Công Việc Của Thế Thân Bạch Nguyệt Quang

Chương 4: Tìm Một Công Việc Bán Thời Gian


Bạn đang đọc Công Việc Của Thế Thân Bạch Nguyệt Quang – Chương 4: Tìm Một Công Việc Bán Thời Gian


Tìm một công việc bán thời gian
Editor: Myy
____
Trước đây lúc còn là trợ lí của sếp, khi sếp cúp điện thoại tức là không đồng ý với ý kiến của cô.
Bây giờ Giang Úc cúp điện thoại của cô, hẳn là cũng không đáp ứng yêu cầu nhà trợ cấp cho cô.
Tống An Ninh mờ mịt, ông chủ đầu tiên ở đây lại nhỏ mọn như vậy sao?
Nhà trợ cấp cũng không có?
Điện thoại rung lên, Wechat nhận được một tin nhắn từ Giang Úc.
Cô bấm mở, là một hình ảnh, ảnh chụp hóa đơn của nhà hàng cô đặt cơm lúc trưa.
Tống An Ninh: Ông chủ, hóa đơn này có vấn đề gì à?
Giang Úc: Tự trả tiền.
Đồng tử Tống An Ninh co dãn.
Tự trả tiền? Có ý gì? Nhà trợ cấp không có, tài trợ ăn uống cũng không luôn?
Tống An Ninh: Ông chủ, chỗ anh thật sự không có phúc lợi gì hả?
Tống An Ninh: Anh có muốn suy xét lại một chút không? Phúc lợi thể hiện sự quan tâm và chiếu cố của ông chủ đối với cuộc sống của nhân viên.

Với nhân viên mà nói, phúc lợi này tuy rằng nhỏ bé không đáng nhắc tới nhưng xét từ góc độ lâu dài, nó có thể lay động lòng người, khiến nhân viên cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, từ đó nâng cao tính gắn bó với công ty, rất có lợi cho sự phát triển lâu dài của công ty [Mỉm cười].
Tống An Ninh: Quan trọng hơn là nếu có phúc lợi này, vấn đề của tôi sẽ được giải quyết dễ dàng, từ nay về sau tôi có thể cống hiến hết sức mình cho công việc.
Tống An Ninh: Thử nghĩ mà xem, mỗi buổi sáng tôi đều phải mất một tiếng rưỡi để đến trước mặt anh, nhìn thấy người cứ mệt mỏi không nhấc nổi tinh thần như tôi, tôi nghĩ tâm trạng của anh cũng sẽ không được vui lây.
Tống An Ninh: Ông chủ? Anh đâu rồi?
Thấy khung trò chuyện không có động tĩnh gì, Tống An Ninh chỉ có thể lấy lui làm tiến.
Tống An Ninh: Được rồi, nếu không có trợ cấp nhà ở và bữa ăn, vậy bên anh có ngũ hiểm nhất kim, kiểm tra sức khỏe, đi lại và đào tạo việc làm không?
Nửa tiếng sau, cuối cùng Giang Úc cũng đáp lại năm chữ.
Giang Úc: Đừng được voi đòi tiên.
Quả nhiên ông chủ trong thiên hạ đều giống nhau, càng giàu càng keo kiệt.
Ông chủ keo kiệt như vậy, thật sự có nhân viên sẽ dốc sức vì hắn sao?
Tống An Ninh run rẩy tính toán khoản chi tiêu của cả ngày hôm nay.
Phí xe taxi đi làm vào buổi sáng là 167 tệ, phí cơm trưa là 4895 tệ, phí taxi tan làm về là 201 tệ, bữa sáng và bữa tối là 104 tệ tổng cộng hôm nay đã tiêu hết 5367 tệ.
Tiền lương một ngày của cô cũng chỉ có 3788 tệ, kết quả hôm nay tiêu hết tận 5367 tệ.
Nhìn vào số tiền lương 83334 tệ mới nhận được ngày hôm nay, thật sự không đủ tiêu.
Tống An Ninh rất lo lắng, nếu cứ như vậy, đừng nói là tích cóp để về hưu dưỡng lão mà ngay cả sống không cũng đã có vấn đề rồi.
Nếu sau này ông chủ tâm huyết dâng trào muốn đưa cô đến nơi nào đó chính thức hoặc không chính thức, dựa theo trình độ keo kiệt của ông chủ, nói không chừng còn phải tự mình chuẩn bị.

Tần Ngưng toàn mặc hàng hiệu quốc tế, một bộ đồ bình thường cũng lên đến năm con số, cô lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để mua?
Trước đây khi còn là trợ lí, mọi thứ ăn mặc ngủ nghỉ đều là do sếp lo.

Sếp rất hào phóng, đưa cô đi ăn ở khách sạn năm sao, mua cho cô quần áo hàng hiệu quốc tế, xe là Porsche, ở một căn hộ rộng 220 mét vuông, chưa từng để cô bỏ ra một xu, chỉ cần cô yên tâm đặt toàn bộ tinh lực lên công việc là được.
Giang Úc này thì mọi thứ cần trợ cấp như bữa ăn, giao thông, nhà ở đều không có, sao cô có thể yên tâm dốc sức cho công việc này được?
Quá keo kiệt, Giang Úc chắc chắn là ông chủ keo kiệt nhất mà cô từng gặp.

Tính cách bạo lực, lúc nào cũng bày ra vẻ mặt thối cho cô nhìn, môi trường làm việc ác liệt như thế, nếu không phải vì ngày đầu tiên đi làm đã từ chức quá không có đạo đức nghề nghiệp thì bây giờ chắc chắn đơn từ chức đã nằm trên bàn làm việc của Giang Úc rồi đấy.
Nhưng mà cô đã nhận tiền lương một tháng của Giang Úc rồi, chuyện từ chức dù sao cũng phải đợi một tháng sau rồi hẵng nói.
“Tiểu A, tôi muốn tìm một công việc bán thời gian.”
Treo cổ trên một cái cây Giang Úc này sớm muộn gì cũng chết đói.
Cô nên suy xét thêm vì cuộc sống về hưu của mình.
***
Giang Úc tựa lưng trên sô pha, ngửa đầu ra sau, xoa mi tâm mỏi mệt, mặc kệ điện thoại đang rung lên không ngừng ở phía bên cạnh.
Càng không muốn nhớ đến thì lại nhớ càng nhiều.
Nhớ đến hôm nay hắn từng bước một sa vào sự dịu dàng của Tống An Ninh như thế nào.
Tại sao lại như vậy?
Giang Úc không rõ, trước đây khi ở cùng Tống An Ninh, trong lòng hắn đều biết rõ đó là Tống An Ninh, không phải Tần Ngưng, phân biệt rõ ràng được hai người, nhưng tại sao hôm nay hắn lại như bị mất hồn nhận nhầm Tống An Ninh thành Tần Ngưng, còn tin tưởng chắc chắn rằng Tần Ngưng đã trở lại?
Hắn cầm điện thoại lên, mở album điện thoại xem ảnh chụp của mình với Tần Ngưng.
Không thể không công nhận, Tống An Ninh thật sự rất giống Tần Ngưng, hai người gần như giống y hệt nhau.

Trong khoảnh khắc mở ảnh chụp chung ra, dù chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủi vậy mà trong đầu hắn lại hiện lên một cái tên, Tống An Ninh.
Dù vậy hắn không thể không thừa nhận, ngày hôm nay đối với hắn đẹp như một giấc mơ.
Trong mơ cái gì cũng có, Tần Ngưng còn sống, quan tâm hắn, chăm sóc hắn, còn làm hoành thánh cho hắn ăn.
Người phụ nữ Tống An Ninh này, trước đây là hắn coi thường cô rồi, còn nghĩ rằng cô là một kẻ ngốc, bây giờ xem ra cũng không phải đơn thuần dễ lừa như vậy, thủ đoạn quá mưu mô, chỉ trong gần một ngày đã thiếu chút nữa khiến hắn hãm sâu vào sự dịu dàng không có cách nào tự kiềm chế.
Chẳng lẽ cô ta cảm thấy cứ như vậy, sớm hay muộn gì cũng có ngày mình không thể rời xa cô ta, sẽ quên Tần Ngưng, sau đó trở thành món đồ chơi trong tay cô ta sao?
Phải rồi, Giang Úc nhớ đến buổi tối hôm đó khi Tống An Ninh nhìn thấy ảnh chụp chung của mình và Tần Ngưng thì liền làm loạn lên đòi sống đòi chết, nhưng ngày hôm sau đã bình tĩnh lại thương lượng điều kiện với hắn.
Có lẽ là Tống An Ninh đã bắt đầu lên kế hoạch cho tất cả vào lúc ấy.
Thế thân phải có dáng vẻ của thế thân, chứ không phải vắt óc suy nghĩ muốn thay thế Tần Ngưng như bây giờ!
Thông báo trên khung trò chuyện hiện lên.
Hắn bấm mở tin nhắn.
Ngũ hiểm nhất kim, đào tạo việc làm? Thật sự coi hắn là cái công ty à?
Đúng là được voi đòi tiên!

Nếu muốn chơi thủ đoạn thay thế này, hắn cũng không ngại chơi cùng cô, đồ dỏm chính là đồ dỏm, thế thân vĩnh viễn chỉ là thế thân, hắn muốn cho Tống An Ninh biết cho dù là một sợi tóc của Tần Ngưng cô cũng không bằng.
***
Hôm sau, 8 giờ 59 phút sáng, Tống An Ninh xuất hiện đúng giờ ở ngoài cửa nhà Giang Úc, trên mặt lộ ra nụ cười nghề nghiệp, gõ cửa.
Nhưng không ai mở cửa.
Tống An Ninh tiếp tục gõ.
Đợi khoảng năm phút, cuối cùng cũng có người mở cửa.
Giang Úc đứng đằng sau cửa, cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, “Cô đến muộn năm phút.”
Tống An Ninh mỉm cười nói: “8 giờ 59 phút tôi đã đến rồi, là ông chủ không mở cửa.”
“Tôi không có nghĩa vụ phải mở cửa đúng giờ cho cô, không chấp nhận lí do đến muộn, đến muộn năm phút trừ 500 tệ, sau này đến muộn mấy phút sẽ trừ tương ứng từng đó tiền lương.”
“Nhưng trên hợp đồng không viết vậy mà.”
“Không đi muộn về sớm là quy tắc cơ bản của nhân viên.” Giang Úc xoay người vào nhà.
“…” Tống An Ninh đứng đơ tại chỗ.
Năm năm.
Cô đã làm trợ lí suốt năm năm.
Trong suốt năm năm, chưa từng bị sếp bắt lỗi nhân cơ hội trừ tiền lương.
Không ngờ kỉ lục này lại bị Giang Úc phá vỡ.
Nhà tư bản độc ác luôn tìm cách bóc lột bá tánh bình dân như vậy, rõ ràng kiếm được tiền đầy bồn đầy chén nhưng lại muốn moi kim phấn trên người nhân viên, giảm tiền lương.
Cứ như vậy trừ 500 tệ của cô? Có thêm 500 tệ là chen được vào bảng xếp hạng Forbes à (1)? Thiếu 500 tệ này anh sẽ phá sản lưu lạc đầu đường xó chợ hả?
(1) Forbes: Tạp chí Forbes là cuốn tạp chí kinh doanh, nhưng lại luôn theo dõi và bắt trend, giúp người đọc định hướng gần như tất cả những gì là hot nhất, những xu hướng mới, những phong cách định hình nên vẻ ngoài thông minh, lịch lãm cùng phong thái sang chảnh của người đọc, và được minh hoạ bởi cơ số những nhà kinh doanh nổi tiếng toàn cầu.
Tống An Ninh cảm thấy cả đời này mình đã tích đức làm việc thiện, sao lại gặp được phải ông chủ như vậy chứ.
Vào nhà đóng cửa lại.
“Tôi nhớ cô có bốn loại hình thức cho tôi lựa chọn, hình thức làm việc, hình thức cuộc sống, hình thức yêu đương và hình thức riêng tư, hôm nay tôi chọn hình thức cuộc sống, quét phòng ở sạch sẽ, đi siêu thị mua đồ lấp đầy tủ lạnh đi.” Hôm nay hắn muốn xem Tống An Ninh có thể cho mình bất ngờ gì.
Tống An Ninh nhìn đống hỗn độn trong phòng.
Căn phòng vẫn như ngày hôm qua, chai rượu chất đầy đất hôm qua nằm ở đâu thì hôm nay nằm ở đấy, bát đĩa trong bồn rửa bát hôm qua chưa rửa vẫn ngâm ở đó, trên sàn nhà còn bừa bộn hơn hôm qua, có vẻ như sau khi mình tan làm, Giang Úc đã thật sự phát hỏa.
Nếu không chiếc gối da trên sô pha cũng không đến mức bay vào nhà vệ sinh.
Ánh mắt nhìn Giang Úc rất bất đắc dĩ, “Đây là nhà anh, anh không thể tự dọn dẹp chút à? Bừa bộn thế này sao mà ở được?”
Khoảnh khắc Giang Úc đối diện với Tống An Ninh, nhìn thấy ánh mắt quen thuộc kia, yết hầu lăn lộn, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, mạnh mẽ rời tầm mắt, “Không phải có cô rồi sao?”
“Em? Em có thể làm gì? Anh đã từng thấy em làm việc nhà bao giờ chưa?” Tống An Ninh không còn cách nào, gọi điện thoại cho nhân viên vệ sinh, “Alo? Xin hỏi là nhân viên vệ sinh ạ?”
“Tống An Ninh!”
Tống An Ninh quay lại nhìn hắn.
“Cô làm đi.”

Tống An Ninh phớt lờ anh, trao đổi với nhân viên, hẹn đến dọn nhà năm tiếng.
“Tôi nói chuyện với cô cô không nghe thấy à?”
Tống An Ninh cúp điện thoại, bất đắc dĩ nói: “Ông chủ, lúc tôi làm việc anh có thể đừng gây rối vô cớ được không?”
“Gây rối vô cớ?”
“Trên hợp đồng chúng ta kí có viết phạm vi công việc của tôi là làm thế thân cho người trong lòng của anh, người trong lòng của anh trước giờ chưa từng làm việc nhà, anh kêu tôi quét dọn vệ sinh, vậy chẳng phải là tôi đã thất trách rồi sao?”
“Tôi cũng từng nói, tôi kêu cô làm gì thì cô phải làm cái đó!”
“Nhưng tiền đề là không trái với pháp luật, tiêu chuẩn đạo đức, ý chí cá nhân của tôi và không cản trở người khác.” Nói xong, cô thở dài, đến cạnh Giang Úc kéo hắn ngồi xuống, “Hôm qua là tôi không đúng, tôi cũng đã suy nghĩ rất lâu rồi, tôi biết tại sao anh tức giận, để bày tỏ lời xin lỗi, hôm nay tôi sẽ làm một bữa ăn cho anh, thế nào?”
Sắc mặt Giang Úc lạnh tanh.
“Được chứ?” Thấy người ta vẫn không dao động, Tống An Ninh duỗi tay nhéo mặt hắn, “Thôi được rồi, đừng tức giận nữa, cười một cái đi.

Đi siêu thị với em, anh muốn ăn gì em cũng làm cho anh nha.”
Cả người Giang Úc cứng đờ.
Đây là động tác trước đây Tần Ngưng thích nhất.
Hắn phát triển chậm, lên cấp ba cũng chưa cao bằng chiều cao trung bình của nam sinh, khi đó Tần Ngưng luôn coi hắn là em trai nhỏ, chỉ cần hắn tức giận sẽ lập tức vươn tay qua giống Tống An Ninh, kéo hai má hắn thành hình nụ cười, kêu hắn cười một cái, đừng tức giận nữa.
Phảng phất như Tần Ngưng đang ở trước mắt mình, hốc mắt Giang Úc đỏ lên, cơ thể sớm đã không chịu được sự khống chế của đại não, buột miệng thốt ra: “Được.”
Tống An Ninh cười kéo tay hắn, mở cửa, gió buổi sáng lùa vào, Giang Úc dừng chân lại.
“Sao vậy?”
Hắn hít sâu, ổn định tinh thần, liếc nhìn Tống An Ninh, “Tôi đột nhiên nhớ ra công ty còn có việc, đến công ty trước, cô tự đi siêu thị đi.”
Vừa rồi suýt nữa hắn lại bị Tống An Ninh lừa.

Động tác, vẻ mặt, giọng điệu nói chuyện thật sự rất giống Tần Ngưng.
Hắn đã tham luyến khí chất giống hệt Tần Ngưng trên người Tống An Ninh.

Vừa hận mình lại bị Tống An Ninh đùa giỡn, vừa lo lắng nếu cứ tiếp tục như vậy, có một ngày nào đó mình sẽ hoàn toàn quên đi Tần Ngưng mất, vị trí đã từng là của Tần Ngưng sẽ bị Tống An Ninh chiếm cứ.
Cho nên hắn cần phải lí trí hơn, khắc chế hơn, ngăn chặn tổn thất bị Tống An Ninh ảnh hưởng.
Ai cũng không thể ảnh hưởng đến vị trí của Tần Ngưng trong lòng hắn!
Nhìn bóng lưng Giang Úc vội vàng rời đi, Tống An Ninh phiền não nhăn mày lại.
Ông chủ như vậy, cô có thể kết luận rằng, đây là cố ý làm khó cô, gây khó dễ cho cô.
Nhưng rõ ràng mình không có bất cứ sai lầm gì trong công tác, tại sao ông chủ lại khó chịu với cô, còn không dung thứ cho cô?
Không có ngũ hiểm nhất kim, không có trợ cấp ăn uống, đi lại chưa nói, còn tìm mọi cách trừ lương của cô, điều này keo kiệt giống như những ông chủ của công ty nhỏ mà cô từng nghe nói trước đây.
Nhà tư bản ác độc, quả thật vượt quá sức tưởng tượng của cô.
Không cần Giang Úc đi siêu thị cùng, một mình Tống An Ninh đi càng tự do hơn.
Siêu thị ở trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng tất nhiên cũng không phải siêu thị bình thường, những món đồ nhập khẩu trong siêu thị đắt đến dọa người, một lọ mật ong 1268 tệ, một chai nước khoáng 22 tệ, một cân vải 198 tệ, một chùm nho 580 tệ.

Nghĩ đến thân phận tôn quý của ông chủ, tủ lạnh sáu con số trong nhà đương nhiên xứng đáng với số nguyên liệu nhập khẩu đắt tiền này.
Muôn màu rực rỡ, cô đứng ở quầy trái cây chọn đến hoa cả mắt, không chú ý đến chiếc xe đẩy hàng trong tay vẫn đi về phía trước, đụng phải người nào đó.
“Thật ngại quá, tôi không chú ý, anh không sao chứ?”
Bị đụng trúng là một người đàn ông mặc tây trang màu đen, thắt cà vạt chỉnh tề, dáng người cao gầy, mặc bộ tây trang rất có khí chất như người mẫu, tóc vuốt ra sau, lộ ra vầng trán nhẵn nhụi, trên sống mũi cao thẳng có một cặp kính vàng, sau kính là đôi mắt hẹp dài thâm thúy.

Nếu bây giờ anh ta cầm một quyển toán cao cấp trong tay, Tống An Ninh chắc chắn sẽ tin đây là một vị giáo sư đại học.
Trước lời xin lỗi của Tống An Ninh, đáy mắt người đàn ông hoảng hốt hơi thất thần, nhưng cũng chỉ là trong chớp mắt, sau đó lại mỉm cười lịch sự: “Không sao.”
Thấy đồ trong giỏ hàng của cô, thuận miệng hỏi: “Cô mua nhiều đồ như vậy à?”
Trên mặt Tống An Ninh vẫn là nụ cười không thể bắt bẻ, “Đúng vậy, khó khăn lắm mới đi mua sắm một lần, phải lấp đầy tủ lạnh mới được.”
“Xem ra tiểu thư hay đến đây? Tôi lần đầu đến đây, đi hơn một tiếng mà hai tay vẫn trống trơn, không biết mua gì cả, tiểu thư có thể giúp tôi đề cử một hai loại trái cây không? Bạn tôi đang nằm viện, tôi muốn mua chút trái cây đến thăm cậu ấy.”
“Nếu là người bệnh, tôi đề cử cam, táo và lê nhé, nhiều nước, rất có lợi cho sức khoẻ người bệnh.”
“Cảm ơn, không biết vị tiểu thư này xưng hô như thế nào? Tôi họ Triệu, Triệu Tư Ngang.”
“Tôi họ Tống, Tống An Ninh.”
Triệu Tư Ngang ôn nhu nói: “Tống tiểu thư, hôm nay cô đã giúp tôi một việc lớn, gặp được nhau tức là có duyên, không bằng chúng ta trao đổi phương thức liên lạc đi? Hôm khác tôi sẽ mời cô ăn cơm, coi như để cảm ơn cô hôm nay đã giúp tôi chọn trái cây.”
Tống An Ninh phát hiện đôi mắt hắn rất thú vị.
U ám thâm thúy, bên trong cất giấu sự dịu dàng khiến người khác chết chìm trong đó, liếc mắt một cái lại cho bạn một ảo giác rất thâm tình.
“Được.”
Cô lấy điện thoại, trao đổi phương thức liên lạc với Triệu Tư Ngang.
“Vậy hôm nay không quấy rầy Tống tiểu thư nữa, tạm biệt cô.”
“Tạm biệt.”
Tống An Ninh mỉm cười nhìn theo Triệu Tư Ngang rời đi.
【Kí chủ, anh ta là nam phụ thứ nhất, Triệu Tư Ngang.】
“Nam phụ cái gì? Tôn trọng chút đi, đây là ông chủ sẽ trả lương cho tôi đấy.”
【…!Anh ta tiếp cận cô chắc chắn là có mục đích riêng.】
Tống An Ninh cười, “Còn có thể là mục đích gì, chỉ là thấy tôi có khuôn mặt giống Tần Ngưng nên muốn tìm tôi làm thế thân mà thôi, chẳng lẽ vừa rồi cậu không phát hiện từ lúc anh ta thấy mặt tôi thì tay trái vẫn luôn để sau lưng sao? Chắc hẳn lúc này lòng bàn tay đã bị móng tay cào rách rồi.”
【Vậy cô phải cẩn thận, người này không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu.】
“Mặc kệ anh ta đơn giản hay phức tạp, tôi cũng đâu yêu đương với anh ta, tôi không để bụng.

Với tôi mà nói anh ta với Giang Úc đều giống nhau, ông chủ nào có mức tiền lương và đãi ngộ tốt thì tôi theo người đó.”
Nhìn khí chất của Triệu Tư Ngang có lẽ là người có văn hóa có dạy dỗ, người có văn hóa hẳn là sẽ không làm ra chuyện bới lông tìm vết cắt xén tiền lương như nhà tư bản Giang Úc kia, người có văn hóa hẳn là hiểu rõ tầm quan trọng của phúc lợi và đãi ngộ với nhân viên.
Mang nguyên liệu đã mua trở lại nhà Giang Úc, nhân viên vệ sinh đã hẹn trước cũng đến rồi, trả 2500 tệ cho năm tiếng cũng không vô ích, toàn bộ phòng khách vốn không chỗ đặt chân và phòng bếp đều sạch sẽ hẳn lên.
Trong khoảng thời gian này, Tống An Ninh đã gửi cho Giang Úc vô số tin nhắn nhưng đều như đá chìm đáy biển không có hồi âm, cho đến lúc tan làm, cô gửi hóa đơn mua sắm 7589 tệ và 2500 tệ thuê công ty vệ sinh hôm nay cho Giang Úc, lúc này mới nhận được thông báo chuyển khoản 9598 tệ của Giang Úc.
Tống An Ninh: Ông chủ, sao lại thiếu 500 vậy?
Giang Úc: Buổi sáng đến muộn năm phút, trừ tiền.
Điện thoại bị Tống An Ninh bóp đến mức rung lên.
Cùng lúc đó Triệu Tư Ngang gửi đến một tin nhắn: Tống tiểu thư, buổi tối cô rảnh không, không biết tôi có may mắn được mời cô cùng dùng chung bữa tối hay không.
Tống An Ninh trả lời hắn: Có.
Kiếm tiền ở đâu mà chẳng phải là kiếm?
Xã súc (2) đã không thể chọn xuất thân, chẳng lẽ còn không thể chọn ông chủ à?
(2) Xã súc (tiếng Nhật: 社畜/しゃちく Shachiku) là một thuật ngữ tự giễu dành cho những nhân viên tầng chót của các công ty Nhật Bản, ghép từ “công ty” và “súc vật”, có nghĩa là “súc vật của công ty”, xuất hiện sớm nhất ở Nhật Bản vào năm 1990, sau đó dần trở nên phổ biến ở Đông Á.
Ông chủ không ngoan thì làm sao bây giờ?
Đổi người khác là được..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.