Cp Này Tôi Ship Từ Nhỏ Đến Lớn

Chương 11: Chứng Sợ Xã Hội Chứng Đội Quần Xã Hội


Bạn đang đọc Cp Này Tôi Ship Từ Nhỏ Đến Lớn – Chương 11: Chứng Sợ Xã Hội Chứng Đội Quần Xã Hội


Editor: Nơ
Về phần xưng hô của các khách mời thì mình sẽ dựa theo tính cách và tuổi tác để xưng hô nhé.
————-
Một trận đấu khẩu không hề có kết quả, màn hình vừa sáng lên, ngoài cửa biệt thự nghênh đón một nam một nữ kéo theo vali.
Người phụ nữ đeo chiếc túi đựng đàn màu đen sau lưng.
Máy quay hướng về phía bóng lưng của hai người, ngay lập tức fan hâm mộ nhận ra đó là Minh Trầm.
[Hu hu hu, là Minh Trầm!!]
[Ha ha ha đúng là anh ấy rồi, còn nói mình “đội quần” xã hội nữa chứ, cười ẽ]
[Cuối cùng cũng xuất hiện rồi]
Những người khác đều tự đến, nhưng chỉ duy nhất hai người này là xuất hiện cùng nhau sau trận “cãi vã” trên ô tô.
Có mờ ám!
[Rốt cuộc cô gái đi bên cạnh anh ấy là ai????]
[Không thể không nói, bóng lưng của chị gái này đỉnh vcl]
[Nếu thật sự là Hình U thì em ấy có xinh như hồi nhỏ không nhỉ?]
[Nói không chừng dậy thì thất bại ấy chứ]
Họ càng nôn nóng bao nhiêu thì tổ tiết mục càng cho tò mò bấy nhiêu.
[Một người thì mắc chứng sợ xã hội, một người thì “đội quần” xã hội, thôi hai anh chị đừng vào nhà, tự ngồi ở cửa chơi với nhau là được rồi]
[Làm ơn quay gần một chút đi! Tui muốn biết hai người họ nói cái gì]
Ống kính vẫn không zoom vào, nhưng Minh Trầm trên màn hình đã nghiêng đầu về phía cô gái bên cạnh.
[Không cho hai người đến gần đâuuuu, anh cách xa chị ta ra một chút đi!!!]
[Đcm đcm đcm, đó giờ tôi chưa từng nhìn thấy Minh Trầm thân thiết với bất kỳ người khác phái nào như vậy]
Khu bình luận như muốn nổ tung, mà hai nhân vật chính trong màn hình lại hồn nhiên không hề hay biết.
Tài xế đã đi khỏi từ lâu, nhưng hai người vẫn đang thảo luận đề tài còn dang dở trên xe.
Hình U đứng ở cửa: “Không phải cậu mắc chứng “đội quần” xã hội sao? Tôi vào trước, cậu đi theo sau.”
Minh Trầm chắn ở phía trước: “Không phải cậu mắc chứng sợ xã hội sao? Đi vào một mình không thấy ngại à?”
Hình U: “Cho nên?”
Minh Trần: “Đi cùng nhau.”
Không biết là ai thiết kế, trước cửa có bậc thềm, Minh Trầm đưa tay xách chiếc vali màu vàng của Hình U đi vào.

Màn hình chuyển cảnh, cuối cùng người xem cũng thấy rõ mặt của người phụ nữ.
Cô trang điểm không đậm, nhưng vẫn thể hiện được hết những ưu điểm trên gương mặt thanh tú của mình.
Da trắng mặt xinh, môi hồng kiều diễm.
Trong mắt cô như chứa cả triệu vì sao, đôi mắt xinh đẹp sáng ngời, vừa rực rỡ lại duyên dáng.
[Ôi mẹ ơi, chị gái này xinh quá!!!]
[Là khách mời nữ đẹp nhất]
[Kỳ này giá trị nhan sắc của chương trình đỉnh vãi]
Khách mời trong nhà nghe thấy tiếng động, cô gái tóc ngắn Tô Mông Mông vừa nhìn thấy Minh Trầm là hai mắt sáng rỡ, Ôn Tuấn thì chủ động muốn xách vali giúp họ.
Một vàng một đen, màu sắc của hai chiếc vali hoàn toàn tương phản.
Tuân thủ nguyên tắc ưu tiên quý cô, Ôn Tuấn muốn giúp Hình U xách vali, nhưng bàn tay to lớn trên tay cầm màu vàng vẫn không nhúc nhích.
Ôn Tuấn có chút kinh ngạc.
Minh Trầm cũng không để anh ta trở về tay không, trực tiếp đẩy chiếc vali màu đen bên tay phải của mình đến trước mặt Ôn Tuấn, khóe miệng cong lên khiêu khích: “Cảm ơn.”
[Đậu móa! Biểu hiện của việc đánh dấu chủ quyền là đây sao?]
[Học giả ship CP không lừa tui, rất kích thích]
[Anh của em đẹp trai quá, bá đạo quá]
Không còn nghi ngờ gì nữa, mọi hành động của Minh Trầm cho thấy anh có mối quan hệ đặc biệt với người phụ nữ bên cạnh.
Ôn Tuấn cầm vali của Minh Trầm, Minh Trầm kéo vali cho Hình U, mà nữ chính dường như không cảm thấy có chỗ nào không đúng, giống như đã quen với việc được chăm sóc như thế này.
Khi ba người bước vào phòng khách, Hạ Úy Lam đứng lên, mỉm cười nhìn Minh Trầm, cho đến khi tầm mắt dừng lại trên chiếc vali màu vàng, ánh mắt hơi khựng lại.
Rất nhanh sau đó, cô ta nhìn thấy Hình U.
Ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung, ánh mắt của Hình U lướt qua cô ta rồi lập tức dời đi, không để cô ta trong lòng.
Sau đó, cô cởi chiếc túi đựng đàn violin sau lưng xuống, rồi cất nó một cách cẩn thận.
Trong nhà có bảy người, quen mặt cũng có, xa lạ cũng có, thấy mọi người đã có mặt đầy đủ, Ôn Tuấn đề nghị giới thiệu bản thân, để mọi người làm quen với nhau.
“Vậy để tôi giới thiệu trước nhé.”
“Tôi tên là Ôn Tuấn, là một ca sĩ, có lẽ có người ở đây đã nghe tôi hát rồi.”
Không phải ai ở đây cũng là người trong giới, cũng không cần đoán nghề nghiệp của từng người, khách mời có thể thoải mái lựa chọn để lộ hoặc giấu kín thông tin.
Lúc này, cô gái tóc ngắn năng động Tô Mông Mông nói một cách sảng khoái: “Tên em là Tô Mông Mông, em là một blogger thời trang và là sinh viên năm cuối của khoa thiết kế thời trang.”
“Thảo nào trông em trẻ như thế ha ha.” Ông hoàng dẻo miệng – Ôn Tuấn.
Những người còn lại đều nhìn nhau, như thể đang chờ người khác mở miệng.

Tô Mông Mông quét mắt nhìn mọi người, không muốn làm bà hoàng nhạt nhẽo: “Nếu anh chị đều không chủ động, vậy em tùy ý chỉ định nha?”
Từ một nhóm người, cô ấy chỉ ra người phụ nữ bí ẩn nhất…!Hình U.
Người phụ nữ ngồi vắt chéo chân trên ghế sofa, hai tay đặt lên đầu gối, không hề cố ý tạo dáng nhưng lại lộ ra khí chất kiêu ngạo khác hẳn với những khách mời nữ khác.
Hình U hơi bất ngời, sau đó bình thản giới thiệu: “Tôi là Hình U, vừa tốt nghiệp Học viện Âm nhạc ở nước ngoài.”
Cô giới thiệu vô cùng đơn giản.
[Quả nhiên là Hình U]
[Tốt nghiệp Học viện Âm nhạc? Vậy đàn violin là chỉ em ấy rồi nhở?]
[Đến đây kiếm fame để chuẩn bị tiến vào giới giải trí chứ gì…]
Tiếp theo là đến lượt Hình U chỉ định, cô ngồi đối diện với Hứa Hàn Thiên và Minh Trầm, trong lúc người xem còn đang cho rằng cô sẽ CUE vào trúc mã của mình, thì tầm mắt Hình U lại dời sang chỗ khác, đối diện với sườn mặt của Phó Diệc Bạch.
Không đợi cô mở miệng, Phó Diệc Bạch như bắt được tín hiệu, quay đầu nhìn cô, sau đó bắt đầu giới thiệu bản thân mình: “Phó Diệc Bạch, là trưởng nhóm của KIKI, cũng là một ca sĩ.”
Phó Diệc Bạch ra mắt với tư cách là nhóm nhạc nam, nên không phải là ca sĩ chuyên nghiệp, bản chất khác hẳn Ôn Tuấn.
Trong lúc cậu ta nói chuyện, Minh Trầm đã nhìn thoáng về phía đó.
“Tiếp theo là…!Đàn chị Hạ.” Phó Diệc Bạch chỉ định Hạ Úy Lam.
Hạ Úy Lam nhìn về hướng máy quay, càng giống như đang chào khán giả trước màn hình: “Chào mọi người, tôi là Hạ Úy Lam, tôi tin rằng mọi người cũng không còn xa lạ gì với tôi nữa, rất mong chờ khoảng thời gian được sống chung với mọi người.”
Bình luận hiện trên màn hình.
[Chị iu nhìn ống kính đi, bọn em ở chỗ này nè]
[Giả trân quá má]
Cuối cùng chỉ còn lại hai người đàn ông hấp dẫn nhất, một người thì mặc vest đi giày da, gương mặt điển trai lạnh lùng, tất cả mọi người đều tò mò về anh ta, Hứa Hàn Thiên.

Một người là ngôi sao có sức ảnh hưởng hàng đầu trong làng giải trí, nụ cười hờ hững trên môi, dáng vẻ lười biếng lại thờ ơ ngồi trên ghế sofa càng toát lên vẻ quyến rũ khó tả, Minh Trầm.
Ngay khi mọi người đều đang nghĩ Hạ Úy Lam chắc chắn sẽ chỉ về phía Minh Trầm, thì cô ta lại cố tình chỉ định Hứa Hàn Thiên.
Người đàn ông ngồi nghiêm chỉnh, giọng nói trầm trầm: “Hứa Hàn Thiên, tự chủ kinh doanh.”
Đợi mãi nhưng vẫn không thấy câu thứ hai.
Chỉ còn lại một người, ánh mắt của mọi người đều tập trung về một phía.
Không phụ sự mong đợi của mọi người, anh cất lời vàng ngọc.
“Minh Trầm, diễn viên.”
[Há há há há cười chớt, cái này còn lạnh lùng hơn cái kia]
[Sau khi vào nhà, anh tui lại trở về con người cool ngầu vốn có]

[Hiện tại đã quá muộn để giả bộ lạnh lùng rồi, cuộc đối thoại trẻ trou trên màn hình đen đã khắc sâu vào ký ức em]
Các khách mời trong chương trình có những tính cách khác nhau, Hình U phát hiện, nó vừa khéo được phân biệt từ tên của họ.

Ôn Tuấn, một người đàn ông ấm áp và ôn hòa.
Phó Diệc Bạch, một chàng trai thể thao.
Tô Mông Mông, trong tên có từ đồng âm với “dễ thương”, là một cô gái đáng yêu và năng động.
*蒙蒙 (méngméng): Mông Mông
萌 (méng): Manh (Dễ thương)
Hứa Hàn Thiên: Người cũng như tên, lạnh lùng.
Thiết lập hình tượng người chị dịu dàng của Hạ Úy Lam không ai có thể đánh bại được.

Còn về hai nhân vật được chú ý nhất là Minh Trầm và Hình U, người xem đã phát hiện ra mặt khác của họ.
Cứ ngồi ở đây làm quen mãi thì cũng ngại, chẳng mấy chốc, trên loa phát ra một lời nhắc nhở nhiệm vụ: “Hiện tại đã sáu giờ tối, các khách mời hãy chuẩn bị bữa tối.”
Ai ai cũng đều biết trong các show tình yêu nổi tiếng, phòng bếp là nơi hoàn hảo để bồi dưỡng tình cảm.
Nhưng mà!
“Tình yêu phi khoa học” lại có nước đi hoàn toàn khác, một phòng bếp được trang bị bốn bếp nấu ăn, có thể cho nhiều người nấu ăn cùng một lúc.
Phó Diệc Bạch: “Nhiều bếp như vậy, hay chúng ta làm cùng nhau?”
Lúc này, chiếc loa trong biệt thự lại vang lên: “Hoan nghênh các bạn đã đến với “Biệt thự tình yêu”, bữa tối hôm nay sẽ do bốn khách mời nam chuẩn bị.”
Người ta có câu, nam nữ làm việc cùng nhau thì không biết mệt là gì, người khác làm show tình yêu thì để cho nam nữ khách mời ở trong phòng bếp vun đắp tình cảm, còn “Tình yêu phi khoa học” lại giống như đang bồi dưỡng “một người bạn trai đủ tiêu chuẩn”.
Phó Diệc Bạch: “Tiêu thật rồi, em là kẻ hủy diệt phòng bếp.”
Ôn Tuấn: “Anh chỉ biết nấu một số món phụ đơn giản.”
Minh Trầm và Hứa Hàn Thiên không hé răng nửa lời, bắt đầu tìm kiếm nguyên liệu trong tủ lạnh.
Khán giả không biết nhiều về Hứa Hàn Thiên, fan hâm mộ của Minh Trầm đã làm một khóa phổ cập kiến thức với quy mô lớn trên khu bình luận: Kỹ năng nấu ăn năm sao của Minh Trầm.
Nguyên nhân là do anh ít khi xuất hiện trên các show truyền hình, số lượng không nhiều nhưng cũng được vài lần, có một lần, anh xuất hiện với tư cách là một người bạn đến giúp bạn mình nấu một bữa cơm, màu sắc và hương vị đều đầy đủ.
Lúc ấy, video đó đã giúp anh thu về rất nhiều fan hâm mộ.
Một người đàn ông vừa có nhan sắc, vừa có tài nấu ăn ngon thì ai mà không thích được chứ?
Trong khi các khách mời nam chuẩn bị bữa tối thì ba khách mời nữ đang phân chia phòng ngủ tập thể.
Biệt thự rất lớn, nhưng tổ tiết mục chỉ chuẩn bị một phòng ngủ đôi cho hai người, nên một trong ba người phải tạm thời đơn độc.
Trước mắt mọi người đều không quen nhau, nên việc ở chung một chỗ nhất định sẽ càng dễ kéo gần khoảng cách.
Tô Mông Mông nói: “Em ở phòng đơn hay phòng đôi đều được ạ.”
Hạ Úy Lam vẫn duy trì thái độ thân thiết: “Hai người chọn đi, tôi thì cái nào cũng được.”
Trước máy quay, không ai trực tiếp đưa ra yêu cầu, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp còn tưởng các cô sẽ đùn đẩy nhau thêm một lúc nữa, nào ngờ Hình U kéo vali của mình đi về phía trước: “OK, vậy tôi đây ngủ riêng một phòng.”

Phản ứng này thực sự là ngoài dự đoán, máy quay lập tức bắt được biểu cảm của Tô Mông Mông và Hạ Úy Lam ngay lúc đó.
Khu bình luận đều đồng lòng ha ha ha ha.
[Hình U: Không ngờ tới đúng không? Tôi mắc bệnh sợ xã hội]
[Sợ xã hội Hình U, “đội quần” xã hội Minh Trầm]
Các khách mời nữ bắt đầu sắp xếp đồ đạc, màn hình chuyển sang cảnh trong phòng bếp.
Phó Diệc Bạch không biết nấu ăn nên đang cầm điện thoại xem đi xem lại video hướng dẫn, Ôn Tuấn dự định làm món ăn phụ.

Hứa Hàn Thiên rất kiệm lời, nhưng động tác lại vô cùng thuần thục, ai mà không biết còn tưởng rằng đầu bếp năm sao từ đâu xuất hiện.
Nhưng điều khiến khán giả hoang mang nhất chính là Minh Thần.
Mọi người trên mạng đều biết anh nấu ăn giỏi, nhưng giờ phút này, hơn nửa ngày trời anh cũng không làm ra được món nào.
Là một người trong giới, đương nhiên Phó Diệc Bạch cũng đã nghe qua kỹ năng nấu nướng của Minh Trầm, cậu ta xem không hiểu video hướng dẫn, nên dứt khoát đi nhờ anh cho lời khuyên.

Hôm nay Minh Trầm rất có kiên nhẫn chỉ dạy, Phó Diệc Bạch làm theo, rửa sạch thịt và rau rồi nấu chung trong một nồi, kết hợp với gia vị tạo nên mùi thơm khá đặc trưng.
Thấy tốc độ của họ quá chậm, chiếc loa của tổ tiết mục lại vang lên lần thứ hai:【Hãy hoàn thành các món ăn trong thời gian quy định, sau đó ba khách nữ mời sẽ bí mật lựa chọn, từ đó tìm ra cộng sự xuống bếp.】
Khán giả đột nhiên hiểu ra tại sao chương trình lại có tên là “Tình yêu phi khoa học”, người ta là tự đi tìm CP, còn nó thì cố ý đổi thành ngẫu nhiên, kích thích quá đi!
Phó Diệc Bạch ngửi thấy mùi thơm trong nồi: “Hóa ra xuống bếp là có quy luật này, nhất định các chị ấy sẽ chọn món tốt nhất.”
Ôn Tuấn nhắc nhở: “Một người chỉ có thể chọn một món, những người khác vẫn còn cơ hội.”
Ba nữ bốn nam, dù tốt hay xấu thì một trong số họ sẽ có một người đơn độc.
Đương nhiên, suy nghĩ chọn món ăn tốt nhất là không hề sai.
Phó Diệc Bạch lo lắng cho mình nhất, tiếp tục chạy đến xin lời khuyên của vị sư phụ tạm thời: “Em có cần bỏ thêm cái gì vào trong nồi nữa không anh?”
“À.” Minh Trầm đưa mắt nhìn chằm chằm vào nồi, thốt ra một câu đầy ẩn ý: “Có thể thêm một chút rau mùi.”
Phó Diệc Bạch làm theo.
Đã hết giờ, bốn món ăn được trình bày ra bàn.
Một phần bò bít tết tinh xảo, một đĩa đồ ăn phụ tự làm, một nồi lẩu thập cẩm với rau mùi xanh mướt, và một bát sủi cảo đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn.
Các khách mời nữ sẽ không biết ai là tác giả của những kiệt tác này, chỉ có thể tự mình đưa ra lựa chọn.
Tô Mông Mông luôn là người chủ động nhất: “Em muốn chọn bò bít tết.”
Lần này Hạ Úy Lam không hề khiêm nhường: “Chị cũng cảm thấy bò bít tết không tồi.”
Ai nấy cũng đều biết Minh Trầm nấu ăn rất giỏi, ngoại trừ bò bít tết ra, ba món còn lại đều không đủ tinh tế.
Hình U nhìn thoáng qua miếng bít tết, chợt nhíu mày khi nhìn thấy một nồi lẩu được phủ đầy rau mùi.
Tác giả có lời muốn nói:
[Góc hỏi đáp]
Mưu kế chia rẽ của Cún Minh là gì?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.