Đọc truyện Công Tố Viên Của Tôi – Chương 61
Giáng sinh năm nay vào đúng thứ sáu, rất lâu trước đó, Sơ Nhất đã từng nói với Kiều An Sâm cô muốn ngồi đu quay một lần.
Anh cố gắng hoàn thành công việc trước thời hạn để không phải tăng ca vào buổi tối.
Bảy giờ tối, Sơ Nhất đã thay một chiếc áo khoác và váy đẹp đứng đợi ở lối vào công viên giải trí, cô đứng trong gió lạnh, đáy lòng có chút bất an, công việc của Kiều An Sâm có thể lỡ hẹn bất cứ lúc nào, quả thật khiến cho người ta muốn tin tưởng cũng không được.
May mắn thay, trong bầu trời đêm được chiếu sáng bởi ánh đèn ấm áp, Kiều An Sâm vượt dòng người đông đúc băng qua đường cái đi về phía cô.
Sơ Nhất thở phào nhẹ nhõm, kiễng chân vẫy tay với anh.
“Em ở đây.”
Ánh mắt tìm tòi trong đám đông của Kiều An Sâm dường như đã nhìn thấy tiêu điểm, anh lập tức nhìn sáng, nở nụ cười rạng rỡ.
Sơ Nhất đã mua vé trước, hai người trực tiếp đi vào.
Cô khoác tay Kiều An Sâm, nép sát vào người anh, như thể đã tìm thấy một trụ cột để tránh gió.
“Anh ăn tối chưa?” Sơ Nhất hỏi, Kiều An Sâm lắc đầu.
“Anh vừa tan lam đã lái xe tới đây.”
“Vậy chúng ta đi ăn gì đó trước đi.”
Trong công viên giải trí có nhà hàng, bên trong phần lớn là trẻ em, môi trường không tốt nhưng rất náo nhiệt, xung quanh được trang trí bằng ảnh ông già Noel và đèn lồng nhỏ, các em nhỏ chạy tới chạy lui bên trong.
Sơ Nhất nhìn các ông bố bà mẹ trông con đến sứt đầu mẻ trán kia, cô thở phào một hơi, cảm khái nói: “May mà chúng ta chưa sinh con.”
Kiều An Sâm nhìn theo ánh mắt cô, từ chối cho ý kiến, chỉ nói: “Ăn cơm thôi.”
Bầu trời đã tối hẳn, nhưng xung quanh vẫn sáng như ban ngày, vòng đu quay khổng lồ tỏa ra ánh sáng đầy màu sắc, rất đẹp dưới màn đêm.
Hôm nay là lễ giáng sinh, có rất nhiều người xếp hàng, Sơ Nhất cầm một cây kẹo bông gòn khổng lồ, thè lưỡi liếm như một đứa trẻ.
Cô cắn hai miếng, chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng đưa kẹo bông cho Kiều An Sâm.
“Anh ăn không?”
Kiều An Sâm nhìn thứ mềm mềm bông bông kia thì lắc đầu từ chối.
“Anh không.”
“Ngon lắm đó, của em là hương dâu…” Sơ Nhất lẩm bẩm rồi ăn tiếp, chờ tới lượt bọn họ, kẹp bông gòn khổng lồ đã biến thành một thanh tre mỏng.
Sơ Nhất ném nó vào thùng rác.
Một chiếc buồng đu quay màu đỏ dừng ở trước mặt, xung quanh trong suốt, giống như một gian phòng nhỏ, từ trên cao chậm rãi đáp xuống, không chạm đất, nhân viên thúc giục bọn họ đi lên, Sơ Nhất vịn cửa nhảy lên, nhanh chóng ngồi xuống.
Kiều An Sâm đứng yên đánh giá vài lần, sau đó cúi đầu ngồi xuống bên cạnh Sơ Nhất.
Chiếc buồng màu đỏ từ từ đi lên, khẽ đung đưa, cảnh vật bên dưới cũng từ từ thu nhỏ lại, dần dần biến thành một bức tranh phong cảnh kỳ lạ.
Xung quanh rất yên tĩnh, hai người ngồi cạnh nhau, nhìn ánh đèn rực rỡ của thành phố bên ngoài lớp kính trong suốt.
Đột nhiên, một cái đầu nho nhỏ gục trên vai Kiều An Sâm, sức nặng quen thuộc, anh quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt tinh nghịch của Sơ Nhất.
Kiều An Sâm cười cười, vươn tay ôm cô vào lòng.
Đu quay lắc lư một cái, khi lên đến điểm cao nhất, toàn bộ thành phố thu vào tầm mắt, thật đồ sộ và tráng lệ.
Xa xa là một dòng sông xuyên qua trung tâm dày đặc nhà cao tầng, giống như chia cắt hai mảnh đất, trước mắt là ánh đèn vàng rực rỡ, chính giữa điểm xuyết những đốm sáng đầy màu sắc.
Dưới bầu trời đêm tối vô biên, chứa đầy sự lãng mạn khó tả.
Sơ Nhất dựa vào vai Kiều An Sâm ngẩng mặt lên, nhìn anh nói nhỏ: “Nghe nói cặp đôi hôn nhau ở điểm cao nhất của vòng đu quay thì cả đời sẽ không bao giờ chia lìa.”
Kiều An Sâm quay đầu lại, ánh mắt bình tĩnh, trong mắt Sơ Nhất có chút chột dạ, vừa định cúi đầu đã được anh hôn một cái.
Hôn xong ngẩng mặt tiếp tục nhìn cảnh đêm trước mặt, không lên tiếng, bầu không khí yên lặng trôi qua.
Sơ Nhất cắn môi, nắm chặt tay anh, cúi đầu cười trộm.
Trong mắt Kiều An Sâm phản chiếu ánh đèn của thành phố, lộ ra ý cười trong đó.
Khi buồng đu quay xuống thấp, Sơ Nhất nhanh nhảu nắm lấy cánh tay anh, bộc lộ sự vui sướng của mình.
Trên đường đi thấy một chú bán bóng bay, tay cầm một bó bóng bay với nhiều hình thù dễ thương, màu sắc đẹp mắt, trông rất bắt mắt so với lâu đài phía sau.
Sơ Nhất kéo tay Kiều An Sâm đi tới, ngẩng mặt lên nói với anh: “Anh, em muốn mua.”
Sơ Nhất gọi Kiều An Sâm là anh trai.
“…”
Trên đường tới đây cô đã mua một chiếc băng đô hình tai chuột Mickey, lúc này lại để tóc ngắn, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn, nói là vừa mới lớn chắc cũng không ai nghi ngờ.
Kiều An Sâm mặc một chiếc áo khoác thẳng màu đen xám, khuôn mặt tuấn tú rõ, đường nét rõ ràng, tuy rằng tướng mạo xuất chúng như tuổi tác thì lớn hơn cô, chú bán bóng bay kia cũng không suy nghĩ nhiều.
Thấy ánh mắt bất lực của Kiều An Sâm dành cho Sơ Nhất, chú bán bóng tưởng anh không muốn mua nên đành lên tiếng khuyên nhủ: “Chàng trai à, em gái cậu thích thì cậu mua cho em đi, bóng bay cũng không đắt, đi chơi quan trọng nhất là vui vẻ mà.”
Sơ Nhất vô tội chớp mắt nhìn anh, Kiều An Sâm lắc đầu, lấy ví tiền ra.
“Em chọn một cái đi.”
“Được!” Sơ Nhất vui vẻ bước tới, cẩn thận lựa chọn một chú chuột Mickey với chiếc nơ màu hồng, rất giống với đôi tai trên đầu cô.
Sơ Nhất mỉm cười ngọt ngào với anh.
“Cám ơn anh trai.”
Kiều An Sâm không để ý đến cô, nắm tay Sơ Nhất v rời đi, chú bán bóng bay nhìn bàn tay nắm chặt của hai người mới phản ứng kịp.
Hóa ra là thú vui của người yêu, ông lắc đầu ngán ngẩm, không hiểu nổi bọn trẻ đang nghĩ gì.
“Anh, em còn muốn ăn kẹo bông gòn.” Đi ngang qua quầy bán kẹo bông gòn lúc trước, Sơ Nhất chỉ tay nói.
Lúc đầu Kiều An Sâm còn im lặng, còn bây giờ, anh im lặng một lúc rồi thản nhiên trả lời cô.
“Anh trai không muốn ăn, không mua.”
“Không phải anh ăn, là em ăn!” Sơ Nhất quay đầu nhìn anh, nghiêm túc sửa lại, Kiều An Sâm cụp mắt, không rõ ý tứ nhìn cô.
“Anh vừa mới nếm thử rồi.”
“?”
“Quá ngọt.”
“Hả?”
“Vì vậy chúng ta không mua nữa, ngoan.”
“…”
Sơ Nhất mất trọn ba giây để phản ứng với khẩu vị của anh, cô hung hăng ngẩng đầu lên, chuẩn bị chất vấn.
“Gạt người! Rõ ràng là anh…” Anh thậm chí còn không thè lưỡi ra…
Nói đến đây, Sơ Nhất không thể nói ra nữa, cô bỏ cuộc, thế nhưng Kiều An Sâm lại ngầm hiểu ra, anh cong môi cười, chậm rãi kéo dài giọng điệu.
“Anh không lừa em, bây giờ môi anh vẫn ngọt đây này.” Anh cúi người, mặt dán sát mặt Sơ Nhất, hơi đưa môi về phía cô, hơi thở nóng ẩm mập mờ.
“Không tin em nếm thử xem?”
“…” Sơ Nhất lặng im, vẻ mặt căng thẳng, đứng đó không nói gì.
“Em gái?” Lông mi của Kiều An Sâm run lên, anh lại thúc giục.
Sơ Nhất đẩy anh ra, mặt không chút cảm xúc đi về phía trước.
“…Anh im đi.”
Kiều An Sâm bật cười sau lưng cô, khiến những ánh mắt khác thường đổ dồn về phía mình, anh nhanh chóng che môi thu liễm lại, nhưng khóe miệng vẫn không nhịn được cong lên, ánh mắt cong thành hình trăng non.
Kiều An Sâm nhìn bóng lưng ngang ngược nhỏ nhắn của Sơ Nhất trước mặt, anh nhấc chân đuổi kịp, bàn tay xoa xoa đỉnh đầu của cô, sau đó ôm cô vào trong lòng, giọng nói mang theo sự sung sướng và vui vẻ còn sót lại.
“Em gái, sao không đợi anh trai vậy.”
Sơ Nhất nghiến răng: “Kiều An Sâm, anh có thể im lặng được không???”
Kiều An Sâm vẫn nhìn cô cười, nụ cười rạng rỡ đến nỗi Sơ Nhất cảm thấy rất ngứa mắt, cô trừng mắt chất vấn anh.
“Anh đùa đến nghiện rồi có phải không?!”
“Anh không.” Anh tỏ vẻ vô tội, ánh mắt ẩm ướt nhìn Sơ Nhất.
“Không phải em là người bắt đầu trước sao?” Anh nói xong lại nói thêm một câu.
“Em gái.”
“…”
Sơ Nhất không muốn để ý đến anh nữa, cô cúi đầu bước đi, Kiều An Sâm ôm lấy vai cô, dễ dàng theo sát tốc độ của cô.
“Anh hơi chóng mặt.” Anh đột nhiên nói, mặc dù Sơ Nhất còn đang tức giận, nhưng vẫn vẫn theo bản năng quan tâm anh, giọng nói không giấu nổi lo lắng.
“Anh sao vậy?”
“Vừa rồi anh cười nhiều quá, hình như thiếu dưỡng khí.”
“…”
“Chóng mặt đáng đời anh!”
Giáng Sinh này Sơ Nhất không thể nào quên, bởi vì cô không chỉ bị Kiều An Sâm cười nhạo, mà lúc về nhà, cô có một buổi tối rất tốt đẹp.
Mặc dù trên đường về xảy ra chút chuyện nhỏ, Sơ Nhất vẫn lấy ra món quà Giáng sinh đã chuẩn bị trước cho anh, đó là một chiếc khăn quàng cổ do chính tay cô đan, màu xám đen đơn giản, không màu mè, không hoa văn, đơn giản lại ấm áp, đi chơi hay đi làm đều có thể quàng.
Rõ ràng Kiều An Sâm có chút ngạc nhiên, nhưng phản ứng của anh khác với lần nhận được nước hoa, anh lập tức quàng thử, sau đó dịu dàng cảm ơn cô.
“Anh rất thích nó.”
“Cảm ơn em, Sơ Nhất.”
Anh đứng dưới ánh đèn, áo khoác chưa cởi, chiếc khăn len rộng màu xám che kín cằm, lông mày, đường nét trên khuôn mặt càng trở nên rõ ràng, mang theo một vẻ dịu dàng nhàn nhạt.
Có thể là do ánh sáng trong mắt quá tập trung, hoặc nụ cười trên mặt anh quá dịu dàng, hiếm khi Sơ Nhất sinh ra một chút lưu luyến.
Cô cười ngại ngùng.
“Anh thích là tốt rồi.”
“Anh cũng đã chuẩn bị một món quà cho em.” Kiều An Sâm nói, giọng điệu của anh ấm áp khác hẳn lúc trước.
Sơ Nhất thấy anh lấy một cái túi giấy đưa cho cô, Sơ Nhất ngạc nhiên mở to mắt.
Kiều An Sâm chưa bao giờ tặng gì khác cho cô ngoài trang sức.
Cô tò mò cầm lấy chiếc túi mở ra, bên trong là hai chiếc áo len trắng kiểu dáng giống nhau, chỉ khác một nửa trái tim màu đỏ được thêu ở góc áo, hợp lại vừa khéo là một trái tim hoàn chỉnh.
Sơ Nhất ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt không giấu được vui mừng.
“Sao anh lại mua cái này!”
“Chẳng phải em nói là chưa từng mặc đồ đôi sao.” Kiều An Sâm nắm tóc, bị đôi mắt sáng lấp lánh của cô nhìn chằm chằm, anh có chút thẹn thùng.
Lúc trước ra ngoài đi dạo, Sơ Nhất nhìn thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi mặc đồ đôi đi ngang qua, vừa hút mắt vừa xứng đôi.
Cô không khỏi thở dài vì hâm mộ.
Lúc đó chỉ thuận miệng nhắc tới, sau đó Sơ Nhất cũng không để trong lòng, không ngờ Kiều An Sâm còn nhớ kỹ.
“Chiếc áo này đẹp lắm.” Cô vui vẻ cầm chiếc áo len nói, hào hứng kéo Kiều An Sâm mặc thử ngay lập tức.
Khoảnh khắc hai người đứng cạnh nhau trước gương, Sơ Nhất ngẩn ngơ nhìn không rời mắt.
Bọn họ mặc áo len cùng kiểu dáng, đứng cạnh nhau, hai nửa trái tim hợp thành một hình trái tim đỏ tươi.
Sơ Nhất đột nhiên vươn hai tay ôm mặt, lòng bàn tay áp vào má, ngẩng đầu nhìn Kiều An Sâm, hơi phồng má trợn tròn mắt.
“Đẹp quá.” Cô ngại ngùng nói, Kiều An Sâm cụp mắt xuống, cong môi gật đầu.
“Anh cũng thấy đẹp.”
Sơ Nhất nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen của anh, bên trong phản chiếu hình bóng cô, Sơ Nhất không kìm lòng được, vươn tay ôm lấy Kiều An Sâm.
“Aaa…” Cô vùi đầu vào ngực anh, nghẹn ngào thốt lên, Kiều An Sâm ôm lấy cô vỗ vỗ cười hỏi.
“Em sao vậy?”
“Đột nhiên cảm thấy bản thân hạnh phúc vô cùng.” Sơ Nhất ngẩng đầu lên, cằm tựa vào ngực anh, tóc đen tán loạn, gò má ửng đỏ, đôi mắt lấp lánh.
Ánh mắt tràn ngập yêu thương nhìn anh không chớp.
Kiều An Sâm nhìn cô vài giây, không kìm được cúi người bế ngang cô lên.
Sơ Nhất bị anh ném lên giường, phòng ngủ không bật đèn, chỉ có ánh đèn ngoài phòng khách len lỏi chiếu đi vào, lờ mờ lại mập mờ.
Kiều An Sâm nóng lòng muốn cởi áo len của cô, Sơ Nhất đẩy chiếc đầu đang vùi vào cổ cô mà hôn của anh, lí nhí nói.
“Em vẫn chưa tắm…”
“Không sao.” Kiều An Sâm phủ môi lên, dập tắt toàn bộ ý chí của cô.
Tất cả đều hoàn hảo.
Đó là một đêm hợp tình hợp lý lại ngọt ngào, hẹn hò trên vòng đu quay, tặng quà cho nhau, hai bên đều khó lòng kiềm chế.
Nếu không có sau đó…
Sơ Nhất mê man, vùi mặt vào gối, nức nở van xin trong vô thức.
Người phía sau cắn vào vành tai cô, hơi thở nóng ẩm, Sơ Nhất bỗng nghe thấy tiếng dỗ dành khàn khàn trầm thấp.
“Sơ Nhất…gọi anh trai, gọi một tiếng anh sẽ tha cho em.”
Sơ Nhất nào quản được nhiều như vậy, nghe thấy ba chữ tha cho em, cô nóng lòng muốn thi hành.
Tuy nhiên, một tiếng anh trai trở thành vô số tiếng, kèm theo vô số lời nói khiến người ta đỏ mặt tim đập nhanh, lúc này Kiều An Sâm vẫn chưa thỏa mãn buông tha cho cô.
Lúc ấy không cảm thấy gì, toàn bộ ý thức cũng mất một nửa, không còn lý trí.
Nhưng sau đó, Sơ Nhất nhớ tới lời nói không biết lựa miệng của mình, cô chỉ hận không thể chết đuối trong bồn tắm.
Kiều An Sâm đứng đó cười, vừa giúp cô lau khô người vừa cúi đầu mỉm cười.
Mặt mũi Sơ Nhất đỏ bừng, đập vào tay anh một cái
“Đồ biến thái!” Cô tức giận hét lên.
Kiều An Sâm ngạc nhiên nhướng mày, lại nhớ ra điều gì đó, nụ cười càng trở nên sung sướng.
“Anh xin lỗi.” Anh thành thật xin lỗi.
Sơ Nhất nghi ngờ liếc nhìn anh, vài giây sau lại nghe thấy Kiều An Sâm trịnh trọng nói.
“Anh tưởng em thích như vậy.”
“Lúc ở công viên giải trí thấy em gọi vui vẻ như vậy nên anh cũng muốn thử ở nhà xem sao.”
“Đừng giận, anh sai rồi.”
“…”.