Bạn đang đọc Công Việc Của Thế Thân Bạch Nguyệt Quang – Chương 9: Hắn Nóng Nảy
Hắn nóng nảy hắn nóng nảy hắn nóng nảy.
Thật ra ngay từ lần đầu tiên gặp Triệu Tư Ngang trong siêu thị, Tống An Ninh đã biết rõ Triệu Tư Ngang lí trí khác hẳn người thường, không phải loại người dễ nổi giận mất kiểm soát như Giang Úc.
Tối nay, kể từ khi bắt đầu Triệu Tư Ngang vẫn luôn dùng thái độ xem cuộc vui như trước, bây giờ lại đột nhiên nói về mấy chủ đề không liên quan tới nội dung công việc của cô.
Đương nhiên cô biết rõ sự chênh lệch giữa “Tống An Ninh” và Tần Ngưng, nhưng chẳng phải công việc thế thân này chỉ yêu cầu mỗi việc là gương mặt phải giống nhau thôi sao? Chưa từng nghe nói rằng còn phải giống cả về bối cảnh gia đình và cuộc sống nữa.
Vốn chỉ cần cô sắm vai Tần Ngưng để bù đắp sự tiếc nuối, vậy mà đến khi đắm chìm vào trong đó rồi lại cảm thấy cô không đủ ưu tú, tất cả hành động của cô đều là đang sỉ nhục bạch nguyệt quang trong lòng mình.
Cả hai tên này, đúng là không dễ hầu hạ.
Làm thế thân còn chưa xong, còn bắt cô đảm đương vai trò bác sĩ tâm lý.
Một mình kiêm mấy chức vụ, lại không được thêm tiền.
Nhưng mà Triệu Tư Ngang cũng không dễ lừa gạt như Giang Úc, người này quá khó đoán, hay suy nghĩ thấu đáo, nói dễ nghe là cẩn thận, còn nói khó nghe thì là có chứng hoang tưởng bị hại (*).
Nếu nói không rõ ràng, sau này ông chủ không thuê cô nữa thì sao giờ?
(*) Người mắc chứng hoang tưởng bị hại thường cho rằng có người muốn hãm hại họ, lúc nào cũng trong tư thế đề phòng.
Đối với người như vậy, thẳng thắn là cách nhanh nhất để xua tan đi nghi ngờ của hắn.
“Triệu tiên sinh, thật ra có vài lời tôi không nên nói, nhưng nếu như anh đã có dị nghị thì tôi cảm thấy vẫn nên nói thẳng ra thì hơn.
Bây giờ chúng ta đã có mối quan hệ là ông chủ và nhân viên, vậy nên càng đừng nên lo lắng về chuyện tình cảm.
Anh trả tiền, tôi làm việc, anh bù đắp sự tiếc nuối, tôi vui vẻ kiếm tiền.
Chuyện đôi bên tự nguyện hà tất gì cứ phải lo nhiều cho mệt?”
Cô dừng một chút, thở dài, “Nhưng Triệu tiên sinh cũng nói đúng một điều.
Quả thực là tôi thiếu thốn tình cảm từ khi còn nhỏ, nếu như tôi còn bé, có lẽ tôi vẫn sẽ mong đợi tình yêu và sự quan tâm từ người khác, nhưng đối với tôi của hiện tại mà nói, thứ có thể bù đắp sự thiếu thốn trong lòng mình chỉ có tiền mà thôi.
Tiền mang đến cho tôi cảm giác an toàn, bất kể tình cảm của ai cũng không thể sánh bằng được.
Vậy nên Triệu tiên sinh chỉ cần không bùng tiền lương của tôi thì không cần phải lo rằng tôi sẽ đeo bám anh đâu.”
“Tôi muốn nói với Triệu tiên sinh một điều nữa là, nếu như đã làm thì đừng hối hận.
Là người ấy, hạnh phúc là quan trọng nhất.
“
Triệu Tư Ngang nhìn cô, cặp mắt sau gọng kính mạ vàng híp lại, ánh mắt không hề có chút độ ấm dần dần trở nên thích thú, “Cô nói đúng, làm người quan trọng nhất là hạnh phúc.”
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Mời vào.”
Trợ lý cầm túi đồ do dự đứng ở ngoài cửa, “Triệu tổng, đồ ăn anh gọi đến rồi.”
Tống An Ninh nói tiếp: “Là tôi đặt đấy, mang vào đây đi.
“
Một đống đồ ăn bên ngoài được bày biện lên bàn trong phòng nghỉ của Triệu Tư Ngang.
Triệu Tư Ngang có đói hay không Tống An Ninh không biết, nhưng cái người vừa tan làm đã đi thẳng đến nơi làm thêm thì vẫn chưa ăn tối đâu, bụng đang réo, cô lấy chiếc đũa ra chuẩn bị ăn một miếng, lại nhận ra Triệu Tư Ngang vẫn còn ở đây liền đưa chiếc đũa cho hắn, cười nói: “Bận bịu nãy giờ chắc hẳn vẫn chưa ăn tối phải không? Ăn trước đã rồi hẵng làm tiếp, nếu không thì dạ dày sẽ không chịu được đâu.”
Triệu Tư Ngang không nhận.
“Làm sao vậy? Toàn là món anh thích ăn đấy, tốt xấu gì cũng nên ăn mấy miếng đi chứ.”
Cả bàn quả thực toàn là món Triệu Tư Ngang thích ăn.
Khác với Tống An Ninh không kén cá chọn canh thì khẩu vị của hắn ngược lại rất giống với Tần Ngưng, thích đồ ngọt và thanh đạm, không thích ăn cay.
“Sao cô biết tôi thích ăn những món này?”
Tống An Ninh tách đũa cho mình, “Hôm đi ăn tối với anh tôi đoán vậy, anh thích ăn những món thanh đạm một chút, chuẩn không?”
Triệu Tư Ngang nhìn cô một cái thật kĩ, “Cô quả nhiên rất thông minh, là tôi coi thường cô rồi.”
Tống An Ninh lại chẳng mặn mà gì với lời khen này.
Thông minh là thông minh, còn với tư cách một nhân viên chuyên nghiệp thì làm thế thân cho người ta, điều cơ bản nhất tất nhiên là phải biết rõ sở thích của ông chủ chứ sao.
“Đây là việc tôi phải làm.”
Không quan tâm Triệu Tư Ngang có ăn hay không, Tống An Ninh chu đáo đưa cho hắn đôi đũa xong liền ăn trước.
Triệu Tư Ngang không có khẩu vị.
Hắn ngồi ở phía sau bàn làm việc ngửi mùi đồ ăn toả ra từ trong phòng nghỉ, nhìn một chồng văn kiện dày đặc ở trước mặt, trong đầu nhớ đến câu nói vừa rồi của Tống An Ninh.
Nếu như Tống An Ninh thật sự chỉ ham tiền như chính cô ta nói, vậy thì hắn quả thật phải xem trọng cô hơn rồi.
Ngươi phụ nữ hiểu chuyện và thông minh như vậy, không đến mức xúc phạm Tần Ngưng.
Ăn cơm xong, Tống An Ninh nhìn bầu trời đã tối đen ngoài cửa sổ, cúi đầu xem đồng hồ, 8 giờ 3 phút.
Tan làm trễ ba phút, lỗ rồi!
Cô vội vàng đứng dậy đi đến bàn làm việc, “Triệu tiên sinh, 8 giờ hơn rồi, đã hết giờ làm việc, xin hỏi anh có cần gia hạn thêm thời gian làm không?”
Trông có vẻ như Triệu Tư Ngang vẫn chưa xong việc, cô chỉ cần làm cảnh trong phòng nghỉ một tiếng là đã có thể lấy được 5397.7 NDT rồi, việc há miệng ngồi chờ sung rụng như thế nên đương nhiên là cam tâm tình nguyện tiếp tục làm thêm cho Triệu tiên sinh.
Nhưng coi sắc mặt của Triệu Tư Ngang thì hình như không muốn tiếp tục thuê Tống An Ninh nữa thì phải.
“Không cần, cô đi về trước đi.”
Tống An Ninh nói với vẻ tiếc nuối: “Vậy công việc của ngày hôm nay đã kết thúc.
Triệu tiên sinh có gì không hài lòng với sự phục vụ của tôi không? Nếu có thì cứ nói ra, bên tôi có nhận góp ý, lần sau tôi sẽ cố gắng cải thiện hơn.”
“Không có.”
“Vâng.
Ngoài ra, xin anh vui lòng thanh toán cho bữa tối hôm nay, đây là hoá đơn, tổng cộng là 6021 NDT, bởi vì là đặt cho anh nên đều được nấu bởi những đầu bếp chuyên nghiệp, giá cả hơi chát.”
Triệu Tư Ngang hào phóng chuyển tiền cho cô, sau đó cúi đầu chuyên tâm làm việc, không nhìn cô nữa.
Nhận được tiền Tống An Ninh liền cười nói: “Tôi xin phép đi trước, nếu sau này Triệu tiên sinh cần gì thì cứ gọi cho tôi nha.
Tạm biệt ông chủ.”
“Tống An Ninh.”
Tống An Ninh dừng chân trước cửa.
Triệu Tư Ngang dựa lưng về sau, trên mặt vẫn mang theo nụ cười lịch thiệp, một tay nâng gọng kính, ánh sáng phản quang trên mắt kính nên không thấy rõ được mắt hắn.
“Nếu cô có ý định đi ăn máng khác, tôi lúc nào cũng hoan nghênh cô.”
Tống An Ninh nở nụ cười vui vẻ.
Triệu Tư Ngang nói như vậy, xem ra là đã nghe lọt tai lời giải thích ban nãy của cô rồi, xoá tan hết nỗi băn khoăn và nghi ngờ.
Một khi đã như vậy thì sau này kiếm tiền sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
“Vâng, nhất định rồi.”
Tống An Ninh mang tâm trạng vui vẻ rời khỏi toà công ty, yên lặng tính nhẩm trong lòng.
Tiền công làm thêm tối nay với lương bù của Giang Úc nữa, vậy là ngày hôm nay kiếm được tổng cộng 594128.4 NDT, chuyện vui như vậy, đương nhiên phải đi mua vài bộ quần áo với túi xách để tự thưởng cho sự nỗ lực làm việc của mình rồi.
Cạnh toà nhà này có một trung tâm mua sắm, có đủ các loại hàng hiệu xa xỉ.
Chọn hai bộ quần áo và túi xách của hãng mình yêu thích đem đi tính tiền, Tống An Ninh lại nhận được tin nhắn.
Tin nhắn đến từ một người có tên trong danh bạ là “Hề Ninh”.
Hề Ninh: An Ninh, chị xem TV chưa? Hôm nay em đã chính thức được debut rồi đấy, ngày mai bố mẹ sẽ tổ chức một party chúc mừng em, chị có đến không?
Hề Ninh?
Tiểu A:【Con gái của bố dượng Tống An Ninh.】
Trên màn hình TV của trung tâm thương mại đang phát một cảnh trong chương trình gameshow tìm kiếm tài năng, MC đối mặt với camera hô to một cái tên cuối cùng trong danh sách được debut: Hề Ninh!
Cả khán đài sôi sục.
Camera chuyển hướng về phía Hề Ninh, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô gái nở nụ cười tràn đầy sự tự tin, phát biểu cảm nghĩ khi được debut một cách dõng dạc, không chút nào rụt rè trước màn ảnh lớn của đài truyền hình trực tiếp quốc gia.
Đây là em kế của Tống An Ninh sao?
Nhìn Hề Ninh toả sáng trên TV, Tống An Ninh hơi suy tư, “Giới giải trí kiếm được rất nhiều tiền phải không.”
【Đương nhiên, nếu không thì sao ai cũng sống chết muốn chen chân vào như vậy.】Tiểu A ngộ ra điều gì đó, cảnh giác nói:【Cô muốn làm gì? Tôi nói cho cô biết, tuy rằng giới giải trí kiếm được nhiều tiền, nhưng rất khó để trụ vững.
Chưa kể đến những quy tắc ngầm ra thì còn phải ký hợp đồng bán mình nữa, mà đãi ngộ còn kém hơn của cô bây giờ nhiều.】
“Đừng khẩn trương, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi mà.”
Cúi đầu rep lại Hề Ninh một câu: Ngại quá, ngày mai là thứ ba nên chị còn phải đi làm nữa, xin nghỉ thì phiền phức lắm, lại còn bị trừ tiền lương, chị không đi đâu.
Chúc mừng em.
Hề Ninh rất nhanh đã phản hồi lại: Lương một ngày của chị là bao nhiêu? Em trả cho chị.
Hôm nay là thời khắc trọng đại nhất cuộc đời em, em thật sự rất hy vọng chị có thể ở đây.
Bây giờ chị vẫn sống trong khu chung cư đó đúng không? Ngày mai em nhờ người đi đón chị nhé?
Tống An Ninh tính nhẩm, trả lời lại một dãy số: 30303.
Khoảng nửa tiếng sau, vẫn chưa thấy Hề Ninh phản hồi.
Đã là người của showbiz rồi mà chỉ 30303 NDT cũng không có ư?
Không có tiền trả mà còn muốn bá chiếm thời gian làm việc của cô? Làm gì có chuyện ấy.
Tắt điện thoại, Tống An Ninh xách theo chiến lợi phẩm trở về nhà, rồi lại có một số điện thoại có biệt danh là【Mẹ】gọi đến.
Hồi còn trẻ mẹ của “Tống An Ninh” có hai ước mơ.
Một là làm người nổi tiếng.
Hai là được gả vào nhà giàu.
Ước mơ làm minh tinh đã biến mất vào năm bà 20 tuổi, còn giấc mộng được gả vào nhà giàu thì thất bại vào năm bà ta 23.
Đến tuổi trung niên, những mơ ước chưa thành đã trở thành sự tiếc nuối cả đời, không có cách nào khác, chỉ có thể ký thác giấc mộng này lên người thân của mình.
Tống An Ninh không biết cố gắng, cũng may mà vẫn có một đứa con gái mà bà ta yêu thương từ nhỏ là còn biết phấn đấu, bây giờ cuối cùng cũng đã hoàn thiện được giấc mộng minh tinh thay bà.
“Alo, mẹ à.”
Đầu bên kia điện thoại ngừng một lát, sau đó một giọng nói ôn nhu nhưng xa cách truyền tới.
“An Ninh, con xem TV chưa? Tối nay Ninh Ninh được debut rồi đấy, ngày mai bọn mẹ chuẩn bị tổ chức party chúc mừng nó, con bé muốn con có thể về đây chung vui.
Ngày quan trọng vậy, con sẽ tới đúng không?”
Chị? Chị em cùng mẹ khác cha?
Tống An Ninh rất khó xử.
Muốn bắt cô làm việc không trả tiền, chi bằng không nói.
Cô buồn rầu đáp: “Không phải là con không muốn đi, nhưng mà ngày mai con thật sự phải đi làm, công việc này con mới làm được một tuần, tính cách của ông chủ rất dễ cáu, xin nghỉ khó lắm, huống chi nghỉ còn bị trừ tiền lương nữa, rất phiền phức.”
Tống An Ninh uyển chuyển cự tuyệt vẫn chưa khiến người đầu bên kia điện thoại từ bỏ, thấy dùng mềm không được bắt đầu cứng rắn lên, giọng điệu kiên quyết nói: “Tôi trả cô gấp đôi tiền lương ngày mai, không tiện thì để tôi nhờ người đi đón cô.
Cô là chị, ngày trọng đại như vậy đừng có mà làm Ninh Ninh thất vọng.”
Tống An Ninh thở dài: “Thôi được rồi, vậy mẹ chuyển khoản cho con đi, tổng cộng là 60606 NDT, Alipay hay WeChat cũng được.
Nào chuyển xong nói cho con biết thời gian và địa điểm tổ chức party, con sẽ tới đúng giờ.”
Tình mẫu tử này, cô thích..