Công Lược Nam Phụ

Chương 31: Công lược hoạ sĩ tàn tật (04)


Đọc truyện Công Lược Nam Phụ – Chương 31: Công lược hoạ sĩ tàn tật (04)

Edit: Aya Shinta

Lăng Vu Đề gật gật đầu, liếc mắt nhìn Điền Mật một cái, đi theo Tề tẩu rời khỏi hậu hoa viên.

Tề tẩu mang Lăng Vu Đề đi tới một căn phòng trên lầu một: “Đây chính là phòng của em, về sau em sẽ ở nơi này. Tủ quần áo có chuẩn bị trang phục người hầu, là cùng kiểu, em hẳn là có thể mặc, nội y gì đó đều có chuẩn bị rồi. Làm người hầu Tạ gia, em là hộ công, cũng coi như là người hầu. Bề ngoài, cũng rất quan trọng. Cho nên, ở trong phòng tắm, có mỹ phẩm dưỡng da. Thiếu gia thích sạch sẽ, mỗi ngày em nhất định phải tắm một, hai lần, ra mồ hôi nhất định phải nhớ thay quần áo.”

Âm thầm nói thật phiền toái, Lăng Vu Đề đánh giá gian phòng nguyên thân còn không có ở đến một tháng.

Nhìn thứ gì cũng đều đầy đủ hết, Lăng Vu Đề nhếch môi cười với Tề tẩu, mặt đen lộ ra hàm răng trắng, rất vui mắt.

Tề tẩu nhịn không được bật cười: “Quê nhà các em đều đen như vậy sao?”

Lăng Vu Đề cẩn thận nghĩ nghĩ, tựa hồ xác thật là như thế, cho nên cô gật gật đầu: “Vâng, đều là đen như vậy.”

Trong giọng nói Lăng Vu Đề, mang theo sự ghét bỏ mà Tề tẩu không có nhận thấy được, cô ghét bỏ chính mình nha!

Đen như vậy! Chỉ mong sau khi được bảo dưỡng, có thể trắng giống như làn da trên người đi!

Nói xong, Tề tẩu không biết lấy từ đâu ra một cuốn vở đưa cho Lăng Vu Đề: “Em biết chữ không?”

Mở vở ra nhìn nhìn, trên đó viết chính là thói quen dinh hoạt hằng ngày của Tạ Ức Chi.

Lăng Vu Đề là hệ thống đó! Tuy rằng Vị diện Hiệp hội thu ký ức của cô, nhưng cô vẫn biết các loại chữ.

Hơn nữa tốt xấu gì thì nguyên thân còn học tới sơ trung, cho nên chữ trên cuốn vở này, Lăng Vu Đề đều biết tất cả.


“Vâng, biết, Tề tẩu yên tâm, em sẽ học thuộc nội dung trong vở, nhất định sẽ chiếu cố tốt thiếu gia!”

Lăng Vu Đề gật gật đầu, thề son hẹn sắt mà đảm bỏ với Tề tẩu.

Tề tẩu gật gật đầu, trong lòng âm thầm nghĩ, cũng không biết hộ công này có thể ở lại bao lâu?

“Trước tiên em ở trong phòng rửa mặt chải đầu một chút sau đó xem nội dung vở, rồi ngày mai chính thức chiếu cố thiếu gia.”

Trước khi đi, Tề tẩu lại trên dưới nhìn nhìn mặt Lăng Vu Đề: “Trong phòng tắm có mặt nạ dưỡng da, em dùng đi.”

Nói xong, lúc này Tề tẩu mới rời khỏi phòng Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề: ?_?.., Biểu tình ghét bỏ trắng trợn coi vậy được không?

Tề tẩu vừa đi, Lăng Vu Đề liền gấp không chờ nổi vào phòng tắm.

Phòng tắm không nhỏ, so với cái phòng đơn cũ nát lúc trước cô ở Thành Thôn còn muốn lớn hơn một chút.

Chậc chậc, phòng một cái người hầu đều tốt như vậy!

Lăng Vu Đề dựa vào ký ức nguyên thân, xả đầy nước vào bồn tắm, một bên đắp mặt nạ, một bên tắm.

Tư vị này, thoải mái đến mức cô đều muốn ngủ rồi.

Từ bồn tắm bò dậy, Lăng Vu Đề nhìn mình trong gương.

Thân thể mười tám tuổi phát dục không tốt lắm, phía trước tựa như hai cái bánh bao, so sánh với nguyên thân ở thế giới trước, quả thực chính là cách biệt một trời nha!

Cũng may chiều cao cũng không thiếu, đại khái khoảng một mét sáu.

Làn da dưới quần áo vừa trắng vừa mịn, Lăng Vu Đề bóc lớp mặt nạ ra, sau đó kinh hỉ phát hiện.

Cô trắng… hơn một tí xíu…

Tuy rằng chỉ là một tí xíu, nhưng tốt xấu cũng làm Lăng Vu Đề thấy được hy vọng nha!

Có thể trắng liền tốt, cô chậm rãi dưỡng, một ngày nào đó, làn da trên mặt cũng có thể trắng nõn giống trên người!

Đều dùng mỹ phẩm dưỡng da ở trên mặt, trên cánh tay, Lăng Vu Đề làm khô đầu tóc, ngồi ở trên ghế sô pha đơn trong phòng nhìn cuốn vở.

Một cuốn vở, tràn ngập việc yêu thích thường ngày của Tạ Ức Chi, cũng đề ra những lời không nên nói khi chiếu cố Tạ Ức Chi.


Xem xong toàn bộ cuốn vở, Lăng Vu Đề hồi ức một chút kinh nghiệm của nguyên thân, cô cảm thấy, chiếu cố hảo Tạ Ức Chi, vẫn dễ như trở bàn tay.

Hiện tại cô đang nghĩ, làm như thế nào đi xoát độ hảo cảm với Tạ Ức Chi!

Nếu không? Hiện tại cô đi thử một chút, nhìn xem hảo cảm đầu tiên của Tạ Ức Chi đối với cô là bao nhiêu?

Lăng Vu Đề lắc lắc đầu, cô cảm thấy không cần đi ngay, nhớ tập tính sinh hoạt của Tạ Ức Chi trước đi.

Giữa trưa, Tề tẩu tới phòng Lăng Vu Đề, gọi Lăng Vu Đề cùng nhau đến nhà ăn ăn cơm.

Nhà ăn này, đương nhiên không phải phòng Điền Mật dùng bữa, mà là trong phòng bếp chuyên làm cơm cho người hầu ăn.

Người hầu Tạ gia rất ít, hai người đầu bếp nấu cơm, hai tài xế, một người trong đó số tài xế là chồng Tề tẩu.

Sau đó ba người quét tước vệ sinh, người làm vườn cũng kiêm luôn tài xế, hơn nữa Lăng Vu Đề cùng Tề tẩu chính là chín người. So với nhà giàu có khác, xác thật là tính ít.

Lăng Vu Đề nói ngọt, trừ bỏ mặt đen, vẫn rất làm cho người ta thích.

Chỉ là một buổi cơm trưa, Lăng Vu Đề liền làm mấy cái người hầu đặc biệt thích cô.

Buổi chiều, Lăng Vu Đề đều ở trong phòng bếp, tạo mối quan hệ tốt với những người đó, thuận tiện tìm hiểu một ít tin tức mà trong tiểu thuyết, không có nói quá, hoặc là nguyên thân không biết.

Tuy rằng không nhiều lắm, nhưng xác thực Lăng Vu Đề tìm hiểu được không ít.

Tỷ như nói, trong cốt truyện không có kỹ càng tỉ mỉ giới thiệu bối cảnh gia đình Tạ Ức Chi, mà một cái ngây ngốc quê mùa như nguyên thân căn bản cũng không hiểu lời những người đó nói.

Cho nên chỉ cần một buổi chiều, Lăng Vu Đề đã biết Tạ gia là quân gia, ba Tạ Ức Chi phụ thân, ông thậm chí là ông cố đều là quân nhân, có địa vị không nhỏ đối với quốc gia.

Mà mẹ Tạ Ức Chi, là thương nhân, hơn nữa là trong top mười phú hào toàn cầu.


Tạ Ức Chi còn có một em gái, tên Tạ Mật Chi. Lăng Vu Đề biết đến, chỉ là trong cốt truyện ngay cả Tạ Ức Chi cũng chưa đề cập qua, như thế nào lại nhắc nhiều tới em gái Tạ Ức Chi cơ chứ.

Một cô nấu bếp nói cho Lăng Vu Đề, em gái Tạ Ức Chi nhỏ hơn hai tuổi sao với Tạ Ức Chi, cũng chính là Tạ Mật Chi, mới hai mươi ba tuổi, tốt nghiệp đại học còn chưa có bao lâu.

Chẳng qua Tạ Mật Chi rất có năng lực, nói là vô cùng có khả năng cũng không quá.

Từ đại học, Tạ Mật Chi đã tiến vào tập đoàn Điền thi công tác. Tốt nghiệp đại học, Tạ Mật Chi có thể một mình đảm đương một phía, xử lý tập đoàn Điền thị gọn gàng ngăn nắp, chia sẻ không ít áp lực cho Điền Mật.

Mà vị hôn phu của Tạ Mật Chi, Đàm Lâm, là minh tinh quốc tế, bối cảnh gia đình cũng rất cường ngạnh.

Cho nên, Tạ gia, chính là Tạ Ức Chi ở ăn cơm trắng lạc?

Đương nhiên không phải!

Tuy rằng Tạ Ức Chi cự tuyệt tiếp xúc với bên ngoài, nhưng anh vẽ, lại dưới sự cố ý của Điền Mật, biểu lộ ra ngoài.

Điền Mật đã từng tiêu phí một năm, thuyết phục Tạ Ức Chi, dùng trang của anh làm một buổi triển lãm tranh.

Tranh của Tạ Ức Chi, được mọi người yêu thích, không ít người nguyện ý ra giá cao mua tranh của Tạ Ức Chi.

Chỉ là Tạ Ức Chi đồng ý Điền Mật làm triển lãm, lại không đồng ý để tranh của mình rơi vào tay người khác.

Cho nên cứ việc Tạ Ức Chi là họa sĩ nổi danh, những bức họa của anh, không ít người gặp qua, nhưng rất ít người có thể có được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.