Công Tử Nhà Giàu Lấy Kiều Lang

Chương 88: Tình nghĩa dưới ánh trăng


Đọc truyện Công Tử Nhà Giàu Lấy Kiều Lang – Chương 88: Tình nghĩa dưới ánh trăng

Bầu trời bao la ban đêm không có một áng mây, ánh trăng giắt giữa không trung giấu kính sau ngọn cây nhìn một đôi trẻ tuổi phía dưới.

Bạch Tấn Vân hôn giống như là một loại thuốc tê, Thái Sinh cảm thấy cả người mình giống như bị một loại sức lực thần kỳ khống chế, không kềm chế được trong lòng chợt xuất hiện ra một loại nhu cầu mãnh liệt, vì thế hắn lung túng đáp lại dùng lưỡi chính mình quấn quanh Bạch Tấn Vân .

Được đáp lại Bạch Tấn Vân càng thêm hưng phấn, dùng hai tay nâng mặt Thái Sinh lên,cướp đoạt tất cả trong miệng hắn.

“Ưm……” Thái Sinh đột nhiên bị Bạch Tấn Vân thô bạo hôn cảm thấy không thể thích ứng, không tự giác liền rên vài tiếng.

Thẳng đến hai người đều thở hổn hển,Bạch Tấn Vân mới buông Thái Sinh ra, nhìn môi hắn có chút sưng phồng,Bạch Tấn Vân chỉ cảm thấy huyết mạch sôi trào, vươn tay ra lướt trên cổ Thái Sinh,môi hắn lập tức hôn lên.

Thình lình xảy ra cảm giác kích thích làm cho Thái Sinh không tự giác run rẩy, kèm theo môi của Bạch Tấn Vân du tẩu trên cổ Thái Sinh, Thái Sinh theo bản năng ngẩng đầu lên đem cổ mình hoàn toàn để lộ ở trước mặt Bạch Tấn Vân, để hắn không kiêng nể gì tùy ý hôn môi mình.

Hôn hít ngửi lấy mùi vị đặc biệt trên người Thái Sinh, không tự chủ để lộ ra đầu lưỡi liếm lên cổ trắng noãn,Bạch Tấn Vân đồng thời vươn hai tay mình ra đột nhiên nắm lấy y phục Thái Sinh kéo ra hai bên.

Thái Sinh chỉ cảm thấy trước ngực chợt lạnh, đột nhiên cúi đầu mới phát hiện y phục của mình bị Bạch Tấn Vân kéo ra, hai bả vai lỏa lồ ở bên ngoài, đột nhiên cảm thấy có chút hoảng hốt,“Đại thiếu gia,huynh làm cái gì vậy……”

“Thái Sinh,đệ thật đẹp……”


Nhìn thân mình trắng noãn Bạch Tấn Vân tán thưởng không thôi, cái loại cảm giác hết sức căng thẳng này làm cho hắn hiện tại muốn được vật nhỏ.

“Đại thiếu gia,huynh đừng nhìn đệ như vậy, rất khó chịu nha ……” Thái Sinh quay đầu đi chỗ khác, mặt hắn càng thêm đỏ giống như là một quả táo chính, hận không thể đi lên cắn một ngụm.

“Vật nhỏ, càng ngày càng câu dẫn người .” Bạch Tấn Vân vịn hai vai gầy yếu của Thái Sinh, từ cổ hắn bắt đầu một đường hôn lên da thịt trắng mịn làm Thái Sinh run rẩy không thôi.

“Đại thiếu gia…… Đừng, đừng như vậy…… Nơi này là bên ngoài…… sẽ…sẽ bị nhìn thấy ……” Thái Sinh vừa cảm thụ cảm giác kích thích đến từ thân thể vừa thẹn thùng.

“Sao?” Bạch Tấn Vân liếm láp một hồi mới buông lỏng Thái Sinh ra thở hổn hển, môi tiến đến bên tai khẽ cắn vành tai hắn lẩm bẩm nói:“Thái Sinh, chúng ta trở về phòng đi……”

Chỉ một câu lẩm bẩm làm cho mặt Thái Sinh nháy mắt hồng tới cổ, trong lòng hắn rõ rang biết Bạch Tấn Vân muốn chính là cái gì, đúng lúc này Bạch Tấn Vân đột nhiên cúi người xuống ôm lấy thắt lưng Thái Sinh, đưa hắn cả người đặt ở trên đầu vai của mình , khẩn cấp đi về phòng hai người.

Vừa vào phòng Bạch Tấn Vân liền đem Thái Sinh đẩy ngã ở trên giường, trong lúc đó mái tóc đen phiêu dật của hắn trong nháy mắt giống như đó hoa nở rộ trong đêm khuya mở ra bốn phía.

Bạch Tấn Vân đưa tay vuốt ve mặt Thái Sinh, cảm thụ đầu ngón tay truyền lại cảm giác mềm mại cho hắn, chỉ vào trong ngực hắn, khiêu khích lông mi thật dài của hắn phía cuối có điểm chu sa, lướt qua sống mũi thẳng tắp của hắn, cuối cùng quanh quẩn ở cái miệng nhỏ nhắn  đỏ mọng của hắn.

Bởi vì vừa rồi Bạch Tấn Vân kéo y phục Thái Sinh ra nên lúc này nửa thân  trên của Thái Sinh để trần, thoạt nhìn hết sức xinh đẹp.

Lúc ánh mắt của Bạch Tấn Vân mở to nhìn chăm chú xuống,Thái Sinh cảm thấy chính mình bắt đầu khô nóng, thân thể có chút bất an vặn vẹo vài cái, nâng bàn tay nhỏ bé lên kéo ống tay áo Bạch Tấn Vân lại, nhẹ nhàng kéo vài cái.


Động tác nhỏ này rất nhanh khiến cho Bạch Tấn Vân chú ý, hắn ngưng lại tất cả động tác của mình nhìn bàn tay nhỏ bé đang kéo ống tay áo hắn, trên mặt lộ vẻ tà mị tươi cười, nhìn mặt Thái Sinh đỏ bừngthấp giọng tối hỏi:“Làm sao vậy vật nhỏ, khát vọng huynh đến yêu đệ như vậy sao?”

“Đại thiếu gia…… đệ đệ chỉ muốn nói cho huynh biết, trong khoảng thời gian rời khỏi huynh,đệ,đệ rất khó  chịu……” Thái Sinh xấu hổ đến rũ mí mắt xuống, không dám nhìn vẻ mặt của Bạch Tấn Vân, hắn không biết phải nói như thế nào để biểu đạt bản thân yêu Bạch Tấn Vân.

Từ lúc bắt đầu tất cả đều là Bạch Tấn Vân luôn luôn cường điệu nói thương hắn như thế nào, nhưng mà hắn chưa từng nói qua với Bạch Tấn Vân cái gì, như vậy đối hắn không công bằng,làm một người nam nhân dám làm dám chịu, nếu hắn thiệt tình yêu Bạch Tấn Vân,như vậy hắn phải cho hắn biết bản thân rất thích hắn nha.

“Đệ muốn nói cái gì?” Bạch Tấn Vân thu hồi nụ cười trêu chọc vừa rồi, thoáng cái trở nên thật tình, tay hắn nhẹ vỗ về hai má Thái Sinh để cho hắn thêm dũng khí.

Bạch Tấn Vân chỉ cảm thấy tim hắn đập rất mạnh hắn đang chờ mong cái gì sao? Phản ứng như vậy của Thái Sinh hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, cho nên hắn không vội để cho hắn nói ra, hắn có thể chờ, hắn có kiên nhẫn.

“Ta, ta, ta thích đại thiếu gia……” Lôi kéo tay áo Bạch Tấn Vân, Thái Sinh từ từ ngồi dậy nhìn lên Bạch Tấn Vân, nhìn gương mặt cương nghị anh tuấn của hắn, nổi lên dũng khí, đem lời tận đáy lòng của mình nói cho hắn nghe,“Tuy rằng đệ không thể giống đại thiếu gia xác minh loại cảm tình này chính là yêu, nhưng mà đệ thật sự vô cùng vô cùng thích đại thiếu gia, thích cảm giác được đại thiếu gia ôm, thích được đại thiếu gia hôn môi, thích đại thiếu gia dung ngón tay vuốt ve  đệ,đệ thích tất cả liên quan đến đại thiếu gia,đệ thật sự hy vọng đệ có thể mỗi ngày ở lại bên người đại thiếu gia, nhìn huynh,chăm sóc huynh, chỉ sợ đệ chút tác dụng cũng không có, cho nên chỉ hy vọng có thể ở lại bên cạnh huynh……”

Lời Thái Sinh vẫn chưa nói xong liền bị Bạch Tấn Vân một phen gắt gao ôm vào trong ngực , vuốt ve đầu của hắn, cúi đầu hôn lên mái tóc đen của hắn,“Ai nói đệ một chút tác dụng không có, tác dụng của đệ chính là nhiễu loạn lòng, từ giờ trở đi đệ không được rời khỏi huynh nửa bước, dám không nghe lời huynh huynh liền đánh vật nhỏ này nha!”

“Đại thiếu gia……” Thái Sinh ngẩng đầu lên, vươn hai tay nhỏ bé giữ chặt áo Bạch Tấn Vân, dùng sức kéo hắn đến chủ động  hôn lên môi hắn.

Tuy rằng chỉ là một nụ hôn nhẹ phớt qua, nhưng cũng đủ để thiêu đốt dục vọng của Bạch Tấn Vân rồi, hắn lại đem Thái Sinh đặt ở trên giường, động tác thành thạo cởi quần áo dư thừa trên người hắn ra, thưởng thức thân thể xinh đẹp của hắn, cúi người một chút hôn lên từng tấc da thịt.


Thái Sinh chỉ cảm thấy da đầu từng đợt run lên, khoái cảm thân thể làm cho ý thức của hắn dần dần mơ hồ, hắn cứ như vậy để Bạch Tấn Vân tùy ý định đoạt .

Rất nhớ loại cảm giác này .

Bạch Tấn Vân đang vuốt ve người dưới thân như là đang vuốt ve món bảo vật yêu quý.

“Mở to mắt.” Bạch Tấn Vân ở bên tai  Thái Sinh nhẹ lẩm bẩm,“Mở to mắt nhìn huynh……”

“Dạ?” Thái Sinh e lệ địa mở mắt, lông mi thật dài run rẩy nhìn nam nhân trước mắt, nhưng vào lúc này Thái Sinh chỉ cảm thấy trong cơ thể trong cơ thể run lên, toàn thân nháy mắt bị cảm giác khác thường tràn ngập , làm cho yết hầu hắn không tự giác rên rỉ một tiếng lại một tiếng……

Hai người dây dưa lẫn nhau , gắt gao nắm chặt đối phương giống như một đời cũng không chịu buông tay ra .

Thấy Thái Sinh đã mệt mỏi không chịu nổi,Bạch Tấn Vân liền không đành lòng hành hạ hắn nửa , đành ôm vật nhỏ tựa vào trong ngực mình ,thỉnh thoảng vuốt ve sống lưng bóng loáng của hắn.

“Thái Sinh…… huynh muốn hỏi đệ……” Bạch Tấn Vân muốn nói lại thôi làm cho Thái Sinh thấy có chút kỳ quái, đại thiếu gia từ trước đến nay nghĩ gì nói đó làm sao lại đột nhiên do dự nha.

“Hỏi cái gì?” Thái Sinh từ trong ngực của Bạch Tấn Vân nhô đầu ra nhìn Bạch Tấn Vân, thần thái hắn ấp úng càng làm cho trong lòng Thái Sinh nghi hoặc hỏi.

“Cái kia, đệ ngày đó……” Bạch Tấn Vân nhìn con ngươi của Thái Sinh thoáng hiện ánh sáng đơn thuần,lời đến miệng lại nuốt vào , nghĩ đi nghĩ lại không cam lòng không hỏi, hắn đơn giản nắm lấy bả vai Thái Sinh có chút kích động hỏi:“Thái Sinh, đệ phải nói thật, ngày đó đệ và Đường Hiền Nhạc, có hay không…… Có hay không…… Có hay không làm việc kia?”

“Cái gì?” Thái Sinh sửng sốt nhìn vẻ mặt của Bạch Tấn Vân nửa ngày mới hiểu được ý của hắn, đột nhiên cảm thấy được một cỗ lửa giận xông lên trong lòng, không tự giác nhìn chằm chằm Bạch Tấn Vân gầm nhẹ nói:“Đại thiếu gia huynh không tin đệ sao?”


Có thể vì quá mức kích động cho nên giọng của Thái Sinh có chút cao, cho nên trong thanh âm run rẩy nghe được rất rõ ràng.

Thấy Thái Sinh phản ứng như thế Bạch Tấn Vân không có nghĩ qua, kỳ thật hắn cũng không phải không tín nhiệm Thái Sinh, chỉ là có chút đồ đặt trong lòng không thể nói ra thì cảm thấy rất khó chịu, lại không nghĩ rằng làm cho Thái Sinh hiểu lầm , vì thế hắn vội vàng giải thích,“Thái Sinh,huynh không phải không tín nhiệm đệ,huynh là không tín nhiệm Đường Hiền Nhạc, loại người hèn mọn như hắn thì cái gì cũng dám làm nha……”

Lời của Bạch Tấn Vân còn chưa nói xong,thì tay nắm đầu vai Thái Sinh đã bị đẩy ra , xoay người một cái Thái Sinh liền đem lưng về phía hắn, hơn nữa rời xa người Bạch Tấn Vân.

“A?” Bạch Tấn Vân thấy Thái Sinh như vậy, vội vàng lui sang ôm từ phía sau hắn, hỏi:“Thái Sinh!Đệ giận sao?”

“Không có!” Thái Sinh hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn, đưa tay kéo chăn qua đem đầu mình bịt kín,để cho cả người mình giấu ở trong chăn.

Bạch Tấn Vân lại không tin hắn còn nghi ngờ việc kia, mặc kệ nói như thế nào, Thái Sinh cũng là thân nam nhi không phải sao, làm sao có thể để cho người ta ức hiếp nha!

“Còn nói không có!” Bạch Tấn Vân lập tức đem chăn xốc lên, dùng lực mạnh kéo thân thể Thái Sinh lại, bắt buộc hắn đối mặt chính mình, Thái Sinh nghiêng đầu không nhìn hắn, hắn liền nắm cằm hắn khống chế khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn.

“Thái Sinh, huynh chỉ muốn nghe một câu trả lời của đệ,đệ chỉ cần nói không có thì huynh có thể an tâm, đệ phải biết làm một người nam nhân, hắn có tham vọng giữ lấy mãnh liệt !” Thấy Thái Sinh không nói lời nào,Bạch Tấn Vân liền cúi đầu hôn lên trán, hai má của hắn“Tốt lắm, là huynh đa tâm liễu, huynh tin Thái Sinh ……”

“Đại thiếu gia……” Bị Bạch Tấn Vân dịu dàng hôn, Thái Sinh khẽ thở dài một hơi thì thào nói:“Đại thiếu gia, đệ là của huynh,chỉ là của huynh ……”

Nghe được Thái Sinh trả lời, Bạch Tấn Vân bật người trên mặt hiện lên nụ cười sáng lạn, giống như là một đứa nhỏ được kẹo, hưng phấn ôm Thái Sinh vui vẻ nói:“Chúng ta ngủ đi.”

“Ừ.” Thái Sinh nhìn về  phía Bạch Tấn Vân mang theo hạnh phúc mỉm cười, ngọt ngào ngủ đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.