Công Việc Của Thế Thân Bạch Nguyệt Quang

Chương 14: Biến Động Số Dư Alipay 269886 Ndt


Bạn đang đọc Công Việc Của Thế Thân Bạch Nguyệt Quang – Chương 14: Biến Động Số Dư Alipay 269886 Ndt


Editor: Myy
___
Tống An Ninh cởi áo khoác của Triệu Tư Ngang ra trả cho hắn, “Cảm ơn.

Chúng ta đi đâu vậy?”
“Đưa cô về nhà.”
“Đưa tôi về nhà?” Nếu đã vậy, Tống An Ninh cũng không khách khí nữa, nói với tài xế ngồi đằng trước: “Anh ơi, đến Giang Sơn Nhất Hào nhé.”
Chắc tài xế sẽ biết đường.
“Giang Sơn Nhất Hào?”
Tống An Ninh cười nói: “Đúng vậy, tôi sống ở đó, có gì à?”
“Căn hộ của Giang Úc?”
Tống An Ninh thở dài, biểu cảm vô cùng khó xử, “Tư Ngang, tính cách của Giang Úc là vậy đấy, tính tình có hơi xấu chút thôi chứ thật ra rất tốt bụng, anh đừng để tâm tới cậu ấy.”
Triệu Tư Ngang nhìn ra ngoài cửa sổ, rất lâu sau mới nói: “Ban nãy Giang Úc ra giá gấp đôi để cô đi với cậu ta, cô không đi làm tôi rất ngạc nhiên.”
“Tuy tôi rất nỗ lực kiếm tiền, nhưng cũng là người có đạo đức nghề nghiệp, nếu đã nhận tiền của anh thì phải làm việc đến cùng.

Nhưng…!nếu tôi thật sự đi với Giang Úc thì sao?”
“Nếu vậy sau này cô sẽ mất đi một ông chủ như tôi.”
Tống An Ninh mỉm cười, “Vậy sao, may mà tôi đã có quyết định chính xác, không để mất một ông chủ ra tay hào phóng như anh.”
Rất nhanh đã tới Giang Sơn Nhất Hào.
Nhưng vẫn còn 1 tiếng nữa mới hết giờ làm thêm.
“Tôi đã mất công đưa cô về nhà rồi, không mời tôi vào nhà ngồi sao?”
Tống An Ninh hơi nhíu mày.

Đã trễ thế này còn dẫn một người đàn ông xa lạ khoẻ mạnh về nhà, như vậy không phải dẫn sói vào nhà hay sao?
Nhưng nghĩ lại Tiểu A đã từng nói, trong thế giới này các nam phụ đều một lòng chung tình với bạch nguyệt quang, còn thủ thân như ngọc vì người ta.


Đối với bọn họ mà nói, thế thân chỉ là một vật thay thế mà thôi.
Chẳng sợ bản thân không cầm cự được, Triệu Tư Ngang cũng sẽ vì Tần Ngưng mà kiểm soát chính mình.
Cô vui vẻ đồng ý: “Được, lên tầng đi tôi mời anh uống nước.”
Triệu Tư Ngang mở cửa xuống xe, còn lịch lãm vòng sang phía Tống An Ninh mở cửa xe cho cô.
Hai người lên tầng.
Triệu Tư Ngang đứng ở trong phòng khách nhìn cách trang trí trong nhà, là phong cách Tần Ngưng thích.
“Cô ở một mình?”
“Ừ, tôi quen ở mình rồi, ngược lại không quen ở chung với nhiều người.

Anh muốn uống gì?”
“Gì cũng được.”
Căn hộ Giang Úc cho cô ở có một kho rượu nhỏ, trong kho cất mấy bình rượu lâu năm, nhưng xét đến độ bám bụi trên các bình rượu thì hẳn là đã lâu không có ai đặt chân vào đây.
Tống An Ninh tuỳ ý chọn một chai rượu ở bên trong, cầm thêm hai cái ly vào phòng khách.
Buổi tối đẹp như vậy, cô đoán Triệu Tư Ngang chắc là rất muốn có một bữa ăn vui vẻ dưới ánh nến.
Chỉ là ban nãy đã ăn ở nhà hàng rồi, có lẽ không ăn thêm được nữa.

Cô lấy ra mấy ngọn nến thơm, tắt đèn, để lên bàn trà ở trong phòng khách thắp từng ngọn nến.
Ngọn nến lay động, màu sắc ấm áp của ánh nến nháy mắt chiếu sáng cả một khoảng xung quanh ghế sô pha, tạo nên không khí mờ ảo.
Tống An Ninh hai chân trần ngồi quỳ ở trước ghế sô pha, lấy một tư thế rất thả lỏng rót rượu cho Triệu Tư Ngang, ngay lập tức mùi rượu liền lan toả ra bốn phía.
“Em cũng không biết đây là rượu gì nữa, anh là người biết thưởng thức rượu, nếm thử xem.”
Ngửi được mùi hương từ ngọn nến, cơ bắp căng chặt và thần kinh của Triệu Tư Ngang chậm rãi thả lỏng.

Cũng làm theo cô ngồi xuống sàn nhà trước ghế sô pha, bưng ly rượu nhấp một ngụm nhỏ, nhấm nháp lại dư vị, cười nói: “Rượu này ngon, Lafite năm 1982 (*).”
(*) Một trong những loại rượu vang đắt nhất trong lịch sử.

Tống An Ninh cũng nhấp thử một ngụn, ngậm ở trong miệng híp mắt cẩn thận nhấm nháp, sau khi chậm rãi nuốt xuống mới bất đắc dĩ nói: “Vẫn là các anh biết thưởng thức rượu, không giống như em, dù uống bao nhiêu rượu cũng không phân biệt được có gì khác nhau.”
“Em không uống được rượu thì nên uống ít thì hơn.” Nói xong, hắn uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay
“Vậy nên anh biết sự thật hiển nhiên là uống rượu có hại cho sức khoẻ?”
Triệu Tư Ngang hơi hơi mỉm cười, không nói lời nào, lại rót thêm rượu vào cái ly rỗng tuếch của mình.
Tống An Ninh chú ý tới vết xước vẫn ửng đỏ trên mu bàn tay của hắn, hỏi: “Vết xước này vẫn chưa khỏi sao?”
Triệu Tư Ngang cũng không để ý tới vết xước nhỏ này, cười nói: “Bị A Li cào, để hai ngày là khỏi rồi.”
Tống An Ninh biết A Li là con mèo mướp được Triệu Tư Ngang và Tần Ngưng cùng nhau nhận nuôi hồi ở nước ngoài.
“A Li đúng là càng ngày càng nghịch ngợm.”
“Em nên đi thăm nó, nghiêm túc mà nói em mới là chủ nhân của nó.”
“Ừm, nào có thời gian rảnh em sẽ qua thăm nó.”
Uống hơn hai ly, Triệu Tư Ngang hình như đã có chút say, tháo mắt kính gọng vàng trên mũi xuống, nới lỏng cà vạt, thở dài một hơi đã được kìm nén trong ngực từ lâu, hơi híp mắt nhìn góc nghiêng của cô dưới ánh nến mập mờ.
Bên ngoài mưa to tầm tã, hạt mưa rơi trên cửa kính, sau đó trượt xuống tạo nên một vệt nước dài.

Bên trong là ánh nến ấm áp lập loè trong bóng tối mờ ảo.

Hương thơm của nến và rượu vang hoà lẫn với nhau tạo thành một mùi hương ngọt ngào độc đáo, tựa như chiếc lông vũ cọ ở chóp mũi và lồng ngực, vô cớ làm xao động lòng người.
Ngay từ lần đầu gặp Triệu Tư Ngang, Tống An Ninh đã để ý hắn có đôi mắt thâm trầm, bên trong cất chứa sự dịu dàng chết người, chỉ liếc mắt một cái đã tạo ra ảo giác thâm tình cho người khác.
Người như vậy, tốt nhất đừng nên dễ dàng nhìn thẳng vào mắt hắn, nếu không sẽ rất dễ bị chết chìm, khó có thể kiềm chế.
Dưới tác dụng của cồn, ánh mắt của Triệu Tư Ngang có chút mê muội.

Ở giữa ranh giới giao thoa của ánh sáng ấm áp và bóng tối lạnh lẽo, dần dần không thể phân biệt được rõ gương mặt của Tống An Ninh với Tần Ngưng.
Rượu vang khiến lòng người rung động, ánh sáng mờ ảo làm người mê ly, hầu kết hắn hơi lăn lộn, theo bản năng buột miệng thốt ra một cái tên, “A Ngưng.”
Tống An Ninh cười với hắn: “Ừm? Sao vậy?”
Nụ cười ấy, là nụ cười hắn đã từng thấy ở trong những giấc mơ của mình.

“Anh…!khoảng thời gian không có em ở đây, anh rất nhớ em.”
Tống An Ninh giống như giật mình, lại vẫn nhẹ nhàng hỏi: “Anh thích em ư?”
“…!Ừm.”
Tống An Ninh hướng dẫn từng bước, “Bắt đầu từ lúc nào vậy?”
“Từ lúc…!ở nước ngoài, khi em cứu A Li.”
“Vậy vì sao không nói cho em biết?”
Giọng nói của Triệu Tư Ngang có chút nghẹn ngào, “Anh tưởng là em biết.”
“Anh không nói làm sao em biết?”
“Vậy bây giờ em đã biết chưa?”
“Ừ, em đã biết rồi.”
Đây là nỗi tiếc nuối của Triệu Tư Ngang.
Tiếc rằng đến khi Tần Ngưng chết cũng không biết rằng hắn thích cô ấy.
Có đôi khi Triệu Tư Ngang nằm mơ cũng nghĩ, nếu như hắn thổ lộ với Tần Ngưng sớm hơn thì không biết mọi thứ có thể sẽ khác bây giờ hay không.
Hai người trong vô thức dựa sát như từ trường, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, trong lúc xuất thần hơi thở hai người đã giao nhau.

Mùi nến thơm lan toả xung quanh, không khí rất hoàn hảo, chỉ kém một bước cuối cùng.
Một tia chớp đủ để chiếu sáng cả căn phòng đột ngột xuất hiện, xé toạc vùng trời.
Tống An Ninh chớp chớp mắt, đáy mắt tràn đầy ý sự tỉnh táo, “Triệu tiên sinh, 12 giờ rồi.”
Trong nháy mắt sắc mặt của Triệu Tư Ngang tái nhợt, á khẩu không trả lời được.
Tống An Ninh giơ lên cho hắn xem thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại: 00:00.
“Công việc của tôi đã kết thúc, hôm nay đến đây thôi.

Anh có hài lòng với sự phục vụ của tôi không? Nếu có chỗ nào không hài lòng thì cứ nói thẳng để lần sau tôi sửa.”
Biểu cảm Triệu Tư Ngang cứng đờ, khuôn mặt Tống An Ninh và Tần Ngưng không ngừng loé lên trong đầu.

Trong hơi ấm giả dối vừa rồi, hắn lại không phân biệt được ai là ai.
Sự trống rỗng ập đến sau khi mộng đẹp tan biến, hắn âm trầm đáp, “Không có.”
“Không có thì tốt rồi.” Tống An Ninh đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn cơn mưa bên ngoài vẫn không ngừng nghỉ thậm chí còn có dấu hiệu càng to hơn, rất tri kỷ đưa ra đề xuất, “Triệu tiên sinh, trời mưa lớn như vậy xem ra cũng không tạnh ngay được, tối rồi cũng khó đi.


Hay là tối nay anh ngủ lại đây đi?”
Nghe Tống An Ninh nói, Triệu Tư Ngang mới phục hồi tinh thần lại, xoa bóp mi tâm mỏi mệt, đeo lại mắt kính gọng vàng vừa mới tháo xuống, ánh mắt mê mang dần mất đi hơi say, trở về với sự tỉnh táo và bình tĩnh vốn có.
Hắn ngửa đầu dựa vào ghế sô pha, nghĩ tới ban nãy chỉ suýt nữa thôi…, khó ức chế thở ra một hơi, “Không cần.”
Hắn chống tay đứng dậy, lại xem thường tác dụng chậm của rượu vang, lảo đảo một cái, suýt chút nữa là ngã vào sô pha.
Tống An Ninh cười khanh khách nhìn hắn cậy mạnh, “Căn hộ này nhiều phòng, dễ ngủ, chỉ cần Triệu tiên sinh khóa kỹ cửa phòng, không cần phải lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì.

Để tôi đi tìm áo ngủ cho anh.”
Nhìn bóng lưng Tống An Ninh, Triệu Tư Ngang xoa đầu.

Cũng không biết có phải do rượu vang hay không, uống xong hai ly không chỉ hơi say, mà ngay cả xương cốt cũng say đến mức không muốn nhúc nhích, mấy câu từ chối dối lòng cũng không nói nên lời.
Tống An Ninh tìm ở tủ quần áo trong phòng khách ra một bộ áo ngủ còn treo nhãn đưa cho hắn.
“Triệu tiên sinh nghỉ ngơi thật tốt, ngủ ngon nha.”
Tống An Ninh cười đóng cửa lại, chỉ còn Triệu Tư Ngang cứng đờ người tại chỗ.
Buổi tối tăng ca và làm thêm chính thức đến đây là kết thúc, bận rộn cả ngày hôm nay, tổng thu nhập là 284.886 NDT.
Cô ngáp một cái, nhớ lại vừa nãy Triệu Tư Ngang chìm sâu vào trong quá trình phục vụ của mình, chắc chắn là ông chủ rất hài lòng với biểu hiện của cô, không tìm ra được một khuyết điểm nào.
Số tiền này cô yên tâm nhận được rồi.
Tối nay Tống An Ninh ngủ yên bình đến lạ, sáng sớm hôm sau rời giường, rửa mặt xong ngâm nga chút giai điệu vào phòng bếp nấu bữa sáng.
Triệu Tư Ngang du học ở nước ngoài nhiều năm, chắc đã quen với đồ ăn phương Tây, vậy thì bữa sáng làm kiểu Tây vậy.
Cô nhanh nhẹn chiên một quả trứng gà cho Triệu Tư Ngang, sau đó nướng thêm cái bánh mì, hâm nóng sữa bò xong mới đi gõ cửa phòng khách.
“Triệu tiên sinh dậy chưa ạ?”
Triệu Tư Ngang mở cửa phòng ra, trên mũi đeo mắt kính gọng vàng, mặc tây trang với cà vạt phẳng phiu, trông mười phần năng lượng, không hề có chút vẻ suy sụp tinh thần của tối qua.
“Chào buổi sáng Triệu tiên sinh, tôi đã chuẩn bị bữa sáng, anh có muốn ăn không?” Tống An Ninh giới thiệu bữa sáng mình làm: “Có bánh mì, sữa, trứng chiên, nếu anh còn muốn ăn những thứ khác thì cứ nói với tôi, tôi sẽ chuẩn bị cho anh.”
Nhìn thức ăn trên bàn, Triệu Tư Ngang nhẹ giọng nói: “Không cần đâu, cảm ơn cô tối hôm qua đã chiêu đãi, tôi đi trước.”
“Ê từ từ.” Tống An Ninh cười gọi hắn lại, đưa cho hắn mã thanh toán.
“Triệu tiên sinh, tối hôm qua anh ngủ ở đây một đêm, dựa trên giá thuê phòng ở Giang Sơn Nhất Hào, tôi hẳn là nên thu của anh 11000 NDT phí thuê phòng bao gồm cả bữa sáng, cộng với bình rượu vang tối hôm qua nữa, tổng cộng là 32300 NDT.

Phiền anh thanh toán đầy đủ, cảm ơn.”
Là một nhân viên ưu tú, không chỉ không lãng phí từng giây từng phút để kiếm tiền mà còn sẽ không bỏ qua bất cứ một cơ hội nào để kiếm tiền!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.