Bạn đang đọc Còng tay tình yêu – Chương 8:
Phó Thành siết chặt nắm tay.
Anh không phủ nhận rằng mình đã từng nghĩ đến chuyện đó.
Cô nói “Muốn anh”, anh còn có thể nghĩ như thế nào đây cơ chứ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh đúng là điên rồi nên lúc ăn cơm mới nghĩ, à có lẽ rằng cô chỉ là một cô gái nhỏ được chiều đến hư, thích làm ra mấy trò đùa hơi xấu xa một chút mà thôi.
Nếu như Anh Hiền biết được suy nghĩ này của anh, sợ rằng cô sẽ cười đến chết mất.
Bị chiều đến hư, cô gái nhỏ, hai cụm từ này không liên quan dính dáng một chút gì đến cô cả.
Cô là một người không có thời kỳ phản nghịch, kể từ khi bắt đầu hiểu chuyện, cô đã suy nghĩ xem mình nên làm thế nào để trở thành người kế thừa của Tưởng thị.
Một cách không hề báo trước, cô cắn anh, răng mài nhẹ lên da anh, đầu lưỡi phối hợp mà liếm.
Phó Thành cố hết sức xem nhẹ xúc cảm ngứa ngáy và ướt át trên cổ mình, vừa bước vào phòng tắm liền buông người xuống, hệt như thể cô là một củ khoai lang nóng bỏng tay.
Anh Hiền hỏi, đôi mắt cười cong cong: “Anh sợ tôi à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Thành không để ý đến cô, xoay người đi ngay lập tức, nhưng lại nghe cô nói: “Xả nước đi, lạnh chết được.”
Chân đang rời đi khựng lại, Phó Thành lặng im quay về xả nước.
Anh Hiền hơi nhướng mi, mỉm cười khó hiểu.
Đừng nói là anh tưởng cô bị lạnh thật đấy nhé?
Áp lực nước trong căn hộ rất cao, vừa vặn van là nước nóng lập tức phun ra, vừa nhanh vừa ồn.
Anh Hiền ngồi trên thành bồn tắm, thả hai chân vào thử nhiệt độ. Lúc thì kêu quá lạnh, lúc thì bảo quá nóng, ý định làm khó rõ mồn một.
Phó Thành bạnh mặt, để mặc cô giày vò, từ đầu đến cuối đều im lặng.
Nước đầy, cô cũng đã chơi đủ, Anh Hiền liền rủ lòng thương đuổi người đi, cởi chiếc váy sơ mi duy nhất trên người mình xuống, thoải mái ngâm nước nóng.
Sau khi lau khô người, cô đẩy cửa ra, ra lệnh cho người đàn ông đang ngồi trên ghế: “Anh bế tôi lên giường.”
Từ phòng tắm đến giường còn chưa được năm sáu bước.
Trên người cô chỉ quấn một chiếc khăn tắm, vừa đủ che khuất cặp mông, làn da trắng mịn ửng hồng vì ngâm trong nước nóng, lờ mờ bốc lên hơi nước, hệt như trái cây đã chín rũ, hơi mút một chút thôi là sẽ nát nhừ.
Phó Thành liếc nhìn cô rồi dời mắt đi, bước đến ôm cô lên.
Đến giường rồi, còn đủ trò khác đang đợi anh: cởi dép, lau tóc ——
Lúc cô một lần nữa duỗi chân ra bắt anh lau sạch bọt nước trên bắp chân, sự nhẫn nại của Phó Thành đã tiêu sạch, anh bắt lấy mắt cá chân Anh Hiền: “Nếu cô chỉ cần một người hầu thì không cần phải tốn nhiều tiền như vậy đâu.”
Vốn vẻ ngoài của anh khá rắn rỏi, nóng giận lên thì vẻ rắn rỏi ấy lại càng nổi bật hơn.
Nhưng Anh Hiền không sợ, cô còn cười ngược lại.
Cuối cùng cũng không nhịn được nữa rồi sao? Việc sắp thành mà lại hỏng.
Cô thấy tiếc giùm anh.
Anh Hiền thử rút chân về, không rút được.
Tay anh còn giống còng tay hơn cả chiếc còng tay nhỏ màu hồng phấn của cô nữa, có vẻ anh giận thật rồi.
Cô phát hiện ra điều thú vị nhất ở người này đó chính là, tuy tính tình anh nóng nảy nhưng lại rất kiềm chế trong lời nói và làm việc. Ở bệnh viện lần đó, đổi thành người khác đáng nhẽ phải chửi ầm lên một trận trước để xả giận, nhưng anh thì không. Quá lắm là anh ném danh thiếp của cô đi.
Anh Hiền không giãy dụa nữa, cô ngửa người ra sau, giơ chân còn lại lên, chậm rãi nói: “Nhưng người hầu không làm được chuyện này đâu.” Vừa nói, cô vừa giẫm lên chỗ ở giữa của anh, lúc nặng lúc nhẹ.
Chân của cô cũng hồng lên vì ngâm nước nóng, ngón chân trắng nõn mềm mại, móng được sơn màu sáng nhất. Xúc cảm mềm mại xuyên thấu qua lớp vải dệt, xâm nhập vào chỗ nhạy cảm nhất của anh, hệt như gãi không đúng chỗ, càng lúc càng ngứa ngáy hơn.
Nhận thấy cơ thể mình có phản ứng, Phó Thành đẩy mạnh cô ra.
Cơn giận làm bùng lên lửa dục, mà lửa dục lại làm cơn giận thêm sục sôi, hai ngọn lửa thiêu đốt anh đến tâm phiền ý loạn.
Anh Hiền ngã người xuống giường, chiếc khăn tắm lỏng lẻo không thể chịu được áp lực, hoàn toàn bung ra.
Bộ ngực căng tròn run rẩy, đầu vú đỏ hồng, vòng eo vặn vẹo như rắn nước, còn có cả cô bé trần trụi hơi nhô lên ở giữa hai chân kia, tất cả đều lộ ra trước mặt anh mà không hề báo trước.
Phó Thành ngẩn sau, sau đó đột nhiên quay người đi.
Anh Hiền thảnh thơi nói: “Có bản lĩnh làm mà không có bản lĩnh nhìn nhỉ.” Cô cho anh hiểu được sâu sắc rằng cái gì gọi là trả đũa.
Phó Thành mấy máy môi, chỉ nói được một câu: “Xin lỗi.”
Một lúc lâu sau vẫn không nhận được câu trả lời, anh có chút bất an, nói thêm: “Tôi chưa thấy gì hết.”
Đằng sau truyền đến một tiếng vang rất nhỏ, sau đó là mùi hương thoang thoảng bay đến. Không đợi anh phản ứng, đôi gò bồng đảo mềm mại ấm áp đã dán lên sau lưng anh. Một bàn tay trắng muốt vòng ra phía trước, bắt lấy cây hàng cương cứng của anh.
“Anh lừa ai vậy chứ.” Giọng nói của cô yêu kiều và mềm mại, mơ hồ có ý cười. “To như vậy, tôi cầm không xuể đây.”
Cách chiếc quần, cô vuốt ve vật nam tính của anh một chút, ngón tay muốn luồn vào trong quần anh.
Phó Thành nắm lấy cổ tay cô, lại nghe người phía sau nói: “Anh lại muốn động thủ à?”
Biết rõ là cô đang quấy, nhưng tay anh vẫn vô thức nới lỏng ra một chút.
Nhân cơ hội đó, Anh Hiền giãy tay ra, trực tiếp luồn vào quần, nắm chặt lấy thứ cứng cáp thô to bên trong.
“Cứng thành như vậy rồi, còn bảo là không nhìn thấy, lần sau trước khi nói dối nhớ hỏi cây hàng của mình có đồng ý hay không nha.” Cô dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất để nói ra những lời tục tĩu nhất.
Bụng dướt của Phó Thành chợt căng chặt, huyệt Thái Dương đập thình thịch, gậy thịt cũng nhảy lên theo.
Cô vậy mà lại gọi chỗ đó của anh là ——
Rốt cuộc cô có biết xấu hổ hay không vậy hả!
Lời vừa ra khỏi miệng, Anh Hiền cũng có chút hưng phấn.
Cây hàng nóng hổi cứ run lên bần bật, mồ hôi rịn ra trong lòng bàn tay khiến cô sắp không giữ được nó nữa.
Anh quá lớn, quần lót bị căng ra đến chật ních, không có nhiều chỗ cho cô cử động. Cô luồn tay vào sâu hơn, nắm lấy hai túi tròn phía dưới cây hàng của anh, nhẹ nhàng xoa nắn.
Phó Thành cảm thấy mình gần như bị cô ép đến điên, cố hết sức kìm nén cơn xúc động muốn bật ra thành tiếng.
Nhưng anh càng như vậy thì cô lại càng muốn nghe thấy giọng anh, vậy nên động tác trên tay cô lại càng thêm suồng sã, thậm chí còn dùng móng tay trỏ cào cào khe rãnh trên gậy thịt.
Bị kích thích bởi những khoái cảm liên tiếp, lỗ sáo nhanh chóng phun ra một chút nước dịch.
Sao Anh Hiền có thể buông tha cơ hội này? Ngón tay cô di chuyển tới lui, hướng về phía trước, chấm lấy nước dịch của anh làm chất bôi trơn, một vòng rồi lại một vòng, đầu ngón tay đảo quanh ma sát quy đầu.
Cô nhón chân, nhẹ giọng nói: “Sướng không? Anh cũng rỉ nước rồi đây này?” Cô dùng giọng nói dụ dỗ anh. “Anh kêu ra tiếng, tôi sẽ buông tay ngay.”
Phó Thành nhạy bén bắt được chữ “cũng” kia, đại não vô thức nhớ đến dáng vẻ cô khi tự an ủi, trên đầu ngón tay cô dính đầy chất lỏng nhớp nháp…. Anh dường như lại ngửi thấy mùi hương ngọt lịm đó, lồng ngực cố kìm nén phập phồng, nhưng không chịu thốt ra bất kỳ âm thanh nào.
Chậc, anh có thể chịu được thật.
Anh Hiền bóp mạnh quy đầu, đè ép lỗ sáo hệt như thể muốn vắt kiệt tinh dịch, ngay lúc khoái cảm sắp lên đến đỉnh cao trào, cô bỗng rút tay ra, kéo anh đến giường, đẩy xuống.
Cơ thể mất cân bằng, anh ôm vai bảo vệ cô theo bản năng, giống như vô số lần bảo vệ con tin vậy. Cảm nhận được sự mịn màng dưới bàn tay, anh mới nhận ra cô đang trần truồng, không kịp rút tay lại nữa, chỉ có thể để việc hỏng rồi mới chạy chữa, nhắm mắt lại.
“Mệt chết đi được.” Anh Hiền gối lên cánh tay anh, xoay xoay cổ tay, than thở: “Anh tắt đèn đi.”
Nếu không chịu bật ra thành tiếng thì chịu đựng đi.
Ngay từ ban đầu cô đã không định “hiến thân”, tất cả đều là vì muốn trêu chọc anh. Nếu châm lửa mà còn phải dập lửa, vậy thì là ai đang chơi ai đây cơ chứ.
Trong bóng đêm, nhịp thở của người phụ nữ đều đều, dường như đã chìm vào giấc ngủ.
Phó Thành ngước nhìn trần nhà đen như mực, không hề buồn ngủ chút nào, cây gậy bên trong quần hãy còn cứng, kèm theo đó là sự khổ sở khi không được thỏa mãn dục vọng, lâu thật lâu vẫn không thể nguôi ngoai.