Đọc truyện Công Tử Khuynh Thành – Chương 20: Quyển 1 –
Trước đại sảnh.
Kỳ Mặc tao nhã lịch sự: “Nếu chư vị có gì không hài lòng thì cứ việc nói.”
Mọi người rối rít bày tỏ là rất hài lòng.
Khẽ khom người, Kỳ Mặc mới chậm rãi thối lui về phía sau lau mồ hôi trên trán.
Lăng Thư không biết từ đâu nhảy ra, cà lơ phất phơ đập lên bả vai hắn: “Sao thế, tiểu Mặc tử, gái hồng lâu khó được gặp ngươi nhìn thấy cũng sẽ ỉu xìu đấy.”
Kỳ Mặc hất cái tay trên bả vai ra: “Có thời gian cười nhạo ta thì sao lại không biết đến giúp đỡ.”
Lăng Thư nhíu mày: “Ngươi xác định để bản đại gia giúp sẽ không có trở ngại gì sao?”
Dường như nghĩ đến thật sự có khả năng này, Kỳ Mặc thở dài: “Không biết công tử……”
Lăng Thư cười hắc hắc, vẻ mặt “Ngươi biết mà” mập mờ nói: “Lúc này khẳng định là đang động phòng chứ sao!”
Rõ ràng Lâm Trì không có ý tứ kia đối với công tử, mạnh mẽ cướp đoạt như vậy không biết có thể phản tác dụng hay không.
Kỳ Mặc không khỏi than nhẹ, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện khác: “Lăng Thư, ngươi đã dạy công tử làm sao để động phòng chưa?”
Lăng Thư sững sờ, gãi gãi đầu: “Ngươi không dạy sao?”
Kỳ Mặc co rút khóe miệng: “Ta chưa có lấy vợ thì sao dạy được……”
Lăng Thư: “Này này, đừng nhìn ta, ta cũng chưa lấy vợ đấy……”
Kỳ Mặc liếc mắt nhìn hắn, tao nhã mỉm cười: “Không phải ngươi có tiếng là đã đi dạo hết toàn bộ thanh lâu Bắc Chu, hồng nhan tri kỷ trải rộng khắp thiên hạ sao? Ngươi còn thường đến chỗ Xuất Tụ của Thúy Nhan Cư, Tiêm Tiêm của Túy Yên Các……”
Lăng Thư nhanh chóng cắt ngang hắn: “Hồng nhan tri kỷ! Đó là hồng nhan tri kỷ! Là tri kỷ! Là tri kỷ đấy ngươi có hiểu không?”
Kỳ Mặc ném cho hắn ánh mắt vô cùng ôn hòa “Đúng là đồ vô năng“.
Lăng Thư xù lông!
Kỳ Mặc một tay đè Lăng Thư lại, một tay vuốt sống mũi, cúi đầu trầm tư: “Ngộ nhỡ công tử thật sự không biết nên làm gì……”
Lăng Thư rút đao: “Chịu chết đi!”
Kỳ Mặc lắc mình né tránh, tiếp tục trầm tư: “Thôi, Lăng Thư ngươi nên cho công tử xem qua đông cung đi, nếu công tử xem những loại sách như 《 Giam hoan nghiệt yêu 》, 《 Bức hôn nữ tử nhà lành 》 thì có thể sẽ thông hiểu đạo lí, xem đông cung hẳn là cũng có thể hiểu……”
Lăng Thư: “A đánh! ~”
Cảnh tượng động phòng hiển nhiên không ở trong phạm vi tưởng tượng của Kỳ Mặc.
Hai người chỉ mặc áo đơn ngồi đối diện trước nến đỏ……
…… Ăn cơm.
Đại khái đây là lần đầu tiên Mạch Khinh Trần gặp một người có thể chạy trốn nhiều lần trong lúc ăn cơm như vậy.
Vì phòng ngừa người trong tân phòng bị đói nên đã chuẩn bị đồ ăn, chỉ là vừa nãy lúc tiến vào không ai chú ý tới thôi. Nếu Lâm Trì đói bụng, Mạch Khinh Trần mang tâm tình chăn nuôi người rộng lượng để nàng ăn cơm no rồi mới tiếp tục chuyện còn chưa làm xong……
Vì vậy, bữa cơm này liền trở thành bữa cơm Lâm Trì ăn chậm nhất, dường như là nuốt từng hạt gạo.
Nuốt xuống một ngụm nhỏ, nàng nhanh chân chạy ra ngoài, dĩ nhiên, tiếp theo chỉ trong chớp mắt lại bị Mạch Khinh Trần bắt về.
Bồi Mạch Khinh Trần ăn cơm, lại chạy trốn, rồi bị bắt.
Uống một hớp canh rồi ói lên người Mạch Khinh Trần, lại chạy trốn, rồi bị bắt…… Chuyện đen đủi hơn nữa chính là bởi vì y phục bị ướt nên Mạch Khinh Trần dứt khoát cởi áo ra.
Cũng giống như khuôn mặt đó, thân thể của Mạch Khinh Trần khiến người xem không chớp mắt, không thon gầy cũng không có vẻ cường tráng, nhưng thoạt nhìn rất khỏe mạnh, toàn thân cao thấp không có một phần thịt dư, khuyết điểm duy nhất đại khái chính là đối với nam tử mà nói da thịt lại vô cùng trắng nõn, tôn lên mái tóc sáng bạch kim, có cảm giác dường như không chân thật, vừa như tiên vừa như yêu, nhưng lại không giống người.
Nếu cõi đời này thật sự có thần tiên, đẹp hơn nữa thì cũng chỉ có vậy thôi.
Nhưng…… Nàng không thích thần tiên, nàng yêu thích sự sinh động khi thì tức giận khi lại đỏ mặt và cũng có lúc dịu dàng của……
Người kia.
Trầm mặc ăn cơm rồi uống đến hớp canh cuối cùng, Lâm Trì hít sâu một hơi đặt chén xuống, xoay người tiếp tục chạy trốn.
Mạch Khinh Trần kéo bả vai của nàng lại: “Ăn no rồi?”
“Ợ……”
Bụng của Lâm Trì rất phối hợp ợ một cái……
Mạch Khinh Trần: “Vậy thì tiếp tục.”
Lâm Trì ôm một tia ảo tưởng: “Tiếp tục cái gì?”
Mạch Khinh Trần: “Động phòng.”
Trong đầu giống như đã diễn luyện qua rất nhiều lần, Mạch Khinh Trần lại một lần nữa dễ dàng áp đảo Lâm Trì ở trên giường, tư thế của hai người không kém trước đó chút nào.
Lâm Trì co rút khóe miệng nghĩ, vậy vừa rồi ta ăn những món kia có ích lợi gì, không phải cũng trở về cái trạng thái này sao!
Hay là nói…… Ý của Mạch Khinh Trần khi để cho nàng ăn cơm là trước cho nàng ăn no, rồi lại ăn……
Nghĩ sao cũng cảm thấy càng tuyệt vọng a……
Đang thất thần, cảm giác đột nhiên có một thứ mềm mại từ cái trán của nàng di chuyển xuống dưới.
Có thể cảm nhận được hô hấp và nhìn thấy gò má không chút tỳ vết nào của Mạch Khinh Trần đang ở gần, giơ tay lên tháo màn che đang buộc lại xuống, môi của hắn từ trán Lâm Trì hôn nhẹ xuống dưới, mới đầu còn có chút không thuần thục, nhưng rất nhanh đã hòa hợp được, cái giường nhỏ hẹp bất tri bất giác bốc lên hơi thở mập mờ……
Lâm Trì trong nháy mắt cứng ngắc.
Nàng không phải là tiểu thư khuê các cái gì cũng không biết, mấy ngày ở thanh lâu nàng đã gặp qua không ít nữ tử không tình nguyện bị bán vào, thường thường lần đầu tiên tiếp khách đều liên tục kêu thảm thiết, kịch liệt tới nỗi thậm chí sau đó có nữ tử nằm trên giường mấy ngày cũng không xuống được, lúc nàng đi thu thập giường đệm còn có thể nhìn thấy vết máu khiến người khác giật mình.
…… Chẳng lẽ Mạch Khinh Trần nghiêm túc sao!
Khi môi của Mạch Khinh Trần chạm vào môi Lâm Trì thì rốt cuộc nàng cũng tỉnh táo, vô cùng hoảng sợ giãy giụa.
Mạch Khinh Trần dễ dàng đè tay chân của nàng lại, đồng thời gỡ buộc tóc của Lâm Trì ra rồi cột hai tay của nàng vào đầu giường.
Lâm Trì càng kinh hãi: “…… Sao ngươi biết làm chuyện này!”
…… Động tác này lúc ở thanh lâu nàng đã gặp qua rất nhiều lần a!
Mạch Khinh Trần dừng lại, có chút nghi ngờ: “Trong sách, ta làm không đúng sao?”
Lâm Trì: “Dĩ nhiên không đúng!”
Mạch Khinh Trần xoa lông mày một cái: “Vậy nên làm thế nào? Ngươi dạy cho ta đi.”
Lâm Trì: “……”
Dạy muội muội ngươi a!
Ta đứt gân não mới có thể dạy cho ngươi việc này!
******************************************************************************
Mạch Khinh Trần: “Vậy ta cứ tiếp tục thôi.”
Đang lúc nói chuyện, hắn lại muốn cúi người xuống, đầu Lâm Trì chuyển một cái, kêu lên: “Đợi đã nào…! Ta dạy cho ngươi! Ngươi buông tay ta ra trước đã!”
Tay chân vừa được hoạt động, nàng lập tức xoay người áp chế Mạch Khinh Trần.
Mạch Khinh Trần lẳng lặng nhìn nàng, trong con ngươi xinh đẹp không chút gợn sóng mang theo nghi hoặc nhàn nhạt, khiến Lâm Trì dường như có loại cảm giác không yên.
Vì vậy……
Nàng quả quyết dùng dây lưng bịt mắt của Mạch Khinh Trần lại!
Ít nhất cũng không có cái loại cảm giác lo lắng khi bị người nhìn thẳng, Lâm Trì thở nhẹ một hơi, học lại động tác mà Mạch Khinh Trần vừa sử dụng trói chặt tay của hắn.
Mạch Khinh Trần dường như có chút không thích ứng.
“Đừng động.” Lâm Trì nhỏ giọng nói.
Rồi sau đó, nàng rón rén lui về phía sau, muốn từ trên giường đi xuống, chưa đợi xuống được giường, chỉ nghe thấy Mạch Khinh Trần nói: “Sau đó thì sao?”
Lâm Trì: “A, ngươi đợi chút để ta đi lấy một thứ……”
Sau đó? Còn có sau đó sao!
Nàng nhanh chóng leo xuống giường, vừa định thở phào một hơi, đột nhiên cảm thấy trên cổ căng thẳng.
Mạch Khinh Trần không hề khó khăn thoát khỏi, đốt ngón tay giữ chặt một đầu dây xích màu đen, nửa ngồi dậy, gạt dây che mắt ra, nhìn nàng: “Muốn lấy cái gì, ta giúp ngươi.”
…… Tại sao xích sắt vẫn còn chứ!
Sau khi bi phẫn, Lâm Trì đành tiện tay chỉ một cái: “Cái đó!”
Mạch Khinh Trần xuống giường, cầm một cây nến đỏ tới đây, hỏi: “Ngươi là nói cái này sao?”
Lâm Trì: “…… Phốc, có lẽ……”
Mạch Khinh Trần hơi nghiêng thân nến, một giọt sáp nến nhỏ xuống đầu ngón tay hắn, dần dần ngưng tụ thành một khối nến đỏ.
“Ngươi đang làm gì thế!”
Lâm Trì không nhịn được kéo ngón tay của Mạch Khinh Trần lại, gạt nhẹ sáp phía trên ra, da thịt phía dưới quả nhiên đã đỏ bừng.
Mạch Khinh Trần chớp mắt một cái: “Không phải dùng như thế sao?”
Lâm Trì chỉ cảm thấy gân xanh nổi lên: “Dĩ nhiên không phải!”
Chuyện nhỏ nến cũng không phải nàng chưa từng thấy qua…… Nhưng tại sao Mạch Khinh Trần lại làm thế chứ……
“Rốt cuộc ngươi biết những thứ này từ đâu……”
Mạch Khinh Trần suy nghĩ một chút, từ giá sách mang tới một xấp sách.
Lâm Trì nhận lấy lật sơ hai cái, trong nháy mắt có loại cảm giác muốn mù mắt……
Người cho Mạch Khinh Trần xem loại sách này đến cùng là có bao nhiêu biến thái a, toàn bộ dường như đều là cường thủ hào đoạt khẩu vị nặng! So với kiến thức khi nàng ở thanh lâu còn có thêm các thứ mới lạ! Thậm chí còn tự thuật cặn kẽ nhiều cách sử dụng công cụ và tác dụng của nó, bao gồm cả cái thứ trên cần cổ của nàng, không thể không nói Mạch Khinh Trần đối với nàng cũng không tệ lắm, lựa chọn tuyệt đối là trình độ nhẹ nhất……
Trong lúc Lâm Trì hết sức khiếp sợ, Mạch Khinh Trần dựa vào người nàng, hôn lên vành tai nàng nói: “Ta cảm thấy trong sách dạy tốt hơn ngươi.”
Nụ hôn của hắn rất nhẹ, thật ra thì không có sắc thái tình dục gì, nhưng không hiểu sao lại khiến Lâm Trì cảm thấy rợn cả tóc gáy.
Cầm ngược tay Lâm Trì, Mạch Khinh Trần tối nay áp đảo nàng lần thứ ba.
Hắn dường như đối với vành tai mềm nhũn của Lâm Trì cảm thấy rất hứng thú, đưa đầu lưỡi ra liếm liếm, nhàn nhạt nói: “Ta quyết định vẫn nên dựa theo trong sách mà làm.”
Thân thể Lâm Trì run lên, còn đắm chìm trong cảm giác kinh hãi khi bị liếm vành tai, Mạch Khinh Trần đã trói chặt tay nàng lần nữa, đồng thời dễ dàng mở áo trong của nàng ra, bên trong là đồ buộc ngực màu trắng mà Lâm Trì vì để tiện hành động nên buộc chặt ngực.
Khoảng cách gần như thế, Lâm Trì có thể thấy được thân thể của Mạch Khinh Trần.
Nhiệt độ ôn hoà, da lại vô cùng mịn màng giống như tơ lụa.
Mà lại gần một chút, nàng dường như có thể cảm thấy được nửa người dưới của Mạch Khinh Trần áp chế nàng……
Đầu Lâm Trì nổ tung, mặt hoàn toàn ửng đỏ.
Mạch Khinh Trần hôn dọc theo môi của nàng xuống phía dưới, chuyển qua xương quai xanh, để lại một vết nước.
Dường như những nơi da thịt bị Mạch Khinh Trần hôn sẽ không tự chủ được nổi lên màu đỏ nhàn nhạt, Mạch Khinh Trần khẽ vén tóc mái cản trở trên trán Lâm Trì ra, hơi ngưng mắt, trong con ngươi nhược thủy trước giờ đều bình thản chẳng biết từ lúc nào đã nhuộm màu đen, tối tăm cô tịch lại nặng nề.
Một khắc kia, Lâm Trì dưới thân hắn đẹp đến kinh người.
Cắn môi dưới, Lâm Trì nhắm chặt hai mắt, trong giọng nói xen lẫn cầu khẩn: “Ngươi không thể bỏ qua cho ta sao?”
Mạch Khinh Trần trả lời hoàn toàn không suy nghĩ: “Không thể.”
Lâm Trì vội nói: “Tại sao……”
Mạch Khinh Trần khẽ mím môi, động tác thoáng chốc dừng lại.
Lâm Trì…… Giống như đang khóc……
Mặc dù nàng nhắm chặt hai mắt nhưng Mạch Khinh Trần vẫn có thể nhìn thấy thứ gì đó từ khóe mắt của Lâm Trì nhỏ xuống, trong suốt lại phát sáng, tốc độ chảy xuống vô cùng chậm chạp lại kích thích lòng người……
Lâm Trì không có phát hiện, vẫn hoảng hốt nói năng lộn xộn: “Ta không muốn cùng ngươi động phòng, ta căn bản không thích ngươi, tại sao ngươi nhất định phải làm chuyện này với ta, tuy ngươi không có cảm giác nhưng ta sẽ đau ta sẽ khổ sở a……”
Cúi người xuống, Mạch Khinh Trần nhẹ nhàng liếm liếm chất lỏng óng ánh kia.
Chất lỏng ấm áp lại hơi mặn lan tỏa mùi vị khổ sở nhàn nhạt mà bi thương, đây là lần đầu tiên hắn nếm loại tư vị này.
Quá mức xa lạ khiến cho hắn trong nháy mắt không biết phải làm sao.
Trấn tĩnh một chút, Mạch Khinh Trần nhẹ nhàng nói: “Nhưng ngươi sẽ rời đi. Nếu như không động phòng với ngươi, ngươi sẽ rời khỏi ta mà đi.” Hắn dừng một chút, “Những thứ trong sách mặc dù không thể tin hết, nhưng ít ra tất cả sách đều nói, chỉ cần nam nữ động phòng rồi, vô luận đã trải qua chuyện gì, cuối cùng nữ tử cũng sẽ không rời đi.”
Hắn không có cảm giác, động phòng hay không động phòng đối với hắn mà nói thật ra thì cũng không khác biệt cho lắm, hắn chỉ không muốn để nàng rời đi mà thôi……
Thời gian tịch mịch quá dài khiến thế giới này dường như trở nên vô vị tẻ nhạt.
Không biết tại sao lại sống trên đời, không biết hôm qua có gì khác hôm nay.
Sự xuất hiện của Lâm Trì như mở ra cho hắn một cánh cửa.
Tất cả các giác quan mãnh liệt kéo tới…… Lúc ấy thế giới này như nhiễm màu sắc rực rỡ, trở nên có ý nghĩa, chân thật và khiến hắn chờ mong.
…… Sao có thể cam lòng buông tay.
Ôm lấy Lâm Trì, da thịt dán chặt, Mạch Khinh Trần nhẹ giọng nói: “Không động phòng thì không động phòng, nhưng có thể không rời đi không?”
Tiếng trống canh bên ngoài lặng lẽ vang lên.
Không biết qua bao lâu, Lâm Trì mới nhỏ giọng trả lời.