Đọc truyện Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ – Chương 6: Đại Hán Trong Núi Sủng Thê (6)
Edit: Há Cảo
Banner: TheJuneTeam
———- ❤———-
Vì sao?
Vì sao?
Khiến Vân Y thực sự khó hiểu.
Trong lòng Cố Hạo, không phải là không có tăng lên. Chẳng qua là hắn luôn áp chế xuống, bởi vì Vân Y có thể sẽ rời đi. Vân Y vốn nên không ở nơi này, nàng hẳn nên sống sung sướng trong gia đình giàu có kia. Lại cứ hết lần này tới lần khác đi theo mình.
“Nương tử, về nhà ăn cơm thôi.”
Vân Y đang cùng các cô nương trong thôn nói chuyện thì nghe thấy Cố Hạo từ trong nhà đi ra gọi mình về ăn cơm.
“Ngại quá, ta phải về nhà ăn cơm rồi. Lần sau lại nói tiếp nha.” Vân Y xin lỗi mà nói.
Trong tầm mắt hâm mộ của các cô nương, Vân Y đứng lên nắm lấy tay Cố Hạo trở về nhà.
“Mệnh của Vân Y thật là tốt. Cố Hạo đối xử với nàng thật sự là cực kỳ tốt.” Một vị cô nương nhìn theo bóng dáng của Vân Y, hâm mộ mà nói.
“Con người Vân Y vốn dĩ đã tốt rồi. Một chút dáng vẻ cao ngạo của nha hoàn nhà giàu cũng không thấy.” Một cô nương khác cũng nói tốt cho Vân Y.
“Nhưng mà Vân Y xấu như vậy, lại có thể tìm được người đối xử tốt với nàng. Tại sao ta lại không tìm thấy chứ?” Một cô nương khác lại tức giận bất bình mà nói, vì sao mình lại không lại không thể có được lọai vận khí tốt như thế chứ.
“Haha, những việc này không thể hâm mộ được đâu. Nếu như cũng muốn có được vận mệnh tốt như thế, thời điểm tìm tưởng công nhìn kỹ một chút là được rồi.” Một cô nương chu đáo nói.
Bên này Vân Y cùng Cố Hạo đã đi xa, tất nhiên không nghe được âm thanh nghị luận của mấy cô nương.
“A Hạo, hôm nay chàng làm món gì ngon a?” Vân Y ngước mắt, long lanh nhìn Cố Hạo.
Cũng không biết có phải do tài nghệ nấu nướng của Cố Hạo lên tay không mà khẩu vị của Vân Y ngày càng tốt, cô cảm thấy lượng cơm gần đây mà mình ăn thật sự rất là lớn à.
“Có thịt cá, còn có canh gà, thỏ hoang khi ta lên núi săn thú. Không phải lần trước nàng nói muốn ăn thỏ nướng sao?” Cố Hạo không biết có phải do công của mình không mà gần đây lại thấy nương tử béo lên không ít.
“À”
Vân Y gật đầu. Đúng là lần trước nàng có nói qua, chỉ là ngẫu nhiên nhắc đến thôi, không nghĩ tới hắn lại nhớ được. Cô vừa mới ngồi xuống trước bàn liền ngửi được mùi tanh của cá.
“Ọe…ọe…”
Lập tức bịt miệng mình lại chạy ra một góc mà nôn khan. Cố Hạo nhìn thấy vậy lập tức đuổi theo.
“Nương tử, nương tử nàng làm sao thế? Đây là làm sao thế?”
Vân Y không có thời gian mà để ý tới Cố Hạo. Trên mũi tràn đầy mùi tanh của cá khiến cô nôn không ngừng lại được. Thấy nương tử mình thế kia, Cố Hạo khồng chần chờ vội cõng nàng chạy ra ngoài. Cũng không quản Vân Y có thể nôn lên thân mình hay không.
Đại khái nửa khắc sau, Cố Hạo đã đưa Vân Y đến được nhà của vị đại phụ trong thôn. Bây giờ đang là buổi chiều, y quán của đại phu vẫn chưa đóng cửa. Có thể do lại đang là mùa xuân nên người trong y quán vẫn còn khá nhiều.
Cố Hạo cũng không thể quản được nhiều người hay không, vừa đến liền la to.
“Đại phu, đại phu ông mau tới xem giúp ta, xem nương tử của ta bị gì thế này?”
Đại phu và mọi người trong thôn vừa nghe được âm thanh vang dội của Cố Hạo liền quay đầu lại xem. Cố Hạo bởi vì được xem là nhị thập tứ hiếu tướng công nên khiến mọi người vây quanh hâm mộ mà nhìn, trở thành một người nổi tiếng.
Mà nhìn bộ dáng sốt ruột của Cố Hạo, cũng cảm thấy nương tử của hắn đúng là xảy ra chuyện gì rồi.
-21.5.2018-
Úi tà tà (∪ ◡ ∪) nôn rồi nôn rồi nạ, có thai rồi nạ (∪ ◡ ∪). Còn 2 chương và 1 ngoại truyện nữa là hết vị diện 1 rồi. Tớ sẽ cố trong ngày mai trình làng mọi người nhá.