Đọc truyện Công Lược Tra Nam – Chương 3
Editor: Búnn.
Haha.
Đây là phản ứng duy nhất của Dung Tự sau khi tiếp thu hết tất cả nội dung vở kịch.
“Cái tên Dung Tự này có liên quan gì tới tao sao?” Sau đó cô hỏi câu hỏi đầu tiên với hệ thống.
Nghe vậy, hệ thống im lặng một lúc, mãi lâu sau mới trả lời: [Đúng lúc cùng tên thôi…]
Nghe được câu trả lời như vậy, Dung Tự mới thở phào một cái, cái này còn được, nghĩ tới Dung Tự cô cũng được coi là tung hoành trên tình trường vài chục năm, đến bây giờ còn chưa gặp được địch thủ, cô không tra người ta thì thôi, khi nào thì đến lượt người khác tới tra cô? Biết rõ vị Dung Tự này không phải là kiếp trước của bản thân, cũng không phải là một thế giới khác song song với thế giới của mình, đúng lúc là cùng tên, trong lòng cô thoáng cái liền dễ chịu hơn không ít.
Nhưng chính là vì cùng tên, cô vẫn mơ hồ cảm thấy có chút buồn nôn đến hoảng, bởi vì đầu óc cô gái này có nước, còn là bị thiên thạch làm cho có nước, loại tra nam kia tốt ở đâu chứ?
Đã đối xử với cô như vậy rồi, cuối cùng bị hủy dung, cô không bắn hai quả pháo chúc mừng, lại còn tha thiết trở về chăm sóc anh ta? Cuối cùng còn HE?
Cô gái này bị có vấn đề về não sao?
Cô nghĩ nếu cha mẹ gặp tai nạn giao thông của cô gái này mà biết thì e là sẽ nhảy thẳng từ trong quan tài ra, dẫn cô gái này tới ở cùng, cho đỡ phải rộn lòng.
Nói đi nói lại tới cuối cùng nữ chính vẫn là bị hại, nam chính bị què, hủy dung, là vì phụ trợ nữ chính yêu đến kiên trinh, yêu đến vĩ đại, hay là bởi vì như vậy khiến hai người xứng đôi hơn?
Dù sao mặc kệ là do nguyên nhân nào, Dung Tự cũng cảm thấy nghẹn đến hoảng…
“Cho nên việc tao cần phải làm là công lược tâm của người này phải không?” Hồi phục một lúc, Dung Tự thầm hỏi hệ thống như vậy.
[Đúng.]
“Sau khi công lược thì sao?”
[…Tùy cô.]
“Hả?”
Dung Tự liếm liếm môi dưới, chuyện này đáng làm đây!
“Độ thiện cảm vừa rồi là sao?”
[Mở kiểm tra độ thiện cảm của Giang Thừa Diệc không?]
“Mở.”
[Hiện đang trong nhiệm vụ tân thủ, lần thu phí này có thể miễn, mở kiểm tra hảo cảm của Giang Thừa Diệc và nhắc nhở.]
“Đợi đã, vừa rồi ta đã muốn hỏi mày rồi, mỗi lần mày đều nói là lần thu phí này có thể miễn, có phải nhiệm vụ sau đó mày sẽ lấy tiền không? Mẹ nó, tao làm việc giúp mày, mày còn muốn thu tiền của tao, mày đừng quá đáng nhé, 417, 417, tao thấy mày chính là mê tiền quá đáng (1), một hệ thống như mày muốn nhiều tiền như vậy làm gì? Cảnh cáo trước, tao không có tiền! Là một con ma nghèo!”
(1) 417 có phiên âm là [Sìyīqī] và đồng âm với [Sǐ yào qián] – 死要钱: Ý là tử thi trong quan tài rồi mà còn vươn tay ra đòi tiền. Hình dung người yêu tiền đến mê mẩn, chết cũng không bỏ qua.
[…Đối tượng công lược trọng điểm: Giang Thừa Diệc, độ thiện cảm hiện tại: 35.]
“Hả, độ thiện cảm vẫn còn rất cao? Cắt, không có tính khiêu chiến!”
[Khi độ thiện cảm của anh ta tăng lên tới 100, sẽ được tính là công lược thành công, đổi số điểm chấm của anh ta cùng số điểm cô nhận được thành tiền vàng, sau khi nhiệm vụ tân thủ kết thúc, có thể khu giao dịch trong thương thành mua sắm đạo cụ cô cần, thậm chí là cơthể của cô, đến lúc đó cô muốn tách rời tôi cũng được.]
Âm thanh của hệ thống vẫn là âm thanh máy móc không chút tình cảm kia, nhưng tới tai Dung Tự lại bao hàm lực đồng hóa và lực hấp dẫn vô cùng lớn, ngay cả cơ thể cô cũng có thể mua? Thậm chí dù bao nhiêu thế kỉ cô cũng có thể nhận được, kiểu mua bán này không thiệt thòi, điểm chấm tra nam đổi thành tiền vàng, nói cách khác công lược Giang Thừa Diệc, tối thiểu cô có thể nhận được 98 tiền vàng.
Trong nháy mắt cảm quan vừa rồi Dung Tự nghĩ tới vẻ mặt Giang Thừa Diệc còn cảm thấy có chút đáng ghét lập tức thay đổi biến đổi, ở đâu còn nhìn đáng ghét chứ, rõ ràng chính là đáng yêu vô cùng, hahaha.
Hệ thống cảm nhận được tâm trạng biến hóa lớn của Dung Tự, không tự chủ được xuất ra một dãy số kỳ quái, sau đó giống như là phát hiện được cái gì đó nên lại yên lặng.
Mà đúng lúc này, Giang Thừa Diệc vừa rời đi lại mở cửa vọt vào lần nữa, sao bây giờ lại quay trở lại thế?
Dung Tự cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng cô không bỏ qua cơ hội xoát độ thiện cảm.
Chỉ là đối phương vừa vào cửa đã không thèm liếc nhìn cô một cái, vào thẳng phòng ngủ xong liền bắt đầu lục tung lên, Dung Tự nghĩ một lát, ngay cả nước mắt trên mặt cũng không lau liền lại đỏ vành mắt đi vào theo.
Thấy đối phương lấy vali hành lý ra bắt đầu thu thập, dáng vẻ giống như là muốn dọn khỏi nhà.
Làm sao có thể không dọn ra khỏi nhà đây?
Dù sao trong nội dung vở kịch, Lâm Dĩ Nhu được người ta điều tra ra được đang ở trong một nông trại xa xôi trên một đảo nào đó của nước Mĩ, dựa theo chấp niệm Giang Thừa Diệc dành cho cô ta, thì dù đối phương bây giờ đang ở trong vũ trụ, anh ta cũng muốn tìm tới tự mắt nhìn thấy mới hoàn toàn yên lòng, vì vậy cách một Đại Tây Dương làm sao có thể biến thành lửa ngăn cách tình yêu nóng bỏng của anh ta dành cho Lâm Dĩ Nhu chứ.
Dung Tự châm chọc thầm nghĩ, nhanh chóng tiến hành hành động chính thức.
Đứng ở cửa phòng do dự thật lâu nhưng không có ý muốn đi vào, cô biết có lẽ vì Giang Thừa Diệc cũng biết cô ở đây, động tác hơi chậm lại, nhưng vì cô không mở miệng nói chuyện, cũng không có ý làm phiền anh ta, cho nên anh ta cũng không có tâm tình giải thích.
So sánh với Lâm Dĩ Nhu, tất cả mọi người đều phải xếp sang một bên.
Nhưng đợi anh ta thu thập xong, trong khoảnh khắc đứng lên xoay người anh ta nhìn thấy Dung Tự sớm đã lệ rơi đầy mặt nhìn về phía anh ta, mắt mờ mịt như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với anh ta, dáng vẻ yếu ớt sợ hãi này, thoáng cái liền gợi lên áy náy trong lòng Giang Thừa Diệc.
Thấy Giang Thừa Diệc cũng nhìn lại, Dung Tự thậm chí còn không để anh ta có cơ hội mở miệng, đã lao thẳng vào lòng anh ta.
Tiếng khóc vẫn luôn đè nén trong cổ cuối cùng cũng dịu dàng phóng thích ra ngoài, không hề gào khóc, vì đối với người không thương bạn, gào không không chỉ không dễ nhìn, không dễ nghe, mà còn khiến đối phương thêm phiền chán, âm thanh nhẹ nhàng mềm mỏng như vậy vừa đủ để tạo cảm giác tồn tại.
Dung Tự không nói gì, chỉ khóc, Giang Thừa Diệc cũng không vì vội mà đẩy cô ra.
Đợi cô suy nghĩ xong, kiên nhẫn của Giang Thừa Diệc cũng vừa lúc tới điểm cuối: “Thực xin lỗi…Là…Là em không tốt…Chỉ là em…Chỉ là em có chút không khống chế được…Em không kiềm chế được lòng của em…Biết rõ vị trí của chị Nhu trong lòng anh…Nhưng vẫn không biết lượng sức muốn khiêu chiến…
Nói xong cô đột nhiên mở đầu, tiếp tục dùng hai mắt đẫm nước mơ màng nhìn Giang Thừa Diệc, lúc nước mắt của bản thân sắp rơi xuống, liền quật cường đưa tay lên dùng sức lau đi: “…Kết quả không tự lượng sức mình em đã biết rồi, từ này về sau…từ nay về sau em không…” Câu nói sau đó làm thế nào cũng không nói ra được.
Nước mắt của cô lại rơi xuống, chỉ là lúc này cô lại không lau đi.
Giang Thừa Diệc thấy cô như vậy, trong lòng cũng đột nhiên thoáng qua một chút chua xót: “Dung Dung…Em…Haiz…”
Than nhẹ một tiếng liền tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Dung Tự nghe thấy nhắc nhở độ thiện cảm tăng lên 5 điểm trong đầu, việc làm đầu tiên là chậm rãi đưa tay thử ôm eo Giang Thừa Diệc một chút, động tác vô cùng dịu dàng, sau đó có thể là do không cảm nhận được kháng cự của đối phương, liền duỗi thẳng hai tay, ôm chặt lấy cả người đối phương, cả người cũng có chút run rẩy theo, vui đầu vào trước ngực Giang Thừa Diệc, lại nghe được nhắc nhở độ thiện cảm của đối phương tăng 1 thêm 2 điểm, âm thanh leng keng leng keng giống như tiếng tiền vàng rơi xuống.
Thật sự quá là hạnh phúc!
Dung Tự càng ôm càng chặt, giống như người rơi xuống nước ôm chặt lấy bè gỗ duy nhất có thể cứu mạng bản thân.
Nhưng thời gian ấm áp (kiếm tiền) vẫn vô cùng ngắn ngủi, không tới một lúc, hai người liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại giống như đùa đòi mạng của Giang Thừa Diệc vang lên, sau đó thân thể Dung Tự trong nháy mắt cứng đờ, càng ôm chặt hơn nữa, nhưng ngay sau đó liền vội vàng buông ra.
Tiếng khuyên nhủ của Giang Thừa Diệc nghẹn trong cổ họng, một lúc lâu sau cũng chưa hồi phục tinh thần, còn Dung Tự đã xoay người rời đi.
Đầu bên kia điện thoại đang giục, lúc này anh ta không thể để ý tới Dung Tự được nữa rồi.
Nhận điện thoại xong, lúc xông ra khỏi cửa cũng không phát hiện Dung Tự ra ngoài tiễn anh ta.
Mãi đến lúc ngồi lên xe của mình, sau khi phân phó lái xe đi về phía sân bay, anh ta mới đột nhiên nghe được tiếng thét kinh hãi của lái xe.
Anh ta quay về phía sau nhìn, quả nhiên thấy Dung Tự vừa lau nước mắt vừa đuổi theo phía sau xe của anh ta, hoàn toàn không có âm thanh nào, nếu lái xe không phát hiện ra, e là cô bé ngốc này sẽ thật sự đuổi theo luôn.
Trong nháy mắt Giang Thừa Diệc cảm giác lòng mình bị nhéo một cái, nhưng cúi đầu nhìn hình khóa điện thoại có thể là sườn mặt mơ hồ của Lâm Dĩ Nhu, vẫn nhẫn tâm bảo lái xe lái nhanh một chút, máy bay sắp cất cánh rồi, anh ta không còn thời gian nữa.
Dĩ Nhu mới là quan trọng nhất, cô ấy mới là quan trọng nhất!
Giang Thừa Diệc tự nói với mình như vậy.
Lại không nghĩ đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy Dung Tự ở phía sau cuối cùng cũng không kiềm chế được gọi anh ta một tiếng.
“Thừa Diệc…”
Hai chữ này bật ra theo tiếng khóc nức nở.
Sau đó cả người cô dừng lại, ngơ ngác nhìn chiếc xe đi xa dần, nước mắt rơi như mưa.
Nghe thấy tiếng gọi Giang Thừa Diệc nhắm hai mắt lại, không quay đầu lại nhìn, nhưng tay cầm di động lại sớm nổi gân xanh.
“Nhị thiếu gia, Dung tiểu thư, cô ấy…”
“Làm tốt chuyện của cậu, đừng quan tâm như cái khác!”
Giang Thừa Diệc lạnh lùng nói.
“Dạ.”
Mãi đến khi chiến xe đó hoàn toàn biết mất trong tầm nhìn của mình, lúc này Dung Tự mới vừa kiểm tra độ thiện cảm của Giang Thừa Diệc, vừa đi về.
Ơ, không tệ, tiền này tới cũng quá nhanh rồi, không tới nửa tiếng, độ thiện cảm đã tăng từ 35 đến 60 rồi.
A, chỉ có điều Dung Tự cũng không có ý kiêu ngạo, dù sao người thích thế thân bướng bỉnh như Giang Thừa Diệc thì ở giai đoạn trước tất cả tốc độ tăng độ thiện cảm đều là hư không, cái chính thực sự còn ở phía sau, dù sao loại thế thân mơ hồ không rõ khái niệm này, chạy nước rút đoạn cuối mới là quan trọng nhất, khiến đối phương quyết một lòng mà chạy nước rút.
Bởi vì biệt thự này của Giang Thừa Diệc cũng cài đặt không ít máy giám sát, cho nên cô cũng không lộ ra vẻ mặt vui vẻ, gần như là thất hồn lạc phách chậm rãi thong thả trở về.
Sau khi trở lại biệt thự, việc đầu tiền chính là quăng người xuống sô pha, ôm chặt lấy hai chân, khóc lóc một hồi, cuôi cùng mới cảm thấy mĩ mãn ngủ quên mất.
Mà ở trong xe bên kia, Giang Thừa Diệc cuối cùng cũng không nhịn được mà mở máy giám sát trong nhà ra, nhìn Dung Tự cả người gầy yếu ngủ trên sô pha, trên mặt vương đầy những vệt nước mắt chưa khô thì trong lòng càng cảm thấy hốt hoảng, dọc dường đến sân bay trải qua bằng cách nhìn cô ngủ, mãi đến lúc lên máy bay mới lưu luyến tắt điện thoại.
Dung Tự ngay cả trong lúc ngủ cũng nghe thấy nhắc nhở độ thiện cảm tăng lên 5 điểm lần nữa, khóe môi khẽ cong lần.
Đối thủ ngu như vậy cũng không có cảm giác thành tựu gì.
Hai ngày sau, đôi mắt sưng húp của Dung Tự cuối cùng cũng tốt lên, cuối cùng cũng ra khỏi biệt thự, chủ yếu vẫn là bởi vì trong thời gian này, tâm Giang Thừa Diệc bị Lâm Dĩ Nhu chiếm hết cũng vốn không có thời gian xem cô biểu diễn, cho nên cô việc gì phải tra tấn chính mình như vậy.
Cho nên thừa ra rất nhiều thời gian…
Dung Tự đứng trước cửa Châu Quang Bảo Khí, nghe âm thanh nhắc nhở của hệ thống bên tai, khóe miệng chậm rãi nâng lên.
[Hệ thống nhắc nhở: Phát hiện tra nam Giang Thừa Minh, hệ thống chấm 88 điểm, có thể tính là đối tượng công lược trọng điểm, có mở kiểm tra độ thiện cảm không?]
Haha, thực thú vị…