Đọc truyện Công Lược Cố Chấp Cuồng – Chương 35: Thế Thân Giới Giải Trí 13
Hứng thú của Khương Phỉ dành cho nghiệp diễn còn chưa mất hết, hơn nữa vì Ngôn Vân Chu còn thiếu vài độ hảo cảm nên cô đơn giản lại nhận thêm mấy bộ phim.
Một bộ là phim nghệ thuật dành cho tiểu chúng, sau khi ra rạp đã phá vỡ kỷ lục phòng bán vé trong mảng phim nghệ thuật, cũng giúp cô giành được giải nữ chính xuất sắc nhất trong liên hoan phim quốc tế hai năm một lần.
Trong giới đều nói, bước đi này của Khương Phỉ sai mười phần.
Cô hẳn nên rèn sắt khi còn nóng, nhận thêm vài bộ phim thương mại, sau khi địa vị ổn định xong hãy đi tranh giải thưởng.
Nhưng rất nhanh, bộ điện ảnh tiếp theo mà Khương Phỉ nhận đã “vả mặt” cách nói của những người kia.
Cô tham gia vào một bộ điện ảnh trong nước với đề tài khoa học viễn tưởng, loại đề tài thông thường không được săn đón, tự thêm vốn vào đoàn phim, không cần thêm suất diễn, trả thêm những khoản tiền không cần trả, kiếm được bao nhiêu đều đem đầu tư.
Kỹ xảo của bộ phim đặc biệt tinh xảo, có thể so sánh ngang với Hollywood, lại thêm cốt truyện chỉn chu.
Ban đầu doanh thu phòng vé không mấy lạc quan, nhưng vào tuần thứ hai, sau khi các lời đồn đãi chậm rãi lan truyền, bộ phim đột nhiên hot lên, lập tức trèo lên vị trí quán quân phòng vé của năm.
Năm đó, Khương Phỉ nhận thưởng đến mỏi tay.
Khương Phỉ đã được định sẵn là nhân vật truyền kỳ trong giới giải trí.
Ban đầu chỉ là nhân vật không đáng nhắc đến, sau này vì vụ nổ bị hủy dung, nhưng vết sẹo trên mặt lại thành công giúp cô trong “Sau buổi bình minh” xoay người, về sau chính là một đường lên đỉnh cao.
Ngoại trừ sự nghiệp, điều khiến người khác mỗi lần nhắc đến Khương Phỉ đều phải nói đến say sưa, chính là đời sống tình cảm của cô.
Nghe nói cô từng là vị hôn thê của nguyên giám đốc công ty Tinh Tú, Tần Mạc.
Vì Tần Mạc chỉ xem cô như thế thân, hai người chia tay, sau này dù Tần Mạc muốn quay lại song không được như mong muốn.
Cô cũng từng có tin đồn cặp kè với Ngôn Vọng, minh tinh đang nổi của giới giải trí.
Có người nói, lúc trước sau khi xảy ra vụ nổ, Ngôn Vọng chạy đến bệnh viện, dù vứt bỏ sự nghiệp cũng muốn ở cạnh chăm sóc cô; thậm chí còn có tin đồn, dù là vết sẹo trên mặt Ngôn Vọng hiện tại hay việc lui về phía sau cánh gà, đều có liên quan đến Khương Phỉ.
Chỉ là không ai chứng thực được độ tin cậy của nó.
Đương nhiên, khiến người khác cảm thấy không dám tin nhất chính là đoạn tình cảm giữa Khương Phỉ và gia chủ Ngôn gia, Ngôn Vân Chu.
Bất kể là tiệc tối lớn hay nhỏ, tiệc liên hoan phim, chắc chắn luôn là vị gia chủ Ngôn gia này đi cùng Khương Phỉ.
Khi chụp ảnh cô ra ngoài đóng phim, cũng luôn có thể thấy được thân ảnh của Ngôn Vân Chu bên cạnh Khương Phỉ.
Lúc đầu ai cũng nói, Ngôn Vân Chu chỉ là nhất thời hứng thú với Khương Phỉ thôi.
Sau này, truyền thông lại luôn trêu đùa hỏi Khương Phỉ, khi nào có thể cho Ngôn tiên sinh một danh phận.
Khương Phỉ rất hiếm khi chú ý đến những lời đồn thổi này.
Vào lúc mọi người cho rằng Khương Phỉ sẽ tiếp tục bước đi trên con đường nghệ thuật, cô lại trong thời kỳ đỉnh cao tuyên bố, sau khi đóng vai khách mời là một vị nữ thần thượng cổ trong bộ điện ảnh thần thoại “Hồng Hoang” xong, cô sẽ tránh bóng, không biết khi nào sẽ quay lại màn ảnh.
Tuyên bố này khiến đông đảo fans và người xem phải choáng váng.
Có người nghi ngờ phải chăng chuyện này có quan hệ với tin đồn “lui vòng để dưỡng thai” trước kia.
Trong cuộc họp báo ra mắt “Hồng hoang”, có phóng viên hỏi, “Khương tiểu thư, có thể chia sẻ lý do vì sao cô đột nhiên tuyên bố tránh bóng không?”
Khương Phỉ chỉ cười khẽ đáp, “Không muốn đóng phim nữa, phiền”
Một việc làm quá lâu cũng sẽ thấy nhàm chán.
Hơn nữa, cô đã đạt được thành tựu mà cô muốn trong giới giải trí, cho nên không còn gì để theo đuổi nữa.
Phóng viên hỏi tiếp, “Nghe đồn việc cô tránh bóng có liên quan đến việc cô mang thai, cô có từng nghe qua tin đồn này?”
Khương Phỉ có chút nghiêm túc, nhìn màn ảnh nói, “Không hề liên quan gì đến chuyện này cả”
Suy nghĩ một chút, cô lại bổ sung, “Tôi vĩnh viễn sẽ không mang thai”
Đông đảo phóng viên ồ lên, có người truy vấn nguyên nhân nhưng Khương Phỉ không trả lời nữa.
Vào cuối cuộc họp báo, một phóng viên hỏi, “Khương tiểu thư vì sao lại chọn đóng vai khách mời trong “Hồng hoang”?”
Lúc này, thần sắc Khương Phỉ bỗng nghiêm túc hơn rất nhiều, cô cầm microphone lên, nhìn vị phóng viên kia nói, “Vì đã lâu lắm rồi tôi không được làm nữ thần”
Phóng viên khó hiểu.
Khương Phỉ bật cười, “Đóng để đỡ ghiền một chút”
Trên màn hình, khi người con gái mỉm cười lên, hai mắt cong lên mang theo chút vũ mị cùng lười biếng, lại khiến người khác không đành lòng khinh nhờn.
Ngôn Vân Chu nghe câu tuyên ngôn “Không mang thai” kia của cô mà giật mình, sau đó y khẽ cười, đóng di động, ngồi ở ghế sau chợp mắt.
Lúc này, cửa sổ xe bị ai đó cẩn thận gõ nhẹ.
Ngôn Vân Chu nhíu mày, Khương Phỉ sẽ không lễ phép như vậy.
Y mở mắt ra, quả nhiên thấy một cô gái xa lạ đang đứng bên ngoài cửa sổ.
“Có việc gì sao?”, y quét mắt nhìn ghế lái trống rỗng, đúng rồi, trợ lý Vương đã đi đón Khương Phỉ.
Cô gái co quắp nhìn y, gương mặt đỏ bừng, trong tay cầm một con thú bông nhỏ, “Là thế này, tiên sinh, ngài là vị khách thứ 599 may mắn của hội trường.
Con thú bông này tặng cho ngài, ngoài ra, chỉ cần ngài quét WeChat của tôi sẽ có càng nhiều…”
“Cảm ơn, không cần”, Ngôn Vân Chu ngắt lời đối phương, vẻ mặt nhạt nhẽo, “Bạn gái của tôi sẽ không vui”
Sắc mặt cô gái càng đỏ hơn, khẽ cắn môi nói, “Xin, xin lỗi”
Nói xong liền xoay người chạy đi.
Ngôn Vân Chu vừa muốn thu mắt, lại nhìn thấy Khương Phỉ đứng cách đó không xa mỉm cười nhìn mình.
Trong mắt cô mang đậm vẻ trêu chọc.
Ngôn Vân Chu lắc đầu, vừa muốn mở cửa xe xuống xe, Khương Phỉ đã đến gần, cúi người xuống cửa sổ xe phía sau, khẽ gõ cửa sổ nói, “Vị tiên sinh này”
Ngôn Vân Chu nhìn cô, đáy mắt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, lại như cũ hỏi, “Có việc gì sao?”
“Chúng ta kết bạn đi?”, Khương Phỉ trêu chọc.
Ngôn Vân Chu khẽ cười, “Không bằng trực tiếp đi khách sạn đi”, y dừng một chút lại bổ sung, “Yên tâm, tôi ra tiền”
Khương Phỉ bật cười, mở cửa ra ngồi vào, “Ngôn tiên sinh, người như anh sẽ không theo đuổi được cô nào đâu”
Ngôn Vân Chu nhìn cô, người con gái ban nãy chỉ có thể nhìn thấy trong video hiện đang ngồi trước mặt y, chỉ là thần sắc càng thêm sinh động.
“Mệt không?”, Ngôn Vân Chu mỉm cười.
“Hửm?”
“Ban nãy anh xem phát sóng trực tiếp thấy sắc mặt em có chút không kiên nhẫn”, Ngôn Vân Chu cười, “Đến đây”
Khương Phỉ nghe lời y tiến đến gần.
Ngôn Vân Chu để mặc cô gối lên đầu gối mình, một tay giúp cô nhẹ nhàng xoa vai.
Khương Phỉ nửa híp mắt, rốt cuộc thoải mái, cô mở mắt, sáng lấp lánh nhìn Ngôn Vân Chu.
Ngôn Vân Chu sắc mặt không thay đổi, tùy ý cô nhìn.
Giây tiếp theo, hai tay Khương Phỉ vòng ôm sau cổ y.
Cô đến trước mặt y, cách môi y chỉ một centimet, “Nói, nói anh yêu em”
Ngôn Vân Chu theo thói quen ôm lấy eo cô, khẽ cười một tiếng, in lại một nụ hôn lên môi cô, “Đêm nay muốn ăn gì?”
Khương Phỉ như cũ không buông tha y, “Anh!”
Ngôn Vân Chu dừng một chút, “Trước nên đi về tắm rửa sạch sẽ nhỉ?”
Khương Phỉ, “…”
Cuối cùng cô bĩu môi, lần nữa nằm xuống đầu gối y.
Loại người như Ngôn Vân Chu, trong lòng dù nghĩ thế nào, ngoài miệng đều không thể tiết lộ ba phần.
Chỉ khi khắc chế không được mới có thể nói ra ba chữ kia.
Nhưng y quả thực…!dầu muối không ăn! Khắc chế tình cảm đến hạ bút thành văn, dù thế nào cũng không chịu buông lỏng phòng bị.
Ngôn Vân Chu nhìn bộ dáng của cô, không khỏi khẽ cười một tiếng.
Cô luôn thích vội vàng, bất ngờ mà ném một câu “tỏ tình” như “Nói, anh có yêu em hay không”.
Lúc đầu y luôn tràn đầy hoảng loạn, sau này chậm rãi thành thói quen.
Không thể trả lời.
Cô vô cùng có mới nới cũ, đạt được rồi sẽ không còn quý trọng.
Hơn nữa…!
Ngôn Vân Chu rũ mắt, Ngôn Vọng, Tần Mạc, sau khi cô có được trái tim của họ, thật sự toàn tâm toàn ý bồi ở bên cạnh y, không hề gặp qua hai người kia nữa.
Y luôn cảm thấy, nếu mình nói ra, cô cũng sẽ đối xử với y như vậy.
Nhưng mà…!
Ngôn Vân Chu đặt tay lên trái tim, nơi này, càng ngày càng không nghe lời y.
Buổi tối hai người không về biệt thự mà trực tiếp đến khách sạn.
Như cũ là tầng cao nhất, nơi bọn họ lầm đầu gặp nhau.
Khương Phỉ nằm rúc người trên sô pha trong phòng nghỉ ngơi, nhìn biển đèn nê ông ngoài cửa sổ, hiếm khi im lặng không nói gì.
Ngôn Vân Chu ngồi bên cạnh cô, trong lòng bất giác sợ hãi.
Y luôn cảm thấy, giây tiếp theo đây, cô lập tức sẽ biến mất.
“Khương Phỉ”, y có chút thất thố gọi tên cô.
Khương Phỉ quay đầu nhìn y, sau đó nửa híp mắt bật cười, “Đã có người phụ nữ nào từng đến nơi này chưa?”
Ngôn Vân Chu đi đến ngồi xuống cạnh cô, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của cô, trái tim mới miễn cưỡng thả lỏng chút, “Chưa từng”
“Thật đáng tiếc, cảnh đẹp như vậy…”, Khương Phỉ nhún nhún vai, “Cho anh một bất ngờ này”
Ngôn Vân Chu khó hiểu, “Bất ngờ gì?”
Khương Phỉ chỉ thần bí mỉm cười, sau đó búng tay.
Tiếng đàn violon du dương từ dưới lầu vang lên truyền đến tầng cao nhất nên âm thanh có vài phần mông lung.
Trên trần, ánh đèn tắt hết, chỉ chừa lại vài ngọn đèn tường, sau đó là người hầu mặc vest, hoa hồng đỏ, bữa tối với ánh nến.
Ngôn Vân Chu vẻ mặt có chút kinh ngạc.
Khương Phỉ khẽ cười một tiếng, nhào vào lòng y, “Bất ngờ không?”
Ngôn Vân Chu cúi đầu nhìn cô, “Em chuẩn bị lúc nào?”
“Chỉ vừa ban nãy”, Khương Phỉ nói, “Lãng mạn không? Cảm động không?”
Ngôn Vân Chu nghiêm túc tự hỏi hồi lâu mới đáp, “Có một chút”
Khương Phỉ khẽ cắn lên cằm y, lại cầm ly rượu vang đỏ đưa cho y.
Ngôn Vân Chu nhận lấy, ánh mắt trước sau không hề rời khỏi khuôn mặt cô.
Cô vẫn đang cười, một ly lại một ly rượu vang đỏ uống xuống.
Gương mặt hơi phiếm hồng, khi uống đủ rồi, cô tiếp tục dựa vào lòng y, “Ngôn Vân Chu”
“Hửm?”
Khương Phỉ nói, “Chiều nay anh nói dối”
Ngôn Vân Chu cười ôm chặt cô, “Tôi nói dối điều gì?”
“Em cũng không phải bạn gái của anh”, Khương Phỉ thầm nói một tiếng, chậm rãi điều chỉnh tư thế trong lòng y.
Ngôn Vân Chu không đáp.
“Một cảnh đêm đẹp như vậy chỉ cho một mình em xem, quả thật đáng tiếc”, tiếng Khương Phỉ rất nhẹ, “Bữa tối với ánh nến, rượu vang đỏ, hoa hồng, đàn violon, học được chưa?”
Ngôn Vân Chu trầm mặc rất lâu, mới chậm rãi mở miệng, “Cái gì?”
“Con gái là phải theo đuổi như vậy đó”, Khương Phỉ cười nhạt một tiếng, “Cứ lạnh lùng giống chiều nay, cả đời này anh cũng đừng hòng kiếm được ai”
“…”
Ngôn Vân Chu không nói gì.
Khương Phỉ cũng dần im lặng.
Thật lâu sau.
“Vì sao?”, Ngôn Vân Chu đột nhiên hỏi.
“Hửm?”
“Vì sao lại nói mình không thể mang thai?”, Ngôn Vân Chu nhẹ ôm lấy cô.
Y quá tỉnh táo, tỉnh táo đến độ thừa biết cô không phải vì mình, nhưng vẫn như cũ muốn nghe, dù cho chỉ là một lời nói dối.
Khương Phỉ cười, “Nhục thể phàm thai…”
“Không xứng với em”
Ngôn Vân Chu nghe vậy, biểu tình không hề có chút kinh ngạc.
Từ khi cô cứu sống y, y đã biết, cô không phải người thường.
Nhưng mà…!
“Hãy nói thứ tôi thích nghe”, Ngôn Vân Chu cúi đầu, thật sâu nhìn đôi mắt cô.
Y cảm giác như trái tim mình đã có gì đó không thể khống chế được nữa.
Khương Phỉ nhíu mày, “Sao lại có người muốn nghe nói dối nhỉ?”
Ngôn Vân Chu cười, “Đúng vậy, sao lại có người muốn nghe nói dối chứ…”
“Nhưng tôi thích nghe, Khương Phỉ!”
Khương Phỉ trầm mặc, sau một lúc lâu, cô bất đắc dĩ ngẩng đầu nói, “Là vì anh”
Ngôn Vân Chu cùng cô lẳng lặng nhìn nhau, sau đó y ôm cô vào lòng, không để cô trông thấy biểu tình của mình.
Kèm theo đó còn có một tiếng khàn khàn, “Anh yêu em”
Độ hảo cảm trên đỉnh đầu không hề dao động, chỉ lặng lẽ từ 99 biến thành 100.
Hệ thống trầm mặc mấy năm đột nhiên lên tiếng, thanh âm chẳng khác gì tiếng máy móc lâu ngày ít được sửa chữa…!
【 Chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ hoàn thành.
】
Ngôn Vân Chu ôm cô gái trong lòng chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh lại, bên ngoài đã sáng trưng, thành thị bắt đầu thức tỉnh.
Ngôn Vân Chu mở mắt, trong lòng ngực trống rỗng.
Bữa tối với ánh nến hôm qua còn giữ nguyên trạng, nến đã tắt, hoa hồng cũng không còn kiều diễm ướt át như tối qua.
Trợ lý Vương bước đến, “Ngôn tiên sinh, bữa sáng đã chuẩn bị xong…!Ấy? Khương tiểu thư đâu rồi ạ?”
Ngôn Vân Chu không nói gì, chỉ đứng lên đi đến trước cửa sổ sát đất.
Y không nhìn mặt đất nhỏ bé bên dưới mà lại nhìn bầu trời trên cao.
Trước kia cảm thấy chỗ cao không tránh được lạnh lẽo, hiện tại lại cảm thấy, tại sao không thể lại cao hơn một chút…!
Cao đến nỗi có thể kéo cô về với y.
Khương tiểu thư.
Em thật nhẫn tâm làm sao!
“Ngôn tiên sinh?”, trợ lý Vương khó hiểu.
“Không cần”, Ngôn Vân Chu nhàn nhạt nói, xoay người đi về phía thang máy.
Trợ lý Vương kinh ngạc nhìn theo Ngôn Vân Chu, chỉ cảm thấy Ngôn tiên sinh như quay về trước đây.
Không, trước đây tuy rằng ốm đau triền miên, nhưng y vẫn ôn nhã đạm mạc, mà hiện tại…!tử khí âm trầm.
Ngôn Vân Chu trở về biệt thự, trước sau không nói một lời.
Y chỉ ngồi trên sô pha, giây tiếp theo đột nhiên nhớ đến gì đó, y mờ mịt nhìn chung quanh một vòng mới tìm được điều khiển từ xa.
Y mở TV, từng chút một nghe âm thanh từ TV truyền đến.
Tựa như trước đây khi cô còn ở.
Không biết nghe được bao lâu, y thế nhưng dần ngủ say.
Trong mộng, giống như có người nằm rúc trong lòng y cười, má trái vẫn mang theo vết sẹo, cô nói với y, “Nơi này thiếu một người phụ nữ”
Y hẳn là cự tuyệt, như vậy sau này liền sẽ không lo “được rồi lại mất”.
Nhưng cuối cùng, y vẫn nghe thấy tiếng của mình đáp, “Đúng, chỉ thiếu em thôi”
Tỉnh lại, chung quanh một mảng hắc ám, trống rỗng, ngay cả hơi thở đều là sự rét lạnh.
Khương Phỉ không còn nữa.
Không nói với bất kì ai, như biến mất vào hư không.
Trên mạng, các loại tin đồn về Khương Phỉ ồn ào nhốn nháo, có người nói sau khi cô diễn phim nghệ thuật bị trầm cảm nên tự sát; có người nói cô mang thai, đang dưỡng thai; cũng có người nói cô chỉ đang muốn lăng xê tên tuổi…!
Rất nhiều, rất nhiều tin đồn.
Ngôn Vọng có về Ngôn gia mấy lần, chất vấn y về việc Khương Phỉ đã đi đâu.
Ngay cả Tần Mạc, người hiện tại cả sự nghiệp lẫn tình cảm đều thất bại thảm hại, cũng chạy tới tìm y, oán trách và chất vấn y vì sao không bảo vệ được Khương Phỉ.
Ngôn Vân Chu vẫn luôn cho rằng, y sẽ rất thống khổ.
Nhưng y vô cùng bình tĩnh, còn bình tĩnh hơn cả nửa đời trước đây, khoảng thời gian vẫn luôn chờ đợi cái chết ập đến.
Y bắt đầu chuyển giao quyền lực và tài sản, lần nữa viết di chúc, sau đó cứ thế chờ đợi từ ngày này qua ngày khác, cũng không biết bản thân đang đợi điều gì.
Một năm sau.
Trước khi Khương Phỉ biến mất, vai diễn khách mời cuối cùng của cô trong bộ điện ảnh “Hoang dã” công chiếu.
Hiệu ứng rất chuyên nghiệp, cốt truyện đâu ra đấy, doanh thu phòng vé rất khá.
Trong đó, thứ khiến người xem khó quên nhất chính là hình tượng nữ thần thượng cổ của Khương Phỉ, tuy chỉ xuất hiện chưa đến hai phút nhưng vẫn mãi nằm trên top hot search.
Trong phim, cô không giống như đang diễn mà càng có vẻ như…!cô vốn dĩ nên như thế này.
Vũ mị mà thần thánh, cao cao tại thượng, bễ nghễ chúng sinh, từ đuôi mày đến khóe mắt tràn đầy vẻ phong tình.
Cô trở thành bạch nguyệt quang trong lòng của rất nhiều người, trong video nói về vô số lần xuất hiện đầy xinh đẹp, hoành tráng, luôn có hình bóng của cô.
Hờ hững thoáng nhìn, lầm lỡ vạn năm.
Bộ điện ảnh “Hoang dã” này là do Lâm Đào đầu tư, ông cũng là nhà đầu tư của “Sau buổi bình minh”.
Doanh thu phòng vé không tệ, sau khi điện ảnh công chiếu được một tháng, họ tổ chức bữa tiệc chúc mừng.
Đã rất lâu rồi, Ngôn Vân Chu không tham gia bữa tiệc nào, người trong giới hiểu rõ nên cũng không dám quấy rầy.
Nhưng lúc này, Lâm Đào lại lấy hết can đảm đưa thư mời cho Ngôn Vân Chu.
Ngôn Vân Chu chưa nhìn đã muốn cự tuyệt.
Nhưng khi thấy đôi tay đã lành hẳn của Lâm Đào, y hơi dừng một chút, cuối cùng vẫn nhận lấy thư mời.
Có rất nhiều thời điểm, y luôn cho rằng sự xuất hiện của Khương Phỉ chỉ là ảo giác của mình, nhưng đôi tay của Lâm Đào đã khiến y tỉnh táo lại.
Cô là chân thật, một người đang sống sờ sờ ở đó.
Hôm tổ chức tiệc chúc mừng, Ngôn Vân Chu từ chối hết thảy người đến kính rượu, một mình yên lặng đứng trong góc.
Lâm Đào đến tìm y, thật cẩn thận hỏi, “Ngôn tiên sinh, uống rượu một mình sẽ rất nhàm chán nha, chi bằng tìm một người uống cùng ngài?”
Ngôn Vân Chu không hề ngẩng đầu, “Không cần”
Lâm Đào im lặng, “Ngôn tiên sinh, ngay cả người ta cũng dẫn đến rồi…”
“Bảo cô ta đi đi”
“Vậy được thôi”, một giọng nữ thấp, uyển chuyển vang lên, “Lại do tôi tự luyến rồi”
Thân hình Ngôn Vân Chu cứng đờ.
Lâm Đào rời đi.
Ngôn Vân Chu vẫn không dám ngẩng đầu.
Sau hồi lâu, một làn hương quen thuộc truyền đến, cô gái ngồi xuống sô pha đối diện y, “Anh còn thiếu chút gì đó”
…!
Khương Phỉ lại quay về sơn động.
Vạn năm ánh nến trường minh.
Ánh mắt nàng tràn ngập thương tiếc, ngắm nhìn thân thể mình trên chiếc giường băng, “Nhanh lên, thống kê linh tệ của ta hiện tại”
【 Hệ thống: Ký chủ, dựa theo thời gian trong động, 53 ngày trước, ngươi vừa tính qua một lần.
】
“Ngươi cũng nói đó là 53 ngày trước”, Khương Phỉ khẽ hừ, “Hơn nữa, ta còn chưa tính sổ chuyện ngươi vì nhiều năm không được sửa chữa dẫn đến hoạt động trúc trắc, vậy mà ngươi còn dám muốn tính sổ với ta?”
Hệ thống yên lặng,【 Người ta cũng chỉ là một hệ thống mới ra đời không lâu, trước đây còn chưa từng có ký chủ nào…!】
Nó còn chưa dứt lời, bên ngoài sơn động đột nhiên vang lên tiếng động trời long đất lở.
Kết giới lại bị ai đó va chạm.
Hệ thống kinh hãi,【 Đây…!lần này sao lại lỗ mãng như vậy? 】, rõ ràng người lần trước dù va chạm kết giới cũng làm rất ôn hòa.
Khương Phỉ bâng quơ quét mắt nhìn cửa động, đáp, “Đương nhiên, vì đây là người khác”
Pháp thuật này, lực đạo này, không cần đoán nàng cũng biết, đây khẳng định là vị thần vệ gợi cảm trước đây của nàng.
【 Hệ thống: Ký chủ, hắn…!có thù oán với ngươi sao? 】
Khương Phỉ nghiêm túc nghĩ một chút, “Ta từng nhục nhã hắn, tính sao?”
【 Hệ thống: Nhục nhã thế nào? 】
Khương Phỉ nói, “Ta chê hắn không có hùng phong*”
(*Ý nói chỗ đó của nam không cứng được, hihi)
【 Hệ thống:…!】
Bên ngoài sơn động, pháp thuật cũng ngừng lại.
Bất quá chỉ dừng một lát, lại có một đợt pháp thuật mạnh mẽ hỗn loạn, như thể vì quá buồn bực xấu hổ mà biến thành giận dữ thất thố, va chạm kết giới.
Núi băng kịch liệt rung động.
May mà sau đó, mọi thứ đã trở lại bình thường.
Khương Phỉ giúp thân thể của mình lau đi lớp bụi đất không tồn tại, “Mau tính đi…”
Còn chưa dứt lời, từ cửa sơn động bỗng có một bình sứ màu đồng bị ném vào.
Khương Phỉ thuận tay bắt lấy.
【 Hệ thống: Đây là cái gì? 】
Khương Phỉ mở nắp bình ra ngửi, “Ừm…!Tựa hồ là tâm đầu huyết của Phượng tộc”, nàng không nói thêm nhiều đã trực tiếp nhỏ lên mi tâm của cơ thể mình.
【 Hệ thống: Phượng tộc có mấy giọt tâm đầu huyết? 】
“Một giọt”, Khương Phỉ nhìn thân thể của mình sau khi hấp thụ tâm đầu huyết xong khiến dung nhan càng toả sáng, tâm tình nàng cực kì sung sướng, khoát tay tùy ý nói, “Chỉ là phải chờ mấy ngàn năm, tâm đầu huyết mới được tái sinh…”
Đang nói, đột nhiên một khối đá lớn nứt ra, từ đỉnh núi rớt xuống, chớp mắt liền sẽ đè lên thân thể nằm trên giường băng.
Khương Phỉ một sốt ruột, hơi vươn ngón tay ra, khối đá lớn hơi lay động, thế nhưng thật sự dừng lại giữa không trung, xung quanh còn bị ánh sáng màu lam bao phủ, Khương Phỉ khẽ phất ngón tay, khối đá cũng bay sang một bên.
Nàng ngẩn người, nhìn tay mình, lại nhìn thân thể trên giường băng, chẳng lẽ là vì giọt tâm đầu huyết kia, nàng lại có thể dùng phép thuật?
Nàng dùng ngón trỏ nhẹ chỉ vào ngọn nến bên cạnh.
Trong sơn động không lọt gió, ánh nến kịch liệt lay động vài giây sau đó lại mạnh mẽ bốc cháy.
Khương Phỉ cười, tuy không bằng một phần trăm phép thuật của nàng nhưng tốt xấu gì vẫn có thể sử dụng.
Tâm tình nàng vô cùng sung sướng thúc giục, “Hệ thống, mau kết toán đi”
【 Hệ thống: Ký chủ, thế giới trước hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc.
Tần Mạc tiền thưởng 4 triệu linh tệ, Ngôn Vọng tiền thưởng 5 triệu linh tệ, Ngôn Vân Chu tiền thưởng 5 triệu linh tệ, tổng cộng 14 triệu linh tệ.
Không bị trừ thêm gì khác, thêm 11,3 triệu linh tệ trước đây, tổng cộng 25,3 triệu linh tệ.
】
Khương Phỉ cười tủm tỉm gật đầu, xem ra chẳng bao lâu nữa, nàng đã có thể nhìn thấy ánh sáng của sự chiến thắng.
Nhưng tiếp theo nàng lại nhớ đến một chuyện, “Đúng rồi, việc ngươi lâu năm không được sửa chữa khiến ta bị chậm trễ nhiều thời gian như vậy, chẳng lẽ không có bồi thường gì sao?”
【 Hệ thống: Ký chủ ngươi thừa lúc ta đi sửa chữa, rõ ràng lại quay về…】
“Chẳng lẽ không phải vì ngươi không nhạy?”
【 Hệ thống: Vậy thế giới tiếp theo tặng ký chủ kỹ năng “Bách độc bất xâm”? 】
Khương Phỉ gật đầu, “Bắt đầu đi”.