Bạn đang đọc Còng tay tình yêu – Chương 5:
Lý trí nói cho anh biết, bây giờ anh nên rời khỏi mà không được quay đầu lại, nhưng chân anh lại không động đậy nổi.
Phó Thành xoay người lại, ánh mắt nhìn thẳng vào mặt cô, không hề liếc nhìn sự chật vật trên người cô.
Đôi mắt của cô dường như luôn luôn chứa ý cười, nó rất dễ bị nhận nhầm thành dịu dàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh Hiền nói: “Không biết lúc nào cô Phó mới có thể khôi phục ý thức nhỉ, cô ấy cần sự chăm sóc càng chuyên nghiệp hơn. Cơ cấu điều dưỡng tư nhân lại càng phù hợp với cô ấy hơn là phòng bệnh của bệnh viện.”
Phó Thành nhìn cô, đột nhiên có chút muốn cười. Từ đầu tới cuối, cô đều không hề ép buộc anh, chỉ tung ra điều kiện để chính anh tự lựa chọn, nhưng anh lại hoàn toàn không có sự lựa chọn nào khác.
“Điều kiện là gì?”
Nếu anh hỏi như vậy thì chính là đã đồng ý.
Người con gái kia cong môi, tựa hồ như đang suy nghĩ điều gì. Một lát sau, cô mới hỏi: “Khi Từ Á Vi đánh anh thì anh đã nghĩ gì vậy?”
“Cái gì?” Anh bị cô làm cho mơ hồ không rõ.
“Cuối năm ngoái, cô ta cào rách mặt anh trong buổi đấu giá từ thiện của Hội Lệ Quân ở Hồng Kông. Anh đã nghĩ gì khi đó vậy?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hóa ra hôm đó cô cũng ở đấy.
“Không nghĩ gì hết.” Phó Thành không hiểu câu hỏi này có ý nghĩa gì.
Anh Hiền nhìn chằm chằm vào anh hai giây, sau đó hỏi với vẻ vô cùng hứng thú: “Anh khinh cô ta à?”
Chân mày của người đàn ông lập tức hơi nhíu lại, không thừa nhận cũng không phủ nhận: “Đây là điều kiện của cô à? Trả lời một câu hỏi sao?”
Anh Hiền không nhịn được cười: “Anh Phó này, anh tự đánh giá bản thân cao quá nhỉ.”
Rõ ràng là lời chế giễu nhưng được nói ra từ miệng cô lại cứ như thể không hề có ác ý chút nào.
Nhưng làm sao mà cô có thể không có ác ý được.
Phó Thành cảm thấy bực tức vì sự mất trí của mình, anh lạnh giọng hỏi: “Thế tóm lại điều kiện là gì?”
Anh Hiền giả vờ giả vịt suy nghĩ một lát, nói: “Tôi còn chưa nghĩ ra. Ngày mai tôi sẽ sai người làm thủ tục chuyển viện giúp cô Phó. Về phần điều kiện, chờ tôi nghĩ ra rồi lại nói. Anh Phó này, bây giờ tôi còn có việc phải xử lí, không tiễn.” Nói xong, cô ngồi xuống, cầm lấy một phần tài liệu rồi bắt đầu lật xem, chỉ coi anh như không khí.
Ban đầu, quả thật là cô đã cố ý làm thế, nhưng sau đó, sự chú ý của cô nhanh chóng bị tài liệu hấp dẫn, cô dồn hết toàn bộ tinh thần vào nó, hoàn toàn không nghe thấy tiếng anh rời đi.
Đến khi lấy lại tinh thần thì đã là hơn 9 giờ tối.
Cúi đầu nhìn một cái, tinh dịch trên người cũng đã khô rồi, dính vào áo sơ-mi nhăn dúm dó, chẳng khác gì cái giẻ lau.
Anh Hiền vừa bực mình lại vừa buồn cười. Cô coi như là bà chủ bỏ tiền ra, thế mà còn không tức giận khi bị bắn lên mặt, trái lại, anh thì hay rồi, chẳng hề có dáng vẻ muốn cầu xin người khác chút nào.
Cô cởi áo sơ-mi ra, vứt vào thùng rác, lập tức đi vào phòng tắm trong phòng nghỉ ngơi ở kế bên.
Trong lúc đợi nước ấm, cô thò tay xuống sờ sờ chỗ giữa hai chân mình, tay sờ thấy thứ dinh dính đã hơi khô lại.
Quả nhiên là ướt.
Cô không đói khát đến mức nhìn thấy đàn ông tự sướng mà cũng ướt thành như vậy. Nếu nói là ham muốn thì thà nói là anh đã thành công khơi dậy lòng chinh phục của cô.
Quả nhiên, quyền lực là thuốc kích dục tốt nhất. Đối với đàn ông là thế, mà đối với phụ nữ cũng như vậy.
Anh Hiền liếm môi một cái, tay phải lại thăm dò vào giữa háng một lần nữa, ngón tay cô khẽ vân vê hạt châu.
“Ưm…”
Cơ thể cô vô cùng nhạy cảm, không được mấy cái đã lên đỉnh.
Dâm thủy trực tiếp bị nước nóng rửa trôi, không hề để lại một chút dấu vết nào.
*
Anh Hiền nói chưa nghĩ ra là thật sự chưa nghĩ ra, chẳng qua cô chỉ nhất thời nổi hứng nên mới đưa ra đề nghị mà thôi.
Đối với cô mà nói, tiền thuốc men của Phó Chi chỉ là một số tiền nhỏ mà thôi, đặt người ở dưới mí mắt mới là an toàn nhất. Cho dù một ngày nào đó Phó Chi có tỉnh lại thì cô cũng có thể xử lí đầu tiên.
Hơn nữa, Thẩm Đông Dương có thể có năm sáu bảy tám người bạn gái, nhưng không có nghĩa là cô cũng có thể. Cô chẳng mấy lạc quan về lòng dạ của đàn ông.
Mấy năm nay, Tưởng Chấn đánh giá cô vô cùng cao, cô không dám nói rốt cuộc đây là vì năng lực của cô hay là bởi vì mối quan hệ của cô và Thẩm Đông Dương.
Mấy ngày sau, cuối cùng, dự án cải tạo cũ của khu công nghiệp Kinh Châu đã được phê duyệt, Tưởng thị cũng thành công kí hợp đồng với ban quản lí thành phố. Anh Hiền toàn tâm toàn ý lao vào công việc, gần như đã quên mất người tên là Phó Thành.
Thành phố rất coi trọng dự án này, còn chưa khởi công mà thư kí của ủy ban thành phố đã tới thực địa để kiểm tra hai lần. Cũng khó trách được, nếu như làm tốt, đây sẽ là một thành tích xuất sắc.
Công việc cải tạo cũ bề bộn, phải liên hệ với không ít ngành nghề. Anh Hiền là người phụ trách dự án do Tưởng Chấn bổ nhiệm nên ngoại trừ công việc hàng ngày, cô còn thường xuyên phải lộ mặt trong mấy trường hợp xã giao.
Đi đêm nhiều, khó tránh khỏi sẽ có ngày gặp ma.
Có người uống mấy chén rượu vào bụng thì nắm tay đặt lên đùi cô.
“Nghe nói 21 tuổi cô Tưởng đã tốt nghiệp trường Harvard, thảo nào ông Tưởng lại đánh giá cao như thế, giao một dự án lớn như vậy cho cô. Đúng, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, cô Tưởng xinh như này, hoàn toàn có thể kiếm cơm bằng mặt mà.”
Mặt của Kha Nhụy ;ập tức sa sầm lại.
Anh Hiền giả vờ rót trà, bình tĩnh thản nhiên gạt tay của người nọ ra.
Kha Nhụy nhanh trí, vội vàng cầm di động để sát vào tai cô, nói dối là có tài liệu đang tìm cô kí tên gấp, lúc này, hai người mới thoát ra được.
Lúc lên xe, Kha Nhụy tức đến mức nhe răng trợn mắt: “Tức chết em rồi, sếp à, ông ta điên rồi sao, một kẻ phó cục trưởng mà cũng dám ——!”
Anh Hiền vẫn coi như là bình tĩnh: “Phó cục trưởng mà muốn làm khó chúng ta thì cũng có cách.”
Kha Nhụy hiểu chứ, chỉ có điều cô ấy vẫn tức.
Không phải nói có tiền thì có thể muốn làm gì thì làm sao? Vì sao cô ấy lại cảm thấy cuộc sống của Tưởng Anh Hiền còn mệt mỏi hơn mình gấp trăm lần.
Lúc chờ đèn đỏ, Kha Nhụy đột nhiên nhớ tới còn có một việc, cô ấy xoay người lại đưa cho Anh Hiền hai cái túi giấy nặng trĩu.
“Cái gì vậy?”
“Tiền anh Phó đưa tới.”
“Tiền gì cơ?”
Anh Hiền mở một trong hai cái túi ra, một cọc tiền được sắp xếp gọn gàng chỉnh tề trượt xuống đùi cô. Chỗ sâu trong túi còn có bốn cọc khác, mỗi cọc là mười nghìn tệ, tổng cộng là năm mươi nghìn tệ.
Kha Nhụy giúp cô nhớ lại: “Một cái là anh Phó đưa cho lễ tân vào tháng trước, nhờ chuyển cho chị. Lễ tân không biết phải xử lí thế nào nên đưa tới chỗ em trước, lúc ấy, chị bảo em trả lại.”
Anh Hiền nhớ ra rồi, đúng là có chuyện này.
Lúc đó, cô bận đến sứt đầu mẻ trán, làm gì có thời gian rảnh để xử lí vài ba nghìn tệ này. Trong tài liệu mà phòng dự án nộp lên có vài chỗ số liệu là từ năm ngoái, không biết là thật sự sơ ý hay là giả vờ sơ ý.
“Em gọi điện cho anh Phó bảo anh ấy tới lấy về, nhưng anh ấy không đồng ý. Anh ấy nói——”
Còn có thể nói cái gì nữa, chẳng qua chỉ là mấy lời “kiên cường bất khuất” chua đến rụng răng mà thôi.
Xem ra, công việc làm vệ sĩ kiếm được rất nhiều tiền, hai tháng là có thể lấy ra một trăm nghìn tệ, e rằng là đưa toàn bộ tiền lương không sót một đồng nào.
Lần đầu tiên cô thấy có người trả lại tiền gấp như vậy, Anh Hiền rất nghi ngờ anh chính là kẻ thích bị ngược đãi.
Cô thờ ơ nói: “Em đi theo chị nhiều năm như vậy, nói cái gì mà làm khó em như thế. Nói đi, anh ta mắng chị à?”
“Không có không có.” Kha Nhụy vội vàng phủ nhận: “Anh Phó nói, em gái của anh ấy không phải là kẻ ăn mày.”
Nói thật, khi nghe thấy những lời này, Kha Nhụy thật sự rất xúc động. Hơn nữa, đợt đó, tất cả mọi người đều bận đến mức chân không chạm đất, vì thế cô ấy cũng quên mất chuyện này.
Mãi cho đến hôm nay về công ty, cô lễ tân Tiểu Đặng lại đưa tới một cái túi giống y như đúc, lúc này, cô ấy mới nhớ ra.
“Hôm nay lễ tân đưa phong bì thứ hai đến, em mới nhớ tới chuyện này. Em đã gọi điện thoại cho anh Phó nhưng anh ấy cứ khăng khăng không nhận… Em rất xin lỗi sếp ạ, em đã làm không tốt. Ngày mai, em chắc chắn sẽ trả lại tiền.”
Kha Nhụy chột dạ, cô ấy nhìn chằm chằm vào Anh Hiền qua kính chiếu hậu.
Người con gái ngồi phía sau tựa lưng vào ghế, khuôn mặt ẩn giấu trong bóng tối, không nhìn ra biểu cảm.
Một lúc lâu sau, Anh Hiền mới nói: “Thôi, giữ lại đi.”
Tiền đưa tới tận cửa thì sao lại không cần chứ.
Màn hình lớn của trung tâm thương mại ngoài cửa sổ đang chiếu trailer của một bộ phim điện ảnh. Nó có đề tài về sự cứu trợ của quân đội, nam chính có đường nét gương mặt cương nghị, động tác biểu diễn cũng không tệ.
Anh Hiền nhìn mấy lần, trong đầu hiện lên một đôi mắt sắc bén, có ham muốn thể xác cũng có phẫn nộ.
Anh sẽ sờ đùi con gái sau khi say rượu ư?
Suy nghĩ này khiến cô muốn bật cười, hứng thú bị lãng quên lại bùng lên ngọn lửa.
Có lẽ anh không biết, nếu như anh không tích cực trả lại tiền như vậy, hoặc là lộ ra vẻ hơi khom lưng uốn gối để lấy lòng, thì cô sẽ buông tha cho anh.
“Kha Nhụy, gửi số di động của Phó Thành cho chị đi.”
“Hả, được ạ.” Điện thoại của Kha Nhụy có một mục chuyên ghi nhớ số điện thoại của đủ loại người. Sau khi tìm kiếm cái tên Phó Thành, cô ấy gửi dãy số kia cho Anh Hiền.
Anh Hiền không lưu lại, chỉ trực tiếp sao chép rồi dán vào mục tin nhắn, gửi đi ba chữ: “Tưởng Anh Hiền.”
Di động của cô nhanh chóng rung lên: “Cô muốn gì?”
Anh Hiền cười khẽ, cất điện thoại đi.
Giọng điệu ngông cuồng như thế cơ à?
Vậy thì cô sẽ không sáo đâu.