Đọc truyện Công Ty – Chương 30
Kỳ 47. NGUYÊN – HUÝT SÁO THEO KIỂU THỔ DÂNLim đột nhiên biến mất. Mọi biện pháp liên lạc với cô hoàn toàn vô nghĩa. Gọi vào mobile. Gửi tin nhắn qua YM. Gõ vài dòng trong e-mail. Tất cả chỉ được đáp trả bằng sự im lặng. Vài buổi chiều trong tuần vừa qua, thay vì đi thẳng về nhà, tôi nhận ra mình đang cho xe chạy lòng vòng gần khu vực trường đại học của Lim. Trong đám đông những anh chàng cô nàng sinh viên mỹ thuật công nghiệp ăn mặc sặc sỡ, bá vai nhau tràn ra vỉa hè hoặc tụ tập từng đám nhỏ uống cà phê, không thấy bóng Lim đâu cả. Hệt như cô nhóc quái quỷ đã tan biến vào bầu không khí nóng bức oi ả của buổi chiều mùa hè. “Chẳng có gì nghiêm trọng. Chỉ là một designer tập sự nghỉ việc không báo trước. Các dự án sẽ tìm được người thay thế” – Tôi lẩm bẩm một mình, tự an ủi. Tuy nhiên, mỗi giờ khắc qua đi, ý nghĩ về cô nhóc không phai mờ mà lại mạnh hơn, thậm chí còn gây nhói đau các đầu ngón tay. Tôi biết chắc, không phải mối bận tâm công việc khiến tôi bất an mà chính là cô, cái cô nhóc kỳ quái ấy, đã làm tôi không sao tập trung vào đống công việc cần suy nghĩ tìm hướng giải quyết.
Một buổi chiều cuối tuần, cảm thấy không thể kiên nhẫn hơn được nữa, tôi lục tung hồ sơ nhân viên. Mất một lúc, tôi mới tìm thấy số điện thoại nhà Lim, và bấm nút gọi. Đang vào thời điểm chuẩn bị bữa cơm tối, tôi đoán Lim chắc hẳn đang ở nhà. Nhưng trả lời máy là một giọng nói lớn tuổi. Mẹ Lim tỏ ý ngờ vực, dò hỏi tôi là ai. Việc tôi là giám đốc Red Sun chừng như chẳng gây cho bà ấn tượng mảy may. Vẫn giọng uể oải, bà cho biết Lim đi học bình thường, chẳng đau ốm gì cả, chỉ có điều cô đã dặn là cô từ chối các cuộc gọi đến.
– Tại sao Lim không nghe điện thoại chứ? – Tôi cố gắng kiềm chế cơn cáu kỉnh sắp bùng nổ.
– Con bé nói với tôi hiện nó đang gặp rắc rối với lỗ tai. Hình như nó muốn sử dụng lỗ tai của mình theo kiểu phễu lọc. Tức là chỉ nghe những thứ nó muốn, âm nhạc chẳng hạn. Còn lại các âm thanh khác thì nó từ chối.
Thề có Chúa, khi nói điều trên, mẹ Lim hoàn toàn nghiêm túc. Còn tôi sững ra như một thằng ngốc. Tôi kéo ống nghe ra khỏi tai, nhìn chăm chú hồi lâu, trấn tĩnh mới nói tiếp, rất thành thật:
– Cháu không hiểu gì cả.
– Ồ, thú thật với cậu mặc dù là mẹ của Lim, chăm sóc con bé từ khi nó còn bé bỏng, nhưng đa phần khi rắc rối xảy ra, tôi cũng không hiểu rõ ý nó đâu. Nói sao nhỉ? À, tức là bó tay chấm com. Cậu là sếp của Lim, làm việc với con bé, chắc cũng hiểu điều này chút ít! – Rõ ràng, mẹ Lim đang phân trần và tìm kiếm sự chia sẻ nơi tôi hơn là chế nhạo một cách khéo léo.
– Bác ạ, cháu rất cần gặp Lim. Công việc đang gấp. Cháu muốn trao đổi với cô ấy một số vấn đề về các bản vẽ còn chưa hoàn tất! – Tôi nói nghiêm túc, dù sự thật không hẳn là vậy.
– Thôi được rồi, tôi tin cậu. Tôi mách cậu một cách nhỏ để có thể gặp con bé đầu bò bướng bỉnh nhà tôi. Có lẽ tối nay, nó sẽ đi chơi nhạc ở quán. Cậu có biết địa chỉ cái bar đó không nhỉ?
Vậy là tôi có một manh mối để lần đến chứ không phải lần theo chỉ dẫn mù mờ. Ý nghĩ Lim trở lại quán bar chơi nhạc làm tôi thoáng buồn cười. Tại sao tôi không nghĩ ra cô sẽ quay trở về nơi làm việc cũ. Những cô nhóc như Lim chẳng bao giờ ngồi yên. Lúc nào cũng làm việc. Lúc nào cũng phải nghĩ ra một việc gì đó để không uổng phí thời gian. Bề ngoài, họ giống như những chú côn trùng sặc sỡ nhàn tản, hoạt động theo các chiều hướng không xác định. Thế nhưng, hơn ai hết, họ rất thông minh và có các mục đích rõ ràng. Có lẽ, khi bằng tuổi Lim bây giờ, tôi cũng không thể làm việc và có nhiều kinh nghiệm đa dạng như cô.
– Cảm ơn bác nhiều lắm. Lim rất quan trọng với cháu, bác biết không! – Thở phào nhẹ nhõm, tôi buột miệng nhanh đến mức không kịp hiểu mình nói gì.
– Ồ, sao kia? – Mẹ Lim bàng hoàng – Cậu… cậu đừng nói là…
– Không có gì hết. Cảm ơn và tạm biệt! – Tôi vội vã nói, gác máy.
Bóng tôi phản chiếu trên màn hình máy Mac lúc này tối om. Gương mặt ngớ ngẩn, với nụ cười ngô nghê còn nguyên vẹn trên môi. Tôi đưa tay chấm nhẹ vài hạt mồ hôi đọng hai bên thái dương. Sao nhỉ? Hình như tôi vừa hành động như một anh chàng mới lớn, lần đầu tiên gọi điện đến nhà cô bạn mà mình để ý từ lâu. Cuộc đối thoại với mẹ cô nhóc khiến chàng ta thêu dệt nên cả một tấm thảm kỳ quặc mang tên hy vọng. Tôi lắc mạnh đầu, tự ném trả mình quay trở về thực tế, với các bản vẽ thiết kế cần được làm xong càng sớm càng tốt.
Công việc cuối cùng là xem các bản vẽ phòng thiết kế gửi lên ban chiều, viết một vài nhận xét yêu cầu chỉnh sửa thêm. Viễn ảnh sẽ đến quán bar, kiếm một góc nào khuất, uống chút rượu và xem Lim biểu diễn khiến tôi dễ chịu. Áp lực công việc nặng nề bỗng nhẹ đi rất nhiều. Chỉ cần nửa tiếng nữa thôi là đến 9 giờ. Giờ của những quán bar đầy khách. Thời khắc nghỉ ngơi, tạm quên đi bao nhiêu lo toan sau một ngày vùi đầu vào các công việc làm ăn… Mà thôi, tôi không nên nán lại làm gì. Làm thêm được một chút công việc cũng có ích gì chứ. Tốt hơn cả là xuống tầng hầm, lấy xe, và lái đến thẳng quán nhạc jazz, nơi có Lim. Tôi bước ra hành lang. Nhân viên các phòng khác đã về hết. Những ô cửa đóng chặt, im lìm. Chỉ có phòng Peter Yeo phía khúc quanh cuối hành lang còn sáng đèn. Cánh cửa gỗ dày không đóng kỹ. Không gian yên tĩnh đến độ những câu nói điện thoại của Peter vẳng ra ngoài hành lang, rõ mồn một. Ông ta đang nói tiếng Việt, giọng nói uy quyền đầy đe doạ. Hình như ông ta đang đòi ai một chiếc laptop nào đó. Và kẻ kia lần lữa việc trao trả. Những câu nói cuối cùng, ông ta hạ giọng nên tôi không nghe rõ nữa. Tôi nhún vai, mệt mỏi. Chẳng có gì ở gã phó giám đốc này khiến tôi ngạc nhiên nữa. Với Peter, những mưu đồ và thủ đoạn biến ảo là chuyện quá thường tình. Trấn át. Doạ nạt. Tận dụng quyền lực. Những bước lặp đi lặp lại, đều đặn mà không bao giờ nhàm chán. Một quả tim bằng cao su. Và một con người cũng được đúc bằng cao su nốt, thật hoàn hảo.
Vừa bước xuống tầng hầm, ngay tức khắc tôi nhận ra một ai đó đang ngồi trong xe của tôi. Băng ghế sau. Một cái bóng hơi nghiêng. Bàn tay đưa lên ôm đầu, rồi thả xuống. Có lẽ là Lim. Tôi vẫn nhớ một lần, hồi Lim chưa được tuyển dụng vào Red Sun, cô nhóc đã lẻn vào trong xe, đeo contact lens xanh lè doạ ma tôi, buộc tôi phải lắng nghe những lý do vì sao cần phải nhận cô ấy vào tập sự trong công ty. Ký ức ngộ nghĩnh một lần nữa khiến tôi mỉm cười. Có lẽ Lim vẫn chơi lại chiêu thức cũ, gây bất ngờ cho tôi. Nhưng hơi lạ, chìa khoá xe tôi vẫn giữ kia mà. Bước nhanh về phía xe, tôi kéo cánh cửa, nhìn vào trong. Tôi giật mình. Không. Chẳng phải là gương mặt mà tôi chờ đợi. Kat Trần ngồi ngả lưng khoan khoái trong lòng ghế, đang mải miết tra cứu gì đó trên chiếc PDA khổ lớn. Nghe động, cô hạ cái máy và cây bút xuống, nhìn thẳng vào mặt tôi, nhếch môi cười:
– Hullo! Bất ngờ, đúng không?
– Ừ!
– Thôi đi, anh nói láo. Anh đâu có ngạc nhiên. Anh biết có người mở khoá lẻn vào trong xe, vậy mà anh vẫn bình thản! – Kat nói, nửa chế giễu, nửa khiêu khích.
Sao tôi lại căm ghét cái vẻ nhạo báng và tinh quái của cô gái này đến thế. Hình như với tất cả đàn ông, thú vui duy nhất của cô ta là lộn ngược những suy nghĩ giấu kín của họ như một chiếc tất, rồi vứt xuống đất và chà đạp lên. Tuy nhiên, lúc này, tốt nhất là tôi kiềm nén, kiếm cách tống cổ cô ta ra khỏi xe một cách êm thấm. Tôi hạ giọng, thừa nhận:
– Đúng vậy, tôi đã nghĩ là một người khác, không phải cô.
– Ai vậy? – Đôi mắt viền đen, giữa bóng tối lờ mờ trong xe tựa như hai cái hốc sâu hoắm cất đầy sự nguy hiểm, nhướn cao lên.
– Không quan trọng! – Tôi gạt đi. Tôi ngồi hẳn vào trong xe, trước vô-lăng, mở khoá. Tiếng động cơ rầm rì.
– Quan trọng chứ. Nếu đó là một cô gái, tôi không tha cho anh đâu. Đừng quên, tôi là vợ chưa cưới của anh. Việc trì hoãn đám cưới thời gian vừa qua là ý của tôi. Mọi việc là do tôi quyết định.
– Bỏ qua chuyện vớ vẩn đó – Tôi đấu dịu – Cô vào xe đợi tôi thế này có việc gì cần trao đổi trực tiếp, đúng không?
– Anh cho xe đi thôi. Chúng ta sẽ vừa ăn tối, vừa trao đổi đôi chút.
– Tôi không thể ăn tối với cô được. Tôi có hẹn với một người khách! – Tôi nói dối, tìm cách rứt ra khỏi Kat Trần.
– Anh không cần kiếm cớ để thoát khỏi tôi. Tối nay anh rảnh mà. Lịch làm việc của anh tôi nắm rất rõ.
Tôi giận điên lên. Gã Peter đúng là đồ tay sai khốn kiếp cho gia đình ông Trần. Gã theo sát và báo lại mọi hoạt động của tôi như một chiếc camera lạnh lùng. Kat Trần đột nhiên hạ giọng, điềm đạm:
– Thôi được, tôi nó nhanh thôi rồi sẽ biến khỏi tầm mắt anh ngay. Tôi muốn anh hãy trông chừng Hoàng Anh giúp tôi.
– Sao kia? – Tôi bàng hoàng thật sự – Cô đang nói về Hoàng Anh trưởng phòng Sales của Red Sun ư?
– Phải. Hoàng Anh gặp một chút phiền toái với Peter Yeo. Tôi muốn anh hãy để mắt, giúp đỡ cô ấy vượt qua giai đoạn khó khăn – Kat nói nhẹ nhàng – Mọi rắc rối chúng tôi sẽ giải thích sau, kỹ lưỡng hơn, okay?
– Mấy hôm nay Hoàng Anh không đến Red Sun làm việc. Một số hợp đồng đang bị ngưng trệ. Tôi giúp được cho cô ta điều gì?
– Cô ấy hiện đang ở bên nhà tôi. Nếu anh hứa bảo vệ cho Hoàng Anh, cô ấy sẽ đi làm trở lại.
– Thật khó hiểu! Cô chỉ cần nói Peter Yeo, mọi việc sẽ dễ dàng hơn nhiều!
– Hơi rắc rối một chút. Nhưng anh phải nhớ, tôi đã muốn anh che chắn cho Hoàng Anh trước Peter, thì có nguyên nhân hợp lý của nó.
– Đồng ý! – Tôi chấp nhận, chấm dứt cho xong câu chuyện rối nùi – Bây giờ thì cô có thể ra khỏi xe tôi rồi đó!
Kat Trần mở cửa, bước ra ngoài. Nhưng cô ta bước lên, vịn vào cánh cửa phía bên tôi, gõ nhẹ ngón tay lên kính. Tôi hạ kính cửa xuống, nghe rõ Kat thì thào đầy vẻ nghiêm trọng:
– Còn một việc này nữa. Anh hãy gặp Lim và bảo cô ta đưa lại cho Hoàng Anh cái laptop. Anh nhận nó và chuyển lại cho tôi, ngay khi có thể. Nhớ nhé!
Tôi thờ ơ gật đầu, lái xe đi. Qua gương chiếu hậu, tôi nhìn thấy dáng Kat đứng im giữa tầng hầm trống trải. Bóng cô nổi lên dưới các ngọn đèn trắng đục, như một thân cây cô độc đáng sợ.
Tôi đến quán bar hơi muộn. Tôi chọn một cái bàn trong góc khuất. Ban nhạc đã chơi sang một bản jazz Đức, theo kiểu của Gunter Hampel. Có tiếng huýt sáo gợi nhớ âm thanh thổ dân da đỏ khá độc đáo. Lim, cô nhóc đang ứng tác. Mọi người trong quán lắng nghe. Bất chợt, tiếng huýt sáo câm bặt. Tôi nhìn theo hướng nhìn của Lim. Ở phía cửa, Peter Yeo đang bước vào. Gương mặt Lim tái mét đi, như một tất cả máu dưới da cô đã bị rút kiệt.
Kỳ 48. NGUYÊN – NỤ HÔN CỦA GIÓĐoạn nhạc ứng tác im bặt. Đôi mắt Lim mở to, nhìn trừng trừng xuống khán phòng. Ngỡ như một khoảng lặng cần thiết giữa bản nhạc, những vị khách của quán vẫn chăm chú chờ đợi đoạn nhạc tiếp theo. Ứng biến nhanh như chớp, Lim chộp lấy cây cắm micro dựng sát mép bục gỗ của sân khấu. Vừa bước giật lùi, cô vừa nói nhanh, cái giọng con nít khản đặc vang vang trên loa: “Cảm ơn sự chú ý theo dõi của khán giả. Sau đây là phần trình diễn của pianist Minh Phúc… “. Ngay tức khắc, cô co giò chạy biến vào phía bên trong cánh gà tối om. Một tiếng va chạm mạnh vang lên, hắt ra ngoài, khiến các vị khách trong khán phòng giật mình. Không khí bỗng nhốn nháo hẳn. Tôi ngoảnh ra phía cửa. Peter Yep đã biến mất. Trên sân khấu, trưởng ban nhạc hấp tấp bước ra, mặt bàng hoàng, đột ngột bị đẩy ra chữa cháy mà chưa kịp hiểu điều gì xảy ra. Anh ta miễn cưỡng ngồi vào piano, đặt bàn tay lên phím. Vang lên một bản nhạc vui nhộn, tiết tấu dồn dập.
Canh lúc mọi người không chú ý, tôi móc ví để lại tờ bạc 100 ngàn dưới chân cốc nước, mau chóng rời khỏi cái bàn trong góc, men theo bức tường bọc vải, rảo nhanh về phía khu vực biểu diễn. Từ phòng pha chế, một người phục vụ bước ra, cái khay bạc trên tay anh ta đầy ắp những ly cocktail chân cao. Tôi kịp nhìn thấy phía bên trong sáng choang, loáng thoáng bóng người qua lại. Cánh cửa phòng pha chế khép lại ngay. Bóng tối lờ mờ khiến cả tôi lẫn người phục vụ không nhận thấy nhau đúng lúc. Một cú va chạm nhẹ nhưng cũng đủ làm khay nước đổ ụp, hất trọn vào người tôi trước khi rơi đánh xoảng xuống sàn. Anh phục vụ hoảng sợ, đứng ngay đơ như cái tượng sáp. Nếu lúc khác, tôi đã dừng lại xin lỗi và giúp giải quyết tai nạn nhỏ. Nhưng bây giờ thì không thể. Qua một vệt sáng màu vàng của cái đèn follow góc sân khấu, tôi vừa nhìn thấy mỏm đầu nhẵn thín của Peter Yeo phía bức tường đối diện. Ông ta đã xác định được khu vực Lim đang lẩn trốn. Cũng như tôi, Peter chạy rất nhanh về phía sân khấu. Rõ ràng, ông ta không hề có ý định để cô nhóc tẩu thoát.
Mắt tôi dần quen với bóng tối vẩn đục. Chỉ có điều, những sợi dây điện nối với hệ thống đèn màu, những đường âm thanh dán trên sàn gỗ như vô số con rắn ngoằn ngoèo trơn tuột, khiến tôi mấy bận suýt ngã bổ chửng. Cuối cùng thì tôi cũng mò tới được bên cánh gà. Một nhân viên điều chỉnh âm thanh ngồi sau cái bàn đầy những nút bấm và cần gạt. Gã nhìn tôi như nhìn một vật thể lạ. Các nhạc công khác ngồi co chân trên ghế, hờ hững ném về tôi ánh mắt hờ hững. Một cô gái trong số họ mí mắt tô đen, hút thuốc như một cái ống bễ. Cô ta hất hàm, hỏi khó chịu: “Lên đây làm chi vậy? Có biết khách không được lên chỗ này không?”. Tôi đảo mắt nhìn quanh: “Tôi kiếm Lim, người chơi cello ở đây!”. Cô gái mí mắt đen nhìn tôi một cách căm ghét, không thèm trả lời. “Cô ta biến rồi!” – Gã điều chỉnh âm thanh lên tiếng lạnh nhạt. “Biến đi đâu chứ?” – Tôi nghe rõ tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực. Peter Yeo đứng bên cánh gà đối diện, nhìn thẳng vào mắt tôi. Ông ta chờ bản nhạc chấm dứt, sẽ băng qua sân khấu sang đây, thộp cổ Lim. Có lẽ ông ta không thể ngờ đến tình huống vì sao tôi có mặt nơi này. Bản nhạc Take Five quái quỷ trên piano càng lúc càng thêm dồn dập, đẩy lên cao trào. Bất chợt, tôi nhận ra tấm vải phủ bên dưới bàn điều chỉnh âm thanh lay động nhẹ. Một ai đó đang nấp kín bên trong. Tôi nép vào cánh màn nhung, nói nhỏ: “Lim, ra đây gặp tôi, mau lên!”. Không có lời đáp. Tấm vải im lìm, căng thẳng. Tôi nhấn giọng, không chút đùa bỡn: “Ra đi, Lim. Tôi sẽ đưa cô chạy trốn trước khi Peter Yeo tóm được cô và lấy đi cái laptop!”. Tấm vải trùm vén lên. Lim lồm cồm chui ra, tóc rối bù. Cô đứng dậy, ngước lên tôi gương mặt nhợt nhạt, hỏi khẽ: “Peter đâu?”. Tôi hất nhẹ cằm về phía bên kia cánh gà, nơi Peter đang bình thản cho hai tay vào túi quần, kiên nhẫn chờ bản nhạc chấm dứt sẽ qua tóm gọn con mồi. Hình như ông ta đã biết chỉ có một lối ra vào duy nhất nơi cái quán nhạc này mà thôi. Lim phát hoảng. Môi dưới run rẩy: “Sao bây giờ, CD Nguyên?”. Một tia chớp loé lên trong đầu. Tôi nắm lấy bàn tay lạnh toát của Lim: “Đi theo tôi, đừng hỏi gì thêm nhé!”. Bước vài bước, Lim bỗng vùng mạnh tay ra. Cô ngồi cúi xuống, lôi từ dưới gầm bàn âm thanh một cái cặp táp bằng da màu xám ghi, loại dùng đựng laptop. Rồi cô cập rập bám sát gót tôi. Bản nhạcTake Five chuẩn bị đến hồi kết thúc. Các hợp âm rung lên rồi tắt hẳn. Tiếng ai đó hét to khi Peter chạy xẹt ngang sân khấu. Đúng lúc đó, tôi đẩy bật cánh cửa nặng, lôi tuột Lim vào phòng pha chế của quán bar.
Mấy bartender đang chăm chú với khay cốc giật thót khi nhận ra hai kẻ đột nhập. Tôi đặt một ngón tay lên môi ra hiệu giữ im lặng. Một người chạy ào ra cửa toan gọi bảo vệ nhưng tôi kịp chặn lại: “Đừng làm ồn. Tôi muốn sử dụng nhờ cánh cửa thoát hiểm. Tôi chỉ tránh chạm mặt một người quen khó chịu mà thôi. Làm ơn chặn cửa gỗ, đừng cho ai vào đây!”. Kèm với lời nói, là một tờ bạc lớn được tôi móc ra thật nhanh, đặt lên mặt bàn đá hoa. Mọi việc bỗng dễ dàng hơn. Đúng như tôi kịp nhìn thấy ban nãy, cánh cửa nhỏ thoát hiểm dành cho nhân viên quán bar thông ra ngoài đường. “Mở ra, mở ra coi!”. Tiếng đập tay và cả nện chân thình thịch trên cánh cửa gỗ. Giọng Peter lạc đi. Một bartender gò người chắn ngang cửa, ngăn không cho Peter xô vào. Hơi khó khăn một chút, tôi mới đẩy bung được cái bản lề rỉ sét lâu nay không hoạt động. Khi tôi và Lim chạy ào ra con hẻm nhỏ, cánh cửa sắt thoát hiểm đóng sầm lại ngay sau lưng chúng tôi.
Ngoài mấy ô sáng nhỏ xíu hắt ra từ các vuông cửa sổ, con hẻm tối om. Đứng im một lúc, tôi mới xác định được phương hướng. Chúng tôi đang đứng ở lưng quán nhạc. Xe hơi của tôi đậu tận con đường lớn ngoài kia. Chừng như đọc được ý nghĩ của tôi, Lim nói nhanh: “Cứ gửi xe của anh ở đây, không sao cả. Bây giờ là lúc nên sử dụng con bọ hung yêu quý của em!”.
Tôi rất muốn cầm lái, nhưng Lim nhất quyết không đồng ý. Tôi đành ngồi phía sau cái xe vespa cũ. Yên xe nhỏ và trơn tuột khiến tôi chốc chốc lại phải nhích sát vào một chút. Thật ngộ nghĩnh. Nằm mơ hàng trăm lần, tôi cũng không thể hình dung có một ngày tôi ngồi trên một con bọ hung loè loẹt, giao phó tính mạng vào tay lái của một cô nhóc khác thường như Lim. Không đoái hoài đến cảm xúc của người ngồi sau, Lim vẫn mím môi mím lợi tăng ga, chạy vù vù, đôi khi lấn hẳn sang làn đường dành cho xe hơi.
– Có cần phải chạy vespa với tốc độ như lao xuống địa ngục thế này không? – Tôi nói to, tiếng bạt đi theo gió mạnh.
– Đây là tốc độ thông thường. Chẳng lẽ anh nhát gan vậy ư? – Lim cũng hét lên.
– Thôi nào, tôi biết là không có ai đuổi theo chúng ta đâu. Chắc chắn Peter Yeo và người của ông ta vẫn lảng vảng gần xe hơi của tôi trước cửa quán bar!
– Phew! – Cô nhóc thở hắt ra, cho xe chạy chậm hẳn – Quả thực, đóng phim hành động không khoái chút nào. Nó mệt hơn là em hình dung.
Mặc dù đầu óc muốn vỡ tung sau cuộc chạy trốn căng thẳng, dù quần áo nhớp nháp vì thứ rượu ngọt đổ vào người, tôi vẫn phì cười. Thật đúng chỉ có Lim mới nghĩ được rằng tình huống khó chịu là một trò chơi. Liếc nhìn tôi qua tấm gương chiếu hậu, Lim hỏi khá gay gắt:
– Anh cười gì thế?
– Anh không nghĩ là một designer tập sự lại làm cho một người vốn hết sức quyền biến như Peter Yeo phải vất vả đến thế.
– Tất cả là tại cái laptop này! – Lim vỗ mạnh vào cái cặp da đeo toòng teng bên hông – Không rõ vì sao, mấy bữa nay, Peter Yeo thường xuyên gọi di động, và cả gọi điện thoại nhà em, hỏi về cái laptop. Em bảo nó là của Hoàng Anh. Chẳng có lý do gì em phải đưa nó cho ông ta!
– Em đã mở laptop ra xem bên trong có gì chưa? – Chẳng khó khăn gì, tôi hiểu ngay vấn đề. Peter biết có những thông tin quan trọng mà Hoàng Anh đang nắm giữ. Ông ta không muốn để lọt ra ngoài. Có thể, trước kia, Hoàng Anh và ông ta có mối quan hệ thâm sâu. Nhưng giờ đây, mối quan hệ đó sứt mẻ. Ông ta cần phải chặn đứng những tiết lộ bất lợi trước khi quá muộn.
– Anh nghĩ em là ai? Một kẻ xem trộm tài liệu của người khác hay sao? Hoàng Anh tin cậy em, nhờ em lấy nó và giữ nó. Vậy thì việc của em là tìm gặp Hoàng Anh, trao thẳng cái laptop này cho chị ấy mà thôi! – Lim nhún vai, nói thẳng thắn.
– Tại sao Peter Yeo cần nó? – Tôi hỏi vặn. Tôi muốn Lim nhìn rõ cô đã ngờ nghệch như thế nào.
– Em không care! – Lim thoáng bối rối. Rồi cô khoả lấp rất nhanh – Trong mắt em, Peter Yeo là một kẻ tồi tệ. Việc gì mà ông ta không thể không làm? Hoàng Anh là người tốt khi dám làm trái ý ông ta. Vì vậy, việc của em là giúp đỡ chị ấy!
Tôi im lặng, không đặt câu hỏi khiến Lim nổi sung lên nữa. Rõ ràng, cô nhóc này quá ngây thơ. Cô ta tin vào những câu chuyện cổ tích, đối đầu với kẻ xấu thì sẽ là người tốt. Cô nhóc chưa đủ kinh nghiệm sống để hiểu được rằng, nhũng người tử tế thực sự, rất ít khi dính líu đến bọn người không ra gì… Tôi nhìn đồng hồ. Gần 10h30. Lim cho xe chạy vòng vèo, lúc này đang ở một con đường vắng vẻ gần khu đô thị mới. Hàng cây lờ mờ nổi lên hai bên đường. Những dải cỏ trải sâu vào bóng tối. Đêm đang lạnh dần. Vài hạt mưa bụi lất phất, bám trên mái tóc rối bù của Lim. Đôi vai gầy nhom của cô nhóc so lên, vừa ngang tàng, vừa yếu ớt. Đột nhiên, trong tôi dâng lên cảm giác thương mến, ấm áp và dịu dàng. Ừ, Lim vắng mặt ở Red Sun khá lâu. Và tôi đã nhớ cô da diết. Những muốn đặt tay lên vai cô nhóc, ôm nhẹ cô trong tay mình, nhưng tôi thoáng ngần ngại. Kể ra cũng buồn cười khi ngồi sau Lim. Biết đâu hành động đột ngột của tôi lại khiến cô nhóc phát hoảng, lạc tay lái đâm đầu xe vào cái xe nào khác. Lim lại nhăn mặt trong gương chiếu hậu:
– Anh đang nghĩ gì vậy, CD Nguyên?
– Anh đang nghĩ là em khiếp sợ Peter Yeo nên cả tuần qua trốn tiệt, không đến Red Sun làm việc cho dù hàng đống bản thiết kế nội thất đang chờ em giải quyết!
Con bọ hung đột nhiên thắng két lại bên vệ đường. Lim nhảy phắt xuống xe, gạt chống. Cô nàng chống tay vào hai bên hông. Đôi mắt Lim sáng loé như một con mèo xù lông giận dữ:
– Em nghỉ làm không phải vì sợ ai hết. Em nghỉ là vì…
– Vì cái gì? – Tôi bước xuống xe, đứng trước mặt Lim, cau mày nhìn cô run lên bần bật. Có lẽ cái áo hở vai làm cô nhóc lạnh cóng.
– Vì em không muốn nhìn mặt anh! – Lim nuốt nước bọt, thốt lên.
– Ồ! – Tôi thốt lên, sững sờ – Sao lại thế?
– Ý nghĩ anh không bảo vệ em trước Mr. Yeo làm em đau hơn tất cả mọi thứ có thể làm em đau. Lúc Peter bảo rằng cho em nghỉ việc vì em không đủ năng lực, em hy vọng anh bênh vực, chứng minh em có ích ở Red Sun ra sao. Nhưng anh đã im lặng! – Sau lời kết tội nặng nề, Lim cụp mắt, nhìn xuống khoảnh cỏ dưới chân.
Tôi lặng người. Lim nói đúng vấn đề của tôi. Vấn đề của gã hèn nhát. Cho dù tôi tự biện hộ cần phải mềm dẻo với Peter và tìm giải pháp về sau, nhưng tôi biết, việc không thể trực diện đối đầu của tôi đã làm Lim tổn thương. Cô nhóc bỗng khóc oà lên, nức nở. Gương mặt đầy nước mắt hướng về tôi, chẳng thèm ngại ngần, chẳng thèm che đậy xấu hổ. Tôi đưa tay, ôm chầm Lim, để cô nhóc khóc nấc trên vai tôi. Lim đẩy ra. Gương mặt cô ngang tầm mắt tôi. Không thể kìm chế, tôi áp môi lên môi cô. Nụ hôn nóng rãy, mặn nước mắt, nhưng cũng thật tuyệt vời. Tôi hôn cô lâu, rất lâu. Trên đầu, gió thổi xuyên qua những tán lá rì rào.
Tôi chở Lim sau xe quay trở về trước cửa quán bar. Quán đã đóng cửa. Xe hơi của tôi vẫn đậu bên lề đường. Trước khi tự chạy vespa về nhà, Lim đưa tôi cái laptop: “Anh đưa cho Hoàng Anh giúp em. Anh giữ, nó sẽ an toàn hơn!”. Con bọ hung phóng vút đi. Tôi lái xe về nhà, đầu óc bộn bề. Cái cặp da xám ghi nằm im trên cái ghế bên cạnh, như một khoảng tối bí mật. Bất thần, mobile của tôi rung khẽ. Hiện ra trên màn hình tên Kat Trần. Giọng cô ta như vẳng đến từ địa ngục: “Cảm ơn vì anh đã lấy được cái laptop!”. “Tôi sẽ đưa nó cho cô để trả lại Hoàng Anh vào sáng mai!” – Tôi nói nhanh, vứt mạnh mobile xuống ghế. Một vệt đèn xe nhoáng lên. Qua gương chiếu hậu, tôi nhìn thấy chiếc xe xám bạc của Peter đang bám sát phía sau.