Bạn đang đọc Công Lược Không Luồn Cúi Nam Nhân – Chương 19: Thế giới mạt thế (1)
Người dịch: Bunny crusher
***
Đinh Nghiêu nhanh nhẹn nhảy từ trên tường xuống, thong thả đi tới trước mặt Hàn Yên Yên, anh ngồi xuống nhìn hai tay cô. Lòng bàn tay bao một tầng băng trong suốt hơi mỏng, mơ hồ nhìn thấy máu thịt xương trắng bên trong.
Đinh Nghiêu gật đầu: “Còn chưa nghiêm trọng.”
Nói xong, anh cầm cán đao đứng lên. Đầu ngón tay vừa chạm đến lưỡi đao, thanh mã tấu lập tức biến mất. Hàn Yên Yên nhớ ra anh ta còn có dị năng hệ không gian bên cạnh dị năng hệ lôi.
Đinh Nghiêu hút ba lô của người đàn ông và Hàn Yên Yên vào không gian rồi xoay người lại. Hàn Yên Yên tựa vào bậc thang chật vật đứng lên.
Đinh Nghiêu nhìn cô một lúc rồi nói: “Đi thôi.”
Hàn Yên Yên gật đầu. Chưa đi được hai bước, Đinh Nghiêu bỗng nghe thấy tiếng động phát ra phía sau. Anh quay lại nhìn, Hàn Yên Yên lại ngồi rạp dưới đất.
Chân cô mềm nhũn.
“Lần đầu giết người?” Đinh Nghiêu hỏi. Nhìn cô giết tang thi hung hãn như vậy, chẳng ngờ giết người xong lại thành thế này.
Mặt Hàn Yên Yên trắng như giấy, cô gật nhẹ đầu.
“Quen dần sẽ ổn.” Đinh Nghiêu nói, duỗi tay ra.
Đinh Nghiêu nắm chặt bàn tay vừa vươn ra của Hàn Yên Yên, bàn tay anh như một gọng kiềm mạnh mẽ, không chỉ kéo cô lên còn giật cô về phía trước. Hàn Yên Yên chưa kịp đỡ anh, Đinh Nghiêu đã cúi người xuống ôm lấy chân cô, nhấc người đứng dậy, nhẹ nhàng vác cô lên.
Hàn Yên Yên còn chưa kịp định hình thì đầu mình đã chúi xuống đất. Cô sợ hãi kêu lên, lại lập tức che miệng mình lại.
Hai tang thi nghe thấy âm thanh liền lắc lư chạy tới, ngay sau đó bị hai tia lôi điện đánh thành tro bụi. Hàn Yên Yên thả lòng.
Có vị này ở bên, an toàn không còn là vấn đề.
Mặt trời lặn về phía Tây, sắp tới thời điểm tập hợp. Đinh Nghiêu vác Hàn Yên Yên chạy nhanh về đoàn xe. Hàn Yên Yên nhìn mặt đất cứ lui vun vút về sau, chưa tới một phút đã bắt đầu cảm thấy choáng váng, đơn giản nhắm hai mắt lại.
Cô vẫn luôn nghĩ tới câu nói kia của Đinh Nghiêu “Quen dần sẽ ổn.” Giết người cũng có thể trở thành thói quen sao? Đinh Nghiêu đã từng giết rất nhiều người?
“Đinh tiên sinh.” Cô mở mắt hỏi, “Tại sao người kia muốn giết tôi?”
“Cô mang bao lớn bao nhỏ như vậy, nhìn có vẻ thu hoạch tốt lắm. Tôi mà thấy cũng muốn cướp đoạt một phen.” Đinh Nghiêu chẳng hề để ý.
Hóa ra là thế, hóa ra muốn giết người chỉ cần một lý do đơn giản thế thôi. Hàn Yên Yên cười khổ.
Đáng cười cô còn cảm thấy bản thân là người đã đọc qua nhiều án văn mạt thế, hẳn là có kinh nghiệm, lăn lộn nửa ngày mới nhận ra, ở thế giới này, cô chỉ là một đứa ngốc ngây thơ.
Có lẽ Đinh Nghiêu cảm nhận được cô thất vọng, anh bỗng nhiên nói: “Ý thức chiến đấu khá tốt.”
Một câu không đầu không đuôi này là khen ngợi thật lòng, cũng khiến Hàn Yên Yên hiểu ra, Đinh Nghiêu đã nhìn thấy toàn cảnh cô chiến với gã đàn ông kia.
Nhưng, anh không ra tay, chỉ đứng nhìn, thờ ơ lạnh nhạt.
Có thể vì Đinh Nghiêu có tự tin có thể cứu cô trong lúc nguy cấp nhất. Cũng có thể là vì, cô sống hay chết, với anh chẳng quan trọng là bao. Đương nhiên còn có một khả năng lớn hơn nữa, anh coi trọng cô, không cưỡng bức cô chính vì thuần phục một con ngựa hoang thú vị hơn rất nhiều.
Hàn Yên Yên nghiêng về suy đoán cuối hơn.
Vì tên này ở một bên, khoanh tay đứng nhìn, kệ cô chịu khổ.
Bị vác trên bả vai thật khó chịu, không chỉ choáng đầu, dạ dày cũng bị thúc tới muốn nôn. Trong lúc chịu đựng xóc nảy, Hàn Yên Yên dần bình tĩnh lại, cũng dần thoát khỏi khủng hoảng lần đầu giết người.
Cô nâng đầu ngoái nhìn, trong tầm mắt chỉ có bả vai rộng rãi của Đinh Nghiêu.
Thực tốt.
Dù quá trình công lược có chút vấn đề, nhưng phương hướng phát triển lại khả quan bất ngờ. Đinh Nghiêu chú ý tới cô, chứng tỏ ít nhất anh có hứng thú muốn chinh phục thân thể này. Điều này cũng khiến hình tượng “thiếu nữ quật cường” có bậc thang hợp lý để xuống đài.
Tiếp theo, mặc kệ thế nào, cứ tự do phát huy đi.
Cô vào cái thế giới này không phải vì sinh tồn, mà là vì công lược Đinh Nghiêu!
Không được lẫn lộn đầu đuôi.
Chỉ có công lược được Đinh Nghiêu thì “cô” mới có thể “chân chính” sống sót.
Vác một người sống sờ sờ dường như không bị ảnh hưởng chút nào tới lộ trình chạy của Đinh Nghiêu, chỉ một lúc sau hai người đã trở về đoàn xe. Ngoại trừ những người ở lại bảo vệ đoàn xe, đội viên được phái ra ngoài và phân đội Tìm kiếm cũng gấp gáp quay trở lại.
“Lập Quân, ông chữa trị cho cô gái này.” Đinh Nghiêu vác Hàn Yên Yên, sải bước vào chiếc xe việt dã của mình, nhét cô vào sau xe.
Tôn Lập Quân chậm chạp chạy tới, vừa nhìn đã kêu lên: “Ai nha! Đây là làm sao vậy? Ai nha! Đui mù con mắt tôi.”
Vừa nhìn miệng vết thương đã biết không phải do tang thi mà là do con người làm ra. Bất kể là muốn cưỡng gian hay muốn đánh cướp, kẻ muốn xuống tay với người phụ nữ Đinh lão đại nhìn trúng, có lẽ lúc này đã đi đến Tây thiên.
Tôn Lập Quân lặng lẽ vì tên đó buồn một giây.
Hàn Yên Yên lại một lần nữa được chứng kiến khả năng trâu bò của Tôn Lập Quân. Vết thương sâu tới mức có thể thấy xương chỉ trong nháy mắt liền khép miệng lại như ban đầu, ngay cả chút vết sẹo cũng không có.
Cô nhìn lòng bàn tay trơn bóng, thở ra một hơi thật dài.
Đinh Nghiêu ngồi vào vị trí phó lái, ném tới hai bộ đồ: “Thay đi.” Quần áo trên người Hàn Yên Yên đã thấm máu, mùi máu tươi sẽ hấp dẫn tang thi. Hàn Yên Yên cầm bộ đồ nhìn Đinh Nghiêu.
Tôn Lập Quân sớm biết người biết ta, còn phất tay điều đội viên đứng gần xe đi chỗ khác. Xung quanh xe việt dã không một bóng người, không ai có thể thấy Hàn Yên Yên thay quần áo phía sau xe.
Dĩ nhiên là ngoại trừ Đinh Nghiêu.