Công Ty

Chương 13


Đọc truyện Công Ty – Chương 13

Kỳ 13. HOÀNG ANH – HỌC BAY (TIẾP THEO)… Tôi nuốt nước bọt, đi qua cửa tiệm bán thức ăn Nhật. Tôi sẽ về nhà, ghé vào chợ chiều mua bó rau, một ít thịt và nấu cơm ăn một mình. Xe máy của tôi gửi bên nhà sách. Bỗng dưng, tôi thèm mua một quyển sách. Lâu lắm rồi, tôi chẳng thu nạp điều gì tốt đẹp từ sách vở. Tôi đi lướt qua những kệ sách sáng rực. Sách văn học nghệ thuật tôi không đọc nữa. Thực tế cuộc sống mà tôi đối diện cay đắng hơn bất kể dòng chữ tưởng tượng nào. Sách giáo dục tâm hồn ư? Chúng sẽ chỉ khiến tôi ê chề xấu hổ khi nhớ lại hành động đánh đổi của mình mà thôi. Rốt cuộc, tôi dừng lại ở quầy sách kinh tế, chọn mua một tựa sách mới về chăm sóc khách hàng. Một quyển sách hữu dụng và đầy thực tiễn. Chuông điện thoại trong túi vang lên. Số của Hoà. Giờ này hẳn anh đã về nhà, đang buồn và muốn rủ tôi đi ăn cơm rồi uống cà phê ở một quán rẻ tiền nào đó. Viễn ảnh buồn chán khiến tôi mệt mỏi. Tôi nhấn nút từ chối cuộc gọi. Hoà sẽ nghe những hồi chuông dài vô vọng, sẽ băn khoăn rồi lo sợ cuồng lên không biết chuyện gì đang xảy ra với tôi. Nhưng mà thôi, tôi không nghĩ ngợi nhiều về người khác nữa. Chỉ vấn đề của tôi đã quá đủ căng thẳng và đấy bất trắc rồi. Khi tôi chạy về nhà trọ, ánh đỏ hoàng hôn đã tràn đầy trên đại lộ. Trời ngả sang tím thẫm để lan vào tối. Tôi cho xe chạy dọc theo bờ sông. Gió lồng lộng. Một kẻ đang học bay như tôi cần ném bỏ lại phía sau những gì nặng nề ràng buộc. Tình yêu, các mối quan hệ xưa cũ liệu có ích gì khi không thể bảo vệ che chắn cho tôi trên lộ trình bay lên cao?

Nằm trong phòng trọ tồi tàn, tôi đọc quyển sách mới mua đến gần 11h khuya. Bất chợt chuông điện thoại di động reo. Lim gọi. Tôi thoáng rùng mình. Sao cô nhóc này lại gọi tôi trễ đến vậy? Cô ta phát hiện ra điều gì khả nghi ư? Cô ta đã nắm được manh mối nào về tấm vé số độc đắc bị mất cắp ư? Tôi ngồi dậy, toan cất điện thoại vào túi đi làm trong góc phòng. Tiếng chuông tắt ngấm. Tôi thở phào. Bỗng dưng, tiếng nhạc lại loé lên. Vẫn Lim. Nhạc chuông dồn dập, nghe như lời kêu gọi van nài, khẩn thiết. Tôi đánh liều bấm nút trả lời. Giọng Lim trong máy nghe như lạc đi:

– Hoàng Anh, chị đến ngay quán bar chỗ em đánh đàn được không?


– Có việc gì vậy? – Tôi ngạc nhiên.

– Em nhìn thấy một kẻ khả nghi! – Lim thì thào.


– Ai?

– Một người giống hệt kẻ đã đánh CD Nguyên rồi bỏ chạy hôm vừa rồi!


Tôi dắt xe ra khỏi nhà trọ. Tuần trước, cũng khoảng giờ này, Lim gọi tôi đến quán bar. CD Nguyên bị một kẻ lạ mặt nào đó đánh từ phía sau, chảy máu, bất tỉnh. Có lẽ CD Nguyên đã gặp nguy hiểm tính mạng nếu Lim không phát hiện ra. Cô nhóc đã băng bó cầm máu cho anh, rồi gọi điện thoại cấp cứu. Vì phải đánh đàn theo hợp đồng cho quán, Lim không thể lên xe cứu thương nên đã nhớ ra tôi. Tôi chạy tới quán bar đúng khi người ta chuyển CD Nguyên vào trong xe. Tôi đã đi cùng anh, đã ở bên anh suốt đêm ấy trong bệnh viện. Khi mở mắt ra, người đâu tiên CD Nguyên nhìn thấy là tôi. Đôi mắt anh mở hé, mà vẫn toả ra ánh sáng yếu ớt hiền dịu, khác hẳn sự lạnh lẽo ngạo mạn thường ngày. Ừ, anh ta cũng thuộc về một thế giới khác. Cái thế giới hào nhoáng đẹp đẽ mà tôi ước ao. Tôi luồn tay vào cầm tay Nguyên. Những ngón tay lạnh và mềm siết nhẹ. Sáng hôm sau, trợ lý của CD Nguyên và vài người họ hàng của anh mới biết tin. Họ hoảng hốt lao đến bệnh viện. Tất cả nhìn tôi bằng đôi mắt hàm ơn. Tôi nín thinh, không đả động gì đến Lim. Chỉ cần qua lọt vụ này, tôi bay cao hơn, tới gần mục đích của mình hơn…

Tôi chạy nhanh trên đường. Bảng hiệu quán bar trước mặt. Ruột gan tôi nóng ran. Nhất thiết, tôi phải tóm được bí mật về kẻ đã hãm hại CD Nguyên, người đàn ông mà tôi ao ước.


Kỳ 14. LIM – TRÁI TIM CAN ĐẲM11h. Quán bar đầy ắp người. Còn 10 phút nữa mới đến suất biểu diễn thứ hai trong đêm. Lần trước, khi CD Nguyên bị đánh trọng thương, tôi đứng ngay cổng. Tiếng nện mạnh. Người đàn ông cao lớn ngã khuỵu xuống ngay sau bức tường rào gạch đỏ. Tôi chạy vào, bàng hoàng nhận ra nạn nhân. Giữa những động tác sơ cứu hoảng loạn, tôi chỉ kịp nhận ra một bóng người nép ở góc khuất sau tường rào bước ra, đi về phía chiếc xe hơi đậu sát vỉa hè, bước chân hơi vội vã nhưng vẫn đầy vững tin. Tôi ngờ nghệch và run sợ đến độ không nhìn số xe. Tôi cũng không thể ghi nhớ nhiều hơn dáng vẻ của hung thủ. Điều tôi biết làm lúc ấy là hối hả băng bó cho sếp, gọi điện thoại trung tâm cấp cứu, rồi nhờ Hoàng Anh đến trợ giúp. Những người có trách nhiệm ở quán hỏi han qua loa vài câu cho có lệ rồi chừng như họ cũng không chú ý gì nữa đến tai nạn. Hoàng Anh thật sự là bạn tốt. Chị ấy đến ngay sau cú điện thoại của tôi, lên xe đưa CD đi bằng tất cả sự lo lắng ân cần. Ôi, nếu chị ấy không đến, tối hôm ấy chắc tôi sẽ rối tinh lên và không biết ra sao nữa. Phải nhiều ngày sau, tôi mới phân tích rõ ràng cảm giác điều bất thường về kẻ tình nghi. Vâng, tôi sực hiểu, để xác định hắn là đàn ông hay đàn bà, tôi không thể đoan chắc.

Đứng trước cổng lớn quán bar, có thể quan sát bao quát không gian. Bữa nay ngày cuối tuần, khách đông, tôi phải đánh nhạc đến một giờ đêm. Ngay lúc đẩy xe vào khu nhân viên, tôi khựng lại. Tim tôi ngừng đập trong vài giây. Dáng vẻ kỳ dị bất phân định nam nữ đột nhiên lại xuất hiện. Tôi chỉ nhìn thấy phía sau lưng. Kẻ tình nghi đẩy tấm cửa kính đen, bước vào trong quán bar, tức khắc tan biến vào bóng tối. Một lần nữa, tôi gọi cho Hoàng Anh. Tôi hơi vụng về, nói thẳng ra là ngốc nghếch. Nên tôi tin với sự thông minh, điềm đạm và biết cách tính toán, Hoàng Anh sẽ cùng tôi tìm ra thủ phạm đã làm hại CD Nguyên. Từ quán bar ra ngoài, chỉ có một lối thoát duy nhất. Tôi đứng nơi đây chờ Hoàng Anh đến. Cá đã vào rọ. Chúng tôi chỉ việc bước vào trong và tóm gáy kẻ tình nghi mà thôi.

Hoàng Anh đã đến. Tôi cùng chị bước vào trong quán. Phúc, trưởng ban nhạc cáu kỉnh lao bắn ra, nắm tay tôi lôi xềnh xệch vào khu vực nhân viên, bất kể tôi tìm cách vùng ra. “Kiếm chỗ ngồi ngay cửa, đợi Lim!” – Tôi nói gấp với Hoàng Anh rồi lính quýnh theo chân trưởng ban nhạc. Phúc quát tôi ầm ĩ về việc chưa thay trang phục biểu diễn. Dây đàn sai lạc cũng chưa chỉnh lại. “Cô có muốn được tống cổ ra khỏi nhóm hay không?” – Khiếp chưa kìa, anh ta rít lên như một con trăn. Tôi hấp tấp nhảy bổ vào trong góc, kéo ri-đô thay chiếc váy dài màu đen. Tôi chúa ghét cái kiểu váy hở hang này, nhưng nếu muốn làm việc ở đây, thì không có lựa chọn nào khác. Vừa thay váy, tôi vừa nhìn vào mặt mình trong gương. Một gương mặt nhoè nhoẹt, trắng bệch như cái xác trong phim kinh dị. Chết tiệt, ban nãy rời nhà đi gấp, tôi quên không trang điểm. Tôi vỗ vào gò má, cắn nhẹ cho môi đỏ lên. Mấy người bạn trong ban nhạc đến sớm, đã sửa soạn xong từ lâu. Một chị đang chơi piano mở màn. Bản nhạc The wind beneath my wings làm tôi cồn lên linh cảm khó chịu. “Lim, cô không trang điểm, không biết ăn mặc cho tử tế hơn hả? Cô muốn vì cô, cả ban nhạc này bị sa thải hay sao?” – Như một ác thần, Phúc đứng sau tôi từ bao giờ, gắt gỏng. Tôi nhìn xuống ngực áo mình. Ôi, lại một sai lầm không thể tha thứ. Tôi đã quên mặc áo lót trong thích hợp để trông mình gợi cảm tí chút khi biểu diễn. Phúc xỉa xỉa ngón tay mềm dẻo lạ lùng của anh ta, trừng mắt quát lên: “Vào trong mặc thêm áo ngay cho tôi!”. Chao ôi, quần áo, tóc tai, son phấn… Những thứ hình thức vô nghĩa lý, trong khi đó, ngoài kia, kẻ tình nghi vẫn đang nhởn nhơ uống rượu, nghe nhạc. Tôi mở cái túi xách to đem theo. Chẳng có cái áo lót trong nào cả. Giải pháp cấp thiết là khăn mù-xoa và một chiếc tất. Tôi vo viên hai thứ, nhét vội nhét vàng vào trong áo ngực. Còn một phút nữa tới tiết mục trình tấu cello. Tôi xỏ chân vào giày cao gót. Phúc cáu kỉnh vịn đầu tôi, dùng cây son đỏ thắm bôi qua quýt cho đôi môi của tôi bớt nhợt nhạt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.