Công Tử, Cười Với Đồ Nhi Một Cái Nào!

Chương 33: Vào thành đi dạo (1)


Đọc truyện Công Tử, Cười Với Đồ Nhi Một Cái Nào! – Chương 33: Vào thành đi dạo (1)

Trong lòng Đường Đường mĩ mãn vô cùng, tay sư phụ đang ôm lên lưng hắn, mang hắn bay qua mặt hồ về phía bờ, nhiệt độ truyền đến từ bên eo qua tầng tầng y phục chậm rãi hun nóng làn da.

Trong đầu có một thiên sứ vô cùng lý trí nghiêm trang mặc niệm: Không được suy nghĩ lung tung không được suy nghĩ lung tung, tình thế bắt buộc, dù sao sư phụ cũng không thể bắt mình bơi về nha!

Nhưng mà trong trái tim còn có một thiên sứ bị nguồn nhiệt gần sát đốt cho mơ mơ màng màng đánh mất lý trí rối tinh rối mù: Sư phụ lão nhân gia hắn dịu dàng quá, còn đưa mình đi hóng gió nữa chứ! Xe mui trần gì đó còn lâu mới bằng!

Vì thế, Đường Đường cứ váng vất như vậy được đưa lên bờ, lại ngây ngây ngất ngất mặc áo choàng sư phụ nhật lên cho hắn, mặt đầy sức sống nhìn chằm chằm bóng lưng người ta chậm rãi trở về, suốt đường bị vô số người chào hỏi mà không biết.

Trở về tiểu viện, phát hiện bên trong có thêm mấy người, là cả ba sư huynh, thêm Nguyên Bảo nữa tổng cộng là bốn người, tất cả đều trợn mắt há hốc miệng nhìn khuôn mặt tươi cười vui vẻ của Đường Đường, ngay cả sư phụ bên cạnh cũng chưa chú ý đến.

“Ồ? Sao đều ở đây a? Có chuyện gì à?” Đường Đường ý cười dào dạt chào hỏi với họ.

”…” Mọi người không hẹn mà cùng nghĩ: Buổi sáng chẳng phải bộ dạng suy sụp, một lòng muốn chết, nhất quyết không sống à? Hiện tại sáng lạn như vậy là ra làm sao a? Chuyển biến này quá mức nhanh chóng đấy chứ?

Vân Đại thu lại biểu cảm kinh ngạc, ra vẻ trấn định: “Khụ… Hiện giờ thì không có chuyện gì…”

Vẻ mặt Vân Nhị cũng thản nhiên trở lại, ưu nhã cười: “Ôi… Nhị ca quên năng lực khôi phục mạnh mẽ của ngươi, lo lắng vô ích một hồi, không nhắc đến cũng thế…”

Vân Tam vỗ vỗ vai hắn: “Chúng ta đi đây, không cần tiễn.”

Đường Đường hắc tuyến đầy đầu nhìn lướt qua ba người bọn họ: “Ôi dào, đều là hàng xóm, mất thời gian uống một ngụm trà chứ mấy, có gì phải đưa?”

Ba người khác: “…”

Lưu Vân đột nhiên mở miệng: “Đã chuẩn bị hết chưa?”

Vân Đại nói: “Lúc trước thấy tứ đệ thất hồn lạc phách, sắc mặt tái nhợt, trong lòng có chút lo lắng, nên đến đây xem trước, đồ đạc lát nữa trở về chuẩn bị.”

Lưu Vân sửng sốt, không dấu vết liếc mắt nhìn Đường Đường một cái.

Đường Đường lúc này đã hoàn toàn không còn liên hệ gì với tái nhợt, mặt đầy hưng phấn nói: “Các ngươi muốn xuất môn? Đi đâu?”

Vân Đại đang định mở miệng, đột nhiên bị Lưu Vân cắt ngang: “Tứ nhi, ngươi ăn thứ gì trước đi, có chuyện gì lát nữa nói sau.”

“Nga.” Đường Đường xoa xoa bụng, nghe lời gật gật đầu.

Mấy người trước mặt từ đoạn thời gian Đường Đường hôn mê đã từng bước nhìn quen sư phụ quan tâm hắn, nhưng lúc này Đường Đường vui vẻ không có việc gì, sư phụ vẫn kiên nhẫn như vậy, mắt không khỏi có chút lọt tròng.

Lưu Vân không vui nhìn Nguyên Bảo ngây ra bên cạnh: “Còn đứng làm gì? Bưng điểm tâm lên.”

“A?” Nguyên Bảo mờ mịt ngẩng đầu nhìn trời: “Sắp trưa rồi…”

“Vậy thì bưng cơm trưa đến.”


Mặt Nguyên Bảo đầy khó xử: “Cơm… Cơm trưa còn chưa nấu xong mà…”

Sắc mặt Lưu Vân đột nhiên đen lại, ném mắt đao sắc bén qua, lạnh lùng nói: “Thông minh của ngươi đi đâu rồi? Nghe không hiểu lời ta nói?”

Nguyên Bảo bị ánh mắt kia đâm cho chân run lên, lắp ba lắp bắp nói: “Có đồ ăn có đồ ăn, điểm tâm quà vặt đều có, bưng đến ngay đây ạ.” Nói xong chạy như đào mệnh, nội tâm rơi lệ: Sao mình lại thất thần nha… Đáng sợ quá…

Điểm tâm trà nước được bưng lên, Đường Đường vừa nhét đầy miệng, vừa lải nhải nói chuyện phiếm với các sư huynh, đến khi ăn xong hai cái bánh mới hiểu rõ, thì ra bọn họ phân chia hành động, Vân Đại đi bắt Ly Vô Ngôn, Vân Nhị đi Miêu Cương, Vân Tam… khụ… kế thừa sự nghiệp vĩ đại của sư phụ: Quật mộ tra độc.

“Tam nhi a…” Đường Đường cau mày biểu cảm ghê tởm như ăn phải ruồi bọ, “Ngươi thật sự muốn đi à? Lần trước sư phụ mang ta đến ngôi mộ kia đã làm ta sợ chết đi được! Sư phụ nói, cái gì cũng phải lấy. Ngươi… Ngươi phải chuẩn bị kỹ tư tưởng a!”

“Sư phụ thực sự nói thế?” Vân Tam giật mình nói, “Không thể nào a! Trên giang hồ nghèo nhất kém nhất chính là Thanh Thủy phái, bất cứ mộ phái nào đều không thể keo kiệt hơn họ, hơn nữa chết đều là những nhân vật có uy tín danh dự có trọng lượng của các phái, sẽ không chôn tùy tiện.”

Cằm Đường Đường rớt xuống, nhân hạch đào rơi từ miệng xuống bàn, lại lăn vài vòng, rơi từ trên bàn xuống.

Vân Tam sợ mình nghe nhầm, dí đầu lại xác nhận lần nữa: “Sư phụ thực sự nói thế?”

“Thật! Thật hơn cả trân châu!” Đường Đường vẻ mặt bình tĩnh, nội tâm đã không nhịn được bắt đầu rít gào: Sư phụ gạt mình?! Sư phụ thế mà cũng biết gạt người?! Đây là mạch nối sai à?!

Vân Tam lùi về ghế mình lẩm bẩm: “Không thể nào a, rõ ràng Thanh Thủy phái là nghèo nhất… Sao có thể còn muốn lấy mộ chứ…”

Đường Đường còn đang gào khóc, đột nhiên thấy Vân Tam đập mạnh bàn đứng dậy: “Không sao hết! Dù là lấy mộ cũng không có gì phải vội, ta bảo người khác lấy là được!”

“Ngươi còn mang theo thủ hạ à…” Đường Đường có chút tâm lý bất bình lườm trắng mắt, uống ngụm trà quay đầu lại hỏi Vân Đại, “Ly Âm cung có xa không? Ly Vô Ngôn kia rất thần bí?”

Vân Đại híp mắt gật gật đầu: “Không sai, đúng là rất thần bí. Nghe nói là người câm, hơn nữa còn am hiểu đàn sáo, chỉ dựa vào một khúc “Ly Âm” là có thể giết người vô hình, cả ngày còn mặc đồ đỏ quyến rũ hơn cả nữ tử, yêu lý yêu khí.”

“Ngươi đã gặp bao giờ chưa?”

“Người trên giang hồ từng thấy chân diện mục của người này ít vô cùng, sư phụ cũng chưa từng gặp, ta đương nhiên càng không, đều là nghe nói.”

Đường Đường sờ sờ cằm: “Nghe ra, là cùng một tính chất với Ngọc Diện Sát Ma, đều là sát thủ khủng bố đầy thần bí.”

“Cũng không giống lắm.” Vân Nhị cố gắng xen vào tìm cảm giác tồn tại, “Ngọc Diện Sát Ma là ma, Ly Vô Ngôn là yêu, khác biệt lớn đấy.”

“Ly Vô Ngôn không phải yêu!” Đường Đường đập bàn phản bác, “Hắn là nhân yêu!”

“Phụt…!” Vân Đại phun một miệng trà lên bàn, bình tĩnh phất tay áo lau đi.

Đường Đường nói: “A Đại a, Ly Âm cung ở đâu thế? Có xa không?”

“Không biết.” Vân Đại trả lời rõ ràng lưu loát.


“…” Đường Đường lau mặt mỉm cười nhìn hắn, “Vậy ngươi tìm hắn như thế nào?”

“Dù sao cũng sẽ có biện pháp.” Vân Đại tự tin cười.

“Hờ…” Đường Đường vỗ vỗ vai hắn, “Thế thì chúc ngươi thuận buồm xuôi gió, mã đáo thành công! Sớm ngày bắt được nhân yêu kia về!”

“Nhận lời chúc của ngươi.” Vân Đại cười đến sáng lạn.

Đường Đường lại chuyển về phía Vân Nhị: “A Nhị a…”

Vân Nhị lườm, vung tay: “Gọi nhị ca!”

Đường Đường che cái đầu bị đập đau biết nghe lời phải sửa lời nói: “Nhị ca nhị ca! Nhị ca a, A Đại đi tìm ly vô ngôn, chộp hắn đến hỏi một chút không phải là được à, sao ngươi còn phải đi Miêu Cương?”

Vân Nhị thở dài thườn thượt: “Ài, một đường này trèo đèo lội suối, ngươi nghĩ ta muốn đi? Còn chẳng phải sư phụ nói, trận thế rắn kia có khả năng không phải là cạm bẫy do Ly Vô Ngôn dựng, ta đây là chuẩn bị hai tay a.”

Vân Tam nghi hoặc nói: “Sư phụ nói bao giờ? Lời này chẳng phải chính ngươi nói sao?”

Vân Nhị mài răng trừng mắt nhìn về phía Vân Tam: “Ai nói có gì quan trọng? Tích cực như thế làm gì?”

Đường Đường ôm bụng cười to: “Ôi, hóa ra là tự ngươi đào hố chôn mình a! Ha ha ha…”

Mấy người nói chuyện phiếm một lát là tan, Đường Đường nhìn theo họ ra khỏi Y Cốc, lại lưu luyến không rời vẫy tay nửa ngày, hận không thể cầm khăn dùng nước mắt lau mặt: “Cố gắng về đón năm mới a!”

Ba người đồng thời quay đầu vẫy vẫy tay với hắn, dùng khí chất và phong cách khác nhau của riêng mình.

Nhìn vó ngựa đạp bụi mà đi, Đường Đường cảm thấy y cốc lập tức trống trải hơn nhiều. Ánh nắng thản nhiên nhiễm chút trắng xóa, cây rụng hết lá chỉ còn lại cành khô trơ trọi, chim chóc đều không thấy, gió lạnh vù vù thổi qua, hại hắn suýt chút nữa bi lụy khóc hát Bạch Mao Nữ. (*)

(*) Bạch Mao Nữ: Một vở kịch buồn kinh điển.

Thật không dám tưởng tượng, nếu lúc trước Vân Đại không mang hắn về, sư phụ không thu hắn làm đồ đệ, vậy hắn hiện tại sẽ gặp phải hoàn cảnh như thế nào, ăn gì uống gì mặc gì, khi lạnh tránh ở đâu, khi bệnh có ai quan tâm, liệu có bị người bắt nạt bị người nhục mạ bị người đánh đập hay không, hay là, có còn sống hay không.

Đường Đường nghĩ đến đây lại thấy thổn thức, vừa quay đầu lại phát hiện sư phụ còn đứng đằng sau, suýt chút nữa xúc động nhào lên ôm lấy người nọ.

“Sao cảm xúc lại xuống như vậy?” Lưu Vân nhìn về phía hắn, trong mắt hiện lên mấy phần thân thiết.

“Đột nhiên ít người, cảm thấy có chút trống vắng.” Đường Đường cười cười, cảm thấy sau lần tâm sự trên bè trúc, hình thức ở chung của hai người tự nhiên hơn rất nhiều, “Ở nhà lâu bức bối quá, thật là muốn vào thành đi dạo.”

“Thân thể ngươi mới khỏe lại, nếu lại gặp nguy hiểm, e rằng không ứng phó được.”

“… A, cũng đúng.” Ánh mắt Đường Đường tối sầm lại, gãi gãi đầu, cảm thấy mình đúng là thêm phiền.


Lưu Vân nhìn thần sắc có vẻ mất mát của hắn, sóng mắt khẽ động, không khỏi bật thốt ra: “Ngày mai đi.”

“… A?” Đường Đường tưởng mình nghe nhầm, ngẩng đầu nhìn sư phụ, lại rũ mắt, “Công phu của ta hiện tại còn chưa luyện tốt, không ra ngoài thêm phiền thì hơn.”

“Không sao, ta đi với ngươi.”

Đường Đường chấn động, ngẩng mạnh đầu nhìn về phía hắn.

Sóng mắt trong con ngươi sư phụ hơi lấp lánh, không biết có phải do ánh mặt trời chiếu vào mắt phản xạ ra không, toát lên vẻ ấm áp, Đường Đường chỉ biết tâm tình mình trong nháy mắt bình thường trở lại, máu tràn đầy, cả người nhất thời tinh thần hẳn lên.

Hắn cố nhịn xúc động muốn nhào lên ôm lấy người nọ, đè nén trái tim đang nhảy nhót, vui vẻ nói: “Cám ơn sư phụ!”

Lưu Vân nhìn khuôn mặt cười toe toét của hắn, xoay người đi vào trong: “Bên ngoài lạnh, trở về đi.”

“Dạ!” Đường Đường không cần dùng khinh công cũng cảm thấy mình nhảy đến là cao, trực tiếp nhảy qua khung cửa, toét miệng nhe răng lanh lẹ bước theo.

Hôm sau gà còn chưa gáy, Đường Đường đã tự tỉnh, nằm trên giường lăn lộn hưng phấn không thôi, mò mẫm rời giường tự múc nước đánh răng rửa mặt rồi lại mò tìm bánh sen, ăn mấy miếng lấp bụng xong hưng phấn vọt ra sân tập thể dục buổi sáng, làm xong toàn bộ động tác đừng nói gà gáy, đến gà nấc còn chưa nghe thấy, đành phải luyện lại mấy chiêu kiếm pháp, luyện xong vẫn chưa thấy đến hừng đông, cuối cùng đành lao vào phòng như sư tử, chui tọt vào chăn lăn mấy lần, chôn đầu cười vui.

Đi dạo phố với sư phụ!!! Đi dạo phố với sư phụ a!!!

“Dậy sớm thế làm gì?” Thình lình, thanh âm thanh lãnh của sư phụ đột nhiên vang lên trong không gian tối mịt.

Á! Đường Đường sợ đến run chân suýt chút nữa bật khỏi giường, trợn to mắt thật lâu mới thích ứng với ánh sáng trong phòng, thấy sư phụ đang y quan chỉnh tề đứng trên bậc cầu thang cuối, bạch y bắt mắt.

“Sư phụ…” Đường Đường hận không thể đâm đầu vào cột giường! Sư phụ ở ngay trên lầu, hắn lại quên chuyện quan trọng như vậy! Dù cho hắn nín thở đến chỉ còn một hơi nhẹ mỏng như tơ lụa, nhón chân đến chỉ để lại một tiếng nhỏ li ti, sư phụ vẫn sẽ nghe thấy a! Huống chi, hắn ra ra vào vào đều là chạy! Dậm! Nhảy!

Đệch! Đường Đường đập đầu vào tường nghĩ, nghiêng mặt đau khổ nhìn về phía sư phụ.

Lưu Vân đi đến, thản nhiên nói: “Đang hỏi ngươi đấy, dậy sớm thế làm gì?”

“Rèn luyện thân thể…” Đường Đường bật dậy ngồi xổm trên giường, rõ ràng là không lấy đủ hơi.

“Ân, thói quen tốt, về sau có thể duy trì mỗi ngày.”

“…” Ta mới không cần!

“Nếu ngươi đã dậy rồi, chúng ta đi sớm một chút cũng không sao, vừa hay có thể vào thành sớm.”

“Được!” Đường Đường lại vui vẻ lên, vội vàng nhảy xuống giường lê giày bắt đầu tìm quần áo thay.

Lúc lục tung lên mới phát hiện, đến đây lâu như vậy rồi, quần áo thật đúng là thêm không ít, hắn tìm kiếm trong trong ngoài ngoài một lượt, thiếu điều muốn chui đầu vào trong rương, chọn đúng là cẩn thận dụng tâm, cố gắng muốn chỉnh trang mình cho đẹp trai sáng láng một chút, như vậy đứng với sư phụ mới có thể phù hợp nha!

Thay quần áo xong đứng trước gương soi trái soi phải lâu thật lâu, đưa ngón tay vén vén mấy sợi tóc ngắn lộn xộn, lại sờ sờ chiếc cằm được cạo sạch sẽ, càng nhìn càng cảm thấy mình đẹp trai.

Đương lúc ngắm nghía chỉnh lý đột nhiên nhìn thấy sư phụ xuất hiện trong gương, trên người là bạch sam gọn gàng bình thường như trước, mái tóc đen như mặc ngọc tùy ý thả xuống, điểm xuyết duy nhất cũng là chiếc châm trúc thường dùng, giấu lệ khí sau đôi mắt thanh lãnh sâu thẳm, đôi môi vĩnh viễn không nâng lên nhưng vẫn rất dễ nhìn như cũ…

Tay Đường Đường khựng lại, tim đập mạnh, tai đỏ lên, tất cả tự tin toàn bộ đều khóc thét chạy xa.


Cố gắng trấn định lại nhìn mình trong gương, Đường Đường đột nhiên bi kịch nghĩ: Sát, tiểu gia hôm nay sao lại tao bao vậy cơ chứ?!

Lưu Vân nhìn hắn bận rộn y hệt con quay, bất đắc dĩ nói: “Xem ra gần đây quả thật là làm ngươi bức bối phát điên.”

“…” Mới không phải nguyên nhân này!

Đường Đường cười hì hì, lại vùi đầu vào quần áo trong rương.

“Còn chưa xong à?” Lưu Vân thuận miệng hỏi, tựa hồ đã biết trước hắn sẽ không nhanh như vậy, khí định thần nhàn ngồi trên ghế.

“Xong ngay xong ngay!” Đường Đường nhanh chóng moi ra chiếc áo choàng màu xanh thẫm thường mặc nhất thay bằng tốc độ ánh sáng, cảm giác quen thuộc rốt cuộc khiến hắn tự tại, hơn nữa màu sắc trầm ổn này còn làm hắn có vẻ chín chắn hơn chút, vừa hay kéo gần khoảng cách hơn với sư phụ a há há.

Âm thầm thở ra một hơi soi gương chỉnh lại một lần nữa, khóc không ra nước mắt: Bận rộn mãi cuối cùng về lại điểm bắt đầu, suy đi xét lại làm gì a, ầy…

Cuối cùng chuẩn bị ổn thỏa, sắc trời cũng bắt đầu tờ mờ sáng, hai người không ăn điểm tâm, dắt Ngân Sương và Tiểu Hắc ra khỏi cốc. Có phương tiện giao thông và không có phương tiện giao thông quả nhiên là một trời một vực, chỉ trong thời gian một bữa cơm, cổng thành đã gần ngay trước mắt.

Đường Đường biết sư phụ cực ít khi vào thành, liền đặc biệt có phong phạm chủ nhân, đưa sư phụ tìm đến quán vằn thắn nơi hắn ăn bữa đầu tiên khi mới đến đây, liên miên nói vằn thắn quán này đặc biệt thơm, vừa miệng nhiều cái, nạc mỡ vừa đủ; kỳ thật trong lòng cũng không để ý lắm, hắn nhớ rõ như vậy chả qua là vì lúc ấy quá đói.

Không thể tưởng tượng được trí nhớ của ông chủ còn tốt hơn cả điếm tiểu nhị làm điệu làm bộ kia nhớ khách đến tửu lâu, vậy mà vẫn nhớ rõ Đường Đường, lúc đưa vằn thắn lên còn cười bắt chuyện với hắn: “Tiểu ca lần trước mặc quần áo rách nát, chân đất, ngay cả bát nước vằn thắn cũng không uống nổi, phải để vị công tử áo tím kia trả tiền, không thể tưởng tượng được hôm nay nhìn lại đã như thiếu gia nhà phú quý. Ngài lần trước là bỏ nhà trốn đi hay là làm gì vậy?”

“… Ha ha… Ông chủ trí nhớ tốt thật!” Đường Đường ôm bát chôn đầu lặng lẽ rơi lệ, thật sự không biết nên tiếp lời hắn như thế nào.

“Ngài còn nhớ rõ quán này của ta, thật đúng là phúc phận của tiểu nhân! Có thời gian thì nhớ thường đến thăm a!” Ông chủ cười ha hả đi khỏi.

“Nhất định nhất định…” Đường Đường gật gật đầu vùi mặt vào trong bát.

Lưu Vân đưa tay đẩy mặt hắn lên: “Hắn nói, là chuyện trước khi ngươi đến y cốc sao?”

Đường Đường che cái trán nóng lên gật gật đầu, liếc mắt ngắm hắn một cái: “Ân… Công tử áo tím mà hắn nói chính là đại sư huynh.”

Lưu Vân nhìn hắn, trong đầu không nhịn được bắt đầu tưởng tượng bộ dạng nghèo túng đáng thương kia của hắn, khẽ thở dài đưa tay xoa xoa tóc hắn: “Về sau sẽ không.”

Đường Đường sửng sốt, nhất thời có chút tham luyến tiếng nói trầm thấp và bàn tay ấm áp giờ phút này của sư phụ, lập tức cảm thấy mắt cay cay, dùng sức chớp mấy cái, khụt khịt cúi đầu cười rộ lên.

Dùng đũa gắp vằn thắn, Đường Đường lại đột nhiên thấy uể oải: Sư phụ gần đây cứ thích sờ tóc mình, chắc chắn là coi mình thành trẻ con nhỉ?

Hừ! Ta không phải trẻ con! Đường Đường trút hết cảm xúc căm giận bất bình đến hàm răng, há to miệng hung hăng cắn xuống.

“Au! Bỏng chết ta!” Lưỡi tê dại, vằn thắn rơi xuống bát, nước lèo bắn tứ tung.

“Au!” Nước lèo bắn lên mặt, lần thứ hai gặp nạn.

“Ông chủ mau lấy một chén trà lạnh!” Lưu Vân vừa gọi vừa nhanh chóng đưa tay lau nước nóng trên mặt Đường Đường đi. Đường Đường còn đang nâng tay chuẩn bị lấy ống tay áo lau, tốc độ không mau bằng hắn, mắt còn chưa kịp chớp đã cảm thấy trên mặt chợt lạnh. Hắn hơi ngẩn người, mặt nóng lên đầu óc ngây ngốc nghĩ: Ngón tay sư phụ vẫn luôn ấm, hiện giờ lại đột nhiên cảm thấy lạnh, độ ấm quả nhiên chỉ là tương đối!

Lưu Vân đưa trà lạnh đến trước mặt hắn: “Phát ngốc cái gì? Mau uống nước.”

“A!” Đường Đường nhanh chóng nâng chén lên che mặt lại, uống một ngụm xong sửng sốt, uống thêm ngụm thứ hai bắt đầu không nhịn được cong miệng.

Thật ra, chỉ là hơi nóng mà thôi, cũng không nghiêm trọng là bao…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.