Bạn đang đọc Công Lược Nhân Vật Nam Chính Chúng Ta Mau Kết Hôn – Chương 122: Tâm Tình Của Trần Dương Thế Giới Thực
Công cuộc tìm kiếm cậu bắt đầu, Trần Dương đã ngoan ngoãn xách đít chạy đi.
Thấy người đã ra ngoài, cậu lấy điện thoại ra tiếp tục tra cứu.
Chỉ là truyền thuyết truyền miệng, tính xác thực thì hẳn không được đáng tin lắm.
Nhưng chỉ còn cách đó, cậu không thể không làm.
Thế giới song song hay chỉ là một thế giới lập trình gì đó, cậu không tin là thực nhưng cái giấc mộng ấy cậu chắc chắn điều đó là sự thật.
Sống chết gì, cậu cũng phải trở lại nơi đó, dù không hạnh phúc vì không có hắn nhưng cái cậu chân quý là ba đứa con của mình.
Cái chấp niệm chỉ mang tên con mình.
Cậu không dám chắc chúng nó ở chỗ đó an toàn hay không, chính cậu còn bị bạo hành nữa kia mà, nên rất sợ hai đứa trẻ sẽ lại trở thành người vô gia cư lần nữa.
Vịnh Đông Bắc Asten, Hòn đảo phía Tây đó chỉ là những dữ liệu mà cậu nhận được.
Ít ỏi như thế, cậu sợ không tìm được.
Niềm tin thúc đẩy, cậu vì hạnh phúc trước mắt, tin chắc rằng nơi đó là thật dù chỉ là lời truyền miệng.
Lên Google tìm kiếm địa điểm, chỉ có nơi mang tên Hòn Đông Asten nằm giữa hai thành phố lớn là một hòn đảo nhỏ xung quanh cũng chẳng có một hòn đảo nào.
Cứ như một tâm điểm giữa hai thành phố, càng nghi ngờ cậu ngẫm nghĩ phải đến trực tiếp điều tra Hòn Đông Asten.
Đợi cơ thể nghỉ ngơi lành lạnh, vết thương trên đầu cũng đã lành trên trán lại xuất hiện thêm một vết sẹo nhỏ, không lớn lắm nhưng đủ gây chú ý với người trước mặt.
Thời gian cơ thể nghỉ ngơi đã 1 tuần, trong 1 tuần đó cậu đã sắp xếp tất cả.
Tài sản sẽ chia cho các nhà cô nhi và công ty lớn đó, cậu đã thuê luật sư giao phó cho Trần Dương.
Nơi đó là nơi đặt cả tâm huyết cậu làm nên, điều đó gây lên làn sóng lớn trong nội bộ, Trần Dương không đồng ý.
Cậu chỉ bị thương đầu, đâu có bị thương ở thần kinh, Trần Dương không nhận, dù đã từ chối nhưng vẫn không thể cản được cậu.
Từ đầu đến cuối, vẫn không thể hiểu cậu muốn gì.
” Chủ Tịch, anh thật sự đi sao, anh không luyến tiếc gì sao.
Anh thật sự bỏ cả sự nghiệp mà anh đã đạt được như vậy sao, anh cũng chỉ có 26 tuổi.
Đâu phải ông cụ mà dưỡng lão dưỡng sinh gì chứ, công ty không thể có anh được.”
Cũng 1 tuần qua, Trần Dương lúc nào cũng khuyên nhủ cậu, từ khi nghe sau câu chuyện mà Trần Dương kể.
Chủ tịch ngày càng chẳng coi công việc ra gì, suốt ngày thơ thẩn.
Song, đột nhiên lại muốn đi du lịch công ty giao cho Trần Dương quản lý.
Cũng đâu ngờ một ngày đổi đời như vậy, nhưng Trần Dương càng lo lắng cậu hơn.
Người đang ở độ xuân xanh ngời ngời như thế, trong tay cũng có nhiều danh tiếng lại trở nên nghĩ thông thoát hơn, cứ như một ông già sắp chết.
Không thiết gì của cải, như đã hiểu ra rằng của cải chỉ là phù dù của trần gian, cuối đời chỉ muốn an nhàn.
” Không có tôi, công ty vẫn tốt.
Tôi tin cậu có thể làm được, đừng lo lắng quá, tôi không nghĩ đến cái chết đâu, đừng nghĩ nhiều.
Việc của cậu bây giờ, chính là đẩy công ty lên tầm cao mới, tôi tin mình không chọn nhầm người đâu!!.”
Sắp xếp quần áo, cậu quay lại nhìn Trần Dương vỗ vỗ vai.
Người này đã giúp đỡ cậu rất nhiều, cũng là người mà cậu tin tưởng nhất, cậu rất kì vọng vào Trần Dương.
Công báo đáp Trần Dương, công ty đó có lẽ là không đủ, cậu còn nợ Trần Dương rất nhiều.
” Nhưng chủ tịch à, anh làm sao đến cái đất nước khỉ ho cò gáy như vậy chứ.
Chẳng lẽ, chuyện tôi kể anh, anh thật sự động tâm sao.
“
Đã suy nghĩ 1 tuần qua, Trần Dương bây giờ mới dám hỏi, có lẽ kể chuyện cho cậu là điều không đúng.
Chẳng lẽ, cậu thật sự tin vào những thứ vớ vẩn như thế.
” Không, Cậu đừng quan tâm tôi nhiều quá.
Tôi thấy mình nợ cậu đấy, tôi chỉ muốn thư giãn, đến một thời điểm nhất định nào đó.
“
Ngắt một hơi, cậu nói tiếp.
Ánh mắt đợm buồn.
” Cậu nhất định sẽ tự hiểu ra, của cải không phải thứ đem lại hạnh phúc nhiều nhất.
Tôi chỉ đang là…!đang đi tìm kiếm sự hạnh phúc ấy, có lẽ ở chân trời khác bên kia…!hoặc ở đâu đó trên dải ngân hà này.
Thôi, tôi đi đây.
Sống tốt nhé, tôi vẫn dõi theo từng bước chân của cậu.
“
Buồn mãi cũng không phải cách tốt, mỉn cười vui vẻ rồi kéo vali đi.
Bắt chuyến xe taxi đến máy bay, Trần Dương chỉ dám dõi theo cậu, không đi theo.
Có lẽ cậu vẫn không biết, trái tim Trần Dương này cũng thích cậu, mượn danh thư kí mà chăm sóc cậu.
Mượn cớ là thư kí mà từ từ lấn đến bên cậu, Trần Dương lúc đầu thừa nhận bản thân ganh tị mới dõi theo cậu, nhưng chẳng biết từ lúc nào, thói quen ấy đã dần quen thuộc rồi Trần Dương đã phải lòng cậu lúc nào không hay, nhưng cậu đâu biết.
Con người cậu ấy mà, đơn giản, rất đơn giản, có lẽ đến khi Trần Dương mở miệng thì cậu mới biết được.
Cậu mãi mãi cũng chẳng biết được, vẫn còn có người ở phía sau cậu nguyện cậu mà che nắng che gió.
Mãi mãi không thể biết được, giờ cậu đi tìm hạnh phúc cậu rồi, Trần Dương mãi mãi vẫn không thể bên cạch cậu được.
Nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gương mặt bánh mật, Trần Dương ngậm ngùi, hận bản thân không chịu mởi lời sớm hơn.
Tại sao lại để cậu rời đi, tại sao không níu cậu lại mà thổ lộ hết tất cả.
Trái tim đã tan rã, người thương trước mắt cứ thế mà đã đi mất rồi.
Mãi mãi không thể gặp được nữa.
Có những việc nhỏ nhoi, cậu mãi không biết trên đời này vẫn còn người thương mình.
Mãi đi tìm hạnh phúc trước mà không nhận ra hạnh phúc đã ở kế bên, lỡ mất đi một người thật sự thương mình..