Đọc truyện Công Tử Khuynh Thành – Chương 1: Quyển 1 –
Mùng năm tháng ba, giờ Tý.
Thiên lao Bắc Chu.
Ban đêm gió lớn, Lâm Trì tính toán vượt ngục.
Trên thực tế, Lâm Trì căn bản đã thành công, nàng thành công giả vờ bị bệnh
đánh cai ngục ngất xỉu, lấy được chìa khóa, mở cửa tù và xiềng xích.
Đồng thời nhanh chóng mở các cửa tù khác, thả nhiều phạm nhân hung hãn
tàn bạo nhằm tạo ra hỗn loạn. Thừa lúc bên ngoài hỏa hoạn, nàng trốn
khỏi ngục, định chạy đến điểm đã hẹn trước chờ xe ngựa của sư phụ đến
tiếp ứng……
Nhưng mà……
”Lâm Trì, ta biết ngay là ngươi.”
Vừa nghe thấy giọng nói này, thân thể Lâm Trì trở nên cứng ngắc trong nháy mắt.
Bất luận là chiếc thiết phiến vẫy vẫy bên bộ bổ phục Khổng Tước đỏ thắm,
hay bóng dáng cao to đứng thẳng tắp, phong cách xuất chúng giống như
trước kia, cũng đều làm cho nàng lông tóc dựng đứng.
Đỗ Nhược, Thị Lang bộ Hình, khi bị hắn bắt giữ, cánh tay nàng còn bị trúng một đòn từ chiếc thiết phiến kia.
Con ngươi lóe lên một cái. Chân trái Lâm Trì chợt hất lên. Bắp chân thẳng
tắp kéo thành một đường cong lưu loát trên không trung, dùng mười phần
lực đá vào bên sườn Đỗ Nhược!
Đỗ Nhược vung quạt đỡ, dường
như không cần tốn nhiều lực, nan quạt gập lại đánh về phía cánh tay trái đang bị thương của Lâm Trì. Lâm Trì xoay người né tránh, nhưng bả vai
vẫn bị trầy da, vạt áo bị bung ra, lộ ra xương quai xanh cùng dải buộc
ngực bên trong.
”Kéo y phục lên đi……” Đỗ Nhược hơi dời tầm mắt sang hướng khác, bàn tay cầm thiết phiến dường như chặt hơn mấy phần.
Sườn mặt trong trẻo, lạnh lùng mà tuyệt đẹp, hơi thở nhè nhẹ như đang cố kiềm chế.
Lâm Trì như đưa đám phát hiện, cho dù rơi vào tình cảnh hiện tại, nàng vẫn
thích nhìn chằm chằm nam nhân này như cũ, thậm chí nhìn mấy canh giờ
liền không chán.
Xé y phục tù nhân, nàng ngước mắt: “Không kéo lên thì thế nào, ngươi sẽ không bắt ta về sao?”
Đỗ Nhược mím môi, khuôn mặt vốn hay tươi cười như gió xuân lúc này trở nên yên tĩnh, lạnh nhạt nói: “Không được.”
Nàng biết mà.
”Vậy……” Giọng Lâm Trì thoáng trầm xuống, đột nhiên vung tay hướng
đến trán hắn, nhân lúc Đỗ Nhược sững sờ trong nháy mắt, nàng nghiêng
người chạm lên hai cánh môi nàng tưởng niệm đã lâu.
Môi rất mềm, có chút tư vị không biết rõ tên, trẻ trung làm cho lòng người rung động, cơ hồ không muốn buông ra.
Trong mắt Đỗ Nhược rõ ràng có khiếp sợ, Lâm Trì cũng lười phân biệt đó là tức giận hay là kinh ngạc đơn thuần, tay phải dùng sức, nhanh như tia chớp
bổ trúng gáy Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược còn chưa kịp phản kháng đã ngất xỉu.
Khoác áo bào của Đỗ Nhược lên người, Lâm Trì tiếp tục chạy theo đường cũ.
May mắn, mọi chuyện thuận lợi hơn trong tưởng tượng.
Thua dưới tay hắn một lần không có nghĩa là sẽ thua dưới tay hắn cả đời.
Lâm Trì chép miệng, dù sao hắn cũng là nam nhân đầu tiên nàng thích, tuy
rằng có điểm buồn bực…… Nhưng mà cả đời này, Đỗ Nhược có lẽ sẽ
không biết nàng thích hắn, trong lòng hắn đại khái chỉ có thê tử chưa
cưới hắn nhớ nhung từ rất lâu trước kia.
Thôi, hôn một cái cũng đáng.
—— Ra khỏi ngục, đến hẻm thứ ba phía đông sẽ có xe ngựa tiếp ứng.
Đứng ở đầu hẻm nhìn ngang nhìn dọc, có tới hai chiếc xe ngựa, Lâm Trì gãi gãi đầu, nhớ lại tờ giấy sư phụ đưa cho.
Phía đông? Bên trái hay là bên phải?
Hoàn toàn…… mờ mịt a……
Lâm Trì hít một hơi thật sâu, rồi tung một đồng tiền lên không trung.
Tập trung nhìn xe ngựa, thân thể Lâm Trì giống như mèo, thuần thục thực
hiện một loạt động tác, đôi tay bám vào càng xe, lắc mình vào bên trong xe ngựa.
Vừa vào xe ngựa, nàng lập tức tỉnh táo lại.
Xe ngựa rất lớn, ngăn cách thành hai gian, gian ngoài treo một bộ trường
sam màu trắng, chất liệu êm ái, chạm vào nhẵn mịn, phòng trong có hương
trà nhàn nhạt bay ra. Khẽ ngửi hai cái, là ngân châm (*) cực phẩm, thói
quen xa xỉ thành tính này của sư phụ thật khiến người đời thưởng thức.
(*) Ngân châm: Tên đầy đủ “Bạch hào ngân châm”. Một loại trà truyền thống của nhà Hán, do nhân dân ở tỉnh Phúc Kiến trồng.
Ghét bỏ cởi quấn áo tù nhân xuống, với lấy áo tù nhân trên mắc, Lâm Trì
nhanh chóng mặc trường sam lên người, đồng thời dùng cả hai tay ăn hết
ba suất bánh ngọt trước mặt.
Mỹ vị!
Mấy miếng bánh ngọt nhét kẽ răng cũng không đủ này thành công gợi lên sự thèm ăn của
Lâm Trì, nàng vuốt cái bụng đẩy cửa phòng trong ra, lời ít mà ý nhiều:“Sư phụ, con đói rồi.”
Nghênh đón nàng là hàn quang của vật gì đó bắn tới cực nhanh.
Gót chân mau lẹ chuyển một cái, mắt Lâm Trì thoáng chốc trở nên sắc bén,
gọn gàng xoay người tránh ra, đồng thời bàn tay hướng thẳng đến cổ họng
đối phương.
Khi ngón tay vừa chạm được vào đối phương, trời đất quay cuồng!
Đối phương nắm cánh tay Lâm Trì trực tiếp đè xuống, chỉ là một động tác đơn giản, nhưng Lâm Trì vô cùng kinh ngạc phát hiện mình thế nhưng không có chút lực phản kháng nào. Lực áp chế khiến mọi kỹ xảo của nàng đều trở
thành phí công. Sống lưng đụng vào sàn gỗ, thoáng cái nàng đã bị đối
phương áp đảo ở trên xe ngựa!
Cánh tay bị đè lại, hơi thở xa lạ của nam nhân quanh quẩn bên chóp mũi.
Lúc này, Lâm Trì mới nhìn rõ mặt đối phương như thế nào.
Hé ra gương mặt không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả.
Rõ ràng không quen biết, nhưng một khắc kia, trái tim nàng như thể bị thứ
gì ghìm chặt, không ngừng co rút, tất cả thần trí đều rối loạn, phiêu
tán trong nháy mắt. Theo bản năng, Lâm Trì muốn phản kháng loại phản ứng không bình thường này, nàng cong chân, bị đối phương ngăn chặn, nàng
giãy giụa, đối phương hoàn toàn không động….
Càng tệ hơn chính là, trong lúc giãy dụa trường sam màu trắng vô ý buông ra…..