Công Thức Mỹ Học

Chương 53: Chút Chút


Đọc truyện Công Thức Mỹ Học FULL – Chương 53: Chút Chút


Edit + Beta: Heo
Làm thế nào để phân bố ba phòng cho năm người? Thông thường, đó tất nhiên là sự kết hợp của 1, 2 và 2.
Hoắc Huân, với tư cách là cấp trên, nên có một phòng riêng.

Hai phòng còn lại được giao cho Hoắc Chấp Tiêu và Đinh Dĩ Nam, cũng như thư ký và tài xế của Hoắc Huân.
Mọi chuyện có vẻ hợp lý như vậy, nhưng khi Hoắc Huân cầm lấy chìa khóa trong tay, Đinh Dĩ Nam không khỏi tim đập loạn nhịp, trong tiềm thức liếc nhìn Hoắc Chấp Tiêu.
Vẻ mặt của Hoắc Chấp Tiêu không có nhiều thay đổi, nhưng dựa vào sự hiểu biết của Đinh Dĩ Nam về anh, anh cũng nên “Mặt ngoài vững như lão cẩu, tâm lý hoảng loạn đến một nhóm”. (ai biết câu tiếng việt tương ứng thì cmt giúp mình với)
“Đội của thị trưởng nên ở trên lầu.” Hoắc Huân cầm lấy chìa khóa, nói với Hoắc Chấp Tiêu, “Sau này anh sẽ cùng tôi đến thăm bọn họ.”
Khi nói đến công việc, Hoắc Chấp Tiêu hiếm khi nóng nảy.

Anh gật đầu nói: “Được.”
Hoắc Huân xoay người đi lên lầu hai, theo sau là thư ký và tài xế.
Đinh Dĩ Nam vẫn còn sợ hãi nhìn Hoắc Chấp Tiêu nói: “Ông ấy không nên biết, đúng không?”
“Anh không biết.” Hoắc Chấp Tiêu lắc đầu, “Nếu ông ta biết, ông ta nhất định sẽ lột da của anh.”
Đinh Dĩ Nam thở phào nhẹ nhõm, dây thần kinh căng thẳng của cậu thả lỏng.

Cậu một mặt cũng hy vọng Hoắc Huân nói như vậy chỉ vì ông biết mối quan hệ giữa hai người, nhưng mặt khác, cậu cũng đồng tình với câu nói của Hoắc Chấp Tiêu rằng Hoắc Huân sẽ không bao giờ dễ dàng chấp nhận chuyện này. 
Sau khi để hành lý xuống phòng, Hoắc Chấp Tiêu đi ra ngoài cửa.

Nhưng trong vòng một phút, anh liền dò xét nửa người trở về và nói với Đinh Dĩ Nam: “Ba anh đã yêu cầu em ra ngoài và gặp mặt mọi người.”
Nghe vậy, phản ứng đầu tiên của Đinh Dĩ Nam  là cảm thấy bình thường.

Suy cho cùng, trong mắt Hoắc Huân, cậu vẫn là trợ lý của Hoắc Chấp Tiêu, có khi vai trò của trợ lý chính là ghi nhớ giúp ông chủ viết ra những người cần giao thiệp.
Nhưng sau khi trải qua việc phân bổ phòng vừa rồi, Đinh Dĩ Nam cảm thấy không thể giải thích được, hành động của Hoắc Huân dường như đang bồi dưỡng con dâu.
Cậu rũ bỏ những suy nghĩ viển vông trong đầu, đi theo Hoắc Chấp Tiêu đến không gian thoáng đãng bên cạnh hành lang.
Lúc này có vài ba người đang đứng trên bãi đất trống, ngoại trừ Hoắc Huân, tất cả đều giống như cán bộ.


Hoắc Huân đã giới thiệu ngắn gọn cho Đinh Dĩ Nam ai là ai, trong số những người này chọn ngẫu nhiên một người, tất cả đều ở đẳng cấp mà Đinh Dĩ Nam thường không thể chạm tới.
Nhưng Đinh Dĩ Nam nhanh chóng hiểu tại sao Hoắc Huân lại gọi cậu ra. 
“Đây là học tỷ của cậu, Trương Huỷ.” Hoắc Huân ra hiệu cho một người phụ nữ khoảng 30 tuổi bên cạnh, “Bây giờ đang làm việc trong Cục Xây dựng.”
Trương Huỷ đưa tay phải về phía Đinh Dĩ Nam và nói, “Cậu là Tiểu Đinh, phải không? Chúng tôi đã liên hệ trên WeChat trước đây.”
Đinh Dĩ Nam lập tức phản ứng, đây là sư tỷ phụ trách đấu thầu bảo tàng điện ảnh.

Cậu đưa tay phải ra bắt tay Trương Huỷ và nói: “Chào chị.”
“Cố lên, tôi rất coi trọng các cậu.” Sau khi Trương Huỷ nói xong, cô ấy nhìn Hoắc Huân và nói, “Hoắc tổng, mặc dù chúng ta là cựu sinh viên, nhưng tôi sẽ không phụ lòng Văn phòng Cử Sơn.”
“Nên như vậy.” Hoắc Huân nói.
Vài người chỉ tán gẫu thoáng qua, mười phút sau liền trở về phòng.
Hoắc Chấp Tiêu cởi áo sơ mi ra, hỏi Đinh Dĩ Nam: “Bây giờ đi tắm à?”
Thông thường, Đinh Dĩ Nam nhìn thấy Hoắc Chấp Tiêu cởi quần áo một cách khiêu gợi, cậu sẽ phối hợp với anh để hôn anh.

Nhưng hôm nay, khi nhìn vào cơ bụng tám múi hấp dẫn của bạn trai, Đinh Dĩ Nam không còn hứng thú tình dục nữa.

Thay vào đó, cậu hỏi: “Văn phòng Cửu Sơn cũng muốn tham gia đấu thầu à?” 
“Ừ.” Hoắc Chấp Tiêu cởi thắt lưng, cởi quần âu.

“Là đội của Triệu Dương.”
Lần gần nhất trao giải thưởng Lam Điểm, Hoắc Chấp Tiêu đã để thua đội Triệu Dương, Đinh Dĩ Nam không tránh khỏi lo lắng, đối với việc Hoắc Chấp Tiêu dụ dỗ cũng không phản ứng chút nào.
“Bà xã.” Hoắc Chấp Tiêu cởi màm che cuối cùng trên người anh xuống, “Anh không hấp dẫn được em sao?
Vì cả hai ở bên nhau, cơ thể của nhau giống như nam châm âm và dương, chúng luôn bị hút vào nhau một cách sâu sắc.

Nhưng mà, lúc này Đinh Dĩ Nam thật sự không muốn tâm tình, cau mày nói: “Nếu như lần này…”
“Em đang lo lắng cái gì?” Hoắc Chấp Tiêu đơn giản tiến lên, ôm Đinh Dĩ Nam vào lòng, “Cứ coi thường ông xã như vậy sao?

Giọng điệu của anh khi nói ra câu này rất là nhẹ giọng, như thể anh thực sự không có đem Triệu Dương để ở trong lòng.
Nhưng Đinh Dĩ Nam không lạc quan như Hoắc Chấp Tiêu, cậu thở dài nói: “Sự cạnh tranh trong dự án này chắc chắn sẽ rất khốc liệt”.
“Đừng nghĩ nhiều như vậy.” Hoắc Chấp Tiêu nói, “Chỉ cần tin tưởng tôi.”
Đã từ lâu Đinh Dĩ Nam luôn cảm thấy mình là để người khác dựa vào, nhưng lúc này, cậu đột nhiên cảm thấy mình cũng có thể tự tin dựa vào Hoắc Chấp Tiêu.
“Nếu thất bại thì sao?” Đinh Dĩ Nam hỏi. 
“Nếu thất bại, hãy bắt đầu lại từ đầu.” Hoắc Chấp Tiêu nói, “Có chìm có nổi là bình thường.

Không ai thành công mãi mãi”.
Đinh Dĩ Nam cười và nói, “Anh là người khá rộng lòng đấy.”
“Đó là.” Hoắc Chí Tường đỡ mông Đinh Dĩ Nam ôm cậu lên, “Có một bà xã tốt như em, đó đều là những chuyện cỏn con.
Đinh Dĩ Nam nhìn thấy Hoắc Chấp Tiêu chuẩn bị đưa mình vào phòng tắm, nhướng mày hỏi: “Anh không sợ Hoắc tổng nghe thấy động tác của chúng ta sao?”
“Nghe được thì sao?” Hoắc Chấp Tiêu lãnh đạm nói, “Có thể là ông ta đang chờ nghe trộm đấy.”

Sáng hôm sau, Hoắc Huân và nhóm của ông đi cùng với nhóm thị trưởng đến địa điểm thư viện ở thôn Tam Dương.
Hai tòa nhà đã được cất nóc, có thể nhìn thấy diện mạo chung.

Bí thư thôn đang giới thiệu bản vẽ cho trưởng thôn, trong khi Hoắc Huân đứng xa hơn một chút so với vòng tròn lãnh đạo và nói nhỏ với Hoắc Chấp Tiêu, “Tại sao lại thêm một thang trượt vào giữa?” 
“Người sử dụng thư viện này chủ yếu là trẻ em.” Hoắc Chấp Tiêu nói.
“Anh nghĩ đây là thiên đường của trẻ em à?” Hoắc Huân nói, “Anh có bao giờ nghĩ rằng nếu một đứa trẻ bị tai nạn khi đi trên cầu trượt thì trách nhiệm an toàn sẽ thế nào không?
Hoắc Huân luôn suy nghĩ về các vấn đề dựa trên thực tế và quan tâm nhiều hơn đến lợi ích và trách nhiệm của dự án.
Đinh Dĩ Nam âm thầm vui mừng, cũng may là Hoắc Huan không can thiệp vào dự án này, nếu không cuối cùng xây dựng xong chắc chắn sẽ không được như thế nào.
“Ba cho rằng tôi chưa xem xét nó à?” Hoắc Chấp Tiêu mặt không chút thay đổi nói, “Tôi đã tính toán cung và độ dài của đường trượt, và nguy cơ xảy ra tai nạn xấp xỉ bằng không.”
Hoắc Huân mím khóe miệng một cái, không nói tới cầu trượt nữa, mà chuyển chủ đề: “Bệ trên không dùng vật liệu xây dựng gì? Lực lượng ổn chứ?”
“Tôi đã xem xét tải trọng của từng bộ phận.” Hoắc Chấp Tiêu không nhịn được nói, “Tôi là người mới à? 

Khi cả hai nói điều này, bí thư thôn đột nhiên ra hiệu và gọi Hoắc Chấp Tiêu lại.
“Hoắc sư, tùy anh nói chuyện, tôi không hiểu lắm.” Bí thư thôn nói.
“Được rồi.” Hoắc Chấp Tiêu tiếp nhận bản vẽ và giải thích nó một cách nhanh chóng.

“Kết quả cuối cùng là hiệu ứng trên bản đồ.

Mặt ngoài của hai tòa nhà sẽ được tích hợp với núi và các tòa nhà sẽ được chi tiết hóa.

Bộ phận chức năng… … “
Phần thú vị nhất của thư viện này là nội thất của nó cực kỳ có cảm giác tương lai, mô hình không gian nằm ngoài suy nghĩ thông thường, nhưng nó nằm trong phạm vi thực tế.
Sau lời giới thiệu của Hoắc Chấp Tiêu, một số người có mặt không khỏi gật đầu.
Trương Huỷ chỉ vào thiết kế khung cửa sổ theo phong cách punk trên bản vẽ và hỏi: “Không gian đọc sách này cân nhắc như thế nào?”
“Tôi hy vọng đây không chỉ là phòng học của bọn trẻ, mà còn để chúng đắm mình trong đó.” Hoắc Chấp Tiêu nói, “Nếu chỉ là một bộ bàn ghế đơn điệu, tôi e rằng sẽ có chút nhàm chán nên tôi đã thiết kế một không gian khép kín và sáng sủa như vậy, bọn trẻ sử dụng trí tưởng tượng và coi đây là thế giới của nó.

” 
Trương Huỷ gật đầu, cảm kích nhìn Hoắc Chấp Tiêu: “Quả nhiên, tôi không có nhìn lầm cậu, chàng trai trẻ.”
Kiểm tra địa điểm xây dựng chỉ là một phần của cuộc điều tra diện mạo của ngôi làng, đội thị trưởng đã ở trên sườn đồi này chưa đầy nửa giờ trước khi lên kế hoạch đi đến ngôi làng tiếp theo.
Hoắc Huân không cần đi cùng, đoàn người liền tại cửa thôn rời đi.
Xe của thị trưởng nhanh chóng biến mất ở cuối con đường, Hoắc Huân chậm rãi nhìn Hoắc Chấp Tiêu nói: “Đừng tự đắc.

Đây là công trình phúc lợi công cộng nên yêu cầu không cao.

Thiết kế của anh có thể không phù hợp với các dự án thương mại.


Hoắc Chấp Tiêu hoàn toàn không thèm để ý tới Hoắc Huân, khoác một cánh tay lên vai Đinh Dĩ Nam nói: “Đi thôi.”
“Nhưng mà,” Hoắc Huân quay người ngăn lại Hoắc Chấp Tiêu đang chuẩn bị rời đi, “Thiết kế không gian đọc sách của anh thật sự không tệ.”
Hoắc Chấp Tiêu nhàn nhạt liếc nhìn Hoắc Huân, thản nhiên nói: “Ồ.”
“Tôi biết anh cũng đang đấu tranh cho dự án bảo tàng điện ảnh của thành phố.” Hoắc Huân lại nói, “Tôi đã giao cho Triệu Dương chịu trách nhiệm về dự án này.


Cậu ta thích hợp với các dự án thương mại hơn anh.

Cậu ta gần đây đã giành được giải thưởng Lam Điểm, tình thế cũng không tồi.”
“Thì sao?” Hoắc Chấp Tiêu thờ ơ nhún vai.

“Mọi người tùy theo năng lực của mình.” 
“Anh …” Hoắc Huân nhíu mày, “Đến cùng có nói chuyện tử tế hay không?”
“Không.” Hoắc Chấp Tiêu nói. 
Suýt nữa thì anh đã thốt ra cái lưỡi không tim không phổi của mình nói:”chút chút”.
Đinh Dĩ Nam đột nhiên phát hiện ra rằng kể từ khi Hoắc Chấp Tiêu nằm ngoài tầm kiểm soát của Hoắc Huân, giọng điệu khi nói chuyện với ba anh đã trở nên tự tin hơn.

Cậu vội vàng nói: ” Hoắc tổng, bảo tàng phim này không nhất thiết phải xác định nó là một dự án thương mại.

Tất nhiên, lợi nhuận là một trong những mục đích chính của nó, nhưng sẽ không có gì ý nghĩa hơn nếu biến nó thành biểu tượng văn hóa của thành phố? “
“Hai người muốn xây dựng như thế nào là một chuyện, còn bên A hy vọng xây dựng như thế nào là chuyện khác.” Hoắc Huân nói, “Tôi nhắc nhở hai người, khởi nghiệp không hề đơn giản, đừng coi đó là chuyện đương nhiên, như vậy sẽ chỉ ở trong lĩnh vực kinh doanh chịu thiệt.”
“Ngài nói đúng.”
—— Đinh Dĩ Nam liền sử dụng đại pháp qua loa đại pháp.
“Trong trường hợp này, tốt hơn là chúng ta nên bắt đầu từ những hướng đi tương ứng của mình.

Về kết quả cuối cùng, dù sao đó cũng không phải là quyết định của chúng ta.”
————Câu nói này được đơn giản hóa, nó thực ra là những gì Hoắc Chấp Tiêu đã nói, “mỗi người có năng lực của riêng mình.” Nhưng nói từ miệng của Đinh Dĩ Nam, nó tự nhiên dễ nghe hơn nhiều.
“Được rồi, tôi cũng có lòng tốt nhắc nhở hai người.” Hoắc Huân nói, “Nếu không thích hợp chính là không thích hợp, không nên miễn cưỡng chính mình.”
Hoắc Huân nói xong liền đưa thư ký vào trong chiếc xe công vụ đang đậu bên đường.

Đinh Dĩ Nam mơ hồ nghe thấy Hoắc Huân nói với thư ký: “Cũng may là trợ lý Đinh ở đây, nếu không tôi sẽ bị tên nhóc kia chọc giận mất.”
Hoắc Chấp Tiêu hình như cũng nghe thấy những lời này.

Anh ta siết chặt cẳng tay và quàng cổ Đinh Dĩ Nam và nói: “Nếu ông ta biết em là con dâu của ông ta thì sao?”
Đinh Dĩ Nam đau đầu: “Vậy anh có thể đừng chọc tức ba anh không?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.