Đọc truyện Công Tử Khuynh Thành – Chương 67: Quyển 1 –
“Tiểu thư…”
Sách Đồng ôm nàng chặt đến nỗi nàng suýt ngạt thở, trong giọng nói xen lẫn lo lắng, bất an, sợ hãi.
Nàng quen Sách Đồng đã lâu, nhưng lần đầu tiên thấy hắn bất an như thế.
Cũng đúng, từ khi họ tách ra để nàng đi tìm Mạch Khinh Trần thì mất luôn liên lạc với nhau… Lâm Trì nghĩ tới đây mới giật mình phát hiện, mấy ngày nay nàng chẳng nghĩ gì ngoài chuyện của Mạch Khinh Trần cả.
Có phải hơi quá đáng không…
Lâm Trì nghĩ vậy không khỏi thấy xấu hổ: “Xin lỗi, Sách Đồng, ta…”
“Tiểu thư, tiểu thư, tiểu thư…”
Sách Đồng lặp đi lặp lại hai chữ này, tiếng sau tha thiết hơn tiếng trước, nặng nề từng tiếng, giọng hốt hoảng khiến Lâm Trì không thể xem nhẹ.
Nhưng cứ đứng ngoài đường thế này cũng chẳng ra thể thống gì, bất đắc dĩ nàng nói: “Sách Đồng, huynh buông ta ra trước đi, có gì chúng ta từ từ…”
Giọt nước mắt âm ấm rơi xuống vai Lâm Trì.
Lúc này nàng mới để ý Sách Đồng đã tiều tụy đi nhiều.
Mắt thâm quầng, cằm xanh xao, y phục nhuốm màu phong trần không còn chỉnh tề như ngày thường.
“Tiểu thư, cô tuyệt đối đừng…” Giọng Sách Đồng ngày càng nhỏ.
“Hả?”
Còn chưa nói xong, cả người hắn mềm nhũn, ngã xuống.
May mà Lâm Trì phản ứng kịp đỡ lấy hắn, nàng nghiêng đầu nhìn sang thì giật mình, thế mà hắn lại tựa vào nàng ngủ thiếp đi.
Đương nhiên nàng không thể bỏ mặc Sách Đồng nên nhanh chóng trả tiền y phục, rồi nửa kéo nửa ôm hắn về khách điếm. Vì có kinh nghiệm chăm sóc Mạch Khinh Trần nên trên đường cũng rất thuận lợi.
Lâm Trì lau mồ hôi, rót chén nước uống.
Phòng nàng thuê có phòng trong, Mạch Khinh Trần đang ở đấy.
Lâm Trì nghĩ ngợi, có lẽ chưa nên quấy rầy hắn nên chỉ ngồi ở ngoài uống trà.
Nước trà lạnh chảy xuống cổ họng, vị đắng lan khắp đầu lưỡi.
Giống như môi của Mạch Khinh Trần.
Có lẽ ngay bản thân nàng cũng chưa nhận thấy mình đã mệt mỏi đến cỡ nào, Lâm Trì nửa gục lên bàn ngủ say.
Chuyện xảy ra tối hôm qua không chỉ hao tổn tâm trí một mình Mạch Khinh Trần.
Suy nghĩ tán loạn trong đầu, nàng nằm mơ.
Mạch Khinh Trần nằm trong vũng máu, khuôn mặt tái nhợt, đôi con ngươi trống rỗng vô hồn nhìn nàng.
Người hắn nặng như chì, cố hết sức mới nhấc nổi cánh tay, nàng không chạm được hắn, chỉ biết trơ mắt nhìn một màn trời đỏ thẫm nuốt chửng lấy cơ thể hắn.
Nhưng mắt hắn dần khép lại, rồi không nhìn thấy gì nữa, cũng không cảm nhận được thế giới này…
Lâm Trì vùng vẫy trong mơ, cả người ướt đẫm mồ hôi, chợt nghe tiếng gọi: “Tiểu thư, tiểu thư…”
Lâm Trì mở mắt, dụi dụi một lúc mới nhớ mình đang làm gì, ở đâu.
Sách Đồng cầm khăn ướt trong tay, lo âu nhìn nàng.
“Ta không sao.” Lâm Trì lắc đầu, vừa định đứng lên thì hoa mắt chóng mặt, ngã lại vào ghế.
Sách Đồng đỡ nàng, rót cho nàng chén trà.
“Tiểu thư, cô nên nghỉ ngơi cho khỏe!” Sách Đồng có vẻ đã bình tĩnh hơn, nhưng vẫn còn hơi lo lắng.
“Ta không sao.” Lâm Trì cố chấp lặp lại lần nữa, nhưng đầu óc vẫn đang rối rắm không suy nghĩ được gì, nàng ấn trán xoa dịu cảm giác hoa mắt chóng mặt vừa nãy.
Sách Đồng không miễn cưỡng nàng, than nhẹ, hỏi: “Tiểu thư, mấy hôm nay cô… Sống thế nào?”
“Sư phụ sư tỷ đâu?”
Gặp lại Sách Đồng đúng là việc tốt ngoài ý muốn, nhiều người thì càng nhiều sự giúp đỡ.
Từ chỗ Sách Đồng biết được sư phụ và sư tỷ vẫn bình an vô sự, Lâm Trì cuối cùng cũng yên tâm. Cũng may nàng không làm liên lụy họ.
Lâm Trì nói ngắn gọn những chuyện xảy ra trong thời gian qua, lược bỏ một vài phần không quan trọng, Sách Đồng nghe xong mím môi nói: “Tiểu thư, vậy sau này cô định thế nào?”
Lâm Trì cúi đầu nghĩ: “Đưa Mạch Khinh Trần về trước, chàng cần ngự y ở Dương Minh chữa trị.” Nàng đứng lên đi vào phòng trong, “Ta đi gọi chàng ấy.”
Nhưng Lâm Trì vừa đẩy cửa phòng trong thì cứng đờ tại chỗ.
Không có!
Trong phòng không có ai!
Trên giường không có! Chỗ nào cũng không có!
Lâm Trì không kịp suy nghĩ chỉ thấy sợ hãi.
Mạch Khinh Trần đã thành ra thế kia còn có thể đi đâu?
Một mình chàng ấy lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao?
Không, không phải lỡ như, chắc chắn…
Chợt nhớ đến giấc mộng lúc nãy, Lâm Trì run rẩy, tay chân lạnh băng, không suy nghĩ gì chạy thẳng ra cửa.
Sách Đồng ở phía sau lên tiếng: “Tiểu thư, cửa sổ không có dấu vết bị mở, có lẽ hắn đi trước khi chúng ta về.”
Trời đã tối, trong khách điếm chỉ có một mình tiểu nhị.
Lâm Trì xông tới trước mặt tiểu nhị hỏi: “Huynh có nhìn thấy người ngồi xe lăn cùng đến với ta không?”
Tiểu nhị nghĩ ngợi rồi nói: “À? Vị khách quan đó ư, mấy canh giờ trước ngài ấy cũng đi ra ngoài, sao thế, ngài ấy vẫn chưa trở về à? Tôi vẫn một mực trông giữ ở đây, nhưng buổi tối… Đi hướng nào nhỉ? Hình như hướng Bắc… Này này, khách quan, chờ đã…”
Trên đường lác đác vài người, tìm mãi không thấy bóng dáng Mạch Khinh Trần.
“Khinh Trần, Khinh Trần!”
Lâm Trì vừa chạy vừa gọi Mạch Khinh Trần, sợ đến mức ngực như bị khoét một lỗ, gió lùa vào từng đợt, đau đớn bất an.
Nàng chưa bao giờ sợ hãi đến thế.
Sợ mất đi người đó.
Cái người đã không còn phong hoa tuyệt đại, không còn hoàn hảo, nhưng là người duy nhất nàng yêu.
Mấy ngọn đèn dầu rải rác hiu quạnh trong đêm, thậm chí còn không đủ để soi sáng đường đi.
Người ngày càng thưa.
Lâm Trì thấy mình sắp điên rồi.
Mạch Khinh Trần không nhìn thấy gì cả!
Hơn nữa chân hắn vẫn còn bị thương chưa khỏi hẳn! Vết thương trên tay còn chưa băng bó xong! Mảnh vải che mặt rất dễ lộ, một khi để người khác thấy được… Lâm Trì không dám nghĩ tiếp, nhưng những ý nghĩ đáng sợ ấy vẫn lảng vảng trong đầu không cách nào xua tan đi.
Mưa phùn như dệt, rơi xuống không hề báo trước.
Những giọt mưa lất phất lạnh lẽo rơi xuống tóc nàng, trượt vào y phục, rét thấu xương.
Lâm Trì tựa vào tường thở dốc.
Sức cùng lực kiệt, nàng cúi người khống chế không để mình khóc, một chuyện đơn giản như thế nhưng lúc này nàng phải dùng hết sức lực mới làm được.
Mạch Khinh Trần.
Mạch Khinh Trần.
Sao cũng được.
Mạch Khinh Trần, chàng mau về với ta đi.
Tiếng mưa rơi lộp bộp vẫn vang vọng bên tai, nhưng nàng không còn cảm giác mưa đang rơi, nước mưa tuôn ra khỏi người nàng.
Đột nhiên Lâm Trì quay lại: “Khinh Trần!”
Có bóng người mờ nhạt đứng bên cạnh, tay cầm dù trúc.
Đêm hội đột ngột gặp mưa trong kí ức ùa về, đoàn người bán hàng rong hốt hoảng dọn hàng, tiểu hài tử nô đùa trong mưa, người đi lại trên đường đông như kiến. Nàng đi cạnh Mạch Khinh Trần, hắn cầm dù hơi nghiêng đầu, khẽ mỉm cười với nàng, trong veo bình dị, như một đóa sen đang nở.
“Tiểu thư, mau về thay y phục.” Người nọ che dù cho Lâm Trì, giọng vẫn cứng nhắc pha lẫn lo lắng, “Cô bị ướt cả rồi.”
Sách Đồng.
Không phải Mạch Khinh Trần.
“Giúp ta tìm Mạch Khinh Trần.” Như bắt được cọng rơm cứu mạng, Lâm Trì túm lấy áo Sách Đồng, ánh mắt bất lực, yếu đuối.
“Tiểu thư, cô bình tĩnh đi!”
Sách Đồng hít sâu một hơi: “Tiểu thư, hắn đã đi được vài canh giờ, nếu gặp chuyện không may thì đã sớm gặp rồi! Nếu không có việc gì thì cũng không nên gấp! Bộ dạng cô bây giờ có muốn tìm hắn cũng không tìm được!”
Sách Đồng nói đúng.
Sư phụ đã dạy, gặp chuyện không được kích động, chuyện càng quan trọng càng phải bình tĩnh, nếu không sẽ gặp xui xẻo, điểm này sư phụ hiểu rõ.
Nhưng… Phải làm thế nào mới tỉnh táo lại? Phải làm thế nào mới không lo lắng?
“Thế này nhé, tiểu thư, nếu bây giờ cô muốn tìm hắn…” Sách Đồng nói tiếp, “Vậy thì bình tĩnh nghĩ xem hắn có thể đi đâu?”
“Còn nữa, hắn tự mình đi hay là đi cùng ai?”
“Hắn có đắc tội ai không?”
Lâm Trì theo bản năng nhớ đến thảm trạng tối qua.
Thôn trang đó.
Những tên đó… Còn có tên nông phu nàng thả đi…
“Nếu tiểu thư nghĩ ra rồi thì chúng ta mua ngựa đuổi theo sẽ nhanh hơn cô chạy bộ.”