Đọc truyện Công Ty Giải Trí Tiên Phàm – Chương 8
Tuy công ty giải trí Tiên Phàm không theo kịch bản ra bài, nhưng nhìn thấy thông báo các fan vẫn thập phần chờ mong, lỡ như người nấu ăn chính là nữ quỷ xinh đẹp nhất hoặc là Tiểu Thiến tỷ tỷ rồi sao.
Cũng có người vì tò mò muốn nhìn xem, công ty giải trí dạy nấu ăn là cái quỷ gì!
Vừa đến 5 giờ, Lý Tiểu Tiểu dùng giá ba chân cố định điện thoại di động cho tốt, phòng phát sóng trực tiếp đúng giờ mở ra.
Các fan lục tục vào, chỉ thấy màn ảnh phát sóng trực tiếp được thiết lập trong hoa viên, bối cảnh có mặt hồ sóng nước lóng lánh, có hoa cỏ sum xuê, có đình hóng gió tinh xảo điển nhã, còn có……!
Một cái bếp lò được đắp bằng đất sét vô cùng nguyên thủy???
Nhìn dáng vẻ hình như còn là mới đắp.
Fans tới xem phát sóng trực tiếp bị hình ảnh tương phản này làm cho kinh sợ, không biết nên phản ứng như thế nào.
Không để mọi người chờ lâu, lão Táo xách theo một cái nồi đơn giản đùng đùng đi lên sân khấu, lấy một cây củi đang bốc lửa ném vào trong bếp lò đất, bếp lò liền bốc cháy lên ngọn lửa tràn đầy.
“Hôm nay ta sẽ dạy mọi người làm canh chua cá!”
Fans: “…………”
Quá trực tiếp, cũng không biết nên bắt đầu phun tào từ chỗ nào.
Tuy rằng hình ảnh cũng không có gì ngoài ý muốn với suy nghĩ của mình, nhưng hôm nay vừa lúc là cuối tuần, thời gian này cũng đến lúc sắp chuẩn bị cơm chiều, vào cũng đã vào rồi, vậy cứ nhìn xem món canh chua cá làm như thế nào.
Cũng có fans cảm thấy cảnh sắc nền cũng rất không tồi, ngây ngốc trong mấy cao ốc building bê tông cốt thép lâu rồi, nên vô cùng nguyện ý xem cái sân cổ kính sân cùng hoa viên này.
Ở chỗ này nấu cơm phỏng chừng là ý cảnh lớn hơn trù nghệ, thưởng thức cảnh là được, trù nghệ gì đó không thể coi là thật.
Lão Táo tuy rằng lần đầu tiên làm livestream, nhưng nấu cơm lại vô cùng ngựa quen đường cũ.
Hắn cũng không múa may quá nhiều, cứ bỏ nồi lên bếp, xào ớt cay bùng lên thơm phức, bỏ cải chua do chính mình ủ vào, tay trái từ trong thùng nước một bên xách ra một con cá tung tăng nhảy nhót, tay phải cầm dao phay lên, cơ hồ chỉ trong mấy giây liền loại bỏ toàn bộ vẩy cá và nội tạng, tốc độ phảng phất càng lúc càng tăng nhanh mấy lần.
Các fans vốn dĩ đang không chút để ý xem phát sóng trực tiếp liền bị chiêu này của lão Táo làm kinh sợ, sôi nổi tỏ vẻ mắt mình hình như không được tốt lắm, sao chỉ mới qua vài giây thôi, một con cá còn tung tăng nhảy nhót đã được xử lý xong nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh?
Có fans nhịn không được điên cuồng phun tào: Vị đại gia này, ông đã quên mình phát sóng trực tiếp là dạy nấu ăn sao? Thao tác ông như vậy làm sao mọi người học kịp chứ?!!!
Lão Táo căn bản không ý thức được có vấn đề gì, hắn múc nước rửa sạch cá một lần, sau đó nhìn thoáng qua trong nồi, chỉ thấy lúc này cải chua còn chưa nấu xong, phỏng chừng còn phải đợi thêm một hai phút.
Hắn ngẩng đầu nhìn cameras, lén lút dùng mũi chân đá đá bệ bếp, lửa trên bếp lò lập tức bùng lên, canh trong nồi mau chóng liền sôi trào.
Đao pháp của lão Táo lại lần nữa lên sân khấu, hắn cũng không dùng thớt để thái lát cá giống như những đầu bếp khác, mà vẫn là một tay xách đuôi cá một tay cầm dao phay, giơ thẳng đứng vào phía trên nồi, con dao kia giống như là có linh hồn, bay múa trên dưới ở thân cá, từng miếng cá lớn nhỏ mỏng dày đồng nhất với nhau liền bay ra tới, rơi xuống mặt canh nóng bỏng.
Mấu chốt vẫn là cái tốc độ làm người xem hoa cả mắt kia, nếu không phải đang phát sóng trực tiếp, tuyệt đối có thể nghi ngờ đang lấy ra một đoạn video đã quay trước rồi tiến hành tua nhanh qua đoạn này.
Chiêu thức ấy của lão Táo làm phòng phát sóng trực tiếp nhanh chóng an tĩnh lại, ngay cả Lý Tiểu Tiểu đứng ở phía sau di động cũng xem đến trợn mắt há hốc mồm, rất nhiều lần đều nhịn không được xoa xoa mắt.
Con cá to nặng bốn năm cân (khoảng 2-2.5 ký) chưa đến một phút đã chỉ còn lại cái đầu, xương cá cùng đuôi cá,.
Lão Táo xách theo đuôi cá, xương cá cùng đầu cá vẫn còn hoàn chỉnh như cũ, tuyệt nhất chính là phía trên xương cá không thấy một tia thịt nào sót lại.
Lúc này các fans mới phản ứng lại, ngoại trừ hưng phấn quăng lễ vật chính là điên cuồng bình luận bên dưới, hầu hết mọi người đều cảm thán đao pháp thượng thừa của lão Táo, ngoại trừ hai chữ “Mẹ nó!” thì không còn từ nào có thể hình dung được.
Cũng có người khiếp sợ với kỹ thuật nhóm lửa của lão Táo, có một số ít fans là người ở nông thôn, biết nhóm lửa là chuyện lao lực đến cỡ nào.
Nếu giống như lão Táo, chỉ cần một cây củi đang cháy là có thể làm bùng lên cả một bếp lò còn không ra miếng khói mù nào, đây cũng là một tuyệt kỹ a.
Lão Táo hoàn toàn không biết mình đã tạo thành một chấn động như thế nào trong lòng các fan, dưới tình huống lửa được khống chế cực kỳ tốt, canh cá chua chả mấy chốc liền làm xong.
Lão Táo một tay xách cái nồi sắt to lên, trực tiếp đổ vào trong cái tô lớn bên cạnh, thịt cá trắng nõn lập tức nổi lên, món canh cá chua mới ra lò thoạt nhìn hết sức thơm ngon tươi mới.
Thả nồi lại trên bệ bếp, Táo đại gia tiện tay hất cái tô canh cá lớn trên bếp một cái, chỉ thấy cái to lớn nháy mắt bay lên, Lý Tiểu Tiểu đang đứng điều khiển camera di động đặt trên giá ba chân theo bản năng xoay di động đi theo hướng chuyển động của tô canh cá, vừa lúc quay được tô canh lớn ổn định vững chắc dừng trên một cái bàn đá cạnh đình hóng gió gần đó, một giọt nước canh, một miếng thịt cá cũng không bị rơi ra, hoàn mỹ giống như dùng kỹ xảo quay vậy.
Lý Tiểu Tiểu: “…………”
Fans: “…………”
Mẹ nó, ông cụ không chỉ có thể nấu ăn, còn biết công phu!
Quả nhiên, các cụ ông vĩnh viễn đều là ông của ngươi!
Lão Táo làm xong một món đồ ăn, tự mình cảm thấy rất đẹp, dùng ánh mắt lén lút nhìn lão Thổ đang đứng bên ngoài màn hình, ý hỏi mình biểu hiện thế nào?
Lão Thổ còn đang đứng bên cạnh làm mặt quỷ nhắc nhở: “Còn chưa tự giới thiệu nha.”
Lão Táo lúc này mới phản ứng lại, vừa rồi chỉ lo nấu ăn, một câu còn chưa nói.
Khi Lý Tiểu Tiểu phục hồi tinh thần xoay cameras quay về lại trên người lão Táo, lão Táo lúc này mới vẫy vẫy tay, lộ ra nụ cười hiền từ: “Chào mọi người, ta là đầu bếp của công ty giải trí Tiên Phàm, là ông……”
Lão Táo lại giật mình nhớ tới hiệp nghị bảo mật tam giới đã ký, ấp úng một hồi mới đem thân phận của mình nuốt xuống, thuận thế nói: “Ta lấy họ Táo, mọi người gọi ta là lão Táo là được.”
Các fan sôi nổi tỏ vẻ:
“Không hổ là cụ ông của ta, cứ đơn giản nói trắng ra như vậy!”
“Ông ơi, về sau ngài chính là ông ruột của con!”
“Cái gì ông chứ, ngài về sau chính là ba ba của con!”
“…………”
***
Dẹp nồi xong, lão Táo lại vứt một ánh mắt cho lão Thổ, lão Thổ lắc lắc đầu, dùng tay nói cho hắn biết thời gian mới qua năm phút, còn phải tiếp tục nấu ăn.
Người khác làm một món như vậy ít nhất phải nửa giờ, nhưng lão Táo cảm thấy mình năm phút làm xong một món đã là cố ý làm chầm chậm cho fans thấy rõ, học hỏi được rồi.
Nhưng bất quá thời gian phát sóng trực tiếp phải dài mới có thể hấp dẫn fans cuồn cuộn không ngừng tiến vào, không hấp dẫn fans thì làm sao gia tăng mức độ nổi tiếng, không gia tăng mức độ nổi tiếng, hắn không phải uổng công đến đây sao!
Lão Táo mân mê tính thời gian, thôi được, trực tiếp làm luôn bàn cơm chiều vậy.
Món đồ ăn thứ hai lão Táo chuẩn bị chính là chân vịt, chân vịt sớm đã rửa sạch sẽ, phình phình nhìn vô cùng đáng yêu.
Chỉ thấy lão Táo cầm chân vịt lên, cũng không rõ hắn nắn bóp lôi kéo nơi nào, mà từng cọng từng cọng xương chân vịt hoàn chỉnh đã bị túm ra tới.
Một chậu ba mươi cái chân vịt, lão Táo vẫn như cũ dùng không đến một phút liền xử lý thỏa đáng.
Tiếp theo, lão Táo mang tới một cái chân giò hun khói, là cái chân giò sau ngon nhất, béo nhất, thái mỏng nửa phần chân giò hun khói, một miếng chân giò hun khói, một miếng gân chân vịt, một miếng măng mùa xuân, lại phếch thêm mật ong rồi dùng rong biển quấn lại với nhau, bỏ vào trong nồi chưng với lửa nhỏ.
Tuy rằng còn chưa nhìn thấy thành phẩm, nhưng món ăn chỉ nhìn thôi đã thấy vô cùng tinh xảo, công phu này đều làm người nhịn không được chảy nước miếng.
Lúc này mới năm phút, lão Táo lại rảnh rỗi tay chân, nghĩ đến lúc trước Lý Tiểu Tiểu có nhắc nhở ông cần phải giao lưu với fans nhiều một chút, lão Táo đặc biệt chân thành, đi đến trước màn ảnh hỏi: “Mọi người có món ăn nào muốn học hay không? Ta hiện giờ có thể dạy mọi người làm.”
Cái này làm khu bình luận náo nhiệt lên, một đám người sôi nổi nói ra những món đồ ăn mà hồi lâu rồi mình thèm vẫn chưa được ăn.
Có người còn sợ món mình nói ra bị xem nhẹ, liền điên cuồng quăng lễ vật, thậm chí có một thổ hào vung tay lên đánh tiền thưởng năm vạn đồng.
Lý Tiểu Tiểu lập tức nhìn nhìn món ăn mà thổ hào gọi, là món “Thanh bàn can ti”(*).
(*) Thanh bàn can ti: món đậu hũ trộn.
Món này chẳng những không khó, ngược lại còn có chút đơn giản.
Nhưng mà nếu đã tiêu tốn từng ấy tiền để đánh thưởng, cố ý gọi món này, khẳng định có nguyên do.
Thổ hào nói, khi còn bé, cha của hắn có dẫn hắn đi tỉnh Huy du ngoạn, khi đó từng ăn món Thanh bàn can ti hết một lần làm hắn vô cùng hoài niệm.
Về sau lớn lên lại đi tìm nơi ăn món đó, nhưng mãi vẫn không tìm được nơi nào có hương vị như trong trí nhớ của mình.
Chẳng những hương vị không giống, mà thành phần cũng có sai biệt, hắn muốn nhìn thử xem vị đầu bếp lão Táo này có thể làm ra cái loại thanh bàn can ti mà mình muốn hay không.
Lão Táo hơi hơi trầm ngâm, hỏi: “Có nhớ rõ là ăn ở đâu, vào năm nào không?”
Thổ hào này vì quá mức chấp niệm với món ăn đó, nên vẫn nhớ rõ năm, cũng nhớ rõ đi đến thành thị nào.
Không phải hắn chưa từng tìm lại chốn cũ, nhưng tên của cửa hàng hắn không còn nhớ nữa, quay đi quay lại thành phố đó bao nhiêu lần cũng không tìm được cái quán làm ra món thanh bàn can ti quấy nhiễu tâm trí hắn.
Lão Táo nhắm mắt lại hơi trầm tư vài giây, khi mở mắt ra lại là bộ dáng trấn định đã biết trước.
Đầu bếp như lão Táo đây, tất nhiên sẽ không mua loại sợi đậu hũ làm sẵn, ông cầm lấy một khối da đậu hũ tự làm, trong giây lát liền cắt ra hơn hai mươi miếng, tay lại lách đều sóng dao, thêm vài giây sau, vô số sợi đậu hũ mỏng dài ngắn như nhau, phẩm chất tương đồng đã được cắt xong.
Từng cọng từng cọng vô cùng rõ ràng, phẩm chất dài ngắn thoạt nhìn không khác nhau chút nào.
Sợi đậu hũ chần qua một thố canh gà đang sôi sùng sục, lại dùng tôm khô, ngọn măng, rau thơm, ớt thái sợi trộn lại với nhau, bày ra đĩa.
Lúc này lão Táo không trực tiếp ném dĩa qua bàn đá nữa, mà đưa lên trước cameras.
Thổ hào nhìn thấy món này giống như bị sét đánh trúng, ký ức mơ hồ hơn ba mươi năm lại một lần nữa hiện ra rõ ràng.
Hắn cảm thấy mình phảng phất như được quay trở về với năm đó, trong một quán trà nhỏ của tỉnh Huy, được chủ quán bưng lên một phần đậu hũ khô trộn để tới trên bàn……!
Phần thanh bàn can ti trong trí nhớ hợp lại thành một với hình ảnh trên màn ảnh, phảng phất như xuyên qua ba mươi năm thời gian, đã quay trở lại.
Thổ hào nhìn thấy rơi lệ đầy mặt, vung tay lên lại đánh thưởng thêm mấy vạn.
Khu bình luận lại náo nhiệt chộn rộn.
Lúc này, trong một căn biệt thự xa hoa cách đó ngàn dặm, Triệu Hải Thành 35 tuổi quay đầu nhìn thoáng qua trợ lý đứng ở bên cạnh: “Lấy cái đoạn video thu được lúc làm thanh bàn can ti ban nãy đưa xuống cho phòng bếp, một chốc nữa tôi muốn ăn.
Còn nữa, nhớ rõ pha cho tôi một ấm trà Lục An đỉnh cấp để dùng kèm.”
Trợ lý gật đầu rời khỏi phòng khách, Triệu Hải Thành dựa vào sô pha thoải mái, thở dài một hơi, nhiều năm như vậy, rốt cuộc có thể lại ăn được món ăn năm nào cùng ăn với ba mình rồi.
Quay đầu nhìn lại phòng phát sóng trực tiếp, lúc này lão Táo đã bắt đầu tiếp tục làm món ăn khác, Triệu hải liền bỏ theo dõi mấy kênh phát sóng trực tiếp mà trước đây mình đã chú ý, chỉ để lại mỗi kênh livestream của công ty giải trí Tiên Phàm.
Có lão Táo ở đây, hắn không còn muốn xem người khác nấu ăn nữa.
Hắn tin tưởng rằng mình có thể tìm về từng món từng món ăn đã thất lạc trong trí nhớ bấy lâu nay trong cái phòng phát sóng này.
Lão Táo bận bịu ở trước màn ảnh nửa giờ, món ăn chuẩn bị bên trong đình càng lúc càng nhiều.
Món chân vịt chưng lửa nhỏ đã ra khỏi nồi, chỉ thấy chân vịt đã hoàn toàn ngấm vị béo nhưng không ngấy của chân giò hun khói cùng vị ngọt thanh và sắc màu óng ánh của mật ong áo bên ngoài, màu sắc sáng ngời hết sức người, ngọn măng thì phảng phất như một cây trúc nhỏ mỏng manh mọng nước, chưa cần ăn, chỉ xem thôi liền cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Chẳng qua mấy món ăn được người xem ô ô khen cảnh đẹp ý vui cùng một mâm đồ ăn được bày trong đình viện xinh đẹp như bức tranh sơn thủy đã bị lão Táo ném ra phía sau, vững vàng dừng lại trên cái bàn đá trong đình hóng gió.
Lúc này trên bàn đá đã bày đầy các món ăn đủ màu đủ sắc, mùi đồ ăn quyện lẫn cùng mùi hoa, làm cho Lý Tiểu Tiểu đang đứng sau cameras nuốt nước miếng không ngừng, lọt âm thanh vào phòng phát sóng trực tiếp, các fan nghe quá rành mạch.
Các fan rốt cuộc cũng chịu không nổi: “Chúng ta ăn không được thì thôi đi, có thể đừng nuốt nước miếng cho chúng ta nghe hay không?”
Lý Tiểu Tiểu nỗ lực khắc chế con trùng thèm đang quậy bao tử mình, cầm giá ba chân lên đi với lão Táo dời bước đến đình hóng gió.
Lúc này trên bàn đã bày đầy đồ ăn, chính giữa là một tô canh chua cá lớn, quay tròn chung quanh chính là chân vịt chưng đọt măng, thanh bàn can ti, thịt sợi cháy tỏi, ngó sen ngâm dấm đường, thăn bò năm màu, gà lá sen, chim cút sốt cay, cua thịt hấp bầu.
Trừ bao nhiêu đó ra, còn có năm sáu món điểm tâm tinh xảo, đều do lão Táo làm tại chỗ.
Lúc này không chỉ có Lý Tiểu Tiểu không khống chế được nước miếng, các fan nhìn di động càng là nước miếng tràn lan, có người nhịn không được khóc sướt mướt oán giận: “Toai vì sao lại click vào cái kênh phát sóng trực tiếp này chứ, toai rõ ràng đang giảm béo mà!”
“Bưng tô mì ăn liền mà chảy nước mắt chua xót!”
“Cầm bánh bột bắp trong tay, vừa ăn vừa nhìn màn hình thì có vẻ như ngon hơn chút rồi!”
“Tôi cảm thấy tôi đã đi qua ẩm thực của hai mươi mà không cần trả tiền!”
“Lúc trước tôi ăn là cơm sao? Không, đó là cơm heo!”
“Tôi muốn biết, làm bao nhiêu món như vầy là cho ai ăn?”
“……”
Vấn đề tò mò này của fans lập tức nhận được đáp án, lão Táo quay đầu kêu một tiếng: “Ăn cơm thôi!”
Các fan hậu tri hậu giác phản ứng lại, đúng rồi, lão Táo là đầu bếp của công ty giải trí Tiên Phàm này, cho nên đây là cơm chiều cho nhân viên công ty này sao?
Bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp khóc thành một mảnh, cũng đều là nhân viên công ty, đều là cơm cho nhân viên, sao lại có chênh lệch lớn như vậy chứ!.