Đọc truyện Cốt Truyện Này Có Vấn Đề – Chương 9
Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Bom
“Á…”
Mễ Mị ôm chặt cái gối trong lòng, cô đi đến ngồi gần cửa sổ sát đất.
Tâm trạng cô rất buồn bã.
Cô không biết lý do vì sao cô lại cảm thấy buồn, nhưng cô biết trái tim của mình rất đau.
Trong đầu cô cứ lặp đi lặp lại hình ảnh cặp mắt đen nháy đó, sau đó cô lại nghe thấy tiếng hét tuyệt vọng của nguyên chủ.
Tại sao anh lại không yêu em! Anh có thể nói rõ lý do cho em nghe được không..
Cô gái đáng thương của tôi ơi, bởi vì người cô yêu đã đem lòng yêu nữ chính! Chắc cô cũng không biết rằng nữ chính chính là đại diện cho sự quyền lực trong truyện.
Từ nam chính đến nam phụ —— tất cả đều phát cuồng vì cô ấy, thậm chí nhiều người còn vì yêu cô ấy đến mức tống nhau vào tù.
Còn những nhân vật nữ phụ pháo hôi như chúng ta —— vì cô ấy mà phải nhận sự bất công, vì cô ấy mà phải nhận sự đau khổ.
Sau này phải cúi đầu trước mặt cô ấy để nhận sự tha thứ.
Bởi vì chúng ta chỉ là những nhân vật hi sinh, lúc cốt truyện cần cao trào, chúng ta sẽ xuất hiện để tạo sóng gió cho nhân vật nam nữ chính.
Diễn xong màn kịch đó, chúng ta sẽ bị tống vào nhà tù.
Tệ hơn nữa, thì chúng ta sẽ phải nhận một cái chết rất bi thảm.
Bởi vì chúng ta chỉ là những vai phụ mờ nhạt trong cuộc đời của nam nữ chính.
Nên sẽ chẳng ai để tâm đến chúng ta đâu…!
Càng nghĩ…!cô lại càng cảm thấy buồn bã.
Mễ Mị mở cánh cửa sổ ra, từng cơn gió tràn vào căn phòng thổi lướt qua tà áo của cô.
Nền cỏ xanh mướt tươi tốt xen lẫn với sự nhấp nhô của những hòn sỏi, cô có thể cảm nhận sự đau nhức từ bàn chân truyền tới.
Cô có thể cảm nhận được nhịp tim mình đang đập.
Và cô biết đây không phải là mơ.
Nhưng cái hệ thống chết tiệt kia cùng quyển tiểu thuyết luôn nhắc nhở cô rằng “cô đã xuyên đến thế giới này”.
Và những câu chuyện xảy ra trong thế giới này đều dựa theo tình tiết của một quyển tiểu thuyết.
Đến lúc này, thì Mễ Mị không thể tự lừa dối bản thân mình được nữa.
Chỉ cần nghĩ đến những chuyện bất hạnh mà cô có thể gặp trong tương lai.
Bởi vì cô đã xuyên vào vai nữ phụ và cô thậm chí còn không biết trước được cốt truyện.
Điều này càng khiến cho tình hình trở nên khó khăn hơn.
Tại sao! Tại sao cô lại xuyên đến nơi quái quỷ này!
Nam chính không phải là người tốt! Mà nữ chính có gì đó không ổn!
Nữ chính…!
Đúng rồi!
Mễ Mị nhanh chóng nắm bắt được trọng tâm của vấn đề.
Tại sao cô lại cảm thấy nữ chính có gì không ổn.
Điều đó có nghĩa là đằng sau lớp vỏ bọc ngây thơ, ẩn chứa một kẻ mưu mô xảo quyệt.
Đúng không?
Nữ chính chính là nhân vật trung tâm của bộ truyện.
Chắc chắn có một bí mật nào đó đang được ẩn giấu đằng sau quá khứ bất hạnh của nữ chính.
Cũng có thể đây là manh mối dẫn đến lý do vì sao cô lại xuất hiện ở thế giới này.
Đây chính là phương án hợp lý nhất? Bởi vì cô không biết nội dung cốt truyện! Nên bây giờ cô chỉ còn cách truy tìm ra sự thật.
Lúc đó cô sẽ có cách tránh được sự trừng phạt của hệ thống.
Hoặc ít nhất cô cũng có cách để xoay chuyển tình thế.
Mễ Mị càng nghĩ càng cảm thấy cách này rất ổn.
Cô thà chủ động tấn công còn hơn là ngồi ở đây chờ chết.
Dù có phải chết thì cô cũng chọn sẽ chết một cách vinh quang.
Cô giơ tay lên để xem giờ, còn khoảng 3 tiếng nữa mới đến giờ ăn trưa.
Mễ Mị ngồi ở trước bàn trang điểm, cô lôi lọ nước hoa ra xịt lên cổ tay, sau đó xoa lên cổ.
Cô cầm phấn nền lên đánh, tô son lên môi.
Nhìn hình ảnh trong gương, cô cảm thấy mình đã có sức sống hơn.
Bất nhập hổ huyệt, yên đắc hổ tử [1]
[1] Bất nhập hổ huyệt, yên đắc hổ tử (不入虎穴,焉得虎子) dịch sang tiếng việt: “Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con.” Câu nói muốn khuyên con người phải có gan mạo hiểm mới làm được việc khó.
——
Trụ sở chính của tập đoàn Túng Thế nằm ở vị trí đắc địa trong khu phố tài chính của thành phố H.
Mễ Mị nhìn cánh cửa xoay tròn tự động trước mặt, cô cà tấm thẻ vào cánh cửa, cánh cửa tự động mở ra.
Cô nhấc gót bước vào.
“Cộp, cộp, cộp, “
Tiếng giày cao gót chạm vào nền đá cẩm thạch vang lên nhịp nhàng.
Nhân viên ở quầy lễ tân nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên nhìn, phía đối diện là một mỹ nhân với thân hình yểu điệu, cô ăn mặc rất đẹp, khiến cho mọi người phải thầm xuýt xoa khen ngợi.
Ánh mắt của nhân viên lễ tân nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, trên khóe môi vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp.
Mễ Mị tháo kính râm ra, cô đang định lên tiếng, thì nhân viên quầy lễ tân cúi đầu xuống chào cô: “Xin chào, Mễ tiểu thư.
Ngài đến đây để gặp Kinh tổng?”
“…!Đúng vậy.”
“Vậy ngài chờ tôi một chút, để tôi gọi điện lên thông báo với phòng thư ký.”
Mễ Mị khẽ gật đầu trước ánh mắt hào hứng của nhân viên quầy lễ tân.
Bộ quần áo cô đang mặc rất đẹp, và nó khiến cho cô trở nên nổi bật hơn.
Có vài người đi ngang qua chỗ cô đang đứng, họ đều dừng lại để nhìn cô.
Thực ra, nguyên chủ đã từng đi đến đây rất nhiều lần.
Nên lúc họ nhận ra cô gái này chính là Mễ Mị, ánh mắt của bọn họ đều hiện lên sự ngạc nhiên xen lẫn với sự hào hứng.
“Mễ tiểu thư, tổng tài hiện đang làm việc ở văn phòng.
Thang máy ở đằng kia, để tôi dẫn ngài đi.”
Dưới sự dẫn dắt của nhân viên quầy lễ tân, Mễ Mị đã đi vào trong thang máy chỉ dành cho những nhân viên cấp cao trong tập đoàn.
Trước khi cánh cửa thang máy khép lại, cô khẽ nở nụ cười để cảm ơn nhân viên quầy lễ tân.
Những con số trên bảng điện tử dần biến đổi, đến khi con số hiển thị trên bảng là 35, thang máy liền phát ra một tiếng “đinh”.
Mễ Mị lập tức thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt, cô bước ra khỏi thang máy.
Cả tòa nhà này đều thuộc quyền quản lý của tập đoàn Túng Thế, tầng 35 được nối thông với tầng 36.
Tầng 36 chính là văn phòng làm việc của Kinh Hoằng Hiên.
Còn tầng 35 chính là văn phòng làm việc của bộ phận thư ký, và cô biết đây cũng chính là nơi làm việc của nữ chính.
Tuy nhiên nhân viên tập đoàn Túng Thế thường gọi chung hai tầng này là tầng số 36.
Mục đích của chuyến đi lần này của cô chính là để gặp mặt nữ chính, vì vậy cô không đi thẳng đến văn phòng của Kinh Hoằng Hiên.
Thư ký Lưu là người luôn sát cánh và giúp đỡ Kinh Hoằng Hiên trong việc, có thể nói anh ta là trợ thủ đắc lực của nam chính.
Bọn họ quen biết nhau trong lúc đi du học ở Mỹ, sau này anh ta đã theo Kinh Hoằng Hiên về nước, và đến làm việc tại tập đoàn Túng Thế.
Cô dựa vào ký ức để tìm kiếm thư ký Lưu.
Thư ký Lưu có vẻ khá bất ngờ khi thấy Mễ Mị xuất hiện ở đây, nhưng anh ta nhanh chóng thu lại biểu cảm trên khuôn mặt, nở nụ cười lịch sự, dịu dàng nói: “Mễ tiểu thư, đã lâu rồi không gặp.
Kinh tổng đang ở trong văn phòng”
Mễ Mị đáp lại anh ta bằng nụ cười rạng rỡ, cô không vội vàng đi vào trong phòng làm việc của Kinh Hoằng Hiên.
Lực chú ý của cô bây giờ đều tập trung vào cô gái đang đứng bên cạnh thư ký Lưu.
Trong tay của người đó đang ôm một chồng tài liệu, hơi cúi người xuống, hình như đang có chuyện gì muốn bàn bạc với thư ký Lưu.
Lúc thư ký Lưu và Mễ Mị đang chào hỏi nhau, cô vừa ngẩng đầu lên nhìn thì thấy phía đối diện đột nhiên xuất hiện một cô gái rất xinh đẹp.
Trong ánh mắt của cô ấy lộ rõ sự ngạc nhiên và tò mò, cô ấy khẽ gật đầu chào Mễ Mị, trên khóe môi vẫn giữ nụ cười rạng rỡ.
Hai người nhìn nhau, trong đầu của Mễ Mị vang lên hồi chuông cảnh báo!
Nghê Nhất Lâm!
Dù chỉ đang mặc một bộ quần áo rất đơn giản nhưng vẫn không thể che giấu dáng người quyến rũ của cô ấy.
Ngay khi cô vừa ngẩng đầu lên nhìn, Mễ Mị đã có thể hiểu vẻ đẹp thuần khiết được định nghĩa như thế nào?
Đẹp, thực sự rất đẹp, đẹp đến mức hút hồn người khác.
Đúng là nữ chính có khác.
Con người mà, khi đứng trước một món đồ xinh đẹp đều sẽ có thói quen dừng lại để ngắm.
Mễ Mị không thể kìm chế được, cô quan sát Nghê Nhất Lâm một lượt từ trên xuống dưới.
Bởi vì thói quen công việc, nên bây giờ Mễ Mị đang bắt đầu phân tích tỷ lệ khuôn mặt của Nghê Nhất Lâm.
Cô phải công nhận rằng càng nhìn kỹ cô gái trước mặt thì càng cảm thấy cô ấy rất xinh đẹp.
Ngoài ra, dáng người của cô gái cũng dần trùng hợp với dáng người của cô gái trong bức ảnh…
Bề ngoài Mễ Mị vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng trong lòng cô bây giờ đang rất kích động.
Trong lớp sương mù dày đặc, cuối cùng cô đã tìm được đường đi.
Nghê Nhất Lâm dường như có vẻ khá bất ngờ, nhưng cô ấy vẫn dịu dàng chào Mễ Mị: “Xin chào.”
Mễ Mị luôn ghi nhớ trong đầu, nguyên chủ chính là một vị tiểu thư tính tình cao ngạo, cô vẫn giữ im lặng, trong đầu thâm ghi nhớ khuôn mặt của Nghê Nhất Lâm.
Lúc cô chuẩn bị rời đi, đột nhiên trong đầu cô xuất hiện một khung thoại.
[Thư ký Lưu, đây là ai? ]
…!Tại sao lúc nào nó cũng đến bất ngờ vậy.
Cô phớt lờ lời chào hỏi của Nghê Nhất Lâm, cô quay sang hỏi Thư ký Lưu: “Thư ký Lưu, đây là ai?”
“À, đây là một trong bốn thực tập sinh mới chuyển đến làm việc tại tập đoàn Túng Thế.
Cô ấy tên là Nghê Nhất Lâm, và đang làm cấp dưới của tôi.” Lưu Khải Truyện vẫn bình tĩnh nói chuyện, giống như anh ta không hề phát hiện ra sự kỳ lạ trong ánh mắt của Mễ Mị khi nhìn Nghê Nhất Lâm.
Anh ta vừa dứt lời, Mễ Mị ngay lập tức chuyển sang nhìn nữ chính.
Nghê Nhất Lâm cảm thấy rất bối rối, cô ấy nắm chặt đống giấy tờ trong tay.
Cô ấy quay sang cầu cứu thư ký Lưu.
Nhưng mà thư ký Lưu lại giả bộ như không nhìn thấy, anh ta vẫn đứng yên bất động.
Trong lúc Nghê Nhất Lâm sắp không thể gắng chịu được nữa, cô ấy định lên tiếng.
Mễ Mị đã lạnh lùng rời đi, cô ấy chỉ biết nhìn dõi theo bóng lưng của cô.
“Thư ký Lưu, tốt nhất anh nên quản nhân viên cấp dưới của mình thật cẩn thận.
Nếu không tôi sẽ đi tố cáo.”
[ Chuẩn bị cho tôi một tách cà phê, nhớ phải cho thêm sữa.
Nhắc nhở thân thiện: Làm như vậy sẽ khiến cho nữ chính cảm thấy bị sỉ nhục.
]
…! Mễ Mị hận không thể đánh chết cái hệ thống ngu ngốc này, chẳng lẽ nó sợ nói cho cô biết trước cốt truyện thì cô sẽ lén thay đổi kịch bản.
Nên thi thoảng nó mới ngoi lên để nhắc nhở cô một vài câu thoại.
Mễ Mị dừng lại, cô cúi nhìn đôi chân của mình.
Sau đó quay lại nhìn Nghê Nhất Lâm.
“Chuẩn bị cho tôi một tách cà phê, nhớ phải cho thêm sữa.”
Từ lúc gặp nhau đến giờ, cô luôn giữ tư thế lạnh lùng kiêu ngạo, giống như một chú khổng tước đang cúi người xuống để nhìn chú chim sẻ bé nhỏ.
Sau đó, cô ngay lập tức rời đi với tư thế cao ngạo, rời khỏi phòng thư ký không một chút do dự.
Nghê Nhất Lâm khẽ lên tiếng trả lời.
Cô ấy quay sang chào thư ký Lưu, rồi ngay lập tức rời đi.
Cô ấy đem tài liệu đang cầm trong tay để lên bàn làm việc.
Sau đó mới chạy đến khu vực pha trà.
Tiếng nước róc rách chảy, cô ấy thả túi cà phê vào cốc.
Nụ cười trên khuôn mặt của Nghê Nhất Lâm dần biến mất.
Ánh mắt của cô ấy nhìn chằm chằm vào cốc cà phê.
Không biết là do cô ấy đang mải tập trung suy nghĩ hay là đang ngẩn người.
Muốn đi lên phòng làm việc của Kinh Hoằng Hiên, thì phải đi lên bằng cầu thang bộ.
Tầng 36 này là dành riêng cho Kinh Hoằng Hiên, văn phòng làm việc của anh được đặt chính giữa tòa nhà, và có thể quan sát được khung cảnh của thành phố.
Mễ Mị mở cánh cửa phòng màu nâu ra, ánh sáng từ bên ngoài truyền vào trong căn phòng, đập vào mắt cô là hình ảnh Kinh Hoằng Hiên đang ngồi phía sau bàn làm việc, dáng vẻ ngay ngắn cúi đầu xử lý đống tài liệu trên tay.
Hai người mới chỉ có 2 ngày không gặp nhau.
Ngày hôm nay khi gặp lại anh, anh vẫn tỏa ra khí chất đẹp trai hút hồn.
“Đến rồi à.” Kinh Hoằng Hiên ngẩng đầu lên nhìn, lúc nhìn thấy Mễ Mị, cô không thể cảm nhận được sự vui vẻ trong câu nói của anh.
“Vâng.”
“Anh còn chút việc chưa xử lý xong, em cứ ra kia ngồi chờ anh một lúc.”
Văn phòng làm việc của Kinh Hoằng Hiên có vẻ rất rộng rãi và sáng sủa.
Ở phía sau bàn làm việc, được lắp đặt một cái cửa sổ sát đất.
Ngoài ra trong phòng còn có một bộ ghế salon được đặt ở góc phía bên phải.
Ở gần đó có một tấm rèm cửa đang được kéo xuống, và đã ngăn ánh nắng tràn vào căn phòng.
Mễ Mị cố di chuyển nhẹ nhàng nhất có thể, cô nằm đè lên chiếc ghế sofa khiến nó bị lún xuống.
Cô điều chỉnh tư thế nằm thoải mái nhất.
Mặc dù hiện tại cô đã có ký ức của nguyên chủ, nhưng thành thật mà nói, đây mới chỉ là lần thứ 2 Mễ Mị nhìn thấy Kinh Hoằng Hiên.
Lần đầu tiên hai người gặp nhau chính là lúc cô xuyên đến thế giới này, với lại lúc đó tinh thần cô không ổn định, nên cô chỉ nhớ người đàn ông này rất đẹp trai.
Hiện tại Kinh Hoằng Hiên đang tập trung làm việc, biểu cảm trên khuôn mặt anh rất nghiêm túc và tập trung, toát lên khí chất cấm dục.
Ánh mặt trời chiếu lên người của anh, càng làm nổi bật sự quyền uy của anh.
Nơi mà anh đang ngồi thực sự nhìn rất giống ngai vàng của mấy vị hoàng đế thời xưa, anh tỏa ra hào quang, khiến cho người khác cảm thấy thiếu sự chân thật.
Đúng là “hồng lam loạn thủy”.
Giờ cô đã hiểu lý do vì sao nguyên chủ lại chết mê chết mệt vì anh ta.
Theo như những gì cô biết, thì nguyên chủ là một cô nhóc cuồng các anh đẹp trai.
Mức độ cuồng nhiệt của cô ấy khiến cho nhiều người phải ngao ngán.
Cả căn phòng chìm trong sự im lặng, thi thoảng Kinh Hoằng Hiên mở văn kiện ra, cùng với tiếng “sột soạt” của ngòi bút ký lên trang giấy.
Cô cũng không thấy có đoạn hội thoại nào xuất hiện.
Nên Mễ Mị quyết định ngồi im trên ghế sofa, nhìn xung quanh căn phòng một lượt, cuối cùng cô chuyển sang nhìn Kinh Hoằng Hiên.
Cô cũng không rõ Kinh Hoằng Hiên hay nữ chính ai mới là củ cải trắng, hầy…
“Cốc cốc cốc.”
Từ bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa, khoảng tầm 3 giây sau, Nghê Nhất Lâm bước vào, tay cô ấy cầm theo hai tách cà phê.
Mễ Mị giả bộ mình đang nhìn sang chỗ khác, nhưng thực ra cô đang quan sát Nghê Nhất Lâm.
Và cô thấy cô ấy đi đến trước bàn làm việc của Kinh Hoằng Hiên, rồi đặt một chén cà phê lên bàn làm việc.
Sau đó dịu dàng nói: “Kinh tổng, cà phê đen của ngài đây ạ.”
Kinh Hoằng Hiên khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn tập trung nhìn vào văn kiện.
Nghê Nhất Lâm lén ngẩng đầu lên nhìn anh, khóe môi của cô ấy khẽ nhếch lên.
Mễ Mị bĩu môi.
Nữ chính à, ít nhất thì cô cũng nên quan sát tình hình xung quanh, chẳng lẽ cô coi tôi là kẻ vô hình?? Cô cho rằng không ai nhìn thấy nụ cười của cô lúc nãy ư? Không, chỉ cần nhìn lướt qua là tôi đã biết được tâm tư bất chính của cô!
Nghê Nhất Lâm lập tức xoay người đi đến chỗ Mễ Mị đang ngồi, nụ cười trên khuôn mặt dần trở nên cứng ngắc: “Mễ tiểu thư, cà phê của ngài đây ——- Á!”
Cũng may tấm thảm này khá dày và mềm mại, nên đã giảm sự ma sát xuống, cơ thể của Nghê Nhất Lâm theo quán tính ngã quỵ xuống, kèm theo đó là một tiếng hét chói tai.
Ly cà phê bị vỡ tan tành, cà phê chảy ra và tạo thành một vệt màu trắng trên tấm thảm.
Nghê Nhất Lâm đang dùng hết sức lực để ngồi đây, phần lớn ly cà phê lúc này đều bị đổ vào tay áo phía bên phải của Nghê Nhất Lâm, và đã tạo thành một mảnh màu nâu trên chiếc áo sơ mi màu trắng của cô ấy.
“Chậc, thảm bẩn quá.”.