Bạn đang đọc Công Lược Không Luồn Cúi Nam Nhân – Chương 13: Thế giới mạt thế
Người dịch: Bunny crusher
***
“Phải.” Hàn Yên Yên nói, “Anh ta nói đội Tìm kiếm đang tuyển người.”
Triệu Vũ Huyên trầm mặc một lúc: “Mấy người ứng cử vào đội Tìm kiếm tập trung ở cổng thành, đội chỉ lo một bữa cơm, phát cơm xong sẽ lên xe khởi hành. Trong căn cứ này toàn là đội viên của chiến đội.”
Vừa nói xong, Triệu Vũ Huyên ngừng lại một lúc, chuyển chủ đề: “Định trải giường hả? Để tôi phụ cô.” Chắc chắn cô ấy đã nghe được gì đó từ Tôn Lập Quân, vẻ mặt vừa có chút chua xót, lại có chút kiêng kị.
Hàn Yên Yên vờ như không chú ý sự thay đổi trong cảm xúc của cô ấy, chỉ hỏi: “Có nước không? Tôi muốn rửa hộp cơm.”
Triệu Vũ Huyên ỉu xìu nói: “Không có, cúp nước rồi.”
Thành Nam Lăng vốn có sáu nhà máy bơm nước, hiện tại chỉ còn một máy bơm ở khu vực thành phố cổ hoạt động được, vì vậy việc cúp điện cúp nước là chuyện bình thường. Hàn Yên Yên đành tự thân vận động, ngưng tụ nước rửa hộp cơm.
Triệu Vũ Huyên không ngạc nhiên là bao, chỉ hỏi: “Cô là dị năng giả à?”
Cô ấy nhìn một lúc, thấy dị năng của Hàn Yên Yên cũng chỉ có thế, không có gì đặc biệt hơn thì chẳng còn dậy nổi hứng thú. Triệu Vũ Huyên ngoảnh mặt đi, hờ hững nói: “Tề Đồng Đồng phòng 321 cũng là dị năng giả, thuộc hệ mộc, cũng rất yếu.”
Hàn Yên Yên hỏi: “Trong chiến đội cô ấy làm gì?”
Triệu Vũ Huyên giật nhẹ khóe miệng: “Còn có thể làm gì ngoại trừ ngủ với đàn ông chứ, cả một tầng này ai cũng như vậy.”
Hàn Yên Yên im bặt.
Triệu Vũ Huyên không quan tâm thái độ của Hàn Yên Yên như thế nào, cô ấy chỉ có chút hâm mộ quan tâm: “Nghe nói Đinh Nghiêu coi trọng cô? Cô nhớ hầu hạ ngài ấy cho tốt, đi theo ngài ấy ăn uống chẳng phải lo nghĩ. Nếu cô có bản lĩnh khiến ngài ấy nhớ thương một mình cô thì đảm bảo ngày sau chẳng cần lo gì cả.”
Hàn Yên Yên nghiêm mặt nói: “Tôi tới tham gia đội Tìm kiếm.”
Khuôn mặt của Triệu Vũ Huyên lập tức phủ đầy giá lạnh. Cô ấy liếc nhìn đống đệm chăn, những bộ quần áo kiểu nữ và những thứ lặt vặt khác trong rương đồ đang hé mở rồi cười lạnh. Đống rách nát mà trước mạt thế các cô luôn xem thường giờ đều trở thành vật tư quý giá. Ai ăn no rảnh mỡ tặng không cho người đội Tìm kiếm.
Hàn Yên Yên giả đò thanh cao, ỡm à ỡm ờ còn đi khinh thường các cô. Trong lòng Triệu Vũ Huyên ghê tởm cô ta.
Vành mắt Hàn Yên Yên đột nhiên đỏ lên, cúi đầu nói: “Đồng bạn của tôi… trước khi vào thành đã chết. Anh ấy, anh ấy mới chết không lâu….” Nghẹn ngào không nói đủ thành câu.
Thì ra là thế, ác cảm trong lòng Triệu Vũ Huyên nhanh chóng tan biến. Cô ấy thở dài, an ủi: “Được rồi, đừng quá thương tâm. Chuyện như thế này rồi sẽ quen dần thôi. Nhưng những người còn sống như chúng ta, dù thế nào cũng phải tồn tại. Cô đã thông suốt thì đừng nhớ mãi người cũ nữa. Người như Đinh Nghiêu, gặp rồi đừng nên bỏ qua, cô nên nghĩ tới người trước mắt ấy, bắt được ngài ấy mới là thực tế.”
Triệu Vũ Huyên ngồi ở mép giường, khuôn mặt hơi ngây dại, thở hắt ra: “… Mọi người tới đây đều như thế.”
Triệu Vũ Huyên mỗi chân đạp một thùng giấy, tư thế này khá khiếm nhã. Dù đang ngồi trước mặt một cô gái thanh tú, có vẻ cô ấy cũng chẳng mấy quan tâm tư thế này có khiến đối phương khó chịu hay không. Từ trong người Triệu Vũ Huyên toát ra một cảm xúc chán nản mạt thế, như sống thế nào không quan trọng, chỉ cần sống sót là đủ.
Đây là mạt thế.
Và cô ấy đang trong trạng thái thường thấy nhất trên người thường – Tồn tại.
Điện thoại đầu giường đột nhiên vang lên, Triệu Vũ Huyên hờ hững cầm lên nghe, hỏi xong số phòng thì đứng lên, nói với Hàn Yên Yên: “Tôi đi làm việc đây. Cô tự sắp xếp đi nhé.”
Hàn Yên Yên dõi mắt nhìn theo bóng cô ấy đi “làm việc”. Cô cất hộp cơm, cầm chìa khóa mở cửa phòng 315.
Nhà máy thủy điện của thành Nam Lăng vẫn còn hoạt động. Với tay bật đèn, căn phòng 315 sáng lên trước mắt Hàn Yên Yên. Phòng có 1 chiếc giường lớn, nhìn là biết lâu rồi không ai tới ở. Cả phòng trống trơn, trên giường chỉ có độc nhất một tấm đệm, không có ga đệm. Trên mặt đất có chút rác, còn có thứ gì đó giống như vải rách.
Hàn Yên Yên mở cửa nhà vệ sinh, nhìn vào gương. Đây là lần đầu tiên cô được nhìn khuôn mặt của mình trong thế giới này.
Thanh âm điện tử thực sự rất keo kiệt! Không cho dung nhan tuyệt trần, còn chẳng cho thể lực cực cao! Hàn Yên Yên không nhịn được muốn thăm hỏi mười vạn tổ tiên của nó trong lòng.
Nó trực tiếp dùng gương mặt “Hàn Yên Yên” của thế giới trước cho “Hàn Yên Yên” của thế giới mạt thế này! Rõ ràng đây là gương mặt thanh tú nhu nhược lúc trước mà! Chỉ có điều ở thế giới kia, vì tạo hình nhân vật mà “Hàn Yên Yên” thiên về hình tượng “thanh thuần, nhu nhược, đáng thương”. Thế giới này lại khác, giới hạn tạo hình nhân vật thiếu hụt khiến Hàn Yên Yên có thể thoải mái hơn.
Cô đưa mặt tới gần gương để quan sát kĩ hơn. Làn da này đẹp thật đấy, gần như không hề có một chút tì vết. Cô xoay sang trái lại xoay qua phải, “Hàn Yên Yên” này còn trẻ hơn “Hàn Yên Yên” đã tốt nghiệp ở thế giới kia, chắc tầm mười chín, hai mươi tuổi. Chỉ có điều gương mặt không có vẻ mềm mại lắm, khí chất thiên về lạnh lùng tinh khiết hơn.
Tuy không phải dung nhan tuyệt mỹ nhưng cảm xúc sạch sẽ của khuôn mặt này khá dễ xài, đặc biệt là ở thời đại mạt thế này. Dù sao ở đây đã có quá nhiều phụ nữ xinh đẹp, giống như Triệu Vũ Huyên, bị mạt thế bào mòn tới tàn tạ, héo hon.
Hàn Yên Yên vặn vòi nước, ống nước vang lên vài tiếng tê tê rồi nhỏ ra vài giọt nước ít ỏi mang theo màu đỏ đặc trưng của gỉ sắt. Hàn Yên Yên khóa vòi nước lại, đậy nắp bồn rửa rồi thử ngưng nước ra.
Một đêm nay, Hàn Yên Yên ngưng tụ nước rất nhiều lần, khả năng dùng dị năng đã thuần thục hơn lần ở trên phố lúc đó. Nước nhanh chóng lấp đầy bồn rửa, nhưng thân thể Hàn Yên Yên cũng kiệt sức theo. Dị năng cũng giống như sức lực, dùng xong sẽ mệt, cần nghỉ ngơi để khôi phục lại.
Cô tới phòng 317 lấy cây chổi, gom vải rách trên mặt đất lại thành giẻ lau, trong khoảng thời gian Triệu Vũ Huyên ra ngoài “làm việc”, Hàn Yên Yên tranh thủ dọn dẹp căn phòng 315 này. Khi căn phòng sạch sẽ hơn, cô tới phòng 317 để lấy rương đồ thì Triệu Vụ Huyên trở về.
Triệu Vũ Huyên rất mệt mỏi, trên người nồng nặc mùi mồ hôi và dịch thể trộn với nhau. Cúp nước khiến cô chẳng thể tắm rửa được, mùa hè này hành hạ người ta vừa khổ sở lại mệt mỏi. Cô ấy không còn hơi sức mà hỏi Hàn Yên Yên đang ôm đồ gì, chỉ quan tâm: “Hôm nay xong rồi?”
Hàn Yên Yên qua trả cây chổi còn loanh quanh trong phòng vệ sinh của Triệu Vũ Huyên một lát mới rời đi. Khi trở lại phòng, cô mệt tới mức chỉ muốn nằm luôn không dậy nữa. Nửa giờ sau, Triệu Vũ Huyên tới gõ cửa, đưa cho cô nửa bịch bánh quy, bánh quy cũng không còn bao nhiêu, tầm còn bốn năm cái.
“Cám ơn.” Triệu Vũ Huyên nói. Cô ấy trông có vẻ thoải mái hơn nhiều, trên người không còn mùi hôi nữa. Lúc Hàn Yên Yên qua trả chổi đã để lại cho cô một bồn tắm đầy nước.
Hàn Yên Yên nhận bánh quy. Kiếm tiền từ lao động, không thẹn với lương tâm.
Triệu Vũ Huyên vẫn chưa rời đi, cô ấy do dự một lúc rồi nói: “Tôn Lập Quân kêu tôi tới tìm cô thông báo, đội Tìm kiếm chỗ chúng tôi không quan tâm đến đồ ăn thức uống, nên ngày mai…. cô sẽ không có đồ ăn.”
Tay nhận bánh quy của Hàn Yên Yên đột nhiên dừng một chút. Hai người trầm mặc.
Triệu Vũ Huyên khuyên nhủ: “Đừng nghĩ không thông.”
Hàn Yên Yên nói: “Còn chưa tới đường cùng.” Cô nhấc bánh quy trong tay lên.
Triệu Vũ Huyên lắc đầu.
Một cô gái xinh đẹp ôm thứ gì đó gần giống đồ hộp trong tay đi tới, hớn hở chào hỏi: “Huyên Huyên.”
Triệu Vũ Huyên nhìn đồ trong tay cô hỏi: “Thịt hộp hả?”
Mỹ nữ vui mừng khoe ba hộp thịt: “Hồi nãy tôi đi tầng cao nhất.” Trên người cô gái nồng nặc mùi trộn giữa mồ hôi và dịch thể. Vừa nói xong, cô gái bỗng thò lại gần ngửi ngửi Triệu Vũ Huyên: “Cô tắm rồi? Không phải bị cúp nước sao?”
Triệu Vũ Huyên chưa kịp nói gì, Hàn Yên Yên bước tới giành nói trước: “Cô muốn tắm không? Tôi bán nước này, tôi là dị năng giả hệ thủy.”
Lúc này mỹ nữ mới nhìn thấy Hàn Yên Yên đứng ngoài cửa: “Ai đấy?”
Triệu Vũ Huyên nói: “Người mới tới, Hàn Yên Yên.” Cô giới thiệu với Hàn Yên Yên mỹ nữ trước mặt: “Đây là Tề Đồng Đồng.”
Tề Đồng Đồng nói: “À, vậy thì cô bán cho tôi ít nước nhé.”
Hàn Yên Yên cùng Tề Đồng Đồng tới phòng 321. Phòng của cô ấy cũng cất rất nhiều đồ, nhưng so với phòng Triệu Vũ Huyên thì tốt hơn nhiều. Chỗ của Triệu Vũ Huyên bất kể là đồ gì cũng cất đi, nhìn cực kỳ lộn xộn.
Chỗ của Tề Đồng Đồng lại chỉ trữ đồ có thể dùng được. Đặc biệt là đồ ăn. Đồ ăn cô ấy trữ nhiều hơn Triệu Vũ Huyên rất nhiều, trông cũng có vẻ ngon hơn. Thịt hộp mà hồi nãy cô ấy ôm về, chỗ Triệu Vũ Huyên không hề có.
Hộp thịt không đề nhãn hiệu đóng gói, cái lon trụi lủi bóng loáng không ghi bất kỳ thứ gì. Hàn Yên Yên hỏi ra mới biết là do thành Nam Lăng tự mình sản xuất.
“Cô vừa tới Nam Lăng nhỉ?” Tề Đồng Đồng hiểu, “Năm trước Quản Ủy Hội mang một dây chuyền sản xuất về để đóng hộp. Nếu thịt không được bảo quản tốt sẽ bị hư, lãng phí lắm.”
Lãng phí sao… Rõ ràng ngoài kia còn bao nhiêu người đói bụng. Phụ nữ có thể vì nửa cái màn thầu mà bán đứng bản thân cơ mà.
Hàn Yên Yên tạo một chậu đầy nước cho Tề Đồng Đồng. Lúc tạo nước cho Triệu Vũ Huyên cô đã rất mệt, nghỉ ngơi một lúc vẫn cảm thấy kiệt sức. Lần này làm cho Tề Đồng Đồng lại cảm thấy ít tốn sức hơn một chút.
Tề Đồng Đồng hào phóng hơn Triệu Vũ Huyên, cho cô hẳn một gói mì ăn liền hoàn chỉnh.
Tề Đồng Đồng luôn miệng than nóng khi đang tìm gói mì trong đống rương đồ. Công nhận nóng thật sự, mùa hè năm nay nắng lớn, cửa sổ khách sạn lại là loại đẩy từ dưới lên, rất khó thông gió.
Hàn Yên Yên hỏi: “Không thể bật điều hòa hả?”
Tề Đồng Đồng đau khổ: “Hạn chế lắm. Ổ điện còn không dùng được mà, tổng áp do phía bên kia phụ trách phân phối. Chỉ có tầng cao nhất có thôi, thoải mái cực kì.”
Hàn Yên Yên lập tức hỏi: “Vậy có muốn băng không?” Nói xong lập tức sửa miệng, “Muốn mua nước đá không?”
Tề Đồng Đồng ghé mắt, “Cô là song hệ à?”
Hàn Yên Yên gật đầu, “Đúng vậy, thủy và băng.”
“Hệ băng rất lợi hại.” Tề Đồng Đồng nói, “Vậy sao cô còn tới chỗ chúng tôi làm gì?”
“Người ta lợi hại, tôi không bằng.” Hàn Yên Yên nói, “Rồi rốt cuộc có muốn hay không?”
“Muốn muốn muốn, giá cả thế nào?” Tề Đồng Đồng hỏi.
Ánh mắt của Hàn Yên Yên liền đặt vào hộp thịt của cô gái.
“Chà, tham lam đấy.” Tề Đồng Đồng nói.
Hai cô nương xinh đẹp cò kè mặc cả một hồi cuối cùng bắt tay hợp tác. Tề Đồng Đồng bán một hộp thịt cho Hàn Yên Yên, đổi lại Hàn Yên Yên đổ đầy nước vào tất cả chén bát trong phòng Tề Đồng Đồng, sau đó đóng băng tất cả. Khoảng hơn một tiếng sau mọi việc mới hoàn thành, Hàn Yên Yên mệt tới ngồi phịch xuống sàn thở dốc.
“Yếu quá.” Tề Đồng Đồng thở dài. Cũng nhờ lần này, Tề Đồng Đồng đã hiểu tại sao một song hệ dị năng giả như Hàn Yên Yên lại ở tầng này.
“Nghe nói…” Hàn Yên Yên vừa thở hổn hển vừa hỏi, “Cô là hệ mộc?”
“Đúng vậy.” Nói tới dị năng của bản thân, Tề Đồng Đồng ỉu xìu hẳn. “Cũng yếu giống cô vậy.”
Ánh mắt của Hàn Yên Yên rơi trước hàng chậu cây trên bệ cửa sổ: “Cô làm hả?” Tất cả đều là cây ăn quả, rất nhỏ, cứ như cái cây bị thu nhỏ vậy.
Nhìn mấy tác phẩm dị dạng của mình, Tề Đồng Đồng buồn quá hóa bực: “Phí bao nhiêu sức lực của lão tử mà lớn có chừng đó.”
Cô gái thở dài: “Cô có biết lúa mì và lúa gạo mà chúng ta đang ăn đều do các dị năng giả hệ mộc kia tạo ra không. Quá trâu bò! Nằm mơ tôi cũng muốn được lợi hại như thế! Chỉ tiếc bản thân quá kém cỏi.”
Hàn Yên Yên không hiểu: “Không phải dị năng có thể rèn luyện được sao?”
Tề Đồng Đồng nổi điên: “Nói lời thừa thãi! Ai chẳng biết điều đó! Vấn đề là có mấy người làm được chứ! Người có thể làm được thì giờ đã trở nên trâu bò hết cả rồi! Giống như giảm cân vậy đấy, người mập nào chẳng biết rèn luyện là giảm cân, nhưng người có thể giảm được thì có mấy ai đâu?”
Hàn Yên Yên chẳng thể phản bác. Cô ngồi lấy hơi một chút rồi nắm thành giường đứng dậy, dự định cầm đồ hộp trở về.
“Này, người mới tới!” Tề Đồng Đồng gọi với cô, “Hạn sử dụng của đồ hộp rất lâu, cô để bao lâu cũng được, cứ ăn mấy đồ khác trước đi.”
Hán Yên Yên gật đầu cảm ơn Tề Đồng Đồng.
Trở lại phòng 315, chân liêu xiêu như đi trên mây, nhưng đáng quan tâm nhất là trong đầu có một chỗ nhói lên liên tục, cực kỳ đau đớn, cứ như có ai đó dùng kim chích liên tục vào đầu vậy. Đây có lẽ là tình trạng khi sử dụng dị năng quá độ.
Dị năng có thể tăng cường thông qua rèn luyện, mỗi một lần đột phá cực hạn thì sức mạnh sẽ tăng tiến sau khi khỏe lại. Nhưng chuyện này nói thì dễ, làm mới biết quá khó khăn. Như Hàn Yên Yên lúc này vậy, toàn thân mất sức, yếu ớt cực kỳ, trong đầu liên tục bị kim châm, nhưng vẫn còn cách cực hạn một khoảng xa.
Nhưng thế thì sao chứ? Hiện tại vận mệnh của chính mình còn đang nằm trong tay thanh âm điện tử, tùy nó nắn bóp. Còn sống hay không hoàn toàn dựa vào lần nhiệm vụ này.
Cô kéo lê thân thể nhức mỏi, ngưng nước đầy bồn tắm, xả nước đi, tiếp tục làm đầy bồn, lại xả nước đi,….
Trong đầu như bị trăm ngàn mũi kim thép đâm thủng rồi rút ra, lại tiếp tục đâm thủng,… không biết đến khi đổ đầy nước bồn tắm lần thứ mấy, Hàn Yên Yên không nhịn nổi, cuối cùng rơi vào hôn mê, gục xuống sàn nhà phòng vệ sinh.
Tang thi, mạt thế, dị năng.
Cô gái nhỏ váy trắng.
Mái tóc đen dài thẳng tắp, gương mặt trắng tựa tuyết ngày đông.
Trước khi ngất xỉu, Hàn Yên Yên nghĩ đến, cái tên “Hàn Yên Yên” này, lúc này mới được coi là danh xứng với thật.
– —–
Lời người dịch: Xin lỗi các bạn mấy ngày qua đã không đăng bài theo lịch, hiện giờ mình khá bận rộn với cuộc sống mưu sinh… haha, biện hộ thế thôi chứ thật ra do mình chưa sắp xếp thời gian cho hợp lý đấy! Mình sẽ không thể update thường xuyên được, nên mình rất cần các bạn có thể “thúc đít” mình:)))) để mình siêng lên mà update chương mới cho các bạn thường xuyên hơn, cám ơn các bạn nhé ^^
P/s: Tác giả cài cắm các chi tiết rất tinh tế, đoán thử xem chân tướng phía sau là gì!