Đọc truyện Couple 50 – Chương 21
Chương II (tiếp): Lớp học kì quái
Giáo trình tình yêu đầu tiên của Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch
Địa điểm: Phòng âm nhạc Đại học Tinh Hoa
Học viên: Các bạn nữ.
Người mẫu đặc biệt: Kỷ Minh.
Giáo viên hướng dẫn: Bạch Tô Cơ.
“Phòng học tình yêu Tiểu Bạch” Lesson One – Tự mình phát hiện
Cho dù là hy vọng có nhiều bạn hơn, hay hy vọng nhận được sự chú ý của chàng trai mà mình thích, trước tiên bạn phải biết tự phát hiện ưu điểm của bản thân và phát triển ưu điểm này, dũng cảm thể hiện chúng cho người mà bạn thầm thương trộm nhớ.
Hãy quên đi mọi khuyết điểm khiến bạn thấy sợ hãi, muốn người khác thích bạn, trước tiên bạn phải thích chính bản thân mình!
– Nếu mây biết rằng, những đêm nhung nhớ kéo dài vô tận, thở thêm một giây, nhớ thêm một giây, trái tim lại thêm một giây cháy bỏng…
Bây giờ đang là giờ tan học nhưng trong phòng âm nhạc vẫn vang lên bài tình ca mà mọi người đều khá quen thuộc.
Một cô gái to béo dùng những ngón tay béo trắng của mình che đôi má đỏ hồng, xấu hổ hướng về phía cửa sổ:
– Tớ… Tớ tên là Hồ Bách Linh, sở trường duy nhất của tớ là ca hát, nhưng từ trước tới nay chưa có ai chịu nghe tớ hát. Kỷ Minh, bạn biết không? Chuyện mà tớ muốn làm nhất lúc này là đứng trước mặt bạn và hát cho bạn nghe.
Nhìn vào cảnh này, trên đầu tôi bốc lên ba cột khói!
Hừ… Không ngờ Kỷ Minh lại có sức chịu đựng như vậy.
“Ưu điểm” mà Hồ Bách Linh nhận ra quả thật là đáng sợ, ngay cả chủ tịch câu lạc bộ như tôi cũng không thể nào chịu nổi!
Khi đó, cái bóng bên cửa sổ vẫn đứng với tư thế vô cùng nho nhã, ánh mặt trời màu vàng hòa với máu tóc ngắn màu vàng khiến ánh sáng quanh đó càng thêm rực rỡ!
– Bách Linh, cảm ơn màn trình diễn của bạn. Tiếng hát của bạn thực sự khiến trái tim tôi rung động.
Kỷ Minh khẽ quay người, hai mắt hơi nhướng lên, trong ánh mắt màu xám nhạt che giấu một nụ cười khiến người khác có thể ngừng thở.
Tay trái anh khẽ đặt hờ trước ngực, tai phải hơi mở ra về phía trước, làm động tác như đang cảm ơn người đối diện.
Hồ Bách Linh dường như không dám tin vào việc xảy ra trước mắt mình, hấp tấp chạy về phía Kỷ Minh, ai ngờ rằng chân trái của cô ta không cẩn thận, vấp vào một hòn đá…
Cả thân hình to lớn bỗng đổ ụp xuống…
A a a…
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều nhắm chặt mắt lại.
Nhưng mấy giây đã trôi qua, tiếng động nặng nề vẫn không vang lên.
Nhìn qua kẽ hở của ngón tay, tôi kinh ngạc phát hiện ra, Kỷ Minh đã chạy vội về phía trước, quỳ một chân xuống, đỡ lấy Hồ Bách Linh.
Thoáng chốc, hai con mắt của Bách Linh đảo qua đảo lại, đôi mắt vốn dĩ có màu đen giờ đã chuyển sang màu đỏ.
Và sau lưng cô ta dường như cũng xuất hiện một bầu trời ngập trong sắc đỏ của hoa đào, ngay cả không khí cũng trở nên ấm áp hơn, tràn đầy mật ngọt.
Mọi người xung quanh đó mở to mắt, ngay cả chớp mắt cũng không dám.
Thình thịch…
Không khí im lặng tuyệt đối, chỉ nghe thấy tiếng tim mọi người đang đập dồn dập.
Rất tuyệt! Rất hay!
Màn tỏ tình của Hồ Bách Linh rất tuyệt, và biểu hiện xuất sắc của Kỷ Minh cũng khiến mọi người càng thấy không hối hận khi tham gia vào câu lạc bộ này.
Chỉ có điều… cái giá mà Kỷ Minh phải trả cho Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch quá lớn.
Chủ tịch câu lạc bộ quyết định sẽ ghi nhớ công ơn này của anh.
Anh phải đứng vững nhé!
Giáo viên hướng dẫn bài học lần này – tôi, hai tay khoanh trước ngực, hài lòng gật đầu!
“Phòng học Tình yêu Tiểu Bạch” Lesson Two – Phản ứng sau khi bị từ chối
Nếu có người từ chối bạn, bạn đừng bao giờ tỏ ra sụp đổ hay khóc lóc đau đớn hoặc làm những hành vi khiến người kia càng thấy sợ hãi bạn!
Hãy cứ mỉm cười và quay người bước đi, hoặc bạn có thể lịch sự và tự nhiên đưa ra yêu cầu… làm bạn bình thường.
– Bạn Kỷ Minh, bạn có sẵn sàng chấp nhận lời tỏ tình của tôi không?
A a a! Tôi thực sự không chịu đựng nổi nữa.
Lại là Hồ Bách Linh.
Giọng nói của cô ta run rẩy như thể một cái ly thủy tinh đang phải nhảy múa trên đầu kim, chỉ cần không cẩn thận sẽ vỡ tan tành.
– Rất xin lỗi, bạn Bách Linh, tôi nghĩ rằng chúng ta không hợp nhau, nhưng tôi sẵn sàng trở thành một người bạn tốt của bạn.
Kỷ Minh kiên định lắc đầu, chầm chậm nói bằng âm thanh khiến người ta khó có thể kháng cự.
Wa!
Mọi người rơi vào yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng trái tim của Bách Linh rơi bụp xuống nền nhà! Những giọt nước mắt trong vắt không ngừng lăn ra, tôi chỉ sợ nơi này sắp thành sông tới nơi.
Đúng vào lúc vô cùng nguy cấp này, tôi ra hiệu bằng mắt cho Ma Thu Thu, Ma Thu Thu hiểu ý gật đầu, không hề do dự bước nhanh về phía trước, khẽ nói nhỏ vào tai Bách Linh mấy câu.
Nhận được sự nhắc nhở, Hồ Bách Linh lập tức lấy lại tinh thần, cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình.
– Hu hu… hu… bạn Kỷ Minh… Tôi nghĩ tôi đã hiểu ý của bạn rồi! Chúng ta… vẫn là bạn tốt chứ?
– Ừ, tất nhiên.
Trên khuôn mặt Kỷ Minh vẫn là nụ cười điềm đạm.
– Vậy thì… Nếu chúng ta là bạn tốt, bạn có thể dành cho tôi một cái ôm của tình bạn không? – Ai mà ngờ Hồ Bách Linh lại đưa ra yêu cầu này.
Cái gì?!
Hồ Bách Linh quả là hiểu thật “sâu sắc” về tinh túy của bài học thứ hai!
Hình như tôi đâu có dạy cô ta về “cái ôm cuối cùng”?
Cô gái này đúng là…
Tôi không nhịn được, trợn mắt lên, tiếp tục quan sát sự thay đổi tiếp theo, còn Ma Thu Thu cũng căng thẳng, lấy tay che miệng.
Đúng vào lúc này, còn chưa chờ sự cho phép của Kỷ Minh, Hồ Bách Linh đã lắc lư thân hình béo ục ịch của mình chạy về phía anh.
Tôi chỉ nhìn thấy Hồ Bách Linh như “sói đói vồ mồi”, khi cô ta còn cách Kỷ Minh vài milimét, tôi không nhịn nổi nữa, đám con gái này thật là quá quắt.
Chính vì tính cách hiền lành tốt bụng của Kỷ Minh mới khiến họ không ngừng đưa ra các yêu cầu vô lý.
Là bạn bè, tôi không thể bàng quan đứng ngoài được.
Nghĩ tôi đây, tôi bỗng lao lên, Hồ Bách Linh bất ngờ bị ngăn lại, cả người lập tức như một trái đạn, bay ra ngoài!
– Tại sao… Tại sao ngay cả yêu cầu của tôi cũng không được…
Hồ Bách Linh đầu tóc rũ rượi nằm bò trên sàn nhà, đầu đập vào bàn, hai tay mệt mỏi đưa lên chải lại tóc, đau lòng khóc.
Các thành viên khác lúc đó đều chĩa mũi dùi về phía tôi:
– Chủ tịch, cậu làm gì vậy. Rõ ràng cậu bảo chúng tớ luyện tập mà!
– Không phải là cậu đau lòng cho bạn Kỷ Minh đấy chứ?
– Chủ tịch, Hồ Bách Linh vẫn khóc kìa, phải làm thế nào?
A a a… Cái đám này, tôi sắp vỡ tung đầu ra mất.
Còn Kỷ Minh lúc đó vẫn bình tĩnh quan sát bọn con gái xung quanh, đôi chân dài của anh bước từng bước dài, đi về phía Hồ Bách Linh.
Hồ Bách Linh ngẩn người ra, còn Kỷ Minh thì nhẹ nhàng cúi xuống, bình thản chìa tay ra trước mặt cô ta, nhẹ nhàng nói:
– Dựa vào tay tôi đứng lên đi.
Hồ Bách Linh giống như bị thôi miên, há hốc miệng ra dựa vào tay Kỷ Minh và đứng lên! Chỉ còn nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Kỷ Minh bay trong không trung.
– Bạn không được quên nội dung của bài học! Trước mặt chàng trai đã từ chối mình, nếu cứ đeo bám lấy người ta sẽ phá mất hình ảnh của con gái. Đó không phải là cách làm đúng đắn.
Kỷ Minh lại mỉm cười:
– Tôi dành cho bạn một cái ôm tình bạn thì có thể. Có điều, cần phải chờ chủ tịch Bạch Tô Cơ sắp xếp bài học lần sau đã.