Đọc truyện Công Tước Và Em – Chương 8
Tin tức đã đến tai Tác giả đây rằng, toàn bộ gia đình nhà Bridgerton (cộng thêm một Ngài Công tước!) đã lao vào cuộc hành trình đến Greenwich vào thứ Bảy.
Tin tức cũng đến tai Tác giả, Ngài Công tước đã được nhắc đến ở trên, cùng với một thành viên nào đó của gia đình Bridgerton, đã quay về London trong trạng thái quả thật là ướt nhẹp.
Quý bà Whistledown, Thời báo Xã Hội, 3 tháng Năm năm 1813.
“Nếu cô xin lỗi tôi thêm một câu nữa,” Simon nói, vùi đầu lần nữa vào hai tay. “Tôi có thể phải giết cô.”
Daphne bắn cho anh cái nhìn tức tối từ chỗ mình, trong chiếc ghế trên boong tàu của chiếc du thuyền nhỏ, mà mẹ cô đã đặt để đưa toàn bộ gia đình – và Công tước, dĩ nhiên – đến Greenwich. “Tha lỗi cho tôi,” cô nói, “nếu tôi quá bất lịch sự khi xin lỗi cho sự lôi kéo khá rõ ràng của mẹ. Tôi nghĩ rằng mục đích trò chơi nho nhỏ của chúng ta là che chắn anh khỏi lòng nhân từ mềm yếu của các bà mẹ mai mối.”
Simon phẩy tay trước lời bình luận của cô, khi anh lún sâu vào chỗ ngồi. “Đó chỉ sẽ là vấn đề nếu tôi không tận hưởng cho bản thân mình.”
Daphne nhẹ thu cằm lại trong ngạc nhiên.
“Ồ.” Cô nói (một cách ngô nghê, theo ý cô). “Điều đó thật tử tế.”
Anh bật cười. “Tôi rất yêu thích đi du lịch bằng thuyền, ngay cả nếu chỉ đi xuống Greenwich, và hơn nữa, sau chừng ấy thời gian bôn ba trên biển, tôi hay tưởng tượng có một chuyến tham quan đến Đài Thiên văn Hoàng gia để ngắm Thiên Đỉnh ở Greenwich.” Anh nghiêng đầu về phía cô. “Cô có biết nhiều về ngành hàng hải và kinh độ không?”
Cô lắc đầu. “Rất ít, tôi e là thế. Tôi phải thú nhận là tôi thậm chí không chắc Thiên Đỉnh ở Greenwich này là cái gì.”
“Nó là một điểm từ tất cả các kinh độ được đo đạt lại. Nó đã từng được sử dụng để các thủy thủ và những nhà hàng hải đo đạt khoảng cách theo chiều dọc từ vị trí khởi hành của họ, nhưng vào thế kỷ trước, nhà thiên văn học hoàng gia quyết định chọn Greenwich làm điểm khởi đầu.”
Daphne nhướng mày. “Nghe có vẻ như chúng ta tự cao tự đại quá, anh có nghĩ vậy không, chỉ định chúng ta như là trung tâm của thế giới?”
“Thực ra, khá là tiện lợi để có một điểm chung thống nhất khi một người cố gắng thử điều khiển tàu trên vùng biển lớn.”
Cô trông vẫn còn nghi ngờ. “Vậy tất cả mọi người đều đồng ý chọn Greenwich? Tôi thấy thật khó tin khi người Pháp không khăng khăng đòi đó là Paris, và Đức Giáo hoàng, tôi chắc chắn, sẽ yêu thích Rome hơn…”
“Chà, chính xác, đó không phải là một sự thỏa thuận.” Anh thừa nhận với một nụ cười. “Không có một hiệp ước chính thức nào cả, nếu đó là ý cô. Nhưng Đài Thiên văn Hoàng gia công bố một bộ biểu đồ và bản biểu xuất sắc vào mỗi năm – gọi là Lịch Hàng hải. Và một thủy thủ sẽ chẳng khác nào mất trí khi thử ra khơi nơi đại dương mà không có một cuốn trên boong tàu. Và kể từ khi Lịch Hàng hải đo kinh độ với Greenwich như là điểm zero… thì chà, mọi người khác đều chấp nhận nó.”
“Anh có vẻ biết khá rõ về vấn đề này.”
Anh nhún vai. “Nếu cô trải qua phần lớn thời gian trên thuyền, cô sẽ học được.”
“À, tôi e rằng đó không phải là thứ mà một người học được trong nhà trẻ Bridgerton.” Cô nghiêng đầu về theo kiểu tự phản đối. “Hầu hết việc học của tôi bị hạn chế trong những gì gia sư biết.”
“Thật đáng tiếc.” Anh thì thào. Rồi hỏi. “Chỉ hầu hết?”
“Nếu có gì đó mà tôi cảm thấy thú vị, tôi thường có thể tìm vài quyển sách để đọc về chúng trong thư viện.”
“Tôi có thể đánh cược là, những sự thú vị của cô không dành cho toán học trừu tượng.”
Daphne phá ra cười. “Như anh, ý anh là thế? Hầu như không, tôi e vậy. Mẹ tôi luôn nói rằng sẽ là một kỳ quan nếu tôi có thể cao thêm đủ để mang giày vào chân.”
Simon cau mày.
“Tôi biết, tôi biết.” Cô nói, vẫn mỉm cười. “Anh là loại người nổi trội về số học, sẽ đơn giản không hiểu những người chúng tôi, có chết cũng chỉ có thể nhìn vào tờ giấy dày đặc con số và không biết câu trả lời – hay ít nhất làm thế nào để có câu trả lời ngay tức khắc. Colin cũng y hệt thế.”
Anh mỉm cười, vì cô hoàn toàn đúng. “Vậy, những môn học yêu thích của cô là gì?”
“Hửm? Ồ, là Lịch sử và Văn chương. Đó là cả một vận may, vì chúng tôi có rất nhiều sách về các chủ đề ấy.”
Anh uống thêm một ngụm nước chanh. “Tôi chưa bao giờ có bất kỳ đam mê to lớn nào với Lịch sử.”
“Thật sao? Tại sao anh lại nghĩ thế?”
Simon cân nhắc trong một thoáng, tự hỏi sẽ thế nào nếu có lẽ sự thiếu nhiệt tình với Lịch sử của anh do chán ghét với địa vị Công tước, và tất cả giá trị truyền thống bao phủ quanh nó. Cha anh đã quá say đắm với tước hiệu…
Nhưng đương nhiên tất cả những gì anh nói; là, “Thật sự tôi không biết. Chỉ là không thích, tôi cho là vậy.”
Họ rơi tõm vào khoảnh khắc im lặng thấu hiểu, dòng sông hiền hòa thổi lên những cơn gió làm rối tung mái tóc. Sau đó Daphne mỉm cười, và nói. “À, tôi sẽ không xin lỗi lần nữa, vì tôi cũng thấy đó là sự hy sinh một cách không cần thiết khi đặt nó vào tay anh, nhưng tôi vui vì anh không khốn khổ sau khi bị mẹ hăm dọa đi cùng với chúng tôi.”
Cái nhìn anh trao cho cô phảng phất sự mỉa mai. “Nếu tôi không muốn tham gia, sẽ không có gì mà mẹ cô nói có thể trói chặt sự hiện diện của tôi cả.”
Cô khịt mũi. “Và điều ấy đến từ người người đàn ông vờ tán tỉnh tôi, người của công chúng, tất cả bởi vì anh ấy quá lịch sự để từ chối những lời mời từ những người vợ mới của bạn anh ấy.”
Một cái trừng mắt khá cáu kỉnh ngay lập tức làm tối sầm mặt anh lại. “Ý cô có nghĩa là gì, cô là người của công chúng?”
“À, tôi…” Cô chớp mắt trong ngạc nhiên. Cô không biết ý cô là gì. “Tôi không biết.” Cuối cùng cô nói.
“Vậy, đừng nói về nó nữa.” Anh gầm gừ, sau đó ngồi lại xuống ghế.
Mắt Daphne tập trung chú ý một cách không giải thích được vào một vệt ướt trên rào chắn, khi cô đấu tranh với việc nén một nụ cười ngớ ngẩn trên gương mặt. Simon thật quyến rũ khi gắt gỏng.
“Cô đang nhìn gì vậy?” Anh hỏi.
Môi cô giật giật. “Không gì cả.”
“Vậy thì cô cười cái gì?”
Điều đó cô gần như chắc chắn là không thể tiết lộ. “Tôi không cười.”
“Nếu cô không cười,” anh lầm bầm, “vậy thì cô chịu đựng không phải cơn tai biến thì cũng là hắt hơi.”
“Cả hai đều không.” Cô nói bằng một giọng hồ hởi. “Chỉ là tận hưởng thời tiết tuyệt vời thôi.”
Simon đang dựa đầu trở lại ghế, nên anh chỉ xoay về hướng để có thể nhìn cô. “Và người bạn đồng hành không tệ.” Anh bỡn cợt.
Daphne bắn một cái nhìn nhắm thẳng vào Anthony, đang dựa vào chấn song ở phía đối diện boong tàu, quắc mắt nhìn trừng trừng về phía cả hai. “Tất cả bạn đồng hành sao?” Cô hỏi.
“Nếu ý cô là người anh trai hiếu chiến của cô,” Simon đáp. “tôi thực sự thấy nỗi khốn cùng của cậu ấy là thú vị nhất.”
Daphne nén cười nhưng không thắng được. “Nói thế là không tốt bụng lắm đâu.”
“Tôi chưa bao giờ nói là tôi tử tế. Và nhìn xem–” Simon hất nhẹ đầu về phía Anthony. Cái trừng mắt đã, không thể tin được, thậm chí chuyển thành đen kịt hơn. “Cậu ấy biết chúng ta đang nói về cậu ấy. Điều đó sẽ giết chết cậu ta.”
“Tôi nghĩ hai người là bạn.”
“Chúng tôi là bạn. Đây là những gì bạn bè làm với nhau.”
“Đàn ông khùng hết cả rồi.”
“Lời phát biểu thông thường.” Anh đồng ý.
Cô đảo mắt. “Tôi nghĩ luật lệ đầu tiên của tình bạn là một người không được ủng hộ để chim chuột với em gái của một người bạn khác.”
“À, nhưng tôi không chim chuột. Tôi chỉ giả vờ chim chuột.”
Daphne gật đầu tư lự và liếc mắt về phía Anthony. “Và điều đó vẫn giết anh ấy – thậm chí cả khi anh ấy biết sự thật của vấn đề.”
“Tôi biết.” Simon nhăn răng cười. “Không tuyệt vời sao?”
Chỉ vừa lúc đó, Violet đến bên từ trên boong tàu. “Các con!” Bà gọi to. “Các con! Ồ, tha lỗi cho tôi, Đức ngài.” Bà chen thêm vào khi phát hiện ra anh. “Tất nhiên thật là không công bằng khi gom cháu như những đứa con của bác.”
Simon chỉ mỉm cười và phẩy tay trước lời xin lỗi của bà.
“Thuyền trưởng nói với bác là chúng ta đã gần tới nơi.” Violet giải thích. “Chúng ta nên tập trung đồ đạc lại.”
Simon đứng dậy và giơ tay ra giúp đỡ Daphne, cô nắm lấy một cách biết ơn, ré lên khi đứng dậy.
“Chân tôi chưa từng có cảm giác đi trên biển như thế này trước đây.” Cô cười phá ra, nắm chặt tay anh để giữ thăng bằng.
“Và ngay đây chúng ta chỉ đang ở trên dòng sông.” Anh lầm bầm.
“Ghét thật. Anh không được phép chỉ ra sự thiếu sót về vẻ duyên dáng và sự thăng bằng của tôi.”
Cô quay mặt gần hơn về phía anh khi nói, và trong thoáng chốc, làn gió bắt được mái tóc, tô vẽ thêm màu hồng trên hai gò má, khiến cô trông đáng yêu đến mê hoặc làm cho Simon gần như quên cả thở.
Đôi môi căng mọng đầy nhựa sống của cô vương vào đâu đó lẫn giữa niềm vui cùng tiếng cười, và ánh nắng mặt trời phản chiếu màu đỏ trên tóc cô. Trên mặt nước, cách xa khỏi những phòng khiêu vũ đến ngột ngạt, với không khí trong lành xoay vần bên họ, cô trông tự nhiên và xinh đẹp đến mức chỉ cần sự hiện diện của cô thôi, cũng đủ khiến Simon muốn cười ngơ ngẩn như một thằng ngốc.
Nếu họ không phải đang cập bến tàu, với toàn bộ gia đình cô chạy vòng vòng xung quanh, có thể anh đã hôn cô. Anh biết anh không thể ve vãn cô, và anh biết anh sẽ không bao giờ cưới cô, vậy mà anh vẫn thấy bản thân mình chồm về phía trước. Anh thậm chí còn không nhận ra chính anh đang làm gì, cho đến khi anh đột nhiên mất thăng bằng và lảo đảo vào cây cột phía sau.
Anthony, thật không may, chộp được toàn bộ cảnh tượng đó, chen vào một cách sống sượng giữa Simon và Daphne, túm lấy tay cô với nhiều sức mạnh hơn là sự duyên dáng. “Vì là anh cả của em,” anh ấy gầm gừ, “anh tin rằng đây là vinh dự của anh để hộ tống em vào bờ.”
Simon chỉ cúi chào và để Anthony làm theo cách ấy, quá run rẩy và giận dữ bởi khoảnh khắc mất kiểm soát thoáng qua để có thể tranh cãi.
Chiếc thuyền cập vào sát bến cảng, và tấm ván cầu được đặt vào chỗ. Simon quan sát khi cả gia đình Bridgerton bước lên bờ, rồi anh đi cuối, theo sau họ đến bãi cỏ bên bờ sông Thames.
Đài Thiên văn Hoàng gia nằm trên đỉnh ngọn đồi, một toà nhà cổ xưa trang nghiêm với những bức tường gạch đỏ au lộng lẫy. Những tòa tháp của nó được bao phủ với mái vòm màu xám, và Simon có cảm giác anh đang, như Daphne đã từng nhắc đến, ở trung tâm của thế giới. Mọi thứ, anh nhận ra, đều được đo đạt từ đây.
Sau khi đi ngang qua điểm phân chia của địa cầu, ý nghĩ ấy trở nên khá khiêm tốn.
“Chúng ta có đủ tất cả mọi người chưa?” Nữ Tử tước gọi lớn. “Mọi người, yên nào, để mẹ có thể đảm bảo tất cả chúng ta đều có mặt ở đây và để mẹ xem.” Bà bắt đầu đếm số đầu người, cuối cùng kết thúc với tiếng hô đắc thắng. “Mười! Tốt, tất cả chúng ta đều ở đây.”
“Thật diễm phúc làm sao là mẹ không còn bắt tụi con đứng xếp hàng theo tuổi nữa.”
Simon nhìn qua bên trái và thấy Colin đang cười khì với anh.
“Một phương pháp xếp bậc theo tuổi, vẫn còn hiệu quả cho đến khi nó tương đương với chiều cao. Nhưng khi Benedict hơn hai centimet so với Anthony, và rồi Gregory cao hơn Francesca–” Colin nhún vai. “Mẹ chỉ đơn giản bỏ cuộc.”
Simon quét mắt qua đám đông và nâng vai lên thành một cái nhún vai. “Tôi chỉ đang cố tìm xem tôi sẽ hợp đứng chỗ nào.”
“Nơi nào đó gần Anthony, nếu tôi phải đánh bạo đưa ra phán đoán.” Colin trả lời.
“Lạy Chúa không.” Simon lầm bầm.
Colin liếc anh với vẻ trộn lẫn thú vị và tò mò.
“Anthony!” Violet hét lớn. “Anthony đâu?”
Anthony ngụ ý sự hiện diện của mình với một tiếng càu nhàu khá gắt gỏng.
“Ôi, con đây rồi, Anthony. Đến đây và hộ tống mẹ nào.”
Anthony miễn cưỡng bỏ tay Daphne ra và bước về phía bà.
“Bà ấy không biết xấu hổ, nhỉ?” Colin thầm thì.
Simon nghĩ tốt nhất là không bình luận.
“Ừm, đừng làm bà thất vọng.” Colin nói. “Sau tất cả những âm mưu của bà, việc ít nhất anh có thể làm được là đến đó và nắm tay Daphne.”
Simon quay qua Colin với hàng lông mày giễu cợt. “Cậu có thể cũng nguy hiểm như mẹ cậu.”
Colin chỉ bật cười. “Phải, ngoại trừ việc ít nhất tôi không giả vờ tế nhị.”
Daphne chọn ngay lúc này để bước tới. “Em thấy bản thân mình không cần người hộ tống.” Cô nói.
“Anh có thể tưởng tượng được điều đó.” Colin quay lại. “Bây giờ, nếu cả hai ta lỗi cho tôi, tôi phải biến đi để tìm Hyacinth. Nếu tôi buộc phải hộ tống Eloise, tôi có thể phải bơi ngược trở lại London mất. Con bé là một con nhóc ranh mãnh kể từ khi nó mười bốn tuổi.”
Simon chớp mắt bối rối. “Không phải cậu mới trở về từ lục địa tuần trước?”
Colin gật đầu. “Phải, nhưng sinh nhật mười bốn tuổi của Eolise đã là cả năm rưỡi trước rồi.”
Daphne đánh mạnh vào khủy tay anh. “Nếu anh may mắn, em sẽ không nói cho con bé biết anh nói thế.”
Colin chỉ đảo mắt và biến mất vào trong đám đông nhỏ, rống lên tên của Hyacinth.
Daphne vòng tay qua khủy tay Simon khi anh giơ tay ra, và hỏi. “Chúng tôi có làm anh sợ không?”
“Xin lỗi cô nói gì cơ?”
Cô tặng cho anh nụ cười thảm não. “Không có gì là gây mệt lử như đi dạo với gia đình Bridgerton.”
“Ồ, cái đó.” Simon nhanh chóng bước qua bên phải để tránh Gregory, đang đuổi theo Hyacinth, hét lên cái gì đó về bùn và báo thù. “Nó là, à, một kinh nghiệm mới.”
“Rất lịch sự đó, thưa Ngài.” Daphne nói một cách thán phục. “Tôi bị ấn tượng đấy.”
“Phải, à–” Anh nhảy lùi lại khi Hyacinth lăn tới, ré lên với một độ cao mà Simon chắc chắn lũ chó có thể bắt đầu tru lên từ đây tới London. “Sau cùng thì, tôi không có anh chị em nào cả.”
Daphne phát ra một tiếng thở dài mơ mộng. “Không anh chị em.” Cô trầm ngâm. “Ngay bây giờ điều đó nghe như thể thiên đường.” Cái nhìn lơ đãng bám lại trong mắt cô thêm vài giây nữa, rồi cô thẳng người và rũ bỏ sự mơ màng. “Vẫn như thế khi nó có thể, tuy nhiên–” Cô vung tay chỉ vừa kịp lúc khi Gregory chạy qua, bắt được thằng bé một cách quả quyết. “Gregory Bridgerton.” Cô quở trách. “Em nên biết rõ hơn về việc chạy như thế xuyên qua đám đông. Em có khả năng đánh ngã ai đó.”
“Làm sao cô làm được?” Simon hỏi.
“Cái gì, bắt thằng bé?”
“Phải.”
Cô nhún vai. “Tôi có hàng năm trời luyện tập.”
“Daphne!” Gregory than vãn. Tay thằng nhỏ, hiện tại, vẫn còn đang bị nắm chặt trong tay cô.
Cô để nó đi. “Nào, chậm thôi.”
Cậu nhóc bước hai bước hết cỡ rồi lao vào việc phóng hết tốc lực.
“Không khiển trách Hyacinth sao?” Simon hỏi.
Daphne ra hiệu bằng vai. “Có vẻ như mẹ tôi chịu trách nhiệm về Hyacinth.”
Simon nhận ra Viloet đang xỉa ngón tay của bà một cách kịch liệt vào Hyacinth. Anh quay ngược lại phía Daphne. “Cô đang nói gì trước khi Gregory xuất hiện?”
Cô chớp mắt. “Tôi không nhớ.”
“Tôi tin rằng cô đang trong trạng thái mê ly về suy nghĩ không có anh chị em.”
“Ồ, dĩ nhiên.” Cô khẽ bật cười, khi họ theo những người còn lại trong gia đình Bridgerton leo lên đỉnh đài thiên văn. “Thực sự thì, tin hay không tùy anh, tôi định nói rằng khái niệm của việc mãi mãi cô đơn, ngay tại thời thời điểm này, thật lôi cuốn, nhưng tôi nghĩ tôi sẽ khá lẻ loi khi không có gia đình.”
Simon chẳng nói gì.
“Tôi không thể tưởng tượng được việc tôi là đứa con duy nhất.” Cô thêm.
“Đôi lúc,” Simon nói với một giọng khô khốc, “một người không có nhiều lựa chọn trong việc ấy.”
Gò má Daphne biến thành đỏ lựng. “Ồ, tôi xin lỗi.” Cô lắp bắp, chân cô hoàn toàn từ chối việc bước thêm bước nào. “Tôi đã quên mất. Mẹ anh…”
Simon im lặng bên cạnh cô. “Tôi không biết bà.” Anh nói với một cái nhún vai. “Tôi không nhớ thương gì cả.”
Nhưng đôi mắt xanh thẫm của anh trống rỗng và mờ ảo, và Daphne bằng cách nào đó biết rằng, những lời ấy không phải là thật.
Và ngay lúc đó, cô biết anh tin chúng tới một trăm phần trăm.
Và cô ngạc nhiên tự hỏi – điều gì đã xảy ra khiến người đàn ông này tự lừa dối bản thân trong chừng ấy năm trời?
Cô đọc gương mặt anh, khẽ nghiêng đầu khi thấy những nét đặc trưng nơi anh. Cơn gió đã tô màu lên gò má, và làm rối mái tóc đen. Anh trông không được thoải mái lắm dưới cái nhìn chăm chú của cô, và cuối cùng anh chỉ càu nhàu, và nói. “Chúng ta đang rơi lại phía sau.”
Daphne nhìn lên ngọn đồi. Gia đình cô đã có một khoảng cách xa với họ. “Vâng, đúng vậy.” Cô nói, thẳng lưng lên. “Chúng ta nên nhanh lên.”
Nhưng khi cô chậm chạp lê bước lên đồi, cô không nghĩ về gia đình mình, hay đài thiên văn, hay thậm chí cả kinh độ. Thay vào đó, cô tự hỏi tại sao cô lại có sự thôi thúc kỳ lạ nhất là vòng tay cô qua tay Công tước, và mãi chẳng bao giờ buông…
Vài giờ sau, tất cả họ đều đi ngược lại bãi cỏ bên sông Thames, tận hưởng những mẩu thức ăn cuối cùng của một buổi tiệc trưa tao nhã nhưng đơn giản, được chuẩn bị bởi đầu bếp nhà Bridgerton. Cũng như đêm hôm trước, Simon không nói nhiều, thay vào đó là quan sát sức hút huyên náo thường xuyên của gia đình Daphne.
Nhưng Hyacinth dường như có ý khác.
“Ngày tốt lành, thưa Đức ngài.” Cô bé nói, ngồi xuống cạnh anh trên tấm khăn mà người hầu đã trải ra cho bữa ăn ngoài trời của họ. “Anh có thích thú với chuyến tham quan đến đài thiên văn chứ?”
Simon hoàn toàn không thể ngăn được một nụ cười khi trả lời. “Thật tế là có, quý cô Hyacinth à. Còn em?”
“Ồ, rất nhiều đấy. Em đặc biệt thán phục bài giảng của anh về kinh độ và vĩ độ.”
“À, anh không nghĩ cái đó anh lại gọi là bải giảng.” Simon nói, từ ngữ của con bé khiến anh cảm thấy có một chút già dặn và chột dạ.
Bên kia tấm khăn, Daphne đang toe toét trước cảnh khốn cùng của anh.
Hyacinth chỉ mỉm cười vờ tán tỉnh – vờ tán tỉnh? – và nói. “Anh có biết Greenwich cũng có một lịch sử lãng mạn nhất không?”
Daphne bắt đầu rung lên vì cười, kẻ phản bội bé nhỏ này.
“Thật sao?” Simon xoay sở được để xen vào.
“Đúng thế.” Hyacinth trả lời, sử dụng tông giọng trí thức đến mức, Simon tự hỏi trong một lúc liệu thực sự có một bà cô bốn-chục-tuổi bên trong cô bé con mới-mười-tuổi-đầu hay không. “Chính tại đây Ngài Walter Raleigh đã trải áo choàng của ngài ấy xuống đất, nên Nữ hoàng Elizabeth không phải làm dơ đôi giày của bà trong vũng nước.
“Thế à?” Simon đứng dậy và quét mắt khắp xung quanh.
“Đức ngài!” Gương mặt Hyacinth trở lại vẻ mất kiên nhẫn của đứa trẻ mới-mười-tuổi-đầu, khi cô bé nhảy dựng lên. “Anh đang làm gì đó?”
“Nghiên cứu địa hình.” Anh đáp, quăng một cái lườm bí mật về phía Daphne. Cô đang ngước nhìn anh với sự vui vẻ, hài hước, và cái gì đó khác nữa khiến anh cảm thấy anh như cao thêm ba mét.
“Nhưng anh đang tìm kiếm gì thế?” Hyacinth khăng khăng.
“Những vũng nước.”
“Những vũng nước?” Gương mặt cô bé chậm rãi chuyển thành một vẻ tuyệt đối vui thích, khi hiểu thấu những lời của anh. “Những vũng nướcccc?”
“Đúng thế. Nếu anh chuẩn bị vứt bỏ áo khoác để cứu lấy đôi giày của em, quý cô Hyacinth, anh cần phải biết trước.”
“Nhưng anh không mặc áo khoác.”
“Chúa ơi.” Simon đáp lại, bằng một giọng khiến Daphne vỡ tung vì cười bên dưới anh. “Em không có ý anh bị ép buộc phải cởi áo sơ mi của anh đó chứ?”
“Không!” Hyacinth ré lên. “Anh không phải cởi bất cứ gì hết! Ở đây không có vũng nước nào cả.”
“Cám ơn Chúa.” Simon thở hắt ra, đặt một tay lên ngực để làm tăng thêm hiệu ứng. Anh đã vui hơn rất nhiều so với những gì mà anh từng có thể mơ thấy được. “Em, các quý cô nhà Bridgerton rất đòi hỏi, em biết điều đó chứ?”
Hyacinth nhìn anh với vẻ trộn lẫn giữa nghi ngờ và vui sướng. Nghi ngờ cuối cùng đã chiến thắng. Tay cô bé chống lên hông, khi mắt nheo nheo lại và hỏi. “Anh đang đùa em đấy phải không?”
Anh cười lại với cô bé. “Thế em nghĩ sao?”
“Em nghĩ anh đang đùa đấy.”
“Anh nghĩ anh may mắn khi quanh đây không có bất kỳ vũng nước nào.”
Hyacinth cân nhắc trong một lúc. “Nếu anh quyết định cưới chị em–” Cô bé nói.
Daphne mắc nghẹn miếng bánh quy.
“–thì anh có sự chấp thuận của em.”
Simon mắc nghẹn một ngụm không khí.
“Nhưng nếu anh không thế,” Hyacinth tiếp tục, mỉm cười e thẹn, “thì em sẽ rất phù hợp nếu anh chịu đợi em.”
May mắn cho Simon, người chỉ có tí xíu kinh nghiệm với các cô bé con và không có chút manh mối cho việc phải đáp trả như thế nào, Gregory lúc ấy phóng vụt tới và giật mạnh tóc Hyacinth. Cô bé ngay lập tức quay ra khỏi anh, mắt nheo lại với vẻ tập trung cao độ để xác định rõ hơn.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ nói điều này,” Daphne nói, tiếng cưỡi lẫn trong giọng cô, “nhưng tôi tin là anh chỉ vừa được cứu bởi em trai tôi.”
“Em gái cô bao nhiêu tuổi?” Simon hỏi.
“Mười, tại sao?”
Anh lắc đầu hoang mang. “Vì trong một thoáng, tôi có thể thề là con bé đã bốn mươi.”
Daphne mỉm cười. “Đôi lúc con bé giống mẹ tôi khủng khiếp.”
Ngay lúc đó, người phụ nữ được nhắc đến ở trên đang đứng dậy và bắt đầu tập trung những đứa con của bà lại con thuyền. “Nhanh lên nào!” Violet gọi lớn. “Đã bắt đầu muộn rồi đấy!”
Simon nhìn chiếc đồng hồ bỏ túi của anh. “Chỉ mới ba giờ.”
Daphne nhún vai và nhấc chân lên. “Với bà đấy là muộn. Theo lời mẹ, một quý cô nên luôn luôn ở nhà lúc năm giờ.”
“Tại sao?”
Cô với lấy tấm khăn. “Tôi không biết. Để sẵn sàng cho bữa tối, tôi cho là thế. Đó là một trong những luật lệ tôi đã cùng lớn lên với nó, và nghĩ rằng tốt nhất là đừng có hỏi.” Cô thẳng người lên, giữ lấy tấm khăn mềm mại màu xanh lơ vào ngực, và mỉm cười. “Chúng ta sẵn sàng để đi chưa?”
Simon đưa tay ra. “Sẵn sàng.”
Họ bước vài bước về phía chiếc thuyền, và rồi Daphne nói. “Anh thật tốt với Hyacinth. Anh hẳn đã trải qua nhiều thời gian với trẻ nhỏ.”
“Không.” Anh nói cộc lốc.
“Ồ.” Cô nói, vẻ khó hiểu gắn trên gương mặt. “Tôi biết anh không có anh chị em, nhưng tôi chắc là anh phải gặp vài đứa trẻ trong các cuộc hành trình của anh chứ.”
“Không.”
Daphne giữ sự im lặng trong một thoáng, tự hỏi cô có thể tiếp tục cuộc trò chuyện hay không. Giọng Simon đã trở nên khô cứng và kinh khủng, và gương mặt anh…
Anh trông không giống gì với người đàn ông đã trêu chọc Hyacinth chỉ mới vài phút trước.
Nhưng vì vài lý do – có thể bởi đây là một buổi chiều đáng yêu, hay có thể chỉ bởi thời tiết thật tốt – cô giả vờ đeo lên một nụ cười rực sáng cả không gian và nói, “À, có kinh nghiệm hay không, anh rõ là có sự thấu hiểu. Vài người trưởng thành không biết cách nói chuyện với trẻ con, anh biết đó.”
Anh không nói gì.
Cô vỗ tay anh. “Anh sẽ có những đứa con may mắn, và là một người cha tuyệt vời vào một ngày nào đó.”
Đầu anh quay phắt lại đối diện với cô, và ánh mắt anh gần như làm trái tim cô đông cứng. “Tôi tin rằng tôi đã nói với cô tôi không có mục đích kết hôn.” Anh sừng sộ. “Không bao giờ.”
“Nhưng chắc là anh–”
“Vậy thì không giống như tôi sẽ khi nào đó có con.”
“Tôi… tôi hiểu rồi.” Daphne nuốt khan, và cố gắng thử một nụ cười run rẩy, nhưng cô có cảm giác cô không thành công gì hơn là một sự lẩy bẩy yếu ớt thoát ra khỏi miệng. Và dù cho cô biết sự quyến rũ của họ không khác gì hơn một trò chơi, cô vẫn cảm thấy một cảm giác mơ hồ của sự thất vọng.
Họ đến cạnh bến tàu, nơi phần lớn những thành viên còn lại của gia đình Bridgerton đang quây quần. Vài người đã lên thuyền, và Gregory đang khiêu vũ trên ván cầu.
“Gregory!” Violet thét lớn, giọng bà sắc bén. “Ngừng việc đó ngay lập tức!”
Cậu đứng yên lại, nhưng không di chuyển khỏi vị trí.
“Tất cả lên thuyền hay trở về bến tàu nào.”
Simon thả tay anh ra khỏi tay Daphne, thầm thì. “Cái cầu ván đó trông ẩm ướt.” Anh bắt đầu di chuyển tới trước.
“Anh nghe mẹ rồi đấy!” Hyacinth hét lớn.
“Ồ, Hyacinth.” Daphne thở dài với bản thân.
“Em có thể chỉ không xen vào việc này không?” Gregory thọc vào.
Daphne rên lên, rồi chú ý thấy Simon vẫn đang bước về phía ván cầu. Cô vội đến bên anh, thều thào. “Simon, tôi chắc là thằng bé sẽ ổn thôi.”
“Không nếu như nó trượt chân và bị trói chặt bởi những sợi dây thừng.” Anh hất cằm ra hiệu về phía đống dây thừng lộn xộn mắc quanh chiếc thuyền.
Simon đến chỗ cuối tấm ván cầu, sải bước một cách ung dung, cứ như anh không có một tí lo lắng về thế giới. “Em sẵn sàng di chuyển chưa?” Anh gọi lớn, bước đi trên những thanh gỗ hẹp. “Để anh có thể băng qua?”
Gregory chớp mắt. “Không phải anh hộ tống chị Daphne sao?”
Simon lầm bầm và tiến tới trước, nhưng chỉ vừa lúc đó, Anthony, đã lên chiếc du thuyền nhỏ, xuất hiện ở đầu tấm ván cầu.
“Gregory!” Anh ấy gọi một cách đanh thép. “Lên thuyền ngay lập tức!”
Từ bến tàu, Daphne quan sát với sự kinh hãi khi Gregory quay vòng vòng ngạc nhiên, mất thăng bằng trên thanh gỗ trơn trượt. Anthony phóng tới, tay làm động tác chụp một cách điên cuồng, nhưng Gregory đã trượt ra khỏi tầm với của anh, và Anthony chỉ chộp được không khí.
Anthony chiến đấu với việc giữ thăng bằng khi Gregory trượt xuống ván cầu, đấm mạnh một cách gọn gẽ vào cẳng chân Simon.
“Simon!” Daphne hét lên thất thanh, lao nhanh tới.
Simon té nhào xuống dòng nước đen đặc của sông Thames, chỉ vừa lúc Gregory rên lên chân thành. “Em xin lỗi!” Cậu lỉnh ngược về phía sau tấm ván cầu – trông hơi giống con cua, thực thế – không nhìn ngay cả việc đang đi đâu.
Điều đó rõ ràng giải thích được tại sao cậu bé không hề biết rằng Anthony – người đã gần như xoay sở lấy lại thăng bằng – chỉ cách cậu có vài mét ngắn ngủi.
Gregory đâm vào Anthony với một tiếng huỵch tạo bởi cơ thể cậu và tiếng càu nhàu của Anthony, và trước khi bất kỳ ai có thể biết điều gì, Anthony đã bì bõm dưới nước, ngay bên cạnh Simon.
Daphne lấy tay che miệng, mắt cô tròn ra và mở to.
Violet giật mạnh tay. “Mẹ chân thành đề nghị con đừng cười.”
Daphne mím chặt môi lại với nhau trong một nỗ lực đồng ý làm theo, nhưng thật khó khăn. “Mẹ đang cười.” Cô chỉ ra.
“Mẹ không thế.” Violet bịa. Toàn bộ cổ bà rung lên với sự cố gắng đòi hỏi việc kẹp chặt tràng cười bên trong. “Và hơn nữa, mẹ là một người mẹ. Chúng sẽ không dám làm gì mẹ đâu.”
Anthony và Simon đang hiên ngang lội ra khỏi mặt nước, ướt sũng và lườm nhau chằm chặp.
“Có thể con nên can thiệp.” Violet đề nghị.
“Con?” Daphne thét lên the thé.
“Trông cứ như chúng có thể lao vào nhau.”
“Nhưng tại sao? Đó là lỗi của Gregory chứ.”
“Tất nhiên.” Violet sốt ruột nói. “Nhưng bọn chúng là đàn ông, và cả hai đều đang điên tiết với bẽ mặt, và chúng đều không thể trút giận vào một cậu bé mười hai tuổi.”
Đủ rõ ràng, Anthony đang lầm bầm, “Tôi có thể chăm sóc thằng bé,” chỉ ngay khi Simon gầm gừ, “Nếu cậu không làm nó ngạc nhiên…”
Violet đảo mắt, và nói với Daphne. “Bất kỳ đàn ông nào, con sẽ học được sớm thôi, có một sự cần thiết không khắc phục được là phải đổ lỗi cho ai đó khi anh ta trông giống một kẻ ngốc.”
Daphne xông lên trước, hoàn toàn dự định cố gắng tìm một lý do cho cả hai người đàn ông, nhưng chỉ một cái nhìn gần vào vẻ mặt họ, đã nói cho cô biết rằng, cô không thể nói gì để có thể thấm vào họ như một người phụ nữ thông minh và đa cảm thường làm trong tình huống thế này, nên cô đơn giản dán lên một nụ cười sáng chói, chộp lấy tay Simon, và nói. “Hộ tống tôi chứ?”
Simon trừng trừng nhìn Anthony.
Anthony trừng trừng lại Simon.
Daphne thúc mạnh.
“Chuyện này chưa kết thúc đâu, Hastings.” Anthony rít lên xèo xèo.
“Hơn thế nữa.” Simon xèo xèo rít lại.
Daphne nhận ra họ đơn giản trông như tìm kiếm lý do để xông vào nhau. Cô thúc mạnh hơn, chuẩn bị để làm trật khớp vai Simon nếu cần thiết.
Sau cái lườm tóe lửa cuối cùng, anh bằng lòng và theo cô về thuyền.
Đó là cuộc hành trình trở về nhà rất dài.
—o0o—
Tối đêm đó, khi Daphne chuẩn bị đi ngủ, cô thấy bản thân mình thao thức một cách kỳ lạ. Giấc ngủ, cô có thể nói, đã chứng minh là không đến, nên cô mặc áo choàng và thả bộ xuống tầng dưới để tìm một ly sữa nóng và vài người bầu bạn. Với nhiều anh chị em như thế, cô châm biếm nghĩ, chắc hẳn phải có ai có nhiệm vụ ấy và lòng vòng quanh đây.
Tuy nhiên, trên đường đến gian bếp, cô nghe tiếng sột soạt trong phòng làm việc của Anthony, nên cô thò đầu vào. Người anh cả của cô đang gập cong người xuống bàn, vết mực trên những ngón tay anh ấy từ một công văn mà anh đang trả lời. Thật hiếm khi tìm thấy anh muộn như thế vào buổi tối. Anh yêu thích giữ phòng làm việc của mình tại Ngôi nhà Bridgerton, ngay cả sau khi anh đã chuyển đến những dãy phòng cho thuê dành cho người độc thân, nhưng anh vẫn thường chăm lo cho các vấn đề công việc làm ăn suốt cả ngày.
“Anh không có một người thư ký để làm việc này sao?” Daphne hỏi với một nụ cười.
Anthony ngẩng lên. “Tên ngốc mắc dịch đó đã kết hôn và chuyển đến Bristol.” Anh lầm bầm.
“Ừm.” Cô bước vào phòng và ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn làm việc. “Điều đó giải thích sự hiện diện ít ỏi của anh vài giờ vào buổi sáng.”
Anthony liếc qua cái đồng hồ treo tường. “Giữa đêm không phải là ít hỏi. Và hơn nữa, anh mất cả buổi chiều chỉ để gột sạch nước sông Thames ra khỏi tóc.”
Daphne cố gắng không cười.
“Nhưng em đúng.” Anthony nói với một tiếng thở dài, đặt cây viết lông ngỗng xuống. “Đã muộn rồi, và ở đây cũng không có việc gì cần giải quyết cho đến sáng mai.” Anh chùn xuống và duỗi người ra. “Em đang định làm gì và liên quan đến chuyện gì?
“Không ngủ được.” Daphne giải thích với một cái nhún vai. “Em xuống tầng dưới để tìm một ly sữa nóng, và nghe tiếng chửi rủa của anh.”
Anthony phát ra một tiếng cằn nhằn. “Cây viết lông ngỗng chết bầm. Tao thề tao–” Anh mỉm cười ngượng ngùng. “Anh cho là Tao thề không thú vị nhiều đến mức phải để tâm đầu, nhỉ?”
Daphne mỉm cười đáp trả. Các anh trai cô không bao giờ quan tâm đến ngôn từ của họ khi ở gần cô. “Vậy sau đó anh sẽ về nhà sớm thôi?”
Anh gật đầu. “Mặc dù ly sữa nóng em đề cập đến khá hấp dẫn. Sao em không rung chuông gọi một ly?”
Daphne đứng dậy. “Em có ý hay hơn. Sao chúng ta không tự lấy cho mình. Chúng ta hoàn toàn không phải là những đứa ngốc. Chúng ta có thể ấm lên nhờ sữa, và hơn nữa, những người hầu có lẽ đã đi ngủ cả rồi.”
Anthony theo cô về phía cửa. “Tôt thôi, nhưng em sẽ phải làm tất cả mọi việc. Anh không có bất cứ khái niệm nào về việc làm sao đun sữa.”
“Em không nghĩ rằng em là một người được trông đợi để đun nó lên đâu.” Daphne nói với một cái cau mày. Cô vòng qua khúc quanh cuối cùng trên đường đi tới gian bếp và đẩy cửa vào. Căn phòng tối om, chỉ được chiếu sáng nhờ ánh trăng xuyên qua cửa sổ. “Tìm cái đèn trong khi em tìm ít sữa.” Cô nói với Anthony. Gương mặt cô mượn một cái nhếch mép khe khẽ. “Anh có thể thắp đèn, đúng không?”
“Ồ, anh tin là anh có thể đảm đương được việc đó.” Anh ấy tốt bụng nói.
Daphne tự mỉm cười với chính mình khi cô dò dẫm trong bóng tối, giật một cái ấm nhỏ từ giá treo phía trên cô. Cô và Anthony thường có một mối quan hệ dễ dàng, hay chọc ghẹo, và thật tốt khi thấy anh ấy trở lại là bản thân anh lần nữa. Anh đã ở trong trạng thái khó chịu cả tuần trước, với phần lớn sự giận dữ gắt gỏng đều nhắm thẳng trực tiếp vào cô.
Và Simon, dĩ nhiên là thế, nhưng Simon hiếm khi hiện diện để nhận những cái trừng mắt của Anthony.
Một ánh sáng lập lòe sống động phía sau cô, và Daphne quay lại để thấy Anthony đang mỉm cười đắc thắng. “Em đã tìm ra sữa chưa,” anh hỏi, “hay anh phải liều lĩnh trong việc tìm một con bò?”
Cô phá ra cười và chộp lấy cái chai. “Có rồi!” Cô thả bộ về phía bếp lò gần đó, một dụng cụ nhìn trông khá hiện đại, mà Chị Bếp đã đặt mua vào đầu năm. “Anh có biết nó làm việc như thế nào không?” Cô hỏi.
“Không. Còn em?”
Daphne lắc đầu. “Cũng không.” Cô với tay và thận trọng chạm vào bề mặt của đỉnh bếp lò. “Nó không nóng.”
“Không dù chỉ một chút?”
Cô lắc đầu lần nữa. “Thực sự thì nó khá lạnh.”
Cả anh trai và em gái đều im lặng trong vài giây.
“Em biết đấy,” cuối cùng Anthony nói, “sữa lạnh có thể khá dễ chịu.”
“Em cũng chỉ mới nghĩ về việc đó!”
Anthony cười toe và tìm thấy hai cái ly. “Đây, em đổ ra đi.”
Daphne làm theo, và họ nhanh chóng yên vị trên ghế đẩu, xì xụp ly sữa tươi.
Anthony uống cạn ly của anh chỉ trong ngắn ngủi, và đổ thêm vào. “Em cần thêm không?” Anh hỏi, chùi sữa dính trên mép.
“Không, em vẫn còn gần đầy nửa ly.” Daphne nói, hớp thêm một ngụm nữa. Cô liếm môi, cựa quậy trên ghế. Bây giờ cô đang ở một mình với Anthony, và anh ấy có vẻ như trở lại với tâm trạng tốt thường ngày, có vẻ như là thời gian tốt cho… À, cho sự thật được…
Ồ, chết tiệt, cô tự nhủ thầm với bản thân, chỉ cần tiến lên và hỏi anh ấy.
“Anthony?” Cô hỏi, một thoáng lưỡng lự. “Em có thể hỏi anh một câu hỏi được không?”
“Tất nhiên.”
“Đó là về Công tước.”
Cái ly của Anthony chạm bàn với một tiếng rầm ầm ĩ. “Cái gì về Công tước?”
“Em biết anh không thích anh ấy…” Cô bắt đầu, từ ngữ kéo lê ra.
“Không phải là anh không thích cậu ấy.” Anthony nói với tiếng thở dài kiệt sức. “Cậu ấy là một trong những người bạn thân nhất của anh.”
Mày Daphne nhướng lên. “Một người có thể trong tình trạng nguy hiểm để suy ra điều đó, dựa trên cách cư xử của anh gần đây.”
“Anh chỉ không tin cậu ấy khi gần phụ nữ. Đặc biệt là gần em.”
“Anthony, anh phải biết rằng đó là một trong những điều ngốc nghếch nhất anh từng nói. Công tước có thể là một kẻ phóng đãng – em cho rằng anh ấy có thể vẫn là một kẻ phóng đãng theo tất cả những gì mà em được biết – nhưng anh ấy không bao giờ quyến rũ em, chỉ bởi vì em là em gái anh.”
Anthony trông có vẻ không đoan chắc.
“Ngay cả nếu có vài quy luật của phái nam về danh dự của những điều như thế này,” Daphne cố chấp, chỉ vừa đủ chống lại sự thúc đẩy mạnh mẽ để đảo mắt, “anh ấy biết anh sẽ giết anh ấy nếu dám chạm vào em. Đàn ông đâu có ngu ngốc.”
Anthony cố nhịn không đưa ra bình luận, thay vào đó nói. “Đó có phải là những gì em muốn hỏi anh?”
“Thực ra,” Daphne nói chậm rãi, “em chỉ băn khoăn có khi nào anh biết tại sao Công tước lại phản đối hôn nhân.”
Anthony phun sữa ra tới nửa bàn. “Vì Chúa, Daphne! Anh nghĩ chúng ta đồng ý rằng đây chỉ là một màn kịch! Tại sao em lại thậm chí nghĩ về việc cưới cậu ta?”
“Em không có!” Cô nhấn mạnh, nghĩ rằng cô có thể nói dối, nhưng chưa sẵn sàng để nghiên cứu những cảm giác của cô một cách rõ ràng, để có thể chắc chắn. “Em chỉ tò mò thôi.” Cô thì thào thủ thế.
“Em tốt hơn không nên nghĩ tới việc cố gắng tìm cách để cậu ấy cưới em.” Anthony nói với một tiếng càu nhàu. “Bởi anh sẽ nói cho em ngay bây giờ là cậu ấy sẽ không bao giờ làm chuyện đó. Không bao giờ. Em có hiểu không, Daphne? Cậu ấy sẽ không bao giờ cưới em.”
“Em chỉ có thể trở thành một người ngốc nghếch nếu không hiểu anh nói gì.” Daphne gầm gừ.
“Tốt. Vậy thì đó là chấm dứt chuyện này.”
“Không, không phải!” Cô xoay lại. “Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em.”
Anthony thẳng thừng lạnh lùng nhìn cô qua bàn.
“Về việc tại sao anh ấy sẽ không kết hôn?” Cô thúc đẩy.
“Tại sao em lại quan tâm?” Anh chán nản hỏi.
Sự thật, Daphne sợ hãi, nằm hơi gần với lời buộc tội của Anthony, nhưng cô chỉ nói. “Em tò mò, và hơn nữa, em nghĩ em có quyền được biết, bởi vì, nếu em không tìm được một người cầu hôn phù hợp nhanh chóng, em có thể trở thành một người cùng khổ sau khi Công tước bỏ rơi em”
“Anh nghĩ em được cho là sẽ phụ tình anh ta.” Anthony nói một cách khả nghi.
Daphne khịt mũi. “Ai sẽ tin chuyện đó?”
Anthony không ngay lập tức nhảy xổ vào cãi lại cô, điều mà Daphne ngờ ngợ nhận thấy là khó chịu. Nhưng anh chỉ nói. “Anh không biết tại sao Hastings lại từ chối kết hôn. Tất cả những gì anh biết là cậu ấy đã giữ suy nghĩ đó từ rất lâu trước khi quen biết anh.”
Daphne mở miệng để nói, nhưng Anthony đã ngắt ngang cô bằng cách thêm vào. “Và cậu ấy tuyên bố nó theo một cách mà anh không tin những lời đó là một lời thề dễ phá vỡ của một người độc thân bị bao vây.”
“Ý anh là gì?”
“Ý là không như phần lớn đàn ông khác, khi cậu ấy nói cậu ấy sẽ không bao giờ kết hôn, cậu ấy thực sự có ý đó.”
“Em hiểu.”
Anthony bật ta một hơi thở dài, mệt mỏi, và Daphne chú ý một đường thẳng tí xíu quẩn quanh trong khóe mắt anh mà cô chưa bao giờ thấy trước kia. “Chọn một người đàn ông từ cái đám những người cầu hôn mới của em,” anh nói, “và quên Hastings đi. Cậu ấy là một người tốt, nhưng không dành cho em.”
Daphne hiểu ra vế đầu của câu nói ấy. “Nhưng anh nghĩ anh ấy là một người tốt–”
“Cậu ấy không dành cho em.” Anthony lặp lại.
Nhưng Daphne không ngừng suy nghĩ về việc có thể, chỉ có thể, Anthony đã sai.