Công Khai Xử Tội

Chương 3


Bạn đang đọc Công Khai Xử Tội FULL – Chương 3


Tác giả: Tố Liên Sinh Hoa
Editor: Lân ú nu
Lưu ý: truyện cao H có ngôn từ thô tục xin cân nhắc trước khi đọc!
…!
Sáng sớm, không khí trong lành, gió mát ấm áp.

Đêm qua đã có một cơn mưa nhỏ dai dẳng, cũng nhờ vậy mà cỏ cây hiện tại xanh ngắt, trên cành lá chuối đọc lại sương sớm chảy xuống mái hiên vang lên tiếng tí tách vui tai.

Sở Khinh Lam mơ mơ màng màng mở mắt ra, đột nhiên, cả người run lên bừng tỉnh, y nhìn đến những thân ảnh quen thuộc đang đứng trước giường của mình.

Các sư đệ một thân phục trang nghiêm chỉnh, tinh thần phấn chấn quay chung quanh mép giường của y, cười hì hì đánh giá đại sư huynh chỉ mang áo lót nằm trên giường.

Sở Khinh Lam trong lòng lộp bộp, hôm qua quá mức mệt nhọc, trở về ngã đầu liền ngủ, hôm nay thế nhưng lại chậm trễ canh giờ luyện tập thể dục buổi sáng.

“Đại sư huynh còn ngủ ngon như vậy sao?” Thanh âm thiếu niên lười biếng truyền đến.

Trong lòng Sở Khinh Lam run lên, căng da đầu đối mặt với ánh mắt của Tô Bạch Tố, sau đó liền cúi đầu xin lỗi “Ta, ta dậy trễ, xin lỗi, buổi tập thể dục sáng hôm nay lùi lại một canh giờ.”
“Ngươi không thấy có bao nhiêu người đang đợi sao, sư huynh nhẹ nhàng nói một câu cho có lệ liền có thể bỏ qua?” Có sư đệ bất mãn trào phúng.

“Ta, ta thực xin lỗi, ta cam nguyện chịu phạt.” Sở Khinh Lam cúi đầu, bị buộc phải nhận sai chịu phạt.

Y hôm qua bị giáo huấn quá lợi hại, thật sự không dám lại cùng các sư đệ tranh luận, cũng không muốn hai cái miệng trên dưới bị đánh.

“Thân là đại sư huynh, nên làm gương tốt, tham ngủ làm chậm trễ thì còn thể thống gì.” Tô Bạch Tố không chút để ý giáo huấn nói “Vậy thì để mỗi sư huynh tát ngươi hai cái tát, giúp ngươi thanh tỉnh một chút.”
Sở Khinh Lam sắc mặt đỏ lên, trong lòng đầy hổ thẹn, đê tiện đối đãi cùng tùy ý lăng nhục làm nơi đó của y ngo ngoe rục rịch.

Y ho nhẹ một tiếng che giấu đi biểu cảm xấu hổ, xuống giường mang giày, đi đến trước mặt Tô Bạch Tố, ngẩng mặt, nhỏ giọng ngập ngừng nói “Ta biết sai rồi, thỉnh tiểu sư đệ giáo huấn.”
Y có chút khẩn trương, nhắm mắt lại, lông mi run nhè nhẹ, chờ bị đánh.

“Keng keng —— keng keng ——”
Tô Bạch Tố giơ tay lên cho y năm bạt tai, ánh mắt đột nhiên trở nên nghiêm khắc, răn dạy “Lớn tiếng chút!”
Hai má Sở Khinh Lam nóng rát đau đớn, y không dám duỗi tay xoa một chút, chỉ phải giương giọng nói “Ta biết sai rồi, thỉnh tiểu sư đệ giáo huấn.”
Y thân là đại sư huynh của môn phái, thế nhưng bây giờ lại phải thỉnh cầu sư đệ vả miệng giáo huấn,nghĩ đến đây, y trong lòng hổ thẹn cực kỳ.


Tô Bạch Tố giơ tay lại cho y hai cái tát thật mạnh, tiếng kêu thanh thúy vang dội, gương mặt Sở Khinh Lam hơi sưng lên, y khẩn trương đến run nhè nhẹ, thời điểm Tô Bạch Tố tát y, y không biết là xấu hổ hay là đau, phân thân dưới háng lại cứng lên một chút.

Sở Khinh Lam thấy Tô Bạch Tố không nói gì, lúc này mới dám đi đến trước mặt các sư đệ khác, ngẩng mặt, nghiêm mặt nói “Ta biết sai, thỉnh sư đệ giáo huấn.”
Y vừa dứt lời, má trái liền bị hung hăng tát hai cái, đánh mạnh đến mức đầu của y cũng phải quay đi, khóe miệng chảy máu.

Đại sư huynh xưa nay uy nghiêm cao lãnh, hiện giờ lại nâng mặt nhận sai thỉnh cầu các sư đệ thưởng tát, thân phận nghịch chuyển như vậy thập phần kích thích, các sư đệ hứng thú dạt dào.

“Ta biết sai, thỉnh sư đệ giáo huấn.”
“Bang! Bang!”
“Ta biết sai, thỉnh sư đệ giáo huấn.”
“Bang! Bang!”
Sở Khinh Lam chỉ mang một thân áo lót, tóc đen rối tung sau đầu, đi đến trước mặt từng sư đệ cầu bọn họ giáo huấn, trong nhất thời, trong sương phòng chỉ có giọng y nhận sai cùng tiếng bang bang bị tát.

Gương mặt của y có thể dùng mắt thường thấy được tốc độ sưng đỏ lên, trên má nóng rát đau đớn, nhưng y không dám xoa chỗ đau, chỉ có thể nén đau đớn cùng cảm giác xấu hổ đi đến trước mặt các sư đệ dâng mặt lên chờ bị vả miệng, trải qua một vòng, y bị các sư đệ thay phiên vả miệng, ăn hơn hai mươi cái tát, gương mặt sớm đã ửng đỏ một mảnh.

“Sư huynh biết hậu quả của tham ngủ rồi sao?” Tô Bạch Tố cười nhạo nói.

“Ân ân, ta ta đã biết.” Sở Khinh Lam gục đầu xuống thật sâu.

“Hôm nay, sư huynh nếu không thích đi Diễn Võ Trường, liền ở trong phòng luôn đi.” Tô Bạch Tố vỗ vỗ tay, có sư đệ tiến lên, trong tay bưng một khay gỗ nhỏ, phía trên là chén thuốc cùng một tuýp thuốc mỡ.

Sở Khinh Lam nghi hoặc nhìn khay, trong lòng có dự cảm bất thường.

“Đây là đồ ăn sáng của sư huynh, sư huynh hẳn là chưa ăn sáng?” Tô Bạch Tố cười nói, “Trước khi bắt đầu dùng bữa sáng, sư huynh trước tiên đem chính mình cởi sạch đi.”
Sở Khinh Lam mơ hồ biết được đây là cái gì, gương mặt y nhanh chóng nóng lên, vừa lúc che đậy biểu cảm xấu hổ.

Thế là, y trước mặt các sư đệ làm trò, chậm rãi cởi bỏ vạt áo, cởi ra áo lót, lộ ra cơ ngực tinh tráng cường kiện, đầu v* bị bạo lực đùa bỡn liên tục mấy ngày, sưng đỏ trướng lớn, thập phần câu nhân.

Trước cái nhìn chú mục của mọi người, y tiếp tục cởi bỏ đai lưng cùng quần ra, nơi tư mật liền không hề che giấu bại lộ trước mặt mọi người.

“Nha, sư huynh cương, quả nhiên là tao hóa.” Có người cười nhạo.

“Sư huynh, còn không mau dùng bữa, chẳng lẽ muốn các sư đệ hầu hạ mới bằng lòng ăn sao?” Tô Bạch Tố chỉ chỉ dược thiện, hảo tâm nhắc nhở “Trước tiên uống chén thuốc trước đi, thuốc cao dùng cho miệng dưới, phải dùng xong toàn bộ nha.”
Sở Khinh Lam không dám tin tưởng ngẩng đầu nhìn Tô Bạch Tố, thực mau liền bại trận, y không biết dược tính của thuốc này, không dám tùy tiện uống, nhưng lại không có can đảm ngỗ nghịch với các sư đệ, đành phải run rẩy bưng chén thuốc lên, thổi thổi cho nguội bớt, lấy muỗng bạc chậm rãi đưa vào trong miệng.


Chén thuốc cũng không tính là khó nuốt, Sở Khinh Lam cả người trần trụi bị các sư đệ thị gian uống dược, khó tránh khỏi không được tự nhiên, liền vội vội vàng vàng đem dược thiện uống một hơi cạn sạch.

“Tấm tắc, đại sư huynh không hổ là đại sư huynh, thuốc mỡ cũng phải hảo hảo bôi cho tốt nha.” Tô Bạch Tố cười, thiếu niên dung nhan tuấn mỹ lúc vui lúc giận, như thế nào nhìn cũng thật là kinh diễm đoan tuấn.

Sở Khinh Lam trầm mặc một chút, hơi hơi gật đầu, y mang thuốc mỡ tới, lấy ra một chút bôi trên đầu ngón tay, liền duỗi tay hướng về phía sau.

“Sư huynh, ngồi vào ghế đi, tách hai chân ra, chậm rãi bôi.” Tô Bạch Tố thật sự là một tiểu ác ma sẽ không cho y một cơ hội nào để lừa gạt.

Sở Khinh Lam cầu xin nhìn tiểu sư đệ, thấy bộ dáng thiếu niên tuấn mỹ lại vô tình, đành phải phụng mệnh lỏa mông ngồi vào ghế tre, chỗ tư mật yếu ớt cùng ghế trúc lạnh băng thô ráp dán lại bên nhau, hậu huyệt bất an mấp máy chảy ra d*m thủy.

Y đem hai chân thon dài thẳng tắp gác lên hai bên tay vịn của ghế tre, phân thân dưới hàng cùng hậu huyệt ướt đẫm tức khắc bại lộ trong không khí, ở trước mặt bao người, nhục huyệt phát ngứa mạnh mẽ co rút vài cái, chọc cho các sư đệ phải chăm chú nhìn thêm vài lần.

Sở Khinh Lam không dám nhìn mọi người, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc sự nhục nhã này, sau đó đem ngón tay cắm vào giữa kẽ mông chậm rãi vuốt ve miệng huyệt, làm kẽ mông hấp thu thuốc mỡ, một bên dùng ngón tay cọ xát huyệt khẩu, một bên lại thở dốc không ngừng, bụng nhỏ cũng theo đó mà lên xuống lên xuống.

Sau đó, y lại lấy một lượng lớn thuốc mỡ lên đầu ngón tay, đem cả ba ngón tay xâm nhập vào hậu huyệt, đem thuốc mỡ tinh tế mát xa dũng đạo.

Thân thể của y vốn dĩ mẫn cảm, cọ xát bên dưới một chút liền rên rỉ thành tiếng, ngón tay dưới ánh mắt của mọi người thọc vào rút ra hậu huyệt, thủy quang lấp lóe, Sở Khinh Lam xấu hổ đến không dám ngẩng đầu.

Lúc này đại sư huynh, cả người trần trụi, hai chân mở rộng ra, dưới thân là dấu vết bị đùa bỡn chà đạp, lại còn tự mình dùng ngón tay đâm rút hậu huyệt, thập phần dụ hoặc,
“Tới, chư vị các sư huynh kiểm tra kiểm tra, nhìn xem đại sư huynh có bôi thuốc tốt hay không.” Tô Bạch Tố không có hảo ý nói.

Các sư đệ ở một bên như hổ rình mồi sớm đã kìm nén không được, thay phiên tiến lên, vuốt ve kẽ mông mềm mại dâm đãng, đem phân cặp mông cùng kẽ mông của Sở Khinh Lam dâm loạn đến sưng đỏ, lại đem ngón tay thọc vào nhục động chín rục quậy phá, Sở Khinh Lam không chịu nổi co rút huyệt khẩu thấp giọng xin tha “A đừng, đừng đỉnh”
Sư đệ bị cự tuyệt hơi hơi nhíu mày, đột nhiên giơ tay hung hăng tát mạng lên phân thân cùng hai viên trứng dái nặng trĩu của Sở Khinh Lam.

“A a a —— dừng tay —— ngô a ——”
Đau đớn xảy ra thình lình như vậy Sở Khinh lam liền sợ hãi kêu thành tiếng, ngón tay y nắm chặt ghế để không cho chính mình lăn xuống khỏi ghế, sư đệ bị cự tuyệt kia giơ tay hung hăng đánh vào nơi riêng tư của y, lực đạo khiển trách, phân thân bị đánh liền lắc lư qua lại, trứng dái bị đánh đến co rúm giữa hai chân, y không dám tránh đi, chỉ có thể căng thẳng mở rộng hai chân chịu khiển trách, trong miệng không nhịn được xin tha.

“Ta sai rồi, đừng đánh —— a a a đau quá ——”
Nơi riêng tư phải chịu nhiều cái tát liền sưng đỏ lên, mông thịt cọ xát ở trên ghế tre liên hồi, dưới thân đã sớm ướt nhẹp một mảnh.

Cuối cùng, Sở Khinh Lam run rẩy bẻ ra nhục huyệt của chính mình, hai chân run run khẩn cầu sư đệ tạt tai, sư đệ kia liền giơ tay hướng hậu huyệt ướt đẫm tát mười cái, tát đến mức thịt huyệt sưng đỏ co rúm lại, mới bằng lòng duỗi tay hung hăng đâm vào nhục huyệt, ở trong vách thịt mềm mại đem nhũ cao bôi đến nơi sâu nhất.


Sở Khinh Lam dưới sự chú mục của mọi người, bị đùa bỡn đến khóc lóc bắn tinh.

Tra tấn vẫn chưa kết thúc.

Các sư đệ khác thay phiên lại gần, dâm loạn nơi riêng tư sưng đỏ lại mềm mại của Sở Khinh Lam, đem Sở Khinh Lam từ trong ra ngoài đều sờ qua, dưới sự cưỡng chế thô bạo của các sư đệ, Sở Khinh Lam cuối cùng cũng không nhìn được nữa mà khóc lớn “Bị chơi đến hỏng rồi, có thể hay không cho ta nghỉ một chút, cầu xin các ngươi”
“Đại sư huynh có lệnh, làm sao dám không tuân lời.” Tô Bạch Tố lúc này thế nhưng lại dễ nói chuyện, hắn phân phó “Lấy dây thừng trói chặt sư huynh, dừng tại đây đi, các sư huynh đệ ăn sáng xong lại qua đây.”
Chúng đệ tử nhìn nhau cười, có người cầm dây thừng thô ráp lại đây, nắm lấy tóc của Sở Khinh Lam lôi kéo tới.

Dây thừng xuyên qua cần cổ thon dài của Sở Khinh Lam, vòng qua trước ngực rồi thắt chặt nút ở sau lưng, đem ngực cùng đầu v* bị hai dây thừng thô to gắt gao ép chặt, dây thừng thô ráp, phía trên lại có vài sợi dây nhỏ tỉa ra, nhẹ nhàng lôi kéo liền khiến đầu v* vừa trướng vừa ngứa, huyệt khẩu cũng theo đó mà khép mở.

Dây thừng đem hay tay của Sở Khinh Lam cột vào sau lưng, dây thừng từ dưới háng xuyên qua gắt gao ép chặt kẽ mông, nơi mẫn cảm bị cọ xát làm Sở Khinh Lam nháy mắt cương cứng một lần nữa, tiếp đó dây thừng từng vòng từng vòng gắt gao quấn lấy phân thân, ngay sau đó quấn quanh hai viên trứng dái, lại xuyên qua kẽ mông, cố định dây thừng thật chắc chắn, đem đoạn dây thừng còn lại thắt lại thành mấy cái kết, sau đó đem toàn bộ đều nhét vào trong hậu huyệt.

Buộc chặt xong, các sư đệ liền đem Sở Khinh Lam cả người trần trụi không thể động đậy ném dưới mái hiên ở cổng lớn, cùng nhau nghênh ngang đi dùng bữa sáng.

Tiểu viện lúc này cũng an tĩnh trở lại.

Sở Khinh Lam lập tức liền cảm thấy có điểm không thích hợp, trong thân thể y đang có một cổ tà hỏa liên tục nảy lên, y lúc này mới ý thức được, dược thiện cùng thuốc mỡ mình vừa dùng đều là xuân dược.

Liệt hỏa đốt người, da thịt kiện mỹ từ trong ra ngoài đều nhuốm một màu đỏ ửng, giống như con tôm bị luộc chín, đầu v* cùng hậu huyệt đều ngứa lên, nhưng y vô pháp nhúc nhích, chỉ có thể không ngừng co rút hậu huyệt nhằm giảm bớt ngứa ngáy, nhưng càng co rút thì hậu huyệt lại càng ngứa, y nỗ lực vặn vẹo thân thể, dây thừng tinh tế cọ xát thân thể nóng bỏng mẫn cảm, hô hấp của Sở Khinh Lam cũng dần nóng lên, đầu óc y giống như bị nóng đến hỏng rồi, chỉ cảm thấy thân thể cơ khát khó nhịn, y ra sức vặn vẹo, huyệt khẩu tham lam cọ xát với nút kết của dây thừng, nhưng không đủ, một chút cũng không đủ, dục vọng như liệt hỏa một đợt lại một đợt đánh úp y, vô pháp thoát khỏi, mà y chỉ có thể thấp giọng cầu cứu.

Trong tiểu viện không có một bóng người, chư vị sư đệ đã đi dùng bữa, một mình y cô đơn lưu lại không thể nhúc nhích, đắm chìm trong dục hỏa đốt người.

Y không biết bản thân đã phải chờ đợi bao lâu, một phút trải qua đều giống như đã qua ba thu, y ở trong biển lửa không thể siêu thoát, hậu huyệt ngứa đến tê dại, rất muốn bị mạnh mẽ đâm vào, y nhớ tới cự vật hôm qua đã đâm rút trong cơ thể mình, thân thể càng ngày càng khó chịu, y gian nan vặn vẹo, cả người nóng bỏng, huyệt khẩu liên tục tràn ra chất lỏng trong suốt làm ướt dây thừng.

Chờ đến thời điểm các sư để vui vẻ thoải mái trở về, Sở Khinh Lam đã sớm bị xuân dục kích thích đến dục tiên dục tử, y dùng sức giãy giụa, trên tay trên người đều là hồng ngân do dây thừng để lại cùng với những vết roi đánh ngày hôm qua, dưới thân càng bị dây thừng ma sát đến đỏ bừng một mảnh, trong miệng rên lên vài tiếng vô nghĩa, trong mắt hàm chứa hơi nước, mất đi lý trí
Y nhìn các sư đệ tiến đến, trong mắt xẹt qua một tia tỉnh táo cùng cảm kích, y nghẹn ngào nói “Cầu xin các ngươi tha ta ——”
“Sư huynh, ngươi tự nhìn lại chính mình, quá dâm đãng rồi, chảy nước nhiều đến như vậy” Tô Bạch Tố đi đến bên cạnh người Sở Khinh Lam ngồi xổm xuống, duỗi tay đem dây thừng bên trong huyệt khẩu lôi kéo, đem điểm kết dây thừng trong hậu huyệt lôi lôi kéo kéo.

Mỗi một điểm kết được kéo ra bên ngoài, Sở Khinh Lam đều không thể kiềm chế phát ra rên rỉ thỏa mãn, huyệt khẩu lưu luyến kẹp chặt dây thừng, Tô Bạch Tố thấy vậy liền mạnh mẽ kéo toàn bộ dây thừng ra ngoài, kích thích lớn như vậy khiến cho toàn thân Sở Khinh Lam co rút run rẩy, huyệt khẩu dâm mĩ mở ra, bên trong vừa hồng vừa ướt, dục cầu bất mãn mà không ngừng kịch liệt co rút.

“Tô Sư đệ..

Tô Sư đệ”.

Tô Bạch Tố thưởng thức trứng dái mềm mại trong tay, cố ý xem lại nhục huyệt đang không ngừng chảy nước, Sở Khinh Lam phát ra rên rỉ thống khổ khó nhịn, không ngừng vặn vẹo thân mình.

“Chúng ta cũng muốn hảo hảo bồi sư huynh chơi chơi, nhưng sư tôn có lệnh, hôm nay chư vị sư huynh đệ phải xuống núi tham dự hội nghị.” Tô Bạch Tố tựa hồ thập phần tiếc hận, kỳ thật hết thảy đều đã được an bài tốt.

Có hai đệ tử đưa lên một đồ vật lớn bằng gỗ, là một con ngựa gỗ, trên lưng ngựa được lót một lớp da, ngay giữa là một một cây giả dương v*t thổ tráng có những điểm nhô lên trải rộng khắp dương v*t giả,
dương v*t giả được điêu khắc nhiều dạng hoa văn, tinh diệu tuyệt luân, nhưng tưởng tượng đến vật đó có công năng như thế nào liền khiến lòng người run sợ.


Sở Khinh Lam thập phần sợ hãi!
“Không, không cần…!ta không muốn..không muốn”
Y còn chưa kịp cự tuyệt, liền có mấy sư đệ tiến đến đem y lại gần ngựa gỗ, tách cánh mông trắng nõn co dãn ra, cưỡng bách hậu huyệt ướt đẫm ngậm lấy cực đại đồ vật kia, bọn họ ép y ngồi xuống, rốt cục dương v*t giả cũng đâm hoàn toàn vào hậu huyệt.

“A!!!”
Sở Khinh Lam thiếu chút nữa hôn mê, đau đớn như toàn thân bị xé thành hai nửa, nhưng ngay sau đó khoái cảm đáng sợ dần lan tỏa khắp cơ thể.

Y cả người bị dây thừng trói chặt, không thể nhúc nhích, bị cưỡng bách ngồi trên ngựa gỗ, các sư đệ đem tay chân y cùng ngựa gỗ cột lại với nhau, bộ dáng này khiến y vô pháp lay động cơ thể, y cũng sẽ không từ trên lưng ngựa ngã xuống.

“Sư huynh lần sau lại tiếp tục ham ngủ như vậy, thì về sau liền dùng ngựa gỗ cùng tư thế này mà ngủ.” Tô Bạch Tố trào phúng, hắn nhướng mày, liền có đệ tử khác mở ra cơ quan trong ngựa gỗ.

Ngựa gỗ bắt đầu đong đưa trước sau, Sở Khinh Lam thân thể cũng theo đó mà lắc lư theo, dương v*t giả dữ tợn ở huyệt khẩu sưng đỏ hung hăng thọc vào rút ra.

Cố định tần suất, mỗi một lần đều là rút ra hơn phân nửa, lại tàn nhẫn đâm vào sâu bên trong, mỗi điểm mẫn cảm bên trong vách thịt đều đồng thời bị cọ xát, phân không rõ là đau nhức hay là khoái cảm, Sở Khinh Lam chịu không nổi rên rỉ thành tiếng.

Bởi vì cơ quan bên trong ngựa gỗ, biên độ chấn động không ngừng lớn hơn, Sở Khinh Lam vô lực khóa ngồi trên lưng ngựa, hậu huyệt chứa hung khí dữ tợn, thân thể tùy tiện phập phồng đong đưa, hậu huyệt đáng thương bị thao lộng đến mềm nhũn.

“A a a từ bỏ —— Tô Sư đệ”
“Ngô thao hỏng mất…!ta từ bỏ, dừng lại!”
“Ta sẽ chết, cầu xin các ngươi tha thứ a không được a!”
Canh giờ đã đến, chúng đệ tử phụng mệnh xuống núi làm việc, không một ai quân tâm y, đem Sở Khinh Lam trói chặt trên ngựa gỗ, nói nói cười cười nghênh ngang mà đi.

Tuy nói Sở Khinh Lam mỗi ngày làm “Tính nô” chỉ có hai cái canh giờ, nhưng hôm nay chúng đệ tử xuống núi, các sư đệ trói chặt không cho y nhúc nhích cũng không đem y từ trên ngựa gỗ xuống, y cũng chỉ có thể ngoan ngoãn dẩu mông thừa nhận dương v*t giả hung hăng thao lộng, dục vọng cùng đau đớn đan chéo như muốn thiêu đốt y, mới qua một nén nhang đã khóc đến nước mắt rơi đầy mặt.

Đáng tiếc, một ngày vẫn còn rất lâu.

Nghe nói, khi đó, đại sư huynh Sở Khinh Lam ở trên ngựa gỗ bị ** suốt một ngày, chạng vạng mới được buông tha, hạ thân một mảnh hỗn độn.

Từ đó y cũng sinh ra bóng ma tâm lý, một thời gian dài sau đó, y thời thời khắc khắc gắt gao kẹp chặt hậu huyệt, theo đúng khuôn phép một chút cũng không dám tiếp tục phạm sai lầm, vừa thấy ngựa gỗ cả người liền run rẩy, hai chân nhũn ra, quỳ trên mặt đất khẩn cầu các sư đệ khai ân.

Đáng tiếc khẩn cầu cũng không có bao nhiêu tác dụng, các sư đệ muốn chơi thế nào thì vẫn chơi như thế.

Nhưng đây là chuyện về sau.

Tui đọc bản raw thật sự rất nắng nhưng mà sao tui đọc bản edit của tui cứ sao ấy:((.

Lần đầu edit truyện H cổ trang nên cảm thấy edit hơi ngang có chỗ nào mọi người đọc thấy khó chịu cứ nói tui nha, tui không ngại đâu:3.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.