Công Tử, Cười Với Đồ Nhi Một Cái Nào!

Chương 26: Mê sảng bị thẩm vấn


Đọc truyện Công Tử, Cười Với Đồ Nhi Một Cái Nào! – Chương 26: Mê sảng bị thẩm vấn

Ánh mắt Lưu Vân dừng trên mặt Đường Đường, vẫn không ngẩng đầu, cho đến khi tiếng đóng cửa vang lên, mới hơi giật giật một chút, nghiêng người để Đường Đường dựa vào thoải mái hơn, lại múc một thìa cháo thuốc chậm rãi thổi nguội, hơi nâng mặt hắn lên, chậm rãi đút cháo vào miệng hắn, đồng thời nhẹ nhàng xoa yết hầu, hy vọng hắn có thể nuốt xuống. Một loạt động tác này làm vô cùng cẩn thận, tiếc rằng Đường Đường hoàn toàn không có ý thức, căn bản sẽ không chủ động nuốt xuống, kết quả vẫn như trước một ngụm chưa vào, đã lại chảy ra từ khóe môi, đành lại phải lấy khăn lau.

Đầu ngón tay Lưu Vân vô thức chạm lên bờ môi không hề có chút huyết sắc của hắn, múc một thìa cho vào miệng mình, hạ người cúi đầu, sợ lại tràn khỏi khóe miệng, đôi môi dính sát vào không chừa chút khe hở. Xúc cảm mềm mại truyền đến từ trên môi khiến bờ mi rũ xuống của hắn nhẹ nhàng run mấy cái, dừng một chút, sau đó vươn lưỡi đưa cháo vào sâu trong yết hầu, lại dùng ngón tay vuốt vuốt, thế mới miễn cưỡng đút vào được.

Tiếp sau lại y theo biện pháp đó, mớm từng ngụm từng ngụm, một chén cháo nhanh chóng thấy đáy. Thả người nằm xuống lấy chăn đắp kín, gọi Đông Lai đang canh giữ ngoài cửa vào.

Đông Lai dùng chất giọng vịt đực lên tiếng, vô cùng lo lắng đẩy cửa vào phòng, lại nhanh chóng bưng bát không chạy ra.

Vân Đại liếc nhìn cái bát sạch thấy đáy, vuốt cằm nghi hoặc nheo mắt lại như có chút đăm chiêu, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng nhất thời vẫn nghĩ không ra.

Lưu Vân y cốc trải qua một đêm giằng co, trở lại trạng thái ai bận rộn thì bận rộn, ai nhàn nhã thì nhàn nhã của ngày thường. Mấy sư huynh đột nhiên rất không quen với cảm giác quái dị khi thiếu chút gì đó lúc ăn cơm, không có Đường Đường bên cạnh pha trò, nhất thời như thiếu mất món ăn nhắm rượu, mất mùi mất vị.

Đường Đường vẫn còn hôn mê bất tỉnh, mỗi ngày ba bữa đều chỉ có thể nấu cháo thuốc cho vào bụng. Mỗi khi đến bữa ăn, Lưu Vân luôn ra lệnh cho Đông Lai ra ngoài chờ, đối với điều này, Đông Lai vừa khó hiểu vừa ủy khuất. Tứ công tử vẫn luôn do mình chăm sóc mà, hiện giờ hắn trúng độc gì đó, mình cũng lo gần chết, hận không thể một tấc không rời, sao giờ ngay cả một bữa cơm cũng không cho mình nhìn?

Vừa đến tối, trong lòng Đông Lai càng rối tung hết cả lên. Trước khi tứ công tử ngủ mình đều phải đi đắp chăn thổi nến cho hắn linh tinh, phải hầu hạ tốt mới ngủ được, giờ chưa hầu hạ người ta chu toàn đã bảo mình đi nghỉ, sao mình có thể ngủ được a…

Đương nhiên, tuy rằng trong lòng xoay chuyển liên tục, Đông Lai bề ngoài xem như tuyệt đối là ngoan ngoãn nghe lời nói một không hai, nói đông không tây, sai hắn đi múc nước thì đi múc nước, bảo hắn đi ngủ, hắn tất nhiên cũng không dám tự chủ trương mà ở lại. Chỉ bằng khuôn mặt băng sơn kia của công tử, hơi đổi sắc mặt chút là hắn đã sợ đến nhũn chân, đây cũng không phải là tứ công tử, không thể nói lung tung, chỉ có thể gật đầu nghe theo.

Lưu Vân cứ cách mỗi một canh giờ lại kiểm tra Đường Đường một lần, tối cũng không về viện tử của mình, nằm xuống ngay bên cạnh hắn nghỉ ngơi. Vân Đại nhìn sắc mặc càng ngày càng tiều tụy của hắn, trong lòng biết hắn ban đêm thiếu ngủ, vì thế đưa hương an thần đến, khuyên hắn đi nghỉ ngơi, nói rằng để mình và Vân Nhị, Vân Tam thay phiên gác đêm là được. Kết quả sư phụ chỉ ném lại hai chữ “Không cần”, trực tiếp đuổi hắn ra.

Ánh trăng sáng bàng bạc phủ lên viện tử, mấy chiếc lá mới rụng dưới đất cũng nhiễm lên một vầng sáng thản nhiên. Vân Đại ngửa đầu nhìn vầng trăng khuyết một miếng trên trời, phát hiện thời gian qua thật nhanh, chỉ chớp mắt thời tiết đã lạnh như vậy rồi. Ngón tay đưa lên má gãi gãi, không khỏi thở dài một tiếng: “Mùa thu cũng sắp qua rồi, Tứ nhi ngươi mau tỉnh lại đi!”

Trong phòng ánh nến vẫn chưa tắt, vầng sáng mờ nhạt chiếu lên lớp giấy trên cửa, lung lay lay động, Vân Đại quay đầu thoáng nhìn, vẫy ống tay áo rời khỏi.

Ngón tay Lưu Vân giữ chặt cổ tay Đường Đường, nằm nghiêng trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, giữa lúc mơ mơ màng màng đột nhiên tim đánh thịch một cái, đôi mắt phút chốc mở ra, tỉnh táo rõ ràng. Xem xét mạch, vội vàng nâng người nhìn qua. Đôi mày Đường Đường cau lại, môi hơi hơi mở ra một cái khe, mãi mà vẫn chưa nhúc nhích, tròng mắt động đậy hai cái, mày lại giãn ra, môi cũng lần nữa mím chặt lại.

“Tứ nhi…” Lưu Vân nhẹ nhàng gọi một tiếng, chăm chú nhìn hắn không chớp mắt, thậm chí theo bản năng điều chỉnh hô hấp lại thật nhẹ.

Mày Đường Đường lại nhíu vài lần, đột nhiên phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ, môi khẽ mở, phát ra âm thanh mỏng manh: “Mẹ…”

Lưu Vân sửng sốt, suy tư trong chốc lát, xác định nghe không hiểu hắn đang gọi cái gì.

“Mẹ…” Âm tiết y hệt lại phát ra.

Lưu Vân ngồi dậy, gập một chân chống đầu gối nhìn hắn, mày khẽ nhíu, ánh nến lập lòe trong mắt, tối tăm không rõ.

“Mẹ…”

Sắc mặt Lưu Vân nhất thời cháy đen, bời vì ngủ không đủ giấc khiến tiếng nói của hắn nghe như một viên đá mài trong cổ họng: “Tứ nhi!”

Hai hàng lông mi của Đường Đường bắt đầu run rẩy, đồng tử dưới mí mắt bắt đầu chuyển động hỗn loạn, tựa hồ đang cố gắng mở mắt, miệng mấp máy vài cái, qua thật lâu mới phát ra âm thanh lần nữa: “Sư… phụ…”


Lồng ngực Lưu Vân cứng lại, hô hấp thoáng chốc trở nên nhẹ đến không thể nghe thấy, cầm lấy cổ tay hắn, con ngươi không cất giấu nổi nét căng thẳng khóa chặt lấy hắn: “Tứ nhi, mở mắt!”

Ý thức Đường Đường mơ hồ hồi lâu, thân thể đau đến như không còn là chính mình, khắp nơi trong đầu đều hỗn độn, trước mắt không thấy rõ được bất cứ thứ gì, bốn phía sương mù xám xịt.

“Tứ nhi.” Một thanh âm quan thuộc lại mang theo chút xa lạ phá tan màn sương mù dày đặc truyền vào trong tai.

Ai đang nói chuyện? Tứ nhi? Tứ nhi hình như chính là mình thì phải?

Sư phụ! Là sư phụ đang gọi mình!

Sương mù bốn phía bắt đầu dần dần mỏng đi, Đường Đường cố gắng mở mắt, thật mệt mỏi, thoảng nghỉ ngơi trong chốc lát rồi lại tiếp tục giãy giụa. Không biết qua bao lâu, đau đớn quấn lấy tứ chi bách hài đã sớm chết lặng, cảm giác đau đớn càng ngày càng rõ ràng, dần dần, trước mắt xuất hiện một tia sáng. Tựa như mở ra một khe cửa, ngoài khe có nguồn sáng ấm áp màu da cam.

Đường Đường chậm rãi mở mắt ra, những đốm sáng đung đưa hỗn độn, bóng hình được vây giữa những đốm sáng đó có chút quen thuộc, nhưng mà như nào cũng không thấy rõ, giống như máy ảnh mất tiêu cự. Thật lâu sau, máy ảnh chậm rãi điểu chỉnh đúng tiêu cự, một đôi con ngươi tối đen rơi vào tầm nhìn màn ảnh, giữa con mắt có thể thấy rõ sự thân thiết.

“Sư phụ…” Không tốn một giây là đã có thể nhận ra người nọ, theo bản năng, khóe miệng kéo lên, hồ như trên người cũng không đau như vậy, “Ta không chết?”

“Ân, muốn uống nước không?” Lưu Vân thấp giọng hỏi.

“Ân…” Tròng mắt Đường Đường cố hết sức di chuyển sang bên cạnh, “Lão mẹ đâu…”

Bàn tay bưng cái chén của Lưu Vân khựng lại, quay đầu nhìn hắn: “Cái gì?”

Ánh mắt Đường Đường vẫn chưa thể nào thích ứng với ánh sáng, bị ngọn nến bên cạnh kích thích, nháy mắt chảy ra nước mắt, khổ sở nheo lại: “Lão mẹ đã đến?”

“Ai?” Ánh mắt Lưu Vân dừng trên khóe mắt sáng ngời trong suốt của hắn, sắc mặt nháy mắt âm trầm.

Nhiệt độ không khí quanh người đột nhiên giảm xuống.

Chết!!!

Đầu óc như bột mịn của Đường Đường nháy mắt bừng tỉnh, đôi mắt phút chốc trợn tròn lên, hoảng sợ nhìn khuôn mặt tranh tối tranh sáng của Lưu Vân.

Mình vừa nói gì…

Ta đệch a! Lão tử vừa rồi nói mê sảng cái quái gì vậy?! Lão mẹ sao có thể đến đây?!

Trong nháy mắt, máu khắp toàn thân Đường Đường nhanh chóng rút đi, một ý nghĩ phi thường sát phong cảnh xông ra trong đầu: Cái gọi là cảm giác “trong đầu có một vạn con thảo nê mã (1)chạy qua” chính là như mình bây giờ sao? A?

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, ai nghiền ngẫm của người nấy, tâm tư giằng co mấy phút đồng hồ.

Đường Đường gian nan nuốt nước miếng, dưới cơn hoảng sợ, cảm giác đau đớn toàn bộ tiêu tán.


Lưu Vân nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, nhớ hắn hiện tại thân thể suy yếu, sắc mặt thoáng dịu đi, đỡ con người đang nằm ngây đơ dậy, đưa chén cho hắn: “Uống nước.”

“Nga…” Đường Đường thở ra một hơi, muốn đưa tay tiếp cái chén, nhưng cánh tay lại không nâng được một li, đau nhức đánh úp lại, đành phải suy yếu buông xuống, thấy sư phụ đã đưa chén đến bên môi, đành phải ngoan ngoãn mở miệng.

“Ngươi hy vọng ai đến?” Thanh âm băng lãnh đột nhiên vang lên bên tai.

“Phụt…” Nước trà phu ra, chăn bông trước ngực nháy mắt bị ướt một mảng lớn, Đường Đường trừng mắt bắt đầu khổ sở ho khan.

“Uống nước tử tế.” Lưu Vân không vui giúp hắn vỗ vỗ lưng, lại bưng chén đưa sát lại.

Mặt Đường Đường đầy vẻ ấm ức, thật cẩn thận nhấp một ngụm nhỏ. Sư phụ ngươi muốn ta uống nước thì đừng hỏi vấn đề dọa người như vậy được chứ?

Đường Đường thấy hắn không nói gì nữa, trái tim run rẩy vừa uống vừa vụng trộm ngắm sắc mặt đối phương.

Lưu Vân nhìn bộ dạng chột dạ này của hắn, trong lòng càng thêm không vui.

Đường Đường chậm rãi hớp từng ngụm từng ngụm nhỏ, đầu óc vừa mới tỉnh táo lại lúc này đã tiến vào trạng thái vận chuyển cấp tốc, chỉ hy vọng đây là cái chén không đáy, nước bên trong vĩnh viễn uống không hết thì tốt.

Lưu Vân đợi đến mất kiên nhẫn, trầm giọng nói: “Uống xong chưa?”

Đường Đường vội vàng gật đầu, ngoan ngoãn ngậm chặt miệng không chạm thêm ngụm nào nữa.

Thanh âm cái chén đặt lên bàn rõ ràng rất nhẹ, nhưng nghe vào trong tai người nào đó lại y như khối kinh đường mộc trong tay Bao Thanh Thiên, “cạch” một tiếng, da đầu căng ra, ngay cả hồn cũng văng xa ra ngoài.

“Có thể nói chưa?” Lưu Vân kéo giãn khoảng cách, mặt không chút thay đổi nhìn hắn, đúng thật là có mấy phần tư thế thẩm vấn.

“Nói cái gì?” Đường Đường trợn to đôi mắt vô tội nhìn lại hắn, vừa thấy sắc mặt sư phụ thay đổi, vội vàng gật đầu, “Ta nói, ta nói, sư phụ có vấn đề gì ngài cứ việc hỏi.”

Lưu Vân thật sự không biết nói gì với kỹ xảo giả ngu vụng về này của hắn, lại không đành lòng làm gì hắn, cơn tức nhất thời nghẹn lại trong ngực, bùng lên không được ép xuống không xong, lần đầu tiên trong đời cảm nhận được cảm giác uất nghẹn.

Đường Đường liếc nhìn ngọn lửa nhỏ che giấu dưới con ngươi băng lãnh của hắn, tâm can run lên, bật thốt lên: “Ta nhớ Tiểu Hắc…”

Cơn tức bị Lưu Vân nghẹn xuống kia nhất thời phản công: “Cái gì?”

“Lão mã… Ân… Chính là… ưm… Tiểu Hắc…”

(*) Mẹ và mã phát âm giống nhau, đều là ‘ma’.

Trong phòng tĩnh lặng, hai người lại giằng co mấy phút đồng hồ.


Đường Đường bất an nửa nằm, không dám động đậy lấy một cái, kinh hồn táng đảm chờ thẩm vấn kế tiếp.

Lưu Vân vẻ mặt phức tạp nhìn hắn, đột nhiên xuống giường đi ra mở cửa: “Đông Lai!”

Đông Lai khoác một thân quần áo hỗn độn, dụi mắt nghiêng ngả lảo đảo chạy đến: “Công tử, tứ công như thế nào?”

“Tứ công tử của ngươi tỉnh, đi gọi đại công tử đến đây trông.”

Đông Lai nghe thấy nửa câu đầu nhất thời kinh hỉ không thôi, vừa nhấc chân muốn chạy vội vào phòng bổ nhào lên người Đường Đường, đột nhiên lại nghe thấy nửa câu sau, sửng sốt một cái, vội vàng xoay người chạy ra khỏi viện tử.

Lưu Vân khoanh tay đứng bên cạnh cửa, vẫn không quay đầu lại. Đèn trúc dưới mái nhà cong cong run rẩy trước gió đêm, dưới vầng sáng bao phủ, dáng người cao ngất kéo ra một cái bóng thật dài trên mặt đất, thanh lãnh dị thường.

Đường Đường mím môi trầm mặc, bóng lưng trước mắt đột nhiên hợp lại với ngày nào đó, hình như là lần tặng Phỉ Thúy ban chỉ, sư phụ cũng đứng như vậy, đứng giữa ánh trăng đối diện với rừng trúc tĩnh mịch, không nói lời nào, cũng không động đậy, thật giống như trời đất chỉ còn lại một mình người này, bắt mắt, cũng rất cô độc.

Lồng ngực bỗng dưng đau nhói, Đường Đường cắn cắn môi: “Sư phụ…”

Bóng lưng Lưu Vân cứng đờ, không quay đầu lại, nâng chân lên đi ra ngoài.

Một trận gió lạnh thổi vào từ cánh cửa mở rộng, trái tim Đường Đường nhanh chóng trĩu nặng. Sư phụ tức giận…

Đường Đường ấm ức khịt mũi. Ta muốn nói a, bắt đầu trần thuật dọc từ khi đi nhà trẻ, hay là bắt đầu trần thuật ngang từ cô bảy dì tám thế nào cũng được. Ta thành thành thật thật khai ra không chừa một chữ cũng không thành vấn đề, nhưng mà, sợ ngươi không thể chấp nhận a…

Thời điểm Vân Đại chạy đến liền nhìn thấy dáng vẻ ấm ức đầy mặt này của Đường Đường, cười cười đi đến bắt mạch cho hắn: “Ngươi tỉnh rồi! Cảm thấy thế nào? Có khát không?”

Đường Đường lấy lại tinh thần toét miệng cười với hắn: “Vừa uống rồi. Đại sư huynh, có phải ta đã ngủ lâu lắm rồi hay không?”

“Ngươi nói xem?” Vân Đại cười tủm tỉm nhìn hắn, “Sư phụ cũng đã tiều tụy đến không ra hình người, một ngày hai ngày có thể cho ra được bộ dạng kia?”

Đường Đường sửng sốt, trước mắt bỗng chợt hiện lên ánh mắt của sư phụ khi mới tỉnh lại, trái tim như được lấp đầy.

“Ơ? Nhắc đến sư phụ, sư phụ đâu?” Vân Đại nhìn trái nhìn phải xung quanh, có chút kinh ngạc.

“Đi… Đi nghỉ ngơi rồi…” Đường Đường chột dạ đáp.

Vân Đại nghi ngờ nhìn hắn một cái, đang định mở miệng, bên cạnh đột nhiên thổi đến một cơn gió xoáy.

“Tứ công tử!” Đông Lai mặt đầy nước mắt, đánh thẳng về phía trước bổ nhào lên người Đường Đường, “Tứ công tử, ngươi cuối cùng cũng tỉnh lại! Òa òa… Ta lo gần chết…”

“Á——” Đường Đường thống khổ nhắm mắt lại, trên người bị Đông Lai va chạm như vậy, toàn thân đau đớn như bị một đàn kiến cắn đốt.

“Hấp ta hấp tấp!” Vân Đại vội vàng kéo Đông Lai ra, “Ngươi như vậy làm sao có thể chăm sóc được tứ công tử nhà ngươi?”

Đông Lai sợ run cả người, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, tứ công tử, đau ở đâu? Ta… Ta…” Nước mắt càng chảy dữ dội.

“Không… sao…” Đường Đường dở khóc dở cười, cắn răng nhịn đau nói, “Không động đậy là được, cũng không đau lắm… Cái gì vậy a… Ai da ta đệch, đây là độc gì mà đau kinh khủng thế?”

“Không phải là trúng độc, là cổ xà đản. Trong cơ thể ngươi hiện giờ có sâu, còn chưa bắt ra hết đâu.”


“S… Sâu á…” Đường Đường trợn mắt nhìn Vân Đại, sau lưng mồ hôi lạnh ào ào đổ xuống, nhất thời có cảm giác toàn thân ngứa ngáy ghê tởm, run giọng nói, “Ta… Ta muốn tắm rửa…”

Đông Lai cuối cùng cũng tìm được một cơ hội chuộc lỗi, ra sắc gật đầu: “Ta đi đun nước!” Nói xong lại cuốn lên một trận gió xoáy biết mất ngoài cửa.

“Đợi cho cổ ký sinh trong cơ thể ngươi ấp trứng, sẽ phải bắt sâu lần thứ hai.” Vân Đại nhìn bộ dạng tóc gáy dựng đứng của Đường Đường, sờ sờ cằm, tựa hồ rất vừa lòng với phản ứng của hắn, lại cười híp mắt bổ sung, “Nhưng mà ngươi yên tâm, uống với thuốc đặc chế của sư phụ, mấy thứ này sớm muộn gì cũng có thể loại bỏ ra ngoài.”

“Sư… Sư phụ!” Đường Đường đột nhiên hoảng sợ, “Sư phụ có làm sao không? A?”

“Không…” Vân Đại sửng sốt, “Sư phụ đương nhiên không có việc gì.”

“Sư phụ cũng bị con rắn độc kia cắn! Sao lại không có việc gì được?” Đường Đường nôn nóng nói. Hắn cũng chỉ hút mấy ngụm máu độc ra cho sư phụ thôi, nếu thực sự có thể giải quyết dễ dàng như vậy, chính hắn hiện tại cũng sẽ không thành ra thế này a!

“Cũng bị cắn?” Mặt Vân Đại đầy vẻ không hiểu ra sao. Tên nhóc này bị bệnh hồ đồ à, sư phụ ngoại trừ có chút tiều tụy, chỗ nào giống như bị rắn cắn? Hả? Khoan đã!

“Ý của ngươi là, sư phụ và ngươi là bị cùng một con rắn cắn?”

“Ân.”

“À… Thế thì không ngại.” Vân Đại yên lòng, “Con rắn này nhất định là cắn ngươi trước, cổ này chỉ có một, đến khi cắn thêm sư phụ một ngụm cũng chỉ còn thừa lại chút nước độc, bất quá nhìn dáng vẻ sư phụ, chắc chắn là đã bức độc ra rồi.”

“Thật à?” Đường Đường vẫn không yên lòng.

“Lừa ngươi làm gì? Vân Đại buồn cười vỗ vỗ đầu hắn, “Ngươi xem dáng vẻ sư phụ có chỗ nào giống như trúng cổ?”

“Ờ… Cũng đúng…”

Vân Đại nhìn hắn, nháy mắt mấy cái nói: “Ngươi chọc sư phụ tức giận bỏ đi?”

“Hả? Sao ngươi biết?” đôi mắt Đường Đường trừng đến lọt tròng, nhìn thấy thần sắc đột nhiên sửng sốt của Vân Đại, lập tức phản ứng lại được, âm thầm thóa mạ một tiếng: Đệch! Dụ mình nói!

Vân Đại cười khẽ: “Thật sự đúng là bị ngươi chọc giận chạy mất? Thật sự là có năng lực, mới mở mắt bao lâu, đã chọc giận ân sư trông nom ngươi đêm ngày.”

Năng lực cái đầu ngươi ấy chứ năng lực… Khoan đã!

“Ngươi nói cái gì? Sư phụ trông nom ta suốt ngày suốt đêm?” Đường Đường quay đầu trợn mắt nhìn Vân Đại, mắt không chớp lấy một cái, sợ rằng mình vừa rồi nghe lầm.

Vân Đại nhìn vành tai dần dần hồng lên của hắn, nhất thời như thấy đồ hiếm lạ, trong đầu đột nhiên có cái gì đó chợt lướt qua, sửng sốt một hồi lâu mới trả lời hắn: “Đúng vậy, sư phụ mấy ngày này đều chưa được nghỉ ngơi đầy đủ, ta đi theo hắn nhiều năm như vậy, còn chưa từng thấy dáng vẻ như thế của hắn bao giờ đâu.”

“Dáng… Dáng vẻ gì?” Đường Đường nghi hoặc nói.

“Đương nhiên là dáng vẻ lo lắng cho một người, sư phụ thực sự lo lắng cho ngươi.”

————————————————–

(1) Thảo nê mã: đọc lái từ ‘thao nhĩ mụ’ (đ*t mẹ mày), đồng thời cũng là tên một loại ngựa:

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

Thường thường khi nói “Có đàn thảo nê mã chạy qua đầu” thì tức là người đó đang muốn chửi bậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.