Cộng Sinh

Chương 17: Cuộc Sống Mới Hạ


Đọc truyện Cộng Sinh FULL – Chương 17: Cuộc Sống Mới Hạ


Dịch: Tồ Đảm Đang
Vào những ngày cuối cùng sắp bước vào kỳ thi cuối kỳ, Sài Đông Đông bắt đầu thường mời Trần Hi về nhà ăn cơm, cậu nói món ăn cậu làm cũng khá mời cô ấy đến thử, nói hôm nay mới học được một món mới muốn mời cô ấy đến thử mùi vị.

Trần Hi trước nay đều mỉm cười đáp ứng.

Đôi lúc cô ấy sẽ cố ý cười trêu ghẹo nói: “Thế thì vợ cậu sau này phải cảm ơn tôi rồi, tôi giúp cô ấy thử nhiều món như vậy mà.”
Lúc đó Sài Đông Đông chỉ mỉm cười, cười xong lại xùy cô ấy: “Mời cậu ăn cậu cũng không vừa ý, có ai giống cậu không.”
Bạn học trên lớp canh lúc hai người vai về vai đi với nhau là lại phát ra tiếng trầm trồ, có người nhiều chuyện vồ tới phía trước hai người hấm hứ: “Hai người lén lút quen nhau rồi chứ gì, này không thú vị gì hết đâu nghen!”
Sài Đông Đông thì luôn luôn phủ nhận: “Không có mấy người đừng có nói bậy!”
Lục Cửu sẽ xuất hiện trên mỗi một bàn ăn có mặt Trần Hi.

Trần Hi sẽ nói với Lục Cửu: “Xin chào Lục Cửu, rất vui được quen biết cậu.”
Cô ấy sẽ cười tủm tỉm nói với Lục Cửu: “Hôm nay mặt trời bên ngoài không quá nóng, có thể ra ngoài đi dạo chút đấy.”
Cô ấy nói Lục Cửu tôi muốn nghe cậu đàn ghê.

Lục Cửu ôm lấy cánh tay Sài Đông Đông giữa đêm tối, giọng nói cậu ấy nhỏ nhẹ yếu ớt, quanh quẩn trong căn phòng tối tăm tiến vào tai: “Sài Đông Đông, cậu thấy Trần Hi có phải cũng thích tôi không.”

Cậu ấy nhẹ nhàng ôm cánh tay Sài Đông Đông lại, như một thiếu niên đang hoài xuân: “Tôi cảm thấy cô ấy thích tôi.”
Lúc đó Sài Đông Đông đang trong lúc thi cuối kỳ, những trọng điểm mà giáo viên đưa ra trên lớp đang từ từ trôi hết thảy, giáo viên các môn chuyên ngành nói số lần cậu về sớm quá nhiều, điểm chuyên cần của cậu tuyệt đối sẽ không cho cậu nhiều hơn được, cậu thấy mình sắp rớt môn đến nơi rồi.

Giọng nói của Lục Cửu vẫn còn đang quấn quýt bên tai cậu: “Sài Đông Đông, các cậu thi xong bữa cuối cùng ấy….” Giọng nói ấy như gần như xa, đôi lúc lại phiêu đãng tới một nơi rất xa rất xa, đôi lúc lại như một sợi dây thừng có sinh mệnh siết từng chút một từ dưới chân cậu lên đến cả cơ thể, Sài Đông Đông nghe thấy cậu nói: “Khi các cậu thi xong rồi cậu giúp tôi tỏ tình với cô ấy có được không?”
Sài Đông Đông như bị sợi dây thừng ấy thít chặt lấy chiếc cổ của mình, cậu không thể hít thở, một chữ “Không” cũng không thể nói ra được.

Khi thi xong môn cuối cùng bước ra, trong trường đã có không ít sinh viên mang theo hành lý ra khỏi cổng trường, Trần Hi ôm lấy vài quyển sách đi bên cạnh cậu.

Cô ấy nghiêng đầu nhìn cậu, có lẽ là thi cũng được, dáng vẻ cười tủm tỉm: “Chuẩn bị đi đâu chơi hè đây?”
Sài Đông Đông quay đầu nhìn ánh nắng đang phủ lên đỉnh đầu cô ấy, cả thế giới phủ lên một màu sắc ấm áp, cậu cũng mỉm cười: “Có muốn đến chỗ tôi dùng cơm không?” Cậu vừa về phía trước vừa nói, tùy ý hỏi “Các cậu định khi nào đi?”
Trần Hi nói: “Được thôi, có cơm ăn tại sao lại không đi.” Nghĩ gì đó xong lại nói tiếp “Thật ra tôi cũng đang suy nghĩ xem hè này đi chơi hay là tăng chút kinh nghiệm thực tiễn xã hội.” Nói xong cô ấy nhìn Sài Đông Đông mỉm cười như là đang hỏi ý kiến.

“Cậu thấy sao?”
Hầu kết Sài Đông Đông mất tự nhiên cuộn lên cuộn xuống, cậu dời ánh mắt đi nơi khác nhẹ giọng trả lời: “Tôi thấy đều được, bây giờ cũng mới học xong năm nhất, đều tốt cả.”
Cậu nghe thấy tiếng cười của Trần Hi đang đi phía sau, cô ấy không nói thêm gì nữa, đồng thời tâm trạng như đang rất tốt mà ngâm nga câu hát.

Khi sắp đến cửa nhà Trần Hi cười nói: “Hôm nay cậu lại làm món gì mới à?”
Sài Đông Đông im lặng đi tới vài bước, câu nói một cách nhanh chóng mà không rõ ràng lắm: “Hôm nay tôi có lời muốn nói với cậu.”
Trần Hi dường như cảm thấy rất buồn cười: “Muốn nói gì thế?” Cô ấy dành cho người đang nói chuyện tràn đầy sự hiếu kỳ và tôn trọng “Cậu nói đi chứ, tôi đang nghe đây.”
Sài Đông Đông móc chiếc chìa khóa mở cửa nhà ra, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào sàn nhà bên trong kể từ khoảnh khắc khe cửa ấy hé ra, ánh sáng từ bốn phương tám hướng tràn vào căn phòng có vẻ trống trải ấy.

Sài Đông Đông im lặng, sau đó cố tỏ ra thoải mái thở hắt ra một tiếng: “Trần Hi chắc cậu cũng biết đấy.” Cậu duy trì một nụ cười, quay người nhìn người đang đứng ở phía sau.

“Lục Cửu thích cậu.”
Cậu cười: “Cậu biết mà đúng không?”
Sài Đông Đông nhìn cô gái vĩnh viễn luôn có vẻ mặt cười hi hi này từ từ đông cứng lại, sau đó dường như cô ấy đang cố gắng giữ lấy nụ cười của mình nói: “Cậu nói gì?”
Sài Đông Đông im lặng một lúc, cậu mở miệng như thật sự định lặp lại một lần nữa.

Trần Hi đứng ngược sáng, biểu cảm trên mặt bình tĩnh, thậm chí còn cảm thấy hơi buồn cười: “Cậu có ý gì, Sài Đông Đông?”
Sài Đông Đông nói: “Lục Cửu thích cậu.” Cậu hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp “Tôi thấy cậu hình như cũng khá thích cậu ấy?”

Trần Hi nhếch mép: “Tôi không thích cậu ấy.”
Sài Đông Đông yên lặng.

Trần Hi thấy cực kỳ đáng cười: “Cậu ta thích tôi liên quan gì đến cậu, muốn cậu tới giúp tỏ tình sao?”
Nụ cười cô ấy dần tắt, như thể thấy hoang đường vô cùng: “Tất cả những người cậu ta thích đều cần tới cậu giúp đi tỏ tình sao?”
Sài Đông Đông im lặng nhìn cô ấy.

Trần Hi cảm thấy cách tỏ tình giấu giấu diếm diếm kiểu này thực sự là quá tồi tệ, cô nghĩ tới nghĩ lui ngàn vạn lần cũng không nghĩ được tới cái kết như thế này.

Cô cười một tiếng: “Lục Cửu thích tôi, đúng không?”
Sài Đông Đông vẫn không nói lời nào.

Trần Hi nói tiếp: “Cậu ta thích ai tôi không quản được, tôi chỉ đang hỏi cậu.”
Sài Đông Đông yên lặng nhìn những vệt nắng dưới mặt đất: “Cái gì?”
Trần Hi nói: “Tôi chỉ hỏi cậu có thích tôi không?”
Sài Đông Đông nói: “Tôi sẽ không thích người mà cậu ấy thích.”
Lời cậu vừa dứt đã thấy người cách cậu bốn năm bước ấy bước qua, trong lúc bản thân còn chưa phản ứng được gì thì một cái tát đáp lên mặt cậu.

Sài Đông Đông che mặt mình lại, đầu óc trống rỗng như không biết chuyện gì đang diễn ra.

Cậu nhìn cô gái đứng trước mặt mình đỏ mắt lên giận dữ hét lên với cậu: “Sài Đông Đông cậu giả ngốc gì với tôi thế?” Giọng cô ấy lớn hơn “Cậu giả ngốc cái gì, Trần Hi tôi lẽ nào không ai cần sao? Cần cậu đến chơi trò này với tôi?”

Cô ấy hét xong một cậu, giọng nói từ từ nhỏ lại như đang vuốt lại những nếp nhăn trên áo, giọng nói lạnh lẽo cười nói: “Hai người đúng là thú vị thật đấy.”
Cô ấy căm phẫn nói: “Cậu chăm sóc một tên mù cả đời đi, đồ thánh mẫu!”
Cô kéo áo mình: “Cuộc sống cậu ta cậu phải lo, đến cả bạn gái cậu cũng giúp cậu ta tìm, sao các cậu không tự giải quyết với nhau đi cho rồi?” Nói xong là quay người muốn đi, mắt lại đảo lên mặt Sài Đông Đông một vòng “Tôi sẽ không xin lỗi vì cái tát này đâu Sài Đông Đông.”
Nói xong cô ấy đã rời đi.

Trên con đường có người đi qua, có người bước chậm lại lướt qua cậu như đang xem kịch hay.

Ánh chiều tà kéo dài hình bóng rời đi của bọn họ.

– —-
Tồ: Mọi người ơi, do mình không có thời gian nên một tuần có thể chỉ làm được một hai chương thôi, rất buồn nhưng mong mọi người thông cảm và cố gắng đợi mình nhé.

Mình hứa sẽ không có chuyện drop truyện đâu.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.