Công Cuộc Giả Trai Lấy Được Phú Hào

Chương 13: Tốt Nhất Là Cậu Nên Chủ Động Rời Khỏi Đi


Đọc truyện Công Cuộc Giả Trai Lấy Được Phú Hào – Chương 13: Tốt Nhất Là Cậu Nên Chủ Động Rời Khỏi Đi


Bạch Tố Mai tuổi còn trẻ mà đã làm được chức vụ tổng giám tài vụ của Quốc Tế Thịnh Huy, nắm trong tay toàn bộ tình trạng tài chính của tập đoàn, mà về phương diện làm việc của cô ta cũng hoàn toàn rất xuất chúng, nếu không thì cũng sẽ không được Lệ Đế Minh trọng dụng trở thành một trong những người được Lệ Đế Minh tin tưởng.

Trước đó Sở Mộng Cẩm đã nói với cô, bên cạnh Lệ Đế Minh không xuất hiện bất cứ người phụ nữ nào, mà Bạch Tố Mai này xem như là một ngoại lệ.

Cô ta có thể tự do ra vào nhà họ Lệ, hơn nữa nghe nói là giao tình với Lệ Đế Minh rất sâu.

Nhưng mà nghe nói thủ đoạn của người phụ nữ này khá tàn nhẫn, làm việc nhanh gọn, trong giới được xưng là mỹ nhân rắn rết, cũng là một trong những nhân vật mà mọi người không dám trêu chọc.

Cố Chiêu Nghi cũng cảm thấy chuyện này có chút khó khăn.

Nhưng mà chỉ cần có hi vọng thì cô cũng phải thử: “Cảm ơn trợ lý Trịnh.


” 2078767_2_25,60Cô đi thang máy lên đến bộ phận tài vụ, phải nói chuyện với nhân viên ở bên ngoài phòng tài vụ rất lâu mà cũng không nhìn thấy Bạch Tố Mai đâu.

Nhưng mà vận may của cô coi như không tệ, đúng lúc gặp phải Bạch Tố Mai kết thúc cuộc họp, đang bước ra từ khỏi phòng họp ở bên cạnh, cô ta đang nhỏ giọng nói gì đó với trợ lý ở bên cạnh, vừa nói chuyện vừa lật bảng báo cáo ở trong tay nhìn xem.

Không thể không nói, khí chất của cái cô Bạch Tố Mai này rất cường đại, hơn nữa lại có một gương mặt xinh đẹp, mà sự kiêu ngạo của cô ta đều viết hết lên trên mặt, lúc đi đường trên cơ bản đều nhìn không chớp mắt, sẽ không cho người bên ngoài chăm chú nhìn mình.

Cố Chiêu Nghi nhanh chóng tiến lên phía trước ngăn cản bước đi của Bạch Tố Mai: “Tổng giám Bạch, tôi có chuyện muốn tìm cô.


“Này, cái con người này! ” Nhân viên nữ lúc nãy không thể không ngăn cản Cố Chiêu Nghi lại, cô ta lập tức nơm nớp lo sợ chạy đến trước mặt của Bạch Tố Mai, thấp giọng nói: “Xin lỗi tổng giám Bạch, lúc nãy tôi đã kêu cậu ta rời đi rồi, nhưng mà cậu ta lại không chịu đi.


“Đi vào trong với tôi.

” Bạch Tố Mai nhớ kỹ đây chính là người vệ sĩ thấp bé đêm hôm đó đã cứu được Lệ Đế Minh.

Đại khái là bởi vì có liên quan đến chuyện này, cho nên cô ta từ bi quyết định cho người vệ sĩ này một chút thời gian.

Phòng làm việc của Bạch Tố Mai rất sáng sủa, phong cách trang trí ở trong phòng đơn giản nhưng mà cũng có vẻ rất nghiêm túc, ngược lại cực kỳ giống với phong cách của con người Bạch Tố Mai.

Cô ta ngồi xuống trên ghế làm việc của mình, sau đó nhướng mày nhìn về phía Cố Chiêu Nghi: “Có chuyện gì?”

“Có thể! ứng cho tôi ba tháng tiền lương được không.

” Giọng nói của Cố Chiêu Nghi rất thành khẩn, trong đôi mắt cũng mang theo vài phần thỉnh cầu: “Tôi có việc cần phải dùng gấp.


Bạch Tố Mai không nói một lời mà nhìn chằm chằm vào cô một hồi lâu, cuối cùng mới mấp máy khóe môi lộ ra một nụ cười khinh thường: “Từ lúc nào Quốc Tế Thịnh Huy lại trở thành tổ chức từ thiện? Ứng tiền lương hả, cậu cảm thấy cái này nghe có được không?”
“Chỉ có lần này thôi, tôi đảm bảo là lần sau sẽ không làm như thế này nữa, tôi thật sự gặp phải chuyện rất cấp bách cần ba trăm triệu, nếu không thì tôi cũng sẽ không mở miệng phá hư quy định của công ty.

” Cố Chiêu Nghi không có ý định từ bỏ như vậy, cô vẫn còn đang cố gắng thuyết phục Bạch Tố Mai.

Nhưng mà Bạch Tố Mai thật sự là một người khó giải quyết, cô ta vẫn là bộ dạng không dao động: “Nếu như cậu biết đây chính là phá hủy quy định của công ty, vậy thì! mời đi cho.


Cô ta đang trực tiếp ra lệnh đuổi khách với Cố Chiêu Nghi.


“À đúng rồi, phòng làm việc cao cấp như thế này không phải là nơi mà một tên vệ sĩ nhỏ bé như cậu có thể bước vào, lần tiếp theo đừng quấy rầy công việc của tôi nữa, cậu đã lãng phí năm phút của tôi rồi.

” Bạch Tố Mai lạnh nhạt quét nhìn cô một chút, sau đó lực tài liệu ở trước mặt ra bắt đầu tiến vào trạng thái làm việc.

“Tổng giám Bạch, tôi thật sự! ” Dù Cố Chiêu Nghi bị Bạch Tố Mai dùng giọng điệu khinh thường như thế này châm chọc, cô vẫn không có ý định từ bỏ như vậy.

Nhưng mà cô cứ dây dưa không dứt, thật sự làm cho Bạch Tố Mai không vui.

Bạch Tố Mai dùng sức đóng tập tài liệu ở trong tay, ánh mắt trở nên càng thêm lạnh lùng: “Trước khi tôi cho bảo vệ lên ném cô ra bên ngoài, cô tốt nhất nên chủ động rời đi đi.

”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.