Công Lược Nam Chủ Hắc Hóa

Chương 166: Phu Nhân Thượng Tướng Thỉnh Ngài Về Nhà! 4


Đọc truyện Công Lược Nam Chủ Hắc Hóa – Chương 166: Phu Nhân Thượng Tướng Thỉnh Ngài Về Nhà! 4


Edit: Xanh Lá
Vì đã mấy tháng không ra dưới ánh mặt trời, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng của Tần Thời giờ phút này thoạt nhìn có chút tái nhợt, hiện tại đôi mắt đen nhánh thâm thúy lạnh lùng đảo về phía thiếu nữ đang đi về phía hắn.

Một người có thể lên làm Thượng tướng, dù giờ phút này suy yếu nằm trên giường, thì khí thế cường đại sẵn có kia vẫn khiến người ta không dám khinh thường như cũ.
Đây không phải lần đầu tiên Đường Khanh nhìn thấy hắn, chẳng qua lúc trước hắn đều chỉ an tĩnh nằm trên giường, hiện giờ cặp mắt lạnh lẽo kia mở ra, rõ ràng chỉ là một ánh mắt quét tới, nhưng khí phách cường đại đó lại khiến người ta không rét mà run.
Tuy cô không đến mức bị một ánh mắt dọa sợ, chẳng qua lá gan Ninh Khê lại không lớn, nên cô liền co người lại phía sau Tần phu nhân.
Tần phu nhân dĩ nhiên nhận thấy động tác nhỏ này.

Mấy tháng qua bà sớm đã bị Ninh Khê làm cho cảm động, nên lúc này thấy cô hết sức đáng thương tránh ở phía sau mình, bà không khỏi nói với con trai: “A Thời, Ninh Khê là vợ của con.”
Tần Thời vừa tỉnh lại đã phải nhận một tin tức sấm đánh bên tai như vậy, nếu là người bình thường đã sớm trợn tròn mắt, nhưng hắn lại chỉ nhướng mày, “Từ khi nào con có thêm một người vợ thế? Sao con lại không biết nhỉ?”
Tần phu nhân cũng biết nhất thời khiến hắn tiếp nhận việc này có chút khó khăn, nhưng Ninh Khê là con dâu tốt, bà không đành lòng khiến cô thương tâm, liền khuyên nhủ: “A khi, Tiểu Khê là đứa nhỏ tốt, con bé vì con mà trong thời gian này đã chịu không ít thiệt thòi.”
Tần Thời không chút để ý liếc mắt nhìn thiếu nữ tránh phía sau mẹ mình, cười như không cười, “Cô ta chịu khổ vì con chính là cô ta tự nguyện, ý này của mẹ chính là cô ta chịu khổ vì con, thì con phải tiếp nhận cô ta sao?”
Tần phu nhân há hốc miệng muốn giải thích điều gì, nhưng con trai bà trong lòng bà rõ nhất, trừ phi hắn có thể tiếp nhận Ninh Khê, nếu không có nói nhiều hơn cũng vô dụng.

Nghĩ vậy, bà đột nhiên có chút hối hận, lúc trước không nên lỗ mãng cưới vợ thay nó như thế, nhưng tình huống lúc trước, ngay cả bác sĩ đứng đầu cũng đều nói qua…… khả năng tỉnh lại là cực kỳ nhỏ, nên bà mới muốn giữ lại đời sau cho nhà họ Tần.

Trong lòng thở dài, nhưng vào lúc này, phía sau truyền đến một giọng nói thật nhỏ.
“Mẹ, không sao đâu.”
Tần phu nhân vốn đang áy náy, nghe xong lời này, áy náy trong lòng càng nhiều hơn.

Đúng lúc này, Tần Thời đột nhiên mở miệng.
“Mẹ, con mệt mỏi.” Hắn vừa mới tỉnh lại, thân thể suy yếu cũng là bình thường, Tần phu nhân không tiện nói gì, chỉ có thể rời đi.

Chẳng qua trước khi bà rời khỏi, Tần Thời lại nói: “Cô ở lại.”
Đường Khanh đang ngoan ngoãn theo sau Tần phu nhân, ngay lúc cô chuẩn bị rời khỏi, lại chợt nghe được lời này, thực sự ngây ra một chớp mắt.

Chẳng qua rất nhanh cô liền bình tĩnh lại, với kinh nghiệm làm nhiệm vụ mấy thế giới của cô, cô đã không có bất cứ hy vọng nào về việc nam chính có thể đi theo lộ tuyến bình thường nữa.
“Tần Thượng tướng gọi tôi?” Trên mặt hiện một tia kinh ngạc, cô thật cẩn thận mở miệng, ánh mắt nhìn đối phương mang theo ánh sao lấp lánh.

Với hình tượng của Ninh Khê mà nói, kỹ thuật diễn của Đường Khanh không có chút sơ hở nào.
Đồng thời kinh ngạc còn có Tần phu nhân, bà nhìn về phía con trai mình, chẳng qua bà còn chưa kịp dò hỏi, đã lại nghe Tần Thời nói vứi mình: “Mẹ thay con cưới vợ, nói thế nào con cũng phải tìm hiểu thật kỹ chứ, đúng không?”
Nghe được lời này, Tần phu nhân sao còn quản câu “Con mệt mỏi” nhằm đuổi khéo người ta của hắn nữa, lòng tràn đầy vui sướng, bà nói: “Đúng vậy, con cứ từ từ tìm hiểu, mẹ đi trước đây.”

Tần phu nhân vừa đi, không khí nháy mắt trở nên quỷ dị.

Đường Khanh cúi đầu xuống, nhìn như thẹn thùng, kỳ thật đang thương lượng đối sách với hệ thống, “Thống bảo bảo, nam chính tỉnh rồi, liền hỏi ngươi một câu có sợ không.”
Thống bảo bảo tỏ vẻ: “Nam chính tỉnh thì tỉnh, vì sao ta phải sợ?”
“Ây dà, ngươi đã quên nam chính của mấy thế giới trước à?”
Nghe được lời này, Thống bảo bảo hoàn toàn câm nín.

Từ khi hệ thống chủ khôi phục lại sau công kích, hắn liền không thể tự mang đồ vào phòng tối nữa, tưởng tượng đến nơi đen như mực cái gì cũng đều không có kia, hắn cảm thấy mình thật tội nghiệp, muốn khóc lên.
“Thống Nát này, ta nghĩ ra một đối sách.”
“Nói!”
“Ta muốn nhuộm tóc trở lại!”
Một người có phong cách quý tộc Smart, đối phương hẳn sẽ không muốn động tay vào đúng không, Đường Khanh đang nghĩ cực kỳ tốt đẹp, Tần Thời rốt cuộc lại mở miệng lần nữa.
“Cúi đầu làm gì, lại đây.”
Giọng nói bá đạo vang lên, Đường Khanh thầm trợn trắng mắt, chẳng qua thân thể lại vẫn ngoan ngoãn đi qua, “Tần…… Tần Thượng tướng có gì phân phó sao?”
“Tần Thượng tướng?” Tần Thời nhẩm lại ba chữ này, một lát sau, hắn nhìn như tùy ý nói: “Tôi cho rằng với quan hệ giữa chúng ta, không nên xa lạ như vậy mới đúng.” Nói xong, dừng một chút, lúc này mới nói: “Cô có thể gọi tên tôi.”

Thái độ nhìn như tùy ý, nhưng trời biết hắn dùng sức mạnh ý chí lớn thế nào mới không ôm cô vào trong ngực.

Hắn hít sâu một hơi, không thể nóng vội, nếu không sẽ dọa sợ cô gái nhỏ của hắn mất.
Đường Khanh có chút sợ hãi lại có chút thẹn thùng nhìn đối phương, cuối cùng như lấy hết dũng khí mới nói: “Tần Thời.”
Tần Thời không chút để ý gật gật đầu, “Tuy mẹ tôi lấy danh nghĩa của tôi cưới cô, nhưng cô hẳn cũng rõ ràng, bất cứ lúc nào tôi cũng có quyền lợi giải trừ hôn nhân.”
Nghe vậy, trong mắt lập tức thấm ra một chút sương mù, cô cắn môi, ra vẻ kiên cường nói: “Tôi, tôi biết.”
Đương nhiên, trong nội tâm lại tràn đầy vui sướng, cầu giải trừ hôn nhân, ai không giải trừ làm cún!
Tần Thời dĩ nhiên không nhìn được nội tâm vui mừng của cô, bởi vì vừa tỉnh lại, thân thể hắn vẫn cực kỳ không khỏe, có thể nói lâu như vậy, hoàn toàn là dồn hết sức lực.

Để tránh cho mình lại lần nữa ngất xỉu, hắn trực tiếp để cô rời đi trước.
“Nếu cô đã biết, vậy lời dư thừa tôi cũng không nói làm gì.

Đi xuống đi.”
“Được.”
Đường Khanh lưu luyến nhìn hắn.

Đương nhiên, vào khoảnh khắc xoay người kia, tất cả cảm xúc trong mắt cô biến mất toàn bộ.
Tin tức Tần Thời tỉnh lại cũng chưa tiết lộ ra ngoài, rốt cuộc thân thể hắn lúc này cũng cực kỳ không ổn, hơn nữa kẻ chủ mưu phía sau màn vẫn chưa tìm ra.


Cân nhắc mãi, Tần gia quyết định tạm thời phong tỏa tin tức này.
Phòng Tần Thời đang ở có giường trị liệu chế tạo riêng cho hắn, nên hắn và Đường Khanh tạm thời ở riêng.

Mà khi trở lại phòng mình, Đường Khanh không chút do dự, trực tiếp lên mạng internet thiên hà mua một bộ thuốc nhuộm tóc bảy màu huyễn lệ.
Hai giờ sau, cô vốn đang mang phong cách đơn giản thanh tân, lại một lần nữa biến thành quý tộc Smart có thể khiến người ta trố mắt.
Hệ thống tuy cũng tán thành ý tưởng này, nhưng khi hắn thấy một màn như vậy, vẫn giật giật môi nói: “Thật đúng là…… cay mắt nha.”
“Ai nha, dù sao ta cũng không nhìn thấy được, chịu thương tổn cũng là người khác.” Nói xong, cô còn không quên vũ mị sửa sang lại đầu tóc mình.
Hệ thống:……
Nếu có thể, ta muốn lựa chọn mắt mù.
Có mái tóc hoa mỹ như vậy, sáng sớm hôm sau, cô lại lần nữa biến thành đối tượng chú mục của tất cả mọi người trong Tần gia.
Dọc theo đường đi, tất cả đều sợ ngây người, nhìn phong cách thanh kỳ của Thiếu phu nhân, lắp bắp nói.
“Thiếu…… Thiếu phu nhân, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Đường Khanh cười đáp lại.

Nếu Tần Thời đã tỉnh, vậy trạm đầu tiên của cô dĩ nhiên là đi gặp hắn, vì thế dưới dáng vẻ trợn mắt há hốc miệng của đối phương, cô cười thẹn thùng, “Tần Thời, chào buổi sáng.”
Tần Thời: “……………”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.