Đọc truyện Công Tử Khuynh Thành – Chương 69: Quyển 1 –
Lâm Trì không biết nên dùng từ gì để hình dung tâm trạng của nàng lúc này, khi chứng kiến một màn như vậy, nhưng nàng biết mình rất đau lòng.
Mọi ngôn từ mắc kẹt ở cổ họng, như bị vật gì chắn ngang.
“Ta muốn qua đó.”
“Thiếu phu nhân!”
“Để ta qua đó đi, cầu xin huynh đó Kỳ Mặc! Sao cũng được, để ta qua xem chàng!”
Nàng cố nói nhanh hết mức có thể để che đậy sự nghẹn ngào trong lời nói.
Kỳ Mặc thở dài: “Thiếu phu nhân, cô không cần…”
Trước khi Kỳ Mặc nói hết, Lâm Trì đã nhảy sang.
Thị nữ bị quẳng ngã trên núi giả hôn mê bất tỉnh đã được khiêng đi, cửa phòng Mạch Khinh Trần vẫn mở, nhưng không một ai dám đến gần.
Lâm Trì nhẹ bước, nhìn vào trong.
Mái tóc xám trắng buông dài che hai má, khiến người khác không nhìn rõ mặt hắn.
Máu.
Tay Mạch Khinh Trần dính đầy máu.
“Ra ngoài.” Giọng Mạch Khinh Trần bình tĩnh đến đáng sợ.
Lâm Trì bất động.
Giọng hắn vẫn bình thản như ăn cơm, uống nước: “Không ra ngoài ta sẽ giết ngươi.”
Vừa dứt lời, Mạch Khinh Trần ngẩng phắc lên, nhìn sang cửa.
Còn chưa kịp phản ứng, Lâm Trì đã bị túm ra ngoài.
Nhưng một khắc sau cùng, nàng nhìn thấy mặt Mạch Khinh Trần, dung nhan đẹp đến mê hoặc tôn lên mái tóc màu xám tro, như hoa nở giữa vùng đất chết, đẹp kinh động lòng người, nhưng khuôn mặt không biểu cảm, trống rỗng mà hư vô, vô hình trung khiến người ta có cảm giác trái tim bị bóp nghẹt, nghiền nát.
Mọi đau khổ biến mất không còn sót lại chút gì.
Kỳ Mặc buông tay, thở phào: “May mà công tử đang mù.”
Lâm Trì cúi đầu không nói, Kỳ Mặc thấy thế bất giác nhăn mày.
“Thiếu phu nhân, vậy nên tôi mới bảo bây giờ không phải lúc thích hợp để gặp công tử… Cảm xúc của công tử không ổn định, công tử cũng không hi vọng cô nhìn thấy ngài ấy như hiện tại.” Kỳ Mặc xoa mi, nói tiếp: “… Gần đây quả thật đã xảy ra rất nhiều chuyện, hơn nữa tình hình trị liệu cũng…”
Kỳ Mặc đang thao thao bất tuyệt bị Lâm Trì cắt ngang: “Mắt và chân chàng thế nào rồi?”
Kỳ Mặc khẽ lắc đầu: “Thẩm thần y nói chân bị tổn thương không nghiêm trọng lắm, chỉ là mắt có vấn đề…” Hắn dừng một chút, nhìn Lâm Trì, “Công tử có từng bị kích thích quá lớn không?”
Gần như trong nháy mắt, cảnh tượng máu me tăm tối đêm đó lại lóe lên trong đầu Lâm Trì.
Không thể nói thành lời.
Không đợi Lâm Trì lên tiếng, Kỳ Mặc đã nói trước: “Thôi, nhìn cơ thể công tử thế này, có chuyện gì tôi cũng đã đoán được… Thiếu phu nhân, cô vẫn nên về trước thì hơn, đợi công tử khỏe lại, thì…”
“… Chuyện của Cơ Định Loan là thế nào?”
Lần này đổi lại Kỳ Mặc im lặng, hắn dời mắt, thở dài: “Bộ dạng của công tử cô cũng thấy rồi đó… Nhị điện hạ thích quấn lấy công tử, đã bị…” Dừng một chút, “Nhị điện hạ bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh, Thẩm thân y vẫn bận rộn bên đó, sở dĩ không để người khác vào tôi nghĩ thiếu phu nhân cũng hiểu, dù cho ai nhìn thấy bộ dạng công tử hiện giờ cũng chỉ sợ… Hơn nữa nếu nhị điện hạ thật sự có chuyện không may, công tử…”
“… Sẽ thế nào?”
Giọng Kỳ Mặc càng trầm: “… Vương tử phạm pháp, xử như dân thường.”
Mạch Khinh Trần làm loạn nhiều năm như vậy, một phần nhờ vào võ công thiên hạ vô địch, phần còn lại dựa vào xuất thân cao quý của hắn.
Tính ra có hơi bất công, nhưng thói đời là vậy.
Trận vây diệt năm xưa tuy Mạch Khinh Trần giết người vô số, triều đình hạ chỉ nói người giang hồ tranh đấu không đáng truy cứu, hơn nữa vốn do người giang hồ chủ động tìm Mạch Khinh Trần, thế nên vụ đó mới bị trấn áp.
Chuyện Mạch Khinh Trần đả thương mọi người sau đó cũng nhờ triều đình ra mặt an ủi, cũng may Mạch Khinh Trần rất ít khi xuất đầu lộ diện nên xử lý cũng không quá khó khăn.
Có điều bây giờ nhị hoàng tử của Bắc Chu, ngang hàng với địa vị hoàng tử của Mạch Khinh Trần, bất luận trên dưới triều đình, cả hoàng thượng và hoàng hậu cũng không thể bảo vệ hắn được nữa… Không, ngược lại, Cơ Định Loan do một tay hoàng hậu Bắc Chu nuôi nấng, tận mắt nhìn hắn khôn lớn, còn Mạch Khinh Trần được đưa đến Kỳ Sơn từ nhỏ, mức độ thân thiết rất chênh lệch.
Dù muốn đối xử công bằng thế nào thì trong lòng vẫn sẽ thiên vị.
Một bên là con trưởng lạnh lùng tàn bạo không thân thiết từ nhỏ, một bên là con thứ đáng yêu, hoạt bát, thích làm nũng, nô đùa, ai được chọn người ngoài nhìn vào là biết ngay.
Thời gian này nhị hoàng tử Cơ Định Loan hôn mê bất tỉnh, hoàng hậu nương nương canh giữ bên cạnh hắn mấy đêm liền không chợp mắt, nhưng chưa một lần đến thăm đại hoàng tử Cơ Định Lam.
Tấu sớ quần thần buộc tội, lên án Đại hoàng tử dâng lên như mưa.
Quyết không nhân nhượng, phải nghiêm trị.
Huynh đệ tương tàn, còn thể thống gì.
Bạo phát như bị dồn nén từ lâu, không gì ngăn nổi, thậm chí còn có cựu đại thần quỳ trước bậc cầu Thánh thượng không nể tình riêng mà làm trái luật.
Mạch Khinh Trần không chỉ quá đáng, mà hơn hết – Bắc Chu trước giờ không cần một Đại hoàng tử như thế.
Chưa bao giờ có cơ hội tốt để trục xuất hắn như bây giờ.
Cũng vì việc này mà Hoàng đế bệ hạ danh giá của Bắc Chu lo âu đến bạc cả đầu.
Khách điếm.
“Tiểu thư, cô vẫn tin Mạch Khinh Trần ư?”
Sách Đồng buông kiếm, đặt điểm tâm xuống.
“…Chuyện gì?”
“… Chuyện những người trong thôn đó có phải do Mạch Khinh Trần giết không.” Sách Đồng nhìn Lâm Trì, nói: “Đừng tự lừa mình dối người nữa.”
“Ta biết.”
Sách Đồng đẩy điểm tâm tới trước mặt Lâm Trì: “… Rời xa hắn đi, tiểu thư.”
“Không.”
Lâm Trì ngồi bó gối trên giường, không ngờ nàng trả lời rất dứt khoát.
Từ sau hôm lén đi tìm Mạch Khinh Trần trở về thì nàng trở nên thế này.
Sách Đồng cúi nhìn điểm tâm mà trước kia Lâm Trì thích nhất, hắn vẫn thường mua cho nàng, hơn nữa mỗi lần mua về, nàng đều ăn ngấu nghiến thậm chí cả bao giấy cũng không tha.
Nhưng bây giờ nàng không như thế, không thèm nhìn một cái.
Bây giờ trong lòng nàng chỉ có Mạch Khinh Trần.
Nàng biến thành thế này từ lúc nào…
Sách Đồng siết chặt nắm đấm, rồi lại buông từng ngón, từng ngón.
“Tiểu thư, đường bướng nữa.”
“Thẩm thần y, công tử thế nào rồi?”
Thẩm Tri Ly vừa từ chỗ Cơ Định Loan về, bận rộn suốt đêm khiến nàng phát cáu: “Công tử nhà ngươi không cho ta xem bệnh, làm sao ta biết được?”
Kỳ Mặc biết rõ tính nàng nên đành nói: “Thẩm thần y không phải lo phí xem bệnh…”
“Đương nhiên ta không lo, nhà ngươi mở quốc khố cơ mà.”
Kỳ Mặc nghẹn, dừng một chút mới nói: “Lấy độc trị độc là biện pháp của cô, bây giờ ngoài cô không ai…”
“Ta biết ta biết.” Thẩm Tri Ly cắt lời hắn, “Ai bảo công tử nhà ngươi đi lung tung? Đã vậy thì thôi đi còn biến mình thành ra thế này, tự hủy hoại mình còn muốn làm đệ đệ hắn… Ngươi nghĩ ta rãnh rỗi chơi với các ngươi hay sao? Ta rất bận có được không? Nếu hai người họ không phải biểu đệ của Tô Trầm Triệt, ta cũng chẳng thèm quan tâm…”
Lăng Thư mất kiên nhẫn rút đao: “Nữ nhân này sao lại khó khăn như vậy! Người xem bệnh cho công tử thì xem đi! Bản đại gia…”
Không biết từ đâu một cây châm bạc ghim vào cơ thể Lăng Thư.
Lăng Thư ngã sầm xuống đất.
Thẩm Trì Ly sửa sang tay áo, giẫm lên đầu hắn.
Lăng Thư trợn mắt: “Đồ khốn! Buông bản đại gia ra! Cái đồ nữ nhân lang băm thối chết tiệt!”
Thẩm Tri Ly ra sức dụi chân trên mặt Lăng Thư: “Ngươi có tin lang băm ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết?”
“Ta khinh! Có bản lĩnh ngươi biến công tử trở về hình dáng ban đầu đi!”
“… Thật ngại quá, ngươi khích ta cũng vô dụng thôi.”
Mắt Lăng Thư đỏ ngầu, hắn hét lên: “Ngươi muốn sao cũng được! Nếu ngươi có thể làm cho công tử trở lại như xưa, tùy ngươi muốn làm gì ta cũng được, dù muốn lấy mạng ta cũng không sao!”
Hắn cũng đã không ngủ mấy ngày, không phải ngủ không được, mà hắn lo cho công tử nhà hắn.
Hắn và Lăng Họa thay phiên trông coi công tử, vì hiện nay trên dưới trong phủ chỉ có hai người họ và Kỳ Mặc dám đến gần Mạch Khinh Trần, những người dám đến gần Mạch Khinh Trần đã ít, bây giờ thị nữ trong phủ thà bị đuổi khỏi phủ cũng không chịu bước vào sân của hắn.
Lời đồn Mạch Khinh Trần đang thất thế ngày càng lan truyền, khiến lòng người hoảng sợ, có kẻ còn trộm tiền trốn đi, dù Kỳ Mặc đã nghiêm trị vài tên, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng khống chế tình hình.
Không thể tuyển thị nữ mới nên người trong phủ ngày càng ít.
Quan trọng là thân thể công tử vẫn không có chuyển biến tốt.
Thẩm Tri Ly dừng một lúc, từ từ thu chân lại, xoay người nói: “Không phải dễ như ngươi nói đâu…” Nàng hạ giọng, “Công tử nhà ngươi có thể sống đến bây giờ đã là kỳ tích, thể chất của hắn quá đặc biệt… Chẳng qua hắn kiên trì nên ta mới đồng ý để hắn khôi phục cảm giác, nhưng chung quy cũng là lần đầu tiên nên ta cũng không biết sẽ để lại di chứng gì… Thật ra như bây giờ đã là may lắm rồi, tình huống tệ nhất mà ta lường trước được là hắn sẽ chết, bây giờ chỉ bị mù, võ công yếu đi, tóc bạc, hơn nữa sau khi bài xuất hết độc tố chưa chắc không thể hồi phục võ công… Vấn đề lớn nhất hiện giờ là tâm lý hắn quá tệ, dù có dùng thuốc thì hiệu quả cũng rất kém. Ta cho là hắn đã bị kích thích gì lớn, dù sao thành ra thế này thì chuyện gì cũng có thể xảy ra, tự hắn cũng đã nói không muốn gặp lại nha đầu kia…” Thẩm Tri Ly ấn mi: “Nhưng bây giờ ta nghĩ mình đã sai, công tử nhà ngươi không phải loại người từng trải sự đời, suy nghĩ của hắn quá đơn giản, phương thức biểu đạt thẳng thắn đến đáng sợ…”
Nàng nghiêng đầu nhìn Kỳ Mặc: “… Ngươi có thể tượng tượng nổi hắn trưng ra bộ dạng gặp người giết người gặp quỷ giết quỷ như bây giờ chỉ bởi vì thấy tự ti sợ bị người khác ruồng rẫy không?”
Kỳ Mặc vẻ mặt bất lực: “…”
Hắn biết cái lý do này rất nhảm nhí, nhưng còn cách nào đâu, dù chỉ vì nguyên nhân đơn giản như thế, nhưng đây là Mạch Khinh Trần, cực kỳ khó giải quyết.
Thẩm Trì Ly buông bàn tay đang xoa thái dương chạm xuống bàn: “… Có lẽ nên dùng cách đơn giản mà thô bạo thì tốt hơn… Đúng rồi, tiểu nha đầu kia đang ở đâu?”
Lần đầu tiên làm loại chuyện như mai mối thế này, thế nên Thẩm Tri Ly làm công tác tư tưởng rất lâu mới bước vào khách điếm.
Tìm đến phòng có đề tên Lâm Trì, Thẩm Trì Ly ho khan hai tiếng mới gõ cửa.
“Ai đó!”
Thẩm Tri Ly vừa định lên tiếng, không ngờ thấy một nam tử cao lớn đang đứng trước mặt, vóc người trông còn được, nhưng biểu cảm hơi thối.
“Xin lỗi, tôi nhầm phòng.” Thẩm Trì Ly quyết định nhanh chóng, vừa định đi, nàng xem lại bảng hiệu một lần nữa: “Đợi đã… Lâm Trì có ở trong này không?”
Nam tử càng nhìn nàng đầy phòng bị: “Cô là ai”
“Ngươi là… Khoan đã…” Thẩm Tri Ly nhìn hắn đánh giá từ trên xuống dưới, đột nhiên có dự cảm bất thường: “Ngươi có quan hệ gì với Lâm Trì?
Bà nó… Không phải cẩu huyết như vậy chứ… Mới bao lâu đâu, Lâm Trì này… Đừng nói với ta ngươi là huynh đệ thất lạc nhiều năm của nàng ấy nhé?”
Sắc mặt nam tử càng khó coi: “… Không phải.”
Thẩm Tri Ly dò hỏi: “… Vậy phụ thân thất lạc nhiều năm?”
Nam tử: “…”
“Ầm” một tiếng, cửa bị đóng sầm một cách bạo lực.
Thế thì xem ra không phải…
Thẩm Tri Ly nhức đầu đá cửa, bây giờ Mạch Khinh Trần so với nam nhân này thật sự không được lạc quan cho lắm, tiểu nha đầu Lâm Trì hẳn không định trèo tường thật chứ. Dù bức tường Mạch Khinh Trần cũng không có gì hay ho, nhưng dù sao cũng là tường nhà nàng, không thể để người ta cạy đơn giản thế được!
Thẩm Tri Ly càng nghĩ càng thấy có lý, nhấc chân đá cửa.
“Rốt cuộc cô muốn gì?” Nam tử mở cửa, giọng có vẻ tức giận, “Nàng ấy vừa ngủ.”
“Ngủ?”
“Phải.” Nam tử cầm kiếm bên hông, cau mày kiếm, giọng nói không để người khác cự tuyệt: “Nên xin cô về cho.”
… Rất có khí khái nam nhi.
Thẩm Tri Ly cảm khái.
Bà nó, thế còn tệ hơn!
So ra, cái tên (…) nhà mình ngoài khuôn mặt ra thì không có điểm nào sánh được! Hơn nữa tên trước mặt còn tóc dài thẳng, đen, hết sức trung thành, kết hợp với diện mạo lạnh lùng, lực sát thương tăng gấp bội! Thẩm Tri Ly nghĩ đến mạch Khinh Trần… Tính tình tàn bạo, thủ đoạn tàn nhẫn, mắt nửa mù, đúng là ngoài bộ mặt ra chẳng có gì sánh bằng người ta…
… Có điều, bây giờ đâu phải đẹp là quan trọng nhất!
“Ngươi có tiền không?”
Nam tử nhíu mày, khó hiểu: “Cái gì?”
Thẩm Tri Ly: “Ngươi là người ở đâu? Nhà chỗ nào? Cha mẹ có khỏe mạnh? Có bao nhiêu cơ ngơi, ruộng đất?”
Có lẽ do khí thế Thẩm Tri Ly quá mạnh mẽ, nam tử lại cau mày, bất giác nói: “Bốn biển là nhà, phụ mẫu đã mất, ruộng đất, cơ ngơi… có một ít.”
Có nhà có đất, phụ mẫu đều mất, thân cao sáu thước, tướng mạo đường đường…
Thẩm Tri Ly chưa bỏ ý định: “Vậy ngươi làm thế nào quen biết Lâm Trì? Ngươi có quan hệ gì với nàng ấy?”
Nam tử càng nhăn mày: “… Ước chừng đã được sáu, bảy năm. Quan hệ… Xem như thân thiết.”
… Hóa ra là thanh mai trúc mã, thế chẳng phải Mạch Khinh Trần mới là tiểu tam ư?
Quá bi thảm… Khó trách hắn tự ti như vậy…
“Rốt cuộc ngươi có chuyện gì?”
Nam tử rõ ràng hơi mất kiên nhẫn.
Thẩm Tri Ly chán ngán thất vọng phất tay: “Không có gì, không có gì nữa… Ta đi đây…”
Sách Đồng nhìn bóng Thẩm Tri Ly, trong đầu hiện ra bốn chữ: Người này có bệnh.
Thẩm Tri Ly ra khỏi khách điếm, ra ngõ quẹo trái, không đợi Kỳ Mặc hỏi, đã túm chặt cổ áo hắn nói: “Nhanh lên! Tìm cho ta mấy tên lính can đảm liều chết.”
Kỳ Mặc khó hiểu: “Thẩm thần y, cô định làm…” Gì?
“Nói thừa! Cướp người!” Nhận thấy nguy cơ cực kỳ lớn, Thẩm Tri Ly túm áo Kỳ Mặc lay lay, “Còn không cướp thì bắt cóc cho ta! Không đúng, nếu không cướp thì chẳng còn hi vọng gì nữa!”
Đầu óc Kỳ Mặc không xoay kịp với Thẩm Tri Ly: “Đợi một chút… Cô nói gì?”
“Đêm nay tìm người trói Lâm Trì đem tới giường của Mạch Khinh Trần đi!”
“Hả?”
“Cứ tạo dựng tình huống gạo nấu thành cơm đã.”
“Ấy, chuyện này thật ra đã…” Kỳ Mặc đỏ mặt, quay đi.
Thẩm Tri Ly: “…”
“Hơn nữa hai năm trước đã từng nấu rồi…”
Thẩm Tri Ly xoay người, quay đầu, đau tim: “Thật là thói đời bạc bẽo, lòng người đổi thay, bọn hắn mới bao lớn chứ, nam nữ bây giờ rõ là… Chậc chậc, vậy thì nấu lại là được!”
Kỳ Mặc: “…” Hai chuyện này có liên quan gì tới nhau sao?
Thẩm Tri Ly vỗ vỗ vai Kỳ Mặc: “Tóm lại mau đi làm, chân công tử nhà ngươi tạm thời không có vấn đề, bộ phận khác cũng không gặp vấn đề lớn… Ừm, ta đi tìm thử xem sư huynh có để lại thuốc gì trợ giúp việc này không…”
Kỳ Mặc: “Cô đừng đùa nữa…”
Thẩm Tri Ly quay đầu, tối sầm mắt, thần sắc ngưng trọng: “Ai nói đùa với ngươi?”
Chuyện này đùa được ư?
Mạch Khinh Trần vì cái tiểu nha đầu Lâm Trì mà biến mình thành bộ dạng này, với tình hình trước mắt sẽ không thể có một người thứ hai quan trọng với Mạch Khinh Trần như vậy, làm sao có thể để địch cướp mất Lâm Trì!
Dù có cướp đoạt cũng phải cướp trước rồi nói!