Đọc truyện Công Tử, Cười Với Đồ Nhi Một Cái Nào! – Chương 48: Quyển 2 –
Tay cầm bút của Ly Vô Ngôn khẽ run lên, tuy là vẫn giữ nụ cười như cũ, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp kia trong nháy mắt liền thoáng qua một tia đau đớn xen lẫn hận ý.
Liễu Quân đem tất cả thần sắc không thể dễ dàng phát hiện của hắn thu hết vào trong mắt, rủ mắt xuống hớp một ngụm trà, đem ly chậm rãi buông xuống, trầm mặc nhìn hắn.
Ly Vô Ngôn trưng ra khuôn mặt tươi cười như hoa, bỗng nhiên đem bút ném lên bàn, chống cằm lên hai đầu gối.
Liễu Quân thấy hắn một bộ dáng bất hợp tác, nhất thời trầm nét mặt xuống: “Chuyện ta tất sẽ không từ bỏ ý đồ, Ly công tử tốt nhất là nên phối hợp một chút thì tốt hơn!”
Ly Vô Ngôn làm như không nghe thấy lời y nói, vẫn tươi cười liếc mắt về phía Đường Đường, chân đung đưa mấy cái sau đó đột nhiên giơ ngón tay trỏ đến bên mặt Đường Đường.
Đợi đến lúc tay hắn đưa đến một nửa Đường Đường mới phản ứng lại được, nhất thời lông tơ dựng thẳng, còn chưa kịp né tránh, chỉ thấy ngón tay Ly Vô Ngôn dừng trước cằm hắn hai tấc.
Liễu Quân một tay bắt lấy cổ tay Ly Vô Ngôn, ánh mắt lạnh lẽo, một trận khí áp lạnh lẽo tỏa ra bốn phía, gằn từng chữ một, “Ly công tử đối với điều kiện ta đưa ra còn có gì không hài lòng sao? Hay là nói…Ngươi thích tự gây khó dễ cho chính mình? ( sư phụ ăn dấm chua =)))
Ly Vô Ngôn thu lại tươi cười, ánh mắt chậm rãi chuyển hướng sang Liễu Quân, khí tức quyến rũ lúc trước cũng thu hết lại, trong nháy mắt tựa như biến thành một người khác.
Đường Đường nhịn không được mà rùng mình một cái, trực giác nói cho hắn, Ly Vô Ngôn bây giờ mới thật sự là Ly Vô Ngôn chân chính, hắn từ sớm từ trên người sư phụ nhận thức cái gì gọi là sát khí khiến người ta không rét mà run, Ly Vô Ngôn lúc này khiến cho hắn cảm nhận được sát khí tương tự, chính là thứ khí tức làm cho người ta sợ hãi.
Ly Vô Ngôn gắng gượng rút ra cánh tay đang bị Liễu Quân nắm chặt, thế nhưng hoàn toàn không rút ra được, liền cùng Liễu Quân bốn mắt nhìn nhau, trong không khí như xen lẫn tia lửa văng khắp nơi, âm thanh lại khiến người cảm thấy rét lạnh.
Đường Đường bị hận ý đột nhiên xuất hiện trong mắt Ly Vô Ngôn dọa đến, tuy không biết hắn hận cái gì, có thể cùng hắn so chiêu cũng chỉ có sư phụ, hai người gần trong gang tấc, không ai nhường ai, đúng là dáng vẻ của cái đại hiệp so chiêu. Đường Đường trong lòng căng thẳng, mặc dù biết mình cũng không có bao nhiêu cân lượng, thế nhưng vẫn là nhịn không được trừng thẳng mắt cảnh giác mà nhìn chằm chằm Ly Vô Ngôn.
Vân Đại đi tới đem hắn kéo đi, rỉ tai hắn nói: “Không cần khẩn trương, không có gì đáng ngại.” Đường Đường bị hắn kéo đến ghế ngồi, con ngươi chớp cũng không chớp mà nhìn chằm chằm phía bên kia.
Ly Vôn Ngôn thấy cổ tay vùng vẫy mãi không thoát ra được, mặt nhăn mày nhíu, nâng tay kia hướng một bên cổ Liễu Quân đánh tới. Liễu Quân hơi nghiêng người một cái, tay cũng không thèm nâng lên, ung dung hóa giải thế công của hắn.
Ly Vô Ngôn lại nhấc chân đá qua, chân mang giày đỏ của hắn bị mũi giày trắng của Liễu Quân đè xuống đất, động cũng không thể động.
Ly Vô Ngôn chân mày khẽ nhíu, nhanh chóng cầm lấy ly trà trước mặt, nước trà chảy xuống nhuộm ướt vết mực trên giấy, cái ly đang bị cầm trong nháy mắt đã chia năm xẻ bảy, mỗi một mảnh vỡ lấy tốc độ của mắt thường khó mà nhìn thấy đang hướng mặt Liễu Quân bay tới.
Liễu Quân mặt không đổi sắc, mắt cũng không chớp lấy một cái, một tay nhẹ nhàng vung lên, mấy mảnh vỡ rơi hết vào trong tay y.
Liễu Quân nhìn chằm chằm Ly Vô Ngôn, bột trắng trong tay nhẹ nhàng rơi xuống, chậm rãi nói: “Ly công tử, từ mạch tượng của ngươi, loại độc này ngấm trong thân thể đã tám năm, vốn là muốn lấy mạng của ngươi, ta nói có đúng hay không?”
Ly Vô Ngôn nhìn bột trắng vừa rơi xuống đang hòa quyện vào vết mực, hận ý trong mắt chậm rãi thu lại, lúc bột tan mất, hắn cũng thu lại lực đạo toàn thân, dựa vào lưng ghế, khóe miệng câu lên một tia cười không rõ nghĩa.
Liễu Quân đem tay thu hồi, chậm rãi nói: “Nguyên Bảo, giấy của Ly công tử đã bẩn, trà cũng đổ rồi, mau đi lấy cái mới tới.”
“Vâng.” Nguyên Bảo đáp một tiếng rồi vội vàng rời đi.
Đường Đường thấy bọn họ buông lỏng tay chân, nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Tinh thần vừa buông lỏng một chút, đôi mắt lại tha thiết mong chờ mà nhìn vị trí ở phía sau lưng sư phụ.
Ly Vô Ngôn xoa xoa cổ tay vừa bị Liễu Quân nắm, xoa đến xoa đi, hướng Liễu Quân quăng qua một ánh mắt oán trách, giống như đang nói: Ngươi đem cổ tay người ta niết đau muốn chết. ( =)))
Liễu Quân hoàn toàn không nhìn đến dáng vẻ làm bộ của hắn, nhàn nhạt đảo tầm mắt một cái về phía Đường Đường.
Đường Đường đang buồn bực nhìn chằm chằm vị trí sau lưng y, đột nhiên chạm phải ánh mắt sư phụ, sửng sốt một chút,ngay sau đó bên tai nóng lên, vội vàng cúi đầu, tất cả ủy khuất lúc trước giống như tan thành mây khói.
Đường Đường mù mịt nhìn chằm chằm ống tay áo ngẩn người, một cái tay vô thức cào trên tay vịn của cái ghế, trong đầu thoáng qua cảnh tượng sư phụ nổi giận lúc trước, đột nhiên trong đầu lóe lên một ý nghĩ, tựa hồ xuất hiện một ý nghĩ nào đó, thế nhưng nhất thời lại không nắm bắt được.
“Tứ Nhi, lại đây.” Ánh mắt Liễu Quân vẫn một mực rơi vào trên người Đường Đường.
“A?” Đường Đường ngẩng đầu, sửng sốt một chút mới chú ý Nguyên Bảo đã trở lại, Ly Vô Ngôn đang lấy tư thế cà lơ phất phơ mà dựa vào trên ghế ngồi viết chữ, liền vội vàng đứng lên “Nga” một tiếng, ngoan ngoãn đi tới.
Đường Đường đi tới đứng yên bên cạnh bàn của Ly Vô Ngôn, nhưng lại không còn cảm thấy ủy khuất như lúc trước nữa.
Liễu Quân đưa tay đem hắn kéo qua, thấy mặt hắn đầy vẻ mờ mịt, ngón tay nhẹ nhàng nhéo một cái trong lòng bàn tay hắn, chọc cho hắn một lần nữa mặt đỏ tai hồng.
Sư phụ ngồi ở trên ghế, còn hắn là lần đầu tiên dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống sư phụ, mặc dù có chút không quen, nhưng lại có thêm mấy phần dũng khí để đối mặt. Thấy sư phụ đang nhìn chằm chằm trán mình, ánh mắt lộ vẻ ôn nhu, Đường Đường cảm thấy toàn thân ấm áp, tim đập có chút mất tần suất.
Liễu Quân ngón tay bóp nhẹ tay hắn hai cái sau đó buông ra: “Thay Ly công tử đọc một chút.”
“Ân.” Đường Đường tâm tình khá lên, cảm thấy đọc một chút cũng không có gì, thậm chí còn bởi vì đứng như vậy dựa vào sư phụ gần hơn, trong lòng có thêm vài tia vui sướng.
Ly Vô Ngôn sớm đã đem động tác của Liễu Quân thu vào trong mắt, bỏ bút lông xuống lại hướng Đường Đường quyến rũ cười, tựa như sát ý lúc nãy nổi lên bốn phía chưa bao giờ tồn tại.
Đường Đường biết sư phụ không tức giận, nhất thời trở nên lòng dạ rộng rãi, hoàn toàn không nhìn đến cái loại biểu cảm mị thái của Ly Vô Ngôn, liền nhẹ nhàng cầm lấy tờ giấy.
“Lưu Vân công tử không chỉ có y thuật cao, công phu lại sâu không lường được, hơn ta không chỉ trăm lần, thật là làm người ta thán phục. Ta phục rồi! Sau này cũng không dám cùng ngươi đánh. Bất quá ta thực sự tò mò, Lưu Vân công tử tựa hồ là mười hai năm trước xuất hiện trên giang hồ, không biết trước đó, ngươi là người phương nào? Gia sư từ nơi nào?”
Liễu Quân nhàn nhạt nói: “Chuyện riêng của ta không cần thảo luận, càng không cần khai báo với ngươi. Ly công tử, đề nghị mới vừa rồi ngươi cân nhắc như thế nào?”
Ly Vô Ngôn xiêu vẹo ngồi trên ghế, miệng mỉm cười nhưng tầm mắt cũng không biết đang trôi tới nơi nào.
Liễu Quân nhìn hắn: “Nếu người nọ đã là phản đồ của Ly Âm Cung, ngươi vì sao phải bênh vực hắn? Chúng ta đem hắn bắt lạ, đối với ngươi mà nói cũng là trăm lợi mà không một hại. Huống chi, ta đã đưa ra đề nghị tốt nhất, ngươi còn có gì không hài lòng?”
Ly Vô Ngôn viết: “Tên phản đồ kia ta đương nhiên là muốn đem hắn thiên đao vạn quả! Hắn học trộm nhạc phổ của ta, còn học được không sai biệt lắm, nay lại lấy danh nghĩa của ta ở bên ngoài làm loạn, đem hắn ném vào trong chảo dầu nóng đều khó hả mối hận trong lòng ta!”
Liễu Quân nói: “Vậy ngươi vì sao chậm chạp không chịu đáp ứng?”
Ly Vô Ngôn một tay nắm lỗ tai, mặt lộ vẻ lo lắng, đề bút nói: “Ai..Ngươi đưa điều kiện tốt ta cũng không lạ gì, ta muốn suy nghĩ một chút có thể hay không đổi một cái điều kiện khác.”
Liễu Quân hơi sững sờ, nhíu mi nói: “Vậy cũng được, là ta cân nhắc không chu toàn, vốn cứ nghĩ là ngươi muốn chữa khỏi bệnh cho chính mình.”
Ly Vô Ngôn lắc đầu một cái, không tiếng động mà than thở, tiếp tục viết: “Ngươi người bạn này ta ngược lại nguyện ý kết giao một cái. Vậy ta không ngại cùng ngươi nói thật, bệnh này ta không nghĩ là sẽ chữa. Chữa khỏi, ta liền không sống nổi.”
Đường Đường đọc xong, không giải thích được nhìn hắn một cái, không biết có ý gì.
Liễu Quân đang muốn uống trà, nghe vậy ngừng tay lại một lát, nước trà trong chén lung lay hai cái, thiếu chút nữa đổ ra ngoài. Hắn đem chén buông xuống, yên lặng hồi lâu mới mở miệng lần nữa.
“Ông trời không có mắt, thế nhân vô tình. Thiên hạ có nhiều vận mệnh như vậy thì làm sao chỉ có một mình ngươi, chỉ là muốn nhìn xem ngươi sống như thế nào.” Liễu Quân hơi siết chặt tay, thần sắc bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa, “Nếu muốn mượn cừu hận
để tiếp tục chống đỡ, cũng không hẳn là không thể, chẳng qua là thứ mùi vị này, ngươi không phải là đã nếm qua sao. Dễ chịu sao?”
Đường Đường trong lòng giật mình, sững sờ mà ngẩng đầu lên nhìn sư phụ, không biết làm sao, nhìn đôi mắt không chút gợn sóng của sư phụ, ngực đột nhiên phát đau, phảng phất như có một bàn tay ở trong lồng ngực đang hung hăng siết chặt tim hắn, đau đến mức thiếu chút nữa rơi nước mắt.
Ly Vô Ngôn nhíu mày một cái, treo bút nửa ngày, môi khẽ gợn lên, trong mắt lại một lần nữa ngưng tụ hận ý.
Liễu Quân thấy Ly Vô Ngôn viết xong nửa ngày nhưng không có thanh âm đọc lên, ngước mắt lên, con ngươi trong suốt nhìn về phía Đường Đường, thấy ánh mắt hắn đang thẳng tắp nhìn chằm chằm về phía mình, hốc mắt có chút đỏ lên, không khỏi sửng sốt một chút: “Tứ Nhi…”
“…A?” Đường Đường trong nháy mắt hoàn hồn, “Sư phụ, làm sao vậy?”
Liễu Quân nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Đọc.”
“…Ân!” Đường Đường vội vàng cúi đầu.
Trên giấy chỉ viết hai chữa, mỗi một nét đều dùng lực dứt khoát như muốn xuyên thấu cả trang giấy: “Dễ chịu!”
Ly Vô Ngôn vừa nhấc chân để lên ghế, cùi chõ chống lên gối, một bộ dáng lưu manh vô lại, từ ống tay áo móc ra một cái gương đồng nhỏ, quyến rũ mà khẽ vuốt chân mày, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa cánh hoa mai ở giữa trán, nụ cười dào dạt.
Liễu Quân nhàn nhạt liếc hắn một cái, khẽ thở dài: “Vậy thì theo ngươi đi. Ngươi có thể ở lại đây mấy ngày, lúc nào nghĩ ra điều kiện, chúng ta liền bàn lại. Bất quá, ta đây kiên nhẫn có hạn!” Vừa nói xong liền đứng lên.
Ly Vô Ngôn chân dài duỗi ra một cái, ngăn cản đường đi của y.
Liễu Quân dừng bước: “Thế nào? Ly công tử nhanh như vậy liền đáp ứng?”
Ly Vô Ngôn nhíu mày, đề bút viết: “Ngươi nếu đồng ý với ta một cái điều kiện, ta liền đem tướng mạo kẻ kia vẽ ra, đem hết sở thích đặc thù của hắn viết xuống, đem luôn cả nhược điểm của hắn báo cho ngươi biết. Như thế nào?”
Liễu Quân lần nữa ngồi xuống: “Nói đi, điều kiện gì?”
Ly Vô Ngôn khẽ vân vê sợi tóc bên vành tai, chấm mực viết xuống, viết xong liền nghiêng chân mày hướng Đường Đường ném qau một ánh mắt quyến rũ.
Liễu Quân sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nhìn hắn.
Đường Đường đầu đầy hắc tuyến, bất mãn cầm trang giấy lên, thấy lời viết ở phía trên, khóe mắt giật một cái: “Đối ngươi đòi một người.”
“Ngươi muốn đòi ai?” Liễu Quân cau mày, tầm mắt ác liệt hướng Ly Vô Ngôn bắn tới, “Như thế nào lại nghĩ ra phương pháp này?”
Ly Vô Ngôn giả vờ rụt cổ, bày ra một bộ dáng sợ hãi, lấy giấy bút xoay người về phía bên kia bàn, viết nửa ngày mới viết xong, đưa ngón tay ra ngoắc ngoắc Đường Đường, Đường Đường trợn mắt nhìn hắn, động cũng không động, liền cười tủm tỉm kéo tay hắn qua, kín đáo mà đem tờ giấy nhét vào tay hắn.
Đường Đường mặc dù bị hắn làm cho sợ hãi, có thể luôn cảm thấy người này tâm tư quỷ quyệt khó dò, nhất định sẽ không làm theo lẽ thường, bĩu môi đem tờ giấy mở ra, tầm mắt đảo qua, con ngươi thiếu chút nữa rớt xuống đất.
Liễu Quân trừng mắt: “Đọc.”
“Nga…”Đường Đường trừng mắt nhìn, liếc nhìn Vân Đại đang vô tư uống trà một bên, chậm rãi đọc, “Đem Vân Đại công tử cho ta mượn đi…”
“Phốc…” Vân Đại phun trà ba thước, còn lại một chút không phun ra ngoài liền chuyển toàn bộ sang lỗ mũi, đấm ngực mãnh liệt ho khan một trận, phong độ hoàn toàn biến mất.
Đường Đường nhịn cười, chạy nhanh tới thay hắn nhuận khí, vừa nhuận vừa nói: “A Đại, ta còn chưa có đọc xong.”
Vân Đại hắng giọng, khó khăn phất tay một cái: “Đọc đi đọc đi…”
“Nga.” Đường Đường tiếp tục đọc: “Con người ta a, từ trước đến nay luôn tự cho là đủ. Bây giờ, mỹ nhân chim sa cá lặn bế nguyệt tu hoa như ta đây, dễ thương lượng lại tốt lại không còn nhiều lắm. Ta yêu cầu cũng không cao, chỉ cần để Vân Đại công tử đến Ly Âm Cung của ta ở ba tháng là được.”
“Ly công tử thật là hiếu khách, đa tạ ý tốt!” Vân Đại hướng hắn chắp tay một cái, trên mặt tràn đầy biểu tình thống khổ muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong.
Liễu Quân nhìn Vân Đại một cái, mặt không biểu tình nói: “Tại hạ trước thay mặt Thước Sơn cảm ơn hảo ý của Ly công tử! Chẳng qua là trong y cốc của ta từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, từ trong ra ngoài đều do hắn quản lý, sợ là khó mà rời đi, Ly công tử nếu không đưa ra một lí do thích hợp, người này chỉ e là không thể cho mượn.”
Đường Đường đem giấ trả lại cho Ly Vô Ngôn, liếc hắn một cái: “A Đại chính là Đại tổng quản, rất bận, Ngươi muốn mượn về để làm gì?”
Ly Vô Ngôn lấy cây bút đang ngậm trên miệng xuống, hướng Vân Đại phong tình vạn chủng mà nhíu mày. Vân Đại đã nhanh chóng khôi phục trấn định, trên mặt vẫn trưng ra biểu tình tựa tiếu phi tiếu, lần nữa nâng tách trà lên, trực tiếp bỏ qua ánh mắt của Ly Vô Ngôn.
Ly Vô Ngôn lơ đễnh, vung bút viết, hai ba nét đã viết xong, đem bút lần nữa ngậm lên miệng.
Trên giấy chỉ viết hai chữ, hơn nữa còn viết cực lớn, Đường Đường cũng không cần cầm lên, trực tiếp đảo mắt qua liền nhìn thấy rõ ràng, lần này con ngươi giống như muốn lăn luôn xuống gầm bàn. Hắn cho là chính mình mù rồi, hai tay hung hăng cọ xát, lại dụi mắt bảy tám lần, lần nữa nhìn sang hai chữ kia, đến chừng mắt cũng sắp trừng to như mắt gà chọi, cuối cùng ghé sát đầu đến tỉ mỉ nhìn nhìn lại một lần.
Ly Vô Ngôn nhìn biểu tình cùng động tác của hắn chỉ cảm thấy buồn cười, một cái chân gác ở trên tay vịn lúc ẩn lúc hiện, thích ý vô cùng.
Liễu Quân nhìn Đường Đường: “Viết cái gì?”
Đường Đường đem tờ giấy cầm lên nhìn lại một lần, dè dặt hỏi: “Sư phụ, đọc thật a?”
“Đọc.”
Đường Đường hắng giọng một cái, ánh mắt hướng Vân Đại nhìn sang: “A Đại, trước đừng uống trà, coi chừng lại sặc.”
Vân Đại vừa mới uống một ngụm trà vào trong miệng, nghe vậy ngẩng đầu nhìn hắn một cái, không để ý lắm mà phất tay một cái.
Đường Đường nhún nhún vai, há miệng đọc: “THỊ, TẨM.”
“Phốc..khụ khụ..khụ…” Lần này trà không chỉ phun ba thước, Vân Đại tay run một cái, chén trà cùng cái nắp đều ngã ở trên bàn, lá trà cùng nước trà chảy dọc theo mép bàn xuống dưới đất, chén cùng nắp trà ở trên bàn lăn vài vòng mới dừng lại được.
Vân Đại lấy tay điên cuồng đấm ngực, ho khan không dứt, một ngón tay đưa ra chỉ chỉ Ly Vô Ngôn run rẩy không ngừng: “Đem…Đem lời nói cho rõ ràng…”
Liễu Quân khóe mặt giật một cái, dùng ánh mắt như nhìn quái vật mà nhìn Ly Vô Ngôn. Nguyên Bảo đứng sau lưng hắn đã sớm che miệng nhịn cười muốn điên rồi.
Đường Đường hiếm khi thấy bộ dạng quẫn bách của Vân Đại, nhún vai cười một trận đến mức thở hổn hển, cười xong lại cảm thấy có mấy phần đồng tình, quay đầu nói với Ly Vô Ngôn: “Thị cái gì tẩm? Ngươi không có tự cho chỗ ngươi là Hoàng cung còn ngươi là Hoàng đế chứ?”
Ly Vô Ngôn cười híp mắt, ở trên mặt mọi người quét tầm mắt qua một vòng, viết: “Ly Âm Cung của ta không phải là cung sao? Nơi đó rất đẹp, so với Hoàng cung còn đẹp hơn nhiều. Lại nói, các ngươi nhìn dáng vẻ cùng khuôn mặt này của ta một chút, lão Hoàng đế trong hoàng thành kia có thể so với ta sao?”
Đường Đường đọc xong liền cảm thấy dở khóc dở cười, trong đầu đột nhiên hiện ra một loại ý niệm có xúc động muốn đem Ly Vô Ngôn biến thành tiêu bản để con cháu đời sau có cơ hội xếp hàng viếng thăm.
Vân Đại trên mặt đã khôi phục phong độ, thé nhưng ngón tay vẫn gắt gao nắm chặt tay vịn ghế, lại thêm một chút lực liền có thể trực tiếp bóp nát. Hắn liếc mắt nhìn sư phụ, vừa nhìn Ly Vô Ngôn, híp mắt cười như không cười mà nói: “Ly công tử lúc trước không phải là vừa ý Tứ đệ của ta sao?”
Hừ? Đường Đường tức giận trợn mắt nhìn Vân Đại, uổng công thay hắn nói chuyện, đảo mắt liền bị biến thành tấm đá lót đường, thật đúng là e sợ thiên hạ không đủ loạn.
Vân Đại thấy sư phụ biến đen liền cứng ngắc cả người.
Ly Vô Ngôn lại lần nữa đề bút.
“Hắn không bằng ngươi.” Đường Đường đọc xong liền hết sức tán đồng mà gật đầu một cái, hướng Ly Vô Ngôn giơ ngón tay cái lên, nghiêng đầu hướng về phía Vân Đại cười hì hì, nói: “Ân! Đúng vậy!”
Tốt lắm tốt lắm! Tốt thì ngươi đi mà nhìn! Nơi này còn có một người càng hợp ý ngươi hơn, ngươi làm sao lại không muốn!
Vân Đại sắc mặt xanh méc, liếc nhìn sư phụ, trong mắt viết đầy ý tứ không cam lòng.
Ly Vô Ngôn xem như là hiểu tâm tư hắn, lại bổ sung một câu: “Sư phụ ngươi ta cũng không dám muốn, ngươi là tốt rồi. Yên tâm, Bổn cung sẽ không bạc đãi ngươi.”
Bi thương đến đỉnh điểm sinh ra vui vẻ, giận dữ thế nhưng lại cười, Vân Đại bị kích thích một hồi, ngược lại trong nháy mắt liền lãnh đạm bình tĩnh, chậm rãi dựa vào trên ghế dựa, cười híp mắt chống lại ánh mắt Ly Vô Ngôn.
Liễu Quân thấy bên trong phòng khách an tĩnh lại, mặt không đổi sắc mà nhìn Ly Vô Ngôn: “Tốt lắm, chuyện đã nói, đùa giỡn cũng đã xong, hôm nay đến đây liền chấm dứt. Ly công tử, ta cho ngươi ba ngày…” Vừa nói vừa chậm rãi chống bàn đứng lên, mắt nhìn xuống Ly Vô Ngôn, giọng nói lạnh lẽo, “Ba ngày sau nếu ta còn chưa có được câu trả lời momg muốn, bất kể ngươi lag người đứng đầu một cung hay là chưởng môn nhất phái, là thần tiên cũng tốt, địa ngục yêu ma cũng được, ta đều, giết, không, bỏ, sót!”
Ly Vô Ngôn ánh mắt chợt lóe, đưa cánh tay ra lần nữa ngăn chặn lối đi của Liễu Quân.
Liễu Quân ngạo nghễ liếc hắn, sắc mặt hơi trầm xuống: “Ta kiên nhẫn có hạn, tốt nhất không nên tiếp tục nói nhảm.”
Ly Vô Ngôn nhìn về phía Vân Đại, thấy hắn đang cười híp mắt nhìn mình, vội vàng cong mi mắt cười lại một cái, vùi đầu lại viết chút chữ đưa cho Đường Đường.
“Chúng ta thương lượng, ta tự mình đi thay các ngươi bắt người, nếu trong vòng một tháng đem kẻ kia mang đến, kia côi như trao đổi, rồi sao đó mời Vân Đại công tử đến Ly Âm Cung làm khách một tháng. Một tháng so với ba tháng ngắn hơn nhiều, như thế nào?”
Liễu Quân kỳ quái nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói: “Ta từ trước đến nay không bắt buộc đồ đệ là bất cứ chuyện gì, nếu Thước Sơn không đồng ý, ta liền sẽ không đồng ý. Ngươi cho là không có ngươi, bọn ta liền sẽ không tìm được người sao?”
Ly Vô Ngôn lại viết: “Không có ta dĩ nhiên cũng có thể tìm được người, nhưng là nào có nhanh như vậy chứ? Ta mới vừa rồi nói hầu hạ bất quá chỉ là nói đàu một chút, chẳng qua là làm khách mà thôi, Vân Đại công tử không phải là sợ đó chứ?”
“Sợ! Sợ muốn chết!” Vân Đại không chút nào để ý đến phép khích tướng của hắn, mặt hông đổi sắc mà gật đầu thừa nhận, lại vuốt cằm nói: “Ly Âm Cung quả thật cảnh sắc không tệ, một tháng, cũng không phải là không thể cân nhắc.”
Đường Đường kéo ống tay áo Liễu Quân, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, ngươi cơm tối còn chưa có ăn đâu, kéo dài nữa khéo lại đau dạ dày.”
“Được” Liễu Quân đối hắn đáp một tiếng, quay đầu nói với Ly Vô Ngôn, “Ta vẫn là câu nói kia, cho ngươi ba ngày! Ba ngày sau, bất luận là Thước Sơn có đáp ứng hay không, ta đều sẽ có biện pháp để ngươi thành thật khai báo!”