Đọc truyện Copy Mối Tình Đầu – Chương 22: Em chỉ cần nhớ rằng anh yêu em là được
Từ hôm
chỗ ở của Tiểu Thất và Tiểu Cửu xảy ra vụ nổ, những ngày sau đó, Hàn Tú không
có một chút tin tức nào của anh.
Hầu như
ngày nào, cô cũng tới đó với hi vọng có thể gặp lại Tiểu Thất, nhìn thấy anh
vẫn còn sống, không xảy ra bất cứ chuyện gì, song vô ích. Cô đến cả bệnh viện
não khoa vì nghĩ rằng anh sẽ tới tìm cha nuôi. Cô đã chơi cùng bệnh nhân số 438
rất lâu nhưng 438 nói là không hề gặp Tiểu Thất. Cô lại thất vọng lê tấm thân
mệt mỏi, kiệt sức rời khỏi đó.
Gọi
điện thoại hỏi bọn Hắc Bì, Phát Tài thì họ nói họ không liên lạc được với số di
động của Đường Trạch Tề, máy bàn thì không có ai nhấc. Ngoài ra, Hắc Bì và Phát
Tài còn bảo rằng họ không hề biết đến sự tồn tại của Tiểu Cửu. Vẫn như những gì
Đường Trạch Tề đã nói khi bị cô bắt gặp ở hộp đêm Kim Bích Huy Hoàng, họ khẳng
định rằng hai tháng trước, Đường Trạch Tề đang ở Tây Ban Nha cùng cô Amaya gì
đó, còn khi họ gặp cô ở hộp đêm, Đường Trạch Tề vừa mới từ Tây Ban Nha trở về,
đích thân Hắc Bì ra sân bay đón anh.
Không
ai biết anh còn sống hay đã chết.
Cả thế
giới này bỗng trở nên hỗn loạn, điên đảo. Hàn Tú hoàn toàn mất phương hướng,
không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.
Tại sao
lúc thì anh nói mọi chuyện không phải như cô nghĩ, lúc lại khẳng định rằng hai
tháng trước, anh vẫn ở Tây Ban Nha? Tại sao một mặt anh nói với cô rằng hãy nhớ
kĩ tên anh là 074, từ trước đến nay, anh chưa bao giờ lừa dối cô; mặt khác lại
bảo người đó nhất định không phải là anh, cô đừng để bị lừa gạt?
Trong
đầu Hàn Tú không ngừng vang lên những lời nói của anh. Cô nhớ lại từng lời nói,
hành động của anh trong hai tháng nay rồi so sánh với người đàn ông của bốn năm
về trước, nhận thấy ngoại trừ khuôn mặt không hề sai biệt, mọi thứ đều chỉ ra
rằng Đường Trạch Tề năm xưa và Tiểu Thất của bây giờ là hai người hoàn toàn
khác nhau.
“Nếu
tôi nói tôi tên là 074 chứ không phải là Đường Trạch Tề, liệu cô có tin không?”
“Mỗi
lần cô gọi tên tôi, tôi đều cảm thấy cô đang gọi một người khác. Sau này, hãy
gọi tôi là Tiểu Thất!”
“Cô
không cần cảm ơn tôi, nếu không có cô, có lẽ tôi đã chết rồi. Mà nếu còn sống
thì tôi cũng chẳng biết nên đi đâu về đâu…”
“Hàn
Tú, nếu có một ngày, tôi ra đi mãi mãi, liệu em có nhớ đến tôi không?”
“Đúng
thế, sao em phải nhớ tôi chứ? Trên thế giới này, có lẽ chỉ có hai người nhớ đến
tôi, một người muốn tôi sống, một kẻ muốn tôi chết. Ha ha…”
“Hàn
Tú, anh đã từng nói với em rằng đừng đuổi anh đi, khi nào đến lúc, anh sẽ tự
khắc rời khỏi đây. Đáng lẽ anh đã đi ngay lúc thấy xác con mèo đó, nhưng nguyên
nhân khiến anh vẫn chần chừ mãi ở đây là vì anh sợ rằng một khi đã rời khỏi
chốn này, anh sẽ chẳng bao giờ có cơ hội quay về bên em nữa. Em biết không, anh
và Tiểu Cửu, hai người bọn anh thực sự không có chỗ nào để dung thân cả.”
“Hàn
Tú, xin em hãy nhớ, anh tên là 074! Em hiểu là “cô chết đi” hay là 074 cũng
được, chỉ cần em biết rằng anh chưa bao giờ lừa dối em.”
Vì sao
lúc nào, anh cũng tự xưng mình là 074? Hơn nữa còn bắt cô gọi anh là Tiểu Thất
chứ không phải Tiểu Tề, cái tên “Đường Trạch Tề” khiến anh có cảm giác cô đang
gọi người khác. Ba con số đó rốt cuộc có ý nghĩa gì? Tại sao anh luôn nói rằng
đến một ngày nào đó, anh sẽ phải ra đi? Hay anh đã chết rồi? Ai muốn anh phải
chết?
Tính
cách của anh hoàn toàn khác xa so với Đường Trạch Tề của bốn năm trước, cũng
chẳng giống chút nào với “anh” mà cô đã gặp ở Kim Bích Huy Hoàng. Từ trước đến
nay, cô luôn cho rằng đầu óc anh bị tổn thương, nhưng bây giờ nghĩ kĩ lại, cô
thấy mọi chuyện không hẳn là vậy. Từ sâu thẳm trái tim, có một tiếng nói thường
xuyên mách bảo cô rằng Tiểu Thất là một người khác…
Những
suy đoán đó khiến đầu óc Hàn Tú căng thẳng vô cùng, phải uống thuốc an thần mới
có thể ngủ được. Thậm chí có lúc tinh thần hoảng loạn, cô còn nghĩ: phải chăng
ngày xưa, cô giáo Đỗ đã sinh đôi, một trong hai đứa trẻ bị thất lạc, lớn lên
mới quay trở về, sau đó, cô bất hạnh nhận nhầm người? Hay Đường Trạch Tề là kẻ
đa nhân cách, tâm thần phân liệt?
Khi Hàn
Tú đem mối nghi hoặc đó đến hỏi bố mẹ, ông bà Hàn lập tức phủ nhận khả năng này
vì năm xưa, khi cô giáo Đỗ sinh Đường Trạch Tề, họ cũng có mặt. Bố mẹ khẳng
định rằng cô giáo Đỗ chỉ sinh duy nhất một cậu con trai là Đường Trạch Tề thôi.
Cô lại
một lần nữa bị đẩy ra giữa đại dương, mất hết mọi phương hướng.
Khoảng
hơn một tuần nay, khi đến công ty, về nhà hoặc đi ngang qua những bãi đỗ xe
vắng vẻ, Hàn Tú luôn cảm thấy hình như có ai đó đang đi theo mình. Cô quay đầu
lại nhưng chỉ thấy một hàng ô tô xếp dài, ở phía xa là chú bảo vệ đang nói
chuyện cùng người nào đó. Xa hơn nữa có một chiếc ô tô màu đen đỗ trên đường,
trong xe có một người mà cô không nhìn rõ mặt, Hàn Tú đoán là đang chờ đợi ai
đó. Mỗi lần về nhà, cô luôn cảm thấy như có ai đó bảo vệ, bao bọc cô từ xa vậy.
Cô không kiềm chế được mà nhìn ngó xung quanh, nhưng trong tầm nhìn chỗ nào
cũng chỉ thấy xe cộ hoặc cây cối. Đôi mắt ngập tràn hi vọng bỗng tối sầm lại.
Hàn Tú
bước vào thang máy, khi cửa thang máy đóng lại, từ từ đi lên, cảm giác đó mới
từ từ biến mất cùng không gian kín mít.
Lúc cô
và Sam Sam ở cùng nhau, cô hay kéo tay Sam Sam, hỏi: “Sam Sam, hãy nói cho mình
biết, có phải hai tháng qua, mình đã ngủ mơ phải không? Cậu nói xem, anh ấy có
thực sự tồn tại hay không?”
Sam Sam
luôn nhìn cô với vẻ mặt thương xót, khẽ bảo: “Hàn Tú, tất cả đều là sự thật,
không phải do cậu tưởng tượng ra đâu. Bây giờ, điều mà cậu cần nhất là phải
nghỉ ngơi thật tử tế. Cậu đừng nghĩ nhiều, cũng đừng giày vò bản thân nữa được
không?”
Hàn Tú
vẫn biết thế, nhưng dù nhắm mắt lại hay mở mắt ra, trong đầu cô luôn hiện lên
hình ảnh một ngọn lửa lớn, còn lờ mờ nhìn thấy Tiểu Thất đang bị ngọn lửa đó
thiêu đốt.
Cô đang
bắt đầu nghi ngờ, phải chăng chính cô mới là người đầu óc không bình thường nên
mới tưởng tượng ra tất cả mọi thứ trong hai tháng qua?
Cô phải
làm thế nào để không yêu anh nữa? Rốt cuộc phải làm thế nào thì mới quên được
anh? Phải làm thế nào để tìm lại được trái tim đã mất?
Hàn Tú
nhắm mắt lại, không ngừng vuốt mặt cho trấn tĩnh, để đầu óc giữ được tỉnh táo
trong mớ bòng bong chưa tìm ra đầu mối.
Đúng
lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên.
“Mời
vào!”
“Hàn
tổng!”. Tiểu Hứa bước vào, tay cầm một cuốn tạp chí, vẻ mặt có chút hoang mang.
“Có
chuyện gì thế?”
Tiểu
Hứa đưa cuốn tạp chí cho Hàn Tú, chỉ vào trang bìa và nói: “Hàn tổng, người đàn
ông này rất giống Tiểu Thất.”
Nghe
thấy thế, Hàn Tú lập tức nhìn vào ảnh bìa. Trên đó đăng hình một người mẫu nam
tuấn tú mặc bộ âu phục đen, đầu hơi cúi xuống, tay phải chạm vào chiếc mũ trên
đầu, ánh mắt nhìn thẳng, trông cực kì cuốn hút, khóe miệng nhoẻn lên, cười mà
như không cười, vừa khiến người ta có cảm giác bị anh chế giễu lại vừa không
cưỡng nổi sự mê hoặc đó.
Cái gì
mà “giống Tiểu Thất” chứ, rõ ràng là anh mà!
Anh
biến mất bao ngày nay, hóa ra vẫn đang làm ở B&G.
Bàn tay
cầm cuốn tạp chí không ngừng run run, Hàn Tú cố gắng che giấu tiếng thở phào.
Cô đặt cuốn tạp chí xuống, ngồi tựa vào ghế, bình tĩnh nói: “Chính là anh ấy.
Bây giờ, Tiểu Thất là phó giám đốc bộ phận nghiên cứu, khai thác dòng sản phẩm
mới bên B&G. Anh ấy có ngoại hình như thế, trở thành đại diện hình ảnh cho
B&G, quảng cáo trên các báo, tạp chí, điều này không có gì là kì lạ cả.”
“Cách
ăn mặc này là Tiểu Thất như lột xác thành một người khác, thật khiến người ta
phải ngưỡng mộ”. Tiểu Hứa nói.
Đây mới
đúng là phong cách thời trang của Đường Trạch Tề. Hơn hai tháng ở bên cô, anh
luôn ăn mặc hết sức đơn giản, tùy tiện. Thực ra, cô vẫn thích anh mặc như trước
hơn, nhìn anh lúc đó trông ngốc nghếch, khờ khạo, hồn hậu chứ không giống như
hình anh trên tạp chí, đúng là sức hút vạn người mê.
Cô đặt
tay lên trang bìa, miết miết khuôn mặt anh, chợt nhớ đến một đoạn thơ:
Cắt
không đứt
Gỡ
không loạn
Mối
sầu ly biệt
Lại
mang mùi vị khác nữa
Trong
tâm can
Cô có
nên đi tìm anh để hỏi rõ mọi chuyện hay không? Có lẽ sau khi biết ngọn ngành
tất cả, cô mới không phải giày vò bản thân như hiện nay nữa.
Đột
nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên làm ngắt quãng dòng suy nghĩ của cô.
Tiểu
Hứa bèn xin phép ra ngoài, Hàn Tú gật đầu rồi nhấc điện thoại lên nghe, trong
đầu vẫn nghĩ về cuốn tạp chí: “A lô, xin hỏi vị nào thế?”
“Em
đang không tập trung lắm thì phải”. Là Trần Mạnh Lễ.
“Là anh
sao?”
“Xem ra
anh không để ý đến em một thời gian là em đã gần như quên anh mất rồi”. Trần
Mạnh Lễ cười nhẹ.
Cô bật
cười: “Tốt hơn hết là anh cũng đừng để ý tôi theo kiểu đó nữa, cách thức để ý
của anh còn đáng sợ hơn cả loài muỗi độc chuyên hút máu người.”
“Em
khen quá lời rồi!”. Trần Mạnh Lễ vừa cười vừa nói.
“Anh
tìm tôi có việc gì thế?”
“Hôm
nay, anh gọi điện đến là muốn mời em đi dùng bữa.”
“Hả?
Lại mời tôi đi ăn? Sao tự nhiên lại mời ăn cơm thế?”
“Là để
cảm ơn về việc em đã giúp anh giới thiệu bản vẽ. Anh vừa nhận được điện thoại
của bên đó, họ đã quyết định mua bản quyền và sản xuất hàng loạt những con búp
bê đầu to theo mẫu thiết kế của anh.”
“Thành
công rồi sao?”. Hàn Tú chống tay lên đầu, bật cười.
“Đúng
thế, đã thành công rồi!”
“Chúc mừng
anh nhé! Anh không cần cảm ơn tôi đâu, thực ra, tôi chỉ nói vài câu rồi đưa bản
thiết kế cho người ta thôi, tất cả đều là công sức của anh.”
“Dù thế
nào đi nữa, anh vẫn phải cám ơn em. Xin em đừng từ chối thành ý của anh, nhờ en
mà anh đã thực hiện được giấc mơ thuở niên thiếu của mình, cho nên bữa cơm này
em chạy không thoát đâu!”
“Xem ra
nếu tôi còn từ chối nữa thì thật quá nhẫn tâm với anh.”
“Cứ
quyết định vậy nhé, anh đi đặt chỗ đây!”
“Được.”
(2)
Lần
này, Trần Mạnh Lễ mời Hàn Tú đến một quán đồ nướng của Nhật. Trần Mạnh Lễ rất
vui vẻ, cứ cảm ơn cô mãi về chuyện bản vẽ rồi nói là khi nào loại búp bê đầu to
đó được sản xuất hàng loạt thì nhất định sẽ tặng cô con đầu tiên. Hàn Tú chỉ
mỉm cười rồi cắm cúi ăn thịt nướng.
Ăn
xong, Trần Mạnh Lễ nửa đùa nửa thật bảo dạ dày anh hơi khó chịu nên đề nghị
cùng đi dạo. Hàn Tú không từ chối vì cô chưa muốn về nhà. Cô sợ mình lại phải
đối mặt với cảnh cũ người xưa.
Đi dạo
một lúc, Hàn Tú mới Trần Mạnh Lễ vào quán Starbucks uống cà phê. Cô gọi một ly
cà phê Latte còn anh gọi một ly cà phê kiểu Mỹ.
Trong
các loại cà phê, Hàn Tú thích nhất là Latte vì cảm thấy nó rất giống mùi vị
tình yêu. Ban đầu sữa và cà phê còn tách bạch, sau cùng thi hòa quyện vào nhau
khó lòng mà phân biệt được, trong đắng có ngọt, quyến luyến không rời. Cô khẽ
quấy ly cà phê rồi đưa lên miệng nhấp một ngụm, cảm thấy vị ngọt của sữa, nhấp
them ngụm nữa thì nhận ra vị đắng của cà phê.
Hàn Tú
đặt ly cà phê xuống, ánh mắt trở nên mơ màng. Đến lúc này, cô mới hiểu tại sao
mình lại thích uống cà phê Latte đến vậy.
Cảm
giác ngọt ngào, được yêu thương, được bao bọc chính là hương vị của tình yêu
thuở ban đầu, giống như vị ngọt của sữa. Đến khi sa vào lưới tình rồi, những
đau khổ cũng theo đó mà tới, cũng giống như vị đắng của cà phê vậy. Khi chúng
đã hòa quyện vào nhau, làm sao có thể phân biệt rõ ràng đâu là sữa, đâu là cà
phê chứ? Tình yêu cũng vậy, yêu nhiều hơn hay hận nhiều hơn, ai ước lượng nổi?
Vị đắng
trong miệng khiến Hàn Tú hiểu rằng yêu là đau khổ còn không yêu lại là một nỗi
giày vò.
“Này,
sao em lại ngây người ra thế?”. Trần Mạnh Lễ gõ nhẹ lên bàn.
“Không
có gì”. Cô bừng tỉnh, lại nhấc ly cà phê lên, uống một hơi hết quá nửa rồi cau
mày, lẩm bẩm: “Càng ngày càng thấy vị của cà phê quá nhạt, không đủ đắng.”
Trần
Mạnh Lễ ngây người trước cách uống cà phê của Hàn Tú, nhìn khuôn mặt cô ngập
tràn ưu tư, muộn phiền, anh có cảm giác cô đang giấu một tâm sự nào đó trong
lòng.
“Em
không sao chứ?”.Anh đã nghe qua về việc cô yêu rồi chia tay với anh chàng nhân
viên dọn dẹp lần trước tới công ty EC.
“Có
chuyện gì chứ? Tôi đang rất ổn”. Hàn Tú cố tỏ ra bình thường, nhìn di động rồi
nói: “Cũng khá muộn rồi, tôi phải về nghỉ ngơi, ngày mai ở công ty còn có chút
việc.”
“Ừ, để
anh đưa em về nhà!”
“Anh
quên là tôi cũng lái xe tới đây sao?”
Thanh
toán xong, hai người bước ra khỏi Starbucks, đi về phía bãi đỗ xe. Trần Mạnh Lễ
đột nhiên dừng lại, nói: “Hàn Tú, em làm bạn gái anh được không?”
Hàn Tú
ngây người, gương mặt lộ rõ vẻ lúng túng, quay sang nhìn anh: “Mạnh Lễ, anh đừng
đùa như thế chứ!”
Anh nắm
lấy bàn tay cô, nghiêm túc nói: “Anh không hề đùa, chính em cũng biết là anh
thích em, nếu không, anh đâu có vô vị đến mức theo đuổi em lâu như vậy? Có
điều, anh không ngờ được vị Đường tiên sinh đó lại là bạn trai của em.”
“Bạn
trai?”. Mặt Hàn Tú tối sầm lại. Cô rút tay về rồi bình thản nói: “Phải thêm từ
“cũ” vào sau hai chữ “bạn trai” đó!”. “Bạn trai cũ”, có lẽ cách gọi này mới là
thích hợp nhất.
Trần
Mạnh Lễ lúng túng rụt tay lại, nhưng lời nói của Hàn Tú không hề ảnh hưởng đến
tâm trạng của anh. Mạnh Lễ đút tay vào túi quần rồi thủng thẳng nói: “Nếu đó đã
là bạn trai cũ thì tại sao em không nghĩ tới việc có một cuộc tình mới? Trong
mắt em, anh thực sự kém cỏi vậy sao? Kiểu đàn ông vừa nhiều tiền, vừa đẹp trai,
lại dịu dàng, biết kể chuyện cười như anh sắp tuyệt chủng rồi đấy!”
Cô mỉm
cười, vỗ nhẹ lên vai anh, nói: “Đúng là anh thực sự rất ưu tú. Anh có nhớ là
tôi đã từng nói, tôi ghét các công tử nhà giàu, cũng chẳng mấy quan tâm đến
những anh chàng đẹp trai không? Có thể nói tôi thuộc loại người bất bình
thường.”
“Ha ha,
em nhất định phải dùng lí do chán chết đó để từ chối anh sao? Anh thà nghe em
nói nguyên nhân thật sự còn hơn”. Trần Mạnh Lễ bật cười rồi thở dài một tiếng.
Hàn Tú
quay sang nhìn dòng người đi lại ngoài quảng trường, im lặng một hồi lâu rồi
mới quay lại nói với Trần Mạnh Lễ: “Từng ngắm đại
dương chẳng nhìn nước – Trừ mây trên núi, chẳng phải mây” [1]. Để
yêu một người, có lẽ chỉ mất một giây nhưng để quên một ai đó, lại cần rất
nhiều, rất nhiều thời gian, có khi là cả cuộc đời? Đơn giản là vì chưa bao giờ
thử quên hoặc chẳng thể nào quên được. Tôi nghĩ cho đến cuối đời, tôi vẫn không
quên được anh ấy thì sao có thể đem lòng yêu người khác?”
[1]. Nghĩa là: Đã từng
nhìn thấy dòng nước cuồn cuộn tuyệt đẹp ngoài đại dương, khi nhìn nước thường,
sẽ thấy nhạt nhẽo, vô vị. Ngoại trừ tầng mây bảy màu tuyệt đẹp trên đỉnh núi,
những chỗ khác không thể gọi là mây.
Trần
Mạnh Lễ mím chặt môi, không nói câu nào.
“Trần
Mạnh Lễ, thực ra, tôi chỉ là một chú đà điểu, không hề kiên cường, dũng cảm như
những gì anh thấy đâu. Hơn nữa, tôi luôn suy nghĩ quá nhiều về mọi chuyện, ở
bên cạnh một người như tôi, anh sẽ rất mệt mỏi. Một người con gái khác tốt hơn
tôi mới xứng đáng và thích hợp với anh”. Cô dịu dàng nói: “Mạnh Lễ, cảm ơn anh
đã thích tôi.”
“Chúng
ta mãi mãi chỉ là bạn bè sao?”.Trần Mạnh Lễ cười đau khổ.
“Ừm, là
bạn bè.”
“Có lẽ
anh không biết theo đuổi phụ nữ.”
“Tin
tôi đi, vấn đề không phải ở anh mà là ở tôi!”. Hàn Tú mỉm cười ngọt ngào. Cô
tin rằng Trần Mạnh Lễ nhất định sẽ tìm được người phụ nữ thích hợp với anh, còn
cô chẳng qua chỉ là một người khách qua đường vội vã đến, vội vã đi mà thôi.
Cho dù chuyện tình cảm của bản thân không thuận lợi, cô cũng tuyệt đối không
bao giờ bắt người khác phải cùng mình gánh chịu, càng không nên làm lỡ dở người
ta. Yêu là yêu, không yêu là không yêu.
“Này,
mau nhìn lên màn hình lớn kìa! Đó không phải là anh chàng đẹp trai ở trên bìa
tạp chí hai hôm trước hay sao?”
“Đúng
rồi! Thì ra anh ấy là phó giám đốc bộ phận nghiên cứu và phát triển sản phẩm
mới của B&G, vậy mà mình còn tưởng anh ấy là minh tinh mới vào nghề cơ.”
“Đẹp
trai quá! Mới nhìn tướng mạo của anh ấy, mình đã muốn chạy ngay đi mua sản phẩm
mới của B&G rồi.”
“Đi
nào, mau tới cửa hàng xem sản phẩm mới đó thôi!”
“Đợi
chút đã, anh ấy còn chưa nói xong mà! Giọng nói của anh ấy cũng rất tuyệt vời
nữa!”
…
Tiếng
bàn luận không ngừng của ba cô nữ sinh lọt vào tai của Hàn Tú và Trần Mạnh Lễ.
Trên
bìa tạp chí? Phó giám đốc bộ phận nghiên cứu và phát triển sản phẩm mới của
B&G? Không phải họ đang nói đến Đường Trạch Tề sao?
Mọi tạp
âm xung quanh dường như đã biến mất hết trong khoảnh khác này, bên tai cô đang
vang vọng một giọng nói quen thuộc. Hàn Tú ngước mắt lên nhìn, hiện trên màn
hình lớn treo ở chỗ khá xa là gương mặt rất đỗi thân thương. Người đang nói đó
không phải là Đường Trạch Tề thì là ai chứ?
Anh
đang mặc một bộ âu phục màu sẫm được may thủ công, nhìn hơi khác so với hình
ảnh gợi cảm, quyến rũ của anh trên tạp chí hôm trước, thay vào đó là phong cách
của một doanh nhân thành đạt.
“… Cảm
ơn tất cả các vị khách quý đã tới tham dự buổi ra mắt sản phẩm mới của B&G
ngày hôm nay. Là một trong những người nghiên cứu và phát triển sản phẩm Hoán
Nhan, tôi rất mong chờ sự xuất hiện của Hoán
Nhan trên thị trường. Tôi xin cảm ơn ban giám đốc công ty
B&G đã tin tưởng và cho tôi cơ hội thể hiện tài năng của mình. Về công hiệu
của Hoán Nhan, tôi nghĩ là các vị đều
đã có những cảm nhận của riêng mình, vì vậy, tôi sẽ kể qua cho các vị nghe về
mong muốn của tôi khi làm ra sản phẩm này. Để Hoán
Nhan được ra đời, tôi nghĩ tôi nên cảm ơn bạn gái tôi,
chính cô ấy đã truyền cho tôi nguồn cảm hứng. Câu chuyện của tôi hơi dài, hi
vọng rằng các vị sẽ nhẫn nại nghe tôi kể tường tận. Bạn gái tôi rất tài giỏi,
cô ấy sở hữu một công ty vệ sinh khá nổi tiếng. Mặc dù là CEO nhưng cô ấy vẫn
làm những công việc bình thường của nhân viên, cho nên cô ấy thường tự gọi mình
Clean Environment Obasan…”
Lúc
Tiểu Thất nói đến đoạn này, không chỉ có những người trong trường quay bật cười
mà tất cả mọi người trong quảng trường cũng cười lớn.
Trên
màn hình, Tiểu Thất cũng mỉm cười, sau đó nói tiếp: “Mọi người đang cảm thấy
rất buồn cười đúng không? Tôi cũng thế. Quay trở lại với câu chuyện của tôi, có
một lần, tôi cùng cô ấy đến một siêu thị gia dụng mua giường, lúc đó chúng tôi
vẫn chưa là gì của nhau nhưng mọi người ở đó lại nghĩ chúng tôi là đôi vợ chồng
sắp cưới nên ra sức giới thiệu loại giường Kingsize cho chúng tôi. Lúc đó, bạn
gái tôi rất xấu hổ, ngại ngùng dắt tôi đi ra, không may bức tường của cửa hàng
đổ nhào về phía cô ấy, tôi đã lấy thân mình che cho cô ấy. Kết quả của việc anh
hùng cứu mỹ nhân là tôi bị kính đâm chảy máu vai, cô ấy đã khóc lóc rất thảm
thiết và bảo tôi đi bệnh viện. Tôi vốn rất sợ bệnh viện, mỗi lần nhìn thấy
những người mặc áo blouse trắng, tôi luôn lập tức bỏ chạy. Thế nhưng khi nhìn
thấy nước mắt của cô ấy không ngừng tuôn rơi, tôi đã đồng ý đi khám, vì tôi sợ
nhìn phụ nữ khóc, nhất là khi người khóc lại là bạn gái tôi. Cô ấy vừa rơi lệ,
tôi đã mềm lòng. Cho nên mới nói, trên thế giới này, vũ khí mạnh nhất chính là
nước mắt của phụ nữ.”
Mọi
người trong trường quay và ở quảng trường lại cười rộ lên vì cách nói chuyện
hài hước của vị phó giám đốc B&G này.
“Đó là
lần đầu tiên tôi nắm tay cô ấy. Trước đó, tôi có làm một chai thuốc cao để bôi
lên các vết thương của mình, nhưng sau khi nắm tay cô ấy, tôi đã nảy ra một ý
tưởng. Cô ấy đã lao động chân tay nhiều năm nên trên tay có rất nhiều vết chai
sần. Tôi thầm nghĩ, nếu có thứ gì đó có thể làm cho phần da chai cứng trong
lòng bàn tay bạn gái mình trở nên mềm mại, để lúc nắm tay được dễ chịu hơn thì
tốt biết bao. Cho nên, tôi đã nghiên cứu ra sản phẩm này”. Tiểu Thất cầm sản
phẩm dưỡng da mới rồi mở nắp ra, quệt một ít kem trong suốt màu xanh lá cây lên
đầu ngón tay, sau đó giơ cao cho mọi người xem: “Sản phẩm này ban đầu có màu
đen, mùi rất hôi, hôi tới mức mỗi lần ngửi thấy, bạn gái tôi đều chạy ngay vào
nhà vệ sinh nôn mửa. Cô ấy nói thứ này chẳng khác gì nước cống, vô cùng kinh
khủng, còn hỏi tôi liệu có thể thay đổi mùi của nó không, cô ấy không cần thơm
sực nức, chỉ cần không có mùi là được. Hoán Nhan đã ra
đời như thế đấy!”
Mọi
người đồng loạt “ồ” lên vì ngạc nhiên rồi xôn xao bàn tán.
Hàn Tú
không ngừng nắm chặt lấy chiếc túi xách, mím môi đứng trên quảng trường, chăm
chăm nhìn về phía màn hình lớn, thấy anh thật rạng rỡ và chững chạc trên bục
phát biểu.
Thì ra
anh điều chế ra sản phẩm mới là vì cô, thế nhưng anh luôn chôn giữ kín điều đó,
chưa bao giờ nói cho cô biết. Giây phút này, cô không nghe được những lời xung
quanh, mọi người đang cười nói những gì, chỉ thấy hình như có vật gì đó đang
tắc nghẹn trong cổ. Trong đầu Hàn Tú không ngừng hiện lên hình ảnh cô và Tiểu
Thất những ngày còn bên nhau.
“Có
điều, tôi hi vọng là trong khoảng thời gian tôi ở lại đây, cô đừng đuổi tôi đi,
cũng đừng liên lạc với người nhà cũng như những người bạn trước đây của tôi. Cô
muốn tôi kiếm tiền, được thôi, tôi sẽ kiếm thật nhiều tiền. Cô muốn tôi làm bất
cứ chuyện gì, chỉ cần tôi có thể làm được, cô cứ nói, tôi sẽ làm hết.”
“Hàn
Tú, cho dù cuộc đời của tôi kéo dài bao lâu, tôi cũng sẽ luôn cảm tạ cô, mãi
mãi không bao giờ quên cô.”
“Từ
trước tới nay, tôi chưa từng quên bất cứ cái gì, sau này cũng thế, tôi sẽ không
bao giờ quên em. Hàn Tú, nếu em ghét bỏ tôi thì em cứ ghét bỏ, chỉ xin em đừng
né tránh tôi hoặc sắp xếp cho tôi làm những công việc khó chịu để giày vò tôi.
Tôi không thích điều đó. Em nói đúng, chẳng sớm thì muộn, tôi cũng phải ra đi.
Bởi vậy, trong thời gian tôi còn ở đây, hãy để cho tôi có những kỉ niệm đẹp,
được không?”
“Hàn
Tú, dù có đi đến đâu, sống đến ngày nào thì trong suốt cuộc đời này, tôi vẫn
luôn cảm ơn cô, không bao giờ quên cô.”
“Yêu
một người không phải là để thỏa mãn sự cao ngạo nào hết. Hàn Tú, em nhìn anh
đi, hãy nhìn vào mắt anh! Từ trước đến nay, anh chưa bao giờ muốn làm tổn
thương em. Có một vài việc bây giờ anh không thể giải thích rõ ràng với em
được. Chỉ xin em tha thứ cho lòng ích kỉ của anh, dù thế nào đi chăng nữa, xin
em hãy tin anh! Anh thực lòng muốn nấu ăn cho em cả cuộc đời này, em có hiểu
không? Hàn Tú…”
Sống
mũi đột nhiên cay xè, Hàn Tú mím chặt môi, hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm
nén những giọt nước mắt long lanh đang chực trào khỏi khóe mắt. Nhưng giọng nói
dịu dàng của Tiểu Thất vẫn không ngừng văng vẳng bên tai, cô không thể chịu
đựng được nữa, mặc cho những giọt lệ tuôn dài trên má.
Đây là
lần đầu tiên cô nghe anh nói một đoạn dài đến thế. Trong hơn hai tháng sống
cùng cô, anh chưa bao giớ nói nhiều như vậy. Cô cứ nghĩ anh không biết ăn nói,
hóa ra là anh không muốn nói đấy thôi.
Hàn Tú
thực sự cảm thấy vô cùng, vô cùng đau khổ…
Bỗng có
người hỏi Tiểu Thất: “Nghe Đường tiên sinh nói vậy, chắc quan hệ giữa Đường
tiên sinh và bạn gái đang vô cùng tốt đẹp. Hai người hẳn là rất yêu thương
nhau. Không biết hôm nay, bạn gái của Đường tiên sinh có đến đây không? Người
đầu tiên Đường tiên sinh muốn tặng sản phẩm Hoán Nhan cho
chính là bạn gái của ngài đúng không?”
Tiểu
Thất mỉm cười, không trả lời câu hỏi này ngay lập tức mà im lặng một lúc rồi
nói: “Duyên phận đã đem đến cho cuộc sống của chúng ta vô số sự bất ngờ và niềm
vui. Duyên phận có thể khiến hai con người tương ngộ rồi tương ái, sống những
ngày tháng tuyệt vời bên nhau, nhưng thử thách, trêu chọc chúng ta cũng chính
là duyên phận. Do một số hiểu lầm, tôi và cô ấy đang tạm thời xa cách, nhưng
tôi tin chắc rằng sau cơn mưa, trời lại sáng. Vì cô ấy mà làm ra sản phẩm Hoán
Nhan, tôi muốn nói với cô ấy rằng, trong suốt cuộc đời
này, tôi sẽ không bao giờ quên cô ấy và mong rằng cô ấy cũng mãi mãi nhớ đến
tôi, cả đời không quên”. Giọng anh trầm ấm, vẻ mặt trang nghiêm, đôi mắt tĩnh
lặng mà sâu thẳm.
Đúng
lúc mọi người đang vô cùng hiếu kì, không ngớt lời bàn tán về mối tình đó thì
anh đã chuyển sang chủ đề chính của buổi giới thiệu một cách hài hước: “Nhân
vật chính của ngày hôm nay là đứa con Hoán Nhan của tôi
chứ không phải chuyện tình yêu của bố cháu. Nếu mọi người cảm thấy hứng thú với
đời tư của tôi, hoan nghênh gặp riêng tôi để nói chuyện. Còn bây giờ tôi xin
nhường sân khấu lại cho vị MC vô cùng xinh đẹp và duyên dáng của chúng ta!”
Trong
trường quay vang lên những tràng vỗ tay giòn giã.
“Trời
ơi, người đàn ông này thật chung tình! Chỉ vì muốn làn da ở lòng bàn tay của
bạn gái mình trở nên mềm mại hơn, đẹp hơn mà anh ấy đã nghiên cứu ra loại mĩ phẩm
mới đấy!”
“Ây da,
sao mình không gặp được người đàn ông như thế này chứ? Được vậy, có lẽ mình đã
tiết kiệm được bao nhiêu tiền mua mĩ phẩm rồi ấy nhỉ?”
“Hừ!
Bạn trai mình còn không muốn mình sử dụng găng tay cơ. Bạn gái của anh ấy trông
như thế nào nhỉ? Đúng là khiến cho người khác phải ngưỡng mộ.”
“Bạn
gái gì chứ? Mấy người không nghe thấy anh ấy nói gì sao? Hiện tại, hai người họ
đã không còn bên nhau nữa, họ chia tay rồi.”
“Rốt
cuộc là ai bỏ ai nhỉ? Có phải anh ấy đã chủ động chia tay không? Nghe những lời
anh ấy nói thì mình thấy khả năng này không hợp lí chút nào.”
“Lẽ nào
bạn gái đã bỏ anh ấy?”
“Cô ấy
thật ngốc nghếch!”
Cô là
kẻ ngốc nghếch? Thượng đế muốn ép cô đến phát điên sao? Hàn Tú thực sự mong
muốn mình đúng là một kẻ ngốc để không phải biết đến nỗi thống khổ này.
Rốt
cuộc ông trời muốn ban ân hay đày đọa Hàn Tú khi đã đưa đến bên cô một người
bạn trai dịu dàng, biết quan tâm, có trách nhiệm để rồi đúng vào lúc tình cảm
của họ đang ở giai đoạn ngọt ngào nhất, ngài lại để sự việc bốn năm trước tái
diện, lại một lần nữa đâm dao vào trái tim cô; sau đó, nhìn thấy cô đau đớn tan
nát cõi lòng thì cho anh trở về, dịu dàng ghép lại trái tim đã vỡ thành trăm
mảnh?
Xét cho
cùng, anh có thực sự yêu cô hay không? Nếu yêu cô thì sao còn phản bội cô? Nếu
không yêu, tại sao anh lại kể chuyện của hai người trước mặt bao nhiêu người
với vẻ mặt chân thành, chung tình đến thế? Vì sao khi cô tưởng anh đã xảy ra
chuyện chẳng lành, đi khắp nơi tìm kiếm, anh không hề xuất hiện cơ chứ?
Tại
sao???
Hàn Tú
gục mặt xuống, nước mắt tuôn dài trên má. Cô phải làm gì bây giờ? Ông trời muốn
cô phải làm thế nào đây?
“Hàn
Tú, em…”. Thấy Hàn Tú ôm lấy miệng, khóc nấc lên từng tiếng, Trần Mạnh Lễ vội
rút chiếc khăn tay từ trong túi ra, đưa cho cô. “Em đừng để ý đến mấy lời nói
linh tinh của người ngoài cuộc! Họ không biết rõ nội tình nên hay kết luận võ
đoán lắm.”
“Không
sao, tôi không sao”. Hàn Tú nhận lấy chiếc khăn, lau đôi mắt ướt, không ngừng
lắc đầu.
“Có cần
anh đưa em về không? Để em về nhà một mình, anh thực sự không thấy yên tâm chút
nào.”
“Tôi
không sao đâu, không sao thật mà”. Hàn Tú lại lắc đầu, hít sâu vài hơi rồi
ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn anh, dần dần bình tĩnh lại.
“Anh
không biết giữa em và anh ta đã xảy ra chuyện gì, song anh cảm thấy gần đây, em
không được vui vẻ cho lắm. Lúc nãy, khi chúng ta ngồi uống cà phê trong
Starbucks, tuy em vẫn nói chuyện với anh nhưng hình như tâm hồn em đang phiêu
du ở chân trời nào ấy. Anh quen em chưa lâu nhưng cũng đủ để biết rằng em là
một người con gái rất kiên cường. Có điều, trong chuyện tình cảm, chúng ta
không thể cứng cỏi, mạnh mẽ mãi được, nếu đã có duyên mà không có phận thì cuối
cùng, vẫn chỉ có thể lướt qua cuộc đời nhau mà thôi. Đừng giữ quá nhiều tâm sự
trong lòng, tốt hơn hết là nói ra tất cả vì biết đâu khi nói ra rồi, khúc mắc
đó sẽ được tháo gỡ thì sao?” Trần Mạnh Lễ điềm đạm nói.
“Mạnh
Lễ, cảm ơn anh… Tôi biết mình nên làm gì rồi, cảm ơn anh nhiều lắm!”
“Cảm ơn
cái gì chứ? Em đúng là một nha đầu ngốc nghếch! Anh vốn không mấy cam tâm, luôn
tự hỏi rằng rõ ràng anh là một người đàn ông tốt, khôi ngô, tuấn tú, giàu tình
cảm thì thua anh ta ở điểm nào chứ? Nhưng sau khi những lời nói vừa rồi của anh
ta, anh tình nguyện chịu thua. Anh không biết làm ra mĩ phẩm mà chỉ biết mua mĩ
phẩm cho bạn gái mình mà thôi”. Trần Mạnh Lễ nói đùa.
Hàn Tú
mím chặt môi, nhìn anh, không biết nên khóc hay nên cười nữa.
“Được
rồi, anh biết em đang muốn gặp anh ta. Em đi đi! Muốn gọi điện thoại thì mau
gọi đi!”
“Xin
lỗi anh, tôi phải đi trước đây. Tối nay, thực sự cảm ơn anh rất nhiều. Lần sau,
tôi sẽ mời anh một bữa ra trò”. Nói xong, Hàn Tú không kìm được mà lại bật
khóc.
“Ây da,
em đi đi, đi mau lên! Anh biết tại sao anh ta lại bảo là sợ nhìn thấy em khóc
rồi, anh cũng đang phát khiếp lên đây.”
“Ừm,
vậy chào anh!”
“Thượng
lộ bình an!”
(3)
Hàn Tú
chẳng buồn lau sạch nước mắt trên mặt, lái xe phóng như bay về nhà. Khi chiếc
xe đã dừng trước khu nhà, cô không hề bước ra mà vẫn ngồi trong xe, bất động
một hồi lâu, sau đó rút chiếc di động từ trong túi ra, run run nhấn số điện
thoại quen thuộc.
Số điện
thoại cô đã gọi trong một tháng nay nhưng không liên lạc được bỗng nhiên lúc
này lại kết nối. Cô nghe thấy đoạn nhạc chờ nhẹ nhàng, rất nhanh sau đó, người
bên kia đã nghe máy.
Thấy
Hàn Tú gọi đến, Tiểu Thất ngây ra vài giây rồi cất tiếng: “Hàn Tú…”
Nghe
thấy giọng nói của anh, cô ôm lấy miệng, ra sức kiềm chế để tiếng khóc không
bật ra, nhưng nước mắt lại không ngừng trào ra, từng giọt, từng giọt lăn dài
trên má.
Tiểu
Thất thở dài một tiếng rồi nói: “Hàn Tú, có phải em đang khóc không?”
Cô hít
một hơi thật sâu rồi đáp: “Bây giờ anh đang ở đâu? Em muốn gặp anh, em có việc
muốn hỏi anh… Anh đang ở đâu thế?”. Cô hỏi dồn dập rồi bật khóc thành tiếng.
“Hàn
Tú, em đừng khóc nữa! Anh sẽ đến đó ngay lập tức. Chờ anh một phút, à không, ba
mươi giây thôi!”
Hàn Tú
lập tức bước xuống xe. Vừa lau những giọt nước mắt trên má đi, cô vừa nhìn ngó
xung quanh để tìm hình bóng quen thuộc của anh, nhưng trong bãi đỗ xe đầy ô tô
này, cô chẳng thấy một người nào cả. Cô hết vào điện thoại: “Anh đừng lừa dối
em! Mau nói cho em biết anh đang ở đâu! Em sẽ đến đó tìm, em có chuyện muốn nói
với anh.”
“Ở phía
sau em”. Giọng nói kèm theo tiếng thở gấp của Tiểu Thất vang lên.
Người
Hàn Tú bỗng cứng đờ ra, cô từ từ quay lại, thân hình cao lớn của anh đang ở
ngay trước mắt cô.
Anh mặc
một bộ âu phục sẫm màu, đứng cách cô không xa. Dù kiểu tóc và trang phục của
anh đã thay đổi nhưng lúc này, cô vẫn cảm thấy vô cùng thân thuộc.
Tiểu
Thất rất muốn chạy tới và ôm chặt Hàn Tú vào lòng nhưng cuối cùng, anh gập di
động lại, từ từ đi về phía cô, mỉm cười nói với giọng điệu bình thản: “Anh
không hề lừa em, anh nói ba mươi giây nữa xuất hiện thì chắc chắn sẽ có mặt sau
ba mươi giây.”
Hàn Tú
nhìn anh, giây phút này dường như mọi từ ngữ đều bay mất hết, chỉ biết ngốc
nghếch đứng đó, mím chặt môi, để mặc cho nước mắt tuôn rơi.
Đây
đúng là Tiểu Thất mà cô biết. Suốt một tháng nay, hình bóng của anh không ngừng
xuất hiện trong tâm trí cô, hoàn toàn khác với hôm gặp anh ở hộp đêm Kim Bích
Huy Hoàng. Rốt cuộc chỗ nào không giống thì cô không chỉ ra được. Mãi đến bây
giờ, khi một lần nữa nhìn vào đôi mắt đen láy, sâu thẳm đó, cô mới nhận thấy,
ánh mắt của họ không hề giống nhau. Dù tướng mạo giống y hệt nhau thì đôi mắt
chẳng bao giờ biết nói dối cả. Lúc đó, sự tức giận đã làm cô mê muội nên mới
không hỏi rõ chân tướng mà đuổi anh ra khỏi nhà.
Hàn Tú
hít một hơi sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi hỏi anh một tràng: “Anh nói đi,
anh có phải là Đường Trạch Tề không? Nếu không phải thì anh là ai? Anh đã phẫu
thuật chỉnh hình hay là thế nào? Dãy số 074 có ý nghĩa gì? Còn nếu anh thực sự
là Đường Trạch Tề thì có phải anh mắc chứng tâm thần phân liệt, là con người đa
nhân cách không? Hay anh bị mất trí nhớ tạm thời? Ngoại trừ hai khả năng này,
tôi không nghĩ ra được bất cứ nguyên nhân nào khác. Tôi xin anh hãy nói cho tôi
biết, tại sao chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi mà anh dường như đã biến
thành một người khác? Có lúc anh rất giống bốn năm về trước, có lúc lại là anh
của bây giờ. Rốt cuộc anh là ai?”
“Em hỏi
nhiều thế, anh biết phải trả lời từ câu nào đây? Để anh nghĩ đã!”. Tiểu Thất
cười gượng gạo. Ở trước mặt người khác, anh luôn khoác cho mình một vẻ mặt
khác, nhưng đứng trước Hàn Tú, anh lại chẳng thể che đậy được nội tâm của mình.
“Không
biết phải trả lời từ đâu cũng không sao, tôi có thể chờ anh từ từ trả lời từng
câu một, dù mất bao nhiêu lần, tôi vẫn chờ”. Cô nhìn anh chăm chú bằng đôi mắt
đẫm nước, chỉ sợ mình sẽ bỏ qua bất kỳ biểu hiện nào dù là nhỏ nhất trên khuôn
mặt anh.
Tiểu
Thất không ngờ rằng đã đến lúc, anh phải đối mặt với những câu hỏi này. Trước
đây, khi Hàn Tú hỏi anh, anh có thể giả ngốc, giả khờ, giả như không biết,
nhưng bây giờ thì không thể làm thế nữa rồi. Anh không biết phải nói thế nào,
chợt nhận thấy ở phía xa, có một chiếc xe đang đỗ, trong xe có hai người.
Anh cau
chặt đôi mày, vẻ mặt dịu dàng, ấm áp bỗng biến mất trong khoảnh khắc: “Xin lỗi,
tôi muốn hút thuốc”. Nói rồi Tiểu Thất cúi đầu xuống, rút ra một điếu thuốc,
châm lửa rồi hít một hơi, sau đó phả ra một vòng khói. Làn khói trắng lan tỏa
trong không khí, phủ quanh người anh khiến cô không nhìn rõ.
“Trước
đây, anh không bao giờ hút thuốc trước mặt tôi, anh biết tôi rất ghét mùi thuốc
lá. Nếu nhìn thấy người khác hút thuốc, anh đều kéo tay tôi đi khỏi”. Hàn Tú
nấc lên.
Anh lại
hít thêm một nữa rồi nhả khói, lạnh lùng cười: “Bốn năm trước, lẽ nào tôi lại
không hút thuốc trước mặt cô?”. Để làm mình trông thật giống Đường Trạch Tề,
anh đã phá bỏ rất nhiều thói quen tốt cũng như trải nghiệm những thứ không nên
học như hút thuốc, uống rượu, nhậu nhẹt…
Sắc mặt
Hàn Tú bỗng trở nên trắng bệch: “Tại sao anh không trả lời câu hỏi của tôi? Rốt
cuộc anh là ai? Tôi chỉ cần anh cho tôi một đáp án thôi.”
“Tại
sao nhất định phải có đáp án? Việc tôi có phải là Đường Trạch Tề hay không rất
quan trọng với cô à? Biết hay không thì có gì khác nhau đâu? Cô đang sống thế
nào thì cứ tiếp tục sống như vậy đi!”. Anh trả lời lãnh đạm.
“Tất
nhiên là khác chứ!”. Cô ngắt lời anh.
Tiểu
Thất ngây người, bắt gặp đôi mắt oán hận, đầy nước mắt của Hàn Tú, anh không
dám nhìn thẳng vào đó nữa mà quay sang hướng khác, nghiến răng nói: “Tôi không
hề mất trí nhớ, cũng không bị tâm thần phân liệt, tôi chính là Đường Trạch Tề,
đó là sự thật.”
“Anh
thực sự là Đường Trạch Tề sao? Có thật không? Vậy anh giải thích thế nào về
việc hai tháng này, anh vừa ở nhà tôi vừa ở Tây Ban Nha? Rõ ràng anh luôn ở bên
tôi, làm sao có thể chạy ra sân bay để bọn Hắc Bì đón chứ? Hắc Bì và Phát Tài
đều nói là không quen biết Tiểu Cửu nhưng lại biết Amaya, cũng chẳng ai biết
chuyện anh đã nhận cha nuôi gì đó ở Mỹ. Anh lí giải những việc này ra sao?”. Cô
đã cố gắng nói thật bình tĩnh nhưng giọng điệu vẫn vô cùng gấp gáp, nước mắt cứ
lăn dài trên má.
“Tây
Ban Nha? Nếu tôi nói tôi ở Tây Ban Nha thì đúng là tôi đã ở Tây Ban Nha sao?
Chúng ta có ở cạnh nhau 24/24 đâu! Cô đừng quên tôi có xin nghỉ một thời gian,
tôi đi đâu, làm gì, cô sao biết được? Tôi có thể giới thiệu Amaya với Hắc Bì và
Phát Tài nhưng điều đó không có nghĩa là tôi bắt buộc phải giới thiệu Tiểu Cửu
cho bọn họ. Tận mắt nhìn thấy còn chưa chắc đã là sự thật, huống chi là nghe
qua tai?”. Hóa ra nói dối cũng là một nỗi thống khổ khôn cùng!
“Nghĩa
là anh ở trước mặt những người khác nhau thì đóng những vai khác nhau sao?”
“Đúng
vậy”. Tiểu Thất rất muốn nói anh tên là 074 chứ không phải là Đường Trạch Tề,
nhưng anh không muốn để Hàn Tú biết thân phận thực sự của anh. Nếu biết người
đang đứng trước mặt mình không phải chàng trai đã ở bên cô từ nhỏ, cùng cô lớn
lên mà chỉ là một người nhân bản thì Hàn Tú sẽ có phản ứng như thế nào? Anh
thấy sợ khi nghĩ đến việc phải chứng kiến khuôn mặt hoảng hốt, hoang mang của
cô. Từ khi rời khỏi phòng thí nghiệm, Tiểu Thất đã nhìn thấy sự ích kỉ trong
tình yêu của nhân loại. Anh không còn niềm tin vào tình yêu của con người hay
đã mất hết lòng tin vào bản thân? Anh thà để cô coi anh là Đường Trạch Tề còn
hơn phải nói ra sự thật, còn hơn làm cô hoảng sợ, kinh hãi.
“Những
lời anh nói trong buổi công bố sản phẩm mới có phải là thật không?”
“Tôi
nói thế để quảng bá, giới thiệu sản phẩm mới thôi. Muốn người ta mua sản phẩm
của mình thì trước tiên phải khiến cho họ cảm động, như vậy, họ mới ủng hộ mình
vô điều kiện. Thế nên tôi đã tìm bừa một lí do để dẫn chuyện”. Anh cười nhạt,
không dám nhìn thẳng vào mắt Hàn Tú, không ngừng nói thầm trong lòng: “Hàn Tú,
xin em hãy tha thứ cho anh, tha thứ cho lòng ích kỉ của anh! Anh không hề sợ
chết nhưng anh rất yếu đuối, anh sợ phải nhìn thấy em khinh bỉ anh như Đường
Trạch Tề đã khinh bỉ anh.”
Một lúc
lâu sau, anh lấy trong túi ra một vật, đưa cho Hàn Tú: “Đây là lọ thuốc Hoán
Nhan đầu tiên tôi làm ra, tặng cô đấy!”
Hàn Tú
nhìn lọ thủy tinh nhỏ trong tay mình, nó không được đặt trong một chiếc hộp hoa
lệ nào mà ngược lại, trông rất đỗi bình thường, không có gì đặt biệt: “Anh luôn
đi theo tôi, tối nào cũng đợi ở dưới nhà tôi chỉ để tặng tôi chiếc lọ này sao?”
Mấy
ngày nay, Hàn Tú không biết tại sao mình lại có cảm giác quen thuộc đó, nhưng
bây giờ, khi nhìn thấy Tiểu Thất, cô liền nhận ra người mỗi ngày đi theo bảo vệ
cô chính là anh. Cô không hề tin những lời anh nói. Trực giác của người phụ nữ
mách bảo cô rằng anh đang lừa cô. Nhất định anh có một bí mật nào đó không thể
nói ra. Chuyện về cha nuôi, chuyện của Tiểu Cửu không thể đơn giản vậy được.
Mỗi
ngày đều đứng ở gần nhà Hàn Tú, đợi cô quay về, dù chỉ có thể nhìn cô từ xa,
Tiểu Thất cũng mãn nguyện. Anh làm thế không đơn giản là vì nhớ nhung mà quan
trọng hơn, anh sợ Cổ tiên sinh gây nguy hiểm cho Hàn Tú, bởi vậy phải tận mắt
trông thấy cô an toàn bước vào cửa nhà, anh mới an tâm.
“Tôi đã
từng hứa với lòng mình rằng bao giờ làm ra thứ mĩ phẩm không có mùi hôi, tôi sẽ
tặng cho cô dùng. Chỉ là tôi sợ cô không muốn gặp tôi nên mới không xuất hiện.”
“Tại
sao từ trước đến nay, anh luôn nói dối tôi? Sao anh cứ lừa dối tôi hả? Sao lại
giả vờ bị tổn thương não bộ chứ?”
“Thứ
không đạt được luôn là thứ người ta khát khao nhất. Tình yêu và dục vọng của
đàn ông có thể phân ra được. Có được tình yêu đẹp nhưng vẫn không thể chống lại
sự mê hoặc của dục vọng. Bốn năm trước, cô không tin tôi, để tôi bị mẹ đuổi
sang Mỹ. Cô có biết nỗi cô đơn khi phải một mình ở xứ ngưới là thế nào không?
Tôi biết chuyện bốn năm trước đã là cô bị tổn thương sâu sắc, nhưng tôi cũng
đau khổ không kém cô. Tôi yêu cô thật lòng, tôi vô cùng yêu cô. Nếu không thì
tại sao trong nhưng năm sống bên Mỹ, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt mang nét Á
Đông là tôi lại nhớ đến cô? Thế nhưng mỗi lần gặp tôi, cô lại tỏ vẻ muốn chém
chết tôi ngay lập tức. Nếu không dùng cách ấy, cô nói đi, tôi phải làm sao để
cô bỏ qua chuyện cũ và tiếp nhận tôi lần nữa chứ?”. Anh nhận thấy nỗi thống khổ
vô hạn đang hiển hiện khuôn mặt Hàn Tú. Khi nói ra những lời này, trong lòng
anh cũng đau khổ không kém.
Khi anh
chất vấn Đường Trạch Tề, anh ta đã nói vậy. Tiểu Thất thật sự không hiểu tại
sao anh ta lại có thể phân rõ tình yêu và dục vọng đến thế, một mặt nói yêu Hàn
Tú, mặt khác lại phản bội cô. Nhưng dù vậy, anh nhận ra rằng tình cảm Đường
Trạch Tề dành cho cô là chân thành.
Hàn Tú
cảm thấy lồng ngực đau nhói như bị một tấm đá lớn đè lên, không thể thở nổi. Rõ
ràng Tiểu Thất đang nói dối, đôi mắt anh tố cáo rằng chủ nhân của nó đang lừa
gạt cô. Cô biết anh không phải là Đường Trạch Tề, anh chỉ không muốn nói ra
chân tướng mà thôi. Anh đã từng nói, giọng càng to thì càng chứng tỏ tâm trạng
bất an và đang muốn giấu giếm điều gì đó, anh lúc này chính là như vậy. Từ
trước đến nay, khi nói chuyện, Tiểu Thất chưa hề dùng ngữ điệu ấy cũng như cần
đến thuốc lá để che đậy nội tâm của mình.
Cô lau
nước mắt trên má: “Tiểu Thất, xin anh hãy nhìn thẳng vào mắt tôi, hãy nói với
tôi, tất cả những gì anh nói đều không phải là sự thật có được không?”
Anh
nhìn cô, bình tĩnh đáp: “Nếu cô muốn kiểm nghiệm AND thì không thành vấn đề,
tôi sẽ cùng cô đi kiểm tra ngay bây giờ.”
Cô hít
một hơi thật sâu, đôi mắt vẫn tuôn lệ, đột nhiên cười lớn: “Cảm ơn anh vì đã
cho tôi đáp án mà tôi cần. Xem ra từ giờ trở đi, tôi lại có thể ngủ ngon giấc
rồi. Sẽ không còn cảnh tối tối, vừa nhắm mắt lại là nhìn thấy ngọn lửa lớn vây
quanh anh, không cần hàng ngày nhìn căn nhà trống trải rồi tự hỏi anh đang ở
đâu, anh còn sống hay đã chết nữa. Dù những lời anh nói là thật hay giả, tôi
vẫn tin tất cả. Cảm ơn anh đã tặng tôi lọ Hoán Nhan này,
tôi nhất định sẽ dùng.”
Cảm
giác đau nhói từ đầu ngón tay nhanh chóng truyền lên não bộ khiến Tiểu Thất lập
tức lấy lại được hồn phách. Nhận ra điếu thuốc đã cháy hết, anh bèn vứt vào
trong thùng rác cách đó không xa. Anh quay lưng lại với Hàn Tú, không dám nhìn
vào đôi mắt ngập tràn nỗi bi thương của cô. Anh đắn đo một hồi lâu rồi quay
lại, nói: “Tôi tiễn cô lên nhà, muộn lắm rồi, cô về nghỉ ngơi đi!”
Hàn Tú
không nói gì, ngây ra như một con rối, mặc cho Tiểu Thất cầm tay kéo vào thang
máy. Đến trước cửa nhà, anh bỏ tay cô ra, vuốt mái tóc cô rồi nói: “Ngày mai,
tôi còn có chút việc nên tôi về đây. Hàn Tú, tạm biệt nhé!”
Cô
không trả lời anh.
Tiểu
Thất hít một hơi thật sâu rồi quay người bước đi.
Hàn Tú
mím chặt môi, nhìn theo bóng dáng anh tiến dần về phía thang máy. “Tinh” một
tiếng, cửa thang máy từ từ mở ra. Mắt đăm đăm nhìn anh sắp sửa bước vào thang
máy, cuối cùng không kìm nén được, cô chạy thẳng tới đó, vòng tay ôm lưng anh:
“Sao anh lại lừa dối em? Anh không phải là Đường Trạch Tề, không phải anh ta,
không phải anh ta, không phải anh ta…”
Tiểu
Thất mỉm cười, đặt tay lên bàn tay đang ôm chặt lấy người mình, có lẽ đây là
lần cuối cùng cô ôm anh. Thời hạn một tháng Cổ tiên sinh cho anh sẽ kết thúc.
Có thế sau này anh không bao giờ được nhìn thấy cô nữa.
“Hàn
Tú, em không cần biết anh là ai, chỉ cần em hiểu rằng anh yêu em là được”. Một
dòng lệ lăn ra từ khóe mắt anh.
“Em rút
lại tất cả những lời đã nói trước đây, hãy quay về bên em! Anh có phải là Đường
Trạch Tề hay không, em cũng chẳng quan tâm làm gì nữa. Em chỉ cần có anh ở bên
thôi…”. Cô vừa nói vừa nấc.
“Anh vẫn
còn việc quan trọng phải làm. Hàn Tú, tạm biệt em!”. Anh nắm chặt lấy bàn tay
cô, ngậm ngùi một lát rồi gỡ đôi tay đang ôm anh ra, chẳng hề quay đầu lại,
bước nhanh vào thang máy.
Nhìn
cửa thang máy từ từ đóng lại, Hàn Tú bịt chặt miệng, ngồi phịch xuống đất, gập
người khóc nức nở…