Công Lược Nam Phụ

Chương 59: Công lược ngự thú dị năng giả (02)


Đọc truyện Công Lược Nam Phụ – Chương 59: Công lược ngự thú dị năng giả (02)

Edit: Aya Shinta

Phốc ~

Rõ ràng có thân hình cường tráng như vậy, khí thế uy phong như vậy! Nhưng nó lắc lư cái đuôi cùng một tiếng mèo kêu có chút mềm mại thì, nháy mắt liền không có cái loại uy thế khiếp người này.

Khụ ~ xác thật là có loại cảm giác tương phản cực dễ thương!

Tuy rằng cô thừa nhận An Vũ Trạch nói Điện Hạ này dễ thương.

Bất quá, khi Điện Hạ đi tới phía cô, Lăng Vu Đề vẫn sợ hãi.

Lăng Vu Đề nhanh chóng trốn ra phía sau An Vũ Trạch, hai tay gắt gao túm lấy cánh tay An Vũ Trạch.

“Cậu không cần sợ hãi, Điện Hạ thích cậu mới có thể muốn tới gần cậu!” An Vũ Trạch cười nói.

Lăng Vu Đề ngửa đầu liếc mắt nhìn An Vũ Trạch một cái, sau đó lại quay đầu nhìn con mèo lớn dễ thương kia.

Gặp quỷ ~ thế nhưng cô lại thấy được ý cười trong ánh mắt của Điện Hạ?! Không không không ~ chắc chắn cô nhìn lầm rồi, một con mèo, liền tính là mèo cỡ siêu siêu siêu lớn cũng không có khả năng nhân tính hóa ý cười như vậy đi?!

Cho dù có An Vũ Trạch giải thích, Lăng Vu Đề vẫn sợ hãi con mèo cỡ bự này!

Chủ yếu là hình ảnh nó giết chóc vừa rồi để lại cho cô ấn tượng quá mức khắc sâu, hơn nữa còn thêm cảnh tượng máu me ngoài này, Lăng Vu Đề túm cánh tay An Vũ Trạch sống chết không bỏ.


Không có biện pháp, An Vũ Trạch đành phải tùy ý Lăng Vu Đề bắt lấy mình.

An Vũ Trạch mang theo Lăng Vu Đề đi trên đường phố, lúc này Lăng Vu Đề mới đánh giá bốn phía một chút.

Nơi này hẳn là một thành thị nhỏ, nhà cửa chung quanh đều không phải rất cao, đường phố cũng không phải rất rộng. Thoạt nhìn tuyệt đối không có phồn hoa như thành phố J ở thế giới nhiệm vụ trước đó, nhưng thật ra thì không khác biệt mấy với quê nhà M thị của nguyên thân.

Lăng Vu Đề chung quanh đường phố lúc này đều là một ít cửa hàng trang phục, hẳn là mạt thế tới rất nhanh chóng, những cửa hàng đó cũng không có đóng cửa.

Rất nhiều cửa kính đều bị đập nát, bằng không chính là dính không ít vết máu với đủ loại hình dạng cùng với cái thứ chất lỏng sền sệt không rõ là trắng hay vàng bị văng tung toé khắp nơi.

Bên trong cửa hàng cũng lộn xộn, ngẫu nhiên còn có thể thấy có một hay hai zombie với động tác đặc biệt thong thả đang lang thang không có mục tiêu, hoặc là thi thể không được đầy đủ ở trên mặt đất, hay trên giá.

Trên đường phố cũng vậy, các loại thi thể, nếu là người có khẩu vị nặng một chút, nói không chừng còn có thể nhìn những thi thể rồi chậc chậc mà nói: Các loại hình dạng, tuyệt đối không trùng nhau! Mỗi một cái đều độc nhất con mẹ nó vô nhị nha!

Lăng Vu Đề nghĩ, phố này trừ bỏ cô cùng An Vũ Trạch trước mắt, còn có con mèo Điện Hạ kia, sợ là không có sinh vật tồn tại đi?

Khụ ~ những zombie đó không xem như tồn tại!

Một bàn tay Lăng Vu Đề túm An Vũ Trạch, một bàn tay che mũi lại.

Không có biện pháp, mới đến, cô còn chưa thích ứng thế giới tràn ngập mùi máu tươi trộn lẫn với mùi vị hư thối như vậy đâu!

An Vũ Trạch vừa lưu ý tình huống quanh mình, ngẫu nhiên còn sẽ quay đầu lại nhìn Lăng Vu Đề chỉ cao tới ngực mình.

Thấy Lăng Vu Đề che mũi, vẻ mặt thống khổ, An Vũ Trạch có chút kỳ quái nhìn cô.

“Mạt thế đến đã lâu như vậy, cậu còn chưa có quen hương vị này sao? Xem ra lúc trước cậu sinh hoạt cũng không tệ lắm!”

Đã lâu như vậy? Đó là bao lâu?

Lúc này Lăng Vu Đề mới nhớ tới mình còn chưa có tiếp thu cốt truyện cùng ký ức đâu!

Nhưng loại tình huống hiện tại như thế này, cô có muốn tiếp thu cũng không có cách nào nha!!

Âm thầm thở dài, lại lần nữa hối hận trước khi truyền tống vào thế giới nhiệm vụ mà tiếp thu cốt truyện cùng ký ức!

Có khen thưởng cũng không cần, không ngu ngốc hay sao?! Lăng Vu Đề âm thầm nhắc nhở chính mình, lần sau nhất định phải thu cốt truyện cùng ký ức trước rồi mới tiến vào thế giới nhiệm vụ, nhất định!


An Vũ Trạch mang theo Lăng Vu Đề đi tới một khu phố, sau đó mới ngừng lại ở bên cạnh một chiếc xe việt dã màu đen.

An Vũ Trạch mở vị trí ghế phụ ra, ý bảo Lăng Vu Đề lên xe.

Lăng Vu Đề cũng không làm ra vẻ, ôm ba lô liền lên xe, sau đó cô có chút nghi hoặc chỉ vào Điện Hạ hỏi An Vũ Trạch: “Điện Hạ làm sao bây giờ? Chạy theo xe sao?” Rốt cuộc, thân hình này, chắc chắn không có khả năng ngồi vào trong xe!

An Vũ Trạch cười cười, còn chưa có nói chuyện, Điện Hạ vốn đang lớn hơn con hổ trưởng thành liền lấy tốc độ của mắt thường mà co lại! Co lại…

Lăng Vu Đề chỉ vào Điện Hạ, chỉ có thể dùng trợn mắt há mồm để hình dung biểu tình lúc này của cô.

Đến khi Điện Hạ đã hoàn toàn biến trở về thành một con mèo Xiêm bình thường liền nhảy lên trên đùi Lăng Vu Đề, Lăng Vu Đề mới hồi phục tinh thần lại.

Tuy rằng Điện Hạ đã thu nhỏ, nhưng cũng không thể vuốt phẳng sự kiêng kỵ trong lòng Lăng Vu Đề đối với Điện Hạ nha!

Lăng Vu Đề nhìn Điện Hạ đã lười biếng ghé vào trên đùi với mơ màng sắp ngủ, thân hình cứng đờ, động cũng không được mà không động cũng không xong, chỉ có thể tội nghiệp nhìn về phía An Vũ Trạch.

“Điện Hạ đã thu nhỏ, cậu yên tâm, hiện tại Điện Hạ hoàn toàn không có lực sát thương. Ngày thường Điện Hạ nhưng không có cho người khác ôm, xem ra Điện Hạ thật sự rất thích cậu đó!”

An Vũ Trạch nhếch môi cười, tựa hồ tươi cười trên mặt cậu không có đình chỉ, ít nhất Lăng Vu Đề đi theo cậu ta hai mươi phút, liền không có gặp trên mặt cậu ta không có nụ cười đâu!

“Hắc hắc hắc ~” Lăng Vu Đề giật nhẹ khóe môi, cười cười. Tươi cười còn không có hạ xuống, Lăng Vu Đề liền trừng lớn đôi mắt hoảng sợ nhìn phía sau An Vũ Trạch: “Cẩn thận!”

Khi Lăng Vu Đề kinh hô thì trong nháy mắt, An Vũ Trạch liền xoay người, một cây đường đao rất cổ xưa không biết khi nào đã xuất hiện trong tay cậu.

Chỉ là một chút như vậy, nữ zombie cụt tay đột nhiên xuất hiện ở phía sau An Vũ Trạch đã bị An Vũ Trạch cắt phăng đi nửa cái đầu giống như đang chém dưa hấu vậy.

Zombie kia lung lay hai cái mới ngã trên mặt đất, óc nhớt gì đó chảy đầy đất.


Lăng Vu Đề ấn ngực mình, vội vàng dời tầm mắt.

Cô sợ cô mà xem nữa, liền sẽ nhịn không được mà nhổ ra! Tuy dọc theo đường đi cô cũng nhìn một chút, chẳng qua đều cố nén.

Lúc này có thể không xem thì cô dại gì muốn ngược đãi tinh thần mình nha! Huống chi nếu cô phun ra, thì thật ghê tởm nha!

An Vũ Trạch nhìn Lăng Vu Đề đưa lưng về phía chính mình, có chút cạn lời nhún vai, sau đó đóng cửa xe vòng tới vị trí điều khiển, lên xe.

Xe mở ra một con đường, Lăng Vu Đề liền thoáng nhẹ nhàng thở ra.

An Vũ Trạch nhìn Lăng Vu Đề đầu óc vô lực dựa vào dựa ghế: “Đúng, vừa rồi vẫn đều quên hỏi cậu tên là gì?”

Lăng Vu Đề đang tự hỏi muốn tiếp thu cốt truyện cùng ký ức luôn hay không, bị An Vũ Trạch gọi hoàn hồn lại: “… Tôi tên Lăng Vu Đề.”

Hiện tại Lăng Vu Đề mới lưu ý đến, thế nhưng giọng cô lại mềm mại như thế, tuy rằng khác với cái chất giọng nũng nà nũng nịu, nhưng giọng nói này khi sử dụng cũng không quá quen đi!

An Vũ Trạch gật gật đầu: “Tôi muốn đi căn cứ Nam Thành, còn cậu? Nếu không cùng đường, tôi có thể đưa cậu đi tới nơi của cậu trước, dù sao tôi cũng cô đơn một mình.”

Nơi cô muốn tới? Ách…… cô không biết nha! Cô phải tiếp thu cốt truyện cùng ký ức rồi đi tìm nam phụ nha!

Đầu óc Lăng Vu Đề nhanh chuyển, nghĩ mình hẳn nên trả lời vấn đề này của An Vũ Trạch như thế nào đây.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.