Đọc truyện Công Tố Viên Của Tôi – Chương 3
Hôn lễ của hai người diễn ra bình thường, không hoành tráng lãng mạng như trong phim, cũng không đến nỗi tùy tiện, hôn lễ của họ giống như hôn lễ của bao cặp đôi bình thường khác, được tổ chức ở trong khách sạn.
Sơ Nhất mặc một bộ váy cưới màu trắng, khoác tay bố bước lên thảm đỏ, đi về phía Kiều An Sâm.
Sân khấu được trang trí vô cùng lộng lẫy, bong bóng, sợi dây sặc sỡ, cột La Mã, đèn pha lê lấp lánh trên đỉnh đầu, người chủ trì hôn lễ cầm mic đang khuấy động bầu không khí.
Thật ra Sơ Nhất cũng không nghe thấy anh ta nói cái gì, trong ánh mắt tràn ngập hình bóng của một người đàn ông.
Hôm nay Kiều An Sâm đẹp trai hơn thường ngày, đúng kiểu mà Sơ Nhất thích nhất, ánh mắt của anh rất đen, bởi vì đang mỉm cười cho nên rất dịu dàng, khiến gương mặt anh đẹp suất sắc.
Bố cô đặt tay cô vào tay anh, sau đó nắm tay anh lại.
Hai bàn tay từ hai biến thành một, như thể chứng minh hai người đã trở thành người một nhà.
“Hãy chăm sóc con bé thật tốt.” Sơ Thiên nói nhỏ một câu, Sơ Nhất nhìn Kiều An Sâm, ánh mắt trở nên mờ mịt.
Cô hít một hơi thật sâu rồi mỉm cười, len lén thu lại những giọt nước mắt vào trong.
….
Bữa tiệc diễn ra suốt đêm, sau khi tiễn họ hàng bạn bè, chia tay bố mẹ hai bên, Kiều An Sâm và Sơ Nhất cùng nhau trở về nhà mới.
Căn nhà này là do Kiều An Sâm mua sau khi đi làm, căn nhà rất rộng, có ba phòng ngủ một phòng khách, đồ đạc của Sơ Nhất đã được chuyển tới.
Lớp trang điểm cô dâu rất dày, Sơ Nhất ở trong phòng tắm rất lâu mới tắm rửa sạch sẽ, cô mặc áo ngủ của mình, nhìn vào trong gương, có chút mất tự nhiên kéo kéo góc áo ngủ mỏng manh.
Khi cô trở về phòng, Kiều An Sâm đã tắm rửa xong, anh ở trên giường đang đọc sách, căn phòng đều được trang trí vô cùng rực rỡ, chăn màn màu đỏ phủ kín cánh hoa hồng, ngay lúc này, hoa hồng đều bị Kiều An Sâm đẩy hết sang một bên.
Cô chần chừ vài giây mới bước tới.
“Em tắm xong rồi à?” Nghe tiếng bước chân, anh ngẩng đầu lên, con ngươi đen nhánh rõ ràng, ánh mắt nóng rực nhìn cô.
Sơ Nhất gật gật đầu, vô thức nuốt nước bọt.
“Vâng, em tắm xong rồi.”
Cô bước đến bên kia giường, do dự một chút rồi vén chăn lên nằm xuống.
Trong màn đêm yên tĩnh, Sơ Nhất không dám cử động, cô trợn tròn mắt nhìn trần nhà, đầu óc rối bời, mặc dù hôm nay đi giày cao gót rất mệt nhưng thần kinh vẫn rất căng thẳng.
Đột nhiên có một âm thanh vang lên, ngọn đèn trên đỉnh đầu bị tắt, bên cạnh có tiếng sột soạt, Kiều An Sâm thở dài.
“Ngủ đi, hôm nay đã rất mệt rồi.”
“Chúc anh ngủ ngon.” Sơ Nhất nhắm mắt, khẽ thì thầm, Kiều An Sâm cũng đáp lại.
“Ngủ ngon.”
Đêm nay cô ngủ rất ngon có lẽ là do quá mệt mỏi, cả một đêm không mơ mộng gì, Sơ Nhất tỉnh dậy khi mặt trời đã lên cao, phòng khách tràn ngập ánh nắng mặt trời.
Kiều An Sâm ở trong phòng bếp làm bữa sáng, bóng lưng anh thẳng tắp, bả vai rộng, ống tay áo sơ mi trắng bị cuốn tới khuỷu tay, sườn mặt vô cùng tinh tế.
Anh làm mấy món đơn giản, trứng rán thịt nguội và bánh mì nướng, hai cốc sữa nóng hổi, còn có cả rau và trái cây.
Mấy món này rất hợp khẩu vị của Sơ Nhất, đặc biệt là vào buối sáng, đầy đủ năng lượng.
Hai người ngồi đối diện nhau, sau khi ăn uống dọn dẹp xong, hai người đột nhiên rơi vào trạng thái không biết phải làm gì tiếp theo.
Sơ Nhất hơi bỡ ngỡ khi sống chung với người chồng mới cưới này, cô có chút mất tự nhiên, còn Kiều An Sâm thì là hiếm khi có kỳ nghỉ, nhất thời cũng không biết phải làm cái gì.
Bốn mắt nhìn nhau một lúc, vẫn là Sơ Nhất lên tiếng trước.
“Chúng ta……ra ngoài đi dạo được không? Xem…xem phim gì…gì đó….”
Tháng bảy trời nắng như đổ lửa, Kiều An Sâm ngẩng đầu nhìn bên ngoài trời, suy nghĩ một chút.
“Cũng không phải là không đi được, theo anh thấy ở nhà sẽ thoải mái hơn.”
“Vậy…chúng ta không đi nữa.” Nghe anh nói như vậy, Sơ Nhất lập tức chữa lại , Kiều An Sâm gật đầu nhìn cô sau đó nói.
“Anh chuẩn bị đi đọc sách, em thì sao?”
Nghe anh nói vậy, Sơ Nhất sửng sốt vài giây, ngay lập tức phản ứng lại.
“Anh đi đọc sách đi, em sẽ ở một mình.”
Kiều An Sâm đi vào thư phòng, Sơ Nhất buồn chán dạo một vòng quanh nhà, cuối cùng vẫn trở lại phòng ngủ, ngả người xuống giường.
Hôn nhân…. dường như hơi khác so với tưởng tưởng của cô.
Sơ Nhất ngẩn người nhìn chằm chằm vào bức tường, vội vàng lắc đầu, xua bỏ hết những suy nghĩ vừa rồi.
Hai người họ đều dành thời gian làm những việc khác nhau, buổi trưa vẫn là Kiều An Sâm đi vào phòng bếp trước, anh biết rõ Sơ Nhất không biết nấu cơm, nhân lúc trời còn sớm nên bắt tay vào nấu ăn.
Kiều An Sâm du học hai năm ở nước ngoài, anh không ăn quen đồ ăn bên đó nên tự mình đi siêu thị mua thức ăn, tự nấu cơm, anh học cái gì đều rất nhanh, tài nấu nướng cũng không ngoại lệ.
Vo gạo cắm cơm, sau đó gọt hai củ khoai tây, trong tủ lạnh vẫn còn thịt bò, động tác của Kiều An Sâm sạch sẽ gọn gàng, rất nhanh liền chuẩn bị đầy đủ gia vị, bắt đầu bật bếp.
Sơ Nhất nghe thấy tiếng động ở dưới bếp, lúc này là giờ cơm trưa , cô vội vàng ném ipad trong tay xuống giường.
Trong phòng khách tràn ngập mùi thơm của thức ăn, Kiều An Sâm đứng trước bàn, tay anh cầm một cái muỗng, cẩn thận điều chỉnh lại nhiệt độ, Sơ Nhất thấy vậy thì lúng túng đi qua.
“Có cần em giúp gì không?” Cô nói nhỏ, Kiều An Sâm quay đầu nhìn cô, không cần nghĩ ngợi gì liền đáp.
“Không cần, một mình anh làm được rồi.”
Sơ Nhất lưỡng lự đứng sang một bên, không động đậy, Kiều An Sâm thấy thế liền đưa tay ra xoa đầu cô.
“Em ra phòng khách ngồi chơi một lát đi, anh nấu ăn rất nhanh.”
“Anh vất vả rồi.” Cô nói rất nhỏ, Kiều An Sâm nhìn thấy vẻ mặt tội lỗi của cô thì mỉm cười.
“Anh cũng thường xuyên nấu ăn, em không cần tự trách.”
“Vậy à.” Sơ Nhất nhìn anh một cái, rầu rĩ đáp, cô cúi đầu bước ra ngoài.
“Này, cẩn thận……” Phòng bếp và phòng khách cách nhau một lớp kính thủy tinh trong suốt, thấy Sơ Nhất sắp đụng đầu vào cánh của, Kiều An Sâm lập tức vươn tay ra, che lại cái trán của cô.
Một âm thanh vang lên, đầu của Sơ Nhất đụng vào lòng bàn tay anh, cô ngơ ngác nhìn Kiều An Sâm, gương mặt từ từ đỏ lên.
“Xin lỗi anh…em không để ý….” A a a a xấu hổ chết mất.
“Cẩn thận một chút, em có sao không?” Kiều An Sâm chỉ cảm thấy buồn cười, anh thuận tiện xoa nhẹ trán cô, Sơ Nhất tránh né ánh mắt anh, gương mặt càng thêm nóng.
“Không sao ạ.” Giọng của cô nhỏ như tiếng muỗi kêu, cúi đầu tránh khỏi bàn tay của Kiều An Sâm, chạy nhanh ra khỏi nhà bếp, trốn trong phòng khách.
Kiều An Sâm nhìn bóng lưng cô, lắc đầu, không nhịn được bật cười.
Đồ ăn lần lượt được dọn ra, Sơ Nhất đã khôi phục lại, cô khinh bỉ bản thân mình khi nãy, ngay cả thở cũng hết sức thận trọng, nhưng nó đã thất bại ngay sau cô khi ăn miếng đầu tiên.
“Wow, ngon quá!” Cô ngạc nhiên thán phục, không nhịn được dựng ngón tay cái lên trước mặt Kiều An Sâm.
Lúc trước hai người đã nói về chủ đề này rồi, nhưng chỉ nói sơ qua vài câu, Sơ Nhất chỉ cho rằng trình độ của anh cũng thuộc dạng bình thường, nhưng không ngờ tay nghề của anh lại không kém bất kì đầu bếp trong nhà hàng nào.
Ánh mắt của cô sáng lên, lập tức cảm thấy người bên cạnh có một sự hấp dẫn riêng biệt.
“Anh tìm các công thức nấu ăn trên mạng rồi tự mình học.” Kiều An Sâm cảm thấy thỏa mãn khi nhìn thấy phản ứng của cô, mỗi lần ở cạnh cô, anh đều cảm thấy thoải mái, vui vẻ.
“Anh thật giỏi….” Sơ Nhất một vừa ăn vừa chuyện, Kiều An Sâm lỡ đãng nhìn ra chỗ khác, ho nhẹ một tiếng.
“Được rồi, nghiêm túc ăn cơm đi.” Anh dùng chiếc đũa gõ vào cái bát bên cạnh cô, gương mặt có chút nóng
Kiều An Sâm là một người rất bận rộn, cho dù là kết hôn cũng chỉ được nghỉ ba ngày, tuần trăng mật của bọn họ cũng bị hoãn lại, cũng may Sơ Nhất không phải là người thích ra ngoài, mặc dù có chút mất mát nhưng cô vẫn có thể chấp nhận được.
Vào ban đêm, nhiệt độ giảm xuống, cơn gió thổi đi cái nóng của mùa hè, Kiều An Sâm đưa cô đi lòng vòng quanh đây để làm quen với môi trường xung quanh.
Có rất nhiều người đi dạo vào ban đêm, xung quanh rất náo nhiệt, ánh đèn neon lấp lánh, Kiều An Sâm rất tự nhiên dắt tay cô.
Hai người dạo chơi bên đường, gặp vô số người xa lạ, anh đột nhiên quay đầu giải thích vài câu, trong hai người bọn họ, Sơ Nhất vẫn là người nói nhiều hơn.
Dường như mỗi lần đều như vậy, Kiều An Sâm yên tĩnh trầm ổn, Sơ Nhất lại hoạt bát năng động như một chú chim, giọng nói trong trẻo ngọt ngào.
Kiều An Sâm thỉnh thoảng phụ họa vài câu, hai người đi dạo cũng đã lâu, Sơ Nhất cảm thấy mệt mỏi, bước chân chậm hơn rất nhiều.
“Mệt sao?” Kiều An Sâm phát hiện ra, lên tiếng hỏi, cô gật gật đầu.
“Vậy chúng ta đi về.”
“Chúng ta đi bộ về hả?” Sơ Nhất chớp mắt nhìn anh, Kiều An Sâm hơi sửng sốt, nhìn bốn phía xung quanh.
“Em chờ một chút.” Anh nói xong lập tức chạy về phía trước, ánh mắt Sơ Nhất nhìn theo bóng dáng anh dần dần biến mất ở một ngã tư cách đó không xa.
Vài phút sau, đằng trước lại xuất hiện bóng dáng một người, Sơ Nhất chờ mong nhìn sang, chỉ thấy Kiều An Sâm dắt tới một chiếc xe đạp tới.
Chiếc xe màu vàng, rất nhỏ, thân xe bị tróc hết sơn.
“Chúng ta đạp xe này quay về sao?” Cô lặng lẽ hỏi, Kiều An Sâm lập tức lắc đầu, nghiêm túc nói.
“Em đạp xe về, anh vận động một chút, anh chạy bộ về.”
“….”
“Nhưng mà em không biết đường…” Giọng nói Sơ Nhất mềm mại, xen lẫn chút làm nũng, như đang cố gắng làm anh thay đổi quyết định.
Kiều An Sâm nhíu mày suy nghĩ, anh khẽ thở ra.
“Không sao, trên điện thoại có phần mềm chỉ đường.”
“….”
Sơ Nhất bực bội đạp xe đi, hơn mười phút sau đã về được đến nhà, cô đem chiếc xe đạp khóa vào cửa tiểu khu, ngả người xuống ghế sa lon.
Lúc mới đầu quen biết, cô cảm thấy Kiều An Sâm trưởng thành đáng tin cậy, tuy có hơi nhàn chán, nhưng cũng không phải là vấn đề to tát, nhưng mới sống chung có một ngày, Sơ Nhất đã không chịu nổi nữa.
Cô ủ rũ một lát rồi tiếp tục khiển trách bản thân.
Lúc mới đầu đều như vậy, một thời gian sau sẽ tốt hơn.
Dù sao cũng là lần đầu kết hôn, cũng nên để đối phương thích ứng một chút.
Sơ Nhất chán nản, dứt khoát chui vào trong phòng tắm, cô muốn tắm rửa để gột sạch hết những phiền não hôm nay.
Nước ấm từ trên đầu chảy xuống cơ thể, khiến Sơ Nhất ngộ ra không ít điều, cô khép hờ mắt, cảm thấy bản thân quá xúc động.
Sau khi tắm rửa xong, cơ thể nhẹ nhõm hơn nhiều.
Lấy khăn tắm lau khô người, cô vươn tay lấy bộ đồ ngủ.
Động tác đột nhiên dừng lại.
Trong đầu vamg lên một hồi chuông báo động, Sơ Nhất mở to mắt, trái tim chợt thắt lại.
Hình như cô quên lấy áo ngủ vào.
Sống một mình đã quen, Sơ Nhất thích quấn khăn tắm đi ra ngoài, tối qua chuyển đến, rõ ràng cô đã nhắc nhớ bản thân phải lấy đồ ngủ, nhưng hiện giờ…
Cô nuốt nước bọt, thầm cầu nguyện bên ngoài không có ai.