Công Ty

Chương 34


Đọc truyện Công Ty – Chương 34

Kỳ 55. LIM – TRINH NỮ MẶC QUẦN JEANSXe lao đi quá nhanh. Một vài xe máy đi cùng chiều tấp vội vào lề, hoảng hốt nhìn theo cỗ xe hơi màu đen có tốc độ điên cuồng. Những vệt đèn hai bên đường vun vút trôi về phía sau. Mất mấy phút, tôi mới hoàn hồn. CD Nguyên chăm chú lái xe, lạnh lùng và cộc lốc: “Ngồi yên đi!”. Chẳng biết nói gì hơn, tôi đành ngồi co ro trong góc, nhìn ra bên ngoài tấm kính trong suốt. Nhớ ngày nào, tôi cũng từng lẻn chui vào chiếc xe này, đeo trên mắt cái contact lens xanh tím để hù doạ anh, mong anh nhận vào Red Sun. Bây giờ thì tôi cũng ngồi đây, nhưng lòng tràn đầy hoang mang. Bao nhiêu thời gian đã trôi qua. Bao nhiêu sự kiện đã xảy ra. Như những đợt sóng nối tiếp, lúc dồn dập, lúc giãn cách, chúng cứ dần dần đẩy tôi rời xa anh. Nhưng rồi vẫn có một bàn tay vô hình nào đó sắp đặt, buộc tôi và sếp cũ phải gặp lại nhau. Trong thẳm sâu, kể từ ngày bị tống cổ ra khỏi Red Sun, tôi vẫn nhớ Nguyên da diết. Anh đã làm tôi tổn thương trầm trọng khichẳng làm gì để bảo vệ tôi. Nhưng, càng đau đớn, tôi càng không thể nào tẩy xoá CD Nguyên ra khỏi ký ức. Đêm, tôi vẫn thường chồm dậy giữa một giấc mơ quái quỷ, thấy mình vẫn đang ở tầng 12 của cao ốc, chạy lăng xăng ở phòng thiết kế sang phòng nước. Và lần nào cũng chạm mặt CD Nguyên. Ngồi gác cằm lên đầu gối trong bóng tối, tôi tê dại đi. Tình yêu mà tôi trốn chạy hay cảm giác thất bại trong công việc khiến tôi đau đớn hơn? Tôi cũng không biết nữa…

Xe chạy ra hướng xa lộ. Ở trạm thu phí giao thông, một hàng dài những chiếc xe du lịch nối đuôi. Ừ nhỉ, ngày cuối tuần, ai cũng muốn rời khỏi thành phố khói bụi, lên cao nguyên hoặc ra biển nghi ngơi. Chỉ có tôi là chẳng biết đang đi tới đâu. CD Nguyên cho xe chạy chậm lại. Chuông điện thoại của anh vang lên khe khẽ. CD Nguyên cầm máy, nói anh đột xuất có việc phải đi gấp. Người ngồi cùng anh trong cái sushi bar ban nãy cứ gọi taxi về nhà trước. Hình như bên kia giận dữ, hỏi vặn gì đó. CD Nguyên nói anh thông báo sau, rồi tắt mobile. Anh gọi ông ta là papa. Như vậy, cha anh đã trở về Việt Nam. Những người kinh doanh như gia đình CD Nguyên hẳn không có nhiều thời gian để phung phí. Họ trở về, tức là có chuyện gì đó nghiêm trọng. Tôi lờ mờ đoán ra. Đến lượt di động của tôi đổ nhạc ầm ĩ. Mẹ gọi hỏi tôi lại đi chơi nhạc ngoài bar hay sao mà giờ này chưa về. CD Nguyên ngoảnh nhìn tôi, đôi mắt đen sẫm khó hiểu. Lúng túng vài giây, tôi đành nói đang đi ăn với chị sếp. Tôi sẽ về muộn. Khá quen với tình huống này, mẹ tôi chỉ lầu bầu vài tiếng rồi gác máy.

Xe chầm chậm tiến tới gần kiosque của người bán vé qua trạm. Barie hạ xuống. Xe dừng lại hẳn. CD Nguyên lúi húi mở ví lấy tiền lẻ. Giây phút này thật thuận tiện để bật tung cửa xe, nhào ra và bỏ trốn. Không nhìn lên, nhưng CD Nguyên đọc được ý nghĩ trong đầu tôi: “Ngồi yên đi, cô nhóc. Cửa xe đã bị khoá lại rồi!”. Đèn néon sáng trắng. Mặt đồng hồ lớn chỉ hơn 8 giờ. Người thu vé mắt đỏ quạch, ngoảnh vào trong chiếc xe sang trọng, ánh nhìn lướt qua tôi hờ hững. Chiếc barie nhấc lên. Xe lại lao vọt đi. Nhìn qua kính chiếu hậu, gương mặt CD Nguyên hơi đanh lại. Trong hốc mắt tối, đôi mắt sắc lạnh hơi loé lên, phản chiếu ánh sáng của đèn xe ngược chiều. Những vệt sáng lúc ẩn lúc hiện viền theo trán, chạy xuống sống mũi thanh tú. Khuôn miệng mềm mại mím lại, khoé mép hằn lên vẻ rắn rỏi cay đắng.

Tôi húng hắng ho. Mùi xe và hơi máy lạnh tôi dị ứng lâu nay. Vẫn nhớ thói quen của tôi, CD Nguyên hạ kính xe. Anh đưa cho tôi một chai nước suối. Không khí bên ngoài tràn vào. Mùi biển rõ lên dần. Hơi muối mằn mặn bám chặt trên đuôi những ngọn gió quất vun vút, lướt dọc theo mấy cánh cửa.

– Em đang cần được nghe gì đó, đúng không? – CD Nguyên lên tiếng, phá vỡ sự yên lặng.

– Vâng! – Tôi đáp – Anh luôn đọc được ý nghĩ trong đầu em.

– Không hẳn. Chỉ là anh vẫn nhớ như in hết thảy thói quen của em, cô gái ạ!

Tôi không muốn nói gì sau câu nói đầy ẩn ý. Anh vẫn yêu quý và thương nhớ tôi ư? Liệu điều ấy có làm cho tôi kiêu hãnh và vui sướng lên không? Anh tin tôi là con cọp bé bỏng, đã liếm lành vết thương sau quãng thời gian khốn đốn vừa qua ư? Tôi lại xù lên, lại muốn gào thét lên như cái hồi đau vật vã nằm liệt trong phòng một mình. Đèn máy nghe đĩa nhấp nháy. Bỗng dưng, trong không gian nhỏ, giữa âm thanh vội vã của những đợt gió, tiếng đàn guitar lead vút lên, sắc và đanh như một nhát chém. Giọng hát rỉ rả như vọng tới từ rất xa, rồi đột nhiên loé sáng. Rock. Cơn chấn động của một dàn âm thanh bùng nổ. Một bản nhạc thrash quẫy đạp, đầy thô bạo nhưng cũng thật đớn đau. Tôi lẩm nhẩm đọc theo lời hát mà gã ca sĩ đang gào lên. Rặt những lời nguyền rủa: Thất nghiệp. Cha mẹ hẹp hòi. Kẹt xe triền miên. Một thế giới bị huỷ hoại bởi những cột khói nhà máy. Những gương mặt tươi cười che giấu tham vọng bẩn thỉu. Những lời yêu đương ngọt ngào và trống rỗng trên môi các cô gái. Sự thèm khát xác thịt và thói quen lãng quên của các chàng trai… Tất cả những ý tưởng hiện thành hình, cụ thể và sắc nét, lao rầm rập về phía tôi như bầy chiến binh tàn bạo. Bao lâu nay, tôi không cho phép mình yếu đuối. Tôi đã sống sót, đã đi làm. Tôi đã không cho phép nhìn vào bên trong bản thân quá nhiều. Nhưng lúc này, đang ở rất gần CD Nguyên, xúc cảm dồn nén bỗng vỡ bung. Chẳng có bản nhạc bi thương, chỉ là một ca khúc oán trách và cục cằn. Gục mặt trên băng ghế sau, tôi khóc oà, đôi vai rung lên bần bật. CD Nguyên vẫn lái xe lao đi trên xa lộ, vẻ như chẳng đoái hoài gì đến tôi. Hoặc anh quá rõ vì sao tôi khóc. Và anh để mặc cho tôi được khóc thoả.

Thành phố biển. Hơn 9h30. Đại lộ men chân núi và dọc theo bờ biển, đoạn sáng rực ánh đèn hắt ra từ các hotel, đoạn chìm trong bóng tối. Xe CD Nguyên tấp vào sát lề đường. Anh bước ra ngoài, mở cửa xe cho tôi ra theo. Tôi đứng tựa vào lan can lạnh cóng, nhìn ra mặt biển lấp lánh lân tinh. Gió làm mí mắt tôi bớt đau rát. Xa xa, ngọn đèn trên đỉnh một con tàu chốc chốc lại sáng loé lên rồi lại tắt ngấm, nhưng bóng sáng của nó vẫn kịp đâm sâu trong lòng nước tối om. CD Nguyên gác hai cánh tay trên lan can, nhìn theo hướng mắt tôi.

– Thỉnh thoảng, những lúc không thể chịu đựng nữa, anh lái xe một mình ra đây, đứng nhìn biển. Khi nào tâm trí dịu xuống, anh lại quay về thành phố, Lim ạ.

– Sao bữa nay anh lôi em theo?

– Vì cứ đứng một mình như thế anh không chịu nổi nữa.

– Em chẳng làm được gì cho anh hết! – Tôi nói, oán ghét chính mình.

– Ý em muốn nhắc rằng, anh cũng đã chẳng làm gì được cho em hết, phải không Lim? – Giọng người đàn ông trẻ đượm chua chát, nghe già đi hàng chục tuổi.

– Mọi việc đã kết thúc.Em đã rời khỏi Red Sun. Nói rằng mình thất vọng vì người khác đâu có ý nghĩa gì. Chỉ làm cho chính em tự coi rẻ mình mà thôi! – Tôi nói, ngờ ngợ nhận ra làm cho tôi đau, sẽ là cách làm cho CD Nguyên đau nhất.


– Lim ạ, tha thứ cho anh một lần. Em có bao giờ tự hỏi tại sao anh lại phải làm thế không? Hay em chỉ nhìn vào mọi việc trên bề mặt mà thôi?

Tôi cắn môi. CD Nguyên gõ đúng vào điểm yếu mà tôi chưa bao giờ nhận ra. Trong mối quan hệ này, tôi chỉ nhìn tôi, nhìn những gì tôi được, tôi mất. Chưa bao giờ tôi thực sự muốn khám phá khuất phía sau vẻ mặt bình thản của người tôi yêu là những suy nghĩ, dằn vặt gì. Chao ôi, tôi chỉ biết oán trách, thương xót chính mình như một con ngốc ích kỷ và tồi tệ nhất. Tôi không hề nghĩ người khác cũng đau như tôi, hoặc còn nhiều hơn tôi. Khịt mũi, tôi đưa tay quẹt nước mắt lăn dài trên má. Người đứng cạnh tôi bỗng thì thầm:

– Em có nhớ nhân vật Gatsby vĩ đại không? Anh ta từng ngồi trong nhà xa hoa của mình, nhìn sang bên kia vịnh, nơi những ảo ảnh phù hoa cứ lấp lánh từng đêm. Em nhớ không?

Câu hỏi của Nguyên như một phiến băng lạnh áp vào tim tôi. Vì lẽ gì anh lại suy sụp đến thế? Vì lẽ gì anh lại thấy mình trong cái nhân vật Gatsby khốn đốn và vỡ mộng ấy? Tôi nhìn sang anh, gương mặt như bức tượng điêu khắc tinh tế, chất đầy nỗi cô độc và lo sợ, chốc chốc lại hiện ra trong vệt sáng của những ngọn đèn ngoài khơi. Những người đàn ông như CD Nguyên luôn giấu kín họ đi. Một khi để lộ sự yếu đuối của chính mình, là họ đang suy sụp lắm. Tôi run run đề nghị:

– Anh đang gặp chuyện gì, cứ nói với em!

– Em có ở bên anh không? Em có chấp nhận được câu chuyện khốn nạn của anh không, hả Lim? Em nói đi!

– Em sẽ lắng nghe. Anh hãy tin em!

Im lặng hồi lâu, CD Nguyên hít một hơi dài, rồi nói từng lời chậm rãi:

– Tuần sau anh làm đám cưới. Với Kat Trần. Em biết cô ta, đúng chứ?

Thân thể tôi đờ cứng, như một khúc gỗ. Nếu không có hàng rào sắt, tôi sẽ khuỵu ngã, nhào xuống bãi cát đầy đá hộc dưới mí biển. Tôi từng nghe Hoàng Anh nói về điều này. Nhưng tôi chỉ xem đó là lời nói đùa ngớ ngẩn. CD Nguyên cũng chưa bao giờ hé môi điều này.

– Tại sao anh lại phải cưới cô ấy?

– Em hiểu rồi mà, Lim. Anh hệt như Gatsby, chạy theo đủ thứ ảo mộng: Địa vị, nhà cửa, sự nghiệp. Anh biện hộ cho những mục tiêu rằng phải làm điều đó cho gia đình anh. Ba má anh làm ăn thất bại, vay mượn của ông Trần rất nhiều. Ông Trần để mắt đến anh. Ông ta lựa chọn anh cho con gái ông ta…

– Nhưng Kat đâu thích đàn ông. Cô ấy là một les! – Tôi kêu lên.

– Sao một cô nhóc ngây thơ như em lại biết điều đó?

– Tình cờ thôi, có lần Hoàng Anh buột miệng với em. Và Kat cũng đâu có giấu diếm điều đó – Tôi nói dồn dập – Cô ta đâu cần anh.


– Nhưng gia đình cô ta cần anh để che giấu điều mà họ không thích mọi người xì xào. Họ chỉ có một con gái duy nhất. Sẽ ra sao nếu cô ta lại là kẻ bị xã hội ác cảm?

– Không, bây giờ văn minh hơn nhiều. Đồng tính không còn là cái gì lạ lùng và phải che đậy! – Tôi phẫn nộ thật sự.

– Số đông người vẫn chưa nghĩ như em đâu. Tuần sau, đám cưới sẽ tổ chức.

– Vậy anh lấy Kat đi. Anh tha em ra đây làm gì! – Cổ họng tôi sắp tắc nghẹn.

– Em đã hứa em ở bên anh kia mà, Lim. Nếu có em, anh sẽ đập vỡ cái đám cưới khốn kiếp ấy.

Tôi vịn mười ngón tay vào lan can, run lẩy bẩy. Đã bao giờ bạn rơi vào cảm giác đối diện một người không gặp từ rất lâu, giờ đây đột ngột hiện ra, tìm bạn vì một lý do bí ẩn? Lòng bạn sợ hãi. Nhưng bạn còn biết rằng, bạn đang ngấm ngầm run rẩy hạnh phúc. Có lẽ bạn cũng như tôi lúc này. Đôi khi đừng nghĩ ngợi quá nhiều, hãy nhắm mắt và bám theo ý nghĩ duy nhất: “Mặc kệ hết thảy. Rồi ta chết cũng được. Ta đang ở bên người ta yêu. Và ta phải làm tất cả để giữ chặt anh ấy… ”

– Em hứa, em sẽ ở bên anh, Nguyên ạ. Vì em yêu anh điên lên!

Khi nói, tôi thấy mình đã ở trong cánh tay vững chắc của người yêu. Anh ôm ghì lấy tôi, đặt lên môi tôi nụ hôn lạnh. Những nụ hôn in trên mặt, trên cổ, lan xuống vai. Những nụ hôn ấm nóng dần lên. Trong tôi, rợn lên cảm giác gai gai khó tả. Tôi bấu chặt lấy vai anh. Vừa hôn tôi, anh vừa lầm bầm không ngớt: “Ừ, anh phải dũng cảm. Anh phải từ bỏ hết. Anh phải có được em… “.

Vài chiếc xe máy chạy đua phóng ào qua đại lộ, âm thanh thô bạo. CD Nguyên đưa tôi vào trong xe, băng ghế sau. Tôi vẫn ôm chặt lấy anh. Bàn tay anh vuốt ve trên vai rồi lan xuống cánh tay tôi thật dịu dàng. Một bàn tay áp bên trong lưng áo tôi. Hơi thở mạnh và gấp. Hai đôi mắt soi vào nhau, sâu thẳm, ánh lên tia sáng thương yêu và đam mê. Tôi ngả người xuống ghế. Gương mặt thương yêu ở trên gương mặt tôi, rất gần. Chỉ một chút nữa thôi, tôi sẽ thuộc về người tôi yêu, thật trọn vẹn. Chìm sâu trong nụ hôn sẫm đen như mặt biển, bỗng trong tôi phớt qua tia sáng của ngọn đèn nhỏ. Tôi có vội vã quá không? Nhận ra tôi quá dễ dãi và dễ xiêu lòng, anh có xem nhẹ tôi không? “Không! Dừng lại!” – Tôi hét lên, xô bật anh ra, ngồi chồm dậy, cài lại khuy áo. Xem này, sao tôi lại nóng bừng và run rẩy kỳ lạ thế…

Xe chạy trở về thành phố. Tôi lên ghế trước, ngồi cạnh Nguyên. “Anh có giận em không?”. Anh ngoảnh sang tôi, mỉm cười dịu dàng: “Không đâu, trinh nữ mặc quần jeans rách gối của anh!”. “Em không phải là cô ngốc ám ảnh chuyện trinh tiết. Nhưng thú thật là em hơi sợ… “. “Ừ, anh biết. Anh thương yêu và muốn bảo vệ em là vì thế, ngốc ạ!”. “Tại sao anh phải bảo vệ em chứ?” – Tôi tròn mắt. “Lim ạ, rất có thể em sẽ bị Peter làm hại. Em đang làm việc cho Hồng Nhật, đối thủ của Red Sun”.

Kỳ 56. MS. BẲO – BẤT CHẤPSáng nay tôi vào công ty khá muộn. Sau khi đi ăn sáng, tôi nảy ra ý định ghé qua xem các mẫu lịch ngoại mới nhập về. Xe hơi của tôi đang làm lại nội thất. Tôi gọi taxi chở lên nhà sách trung tâm. Còn lâu mới đến tết, nhưng lúc này đang là mùa cao điểm thiết kế lịch bàn, lịch tờ và thiệp xuân. Chỉ cần mua một số mẫu lịch bắt mắt, đem về cho nhân viên thiết kế như Cẩm lại là xong, chẳng cần mất công đầu tư lâu la mà lắm khi chẳng nên cơm cháo gì. Thú thật là tôi cũng thoáng lo khi nghĩ chuyện bản quyền. Nhưng chắc đâu có nhà in lịch nào tuốt bên trời Tây mất công bay sang cái xứ sở xa xôi này, chỉ để bắt quả tang và kết tội một công ty thiết kế nhỏ xíu làm ăn chụp giựt. Sau khi xem thoả thuê, tôi chọn gần ba chục mẫu lịch. Đủ loại. Ngoài mấy mẫu lịch của Đức, phần lớn là lịch nhập từ Đài Loan và Hồng Kông. Chẳng phải vô cớ tôi chọn khu vực Hồng Nhật toạ lạc tại khu vực có rất nhiều cửa hàng và công ty của người Hoa. Ở đây rất thiếu hãng thiết kế chuyên nghiệp. Trong khi đó, nhu cầu thiết kế, quảng bá cho mặt hàng nhựa, đồ nhôm gia dụng và bao bì thực phẩm các loại rất cao. Đừng tưởng những nhãn hiệu không danh giá đầu tư ít ỏi cho mẫu mã. Trái lại, các ông chủ rất chịu chi. Mà đơn đặt hàng thiết kế của họ đầy quái lạ. Một lần, tôi yêu cầu Lim và Cẩm thiết kế thật kỹ mấy mẫu poster và các nhãn dán lên sản phẩm cho một cơ sở sản xuất hàng nhựa. Tuy nhiên, khi giao mẫu cho khách, ông ta giãy nảy lên. Đòi loại bỏ hết thảy những màu sắc và chi tiết sang trọng, ông ta quả quyết chỉ cần làm sao cho hình ảnh nổi bật, loè loẹt chói chang và càng ngây ngô càng tốt. Khi Lim, Cẩm và cả tôi nữa tròn mắt ngạc nhiên, đại gia cố gắng giải thích bằng thứ tiếng Việt cụt lủn và lộn xộn: “Ngổ làm hàng pán về miền Tây và Campuchia, làm sao cho pắt mắt pà con nông dân là được lồi. Làm sang trọng quá, pà con tưởng mắc tiền, không có dám rớ vô á… “. Suốt một tuần sau đó, Lim và Cẩm khoái trá nhại lại với nhau thứ tiếng Việt pha giọng Hoa kỳ quái rồi cười ré lên. Tôi chẳng thấy có gì đáng cười ở đây. Điều ông chủ hãng nhựa nói tình cờ truyền cho tôi một bài học đáng giá: Đẹp và sang trọng hoàn toàn vô giá trị nếu sản phẩm không bán được. Chân lý thuộc về thị trường chứ không phải ở những quy chuẩn mà bọn người ngồi phòng lạnh đặt ra với nhau.

… Ra đến quầy trả tiền của nhà sách, tôi mới phát hiện ra để quên thẻ thanh toán ở nhà. 14 triệu, tiền mặt tôi cầm theo không đủ. Đành phải gọi điện cho Hoà, sai cậu ta gặp kế toán lấy tiền, mang đến nhà sách gấp. Chưa đầy mười phút, Hoà đã phóng đến trên chiếc xe Nouvo. Từ ngày về làm cho tôi, trông anh chàng này khá hẳn lên. Mặc dù thừa thãi kinh nghiệm để hiểu tiền bạc dư dả khiến người ta hoàn toàn thay đổi, nhưng tôi cũng bất ngờ trước sự tiến bộ nhanh chóng của Hoà. Cái vẻ ngoài xám xì, yếm thế và thảm não hồi nào nay đã thay thế bằng sự sáng sủa linh hoạt. Anh ta khá thông minh. Tôi nói gì, anh ta đều nắm bắt nhanh gọn, giải quyết nhiệm vụ tôi giao tới nơi tới chốn. Nếu tôi phải tin vào một nhân viên duy nhất của Hồng Nhật, thì đó chính là Hoà. Kể từ ngày tôi nhận anh chàng về làm, giao cho một chức danh và trả mức lương bốn triệu, công việc ở Hồng Nhật vận hành tốt lên hẳn. Anh chàng làm việc mẫn cán, luôn cố gắng hoàn tất nhiệm vụ đến mức tốt nhất có thể. Nhưng, sự thành thật của Hoà mới là điều tôi đánh giá cao hơn hết. Giao cho Hoà đi ngân hàng với cả trăm triệu tiền mặt, tôi cũng không cần lo lắng hay dè chừng. Anh chàng đúng kiểu người giúp việc trung thành, chứ tố chất của một người chủ mưu lược thì hoàn toàn vắng bóng. Chẳng có gì khó hiểu khi Hoàng Anh bỏ rơi cậu ta một cách nhẫn tâm. Con ranh ấy còn phải ngoi lên cao hơn. Đương nhiên, người đàn ông sánh đôi phải lứa cũng phải ở vị trí cao như tham vọng của nó. Type người Hoàng Anh khác nào một cỗ xe ma quỷ chỉ biết tiến về phía trước chứ làm gì biết lùi lại. Hạng người như Hoà, con bé đó không cần. Nếu phải đi chung đường, chẳng chóng thì chầy, con bé sẽ nghiền nát cậu chàng như cám.

Tuy nhiên, có điều này thật sự tôi không thể hiểu nổi: Hoà vẫn si mê Hoàng Anh! Chà, cứ nhìn cái vẻ ngơ ngẩn, hồn vía thất lạc khi cậu chàng đụng mặt con ranh ấy trong cái buổi họp tại công ty Ano hôm rồi thì rõ. Đàn ông thật ngu ngốc. Ngay cả khi sự thật sờ sờ trước mắt, họ vẫn cố huyễn hoặc bằng ảo tưởng hỡi ơi. Nhưng mà thôi, tôi chỉ cần hiệu quả công việc. Tôi không can dự sâu vào chuyện yêu đương của nhân viên dưới quyền làm gì. Tôi thừa hiểu, Hoàng Anh đã cắt đứt dứt khoát. Vì vậy, chẳng bao giờ có chuyện con bé rắn độc ấy quay trở lại với Hoà, lợi dụng cậu ta để dọ thám công ty tôi. Mặt khác, tôi không bao giờ cho phép mình thua cuộc trước Hoàng Anh một lần nào nữa. Sau khi rời khỏi Red Sun, hai cái tên khiến tôi căm thù đắng cay là Peter Yeo và Hoàng Anh. Cú trả đũa – giành hợp đồng lớn với Ano ngay trước mũi họ – là đòn thù đầu tiên tôi giáng thẳng vào hai kẻ khốn đó, rất thành công.

Sau khi trả tiền các mẫu lịch và lấy hoá đơn đỏ, Hoà đề nghị để cậu ta chở tôi đi thẳng về công ty, không cần phải bắt taxi. Tôi đồng ý. Lúc này, nhìn kỹ, mới thấy Hoà có vẻ lo lắng bồn chồn vì một điều gì đó. Ngồi sau xe, tôi hỏi thẳng:


– Có việc ở gì cần giải quyết ở công ty hả?

– Chị à, cái job với hãng nhôm Kim Minh làm tới đâu rồi? – Hoà thăm dò.

– Chị có nhắc tụi con Lim thằng Cẩm chú ý job này rồi mà. Chị đã nhấn đây là job lớn, cả thiết kế, in ấn và làm hộp bao bì lên tới hai chục ngàn đô chứ ít sao. Sao, có chuyện gì bên Kim Minh nữa đây? Họ đòi hỏi thay đổi cái gì hả?

– Giám đốc marketing của Kim Minh hôm rồi qua bên công ty mình. Hình như… hình như… – Hoà ấp úng, rồi im bặt.

– Có chuyện gì nói lẹ lên coi! – Tôi gắt gỏng.

Đèn vàng. Thay vì vọt xe chạy qua luôn, Hoà dừng lại ngay vạch sơn trắng. Cậu ta hơi cúi mặt xuống, nói nhỏ nhưng vẫn đủ cho tôi nghe thấy:

– Hình như ông Tán Sứng giám đốc marketing bên đó muốn gì đó ở designer bên mình, chị Bảo ạ.

– Than phiền tác phong thằng Cẩm sao?

– Không! Vấn đề liên quan đến Lim.

Tức khắc, tôi hiểu ngay đầu dây mối nhợ. Tôi hỏi lạnh lùng:

– Ông ta ra điều kiện gì với bên mình? Nói rõ hơn chị nghe, Hoà!

Hoà lại im lặng. Tôi chợt nhớ ra, ngoài quan hệ đồng nghiệp, Hoà và Lim là chỗ quen biết cũ. Tôi nhớ Hoà đã mừng biết chừng nào khi biết tôi lôi được Lim về Hồng Nhật. Mặc dù không làm cùng bộ phận, nhưng lâu lâu anh chàng lại đảo qua phòng thiết kế, mua mấy món lặt vặt con gái thích ăn cho Lim. Anh chàng lo cho cô bé như lo cho đứa em gái ngốc nghếch. Mặc dù không có bằng chứng gì cụ thể, nhưng bằng trực giác, tôi biết Lim thất vọng với kiểu công việc ở Hồng Nhật. Giữ được cô bé không bỏ đi, ngoài hợp đồng ràng buộc ngặt nghèo phải bồi thường 50 triệu đồng nếu đơn phương rời bỏ vị trí, còn có công của Hoà. Chỉ cần ông anh nói ngọt vài câu, cô nhóc ương bướng lại xiêu lòng, cắm đầu vào thiết kế. Tôi biết, Hoà đang rất lo cho Lim. Nhưng cậu ta cũng lo cho tiến độ của hợp đồng. Tôi gạn hỏi:

– Ông Tán Sứng muốn con Lim, đúng không?

– Vâng, chị đoán đúng rồi đó! – Hoà nói thật khó khăn.

– Khi nào?

– Ngay tối nay, thưa chị.

Suốt quãng đường về công ty, Hoà im lặng. Tôi miên man suy nghĩ. Nếu không làm hài lòng giám đốc tiếp thị của Kim Minh, cái hợp đồng hai chục ngàn đô sắp ký coi như đổ xuống sông xuống bể. Mà có đáng gì đâu, chỉ là một buổi đi chơi, đi ăn với nhau thôi mà. Tán Sứng mới ngoài 35, nhìn khá phong độ. Lim hơi trẻ con, nhưng con gái thời nay ai mà biết họ chính xác là ai. Nghe nói, cô nhóc còn chơi nhạc trong quán bar nữa. Chắc cũng chẳng phải loại hiền. Đầu óc tôi tính toán nhanh như chớp. Khi xe máy Hoà dừng trước cửa công ty, tôi bước xuống, ra lệnh:

– Hoà, cậu nói với Lim nghe. Nói sao cho được việc.


Hoà lắc đầu ngay tức khắc:

– Không. Em có thể làm tất cả mọi việc cho chị. Nhưng vụ này thì không được!

Tôi trừng mắt nhìn Hoà. Cậu ta lảng tránh ánh mắt tôi, vẻ mặt tái xanh, nhưng cương quyết. Tôi dịu giọng:

– Thôi được. Tôi sẽ lo chuyện này. Nhưng tôi cấm cậu, không được hé môi nói gì với Lim đó nghe. Hỏng cái hợp đồng này, Hồng Nhật húp cháo. Mọi người có cơ ra đường hết ráo đó nghe chưa!

Tôi lên lầu hai. Phòng thiết kế cửa mở hé. Lim bữa nay làm buổi sáng. Vừa vẽ trên máy, cô vừa nghe nhạc bằng earphones. Cô nàng gầy nhom, cổ vươn về phía trước, đầu gật gù theo nhịp nhạc. Hai tay gõ bàn phím chốc chốc dừng lại, nhón một hạt đậu phộng, tung lên cao và há miệng đớp gọn. Thật là hành vi kỳ quặc. Chẳng hiểu vì sao cái gã Tán Sứng lại hứng thú với cô bé oắt con này? Gã muốn thử một món ăn hoàn toàn lạ miệng ư? Hay cái trò dị đoan vận may từ các trinh nữ mà nhiều gã làm kinh doanh vẫn tin? Nhưng thôi, tôi sẽ không suy nghĩ lòng vòng. Nói chung, một khi đối tác đã muốn, nếu có thể đáp ứng để giành được hợp đồng, thì đâu có gì phải lưỡng lự. Chẳng phải lợi thế mà nữ giới có thể sử dụng để khuất phục phái mạnh là vẻ mềm yếu và chính thân xác của họ đó sao? Được thôi, tôi sẽ giúp cho Lim sớm hiểu ra điều đó.

Sau khi đi dùng cơm trưa, tôi làm như tình cờ chạm mặt Lim ở ngay lối ra vào công ty. Cô nhóc mặc áo pull vẽ hình thù loang lổ, khoác ngoài một chiếc chemise cố ý nhàu nát. Quần jeans dưới chân rách như tổ đỉa. Bắt gặp tia mắt nhìn lướt từ trên xuống dưới của tôi, Lim so vai, nhe răng cười rụt rè:

– Chị sắp đi đâu ạ?

– À hay quá! Chị đang tính rủ em đi shopping. Khu vực này có nhiều cửa hàng bán đồ hay lắm à nghen. Thời trang Hồng Kông, giá được lắm!

– Ui, vậy em đi theo chị thôi. Em không mang theo tiền và em cũng không hợp lắm với gu thời trang ở mấy shop gần đây đâu…

– Biết đâu. Cứ đi theo chị nào! – Tôi nói thản nhiên – Có lẽ em cũng nên thay đổi cách ăn mặc đi, Lim ạ. Lúc nào cũng bụi phủi, không bắt mắt lắm đâu. Phải ăn mặc cho sexy… à không, cho mềm mại một chút.

Cô nhóc lại rụt cổ, cười, không phản đối nhưng cũng chẳng đồng thuận. Ở một cái shop sang trọng, tôi chọn được cho Lim một bộ thời trang thu đông rất lạ: Quần jeans mềm ôm ngắn ngang gối, thêu và gắn hạt đá lấp lánh trên đùi. Cái áo màu tím sẫm khá dài, phủ ngang mông, kín cổ phía trước nhưng lại khoét rộng đằng sau, hở cả một mảng lưng trắng ngần. Lim bước ra từ phòng thử, không chỉ tôi, mà cả người bán hàng cũng nhìn không chớp mắt. Hệt như bộ áo thiết kế riêng cho Lim. Nó khiến cô nhóc bộc lộ mình thật trọn vẹn, vừa ngây thơ, vừa bí ẩn. Tôi yêu cầu gói bộ quần áo vào túi. Lim trố mắt:

– Đẹp lắm, nhưng em không mua đâu. Nhiều tiền quá…

– Thôi nào! – Tôi gạt ngang – Nó là của em, chị tặng.

– Nhân dịp gì hả chị?

– Chị cần nhờ em một chuyện nhỏ thôi…

Trên đường quay về công ty, tôi nói cho Lim về việc cần thiết phải giành được hợp đồng với Kim Minh. Cô nhóc ngờ vực: “Tại sao lại là em nói chuyện với ông Tán? Em vụng về lắm. Em sẽ làm hỏng việc của chị mất!”. Tuy nhiên, khi tôi nói rằng bên Kim Minh có vài đề xuất về chuyên môn, thì Lim tin ngay. Tôi bồi thêm: “Chỉ cần em ăn mặc đẹp, trang điểm đôi chút, nói năng nhẹ nhàng và tôn trọng, chắc chắn sẽ đạt được thoả thuận dễ dàng với ông Tán Sứng!”. Tôi lắc đầu khi Lim hỏi mấy giờ cô sẽ phải đi cùng tôi: “Tối nay em đi một mình chứ. Chị có biết gì về chuyên môn đâu. Chị chạy lo việc khác. Em sẽ làm được mà. Tin chị đi!”. Lim gật đầu, không mấy vững tin. Thế là con mồi đã vào bẫy. Tôi nhếch môi cười. Việc giăng bẫy tôi đã làm xong. Còn xử lý con mồi, thì tôi không quan tâm nữa. Miễn là Hồng Nhật bắt được hợp đồng mà thôi.

Buổi chiều, khi Hoà mang mấy chục mẫu lịch lên phòng thiết kế, Lim và Cẩm bóc ra xem, luôn miệng trầm trồ. Hoà liên tục nhìn về phía Lim, đôi mắt sợ hãi, thương cảm và đầy giằng co. Tôi không rời Hoà một bước. Kế hoạch của tôi không thể gãy đổ chỉ vì những lời nói không đúng lúc của Hoà.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.