẹn hò, ngược lại Hình U vừa mới ra ngoài liền nhận được một thẻ nhiệm vụ có in logo “Tình yêu phi khoa học”.
Thôi rồi, hít thở không khí gì tầm này.
“Ở đây có thẻ nhiệm vụ.” Hình U cầm đồ trở về, bắt đầu lẩm nhẩm đọc: “Lịch trình được sắp xếp như sau: Từ 9 giờ sáng đến 10 giờ sáng sẽ tiến vào phân đoạn hỏi đáp, từ 10 giờ sáng đến 12 giờ trưa sẽ chuẩn bị cơm trưa, nghỉ trưa từ 12h giờ đến 3 giờ chiều, từ 3 giờ rưỡi xin nghe chỉ thị từ loa thông báo.”
Phó Diệc Bạch khó hiểu: “Phân đoạn hỏi đáp?”
Nhìn kỹ thì bên trong còn có bảy mẫu câu hỏi kèm theo.
Phó Diệc Bạch đi tới: “Đây là muốn chúng ta trả lời hết những câu hỏi này sao?”
Hình U liếc mắt nhìn thời gian trên điện thoại: “Sắp đến giờ rồi.”
Lời nói vừa dứt, lập tức vang lên âm thanh đã im lặng bấy lâu của loa thông báo: “Mời các bạn tự mình hoàn thành các câu hỏi trong phiếu trả lời, sau đó giao nó đến căn phòng bí mật.”
Hình U ngẩng đầu nhìn máy quay: “Làm cái này có được quyền lợi gì không?”
“Nhiệm vụ hẹn hò mỗi ngày và trả lời câu hỏi sẽ dựa trên hệ thống tính điểm, số điểm hoàn thành là 100, khách mời tích lũy thành công có thể chọn chấm dứt nhiệm vụ bắt buộc.”
“Nếu đồng thời đạt được điều kiện tích điểm và nhiệm vụ bắt buộc, các bạn sẽ nhận được một món quà bí mật do tổ tiết mục chuẩn bị.”
Chấm dứt nhiệm vụ bắt buộc!
Mấy ngày nay chỉ lo ship CP, suýt chút nữa quên mất mỗi người bọn họ đều có nhiệm vụ bắt buộc, không biết là tốt hay xấu.
Mặc kệ là như thế nào, chỉ cần đạt số điểm 100 và hoàn thành nhiệm vụ là sẽ nhận được quà bí mật, về điểm này vẫn là hấp dẫn người khác.
Hình U tự tay phát phiếu trả lời cho mọi người.
Bảy người trả lời độc lập dưới sự giám sát của camera.
Câu hỏi thứ nhất: Sinh nhật của bạn?
Câu hỏi thứ hai: Màu sắc mà bạn thích nhất?
Câu hỏi thứ ba: Trái cây mà bạn thích nhất?
Trong phiếu trả lời có tổng cộng mười câu hỏi, tự mình trả lời không khó, nhưng cũng không biết sẽ chấm điểm theo cách nào.
Sau khi Hình U viết xong, cô lật sang mặt sau, thế mà lại có một câu hỏi phụ.
Mọi người lần lượt gửi câu trả lời của mình đến căn phòng bí mật, sau đó phiếu trả lời của họ được chiếu lên màn hình lớn trong phòng khách.
“Mời các bạn đọc kỹ, sau ba phút, chúng tôi sẽ chọn ngẫu nhiên một số câu hỏi, mỗi câu trả lời đúng sẽ được cộng một điểm.” Ngụ ý là, họ phải dành thời gian để ghi nhớ những thông tin trên.
Ghi nhớ một vài từ hoặc một đoạn văn có lẽ sẽ không khó, nhưng trong trường hợp nhiều người thế này, rất dễ nhầm lẫn các câu trả lời với nhau.
Phó Diệc Bạch có chút điên đầu: “Tôi có thể chụp lại không?”
Tổ tiết mục: “Gian lận sẽ không được tính điểm, hơn nữa còn bị trừ bớt 10 điểm.”
Trong nháy mắt, biệt thự lặng ngắt như tờ, không ai dám chậm trễ thời gian học thuộc.
Ba phút đã đến!
Màn hình chiếu lập tức bị tắt.
“Tiếp theo, xin mời nghe đề.”
Mỗi người được phát một bảng trả lời có thể xóa được, họ phải viết câu trả lời của mình trong vòng ba mươi giây rồi đồng thời giơ bảng lên.
Loa thông báo: “Đề thứ nhất, màu sắc yêu thích nhất của Tô Mông Mông là gì?”
Mọi người đồng thời viết xuống: Hồng nhạt.
Hoàn toàn phù hợp với khí chất của cô ấy, tương đương với việc câu hỏi này như để tặng điểm.
Loa thông báo: “Đề thứ hai, Ôn Tuấn thích ca khúc nào nhất?”
…
Mỗi người một đề, Hình U đứng thứ sáu.
Loa thông báo: “Đề thứ sáu, Hình U thích trái cây nào nhất?”
Lúc mới bắt đầu, suy nghĩ của mọi người đều rõ ràng, nhưng hiện tại dần dần trở nên hỗn loạn.
Ngoại trừ Hình U là người ngoài cuộc, thì chỉ có Minh Trầm và Hứa Hàn Thiên viết ra đáp án không chút do dự, những người còn lại đoán mò, hoàn thành nó trong vòng 30 giây.
Khi bọn họ giơ đáp án lên, Minh Trầm và Hứa Hàn Thiên đều viết – Quả quýt.
[Tôi làm chứng, lúc hai người đó đặt bút xuống viết rất dứt khoát, không một chút do dự]
[Mấy thím có còn nhớ ngày đầu tiên gửi tin nhắn không? Hình U là sự lựa chọn đầu tiên của Hứa Hàn Thiên đó]
[Trúc mã or người đến sau*]
*Từ gốc: 天降 (Trời giáng): Người từ trên trời rơi xuống, người bất thình lình xuất hiện.
Ở đây có thể hiểu là lựa chọn giữa “bạn chơi từ bé” hay “người sau này mới gặp”.
Loa thông báo: “Đề thứ bảy, sinh nhật của Minh Trầm.”
Đề cập đến các con số, lần này đổi lại Hình U và Hứa Hàn Thiên đặt bút một cách dứt khoát, Hạ Úy Lam do dự một chút rồi cũng viết ra câu trả lời.
Lúc hết giờ, ngoại trừ Minh Trầm, thì Hình U, Hứa Hàn Thiên và Hạ Úy Lam đều viết 28.10 trên bảng trả lời, Tô Mông Mông viết 08.10 do nhầm lẫn, hai người còn lại để trống.
Mọi người nhìn nhau, nhưng tổ tiết mục không cho họ thời gian thảo luận: “Đề cuối cùng, nếu cho bạn dùng một con vật để miêu tả đối phương thì bạn sẽ nghĩ là con gì?”
“Thời gian trả lời là mười phút.”
Phải rồi, câu hỏi phụ trong phiếu trả lời chính là: Nếu cho bạn dùng một con vật để miêu tả đối phương thì bạn sẽ nghĩ là con gì?
Nhưng câu trả lời trên trang này vẫn chưa được công khai, bây giờ chỉ có thể dựa vào đoán mò.
Toàn khu bình luận đều đang suy đoán.
[Minh Trầm ở trước mặt Hình U luôn mang đến cảm giác xấu xa]
[Bạch Bạch giống Cẩu Cẩu]
[Chắc hẳn Tô Mông Mông là con thỏ roài]
[Há há, còn Hạ Úy Lam chắc dùng thực vật để hình dung]
[Là ai mời antifan vào vậy?]
[Hình U giống con gì ta? Cảm thấy khí chất của em ấy rất độc đáo]
[Hí hí hí tui tương đối tò mò không biết Minh Trầm sẽ dùng con vật nào để hình dung Hình U U]
[Hệ mèo hở?]
*Hệ mèo: tính cách giống con mèo, đôi khi bám người, đôi khi lại rất lạnh lùng
Màn hình chuyển sang phòng quan sát, ba vị “Học giả ship CP” cần thảo luận tại chỗ để đưa ra một kết quả.
Vạn Gia Lỗi bước đến chiếc bảng đen nhỏ: “Không chỉ có bọn họ đoán, mà chúng ta cũng đoán.”
Ba người vừa thảo luận vừa ghi chép:
Phó Diệc Bạch – Cẩu Cẩu.
Hứa Hàn Thiên – Sói.
Ôn Tuấn – Cừu.
Tô Mông Mông – Thỏ.
Hạ Úy Lam – Bươm bướm.
Vạn Gia Lỗi: “Còn lại Minh Trầm và Hình U, mọi người có đề xuất gì không?”
Thích Hồng Ngọc: “Minh Trầm tương đối thâm sâu khó lường, giống cáo.”
Nhiếp Kiều Kiều: “Anh chị có biết bạn gái hệ mèo* không? Em cảm thấy Hình U thích hợp với hệ mèo hơn?”
*Bạn gái hệ mèo là kiểu bạn gái dễ thương mềm mại nhưng đôi khi hơi kiêu ngạo.
Hầu hết thời gian cô đều lạnh lùng và thận trọng, nhưng lại bị Minh Trầm trêu chọc đến mức đỏ mặt, một số thói quen nhỏ cũng rất dễ thương.
Phòng quan sát thảo luận đưa ra kết quả, biệt thự cũng công khai bảng trả lời của bảy người.
Khán giả lập tức nhìn thấy.
Móa, sai một cách thái quá!
Suy đoán của người xem khá giống với ba vị học giả, nhưng so với đáp án mà khách mời viết ra, quả thực không nỡ nhìn thẳng.
Phó Diệc Bạch tự ghi mình là con khỉ, Tô Mông Mông là nai con, Ôn Tuấn thì viết bồ câu trắng…
Ngoại trừ Hứa Hàn Thiên so sánh mình với sói, thì tất cả những suy đoán khác đều bị xóa sổ.
Lúc này, những người trong biệt thự vẫn không biết tình huống ngoài phòng phát sóng, thậm chí Tô Mông Mông còn cảm thấy vui vẻ: “Hình như khán giả đoán đúng nhiều lắm, nhưng mà chúng ta đều đoán sai hết.”
Vừa dứt lời, những người khác cũng nói theo: “Đúng thế, đúng thế.”
Cuối cùng bảy người cũng phản ứng lại: “Hình như chúng ta đều sai rất nhiều thì phải.”
“Đợi đã…!Hình như hai người họ khác chúng ta.” Sau khi kiểm tra đối chiếu đáp án, mọi người phát hiện Minh Trầm và Hình U hình dung đối phương khác hẳn bọn họ.
Minh Trầm cảm thấy Hình U là khổng tước, Hình U hình dung anh là…!Con chó.
Hai người ngước mắt nhìn nhau, đều là một biểu cảm không nói nên lời.
Mọi người hỏi: “Vậy là, hai người đã đúng rồi sao?”
Hai người đồng thanh đáp:
“Đúng vậy.”
“Không sai.”
[A a a a a đúng rồi, bọn họ trả lời đúng rồi!]
[Hu hu CP mà tui ship real quá]
[Thanh mai trúc mã mãi đỉnhhh]
Ở trước mặt trúc mã, người đến sau có tính là gì!
Ngay cả khi dựa vào trí nhớ để ghi nhớ câu trả lời, thì làm sao có thể sánh được nhiều năm quen biết của người ta?
Vì câu hỏi phụ có mức độ khó, nên Hình U và Minh Trầm mỗi người được thêm năm điểm, Tô Mông Mông tò mò hỏi: “Tại sao chị lại dùng con chó để hình dung anh Minh Trầm?”
“Ờm…!Vấn đề này có hơi phức tạp.”
Hình U nghĩ: Nên bịa thế nào đây? Chẳng lẽ lại nói vì mình thường mắng cậu ta là chó?
Thấy Hình U muốn nói rồi lại thôi, Tô Mông Mông nghiêng đầu nhìn về phía Minh Trầm: “Vậy còn anh? Sao anh lại dùng khổng tước để hình dung chị ấy?”
Minh Trầm che bảng trả lời, cán bút kẹp giữa ngón tay, đỡ cằm, nói một câu mang hàm ý sâu xa: “Tiểu Khổng Tước, ham mê sắc đẹp.”
Cư dân mạng lập tức chạy lên Baidu: Khổng tước là một loài chim thông minh, xinh đẹp, là loài chim may mắn tượng trưng cho sự tự do và hòa bình.
[1]
Năm mười ba tuổi, nhà trường tổ chức một buổi biểu diễn kịch nói và động vật nhân hóa, con thiên nga trắng mà Hình U mong muốn nhất lại bị giáo viên giao cho một bạn học khác, nên nhân vật của cô là con khổng tước.
Hình U vì thế mà rầu rĩ không vui, ăn cơm cũng không vô.
Minh Trầm cầm theo hộp cơm màu vàng đi tới, thấy cô mặt ủ mày ê, liền cười nhạo: “Thiên nga trắng có gì hay ho đâu.”
“Thiên nga rất xinh đẹp!” So với thỏ con dễ thương gì đó, các cô gái lại càng thích kiểu lột xác thành thiên nga xinh đẹp hơn.
“Mình lại cảm thấy khổng tước xinh đẹp hơn nhiều.” Minh Trầm chìa điện thoại ra.
Hình U cầm điện thoại với vẻ mặt nghi ngờ, thấy trên màn hình là đoạn video khổng tước xòe đuôi.
Khoảnh khắc khổng tước trắng tinh xõa tung bộ lông, vừa kiêu hãnh lại xinh đẹp, từng bộ phận trên cơ thể đều tỏa sáng lấp lánh.
Cô nghĩ đây là video được tải xuống trên mạng, tuy rằng kinh diễm, nhưng nó lại cách mình rất xa.
Hình U phồng má, điện thoại bị người ta lấy về, sau đó đổi thành hộp cơm nặng trĩu.
Cậu thiếu niên hứa với cô: “Ăn cơm đi, rồi mình đưa cậu đi vườn bách thú.”
Cô không hề biết, khổng tước trắng xòe đuôi trên màn hình không thể tìm thấy ở bất cứ đâu trên mạng.
Vì để có đoạn video kia, Minh Trầm đã đợi rất lâu.
Thời điểm công bố đáp án, Hình U đưa tay che khóe miệng, nghiêng đầu hỏi nhỏ: “Sao cậu cũng viết con chó vậy?”
Minh Trầm cười khẽ: “Bởi vì tôi đoán, cậu đang mắng tôi.”
Hình U: “…”
Tôi nào có, tôi không hề.
Khi còn nhỏ, trong nhà ông nội có nuôi chó, nó vừa thông minh, lại biết nghe lời, nên cô rất thích.
Đáng tiếc sau khi cô lớn lên, Cẩu Cẩu đã già đi, sau đó trong nhà không bao giờ nuôi thêm con thứ hai.
Trong nhận thức của Hình U, Cẩu Cẩu rất đáng yêu, cô rất thích.
*
Trong trận hỏi đáp lần này, Hình U, Minh Trầm và Hứa Hàn Thiên với trí nhớ xuất sắc giành đã được nhiều điểm nhất.
Chiều đến, một chiếc xe chuyên dụng màu trắng đậu bên ngoài biệt thự, mọi người nhận được thông báo: “Mời các bạn thay quần áo thể thao, sau đó lên xe trong vòng mười phút, đi đến địa điểm tiếp theo.”
Nghe nói phải ra ngoài, Phó Diệc Bạch lộ vẻ hào hứng: “Cuối cùng thì chuyện mục hẹn hò cũng sắp bắt đầu rồi.”
Chiếc xe này có tổng cộng tám chỗ ngồi, ngoại trừ tài xế, thì một hàng dành cho con trai, một hàng dành cho con gái, còn dư một người con trai ngồi ở ghế phụ.
Chiếc xe chậm rãi ra khỏi biệt thự, bảy người trên xe nhàn rỗi tán gẫu, bắt đầu đoán xem hoạt động tiếp theo sẽ là gì.
Loa thông báo của tổ tiết mục ở khắp mọi nơi, và trên xe cũng không ngoại lệ, đầu tiên là chào hỏi mọi người trước: “Kế tiếp, chúng ta sẽ đến địa điểm bí mật, cùng nhau thám hiểm và tìm kiếm kho báo.”
Phó Diệc Bạch buồn bực cực kỳ.
Khó khăn lắm mới giành được quyền hẹn hò, vậy mà nó không phải là thế giới của hai người!
Khoảng chừng 40 phút, cuối cùng chiếc xe cũng đến đích – Một tòa nhà bỏ hoang mà tổ tiếc mục đã tốn rất nhiều tiền để cải tạo.
Trước khi NPC bí ẩn xuất hiện, mỗi người được phát một khẩu súng đặc biệt và giải thích bối cảnh: “Đây là một tòa nhà thí nghiệm khoa học bị bỏ hoang, người ta nói rằng một nhà khoa học có tâm địa xấu xa đã phát minh một loại thuốc khiến người bình thường phát sinh biến dị, các bạn cần phải thu thập thuốc giải để giải cứu những người bị mắc kẹt và thoát ra ngoài.”
Nói trắng ra là, đây chính là mật thất có quy mô lớn, và bọn họ cần phải đi vào để hoàn thành nhiệm vụ.
Ở trong hoàn cảnh này, thông thường là phụ thuộc vào đồng đội, đây cũng là một cách để nhanh chóng hâm nóng tình cảm.
Thế nhưng, người vừa rồi vui mừng kích động nhất là Phó Diệc Bạch, giờ phút này lại hơi run rẩy đứng sau lưng Hình U: “Chị có sợ ma không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hình U căng ra, đầu mày nhíu chặt, nghiêm túc trả lời: “Sợ chứ, còn cậu?”
Phó Diệc Bạch một lời khó nói hết: “Em cũng…”
[Ha ha ha ha Bạch Bạch cũng xui quá rồi, buổi hẹn hò mong chờ bao lâu nay lại biết thành nhà ma]
[Cười chớt, cả hai đều sợ ma thì còn lập nhóm CP gì nữa]
[Không chuyện gì mà tổ tiết mục không làm được]
Nhiều chuyện hay còn ở phía sau.
Trước khi vào tòa nhà, NPC giao cho mỗi người một chiếc ba lô nhỏ, đồng thời trịnh trọng nhắc nhở: “Trong tòa nhà cất giấu rất nhiều lọ nhỏ phát sáng, bên trong có chứa thuốc giải cứu người biến dị, nếu các bạn tìm thấy thì xin hãy cất đi.”
“Xin lưu ý rằng sau khi trò chơi kết thúc, chúng tôi sẽ đếm số lọ mà các bạn đã thu thập được.”
“Con gái có thể đổi lọ lấy điểm, số lượng lọ của con trai sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến quyền lựa chọn của bạn trong đêm nay.”
Cũng không công khai sự lựa chọn tối nay là gì, nhưng theo cái nết của tổ tiết mục, những ai tụt lại phía sau chắc chắn sẽ chịu thiệt.
“Những người khác giới gửi tin nhắn cho nhau tối qua sẽ thành CP tạm thời, còn lại một nhóm ba người.”
Minh Trầm hơi nghiêng đầu, quét mắt nhìn về phía hai người ở giữa có khuôn mặt căng thẳng, gần như là đồng thời run rẩy.
Tiểu Khổng Tước quá yếu ớt, vừa sợ bóng tối vừa sợ ma.
Sau khi chuẩn bị ổn thỏa, trò chơi chính thức bắt đầu.
Một giọng nói nặng nề và xa cách vang lên bên tai mọi người: “Tiếp theo, xin hãy bảo vệ tốt CP của mình.”
Chỉ có một cách để vượt qua, đó là về tác động tâm lý, hai kẻ rụt rè nhất cũng nhát gan nhất đứng ở giữa.
Hình U quay đầu thương lượng: “Hay là cậu đi trước?”
Phó Diệc Bạch đưa ra lời lẽ chính đáng: “Không được, em phải ở phía sau bảo vệ chị!”
Hình U: “Tôi sợ cậu ở phía sau làm tôi sợ.”
Theo như kinh nghiệm chơi mật thất ít ỏi của cô, đôi khi NPC không đáng sợ, mà là đồng đội không đáng tin cậy mới khiến người ta sợ chết khiếp.
Lúc đi vào hàng ngũ ngay ngắn chỉnh tề, nhưng trên thực tế, một khi đã vào bên trong, đội hình liền trỡ nên hỗn loạn.
Con đường này không biết có bao nhiêu nguy hiểm, sau lưng lại có người biến dị do NPC thủ vai đuổi theo, đạn trong súng có hạn nên bảy người bàn bạc, đưa súng cho người đi trước và người cản ở phía sau.
Hứa Hàn Thiên đi đầu, đối phó với đám đông đuổi theo sau là Minh Trầm.
Vừa mới bắt đầu, Phó Diệc Bạch đã nắm lấy cánh tay Hình U, nhưng sau khi đi sâu vào trong, người nói chuyện bên tai cậu ta dường như là một người khác.
Con đường phía trước có ánh sáng, nên lập tức nhìn thấy người bị cậu ta kéo không biết đã biến thành Hạ Úy Lam từ lúc nào.
Lúc tiến vào, tổ tiết mục đã đặc biệt dặn dò phải “Bảo vệ tốt CP của mình”, kết quả là chạy tới chạy lui lại trở thành CP của người khác.
Phó Diệc Bạch đang muốn hỏi Hình U đâu rồi, nào ngờ vừa quay đầu lại, bỗng nghe thấy tiếng phá cửa của người biến dị, sợ tới mức ôm chầm lấy cánh tay Hạ Úy Lam: “Chị ơi, chúng ta đi đâu đây?”
[Cười bay lâu đài tình ái, Bạch Bạch ơi là Bạch Bạch]
[Hình tượng của thần tượng rớt đầy mặt đất]
[Nhìn cậu ấy khóc lóc mà tui buồn cười vãi]
Trong một hoàn cảnh đầy sợ hãi thì người ta sẽ theo bản năng tìm kiếm một nơi an toàn để trấn an bản thân, ngay từ đầu Hình U chưa bao giờ nghĩ sẽ đi theo Phó Diệc Bạch, nhưng tiếc là ánh sáng bên trong quá mờ, không thấy rõ ai là ai.
Đúng lúc cô đang hoang mang thì một bàn tay đưa ra kéo cô lại, theo bản năng muốn mở miệng, dường như đối phương cũng đoán trước được điều đó, nên an ủi cô trước: “Đừng kêu, ngoan ngoãn đi theo tôi.”
Giọng nói quen thuộc khiến cô buông lỏng ngay lập tức.
Đúng là cô rất sợ bóng tối và sợ ma, nhưng hồi cấp ba vì cái tính yếu mà thích ra gió, nên vẫn cùng đám người Khương Ngải Chanh đi vào mật thất.
Khi đó, Minh Trầm chính là tồn tại đáng tin cậy nhất trong đội, cũng giống như bây giờ.
Hình U đưa tay ra thăm dò, chạm vào cánh tay của anh, sau đó nắm lấy ống tay áo của anh.
Minh Trầm trượt theo cổ tay cô đi xuống, trực tiếp biến thành dắt tay.
Dưới ống kính hồng ngoại, một màn này đã bị người xem nhìn thấy rõ ràng.
[Dắt tay mấy má ơiii! Hành động tán tỉnh này quá phạm quy rồi!]
[Trái tim thiếu nữ của lão phu!!!]
[Kích động đến mức muốn đánh một chưởng vào màn hình]
Sau khoảng thời gian trốn thoát, bọn họ sẽ tiến vào phòng an toàn để giải mã và tìm kiếm lọ nhỏ phát sáng.
Thể tích của lọ chỉ cỡ ngón tay cái, nếu không nhìn kỹ rất dễ bị bỏ qua.
Mọi người đều không quên nhiệm vụ của mình, lục soát căn phòng, cất thu hoạch vào chiếc ba lô nhỏ.
“Hình như còn một cái ở góc trên bên kia.” Hình U tinh mắt phát hiện một vật phát sáng trên nóc phòng.
Phó Diệc Bạch nghe thấy thì định trèo lên, nào ngờ Hình U bổ sung thêm một câu: “Có khi nào trên đó có thứ gì đột nhiên xuất hiện không?”
Đôi chân Phó Diệc Bạch lập tức mềm nhũn, nhanh chóng lùi về sau.
Đồ vật có thể lấy thiếu, nhưng tính mạng thì không thể mất.
Lúc này, khoảng cách của Minh Trầm gần nhất, anh leo lên từ từ theo tấm lưới sắt, thành công lấy được một chai khác.
Lúc chuẩn bị đi xuống, Minh Trầm quay đầu nhìn một cái.
Mọi người trong phòng đều nhìn theo hướng của anh nên không ai để ý tấm vải màu đen bị vén lên, một bóng người mặc đồ trắng với mái tóc bù xù lặng lẽ tiến lại gần.
Minh Trầm thuận tay nhét cái lọ vào ba lô, rồi nhanh chóng leo xuống theo tấm lưới sắt.
Ngay tại thời điểm Hình U đưa tay ra muốn đỡ anh, Minh Trầm đột nhiên kéo cả người cô về phía mình, một tay giữ lấy cái ót, ấn cô vào trong ngực mình.
“Minh…”
Hình U đang muốn ngẩng đầu liền bị anh ngăn lại: “Nào, đừng nhức nhích.”
Mọi người còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì một bóng trắng đáng sợ lặng lẽ đi đến bên cạnh Phó Diệc Bạch, sau đó vung tay trước mặt cậu ta.
Phó Diệc Bach quay đầu theo bản năng.
“A a a ——”
Một tiếng hét xuyên thấu tâm hồn vang vọng khắp tòa nhà.
Những người khác sợ hãi đến mức ôm chầm lấy nhau, thậm chí Hứa Hàn Thiên không hề sợ hãi cũng bị Tô Mông Mông, Phó Diệc Bạch và những người khác kéo lê, không thể không di chuyển.
Khi Phó Diệc Bạch giật mình hét lên một tiếng, Hình U cũng bị sốc, sợ đến mức ôm chặt lấy eo Minh Trầm, không dám ngẩng đầu lên.
Trong tiếng hét sợ hãi, Minh Trầm không nói lời nào mà chỉ bảo vệ chặt chẽ Hình U trước mặt, một tay giữ lấy cổ cô, tay kia liên tục vuốt lưng, làm động tác trấn an.
Đây là phát sóng trực tiếp, phản ứng chân thực mà không hề có bất kỳ hiệu ứng chỉnh sửa nào, tất cả “bình luận hộ thể*” trên màn hình đều nhanh chóng biến mất.
*Bình luận hộ thể: thuật ngữ Internet thường đề cập đến việc sử dụng một số lượng lớn bình luận để chặn các cảnh khó chịu trong nội dung video (đa số là trong phim kinh dị, trò chơi kinh dị, v.v.)
[Lần này thật sự là quá ngọt rồi…]
[Chúa ơi! Đây chính là cảm giác vô cùng an toàn đúng không?]
[Hai chữ “hâm mộ” này tui đã nói nhiều đến mức chán ngấy luôn rồi]
[Minh Trầm bảo vệ Tiểu Khổng Tước của cậu ấy rất rất rất tốt luôn]
Có cái này xen vào, khán giả xem những cảnh sau như có thêm filter, không những không sợ NPC nào đó giả ma lao ra hù dọa, mà thậm chí còn la hét om sòm trên khu bình luận: “Lại đến thêm lần nữa đi, chúng tôi vẫn muốn ăn đường.”
Sợ hãi thì sợ hãi, nhưng nhiệm vụ vẫn phải làm.
Toàn bộ sự chú ý của Minh Trầm đều đặt trên người Hình U và lọ phát sáng, Hứa Hàn Thiên bị bắt trở thành “xe tăng”, ngược lại Phó Diệc Bạch chớp lấy thời cơ, đầu cơ trục lợi* tìm thấy một vài lọ phát sáng.
*Đầu cơ trục lợi: lợi dụng cơ hội để kiếm lợi riêng một cách không chính đáng (Còn tại sao lại ví Hứa Hàn Thiên như xe tăng thì mình chịu, mình không hỉu)
Gần kết thúc, trên khu bình luận có người đề cập đến việc Phó Diệc Bạch và Minh Trầm thu thập số lọ bằng nhau.
Mỗi lọ của con gái đổi được 5 điểm, còn lọ của con trai dùng cho việc lựa chọn đêm nay, nếu lựa chọn có liên quan đến chuyện hẹn hò, như vậy số lượng của cả hai bằng nhau thì tình huống có thể sẽ hóc búa.
Vậy nên, rốt cuộc lựa chọn của đêm nay là gì?
Ba vị “Học giả ship CP” mang đến câu trả lời cho mọi người: “Coi đến đây, tôi nghĩ mọi người đều đang tò mò, không biết tối nay các khách mời nam sẽ phải chọn gì đúng không?”
Nhiếp Kiều Kiều: “Thầy Vạn cũng đừng nhử mồi nữa, mau nói cho bọn em biết đi.”
Thích Hồng Ngọc: “Nhìn vẻ mặt của thầy Vạn, lựa chọn này chắc hẳn rất quan trọng đối với các khách mời.”
Vạn Gia Lỗi cười thần bí: “Đúng vậy đúng vậy, khi lập CP thành công sẽ có được một đêm ngọt ngào trong thế giới của hai người.”
Người xem rất muốn nhìn phân đoạn kích thích sắp tới.
Sau khi lập CP thành công sẽ vào chỗ ở mới, mỗi phòng được bố trí giống với căn nhà một phòng ngủ một phòng khách một phòng tắm*, tổ tiết mục sẽ lắp đặt camera trong phòng khách và phòng ngủ để đảm bảo an toàn cho những khách mời.
*Giống thế này nè mọi người ~
Đặc điểm là chỉ có một giường cho hai người.
Giải thích qua đi, khu bình luận ngay lập tức sôi nổi cả lên.
Khác giới ở chung?
Mẹ kiếp, quả nhiên là “Tình yêu phi khoa học”, tổ tiết mục chơi lớn vậy sao!
Trai đơn gái chiếc ở bên cạnh nhau đã dễ trở nên mờ ám rồi, chứ đừng nói đến ở chung một phòng.
[Trời đất quỷ thần thiên địa hột vịt lộn ơi, ông trời hãy phù hộ cho CP của con nhất định phải ở bên nhau!]
[Tôi nguyện dùng ba mươi năm độc thân để đổi lấy CP mà anh tôi chọn]
[Tiêu rồi, hình như Minh Trầm và Phó Diệc Bạch có số lọ tương đương nhau, e là sắp có chiến tranh nổ ra]
Không chỉ khán giả tò mò mà Nhiếp Kiều Kiều cũng thắc mắc: “Nếu trùng số lượng thì sao?”
Vạn Gia Lỗi trả lời: “Theo như luật chơi đặt ra, nếu số lượng giống nhau thì áp dụng hình thức rút thăm.”
Loại hình này không bàn đến chuyện công bằng hay không, mà còn phải dựa vào vận may, “Tình yêu phi khoa học” chưa bao giờ chơi theo lẽ thường.
Những người xem toàn bộ quá trình một cách nghiêm túc đã biết rõ đại khái:
Minh Trầm 5 cái, Phó Diệc Bạch 5 cái.
Hứa Hàn Thiên 4 cái, Tô Mông Mông 3 cái.
Ôn Tuấn 3 cái, Hạ Úy lam 3 cái, Hình U 3 cái.
Trong tòa nhà giấu tổng cộng 30 lọ phát sáng, trong đó có 3 lọ không thể tìm thấy vì nhiều lý do khác nhau.
NPC không quan tâm nhiều như vậy, ngồi ở phía trước phụ trách việc kiểm tra đếm số: “Tôi không quan tâm trên đường các bạn lấy được nhiều hay ít, nhưng đưa cho tôi mấy cái thì chính là mấy cái.”
Phó Diệc Bạch đắc ý dạt dào cầm lọ phát sáng đi lên, NPC gật đầu hài lòng: “Phó Diệc Bạch 5 cái, không tồi.”
Sau đó, Hứa Hàn Thiên và Tô Mông Mông cũng lần lượt giao ra 4 cái.
Món đồ này không lớn, 5 lọ phát sáng đều bị Minh Trầm giữ trong một tay, nhưng anh vẫn nhíu mày.
Phần lớn lựa chọn của show tình yêu đều liên quan đến CP, anh và Phó Diệc Bạch ngang nhau về số lượng, đây chẳng phải là kết quả gì đáng vui vẻ.
Minh Trầm chậm chạp không di chuyển, Ôn Tuấn và Hạ Úy Lam tiếp tục đưa ra 3 cái.
NPC ghi chép vào sổ xong, gọi to: “Người tiếp theo.”
Minh Trầm nhấc chân, đang muốn tiến lên thì đột nhiên có thứ gì đó chọc vào bàn tay trái trống không của mình.
Một cái lọ cỡ ngón tay cái nằm gọn trong lòng bàn tay anh.
Hình U đi ngang qua người anh, NPC đếm: “Hình U 2 cái, được 10 điểm.”
————–
Tác giả có lời muốn nói:
Minh cẩu: Không ngờ Tiểu Khổng Tước lại tặng cho tôi cái chai quyết định thắng thua!
Chú thích: [1] Nguồn từ Baidu.