Đọc truyện Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ – Chương 39: Giáo Chủ Muộn Tao (8)
Edit: Há Cảo
Banner by PhThu02
———-❤———-
Lời Ân Tây Dã vừa nói xong khiến ám vệ đột nhiên nhớ lại giáo chủ nhà mình là một người như thế nào.
Ngươi nói xem, sao hắn ta có thể khinh suất như thế?
“Vâng ạ.”
Ám vệ lắc người một cái, rời khỏi nơi giáo chủ luyện công.
Ân Tây Dã ném cái khăn đang cầm trong tay về phía sau, khăn tay theo gió bay xuống vách đá.
Nhìn ánh trăng vàng dần dần lặn xuống, thân hình Ân Tây Dã như được mạ lên một sắc vàng. Khiến người nhìn vào liền cảm thấy chói mắt, mà đôi mắt nhắm lại kia của hắn, khiến ngũ quan trầm tĩnh càng thêm tuấn tú lạ thường.
“Đúng rồi, nàng ấy bây giờ thế nào rồi?” Đột nhiên Ân Tây Dã mở mắt, mở miệng hỏi một câu này.
Rõ ràng bốn phía không có ai, nhưng lời của Ân Tây Dã vừa dứt, lại nghe được giọng nói của một ám vệ vang lên: “Không có làm gì cả, giống như không hề thay đổi.”
Ân Tây Dã cau mày, sau đó xoay người, bước về phía phòng Vân Y.
Vân Y ngồi trước bàn, tuy rằng Ân Tây Dã tức giận bỏ đi rồi, nhưng mà, cũng không có ý định ngược đãi cô.
Cho nên mỗi sáng sớm, đều có hai thị nữ đến đưa cơm cho cô.
Nhưng mà, trừ hai thị nữ đưa tới đưa cơm ra, cô chưa từng nhìn thấy những người khác…
Đương nhiên, lúc dập lửa tối hôm qua, cô còn chưa kịp phản ứng đã bị Ân Tây Dã ôm kín vào trong lòng.
Cũng hoàn toàn không nhìn thấy được ai…
“À này, ta có thể gặp A Tây…giáo chủ của các ngươi một lát không?” Vân Y nhỏ giọng nhẹ nhàng hỏi.
Chỉ là, Vân Y dịu dàng khiến người khác nhìn không được, bởi vì lúc này…
Những thị nữ kia cực kỳ hận Vân Y, cũng bởi vì cô, mới khiến ma giáo bị thiệt hại nặng nề như vậy.
Vân Y bị đối xử lạnh nhạt cũng không thèm để ý, dù sao…cô cũng có biện pháp.
Chẳng qua, 30 độ hảo cảm, Vân Y vẫn cảm thấy đây là một khởi đầu tốt đẹp, dựa theo tình tiết phát triển trong cốt truyện, cô phát hiện ra một vấn đề.
Thì ra nguyên chủ đã quen biết trước với giáo chủ, nhìn dáng vẻ của hắn, hình như là vì trước kia…nguyên chủ chán ghét hắn?
Bởi vì sau khi xảy ra chuyện lần này, nguyên chủ vẫn rất là chán ghét hắn, cũng không hề cảm thấy áy náy về hành vi của mình.
Dần dần sau đó, giáo chủ kia bởi vì tức giận, nên đã tìm hộ pháp chời trò giả yêu nhau…Giả đến thành thật.
Nghĩ đến đây, Vân Y cảm thấy cần phải tăng nhanh tiến độ rồi, quan trọng nhất là, hiện tại cách thời điểm kia không xa lắm.
Thời điểm gì?
Đương nhiên là thời điểm giáo chủ đi tìm hộ pháp chọc giận Vân Y, cuối cùng giả mà thành thật ấy.
Lúc Ân Tây Dã đi đến cửa phòng Vân Y, mơ hồ nghe được tiếng nói từ bên trong vọng ra.
Lắng nghe cẩn thận, nàng ấy tìm mình?
Chẳng qua, mọi người trong giáo đối xử với Vân Y như vậy, hắn cũng có thể đoán được một chút. Dù sao, nàng ấy làm như vậy, đối với mọi người trong giáo mà nói, thật sự là…
“Khụ khụ!” Ân Tây Dã đột nhiên cảm thấy hắn làm việc ngu ngốc rồi, cư nhiên lại giả vờ ho khan để biểu thị sự tồn tại của mình sao?
Ân Tây Dã có chút lúng túng, sau đó phất tay áo, để hai thị nữ kia đi xuống trước.
Mà hắn, đứng đối diện với Vân Y, nhìn cô, trầm giọng hỏi: “Nghe nói, nàng tìm ta?”
Vân Y vừa nghe hắn hỏi như thế, mồ hôi chảy xuống, cái gì mà nghe nói…Nghe ai nói? Cô vừa nói hết câu là hắn đã xuất hiện rồi.
-22.6.2018-
Từ “muộn tao” tớ có giải thích ở đầu chương 32 rồi, nên mọi người ai còn thắc mắc trở lại chương 32 xem hộ tớ nhá. Đang online 3G trên điện thoại nên không tiện lại =(((((
Vẫn vấn đề cũ:
TÌM EDITOR!
TÌM EDITOR!
TÌM EDITOR!