Bạn đang đọc Công Lược Không Luồn Cúi Nam Nhân – Chương 37: Thế giới hào môn (2)
Người dịch: Bunny crusher
“Tất cả giao dịch đều phải trao đổi với giá trị tương đương, tôi cần phải biết được cô muốn thù lao gì từ tôi?” Anh hỏi.
“Hmmm….” Hàn Yên Yên kéo dài giọng mũi, lắc nhẹ ly thủy tinh, “Một người chồng đáng tin cậy?”
Sắc mặt Lưu Thành Vũ không chút biến hóa.
Hàn Yên Yên cười: “Tôi nói thật đấy.”
“Mấy năm nay nhà họ Kiều có biểu hiện xuống phong độ, nhưng vẫn là đối tượng liên hôn tốt nhất trong cảm nhận của ba tôi. Ba không muốn lùi hôn tìm cái mới, tôi cũng không muốn.” Hàn Yên Yên dẫu môi, “Bất hạnh thay, đầu óc anh trai anh bị úng nước. Tôi nghĩ ba tôi không muốn có một người con rể não tàn, dĩ nhiên tôi cũng không muốn. Ai muốn một thằng ngốc làm chồng chứ?”
Hàn Yên Yên chế giễu.
Cô lộ vẻ mặt như vậy ngược lại khiến Lưu Thành Vũ an tâm, anh hỏi: “Đối với hôn nhân này cô có yêu cầu gì?”
Hàn Yên Yên nói: “Tôi muốn có cuộc sống tự do thoải mái.”
Kể cả khía cạnh tình dục? Lưu Thành Vũ mím môi, nói: “Thái độ của cô đối với hôn nhân như thế này khiến tôi không đồng ý được.”
Hàn Yên Yên hơi kinh ngạc: “Tôi cứ tưởng dựa vào kinh nghiệm cuộc sống của bản thân, anh sẽ không quá để ý tới hôn nhân như thế nào cơ.”
Lưu Thành Vũ mím chặt môi, hơi thở quanh thân giảm đột ngột. Nhưng anh không ngờ, Hàn đại tiểu thư đối diện lập tức xin lỗi: “Xin lỗi, tôi vượt giới hạn rồi.”
Lưu Thành Vũ buông lỏng nắm tay, trầm mặc một lúc: “Trước khi có con, tôi không can thiệp vào cuộc sống của cô. Tuy nhiên, lúc đứa con của chúng ta chào đời, tôi mong con có thể có một gia đình bình thường, hoàn chỉnh.”
Hàn Yên Yên có chút kinh ngạc, hỏi: “Anh không nghĩ rằng điều này có thể dẫn đến việc làm ăn giữa anh với tôi đổ vỡ sao? Anh nên biết, kẻ muốn cưới tôi nhiều lắm, người không quan tâm tôi ăn chơi cũng rất nhiều.”
Lưu Thành Vũ trả lời: “Làm người dù sao cũng phải có giới hạn.”
Hàn Yên Yên thu hồi vẻ mặt đùa giỡn, thực sự sinh hứng thú với người đàn ông trẻ tuổi trước mặt, ánh mắt của cô nghiêm túc hẳn lên.
Lưu Thành Vũ nói: “Tôi không biết cô muốn hình mẫu hôn nhân như thế nào, nhưng tôi sẽ cố gắng vì cô, tiền đề là phải đáp ứng điều kiện phía trên. Nếu cô không thể chấp nhận điểm mấu chốt của tôi thì chuyện này không cần nói nhiều nữa.”
Hàn Yên Yên đặt ly rượu xuống, hơi tựa lưng vào ghế ngồi nhìn Lưu Thành Vũ. Cũng là gương mặt anh tuấn, nhưng anh lại có ánh mắt nghiêm túc, so với Kiều Văn Hưng bị chiều hư, anh chàng này thoạt nhìn thuận mắt Hàn Yên Yên hơn nhiều. Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Cũng được, điểm mấu chốt này không khó chấp nhận.”
“Nhưng mà tôi có một yêu cầu.” Cô nói.
Lưu Thành Vũ hơi rướn người.
Hàn Yên Yên nói: “Hàn Yên Yên tôi đây từ lúc sinh ra tới giờ, nhục nhã nhất chính là bị người ta ném hai chữ từ hôn lên mặt. Tôi muốn dạy cho tên anh trai ngu xuẩn của anh một bài học.”
Sắc mặt Lưu Thành Vũ hơi đổi. Hàn Yên Yên nhẹ giọng: “Yên tâm đi, không nguy hiểm tới tính mạng, cũng không cắt đứt tay đứt chân anh ta đâu. Không phải anh ta thích mỹ nhân không thích giang sơn sao? Nếu vậy thì hai chúng ta, cùng nhau lấy đi giang sơn của anh ta, nhìn xem mỹ nhân có thể vượt qua hoạn nạn cùng anh ta không.”
Lưu Thành Vũ hơi suy tư, cuối cùng vươn tay: “Chốt.”
Đôi môi đỏ thắm cười rạng rỡ, Hàn Yên Yên bắt tay với Lưu Thành Vũ.
Sau khi Lưu Thành Vũ về nước, Hàn Yên Yên cũng rời khỏi hải đảo, đi nghỉ dưỡng trượt tuyết ở nước X, rồi sau đó bay đi thăm thú hẻm núi lớn nối tiếng thế giới của nước Y,… du lịch vòng quanh thế giới tầm bốn tháng. Tới tận khi nhận được cuộc gọi của ba mình ở quốc nội cô mới thu thập hành lý, vui vẻ về nước.
Lúc này Trung Quốc đã là mùa đông. Chú Trần đến đón máy bay cảm giác rõ ràng, bốn tháng không gặp, lệ khí không thể giải thích được trên người tiểu thư đã tiêu tán, cả người cô có vẻ nhẹ nhàng hơn nhiều. Nhưng nghĩ tới tin tức “nóng” nhất gần đây, chú Trần không dám nhiều lời, cả chặng đường về nhà an tĩnh như gà.
Bốn tháng du lịch mua sắm ở nước ngoài khiến Hàn Yên Yên nghiện cảm giác sinh ra là bạch phú mỹ, cô về đến nhà liền đối diện với bộ mặt âm trầm khó dò của ba cô tại thế giới này.
“Ba nhìn lầm rồi. Ba cảm thấy dù nó không đủ ý chí tranh đấu nhưng ít ra còn có thể giữ gìn những thứ hiện tại, nhưng không ngờ nó lại là một thằng ngu xuẩn như vậy.” Ba Hàn ném mạnh một tờ báo lên bàn sách.
Hàn Yên Yên cầm lấy tờ báo nhìn thoáng qua, suýt nữa bật cười. Mấy tháng cô vui vẻ đi du lịch, Kiều Văn Hưng ở đây làm một cuộc cách mạng với ba Kiều. Dĩ nhiên anh ta không thể đối phó nổi ba mình, yêu cầu từ hôn bị bác bỏ, dưới sự giận dữ, Kiều Văn Hưng công khai đăng báo tuyên bố giải trừ hôn ước với Hàn Yên Yên, vả mặt cả hai nhà họ Kiều và nhà họ Hàn.
“Anh ta làm thật này.” Hàn Yên Yên cười nhạo.
“Con không ngạc nhiên?” Ba Hàn nhìn cô, “Con biết trước rồi?”
Hàn Yên Yên ném tờ báo xuống: “Anh ta mang theo chân ái tới tìm con, luôn mồm đòi từ hôn. Con mặc kệ anh ta.”
“Cho nên con mới chạy ra ngoài chơi?” Nghĩ tới con gái của mình vì phiền não mới đi du lịch giải sầu, ba Hàn tràn đầy oán giận, một tia do dự còn lại biến mất tăm, hoàn toàn mất hết ấn tượng tốt đối với Kiều Văn Hưng.
Ông hỏi con gái: “Yên Yên, con đối với nó…”
“Không sao cả.” Hàn Yên Yên xua tay, “Vốn con cảm thấy lớn lên cùng nhau, hiểu tận gốc rễ của nhau thì sẽ thích hợp. Không nghĩ tới giờ anh ta ngớ ngẩn như vậy, nếu không còn thích hợp nữa thì sớm tan cho khỏe.”
Đáy lòng ba Hàn nhẹ nhõm, tuy là liên hôn thương mại, nhưng ông cũng hy vọng con gái duy nhất của mình có được một cuộc sống hạnh phúc. Kiều Văn Hưng khó thành châu báu, nhưng ba Hàn nghĩ ít ra nó có thể làm người chồng tốt, không nghĩ tới đôi khi mắt ông cũng bị mù. Ông bình tĩnh lại, kéo ngăn kéo ra, lấy một bộ hồ sơ đẩy tới trước mặt Hàn Yên Yên.
Hàn Yên Yên vừa mở ra liền thấy ảnh chụp của Lưu Thành Vũ. Anh đang bắt tay với khách hàng, gương mặt anh tuấn, phong thái nghiêm nghị, giữa lông mày có khí chất nghiêm túc.
Hàn Yên Yên nhướng mày, hỏi: “Soái ca này là ai?”