Đọc truyện Công Tử Điêu Ngoa Của Tôi – Chương 21
Mấy tên nhóc thi nhau đỏ mặt, miệng thỳ cười e lệ, ta thấy hiệu quả như mong muốn thỳ tươi cười càng thêm ôn hòa.
Một tên nhóc nhìn được nhất, có vẻ như đầu sỏ nói:” Chả hay vị tiểu thư đây có gì muốn hỏi, bọn đệ nếu biết thỳ sẽ trả lời a.” Nói sau còn thẹn thùng nhìn ta.
Ta miễn cưỡng cười đáp trả và nói:” Chả hay vị công tử kia có gì mà mọi người lại cười nhạo, tiểu sinh mới đến nên không biết, khi nảy vì nhà hết gạo nên đi chung đường nhờ vị công tử kia dẫn dắt. Nay thấy mọi người tỏ thái độ như vậy nên hiếu kì a.”
Mấy tên nhóc nghe ta nói xong thỳ ánh mắt càng sáng hơn, vẻ mặt thông cảm, ai oán, chán ghét nhìn Phạm Tùy rồi nói:” Thật không ngờ tiểu thư lại bị tên Phạm Tùy xui xẻo này lừa gạt a, nhà hắn trước đây cũng giàu có lắm nhưng phụ thân hắn vì sinh hắn nên đã chết, rồi nương hắn làm ăn thỳ ngày càng sa sút, sau đó bê tha uống rượu cờ bạc, vay tiền khắp thôn xóm đến bây giờ còn chưa có chả a. Mọi người giờ nhìn hắn đều tránh còn không có kịp, không biết sau này ai vô phúc mới rước tên ôn thần kia vào nhà a. Tiểu thư nên tránh xa tên xui xẻo đó thỳ hơn.” Mấy tên nhóc còn lại cũng đều khuyên nhủ.
Ta làm vẻ mặt khó xử nói:” Không ngờ còn có chuyện như vậy a, nhưng bây giờ trong nhà ta hết gạo, muốn đi lên trấn mua thỳ quá xa, vị công tử kia lại giúp ta chỉ đường để đến đây mua gạo, giờ tách ra ta thật phải nhịn đói rồi.”
Mấy tên nhóc vui vẻ, nhóc đầu sỏ nói:” Nhà đệ chuyên đưa gạo lên trấn bán nếu tỷ không chê thỳ có thể ở lại nhà đệ ăn tối a, nương đệ thấy tỷ ôn hòa, nho nhã chắc cũng sẽ thích, có khi còn biếu không tỷ mấy cân gạo. Đệ tên là tiểu Nhai, còn tỷ?”
“Tại hạ tên Trần Dương, đa tạ thịnh tình của công tử nhưng nhà ta còn có mấy miệng ăn nên công tử có thể dẫn ta đi mua gạo được không? Còn ít rau, trứng nữa chẳng hạn.” Ta cười từ chối rồi đề nghị.
” Mua gì chứ, chút gạo ăn đệ có thể lấy cho tỷ, còn mấy thứ khác nhà của tiểu Đậu, tiểu Sảnh đều có dư giả, tỷ cứ chờ ở đây bọn đệ sẽ đi lấy ngay cho tỷ a.” Khi nhóc đầu sỏ tiểu Nhai nói xong thỳ mấy đứa còn lại cũng gật đầu đồng ý.
Ta làm vẻ khó xử, lo lắng nói:” Như vậy sao được, lấy đồ đi như vậy khẳng định công tử sẽ bị người lớn trách phạt, cứ để ta đi mua vẫn hơn.”
Ta giả vờ bước đi thỳ bọn nhóc vội vàng thuyết phục nói:” Không sao đâu, lấy một chút khẳng định không sao, nương phụ lại rất hiếu khách chắc chắn không vì chuyện nhỏ này mà trách phạt chúng đệ đâu.”
Cái ta muốn chính là bọn nhóc ác các ngươi bị trách phạt a, tiền mất tật mang cho chừa cái thói khinh thường Phạm Tùy đi. Hừ. Ta lại khó xử nói:” Nhà tỷ có đến tám miệng ăn a, lấy ít e không đủ, hay vẫn là để tỷ đi mua thỳ hơn.”
Bọn nhóc nói với nhau mấy câu thỳ cũng nói:” Không thành vấn đề, để đệ đi lấy, tỷ cứ đứng đây chờ, chỉ là khi khác tỷ nhớ lại nhà bọn đệ ăn bữa cơm, được chứ?”
Ta thấy bọn nhóc đã trúng kế nên sảng khoái đáp ứng nói:” Người có thể sinh ra mấy công tử xinh đẹp, tốt bụng như bọn đệ, tỷ nhất định phải gặp rồi.” Hừm, cứ chờ đi, ta sẽ khiến cho cả thôn này không dám khi dễ Phạm Tùy nữa.
Bọn nhóc giải tán thỳ ta cũng lại gần Phạm Tùy và vui vẻ nói:” Biểu ca hảy trở lại khúc đầu đường đợi ta đi, ta đã nhờ bọn nhóc mua giùm gạo rồi.”
Phạm Tùy muốn nói cái gì đó nhưng cũng chỉ mấp máy môi vài cái rồi gật đầu đi, không dặn ta cẩn thận.