Đọc truyện Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ – Chương 51: Giáo chủ muộn tao (20)
Edit: Khánh – Beta: Há Cảo
Banner by PhThu02
———-❤———-
Đúng rồi, ở trong trí nhớ của nguyên chủ, đúng thật là lúc còn nhỏ có luyện qua võ. Cuối cùng, lại vì thiên tư tốt hơn con của mẹ cả nên bị cưỡng bách không được tiếp tục luyện công.
“Cẩn thận.” Nhìn Vân Tung Dương đánh lén phía sau Ân Tây Dã, cô không chút suy nghĩ, bóng hình xinh đẹp màu trắng chỉ nhẹ nhàng nhảy như cánh bướm, phi thân che ở phía sau Ân Tây Dã.
Giây tiếp theo, mũi tên màu trắng bạc đã hoàn toàn cắm vào đầu vai.
Mơ hồ nghe được một tiếng cắt qua vang lên, rồi mới thật sâu cắm vào bên trong xương thịt.
Vân Y kêu lên một tiếng, một giọt máu tươi theo mũi tên chảy xuống trên mặt đất, rồi lại một giọt thêm một giọt……
“Nàng……” Ân Tây Dã xoay người, khó có thể tin nhìn Vân Y.
【Đinh – Độ hảo cảm +10, tổng độ hảo cảm là 90, ký chủ cố lên! 】
Vân Y chịu đựng đau nhức chậm rãi mở mắt, thâm tình mà si mê nhìn Ân Tây Dã, khuôn mặt tái nhợt gợi lên nụ cười tuyệt mỹ, môi đỏ nhiễm máu khẽ mở, “Chàng không có việc gì, tốt quá……”
Nói xong, cơ thể mảnh mai liền ngã vào lòng Ân Tây Dã.
Ân Tây Dã mở to hai mắt, gắt gao mà nhìn Vân Y trong lòng ngực của mình, rồi mới nhìn về phía những người xung quanh, dường như là đang nhìn người chết vậy.
“Các ngươi, không nên làm nàng ấy bị thương.” Ân Tây Dã bùng nổ, chiếc lá phong cuối cùng rơi xuống, trong rừng phong lại khôi phục yên lặng.
Là yên lặng như chết.
“Các ngươi đều là phế vật sao?” Trong ma giáo, nhìn những người được gọi là danh y, bọn họ đều nói Vân Y không có việc gì. Nhưng mà Vân Y vẫn luôn hôn mê bất tỉnh.
Tính tình Ân Tây Dã ngày càng bạo phát. Mỗi một ngày nhìn bọn họ lại càng thêm tức giận.
Sau khi hắn điều tra, mới phát hiện ra ngày hôm ấy, hành tung của mình bị bại lộ, đều là do Khuông Chỉ Dung.
Bởi vì nàng ta muốn đem chuyện này giá họa cho Vân Y. Nhưng mà không nghĩ tới Vân Y lại làm thế này.
Chắn một kiếm cho Ân Tây Dã, hôn mê đến giờ vẫn chưa tỉnh lại. Khuông Chỉ Dung cuối cùng bị nhốt vào trong đại lao, cùng Toàn Tùng Dương nhận hết lăng nhục.
Nhưng Vân Y vẫn không chịu tỉnh lại. Ân Tây Dã còn vì Vân Y, bắt lấy hai thái y nổi danh nhất trong hoàng cung tới.
Nhưng mà, vẫn như cũ không tỉnh lại. Khiến tâm tình của Ân Tây Dã mỗi ngày trôi qua lại luống cuống thêm một chút.
Nếu như…… Vân Y cứ như vậy mà rời đi, vậy hắn nên làm sao bây giờ?
Chuyện xảy ra quá nhanh, làm hắn không biết phải làm sao cả, đành phải nỗ lực nhớ lại những hồi ức trước kia, cảm thấy khi ấy tốt đẹp đến mức ngốc ra.
Nhưng trí nhớ là có hạn, cho dù là hồi ức thế nào cũng sẽ không nhớ nỗi mãi mãi.
Ngay lúc này đây, nàng lại lặng yên rời đi, làm ta cảm thấy mờ mịt, làm sao mới có thể giữ nàng lại được?
Ân Tây Dã ngồi trước giường Vân Y, đã qua hai tháng rồi, Vân Y vẫn luôn nằm trên giường như thế.
【Xin đừng hỏi ta vì sao hai tháng này Vân Y không ăn gì mà lại không chết, cần phải biết rằng, thuốc đông y ở cổ đại vẫn rất có tác dụng đấy. Sẽ không bị chết đói đâu.】
“Ah ~” Vân Y cảm thấy mình đã mơ một giấc mơ rất dài, mơ thấy mình biến thành một sứ giả thời không.
Xuyên qua các thế giới khác nhau, giúp đỡ nhóm nữ phụ, tiêu trừ đi oán khí của họ.
Cô cảm thấy giấc mơ này thật buồn cười, trên đời này, làm sao lại có việc li kỳ như thế chứ.
“Ký chủ, việc li kỳ mà cô nói, là bao gồm sự tồn tại của tôi sao?” Nhìn phản ứng của Vân Y, hệ thống nhịn không được mở miệng.
Nhưng mà, trong tiếng máy móc lạnh băng còn có thể nghe ra được một chút tủi thân và tức giận.